Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lâu thư giãn uyển chuyển cũng không có dừng lại quá lâu trong cảm xúc mềm yếu.
Hồi ức trong quá khứ có thể khiến lòng người trong sạch, nhưng khi quay đầu lại, những người trải qua sinh mạng và trọng áp vẫn phải tiếp tục đi trên con đường trước mắt. Mà có lẽ là vì những năm gần đây sa vào tửu sắc khiến tư duy trì trệ, Lâu Thư Hằng không thể nắm bắt được cơ hội hiếm thấy này đối với muội muội tiến hành châm chọc khiêu khích, đây cũng là lần cuối cùng hắn trông thấy Lâu Thư Uyển yếu ớt.
Hai ngày sau, tin tức đại chiến sắp tới lan tràn trong địa bàn của Tấn Vương, quân đội bắt đầu điều động, Lâu Thư Uyển lại lần nữa đầu nhập vào công việc hàng ngày. Hôm nay Võ Kiến Dạy6 tháng hai mươi lăm, sứ giả của Tấn Vương Điền thực sự rời khỏi uy Thắng., Chạy về phía đã vượt qua Nhạn Môn quan, đại quân Nữ Chân Tây sắp khai chiến cùng đại quân Vương Cự Vân, đồng thời Tấn Vương tuyên chiến với nữ tử, hiệu triệu tất cả dân chúng Trung Nguyên chống lại Kim Quốc xâm lược, rải rác khắp thiên hạ.
bươm bướm lao về phía ngọn lửa.
Sinh linh đồ thán, sơn hà luân hãm, sau khi nữ tử xâm lấn Trung Nguyên hơn mười năm, thế lực Tấn Vương thủy chung vẫn sợ hãi, rốt cục ở khoảnh khắc này tránh cũng không thể tránh, dùng hành động chứng minh cốt nhục Hán nhân trên người nàng.
Tuyên Văn kháng tiền khiến người ta dõng dạc, đồng thời cũng kích nổ đại thế phản kháng trong phạm vi Trung Nguyên. Địa bàn Tấn Vương vốn cằn cỗi, nhưng mười năm xâm lấn ở phía nam Kim Quốc, tất cả các nơi giàu có đều bị rơi vào tay giặc, dân chúng lầm than, ngược lại trong vùng đất này lại có quyền hành chính tương đối độc lập., Về sau còn có chút thái bình. Hôm nay dân chúng sống dưới trướng Tấn Vương hơn tám trăm vạn, biết được quyết định ở cấp trên này, có người trong lòng dâng lên nhiệt huyết, cũng có người bi thương lo sợ hãi. Đối mặt với đại địch như vậy của nữ chân, vô luận trên đầu có như thế nào, sinh hoạt của hơn tám trăm vạn người, tính mệnh đều phải bỏ vào.
Có người đầu quân, có người di chuyển, có người chờ đợi nữ chân nhân thừa cơ mưu cầu công danh phú quý. Trong lúc nghị sự trong triều đình uy thắng, đầu tiên quyết định, ngoại trừ văn chương phát ra, còn có Tấn Vương Điền xác thực dẫn đội thân chinh. Đối mặt nữ tử cường đại, Điền Thực quyết định ra ngoài dự kiến, trong triều các đại thần đều một phen khuyên bảo không có kết quả. Về phần Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển, đám người cũng đi khuyên bảo, đến đêm hôm nay, Điền Thực thiết lập tiệc chiêu đãi hai người. Về phần hai người, hắn và lâu hai người ban đầu còn là đệ tử ăn chơi trác táng hai mươi tuổi, có bá phụ Điền Hổ phụng ứng, về sau mắt cao, về sau theo Lương Lân Lâu đi tới Lữ Uyển Lâu, thoáng có chút giao tình.
Về sau thiên hạ đại loạn, quyền chính trị của Điền Hổ thiên về trong quần sơn. Lúc Điền gia, một đám con cháu ruột đi ngang không kiêng kỵ, tính tình Điền Thực ngược lại trầm ổn xuống, thỉnh thoảng Lâu Uyển muốn làm chuyện gì đó, Điền Thực cũng nguyện ý làm lành với người khác., Phụ giúp. Như vậy, đợi đến khi Lâu Thư Uyển cùng Vu Ngọc Lân, Hoa Hạ quân sau đó nổi bão, hủy diệt Điền Hổ chính quyền, Điền Thực đã sớm một bước đứng về phía đám người Lâu Thư Uyển, sau đó lại được đề cử ra, trở thành tân Tấn Vương.
Đối với Điền Thực, Lâu Thư Uyển, đám người Ngọc Lân có quan hệ rất tốt với hắn, nhưng nếu thật sự nói đánh giá năng lực, tự nhiên sẽ không quá cao. Điền Hổ thành lập quyền chính của Tấn Vương, ba huynh đệ chẳng qua chỉ xuất thân thợ săn, Điền Thực thân thể nhỏ bé vững chắc., Có một nguồn khí lực, cũng không được xưng là nhất lưu cao thủ, khi còn trẻ kiến thức được kinh tài tuyệt diễm nhân vật, từ đó lấp lánh, đội ngũ mặc dù nhạy cảm, lại không được xưng là nhân vật nhiệt huyết quyết đoán cỡ nào. Tiếp nhận Điền Hổ vị trí hơn một năm thời gian, trước mắt lại quyết định lấy thân chinh chống đỡ nữ tử, thật sự làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Nhưng đối với việc này, Điền Chân trước mặt hai người cũng không kiêng dè.
"... Đối với việc tự mình hành quân, toàn bộ triều đình từ trên xuống dưới đều xôn xao ầm ĩ, đối mặt với khí thế hung hãn của nữ tử, sau đó chạy trốn là lẽ phải, xông về phía trước là một tên ngốc. Bản vương thoạt nhìn cũng không phải là kẻ ngốc, nhưng chân thực nguyên do chân tình, chỉ có thể nói chuyện riêng với hai vị mà thôi."
Điền Thực dự tiệc tư thiết lập trong hoa viên Thiên Cực cung, từ trên đài cao nhìn xuống, ngựa xe như nước, cảnh đêm như tranh, Điền Thực chắp hai tay sau lưng, cười thở dài.
"Nữ chân nhân đánh tới, có thể làm được, đơn giản chỉ là hai lựa chọn, hoặc là đánh. Điền gia đến là thợ săn, bản vương khi còn bé, cũng chưa từng đọc sách gì, nếu thật sự có thể nói, ta cũng muốn hòa. Sư phụ nói, đại thế của thiên hạ, năm trăm năm thay đổi, vận thế của võ triều, thiên hạ chính là nữ chân nhân, hàng phục nữ chân, trốn ở uy thắng, đời đời làm Vương gia bình yên, cũng con mẹ nó mang kình lực... Nhưng mà, làm không được."
Hắn lắc đầu: "Đây là lần đầu tiên bổn vương cùng Lâu cô nương cộng sự, tiến đến Lữ Lương Sơn, tỷ võ chiêu thân, làm rể Huyết Bồ Tát gì đó, lúc ấy nhìn thấy không ít anh hùng, chỉ là khi đó còn không tự giác. Sau đó Ninh Lập Hằng thí quân, chuyển chiến Tây Bắc., Khi đó ta sợ hãi cả kinh, chỉ là Tấn Vương thì tính là cái gì, khi đó nếu ta chọc giận hắn, đầu đã sớm không còn. Từ đó trở đi, ta liền xem ý nghĩ của những đại nhân vật này, lại đi... đọc sách, nghe người ta kể chuyện., Từ xưa đến nay, cái gọi là nhân từ đều là giả. Nữ chân nhân sơ chưởng Trung Nguyên, lực lượng không đủ, mới có Lưu Dực, cái gì Tấn Vương, một khi thiên hạ đại định, lấy nữ chân nhân hung tàn, dòng dõi Điền thị sợ là phải chết tuyệt. Chư hầu vương, nào cho ngươi làm? "
Sắc mặt hắn vẫn có chút kiệt ngạo năm đó, chỉ là trong giọng nói trào phúng, lại có chút vô lực. Nói xong lời này, hắn đi tới lan can đài cao, trực tiếp đứng lên. Lâu Thư Uyển và Vu Lân đều có chút khẩn trương đi tới phía trước, Điền Thực phất phất tay về phía sau: "Diệp phụ tính tình hung tàn.", Từ trước đến nay không tin người, nhưng hắn có thể từ một sơn phỉ đi tới bước này, ánh mắt cũng có. Vu tướng quân, Lâu cô nương, các ngươi đều biết, Nữ Chân Nam đến., Mặc dù khu địa bàn này vẫn luôn thần phục, nhưng bá phụ từ đầu đến cuối đều đang định khai chiến với nữ tử, là bởi vì tính tình trung nghĩa của ông ta? Kỳ thật ông ta chỉ là nhìn hiểu được điều này, thiên hạ đại loạn, mới có nơi ở của Tấn Vương, thiên hạ nhất định, không có đường sống như chư hầu, kiêu hùng."
"Nhưng dù vậy, bệ hạ vẫn có thể ở giữa tọa trấn..." Lâu Thư Uyển đi lên phía trước, nói một câu.
"Ở giữa trấn, Tấn Vương cùng Lưu Dực, cùng với Thiên Tử Võ Triều, có gì khác nhau đâu? Lâu cô nương, Vu tướng quân, các ngươi đều biết, lần này đại chiến kết quả, sẽ như thế nào" Hắn nói, ngồi xuống lan can nguy hiểm kia.... đèn của Trung Nguyên sẽ tắt."
Gió núi thổi qua, phía trước chính là ánh lửa rực rỡ của thời đại này, lời nói của Điền Thực hòa tan trong cơn gió này, như là tiên đoán không rõ ràng, nhưng đối với ba người ở đây mà nói, ai cũng biết, đây là sự thật sắp xảy ra.
"Trung Nguyên đã không còn chỗ nào giống như vậy nữa rồi, nhưng trận chiến này đã qua, sẽ không còn tòa thành uy Thắng này nữa. Trước khi tuyên chiến, bức thư phong ấn Vương Cự Vân lén gửi tới, các ngươi cũng thấy đấy, Trung Nguyên sẽ không thắng, không ngăn được Nữ Chân, Vương Sơn Nguyệt Thủ đại danh, là Phá Phủ Trầm Chu muốn kéo chậm bước chân nữ nhân, Vương Cự Vân... Một đám ăn mày còn không được ăn cơm..., Bọn họ cũng không ngăn được Nhan Tông Hàn, chúng ta tăng cường lên là một trận đại bại, nhưng hy vọng sau trận đại bại này, người của Giang Nam, Nam Vũ, thậm chí là cờ đen, cuối cùng có thể liều mạng cá chết lưới rách với nữ tử. Như vậy tương lai mới có thể có một giang sơn của người Hán."
"Nếu biết là đại bại, chuyện có thể nghĩ, chính là làm thế nào dời dời và tái chỉnh kỳ cổ, đánh không lại thì bỏ chạy, đánh thắng thì đánh, đánh bại thì đánh, đi vào trong núi. Nữ chân nhân đi qua, cắt hết hậu phương của hắn, toàn bộ phó gia Tấn Vương coi như ta cũng có thể bù vào, nhưng nếu như mười năm tám năm, nữ chân nhân thật sự thất bại...Thiên hạ này sẽ có một cái tên của ta, có lẽ cũng thật sự cho ta một cái vị trí."
"Một con đường là thần phục nữ tử chân, lại hưởng phúc thêm vài năm, mười mấy năm bị coi như heo giết chết, có lẽ còn phải để lại mùi hôi vạn năm. Ngoài ra, chỉ có thể giết một con đường trong cửu tử nhất sinh, làm sao mà chọn? Lựa chọn con đường cuối cùng này, ta thật ra vô cùng sợ."
Sau đó hắn quay đầu lại cười cười với hai người, ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên quyết: "Nếu muốn đập nồi bán sắt, ta ở giữa trấn cùng dẫn quân đi chinh, là hai cái thanh danh hoàn toàn khác biệt. Thứ nhất ta ra trận, người phía dưới còn có lòng tin hơn, thứ hai, Vu tướng quân, ngươi yên tâm, ta không chỉ huy, nhưng ta theo quân đội đi, thua có thể cùng trốn, ha ha ha..."
Vu Ngọc Lân cũng cười rộ lên, Điền Thực cười một hồi rồi lại dừng lại: "Nhưng tương lai, con đường của ta sẽ không giống nhau. Phú quý trong nguy hiểm mà cầu nha, Ninh Lập nói cho ta đạo lý, có nhiều thứ ngươi phải đền mạng mới có thể lấy được... Lâu cô nương, ngươi tuy là nữ tử., Những năm gần đây ta lại càng bái phục ngươi, sau khi ta cùng Vu tướng quân rời đi, phiền ngươi tọa trấn ở khu vực trung ương. Mặc dù có rất nhiều chuyện ngươi vẫn luôn làm tốt hơn ta, có thể ngươi cũng đã nghĩ kỹ, nhưng với tư cách là vương thượng, có mấy lời, hảo bằng hữu chúng ta âm thầm giao ra."
"Xin vương thượng chỉ thị." Lâu Thư Uyển chắp tay hành lễ.
"Cùng nữ chân nhân đánh giặc, nói ra là thanh danh tốt, nhưng người không muốn có danh tiếng, cũng quá nhiều. Uy thắng... Ta không dám ngẩn, sợ nửa đêm bị người kéo ra ngoài giết, cùng quân đội đi, ta càng thêm kiên định. Lâu cô nương ngươi nếu đã ở chỗ này., Nên giết thì không nên khách khí." Ánh mắt của hắn lộ ra sát khí: "Dù sao cũng là đập nồi bán sắt, địa bàn Tấn Vương do ngươi xử trí, có mấy lão già không đáng tin cậy, dám làm xằng làm bậy, tru di cửu tộc bọn họ! Chiêu cáo thiên hạ tám đời bọn họ mắng! Chuyện tình phía sau, mặc dù liên quan tới phụ thân ta... Ngươi cũng có thể dễ dàng làm!"
Trước đó thế lực tấn vương chính biến, ba huynh đệ Điền gia, Điền Hổ, Điền Báo đều bị giết, còn Điền Bưu bởi vì là phụ thân của Điền Thực, nên bắt đầu giam lỏng. Tác chiến cùng nữ chân nhân, phía trước liều mạng thực lực., Hậu phương liều mạng là nhân tâm cùng sợ hãi, nữ thật âm ảnh đã bao phủ thiên hạ hơn mười năm, người không muốn trong trận đại loạn này bị hy sinh tất nhiên cũng có, thậm chí rất nhiều. Bởi vậy, tại đây đã diễn biến vùng trung nguyên mười năm, cục diện vạch trần nữ chân nhân, có thể so với mười năm trước phức tạp.
Lâu Thư Uyển nhẹ gật đầu.
"Ta biết dưới trướng lâu cô nương có người, Vu tướng quân cũng sẽ lưu lại nhân thủ, người trong cung, ngươi có thể dùng cũng được. Nhưng quan trọng nhất, lâu cô nương... chú ý an toàn của mình, đi tới bước này, người muốn giết ngươi, sẽ không chỉ có một hai. Đạo ngăn trở dài, ba người chúng ta... đều mẹ nó trân trọng."
Hắn phất phất tay trên đài cao.
Mọi người chỉ có thể thuận theo đại thế mà đi.
Rời khỏi Thiên Cực cung, Lâu Thư Uyển nhìn thấy uy thắng phồn hoa, nhớ tới những lời này. Điền Thực trở thành Tấn Vương chỉ hơn một năm thời gian, hắn còn chưa mất đi khí tức trong lòng, cũng đều là lời nói không thể cùng người ngoài nói ra. Mười năm kinh doanh trong địa bàn Tấn Vương., Tất cả những gì đã làm hôm nay, hầu như nàng đều có tham dự, nhưng mà khi nữ Chân Bắc đến, những người như mình muốn nghịch đại thế mà lên, hành tẩu một kích, hết thảy trước mắt, cũng tùy thời đều có khả năng phản chiến.
Người trong thành thị này, người trong triều đình, vì để tiếp tục sinh tồn, chuyện mọi người nguyện ý làm, thật khó có thể tưởng tượng. Nàng nhớ tới Ninh Nghị, năm đó ở kinh thành, khi vị Tần Tướng gia kia xuống ngục, thiên hạ dân tâm hùng hổ, hắn là người vật lộn mà đi, thật hi vọng chính mình cũng có bản lĩnh như vậy...
Mấy ngày sau, sứ giả tuyên chiến đi tới đại doanh của Nữ Chân Lộ quân, đối mặt với phong chiến thư này, Nhan Tông Hàn vui vẻ, hào phóng viết hai chữ: Đến chiến!
Ngày đó, quân Tây của Nữ Chân Lộ đánh tan mười sáu vạn đại quân của Vương Cự Vân tiên phong, giết người vô số.
Sau đó không lâu, đại quân thề sư, Điền Thực, đám người Vu Ngọc Lân dẫn quân công hướng Bắc, Lâu Thư Uyển tọa trấn uy Thắng, phất tay nói lời từ biệt với quân đội hạo mạn trên thành lầu cao này. Vị nho sinh từng mang trong lòng kia cũng gia nhập quân đội, theo đại quân tiến lên.
Uy Thắng theo giới nghiêm, từ giờ trở đi, để bảo đảm sự nghiêm khắc của trấn áp và quản chế phía sau, kể cả sự thanh tẩy của gió tanh mưa máu, không hề ngừng lại, chỉ vì Lâu An Uyển hiểu rõ, giờ phút này tất cả địa bàn của Tấn Vương, trong ngoài thành trì, từ trên xuống dưới triều đình đều đã hóa thành đao sơn kiếm hải. Vì sinh tồn, một mình nàng đối mặt với tất cả những thứ này, cũng chỉ có thể càng thêm không từ thủ đoạn lãnh khốc vô tình.
Tại phía nam Nhạn Môn quan đến khu đất cằn cỗi của phế tích Thái Nguyên, Vương Cự Vân một lần lại một lần thất bại, lại sớm có chuẩn bị nên hắn thu nạp đám tàn binh vào. Nơi này vốn dĩ không có bao nhiêu đường sống, quân đội thiếu thốn lương thực., Khí giới cũng không tinh nhuệ, mọi người được Vương Cự Vân dùng phương thức tông giáo tụ tập lại, dưới hy vọng cùng cổ vũ tiến lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng năm đó Vĩnh Nhạc Triều.
Đại danh phủ ác chiến như huyết trì địa ngục, một ngày một ngày liên tục, Chúc Bưu suất lĩnh hơn vạn hoa hạ quân không ngừng quấy rối lửa đốt bốn phía. Nhưng cũng có càng nhiều người khởi nghĩa ở các nơi bắt đầu tụ tập lại. Sáu tháng đến mười tháng, tại vùng đất Trung Nguyên phía bắc Hoàng Hà, những người bị giật mình tỉnh lại giống như tế bào trắng cuối cùng trong thân thể một người bệnh tật, thiêu đốt bản thân, nhằm phía địch nhân cường đại xâm phạm.
Đây là lần đánh cược cuối cùng của Trung Nguyên.
Ở Tây Bắc, chiến hỏa trên bình nguyên một ngày được đẩy về phía tòa thành cổ. Đối với cư dân trong thành mà nói, đã rất lâu rồi bọn họ chưa từng cảm nhận qua chiến tranh, tin tức ngoài thành mỗi ngày đều truyền đến. Tri phủ Lưu Thiếu Tĩnh tụ tập hơn mười vạn nghĩa quân chống cự đám nghịch phỉ, có báo chiến bại cũng có lời đồn đại, ngẫu nhiên còn có Gia Định bị nghịch tặc cờ đen đồ diệt không còn gì.
Có người trước khi bắt đầu đại chiến đã bỏ trốn, cũng luôn có cố thổ khó mà rời khỏi, hoặc hơi chút do dự, mất đi cơ hội rời đi. Lưu lão cứ là một thành viên trong số những người chưa từng rời đi này, đời đời đời kiếp cư thành đô, ở gần cửa Nam có một cửa hàng nhỏ ở đó., Sinh ý luôn không tệ, có nhóm người đầu tiên rời đi, hắn còn có chút do dự, đến sau đó không lâu, bốn mặt đều giới nghiêm, không cách nào rời đi. Tiếp tục, đủ loại đồn đãi đều lên men trong thành.
Cờ đen —— đây là một nhánh quân đội mà mọi người ở võ triều đều không biết. Nói đến việc nghịch hành lớn nhất của nó, không thể nghi ngờ là Thí Quân của mười năm trước, thậm chí có nhiều người cho rằng, chính là Ma Đầu Thí Quân, dẫn đến quốc vận của Võ Triều bị cướp đoạt., Từ đó trở đi, cây cờ đen chuyển dời sang Tây Nam mấy năm nay, bên ngoài không biết nhiều lắm về nó, cho dù có thế lực làm ăn qua lại, bình thường cũng sẽ không nói gì đến nó, đến nghe ngóng như thế, mọi người mới biết được nhánh phỉ hung hãn này trước đây từng ở Tây Bắc cùng nữ chân nhân giết đến trời tối mịt mù.
Phải là một đám người hung tàn cỡ nào mới có thể cùng đám nữ Man tử kia đánh nhau có qua có lại chứ? Dưới điều kiện đầu tiên mà họ biết, bao gồm cả việc cờ đen tàn sát nửa bình nguyên Đô Bình, Gia Định đã bị đốt thành đất trắng, quân đen không chỉ ăn thịt người, hơn nữa lời đồn đại thích ăn thịt nữ nhân cùng hài tử nhất đều đang không ngừng khuếch trương. Cùng lúc đó, trong tin tức thắng bại cùng bại trận, hỏa lực của cờ đen không ngừng kéo dài tới thành.
Đến tháng tám, trong thành đô thành, đã lâu có thể thấy được thương binh tiền tuyến lui ra. Tháng chín mươi bảy, đối với cư dân thành đô thành mà nói, đến quá nhanh, trên thực tế là Hoa Hạ quân đã trì hoãn thế công, đến phía nam thành trì, bắt đầu vây thành.
Lưu lão cầm lấy hỏa xoa trong nhà, cáo biệt thê nhi trong nhà, chuẩn bị hỗ trợ tại Quan Đỉnh Thành nguy cấp.
Mười tháng một, sau nửa canh giờ xung phong của Hoa Hạ quân vang lên, Lưu lão bị nhốt còn chưa kịp ra khỏi cửa, Thành Nam Môn dưới sự phản kích của thủ vệ đã bị công phá.
Đại môn trong hỏa lực bị đẩy ra, cờ xí màu đen, lan tràn đến...
Võ Triều, Lâm An.
Vả lại không đề cập đến chiến sự ở Tây Nam, đến mười tháng sau, thời tiết đã nguội lạnh, bầu không khí bình an đang sôi trào, lộ ra chí khí cùng vui vẻ.
Chiến tranh ở bắc hoàng hà oanh oanh liệt liệt bạo phát lúc này đã bị dân chúng của đại võ triều biết được, Tấn Vương truyền thụ chiến thuật cùng dõng dạc khắp thiên hạ, tựa hồ lúc này võ triều vẫn là thiên mệnh chính thống như cũ. Mà ủng hộ nhân tâm nhất chính là Vương Sơn Nguyệt thủ vững tại phủ đại danh.
Võ quân Quang Chân Nam trước tiên khởi hành, cướp đoạt đại danh phủ, đánh bại Lý Tiểu Chi, lúc đầu bị mọi người chỉ trích là lỗ mãng, nhưng khi đội quân này còn ở tông phụ, dưới sự công kích thần kỳ của ba mươi vạn đại quân của Tông Phốc, bảo vệ thành trì., Cứ qua một ngày, tâm tư mọi người lại hùng hồn hơn một ngày. Nếu bốn vạn người có thể chống lại ba mươi vạn đại quân của nữ tử này, có lẽ chứng minh đã trải qua mười năm tôi luyện, Võ Triều đối đầu với nữ thật, cũng không phải là không có cơ hội thắng.
Cùng với chiến sự của đại danh phủ đồng thời truyền bá, còn có sự phản đối của Thái Nguyên thủ thành năm xưa. Nữ thật lần đầu tiên nam hạ, Tần Nguyên trưởng tử Tần Thiệu và thủ hộ Thái Nguyên đã hơn một năm, cuối cùng bởi vì vô duyên trái phải, thành phá người vong, chuyện này sau khi Ninh Nghị mưu phản., Vốn là đề tài cấm kỵ, nhưng vào lúc này, rốt cục mọi người lại lần nữa cầm nó lên. Vô luận Ninh Nghị như thế nào, Tần Thìn năm đó, cũng không phải là không có chỗ nào là đúng, đặc biệt là con trai trưởng của gã, thật sự là người trung nghĩa chân chính.
Ít nhất trong chuyện này Cảnh Hàn và Chu Ngọc sẽ xử trí không ổn.
Lần biến hóa dư luận khẩu phong này đến từ phủ công chúa nắm giữ tầng dưới tuyên truyền lực lượng, nhưng sau lưng nàng lại có nguyên nhân sâu hơn: Thứ nhất là, nhiều năm qua, Chu Bội đối với Ninh Nghị đã quá quen thuộc., Là một mực mang theo hận ý, sở dĩ có hận ý, là bởi vì nàng đã coi Ninh Nghị như lão sư chứ không phải là kẻ địch, nhưng theo thời gian trôi qua, sự thúc đẩy của hiện thực, nhất là đối với thủ đoạn của Ninh Nghị khi đối đãi với Võ triều không ngừng trở nên lăng lệ ác liệt., Phá vỡ ảo tưởng không thể cùng ngoại nhân trong lòng nàng, khi nàng chân chính coi Ninh Nghị như địch nhân, lúc này mới phát hiện, oán giận là vô nghĩa. Nếu đã ngừng oán trách, kế tiếp cũng chỉ có thể thanh tỉnh cân nhắc lợi hại một phen mà thôi.
Thứ hai là lúng túng thế cục Tây Nam, lựa chọn khai chiến với Tây Nam chính là một đám đại thần do Tần Ngọc cầm đầu, bởi vì sợ hãi mà không thể hết sức chính là Hoàng đế, đợi đến cục diện Tây Nam phát sinh thì không thể vãn hồi, chiến sự phía bắc đã lâm vào cảnh lửa sém lông mày., Quân đội không có khả năng tiến về phía tây nam điều động quy mô lớn nữa, mà đối mặt với chiến lực cường thế của Hắc kỳ quân, khiến cho triều đình điều động một ít tàn binh bại tướng, một lần làm thêm chiến thuật, cũng chỉ là đem mặt mũi đưa cho người ta đánh mà thôi.
Làm sao để hóa giải cục diện Tây Nam, thái tử quân Vũ là biểu hiện của rất lưu manh: Chuyện các ngươi làm ra, các ngươi thu thập, Hắc Kỳ quân trong Tốn Văn của người ta nói rất rõ ràng, chúng ta muốn bảo đảm thương đạo, tạm thời chiếm thành, các ngươi muốn lấy, phái người đến đàm phán là được.
Nhưng trên thực tế làm sao có thể đàm phán? Võ Triều cùng Hoa Hạ quân chính là thù không đội trời chung, hơn nữa cho tới nay định tính, hắc kỳ quân bất quá chỉ là một đám cướp. Một khi triều đình phái người đi đàm phán, mặc kệ kết quả thế nào., Đây chính là nhận thua của triều chính, xác nhận Hoa Hạ quân chính là một thế lực lớn đối chiến với Võ triều. Loại định tính này, đừng nói là không thể bảo đảm thu hồi Xuyên Tứ, cho dù hắc kỳ thật sự đem thành đô bình nguyên trở về, cũng là võ triều không thể chấp nhận trao đổi.
Nhưng khi thực lực của đối phương thực sự bày ra, bất luận là không tình nguyện cỡ nào, về mặt chính trị, người phải chấp nhận tình trạng như vậy.
Đối với sự ngang ngược của Tần Thiệu, đây chính là bước đầu tiên để chuyển biến thái độ.
Thiên hạ quá lớn, cải cách to lớn, hoặc là tai nạn, gần ngay trước mắt. Mười tháng gần đây, tất cả đều là tiếng hò hét ầm ĩ, mọi người tuyên bố sự tích của Vương gia, đẩy hết những quả phụ của Vương gia ra, không ngừng ca ngợi khen ngợi., Đám thư sinh đầu bút từ Nhung Nhung, dõng dạc mà hát. Lúc này, đám người Long Kỳ Phi cũng không ngừng chạy trong kinh thành, tuyên truyền đối mặt với phỉ nhân cờ đen, chúng hiền Tây Nam dõng dạc cùng bi tráng, khẩn cầu "Thiên binh" triều đình xuất kích. Trong trận náo động này còn có một số chuyện, ở trong góc thành thị này yên lặng phát sinh.
Trong sáng đường của Lý Anh, những ngày qua là một nơi tương đối yên tĩnh.
Mấy năm nay, trong thành Lâm An, hắn làm tin tức, làm giáo dục, làm cái gọi là nho học mới, đến Tây Nam làm kẻ địch của Ninh Nghị, phần lớn hắn cũng có trao đổi đôi chút với nhau., Nhưng tương đối mà nói, Minh Đường dần dần rời xa khỏi hạch tâm chính trị. Gần đây mọi chuyện trong thiên hạ phong vân khuấy động, Lý Mạch đóng cửa tạ khách, vẫn duy trì trạng thái tương đối yên tĩnh. Tuy báo chí của y phối hợp với điệu bộ phủ công chúa trên miệng tuyên truyền, nhưng đối với phần lớn gia quốc đại sự, y đã không tham dự vào.
Nhưng thỉnh thoảng lại có người quen tới, đến chỗ hắn ngồi một chỗ rồi lại rời đi, một mực làm việc cho phủ công chúa là một trong số đó. Ngày thứ bảy mươi tháng này, xe giá của trưởng công chúa cũng tới. Trong viện tử của Minh đường, Lý Liên, Chu Bộ, Chu Bộ, Thành Hải ba người ngồi xuống, Lý Trọng nói ngắn gọn một ít chuyện.
"... Những năm gần đây, muốn chính diện đánh bại Hoa Hạ quân, đã gần như không có khả năng. Bọn họ ở bốn phương thế công của Xuyên Tứ Lộ thoạt nhìn đánh đâu thắng đó, nhưng trên thực tế, tiếp cận Thành Đô cũng đã chậm bước. Ở phương diện này, Ninh Nghị rất keo kiệt, hắn tình nguyện bỏ ra một lượng lớn thời gian đi xúi giục địch nhân, cũng không hy vọng binh của mình tổn thất quá nhiều. Thành đô mở cửa, chính là vì quân đội lâm trận phản chiến, nhưng trong những tin tức này, ta chỉ quan tâm một..."
Trong ánh mặt trời, Lý Thông chậm rãi rót trà: "Hoa Hạ quân quét ngang hơn phân nửa sông bốn phía, lúc đầu còn có một số hành vi vi vi phạm quy phạm kỷ luật, ở Gia Định, đều bị lôi ra, tiến hành xử trí rất nghiêm khắc. Tiến vào Đô thành, binh lính của Hoa Hạ quân hầu như không chút vi phạm dân chúng trong thành, không phá phòng, không cướp lương thực, không cướp lương thực., Ngoại trừ bắt được tất yếu, hầu như không xảy ra quá nhiều xung đột với cư dân trong thành. Điện hạ, Thành tiên sinh, quân đội Võ Triều có mấy chi làm được như vậy? Triệt quân của Nhạc Phi có lẽ miễn cưỡng có thể làm được, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng, các quân đội khác sau khi phá thành định ra quy củ như vậy, còn phải chấp hành, mang binh phải kể khổ, như vậy căn bản không mang nổi binh..."
Lý Trọng dừng một chút: "Ninh Nghị... Hắn nói đúng, muốn đánh bại hắn cũng chỉ có thể biến thành dạng người như hắn. Cho nên những năm gần đây, ta một mực suy nghĩ lại những gì hắn nói, sở học của hắn... Ta nghĩ thông suốt một chút, cũng có rất nhiều điều không nghĩ ra. Đang suy nghĩ thông suốt những lời này, ta phát hiện, những gì hắn suy nghĩ, có rất nhiều chỗ mâu thuẫn..."
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
"... Lúc hắn mới bắt đầu tạo phản, có một số việc có thể hắn chưa hiểu rõ, nói khá hùng hồn dõng dạc. Khi ta ở Tây Bắc, một lần đối đầu với hắn, hắn nói ra một số thứ muốn hủy hoại Nho gia, nói rằng tranh giành trời sinh tồn người thích hợp., Nhưng sau đó xem ra, bước chân của hắn không có cấp tiến như vậy. Hắn nói phải bình đẳng, muốn thức tỉnh, nhưng với đồ vật mà ta nhìn thấy sau này, ở phương diện này, Ninh Nghị lại vô cùng cẩn thận., Thậm chí, thê tử của hắn - vị họ Lưu kia, so với hắn còn đi xa hơn. Giữa hai người, thường xuyên có người cãi vã... trước khi Tả công quả phụ đã ly thế rời khỏi Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị từng đùa giỡn với hắn một trận. Đại khái là nói, nếu tình thế phát sinh không thể vãn hồi, người trong thiên hạ đều đối địch với ta, ta liền có địa quyền..."
Lý Thông cầm chén trà, suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau đó Tả công nói với ta về chuyện này, nói Ninh Nghị xem ra đang nói đùa, nhưng đối với chuyện này lại hết sức chắc chắn... Ta và Tả công đã trò chuyện thâu đêm, đối với chuyện này đã tiến hành tính toán., Suy nghĩ kỹ càng, cực kỳ...Sở dĩ Ninh Nghị nói ra chuyện này, tất nhiên là hiểu rõ sự khủng bố của mấy chữ này. Bình quân địa quyền cộng với bình đẳng người người người... Thế nhưng y nói, đến bước đường cùng thì dùng, vì sao lúc đó không sử dụng, dọc đường y tới đây, nhìn qua vô cùng phóng khoáng., Trên thực tế cũng không dễ chịu gì. Hắn muốn hủy nho, muốn người người bình đẳng, muốn người người thức tỉnh, muốn võ triều muốn đánh nữ thật, muốn đánh toàn bộ thiên hạ, gian nan như vậy, vì sao hắn không dùng thủ đoạn này?"
"Những năm gần đây, sau nhiều lần suy luận, ta cảm thấy trong suy nghĩ của Ninh Nghị còn có một con đường cực đoan hơn, con đường này hắn cũng không chắc. Cho tới nay, hắn nói trước thức tỉnh rồi sau bình đẳng, nếu trước bình đẳng mà thức tỉnh, người người đều bình đẳng, vì sao những thân sĩ địa chủ kia, mấy người chúng ta đang ngồi đều có thể ngồi đến vị trí này. Vì sao ngươi và ta có thể sống tốt hơn người khác, tất cả mọi người đều là người..."
Ánh mặt trời mùa đông cũng không ấm áp, hắn nói những lời này, ngừng lại chốc lát: "... Chuyện trên thế gian, chuyện quý trọng trong chuyện... Hoa Hạ quân đã muốn giết rồi, người nói chuyện sẽ nhiều hơn. Ninh Nghị muốn đi tới trung dung, chúng ta có thể đẩy hắn một cái. Như vậy..."
Hắn nhấp một ngụm trà: "...Không biết sẽ biến thành cái dạng gì."
Thành thị xao động, toàn bộ mặt đất cũng đang xao động. Ánh mắt của Lý tần lạnh lẽo mà bi thương, giống như là sự yên tĩnh cuối cùng của thế giới này đều chứa ở nơi này.
Ánh mặt trời rải rác từ trong khe hở cây chiếu xuống, đây là thứ khiến người ta không thể nào ngủ yên, nhân gian không mộng...