Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ánh nắng chiều hạ xuống, cùng đèn đuốc trên Đăng huyện thành liền sáng lên. Trên sườn núi, từng tòa viện nhỏ tiếng người qua lại có vẻ náo nhiệt.
Xung quanh phần lớn bộ lạc chính trị của Hoa Hạ quân là sân nhỏ có hai cây sơn trà, là nơi Ninh Nghị thường xuyên làm việc, khi mọi việc bận rộn khó có ngày về sớm. Mười tháng sau khi thành động, Hoa Hạ quân thành công, giai đoạn nghỉ ngơi và củng cố tạm thời đã tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi và củng cố. Ngày hôm nay, Hàn Kính từ phía trước trở về, ban ngày họp bàn ban ngày, buổi tối lại tới gặp Ninh Nghị.
Vốn dĩ Hàn Kính là người xuất sắc nhất trong mấy người ở Thanh Mộc trại, sau khi dung nhập vào Hoa Hạ quân, hiện giờ là sư trưởng đệ nhất sư. Lần này tới, đầu tiên nói chuyện với Ninh Nghị là chuyện Ninh Nghị đã hoàn toàn thích nghi trong quân.
Trước mắt đã là mùa chín năm, Ninh Nghị và người nhà, sau khi hài tử đoàn tụ, ở chung cũng đã hơn một năm. Thế cục thiên hạ hỗn loạn, phần lớn trẻ con đều té ngã đánh đập, cũng không có tình cảm. Ở trong nhà Ninh Nghị và người nhà, cha con, tình cảm giữa phụ nữ, cuối cùng cũng coi như không vì thời gian dài mà tách rời ra.
Hiện giờ Trưởng Tử Ninh Hi đã mười bốn tuổi, lúc đầu Ninh Nghị vì hắn và Mẫn Sơ Nhất lập một mối hôn sự, bây giờ Ninh Hi đang học tập các loại lý do phụ thân an bài, kiến thức nhân văn -- Thật ra Ninh Nghị không quan tâm đến việc thừa kế cha nuôi hắn thành người nối nghiệp. Nhưng bầu không khí trước mắt như thế này, hài tử lại có động lực, Ninh Nghị liền vui vẻ để hắn tiếp xúc với đủ loại lý lẽ, lịch sử, giáo dục các loại chính trị.
Trường tử cũng không để cho người ta chú ý quá nhiều. Thứ tử thày năm nay gần mười hai, nhưng cũng khiến Ninh Nghị đau đầu. Từ khi đi vào võ triều, Ninh Nghị tâm niệm niệm tình muốn trở thành cao thủ võ lâm, hiện nay thành tựu có hạn. Tiểu Ninh cố kị từ nhỏ khiêm tốn lễ độ, nho nhã lịch sự, so với Ninh Hi càng giống thư sinh hơn., Nhưng không ngờ thiên phú và hứng thú đều đặt ở võ nghệ, Ninh Nghị không thể luyện công từ nhỏ, thà rằng từ nhỏ đã có đề cập đỏ, dưa hấu, Đỗ giết những lão sư này dạy bảo, qua mười tuổi làm chủ, cơ sở cũng đã đánh xuống.
Nhưng mà muốn ở trên võ nghệ có dựng cây, lại không phải có chuyện một sư phụ tốt là có thể làm được. Hồng Đề, Tây dưa, Đỗ Sát, thậm chí đám người Trần Phàm Miêu Cương, người nào cũng phải rèn luyện qua lại lần sinh tử, may mắn chưa chết mới có đề cao. Khi cha mẹ không cam lòng để con mình chạy đi đánh nhau sống chết, về phần Ninh Nghị mà nói thì..., Một mặt hi vọng bọn nhỏ đều có năng lực tự bảo vệ mình, từ nhỏ để cho bọn chúng luyện tập võ nghệ, ít nhất thân thể cường tráng cũng tốt, mặt khác, lại cũng không tán thành việc hài tử thật sự phát triển qua võ nghệ, đến bây giờ, an bài đối với an bài thà kiêng kỵ đã thành một nan đề.
Cũng là do hắn và bọn nhỏ từ lâu mới gặp nhau, đắc ý quên mình, ban đầu là thiên hạ đệ nhất vũ nghệ, từng bái lạy Chu phu, đối với Lâm Tông ta khinh thường không thèm ngó tới. Về sau lại cùng dưa hấu đánh nhau nháo, vì tuyên truyền lại bịa mấy bộ tiểu thuyết võ hiệp, đã kiên định với Tiểu Ninh kị kế thừa "Thiên hạ đệ nhất" trong đầu., Mười một tuổi, nội gia công đánh xuống cơ sở, xương cốt dần dần ổn định. Xem ra mặc dù thanh tú, nhưng vóc dáng đã bắt đầu cao lên, vững chắc thêm vài năm nữa, đoán chừng sẽ đuổi kịp Nhạc Vân, Nhạc Ngân Bình, hai hài tử cùng thế hệ Ninh Nghị đã gặp qua.
Ninh Nghị là hài tử của Ninh Vân Trúc, kế thừa diện mạo thanh tú của mẫu thân. Chí hướng đã định, Ninh Nghị xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn sáng suốt ủng hộ gã. Võ phong trong quân Hoa Hạ cũng hưng thịnh, cho dù là thiếu niên, ngẫu nhiên bày lôi đình cũng là bình thường., Ninh Nghị thường xuyên tham dự, lúc này đối thủ phóng thủy luyện không thành công, nếu không thả nước là phải đánh tới vỡ đầu chảy máu, thậm chí Vân Trúc luôn luôn ủng hộ Ninh Nghị đã khóc hai lần với Ninh Nghị, gần như muốn dùng thân phận mẫu thân để phản đối tập võ. Ninh Nghị và Hồng Đề, Tây dưa thương lượng rất nhiều lần, cuối cùng quyết định ném Ninh Kỵ vào trong quân đội của Hoa Hạ quân.
Tập võ cũng được, trước tiên phải học cách trị thương đã.
Đây cũng là nỗi khổ tâm của mấy vị trưởng lão. Tập võ khó tránh khỏi phải đối mặt với sinh tử. Trong quân y đội, những kiến thức và sự tàn khốc giống nhau của chiến trường, rất nhiều lúc đau đớn và bất đắc dĩ còn chưa từng có. Ninh Nghị không chỉ một lần mang theo đứa nhỏ trong quân y đội hỗ trợ, một mặt là vì tuyên dương anh hùng đáng quý., Mặt khác cũng là sự tàn khốc khiến cho đám nhóc này sớm đã kiến thức tình đời, trong lúc này, mặc dù là yêu thương nhất, thích ngạc nhiên nhất giúp người khác, cũng là mỗi một lần đều bị dọa đến khóc rống lên, sau khi trở về còn phải gặp ác mộng.
Trong thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, thương thế trong quân y đội cũng không nhiều, đợi đến khi Hoa Hạ quân chính thức khai chiến với Mãng Sơn Ni tộc, sau đó binh xuất thành bình nguyên, những gì quân y đội chứng kiến liền trở thành Tu La tràng chân chính. Mấy vạn thậm chí mấy chục vạn quân đối đầu nhau, quân đội tinh nhuệ dù có thương vong cũng không tránh được, cho dù tiền tuyến có một đường báo đáp thì cũng không tránh khỏi thương vong., Đám quân y đối mặt vẫn là một lượng lớn, người bị thương đẫm máu. Đầu chảy máu, tay chân đứt gãy, thậm chí thân thể bị chém đứt, bụng giàn giụa binh sĩ, kêu rên và giãy dụa trong sinh tử, có thể khiến người ta cảm thấy tinh thần xung kích không cách nào nói rõ.
Nhưng những anh hùng này vẫn dũng cảm chiến đấu.
Ném hài tử mười một tuổi vào trong hoàn cảnh như vậy, là phương pháp phát triển tàn nhẫn nhất, nhưng đây cũng là lựa chọn duy nhất có thể thay thế sinh tử rèn luyện "Ôn hòa". Nếu như có thể biết khó mà lui, tự nhiên cũng tốt, nếu như chống đỡ được... Muốn thành người trên nhân, nguyên bản cũng phải chịu khổ. Vậy để hắn đi xuống.
"... Muốn nói ý tưởng rèn luyện của ngươi, ta tự nhiên cũng minh bạch, nhưng đối với hài tử thành dạng này, ta không quá dám... Mụ nội trong nhà cũng không được. Cũng may đứa nhỏ Nhị thiếu gia này đủ kiêu ngạo, lúc này mới mười một tuổi, chạy tới chạy lui trong một đám thương binh, đối với người cũng tốt, thủ hạ của ta đều thích nó. Ta thấy a, cứ tiếp tục như vậy, Nhị thiếu gia sau này phải làm tướng quân."
Sau khi ngồi xuống trong phòng, tán gẫu vài câu, Hàn Kính có chút tán thưởng. Ninh Nghị rót nước trà cho hắn, lúc ngồi xuống lại thở dài.
"Có thể có biện pháp khác, ai lại muốn cho tiểu hài tử chịu tội này chứ, nhưng không có cách nào a, thế đạo không yên ổn, bọn họ cũng không phải là hài tử tốt đẹp gì. Thời điểm ta ở Biện Lương, một tháng cũng chỉ cần vài lần ám sát., Hôm nay càng thêm phiền toái. Một đám hài tử, ngươi không thể nhốt nó cả ngày ở trong nhà, phải để nó gặp gỡ, phải để nó có năng lực chăm sóc bản thân... Trước kia giết một Hoàng đế cũng không sao cả, bây giờ nghĩ đến đứa nhỏ nào chết yểu, trong lòng khó chịu, không biết ăn nói thế nào với mẫu thân của nó..."
"... Cũng không cần nghĩ như vậy."
"Là chuẩn bị tâm lý." Ninh Nghị dừng một chút, sau đó cười nói: "Cũng là ta tiện miệng, bằng không thì Ninh Cố sẽ không muốn đi làm cao thủ võ lâm. Cho dù thành đại tông sư có ích lợi gì, tương lai không phải là thời đại lục lâm... Kỳ thật, căn bản cũng không có quá thời đại lục lâm, trước tiên không nói chưa thành tông sư, xác suất nửa đường chết yểu, cho dù thành Chu Bội thì thế nào, tương lai làm nghề phụ, bằng không đi hát hát, bệnh thần kinh..."
Lời hắn nói vô cùng cay nghiệt, Hàn Kính cũng không nhịn được cười lên. Ninh Nghị cầm chén trà lên như uống rượu va chạm với hắn: "Tiểu hài tử, Hàn đại ca không nên gọi hắn là Nhị thiếu gia gì đó, ăn chơi trác táng đã chết từ lâu rồi. Sự trân quý nhất vẫn là dẻo dai, ban đầu để hắn đi theo quân đội, ban đêm làm ác mộng., Cơm cũng ăn không vô. Không đến một tháng cũng không có kêu khổ, sống qua được rồi lại bắt đầu luyện võ. Tiểu hài tử có thể có cái tính dẻo dai này, ta không thể ngăn hắn... Tuy nhiên, ta ngay từ đầu đã ám chỉ hắn, tương lai là thời đại hỏa thương., Muốn không bị thương, phải theo Vũ Văn Phi Độ thỉnh giáo tiễn pháp và thương pháp. Hắn thì ngược lại, trong đội quân y đã lâu, quấn quýt muốn thỉnh giáo Tiểu Hắc cái gì mà thập tam Thái Bảo hoành hành chung quanh. Ài, vốn hắn là hài tử đẹp trai nhất nhà chúng ta, lần này phải bị lãng phí, ta cũng không biết ăn nói thế nào với Vân Trúc."
Hàn Kính cũng cười: "Trong ngoài Thập Tam Thái Bảo công kiêm tu, khụ, cũng vẫn là... Không tệ."
"Cái gì mà kiêm tu trong ngoài, ngươi xem bộ dáng Tiểu Hắc kìa, lo lắng muốn chết..." Hắn thuận miệng thở dài, nhưng trong vẻ tươi cười ít nhiều vẫn có hài tử có thể kiên trì được vui mừng. Một lát sau, hai người từ đội quân y đội trò chuyện đến tiền tuyến, đánh hạ thành Đô Đô, Hoa Hạ quân đợi lệnh chỉnh sửa, hết thảy duy trì trạng thái chiến đấu, nhưng trong thời gian ngắn không làm kế hoạch tấn công Lương Châu.
"... phong tỏa biên giới, củng cố phòng tuyến, trước tiên làm tốt công việc thống kê các hộ tịch chiếm lĩnh khu, vật tư thống kê. Đội ngũ luật pháp đã đi qua, dọn dẹp hồ sơ. Trên thị trường khiến cho dân bá căm ghét đánh một đám, duy trì một đoạn thời gian. Quá trình này về sau, mọi người đã thích ứng với nhau., Lại thả nhân khẩu và thương nhân lưu thông, người đi hẳn sẽ ít hơn rất nhiều... Trên văn tự, chúng ta nói là đánh tới Tử Châu, vì lẽ đó trước đó Tử Châu không đánh, duy trì động tác quân sự chủ động, cân nhắc chính là phải có danh thầy, chỉ cần Nhĩ Châu còn, quá trình xuất binh của chúng ta chưa xong, tương đối dễ dàng ứng phó xuất bài... Lấy uy hiếp thúc đẩy, nếu như thật có thể bức ra một cuộc đàm phán, so với Hộc Châu còn đáng giá hơn."
"Ta mặc dù không hiểu những quan võ triều kia, bất quá, khả năng đàm phán không lớn chứ?" Hàn Kính nói.
"Không lớn lắm." Ninh Nghị khẽ gật đầu cười: "Nhưng mà, chỉ cần Hồn Châu còn trong tay bọn họ, sẽ sinh ra rất nhiều lợi ích. Những người này sẽ đi khuyên triều đình không nên buông bỏ Tây Nam, mà đi chỉ trích đám người Tây Nam, sẽ khiến những quan lớn triều đình sứt đầu mẻ trán. Một khi Tử Châu đổi tay, mọi chuyện đã định, lời nói của những người này cũng không có giá trị gì... Cho nên cứ gác lại đã, loạn thế cục như vậy, sang năm mới có thể bắt được cũng không muộn."
Một mặt Ninh Nghị nói, một mặt cùng Hàn Kính nhìn một bên bản đồ võ triều to lớn trên vách tường gian phòng. Lượng lớn tin tức hóa thành một mặt cờ xí cùng từng mặt mũi tên, rậm rạp chằng chịt trình lên trên bản đồ. Chiến hỏa ở Tây Nam chỉ vẻn vẹn một góc, chân chính phức tạp., Vẫn là ở phía bắc Trường Giang, hoàng hà ở phía bắc động tác đối kháng. Phụ cận đại danh phủ, đại biểu kim nhân cờ vàng rậm rạp chằng chịt cắm thành một rừng cây nhỏ, đây là tiền tuyến Hàn Kính cũng không khỏi lo lắng chiến cuộc.
Tông phụ, Tông hoạn bắt đầu tấn công đại danh phủ, một tháng có thừa, đại chiến không có kết quả, hôm nay quân chủ lực của nữ chân quân đã bắt đầu xuôi nam xuôi Hoàng Hà, phụ trách hậu cần dẫn Nhan Xương suất hơn ba vạn nữ tinh nhuệ, tính cả hai mươi vạn hán quân do Lý Tiểu Tế Chi quản lý tiếp tục vây khốn đại danh, xem ra đã chuẩn bị sẵn sàng vây thành trường kỳ.
Mà tin tức mới nhất, phản ứng với đường phía tây đối ứng với đường đông là Trung Nguyên. Sau khi Vương Cự Vân hưng binh, Tấn Vương Điền thật sự ngự giá lâm, dùng ngọc thạch câu phần thịt xông về đại quân Tông Hàn của Việt Nhạn Môn quan. Đây là nơi Trung Nguyên đột nhiên bộc phát, là lần phản kháng mạnh nhất khiến người ta chấn động nhất. Hàn Kính trong lòng có nghi hoặc, mở miệng hỏi với Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng gật đầu xác nhận.
Tin tức từ phương hướng Tấn Vương Trung Nguyên, là do chưởng quầy Trúc Ký chịu trách nhiệm liên hệ với Lâu Thư Uyển tự mình truyền tới, theo việc xuất phát của Điền Thực, quân đội dưới trướng Tấn Vương lục tục ngo ngoe đến hơn trăm vạn người, đây là gia sản mà Điền Hổ tích lũy được hơn mười năm.
Mà theo đại quân xuất động, tranh đấu dưới chính trị ở khu vực này cũng đột nhiên trở nên kịch liệt. Khẩu hiệu kháng kim tuy rằng sục sôi, nhưng người không muốn sống dưới gót sắt kim nhân nối liền tính mạng cũng không ít, những người này cũng bắt đầu chuyển động theo.
Ngày đại quân xuất động, toàn bộ địa bàn của Tấn Vương bắt đầu giới nghiêm. Ngày thứ hai, một trong mấy lão đầu đã ủng hộ Điền Thực phản loạn lúc trước lén phái sứ giả đi, phía Bắc ý đồ tiếp xúc với Đông Lộ quân, Nhan Duẫn.
Cùng ngày, Lâu Thư Uyển đã sớm chuẩn bị nhân thủ, dẫn binh giết vào bản nhà, toàn bộ đại gia tộc bị hạ ngục, ngày thứ ba trong Uy Thắng sẽ chém đầu toàn bộ nhà cũ của lão bản gia. Cùng lúc đó, triều đình, hệ thống quân đội phàm có quan hệ với Nguyên gia bị hạ ngục vô số người, chỉ trong mấy ngày, đầu người bị chém trong thành có thể xây dựng nên một tòa kinh quan.
Thủ đoạn hung tàn tàn bạo bạo bực này, xuất từ tay một cô gái, ngay cả việc thấy nhiều thế sự cũng sợ hãi. Quân đội của nữ thật còn chưa đến Thái Nguyên, toàn bộ địa bàn Tấn Vương, đã hóa thành một tràng Tu La khắc nghiệt.
Cục diện khẩn trương như bắc của Hoàng Hà cũng là có tự nhiên. Hơn mười năm nghỉ ngơi lấy lại sức, địa bàn Tấn Vương có thể tụ tập trăm vạn binh sĩ, sau đó tiến hành phản kháng, đương nhiên làm cho một số hán nhân nhiệt huyết dâng trào. Nhưng mà đối mặt với bọn họ, chính là những người đã từng kề vai chiến đấu với Nhan A Cốt, hiện giờ nữ tướng quân thống trị nửa vách núi sông Kim Quốc đã làm Nhan Tông Hàn.
Trái lại địa bàn Tấn Vương, ngoại trừ trăm vạn đại quân, phía tây là Tây Bắc đã bị nữ chân nhân giết đến không một bóng người, hướng đông, phản kháng đại danh phủ cho dù tăng thêm Hắc Kỳ quân của Chúc Bưu, bất quá năm sáu vạn người,, Đi về phía nam qua Hoàng Hà, còn phải lướt qua Biện Lương thành cùng với lúc này trên thực tế còn đang trên con đường ngàn dặm trong tay nữ tử chân, mới có thể đến được Trường Giang Lưu Vực do võ triều nắm giữ. Trăm vạn đại quân đối mặt với Nhan Tông Hàn hoàn toàn, trên thực tế, cũng chính là một nhánh cô quân ngàn dặm không có viện quân.
Tất cả mọi người đều lấy tính mạng của mình làm lựa chọn.
"...Năm đó ở Lữ Lương sơn, từng gặp vị công tử Điền gia này một lần, lúc mới gặp đã cảm thấy người này tâm cao khí ngạo, kiến thức nông cạn, không có làm lưu ý. Nhưng không nghĩ tới, người này cũng là anh hùng. Còn vị lâu cô nương này, cũng thật sự là... rất giỏi."
Năm đó Điền Thực, Lâu Thư Uyển đi Lữ Lương, đám người Hàn Kính còn đang chuẩn bị danh hiệu "Đánh tiểu bằng" chiến đấu, lúc này lật xem đông đảo tin tức hội tụ ở phía bắc, mới không khỏi cảm thán đối phương.
Trong những tin tức này, còn có Lâu Thư Uyển tự tay viết, để Triển Ngũ truyền đến một phong thư của Hoa Hạ quân. Trên phong thư, Lâu Thư Uyển lưu loát rõ ràng, câu nói bình tĩnh hướng về đám người Hoa Hạ quân do Ninh Nghị cầm đầu phân tích ý định của Tấn vương., Cùng với thế cục đối mặt, đồng thời trình bày một sự thật chắc chắn Tấn Vương quân sẽ thất bại. Sau khi trần thuật bình tĩnh như vậy, nàng hy vọng Hoa Hạ quân có thể vốn là người dân của Hoa Hạ, làm ra càng nhiều trợ giúp tinh thần đối với Tấn Vương quân., Hi vọng Hoa Hạ quân vẫn luôn tu dưỡng ở Tây Nam có thể quyết đoán xuất binh, nhanh chóng đả thông đường đi từ Tây Nam đến Tương Dương, Biện Nhất dẫn đường, hoặc là đường Tây Nam chuyển hướng Tây Bắc, để có thể trợ giúp cho Tấn Vương quân thực tế.
Trước mắt, Hắc kỳ quân xuất động, trực tiếp đả thông toàn bộ lãnh thổ ngàn dặm Trung Nguyên, sau đó cùng nữ tướng triển khai đối kháng. Đương nhiên là chuyện không thể, nhưng trong sự thật đối phương bình tĩnh kể lại cùng liều mạng, Hàn Kính lại cảm thấy có chút kính nể cùng áy náy. Khi thần sắc của hắn phức tạp đem phong thư này trả lại Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng đang cười mà không phải cười nhìn hắn: "Cảm giác thế nào?"
"... ghê gớm thật, hơn nữa, lời nàng nói cũng là nói thật."
"Đúng vậy, rất giỏi." Ninh Nghị cười một tiếng, một lát sau mới ném phong thư đó trở lại bàn sách. "Nhưng nữ nhân này là một tên bệnh thần kinh, nàng viết bức thư này mục đích chỉ là lấy ra làm người buồn nôn mà thôi, không cần quá để ý."
"Ách..."
Trong lòng Hàn Kính khó hiểu, nhưng Ninh Nghị lại có cảm giác không quá giống với phong thư bình thường. Hắn là người tâm tính kiên quyết, đối với hạng người tầm thường không coi là người đến xem. Năm đó ở Hàng Châu, Ninh Nghị đối với nữ nhân này không có chút thưởng thức nào., Mặc dù giết cả nhà, một khắc gặp lại ở Lữ Lương sơn, Ninh Nghị cũng tuyệt không thèm để ý. Chỉ là những năm gần đây, thư Uyển phát triển, trong thủ đoạn làm việc, nàng có thể nhìn ra quỹ tích sinh tồn của đối phương, cùng với nàng trải qua sinh tử, trải qua lịch luyện cùng giãy dụa tàn khốc cỡ nào.
Lương Tử hai bên kết quá sâu, nhưng đến giờ phút này, lại không thể không thừa nhận, đối phương đã trưởng thành thành. Nhất là phong thư viết lại, nàng đã đưa ra lựa chọn liều mạng, cũng biết Hoa Hạ quân tuyệt đối không có khả năng xua quân Bắc Thượng, thu phục Trung Nguyên, hành vi sinh tử như vậy lại đủ để cho người ta cảm thấy khâm phục, quân nhân Hoa Hạ khâm phục nàng, đồng thời tâm tình Ninh Nghị đương nhiên là buồn nôn.
Loại hài hước gần như biến thái này khiến cho Ninh Nghị đang khóc dở cười, sinh ra một phần tôn trọng.
"Sớm biết như vậy năm đó giết chết nàng... phai xong hết mọi chuyện..."
Cùng Hàn Kính hàn huyên một hồi, đợi đến khi tiễn hắn ra cửa, bên ngoài đã là tinh đấu đầy trời. Ở buổi tối như vậy nói về tình trạng của bắc địa, cái kia kịch liệt mà lại tàn khốc chiến cuộc, trên thực tế đàm luận chính là tương lai của mình, mặc dù thân ở Tây Nam, có thể bình tĩnh bao lâu chứ? Cờ đen cùng kim nhân đối đầu, sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Trong ánh sao bình thường, hướng bắc đi về phía đông, dấu vết mùa đông đã phủ xuống mặt đất. Đi về phía đông ba ngàn dặm, thành Lâm An có bóng đêm phồn hoa gấp trăm lần núi lớn.
Là trái tim của triều võ bây giờ, mọi người nam hay bắc đều hội tụ ở đây, vô số chuyện có quan hệ tới toàn bộ thiên hạ lớn nhỏ nhỏ, phát sinh ở đây, chuẩn bị. Trước mắt, nhân vật chính phát sinh trong một câu chuyện tạm thời ở kinh thành gọi là rồng bay.
Tám tháng sau Hoa Hạ quân phát ra triện văn ở Tây Nam, chiêu cáo thiên hạ. Không lâu sau, Long Nang bay về từ Hộc Châu khởi hành kinh. Dọc theo đường đi, xe thuyền nhanh như sao đêm kiêm trình, lúc này trở lại Lâm An đã hơn mười ngày rồi.
Vào thời khắc quốc gia lâm nguy, cũng có rất nhiều anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, lúc này trong võ triều, các sĩ tử có thi từ sắc bén bi tráng, trong rừng xanh có sự tình yêu ái quốc, hiệp sĩ xuất hiện lớp lớp, phong thái văn võ so với thời thái bình đều có tiến bộ vượt bậc. Ngoài ra, các loại lưu phái, tư tưởng cũng dần cao hứng, đông đảo văn nhân mỗi ngày đều chạy trong kinh, bán đi kế sách cứu quốc trong lòng. Đám người Lý tần được Ninh Nghị chỉ dẫn, làm việc, báo cáo, cũng dần dần phát triển lên.
Từ Kim Nhân xuôi nam lộ ra manh mối, thái tử quân võ rời khỏi Lâm An, dẫn các nhánh đại quân đi tiền tuyến, ở phía bắc Trường Giang xây lên một bức tường sắt thép, tầm mắt phía bắc vẫn là tiêu điểm quan tâm của các sĩ tử. Nhưng đối với Tây Nam Nam Nam này, họ rất quan tâm., Vẫn có rất nhiều người ôm cảnh giác, trước khi khai chiến ở Tây Nam, sự tích đám người nho sĩ tuyên truyền với nhau về đám người Long Kỳ Phi. Đợi đến Tây Nam chiến tranh nguy hiểm, Long Kỳ Phi chống đỡ kinh thành, nhóm người này lập tức thu hút một lượng lớn ánh mắt.
Đối với những người lâm trận bỏ chạy nghi vấn có lẽ cũng có, nhưng cuối cùng cách nhau quá xa, thế cục gặp nguy hiểm lại cần anh hùng, đối với tuyên truyền của những người này, phần lớn là chính diện. Lý Hiển Điền ở Tây Nam bị chất vấn bị bắt sau., Các nho sinh thuyết phục được sự tích của Mãng Sơn, Ni tộc khởi binh đối kháng Hắc Kỳ quân, trong miệng phần lớn mọi người đều trở thành mưu toan của rồng. Đối mặt với ma đầu dã man như Hắc Kỳ quân, có thể làm được những chuyện này đã không dễ dàng, dù sao có lòng giết giặc, bi tráng vô lực hồi thiên, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy tán đồng.
Một đoạn đường chạy đi ba ngàn dặm, Long Kỳ Phi lo sợ bất an và cường độ chạy một vòng, sau khi đến nơi, dáng vẻ gầy gò thành tro tàn, khóe miệng tràn đầy bọt lửa cháy. Sau khi chống đỡ kinh thành, chuyện đầu tiên hắn làm chính là quỳ xuống với tất cả nho sinh, thế cờ đen lớn, hắn có sứ mệnh, chỉ có thể quay về kinh thành bày tỏ tình cảm với triều đình, thỉnh cầu càng nhiều coi trọng và viện trợ cho Tây Nam.
Chuyện Đại Nho quan tâm đến gia quốc như vậy, quỳ xuống trước mặt mọi người nhận tội lập tức trở thành giai thoại trong kinh thành. Mấy ngày sau, rồng bay đi chạy lại cùng mọi người, không ngừng hướng về phủ đại thần trong triều cầu xin., Đồng thời hắn cũng thỉnh cầu đông đảo hiền nhân trong kinh thành hỗ trợ. Hắn trình bày tầm quan trọng của Tây Nam, trình bày dã tâm của lang tử Hắc kỳ quân, không ngừng cảnh báo trong triều, kể lại không được mất ở Tây Nam, ném Tây Nam thì mất thiên hạ, trong thời gian hơn mười ngày, đã tạo nên một cơn sóng yêu quân ái quốc lớn.
Đông đảo quan lớn trong kinh đều tới mời hắn dự tiệc, thậm chí quản sự trong phủ trưởng công chúa cũng mời hắn đến thương nghị, hiểu rõ tình huống cụ thể của Tây Nam. Từng trận thi đấu hắn phát ra lời mời, các danh sĩ đến cửa bái kiến, nối liền không dứt..., Hai lần hắn bái phỏng Tần đại nhân đã từng thúc đẩy Tần Phi đi tây phương sứ Tần hội, nhưng sau khi thất bại trong triều đình, Tần Ngọc đã vô lực thúc đẩy việc chinh phạt Tây Nam lần nữa, mà cho dù là đông đảo quan lớn trong kinh thành, danh lưu đều cực kỳ coi trọng và tôn kính hắn, đối với việc xuất binh Tây Nam đại sự này, lại không có mấy nhân vật hết sức quan trọng nguyện ý làm ra nỗ lực.
Đêm hôm đó, cửa ngõ Thanh Y, đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao, thanh lâu sở quán bên trong hành lang, tiệm trà trong phường thị vẫn chưa hạ xuống nhiệt tình, đây là một trong những cửa hàng xã hội náo nhiệt ở Lâm An thành, trong một khách sạn có tên là "Tứ Hải xã hội", vẫn như cũ tụ tập rất nhiều danh sĩ cùng thư sinh đến đây, phía trước Tứ Hải xã hội chính là một thanh lâu, cho dù là cửa sổ phía trên lầu xanh, cũng có vài người một mặt nghe nhạc, một mặt chú ý tình huống phía dưới.
Rốt cuộc, một chiếc xe ngựa từ đầu phố đi vào, dừng lại trước cửa Tứ Hải xã, vóc người gầy còm, sợi tóc hơi trắng, ánh mắt đỏ rực như rồng bay từ trên xe ngựa xuống, tuổi của nó mới hơn bốn mươi, hơn một tháng chạy như điên, đủ loại lo lắng sinh sôi, tâm hỏa dày vò., Lệnh cho tóc đều bạc đi một nửa, nhưng cũng bộ dạng như vậy, khiến mọi người càng thêm tôn trọng hắn. Rời khỏi xe ngựa, hắn một tay chống mộc trượng, khó khăn lắm mới đứng vững, đôi môi đỏ sậm mím chặt, trên mặt mang theo phẫn nộ, mọi người vây quanh, hắn chẳng qua không nói một lời, chắp tay, một mặt đi vào trong khách sạn.
Xuất binh Tây Nam là quyết định phương hướng một quốc gia phức tạp, hơn mười ngày không có kết quả. Hắn nhận ra thanh thế còn chưa đủ lớn, còn chưa đủ thúc đẩy các đại nhân như Tần đại nhân, trưởng công chúa đưa ra quyết định. Nhưng mà thư sinh, trong kinh có đệ tử thức chung quy vẫn đứng về phía mình. Vì vậy buổi tối hôm nay, hắn đến Minh đường bái kiến Lý tần Lý Đức mới đã từng gặp mặt một lần.
Bây giờ báo chí mới của Lý Đức đã ảnh hưởng rất lớn trong kinh thành, nhưng những ngày qua về kinh thành, đối với việc rồng bay về, trên hồ sơ của hắn chỉ có một ít lời kể ngắn, không mặn không nhạt. Long Kỳ Phi tâm bất mãn, lại cảm thấy, có lẽ sự tôn trọng của mình đối với hắn không đủ, lúc này mới tự mình tới cửa, hi vọng đối phương có thể ý thức được tầm quan trọng của Tây Nam, lấy quốc sự làm trọng, càng thúc đẩy nhiều dư luận bảo vệ Tây Nam.
Nhưng Lý Đức mới cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.
Lúc này trở lại khách sạn, mọi người hỏi thăm kết quả song phương thương nghị, Long Giả Phi chỉ là đi vào bên trong, đợi khi xuyên qua đại sảnh, mới cột mộc trượng xuống đất, chốc lát nói ra một câu: "Lý Đức Tân... hạng người mua danh chuộc tiếng..."
Lời nói phẫn uất, nhưng tiếng nói rất khí phách, mọi người trong phòng ngẩn người, sau đó bắt đầu thấp giọng nói chuyện với nhau, có người đuổi theo tiếp tục hỏi, Long Phi không nói thêm gì, quay đầu trở về gian phòng. Đợi đến khi trở về phòng, theo hắn lên kinh gặp danh kỹ Lô Quả Nhi an ủi hắn, hắn trầm mặc không nói gì, trong mắt đỏ thẫm càng nặng.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Lão gia, đây là danh sách của các đại nhân hôm nay đưa thiếp tới... Lão gia, chuyện trong thiên hạ vốn đã khó lại càng khó, người không cần vì những người này mà làm tổn thương thân thể của mình..."
Lư Quả Nhi cũng là nữ tử đã chứng kiến rất nhiều sự tình, nói chuyện an ủi một hồi, Long Kỳ Phi mới khoát tay áo: "Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu..."
Có một số việc, hắn cũng sẽ không nói cho nữ nhân bên cạnh biết. Lý tần hôm nay trong lúc đối thoại với hắn, đau khổ vô cùng, có người nói quá mức khiến cho Long Kỳ Phi cảm thấy khiếp đảm. Từ lúc hắn hồi kinh, mọi người đã xem hắn trở thành lãnh tụ của tất cả mọi người, nhưng đây cũng là vì tình cảnh Tây Nam gây nên, nếu như triều đình thật sự không có cách nào thu hồi Tây Nam, thì người đứng đầu ý kiến này của hắn liệu có ý nghĩa gì?
Lý tần mua danh chuộc tiếng, lúc đầu nói như thế nào cùng với Ninh Nghị không đội trời chung, quê hương về địa vị của ma đầu kia quá cao, bây giờ ngược lại giả bộ nói Từ Đồ cái gì. Mặt khác...Đám quan to trong triều cũng không phải là đồ vật, ở giữa này, bao gồm cả Tần hội! Lúc trước hắn giật dây tự thân đi Tây Nam, nghĩ hết biện pháp đối phó với Hoa Hạ quân., Bây giờ, những người này đã dốc toàn lực, bắt lấy sứ giả của Hoa Hạ quân, kích động Mãng Sơn Ni tộc, cửu tử nhất sinh... Hắn không thúc đẩy được sự bao vây của cả nước, phủi mông rời đi, đám người này sao có thể đi được chứ?
Kẻ thịt thì coi thường. Lời Thánh Nhân nói rất thấu đáo. Hắn nghe bên ngoài vẫn mơ hồ truyền đến phẫn nộ và nghị luận... Triều đình chư công nhanh như chớp, chỉ có những người như mình, nôn ra máu tươi vì quốc gia mà chạy... Nghĩ như vậy, hắn quyết định tâm thần, bắt đầu lật xem những danh thiếp đưa tới kia, lật xem một tấm thiếp, do dự một lát rồi buông xuống, không lâu sau lại cầm lên.
"...Vị này hình như là môn hạ của Triệu Tướng công." Lô Quả ở bên cạnh thấp giọng nói một câu. Long Phi đè cái tên kia xuống, ngón tay gõ gõ.
Trôi qua một lát, lại nói: "Quân tử quần mà không hợp nhau, nào có môn hạ bất môn hạ gì chứ."
Trên thiệp mời kia tên hắn là Nghiêm Hoàn, chức quan không cao, lại là đệ tử của Tả tướng Triệu Đỉnh, còn Triệu Đỉnh, nghe nói không hòa thuận với Tần Ngọc.
"... Lúc trước gặp qua vị Nghiêm đại nhân này, bộ ngực có chính khí... Có lẽ có thể gặp được." Long Vu Phi thở dài, nói như thế.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió đêm nghẹn ngào.
Gió đêm thổi một ngàn năm trăm dặm về phía bắc, gió lạnh thổi qua tường thành làm ngọn lửa trong bóng đêm rừng rực, tường bắc nổi danh, đá ném liên tục bắn phá một lỗ thủng dưới tường thành., Thi thể, đá vụn, quân đội trùng kích không ngừng mang bùn đất dọc theo tường vây tạo thành một sườn đất nghiêng theo sự thúc giục của nữ chân nhân, binh sĩ ngoài thành gào thét hướng lỗ thủng chỗ này khởi xướng công kích như thủy triều.
Trên tường thành, đạn pháo đẩy tới hướng ngoài thành phát động công kích, đạn pháo xuyên qua đám người, mang theo máu thịt bắn tung tóe, cung tiễn, dầu hỏa, gỗ lăn... Chỉ cần có thể dùng phương pháp phòng ngự bên ngoài lỗ thủng này tụ tập mãnh liệt. Trên mặt đất trận địa ngoài thành, đá bắn ra không ngừng, ném hòn đá về phía bức tường cao này.
"Gọi hỏa pháo tới... Chư vị! Thành còn người, thành vong ta vong -- "Vương Sơn Nguyệt đầu đội khăn trắng, trong bóng đêm dùng thanh âm khàn khàn gào thét. Trên người hắn đã sớm loang lổ vết máu, người chung quanh theo hắn lớn tiếng kêu to, sau đó ép tới chỗ lỗ thủng trên tường thành.
Đại danh phủ vì bảo vệ mà xây dựng thành kiên cố, toàn bộ tường thành bên ngoài dày tới mấy trượng, hỏa pháo còn chưa trưởng thành không cách nào tạo thành ảnh hưởng với vách tường như vậy, ngược lại có tác dụng rất lớn khi ném đá., Mà hỏa pháo đánh vào ngoài thành có thể tạo thành ưu thế phòng ngự cực lớn. Dù vậy, hơn một tháng nay, địch nhân lên thành cần phải dùng lượng lớn sinh mệnh lấp đầy, Vương Sơn Nguyệt mấy lần dẫn đội xung kích về phía trước...
Một đêm chém giết kịch liệt như vậy, một khắc nào đó, đồ vật băng giá từ trên trời hạ xuống, đó là hạt băng nhỏ trước khi trận tuyết rơi xuống. Không lâu sau thì hạt cát đã ào ào bao phủ toàn bộ trời đất. Dưới thành đã có vô số ánh lửa bị dập tắt, trải qua một hồi chém giết trong bóng tối cuối cùng cũng ngừng lại. Người trên tường thành cũng có thể sống sót, một mặt bắt đầu dọn dẹp dốc đất, một mặt bắt đầu gia cố một chỗ tường thành lên cao kia.
Phía sau doanh địa công thành, Nhan Xương đứng dưới ô lớn nhìn tất cả trong bóng tối, ánh mắt cũng lạnh như băng. Hắn không điều động tinh binh dưới trướng đi cướp một lỗ thủng khó thấy này, sau khi thu binh, bảo thợ thủ công sửa chữa khí giới đá, lúc rời đi đã đưa ra mệnh lệnh.
"Không cần nhàn rỗi, tiếp tục quăng thi thể vào cho ta!"
Đi về phía nam mấy chục dặm, triện kỳ tượng trưng cho một nhánh đại quân có quy mô lớn mấy chục vạn. Trong thời gian qua, bọn họ bắt đầu vượt Hoàng Hà. Ngột thuật suất lĩnh tiên phong vượt sông trước, quay đầu về phía Bắc, nước sông Hoàng Hà sóng cả, khói thuốc súng đại danh phủ đã không thấy, nhưng hắn tin tưởng sau đó không lâu, tất cả mọi thứ trong tòa thành kia đều sẽ biến mất hoàn toàn do Nhan Xương suất lĩnh, hơn mười vạn hán binh luân phiên công kích.
Phía trước đại quân, là một mảnh đất như lưu dân trước đó không lâu, đất đai như phế tích, ngoại trừ thi thể và ôn dịch, bây giờ tàn sát bừa bãi trên vùng đất này, là một đội ngũ lưu dân được gọi là " đói quỷ".
Mặc dù đã từng là quân đội nữ chân trú đóng ở phía Nam Hoàng Hà, hoặc là ngụy trang, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào kiên thành trấn giữ một phương. Phần lớn thành trì quy mô nhỏ bị lưu dân gõ mở cổng, mọi người trong thành trì đã mất đi hết thảy., Chỉ có thể lựa chọn cướp đoạt và lưu lạc để duy trì sinh tồn, không ít địa phương rễ cây cùng vỏ cây đều đã bị gặm sạch, người ăn Quan Âm Thổ mà chết da bọc xương, duy chỉ có cái bụng phồng lên, hư thối trong vùng đất hoang dã.
Những người này mất đi gia viên, mất đi tất cả, bây giờ chỉ có thể dựa vào cướp đoạt để sống sót. Bây giờ trên mảnh đất phía nam Hoàng Hà này đã có tới mấy trăm vạn người, không có bất kỳ xúc tu nào miêu tả chuẩn xác tao ngộ của bọn họ.
Cũng may mùa đông đã đến, tên ăn mày không thể qua mùa đông, tuyết lớn một chút, mấy trăm vạn lưu dân này đều phải lục tục chết đi...