Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Dãy núi tụ lại, sóng lớn như giận.
Thắng.
Từ tường thành Thiên Cực cung nhìn ra, xa xa là núi non trùng trùng điệp điệp, đường vàng kéo dài, phong hỏa đài dọc theo ngọn núi dựng lên, như xe ngựa người đi đường, từ phía bên kia ngọn núi đi tới. Thời gian là buổi chiều, Lâu Thư Uyển mệt mỏi đến mức suýt ngất xỉu, nàng vịn lấy tường nữ trên cung, nhìn cảnh sắc này chậm rãi đi tới.
Trong mấy ngày qua, Lâu Thư Uyển trong bận rộn cơ hồ không có dừng lại, chạy khắp nơi sửa sang lại thế cục, tăng cường phòng ngự, tiến hành bái phỏng cùng du thuyết, hoặc là Trần Ngôn lợi hại hoặc là đao thương uy hiếp., Đặc biệt là mấy ngày gần đây, nàng từ bên ngoài quay trở về, lại không ngừng xâu chuỗi với nhau, ban ngày ban đêm, hầu như chưa từng ngủ, hôm nay cuối cùng đã hoàn thành xong chuyện quan trọng nhất trên triều đình.
Chuyện này đem quyết định vận mạng mọi người. Nàng không biết quyết định này là đúng hay sai, đến giờ khắc này, trong cung thành vẫn không ngừng thương nghị với tình thế cuối cùng. Nhưng thuộc về việc của nữ nhân: âm mưu, uy hiếp, lục đục với nhau...
Quay đầu nhìn lại, Thiên Cực cung nguy nga trang nghiêm, cực kỳ xa hoa, đây là kết quả của việc Hổ Vương đại hưng thổ mộc không ai bì nổi, hôm nay Hổ Vương đã chết trong một gian phòng tối không đáng kể. Tựa hồ đang nói cho nàng biết, mỗi nhân vật quát tháo phong vân đều là một nhân vật có tiếng tăm lớn., Trên thực tế cũng chỉ là một người bình thường, khi đến thiên địa đều đồng lực, vận chuyển anh hùng không tự do, lúc này những người nắm giữ Thiên Cực cung, nắm giữ uy Thắng, cũng có thể trong nháy mắt tiếp theo, còn về phần lật úp.
Nữ chân nhân đến, mưu kế cùng đường, khó có thể cứu vãn. Lúc đầu chiến đấu vang dội khắp danh phủ ở phía đông, Lý Tế Chi bị loại đầu tiên, sau đó ba mươi vạn chủ lực của quân đội Chân Đông đến đại danh., Đại danh phủ đã chịu đựng được hơn nửa tháng trong biển máu núi thây biển máu. Cùng lúc đó, Chúc Bưu suất lĩnh cờ đen định đánh lén Hoàng Hà xuôi xuống phía nam nữ tử, không có kết quả liền quay đầu bỏ chạy. Phía bắc Nhạn Môn quan, đại quân Tông Hàn càng thêm khó ứng phó, chậm rãi đè xuống.
Vương Cự Vân đã triển khai tư thái nghênh chiến - trong lòng vị Vương thượng thư vốn Vĩnh Nhạc triều này đang suy nghĩ cái gì, không ai có thể đoán được rõ ràng. Nhưng lựa chọn kế tiếp, đến phiên Tấn Vương đến làm.
Thế là có hai lựa chọn: Thứ nhất, mặc dù phối hợp với lực lượng của Hoa Hạ quân giết chết Điền Hổ, sau đó dựa theo danh sách bại lộ mà xử lý số lượng lớn quan viên nam tử chân chính. Tấn Vương cùng Kim quốc, trên danh nghĩa vẫn không có trở mặt. Tông Hàn muốn giết tới, có thể để cho hắn giết, muốn qua đường, có thể để cho hắn đi, đợi khi đại quân vượt qua Hoàng Hà, thế lực tấn vương lập tức chặt đứt đường lui, không mất một quyết định tương đối nhẹ nhàng.
Thứ hai, không đánh giá thấp Nhan Tông Hàn. Nhan Hi Doãn và những nữ nhân khai quốc kia, thừa dịp vẫn còn quyền lựa chọn, nói rõ những gì nên nói, phối hợp với đồng minh của bờ bắc Hoàng Hà vẫn tồn tại, chỉnh đốn tư tưởng nội bộ., Dựa vào địa hình gập ghềnh của địa vực quản lý, đánh một trận chiến gian nan nhất. Ít nhất, cho nữ chân nhân tạo ra phiền phức lớn nhất, sau đó nếu chống cự không nổi, vậy thì đi vào trong núi, di chuyển sâu vào trong núi, thậm chí chuyển hướng Tây Bắc., Kể từ đó, Tấn Vương còn có thể bởi vì thế lực trước mắt, trở thành thủ lĩnh và trọng yếu của Hoàng Hà – người phản kháng ở phía Bắc. Nếu có một ngày, võ triều, hắc kỳ thật sự có thể đánh bại được nữ chân, một nhà Tấn Vương, sẽ sáng tạo ra thiên cổ lưu hương nghiệp.
Nàng lựa chọn con đường thứ hai. Có lẽ cũng bởi vì quen nhìn tàn khốc, không có ảo tưởng nữa. Nàng không cho rằng con đường thứ nhất là có tồn tại thật. Thứ nhất, Tông Hàn, hy Duẫn người như vậy căn bản sẽ không để mặc cho Tấn Vương còn sống sau lưng, thứ hai..., Cho dù nhất thời hư vô cùng rắn bị bỏ qua, nhưng thế lực như Quang Võ quân, Hoa Hạ quân, Vương Cự Vân ở bờ bắc Hoàng Hà bị dọn dẹp sạch sẽ, tinh khí thần nội bộ Tấn vương cũng sẽ bị quét sạch. Cái gọi là trong tương lai không thể nào xuất hiện, vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện.
Trước khi nữ chân nhân nói rõ thái độ đối lập, loại ý nghĩ này đối với rất nhiều người trong hệ thống tấn Vương mà nói, đều có vẻ quá mức can đảm cùng điên cuồng, bởi vậy, từng nhà thuyết phục bọn họ, thật sự là quá khó khăn. Nhưng nàng vẫn làm được.
Ánh mặt trời buổi chiều ấm áp, trong lúc bất ngờ, nàng cảm thấy mình như biến thành một con bươm bướm, lúc có thể trốn, lúc nào cũng trốn. Lần này, ánh sáng kia quá mức mãnh liệt, nàng bay về phía mặt trời...
Có quá nhiều người phải chết...
Nghĩ như vậy, nàng chậm rãi từ trên cung thành đi xuống, xa xa cũng có thân ảnh đi tới, lại là Ngọc Lân chưởng cục nghị sự bên trong, Lâu Thư Uyển dừng lại, nhìn nó đi tới gần, trong ánh mắt chảy ra một tia hỏi thăm nghiêm túc.
"Ồn ào cả ngày, nghị sự tạm thời nghỉ ngơi. Tấn vương để mọi người ăn vài thứ, lát nữa tiếp tục."
"Vậy ngươi tới làm gì?"
"Tấn Vương nhờ ta đến thăm ngươi một chút, ngươi hai ngày không ngủ, trước vào trong cung nghỉ ngơi một chút?"
"Ngươi không cần phải để ý đến ta, chuyện của ta ta đã làm xong, làm thế nào xuất binh. Đánh như thế nào, là chuyện của nam nhân các ngươi. Ngươi đi đi, không được để sự tình thay đổi."
"... Tốt." Vu Ngọc Lân muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, chắp tay. Lâu Thư Uyển nhìn hắn quay người, mới nói: "Ta không ngủ được... Ở trong cung không ngủ được, đợi lát nữa ra ngoài tìm ngươi nghỉ ngơi một chút."
"Ừ." Vu Ngọc Lân gật đầu, "Ngươi bảo trọng thân thể." Sau đó đi tới đại điện bên kia, Lâu Thư Uyển ngồi trên bậc thang dưới chân tường cung điện một lát, sau đó bảo người hầu tới xe ngựa, rời khỏi Thiên Cực cung.
Về phần biệt nghiệp của Ngọc Lân ở bên ngoài rất gần với Thiên Cực cung, ngày thường Lâu Thư Uyển muốn vào cung, thường tới đây dừng chân nghỉ ngơi một lát —— ở thời đại Hổ Vương, Lâu Thư Uyển mặc dù quản lý các loại sự vật, nhưng thân là nữ tử, kỳ thật thân phận cũng không chính thức, bên ngoài có truyền nàng là tình nhân Hổ Vương., Nhưng bên ngoài chính sự, chỗ ở của Lâu Thư Uyển thật ra cách cung thành rất xa. Sau khi giết Điền Hổ, Lâu Thư Uyển trở thành một trong những người cầm quyền thực chất của thế lực Tấn Vương, cho dù muốn vào Thiên Cực cung, Điền Thực cũng sẽ không có ý kiến gì, nhưng Lâu Thư Uyển gần nửa điên lầu thư Hằng ở cùng, nàng không muốn Lâu Thư Hằng tiếp cận với uy danh hạch tâm, liền dứt khoát dời đến ngoại thành.
Cho dù lúc này Uy Thắng thành, Lâu Thư Uyển nghĩ ở đâu, muốn làm tám phần phú lệ, biệt nghiệp phú lệ đều đơn giản, nhưng tục vụ quấn thân nàng lại gần như không có mấy thứ này, thời điểm vào thành cũng không có., Ngẫu nhiên chỉ dừng chân ở Ngọc Lân bên này. Nàng là nữ nhân, trước kia ngoài truyền là tình nhân của Điền Hổ, bây giờ cho dù một tay che trời, Lâu Thư Uyển cũng không để ý để cho người ta hiểu lầm nàng là tình nhân của Ngọc Lân, nếu thật có người hiểu lầm như vậy, cũng chỉ khiến nàng bớt đi rất nhiều phiền toái.
Xe ngựa từ biệt nghiệp đi vào, xuống xe mới phát hiện phía trước có chút náo nhiệt, đại khái đường đệ của Ngọc Lân Vu Bân lại gọi một đám đại nho hiển hách tụ hội ở chỗ này. Những phiên hội họp này Lâu Thư Uyển cũng tham gia, cũng không thèm để ý, phất tay gọi quản sự không cần há ra, liền đi tiểu viện phía sau chuyên dụng nghỉ ngơi.
Giấc ngủ này không bao lâu, tuy đại sự đã định, nhưng sắp tới sẽ phải đối mặt là một con đường lớn Hoàng Tuyền. Có khả năng tử vong đã gần ngay trước mắt, trong đầu nàng vang lên ong ong, có thể thấy rất nhiều hình ảnh, hình ảnh này đến từ Ninh Nghị - Vĩnh Nhạc triều giết vào Hàng Châu thành, phá vỡ tất cả những gì nàng đã trải qua, Ninh Nghị hãm sâu trong đó., Từ một tù binh mở ra một con đường, thư sinh kia từ chối ẩn nhẫn, cho dù hi vọng nhỏ hơn nữa, cũng chỉ làm chính xác lựa chọn, nàng luôn luôn nhìn thấy hắn... Hắn đi vào đại môn của nhà lầu, đưa tay ra, cầm cung nỏ, sau đó vượt qua phòng, một tay lật tung bàn...
Hôm nay nàng cũng đang đi đường hẹp. Rất nhiều năm qua, có đôi khi nàng cảm thấy trái tim mình đã chết từ lâu, nhưng vào giờ khắc này, trong đầu nàng nhớ lại thân ảnh kia, đầu sỏ gây nên rất nhiều quyết định với nàng. Lúc này đây, có thể nàng sẽ chết, khi tất cả đều chân thật tới đây, nàng bỗng nhiên phát hiện, nàng tiếc nuối...không còn khả năng gặp lại hắn nữa...
Trong đầu vang lên ong ong, thân thể mỏi mệt chỉ thoáng khôi phục, liền ngủ không nổi nữa, nàng để cho người cầm nước rửa mặt, đi ra sân, sau đó lại đi ra sân nhỏ kế tiếp. Nữ hầu đi theo phía sau, hết thảy chung quanh đều rất yên tĩnh, hậu viện biệt nghiệp của đại tướng quân không có bao nhiêu người, nàng ở trong sân vừa đi vừa nghỉ, giữa sân là một gốc cây triện thụ to lớn, thâm thu, lá cây giống như đèn lồng rơi trên mặt đất.
"Lâu cô nương." Có người gọi nàng ở cửa viện, làm cho nàng thất thần dưới tàng cây tỉnh lại. Lâu Thư Uyển quay đầu nhìn lại, đó là một nam tử mặc áo bào xanh chừng bốn mươi tuổi, diện mục đoan trang nho nhã, xem ra có chút nghiêm túc, Lâu Thư Uyển vô thức chắp tay: "Tằng phu tử, không ngờ ở đây lại gặp."
"Không ngờ lâu cô nương giờ lại ở đây." Vị từng phu tử kia tên là Đại Nho rất có danh tiếng dưới thế lực của Tấn Vương, Lâu Thư Uyển từng tiếp xúc với hắn một chút, chưa nói tới nhận thức. Trước đây là một nho giả vô cùng nghiêm túc, lúc này chắp tay chào hỏi., Trong mắt cũng không có ý thân thiết. Lâu Thư Uyển quyền cao chức trọng, ngày thường tiếp xúc những thư sinh này thủ đoạn tương đối nhu hòa, lúc này lại không thể từ trong tư duy trì độn đi ra, hắn ở đây làm gì, hắn có chuyện gì... cũng không rõ ràng.
"Lâu cô nương luôn ở trong phủ đệ của đại nhân, có danh dự tổn thương, Tăng mỗ cho rằng nên chú ý một chút."
Cái kia từng để trong lòng, nghiêm túc nói ra câu này, không ngờ đối phương mở miệng phê bình, Lâu Thư Uyển hơi chần chờ, sau đó khóe miệng cười một tiếng: "Phu tử nói phải, tiểu nữ sẽ chú ý. Bất quá, Thánh Nhân nói chuyện quân tử bình thản, ta và tướng quân, kỳ thật... cũng không liên quan gì đến người khác."
Nàng miệng lưỡi lợi hại, là thuận miệng mỉa mai phản bác, nhưng lời đồn đãi vẫn như cũ chắp tay: "Lời đồn đãi đả thương người, chuyện danh dự, vẫn nên chú ý chút cho thỏa đáng."
Người này quá đáng ghét, trên mặt Lâu Thư Uyển vẫn như cũ mỉm cười, đang muốn nói chuyện, lại nghe được đối phương nói tiếp: "Lâu cô nương mấy năm nay vì nước vì dân, tận tâm tận lực, thật sự không nên bị lời đồn đãi gây thương tích."
"Ách..." Lâu Thư Uyển ngẩn người: "Từng..."
Từng có sắc mặt nghiêm túc như trước, nhưng ánh mắt trong suốt, cũng không phải là giả bộ: "Tuy nói làm đại sự giả, không câu nệ tiểu tiết, nhưng có một số việc, thế sự cũng không công bằng. Trước đây, một người từng có hiểu lầm đối với Lâu cô nương, mấy năm nay thấy chuyện của cô nương, mới biết chuyện gì đã qua với thế nhân rất nông cạn., Những năm gần đây, dưới sự quản lý của Tấn Vương có thể chống đỡ phát triển đến nay, có Lại cô nương từ sau chống đỡ. Hiện nay uy thắng giao thông tứ phương, những ngày qua, ở phía đông, người ở phía bắc đều hướng vào trong núi, cũng vừa lúc chứng minh những chuyện mà Lâu cô nương đã làm mấy năm nay khó có được."
Lâu Thư Uyển suy nghĩ một chút: "Kỳ thật... Bên cạnh Trầm Chu có ngàn cánh buồm xẹt qua, đầu tiên của cây bệnh Vạn Mộc Xuân, thứ mà từng phu tử nhìn thấy, sao lại là chuyện tốt?"
"Tằng mỗ đã biết tin tức Tấn vương nguyện ý xuất binh, đây cũng là chuyện từng muốn cảm tạ Lâu cô nương." Người từng chắp tay vái chào thật sâu vào ngực: "Lấy thân nữ tử, bảo vệ an dân, đã là công đức lớn lao, mà thiên hạ sắp đổ xuống, phần lớn là giữa đại nạn, lâu cô nương có thể từ đó chạy đi, lựa chọn đại tiết. Bất luận tiếp theo gặp phải chuyện gì, Tấn Vương quản lý ngàn vạn hán dân, đều nợ Lâu cô nương một lần tạ lễ."
"Ách..." Đối phương nghiêm trang nói chuyện, Lâu Thư Uyển ngược lại không có gì có thể tiếp được.
Lời thư sinh kỳ quái kia vẫn còn nói tiếp: "... Kỳ thật mấy năm trước, từng có một vị Tư mỗ dần dần chú ý tới sự bất phàm của Lâu cô nương, mấy lần gặp nhau, chưa từng sâu xa nói chuyện, nhưng từng có người chú ý tới Lâu cô nương tựa như có thương tích trong lòng, bởi vậy không câu nệ tiểu tiết, mặc dù làm rất nhiều chuyện, cũng không muốn người ngoài biết được. Tăng mỗ hãm sâu vào trong đó, dần dần sinh ra hâm mộ Lâu cô nương..."
"......."
"Những chuyện này, Lâu cô nương tất nhiên không biết, từng có một vị cô nương cũng biết lúc này mở miệng, có chút mạo muội, nhưng từ khi bắt đầu buổi chiều, biết lâu cô nương mấy ngày nay bôn ba trong lòng, vậy mà khó có thể ức chế... Lâu cô nương, từng có một người tự biết... Mạnh Lãng rồi, nhưng nữ tử thật sự tới, lâu cô nương... Không biết lâu cô nương có nguyện ý hay không..."
Vẻ mặt từng nghiêm túc, trong ngày thường đúng là một đại nho tu dưỡng, lúc này càng giống như đang bình tĩnh giảng thuật tâm tình của mình. Lâu Thư Uyển chưa từng gặp chuyện như vậy, nàng năm xưa thủy tính dương hoa, từng có giao thiệp với rất nhiều thư sinh ở Hàng Châu thành, thường ngày lại bình tĩnh tự kiềm chế mình., Đến mức trong người đầy khỉ lúc nào cũng ngả ngớn, mất đi sự vững vàng. Đến Điền Hổ bên này, địa vị của Lâu Thư Uyển không thấp, nếu muốn thể diện tự nhiên sẽ không ít, nhưng nàng đã mất đi hứng thú với những chuyện này, ngày thường quả phụ cũng như vậy, đương nhiên sẽ không có bao nhiêu hoa đào dâng lên trên thân.
Trung niên nho sinh trước mắt cũng không giống, hắn nghiêm trang khích lệ, nghiêm trang thổ lộ, nói ta đối với ngươi có hảo cảm, hết thảy đều cổ quái tới cực điểm, nhưng hắn cũng không kích động., Chỉ có điều có vẻ trịnh trọng. Nữ chân nhân muốn giết tới, vì vậy phần tình cảm này biểu đạt biến thành trịnh trọng. Giờ khắc này, Lâu An Uyển ba mươi sáu tuổi đứng dưới tán cây lá vàng, khắp nơi đều là hoa đèn lồng, nàng chắp hai tay, hơi thi lễ: Đây là lễ tiết nữ quan nữ mà nàng đã lâu không dùng.
"Tằng phu tử, xin lỗi... Thư Uyển..." Nàng suy nghĩ trong chốc lát. "Thân lấy Hứa quốc, khó có thể lại hứa với ngài..." Trong lòng nàng nói: Ta đang nói dối.
Lời nói từng nói của từng người ngừng lại: "Ừm, Tăng mỗ đã quyết định, ngày mai sẽ đi quân, hy vọng có thể, theo quân đội phía bắc, nữ chân nhân sẽ tới, tương lai... Nếu may mắn không chết... Lâu cô nương, hy vọng có thể gặp lại."
Lâu Thư Uyển trầm mặc đứng ở nơi đó, ánh mắt nàng trở nên thanh tịnh, nhưng đã không còn gì để nói, từng nói xong, xoay người rời đi, Lâu Thư Uyển đứng dưới tàng cây, ánh nắng chiều đem ráng chiều vô cùng tráng lệ rải đầy bầu trời. Nàng cũng không thích từng có ân cần, đương nhiên càng không thể nói tới yêu đương, nhưng giờ khắc này, thanh âm ông ông trong đầu nàng ngừng lại.
Nàng ngồi lên xe ngựa, chậm rãi đi xuyên qua chợ, xuyên qua mọi người bận rộn trong thành thị, một mực trở về nhà ở ngoại ô đã là buổi tối, gió đêm nổi lên, nàng xuyên qua cánh đồng hoang dã đi tới sân bên này. Lâu Thư Uyển từ trong sân đi tới, trong ánh mắt có những thứ xung quanh, phiến đá màu xanh., Tường đỏ ngói xám, trên vách tường điêu khắc và họa quyển, hành lang phía dưới cỏ dại dừng lại. Nàng đi tới hoa viên dừng lại, chỉ có số ít hoa vẫn nở trong mùa thu, các loại thực vật xanh um tươi tốt, mỗi ngày trong lâm viên đều có người quản lý -- nàng không cần những thứ này, ngày thường nhìn cũng không thèm nhìn, nhưng những thứ này, cứ như vậy tồn tại.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Lâu Thư Uyển ngồi bên cạnh vườn hoa lẳng lặng nhìn những thứ này. Hạ nhân thắp đèn lồng lên xung quanh, ánh trăng chiếu rọi ánh trăng chiếu rọi nước ao trong vườn hoa, trong gió đêm phất phơ tỏa ra những gợn sóng lăn tăn. Một lúc sau, thư sinh say khướt từ một bên khác đi tới, hắn đi tới đình trên ao nước, nhìn thấy lầu các của mình, bị dọa đến ngã xuống đất, có chút sợ hãi.
"Sắp có chiến tranh rồi." Qua một hồi, Lâu Thư Hằng mở miệng như vậy, Lâu Thư Uyển nhìn hắn, nhưng lại không có bao nhiêu phản ứng, Lâu Thư Hằng liền nói thêm: "Nữ chân nhân sắp đến rồi, sắp đánh trận rồi... Bệnh thần kinh..."
"Đánh nhau rồi..."
"Đánh nhau rồi..."
Trong sân trầm mặc thật lâu, lâu thư Hằng ngã vào trong đình lăn lộn, sau đó dựa vào cây cột ngồi dậy, miệng thì thào nói chuyện. Từ khi đi vào địa bàn của Hổ Vương, Trung Nguyên vẫn luôn không yên ổn, nhưng bởi vì Lâu Uyển bò cực nhanh, hai huynh muội chỉ trải qua chiến tranh duy nhất, trên thực tế vẫn là trận khởi nghĩa vĩnh viễn của triều đình, lầu thư Hằng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Không biết từ lúc nào, Lâu Thư Uyển đứng dậy đi tới, nàng ngồi xuống chỗ ngồi trong đình, cách lâu thư Hằng rất gần, cứ như vậy nhìn hắn. Lâu gia bây giờ chỉ còn lại một đôi huynh muội bọn họ., Lâu thư Hằng không có chỗ nào là không có, Lâu Thư Uyển nguyên bản chờ hắn chơi nữ nhân, ít nhất có thể lưu lại một chút huyết mạch cho lâu gia, nhưng sự thật chứng minh, trường kỳ muốn hắn mất đi năng lực này. Một thời gian ngắn tới nay, đây là lần duy nhất hai người bọn họ bình tĩnh cùng nhau như vậy.
"Ca, bao nhiêu năm rồi?"
"A...?"
"Ngươi muốn Hàng Châu không? Ta luôn nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, mãi cho tới hôm nay..." Lâu Thư Uyển nhỏ giọng nói, dưới ánh trăng, khóe mắt nàng hơi đỏ lên, nhưng cũng có thể là ảo giác dưới ánh trăng.
"......."
"... Đúng vậy, nữ chân nhân sắp tới... Xảy ra một số chuyện, ca, chúng ta bỗng nhiên cảm thấy..." Thanh âm của nàng dừng một chút, "Chúng ta sống, thật sự là quá ngả ngớn..."
"A?" Thanh âm Lâu Thư Hằng từ trong cổ phát ra, gã nghe không hiểu.
"... Ngươi, ta, đại ca, ta nhớ tới quá khứ... chúng ta đều quá mức ngả ngớn... quá ngả ngớn rồi..." Nàng nhắm mắt lại, thấp giọng khóc rống lên, nhớ lại tất cả hạnh phúc trong quá khứ, tất cả những gì bọn họ đối mặt, hài lòng, vui vẻ cũng tốt, vui vẻ cũng tốt., Cô quên đi tất cả dục vọng của mình, cho tới khi cô ba mươi sáu tuổi, nho giả kia nghiêm túc cúi chào cô, nói, ngươi làm chuyện vì nước vì dân, ta thích ngươi... Ta đã quyết định, sẽ đi tới phía bắc... Cô không thích cô ấy. Nhưng mà, những thứ vang lên trong đầu cô ấy, dừng lại...
Nếu như lúc đó chính mình, huynh trưởng, có thể càng thêm trịnh trọng đối đãi với thế giới này, có phải tất cả những thứ này, đều sẽ có kết cục bất đồng hay không?
Nàng ngồi trong đình nghỉ mát, nhìn thế giới khác của thế giới kia, ánh trăng đang chiếu xuống, chiếu sáng trùng trùng điệp điệp quan sơn, giang hà ngàn vạn dặm, tràn ngập khói tiêu.
Thời gian hùng vĩ mang theo lực lượng khó tả đẩy tới trước mặt nàng như núi, nghiền nát quá khứ của nàng. Nhưng mà mở mắt ra, con đường đã đi hết.
Nàng nhớ tới Ninh Nghị.
Ta vẫn chưa từng trả thù ngươi...
Mà nữ chân nhân đến rồi...