Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lâm An tháng tám, tiết trời bắt đầu chuyển lạnh, bầu không khí nóng bỏng trong thành lại khẩn trương, vẫn chưa hạ xuống.
Đối với Tĩnh quốc khó, hưng vũ, thề sống thề chết, tiếng hô không hề giảm xuống, thái học sinh mỗi tháng vài lần đi ra phố báo cáo, người kể chuyện trong quán trà trong tửu lâu trong thành đều đang kể lại những câu chuyện bi tráng đẫm máu, đàn hát của nữ tử trong thanh lâu., Đa số là thơ từ quân ái quốc. Bởi vì tuyên truyền như vậy từng có một trận tranh đoạt Nam Bắc kịch liệt, dần dần trở nên mềm yếu, bị mọi người thay thế trong lòng. Đầu bút trở thành phong trào nhất thời trong quân ngũ Nhung Thư sinh, cũng có tiếng tăm lừng lẫy, phú thương, thân sĩ quyên gia sản xuất gia sản, vì kháng địch vệ khinh bỉ làm cống hiến, trong lúc nhất thời chuyển thành giai thoại.
Bảy tháng qua đi, bầu không khí nóng rực này vẫn còn nóng bức, thời gian đã mang theo khí tức kinh khủng từng giây từng phút. Trong một tháng vừa qua, trong tiếng hô của Thái tử điện hạ, mấy nhánh quân đội của Võ Triều đã lần lượt đến tiền tuyến, chuẩn bị chiến một trận sống chết với nữ chân nhân, mà tin tức đại quân mụn tông môn triển khai ở phía sau truyền đến, ngay sau đó, chiến sự ở bờ Tây Nam và Hoàng Hà cuối cùng cũng được khởi động.
Đối với những chuyện này cuối cùng cũng đến, Tần Ngọc không có bất kỳ cảm xúc kích động nào, đặt ở trên lưng hắn, chỉ là vô cùng nặng nề. Đối với hắn nửa năm trước cùng hoạt động tích cực mấy tháng gần đây, bây giờ, hết thảy đều đã mất khống chế.
Với tư cách là tri hạch mật viện bây giờ, trên danh nghĩa Tần Ngọc có quyền hạn quân sự cao nhất Nam Vũ, nhưng dưới sự áp chế của Hoàng quyền Chu thị cùng kháng kim "Đại nghĩa", Tần Ngọc có thể làm được việc có hạn., Thừa Hắc Kỳ quân bắt lấy Lưu Dực, ném nồi đen về phía sau Võ triều tạo thành phẫn nộ cùng sợ hãi, Tần Ngọc dùng toàn lực thực hiện kế hoạch chuẩn bị cho mấy năm nay của mình: dốc hết toàn lực đảo cờ đen, lại sử dụng đao kiếm sắc bén của Hắc Kỳ Ngự Nữ Chân. Nếu tình huống tốt, có thể giết ra một con đường máu.
Bị hành vi hắc kỳ doạ cho Đế Chu Ung một lần đồng ý kế hoạch này, trưởng công chúa Chu Ung cũng một lần đứng về phía hắn, nhưng sau đó không lâu, toàn bộ kế hoạch trong quá trình thôi thúc bị trở ngại. Một ít thao tác của quân đội cùng quân đội hắc kỳ bí mật truyền thụ cũng không phải là chuyện lớn., Chu Ung Tâm bỗng nhiên do dự mới khiến Tần Ngọc cảm thấy có lực bất tòng tâm. Cuối cùng, mười vạn quân Võ Tương bị cưỡng chế tấn công Tây Nam kết quả làm Tần Ngọc cảm thấy kinh ngạc, trong lúc này gần như hắn đã phát động toàn bộ lực lượng của triều đình, cuối cùng thái độ của Chu Ung nuốt nuốt nuốt thổ vẫn làm cho hắn thất bại trong gang tấc.
Hắc kỳ quân ở Tây Bắc thay nhau chống đỡ công kích của trăm vạn đại quân, thậm chí còn đánh tan trăm vạn quân đội Đại Tề. Mười vạn người thì có ích lợi gì? Nếu không thể dốc hết toàn lực, chuyện này còn không bằng không làm!
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Hắn nghi hoặc về thái độ thay đổi của Chu Ung —— tuy rằng Chu Ung nguyên bản chính là một người có dung mạo ưu việt hiếm có —— lúc đầu còn tưởng là thái tử quân vương âm thầm tiến hành thuyết phục, nhưng về sau mới phát hiện, quan khiếu trong đó đến từ phủ trưởng công chúa. Một lần đối với sự giận giữ không thể át, Chu Bội cuối cùng hướng phụ thân cực kỳ lạnh lùng giải thích một phen.
"... Ninh Nghị từng ở Biện Sát Tiên Đế Chu Ngọc, sau đó bắt được Lưu Dực trong hoàng cung. Nếu thật sự không để ý tới uy hiếp của Kim Quốc, dốc toàn lực thảo phạt, thì lúc Ninh Nghị được ăn cả ngã về không, an nguy của phụ hoàng sẽ như thế nào?"
Ba bên tranh chấp, võ triều muốn diệt hắc kỳ, sau đó lại ngự nữ chân, vốn là sách lược cực kỳ bàn luận, bất luận nói gì, trưởng công chúa chân chính đả động Chu Ung., Chỉ sợ những lời như vậy. Ngươi dồn ép Ninh Nghị, ở hoàng cung Lâm An chẳng lẽ thật sự an toàn sao? Mà với tính cách nhát gan sợ phiền phức của Chu Ung, vậy mà lại cho là đúng. Một mặt không dám đem cờ đen bức đến cực điểm, mặt khác, lại muốn làm cho nguyên bản các đội quân âm thầm chia cắt nhau, cuối cùng chiến lược rơi lên người Võ Tương Quân Lục Kiều Sơn.
Kế hoạch quan hệ cùng hắc kỳ xác thực hóa thành việc gõ của đông đảo quân đội, rơi xuống, Tần Ngọc cũng theo đó đẩy mạnh mệnh lệnh kỷ luật của từng quân đội nghiêm chỉnh, nhưng đây cũng chỉ là chỉnh đốn vốn có mà thôi. Trong thời gian mấy tháng, Tần Ngọc vẫn luôn muốn thêm gạch thêm cho cuộc chiến ở phía tây nam, thí dụ như lại điều thêm hai nhánh quân đội nữa., Ít nhất có thêm ba mươi vạn người tiến vào, lấy mưu đồ gắt gao ngăn chặn hắc kỳ. Nhưng mà thái tử quân vương mang theo đại nghĩa kháng kim, cường thế thúc đẩy Bắc thủ, cự tuyệt tiêu hao quá độ ở Tây Nam. Đến cuối tháng bảy, tin tức Tây Nam chính thức khai chiến truyền đến, Tần Ngọc biết, cơ hội đã bỏ lỡ.
Trong khoảng thời gian này, động tác của triều đình không phải là không có thành tích. Tựa như cắt đứt với Tây Nam, đánh nhau với các đội quân gia tăng quyền uy ở khu vực trung ương., Mà thái tử và trưởng công chúa mưu đồ trọng áp, nỗ lực giảm bớt mâu thuẫn ngày càng khẩn trương của Nam Bắc, ít nhất cũng mang tới tác dụng rất lớn ở Giang Nam. Chu bội của trưởng công chúa và thái tử quân binh đang dùng hết khả năng dùng võ công cường đại trong triều, vì chuyện này Tần Ngọc đã từng thương lượng với Chu Bội mấy lần, nhưng mà tiến triển cũng không lớn.
Đây cũng là võ triều và nữ tử trải qua hơn mười năm chiến tranh, khuất nhục, cảnh tỉnh và suy nghĩ lại. Văn phong của võ triều hưng thịnh, từng một lần giảng giải mưu lược, cơ biến, sau hơn mười năm chịu đòn, ý thức được chỉ có một thân cường đại mới càng ngày càng nhiều người, những người này càng thêm mong đợi kỳ tích mới sáng tạo ra, sự tình không phải đến thời khắc cuối cùng, phải tận hết khả năng mượn ngoại vật.
Thái tử quân vương tuổi trẻ khí thịnh, ý nghĩ này rõ ràng nhất, đối với việc sử dụng mưu lược quá độ bên ngoài, hắn càng coi trọng đoàn kết nội bộ, càng coi trọng nam nhân Bắc Nhân cùng nhau tụ tập dưới lá cờ võ triều phát huy ra lực lượng., Bởi vậy đối với việc đánh hắc kỳ trước mắt, sách lược đánh nữ thật cũng là thứ chán ghét nhất. Chu bội của trưởng công chúa ban đầu có thể nhìn hiểu hiện thực, nàng cũng không phải là người của Nam Bắc dung hợp, càng nhiều thời điểm là thu dọn cục diện rối rắm cho đệ đệ, rất nhiều lúc cùng mọi người hiểu hiện thực cũng rất hòa thuận, nhưng sau sự kiện Lưu Hinh, nàng tựa hồ cũng chuyển biến về phương diện này.
Mặc dù trước tiên lấy hắc kỳ, hậu nữ thật coi như là một loại đập nồi dìm thuyền, nhưng lực lượng bản thân không đủ thời điểm lại đập nồi dìm thuyền, Chu Bội đã bắt đầu theo bản năng bài xích. Trong mấy lần thương nghị, Tần Ngọc ý thức được, nàng cũng hận hắc kỳ Tây Nam., Nhưng điều mà nàng căm hận nhất chính là sự mềm yếu và không đoàn kết của nội bộ võ triều, bởi vậy chiến lược Tây Nam bị nàng rút nhỏ lại thành sự đánh đập và chỉnh tề của quân đội. Áp lực của nữ tử thật sự đã bị nàng dùng toàn lực đẩy lui đi về phía Nam Bắc đầy mâu thuẫn. Nếu là lúc trước, Tần Ngọc sẽ gật đầu vì nàng.
Nhưng thời gian đã không đủ.
Mấy tháng thời gian, trên đầu Tần Ngọc nhiều hơn phân nửa tóc bạc, cả người cũng đột nhiên gầy xuống. Một mặt là sầu lo, một phương diện khác, tranh chấp triều chính, cũng tuyệt không bình tĩnh. Chiến lược Tây Nam bị kéo thành bốn không giống nhau, sau đó trong triều cũng lục tục xuất hiện buộc tội đối với hệ của Tần Ngọc., Những người có đủ các góc độ về chiến lược Tây Nam của Tần Ngọc đều có. Lúc này, tuy Tần Ngọc rất có địa vị trong lòng Chu Ung, nhưng chung quy vẫn không sánh bằng Thái Kinh, Đồng Quán năm xưa. Tin tức Tây Nam Vũ Tương quân vào Lương Sơn truyền đến, hắn liền viết xuống chiết khấu, tự nhận tội lỗi, xin từ quan.
Đối với lời mời chào của hắn, Chu Ung cũng không đáp ứng, lập tức bác bỏ. Hắn làm cha, trên các sự vụ cố nhiên tin tưởng cùng với con trai duy trì một lòng hăng hái, nhưng cùng lúc đó, Chu Ung làm thiên tử, cũng phi thường tín nhiệm tính cách Tần Ngọc ổn thỏa, con trai phải ở tiền tuyến chống địch, phía sau phải có đại thần có thể tín nhiệm. Bởi vậy Tần Ngọc mới nộp lên được, liền bị Chu Ung mắng to một trận bác bỏ.
Tần Ngọc liền chối từ hai lần, chiến lược Tây Nam cho tới bây giờ mặc dù có biến hóa, lúc đầu dù sao cũng là do hắn đề xuất, bây giờ xem ra, Lục Kiều Sơn chắc chắn thất bại., Thế cục Tây Nam chuyển biến xấu sắp tới, mình nhất định phải chịu trách nhiệm. Chu Ung trong triều đình giận giữ với hắn, âm thầm an ủi Tần Ngọc một hồi, bởi vì ngay lúc từ biệt này, tin tức Tây Nam lại truyền đến. Hai mươi sáu tuổi., Đại quân Lục Kiều Sơn gặp phải mấy vạn ngọn núi nhỏ, bị mấy vạn hắc kỳ đón đầu đánh xuống, hơn ba vạn người bộ hạ của Trần Vũ Quang bị một kích đánh tan, tán binh tứ tán vào Lương Sơn. Sau đó bản trận Lục Kiều Sơn bị bảy vạn người dưới sự trùng kích của hắc kỳ quân, phân tách, Lục Kiều Sơn dựa theo tất cả núi bảo vệ, kéo chiến tranh vào cục diện bế tắc.
Chiến cuộc Tây Nam vào núi ngày thứ tư liền nhanh chóng chuyển tình, tiên tri của Tần Ngọc trước tiên cho hắn vãn hồi rất nhiều mặt mũi, ngày hôm nay liền có đông đảo đồng liêu tới, tiến hành an ủi và giữ lại cho hắn. Cũng có người nói, Lục Kiều Sơn là người thông minh, dùng binh lợi hại, sau khi bị hắc kỳ tập kích vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng rốt cuộc ổn định trận cước, chỉ cần điều chỉnh chiến lược kịp thời, toàn bộ thế cục Lương Sơn chưa hẳn không có cơ hội xoay chuyển. Tần Ngọc chỉ lắc đầu thở dài.
Sau khi tiễn đưa đồng liêu trong triều, lão thê Vương thị tới an ủi hắn, Tần Ngọc thở dài một tiếng: "Hơn mười năm trước, trước tiên phải có tâm tình tương truyền Nguyên Công, có lẽ giống như hôm nay vi phu vậy. Sự tình thế gian không như ý, tám chín phần mười, cho dù có lòng quyền tâm, há có thể địch ý nhiều lần?"
Vương thị trầm mặc một hồi: "Huynh đệ trong tộc, trẻ con đều ở bên ngoài, nếu lão gia lùi, nên nói cho bọn chúng một tiếng."
"Lui, nói thì dễ? Tám mươi năm chuyện cũ, ngoài ngàn dặm không có nhà, thân thể tất cả xương cốt rơi xuống, ngóng nhìn nước mắt Thần Châu..." Tần Ngọc cười lắc đầu, trong miệng lại là tuyệt mệnh thi của một đời quyền thần Thái Kinh lúc trước: "Kim điện chủ đã từng bái tướng, mười độ ngọc đường tuyên truyền, truy đuổi phồn hoa ngày xưa, đến đây biến thành mộng cảnh... Đến đây trở thành mộng cảnh, phu nhân. Thái Nguyên Trường Quyền quan trong triều mấy chục năm, dưới một người trên vạn người, cuối cùng bị chết đói."
Khi nữ tử hai bước xuôi nam, Thái Kinh bị giáng chức xuôi nam, trong vòng mấy chục năm hắn đều là người đứng đầu triều đình, võ triều sụp đổ, tội danh cũng phần lớn đặt trên người hắn. Thái Kinh tám mươi tuổi đang một đường xuôi nam., Bỏ tiền mua gạo cũng không mua được, cuối cùng sống chết đói tại Sùng Châu tự. Hơn mười năm qua, ngoại giới nói hắn làm nhiều việc ác khiến dân chúng phản cảm, cho nên có tiền cũng không mua được đồ ăn, trung nghĩa hiển lộ thiên hạ, trên thực tế bách tính nào có con mắt minh bạch như vậy?
Năm đó Thái Kinh Đồng đến trước mặt, trong triều đình có rất nhiều tranh chấp đảng phái, phần lớn đều có hai người tham dự, cho dù Tần Ngọc một đường bình ổn, cuối cùng cũng không phải là xuất đầu chim. Bây giờ, hắn đã là thủ lĩnh một phái, tộc nhân, môn sinh, quan viên trong triều đều phải dựa vào ăn cơm, chính mình thật muốn rút lui, lại không biết có bao nhiêu người muốn quay lại đường cũ của Thái Kinh.
"Bất quá, phu nhân không cần phải lo lắng." Trầm mặc một lát, Tần Ngọc khoát tay áo: "Ít nhất lần này bệ hạ không cần lo lắng, trong lòng bệ hạ có hổ thẹn. Lần này chuyện Tây Nam, vì phu quân rút củi dưới đáy nồi, cuối cùng cũng coi như ổn định cục diện, sẽ không làm Thái Kinh hậu trần tục. Nhưng trách nhiệm này vẫn phải gánh vác, là vì bệ hạ, chịu thiệt chính là chiếm tiện nghi nha. Những người bên ngoài không cần để ý tới, lão phu nhận phạt cũng để cho bọn họ chịu chút ít chuyện đời sau a..."
Hắn dừng một chút: "... Tất cả đều bị một số tiểu bối không biết trời cao đất rộng làm hư rồi!"
Đêm nay, kinh thành gần An đèn đuốc sáng trưng, mạch nước ngầm phun trào ẩn giấu trong cảnh tượng phồn hoa, vẫn có vẻ mập mờ mà mơ hồ.
Tây Nam Lương Sơn, ngày thứ sáu sau khi khai chiến, tiếng nổ tung vang lên ở trong khe núi sau đêm. Ở chân núi xa xa, có quân đội Võ Tương dựng lên từng tầng từng tầng doanh trại, ngoại vi doanh trại, đuốc cũng không dày đặc, thần xạ thủ Vệ Thú trốn ở sau tường gỗ, lẳng lặng không dám lên tiếng.
Vùng đất đối diện doanh địa một mảnh đen kịt, không biết từ lúc nào, trong bóng tối kia phát ra âm thanh rất nhỏ: "Tên què, thế nào rồi?"
"Không nên gấp gáp, nhìn thấy rất nhiều..." Người trẻ tuổi đứng trước gốc cây là một thanh hỏa thương dài, so với người còn cao hơn. Hắn nhìn xuyên qua kính quan đối diện về phía doanh địa phía xa, tiến hành tuần tra tới lui. Đây là đang theo bên cạnh Ninh Nghị., Vũ Văn què chân phi độ. Sau khi hắn bị thương trên đùi, một mực khổ luyện tiễn pháp, về sau kỹ thuật hỏa thương có thể đột phá, dưới sự đẩy lùi của Ninh Nghị, trong Hoa Hạ quân có một nhóm người được tuyển đi luyện hỏa thương, Vũ Văn Phi Độ cũng là một trong số đó.
Trong bộ ba huyện Tây Nam, tuy rằng hỏa thương đã có thể chế tạo, nhưng yêu cầu đối với tài liệu thép vẫn rất cao, mặt khác, máy giường, nòng cốt cũng chỉ vừa mới cất bước. Lúc này, Ninh Nghị tập hợp năng lực nghiên cứu của toàn bộ Hoa Hạ quân., Làm ra số ít hỏa thương và kính cấp có thể bắn xa, những hỏa thương này mặc dù có thể xa, nhưng mỗi một cây hỏa thương có tính năng vẫn có chênh lệch, thậm chí chịu ảnh hưởng đặc chế của mỗi quả đạn hoàn, hiệu quả xạ xạ có rất nhỏ. Nhưng cho dù ở khoảng cách xa chính xác không cao, dựa vào xạ thủ có linh tính phi thăng, rất nhiều tình huống vẫn có thể dựa vào ưu thế chiến lược.
"Ngươi đừng có bắn lung tung." Tiểu Hắc nấp dưới gốc cây bày địa lôi, cùng hắn hợp tác giơ kính viễn hình, thấp giọng nói: "Thật ra theo ta thấy, thương của người què, bây giờ lấy ra có chút lãng phí, mỗi lần đánh mấy tiểu lâu la, còn không quá chuẩn, khiến người ta có lòng đề phòng. Ngươi nói xem, nếu đem về phương bắc, một thương giết chết Nhan Tông Hàn, vậy càng mang nhiều sức."
"Phong vật thích hợp phóng tầm mắt... Lão sư nói, chiến tranh sẽ tiến bộ về kỹ thuật đẩy mạnh, bây giờ thứ này, cách xa hơn trăm trượng đánh ba thương mới trúng một thương, mỗi một cây cũng không thể dùng quá lâu, vừa vặn cho tới nơi này quen tay, trở về còn có thể nghĩ xem nên cải tiến thế nào. Hắc hắc, sau này trong vòng ba trăm trượng ta chỉ ai đánh ai, ai cũng phải gọi ta là cha."
Vũ Văn Phi Độ vừa dứt lời đã bấm nút, trong bóng đêm đột nhiên ánh lửa bùng lên, trên thân cây đều chuyển động, Vũ Văn phi độ ôm cây thương thật dài như khỉ, trong doanh địa đối diện rối loạn một trận. Tiểu Hắc ở dưới tàng cây thấp giọng quát mắng: "Cút mẹ ngươi đi, bảo ngươi cẩn thận một chút, xác định là đầu to chưa?"
"Trông giống như vậy, ta cũng đã chờ cả đêm rồi."
"Vậy có đánh trúng không?"
"Không biết, không thấy rõ, đi thôi."
"Đi bên kia, người què các ngươi muốn nổ chết à."
"Ngươi người đen lòng người cũng đen, không có chuyện phóng lôi đình, sớm muộn gì cũng có báo ứng."
Hai người tổn hại lẫn nhau một hồi, dọc theo chân núi hắc ám tay chân luống cuống rời đi, chạy còn chưa được bao xa, địa phương vừa rồi trốn tránh đột nhiên truyền đến một tiếng oanh vang, quang mang ở trong rừng phát ra, đại khái là trinh sát sờ tới đối diện chạm vào cản trở Tiểu Hắc lưu lại. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đi về phía doanh địa của Hoa Hạ quân.
Ngày thứ sáu trong tháng thứ tám, Tiểu Lương Sơn khai chiến, chiến tranh vẫn còn tiếp diễn, nói là cục diện bế tắc, giống như một loại khắc chế mà Hoa Hạ quân cố kỵ chiến tổn hại. Ngoại trừ tháng bảy hai mươi sáu, hai mươi bảy, phân cách cực kỳ hung hãn với toàn bộ Võ Tương quân thôn phệ, đợi đến khi Lục Kiều Sơn co rút lại quân đội, bắt đầu phòng ngự toàn diện, thế công của Hoa Hạ quân trở nên khắc chế hoàn toàn.
Cái gọi là khắc chế chính là việc hàng ngày Hoa Hạ quân đều sử dụng binh lực ưu thế chiếm cứ một đỉnh núi, ban đêm tập kích quấy rối, trên đường núi bị sấm rền, chưa từng triển khai tấn công quy mô lớn.
Mười năm qua, thậm chí hơn hai mươi năm, võ triều, Liêu quốc đều đi về hướng hoàng hôn, tổ gấu. Từ lúc rời khỏi cửa hàng, Nhan Cốt dẫn theo ba ngàn bảy trăm người đánh bại mười vạn binh sĩ, lại đến hộ vệ khu vực này., Hai vạn người truy sát bảy mươi vạn người, thần thoại ít thắng nhiều vẫn không đình chỉ. Nữ thật sự lần đầu tiên Nam chinh, dưới Biện Lương thành lấy mấy vạn quân trước sau đánh đổ trăm vạn quân đội cần cù vương, lần thứ hai nam chinh phá Biện Lương, lần thứ ba giết đến Giang Nam., Vì bắt Chu Ung, lục soát sơn kiểm hải, đánh cho các nhánh đại quân chiến đấu tan tác như núi. Mà hắc kỳ trước sau tại tiểu Thương Hà đánh ngã trăm vạn người Đại Tề, thoạt nhìn thành thạo điêu luyện, lợi dụng ưu thế binh lực lấy ít thắng nhiều, tựa hồ biến thành một loại lệ cũ.
Nhưng không thể không thừa nhận, tố chất của binh lính đã đạt tới một trình độ nào đó, trên chiến trường có thể điều chỉnh kịp thời, không cách nào hình thành được rèm che, thế cục chiến tranh liền không đơn giản như giải quyết vấn đề như vậy. Mấy năm nay, Vũ Tương quân Lệ Hành chỉnh đốn lại, quân pháp cực kỳ nghiêm ngặt, sau khi thất bại ngày đầu tiên thì hậu quả rất lớn., Lục Kiều Sơn liền nhanh chóng thay đổi sách lược, khiến cho đại quân không ngừng xây dựng công sự phòng ngự, các bộ phận trong quân đội hô ứng công kích lẫn nhau, rốt cuộc làm cho tốc độ tiến công của Hoa Hạ quân chậm lại, lúc này, đám người Trần Vũ Quang suất lĩnh ba vạn người tan tác tứ tán, toàn bộ Lục Kiều sơn bản trận, chỉ còn sáu vạn.
Thời gian trôi qua vài ngày, Hoa Hạ quân giám sát chỗ yếu của Võ Tương quân phòng thủ, mỗi ngày đều phải rút một doanh trại mấy ngàn người, Lục Kiều sơn cố gắng kinh doanh phòng ngự, lại không ngừng thu nạp binh sĩ bại trận, lúc này mới ổn định lại cục diện một chút. Nhưng Lục Kiều sơn cũng hiểu, sở dĩ Hoa Hạ quân không có năng lực cường công, không có nghĩa là bọn họ không có năng lực cường công., Chỉ là Hoa Hạ quân đang không ngừng phá tan ý chí của Võ Tương quân, khiến cho phản kháng giảm đến mức thấp nhất mà thôi. Ở Tây Nam trị quân mấy năm, Lục Kiều Sơn tự nhận là đã tận tâm tận lực, hiện giờ quân đội của Võ Tương đã có biến hóa rõ ràng với một nhóm binh lính lúc trước, cũng chính vì vậy hắn mới có lòng tin có thể huy binh vào Lương Sơn.
Trong tưởng tượng của hắn, mặc dù Võ Tương quân không địch lại quân cờ đen, chí ít cũng có thể làm cho đối phương thấy được võ triều chăm sóc đồ vật, ý chí suy nghĩ đau xót, có thể tạo cho đối phương đủ nhiều phiền phức. Nhưng không ngờ, tháng bảy hai mươi sáu, Hoa Hạ quân lại xuất thủ hung ác như vậy., Trần Vũ Quang giữ vững thế phòng thủ kiên định nhất, lại bị một vạn năm ngàn quân của Lục Kiều Sơn trước mắt đánh sụp, đánh tan. Bảy vạn đại quân toàn lực phản công ở đây, đối phương không đến vạn người ngăn cản, cả buổi chiều, cho đến Lâm Dã đối diện khói lửa tràn ngập, máu chảy thành sông, cũng không thể vượt qua nửa bước núi non.
Đây mới chân chính là đòn đầu tiên, sau đó Hoa Hạ quân khắc chế chẳng qua chỉ là sự cay nghiệt và keo kiệt của Ninh Lập mà thôi. Mười vạn đại quân tiến vào núi, giống như trực tiếp quăng vào miệng cự thú, từng bước từng bước bị thôn phệ, bây giờ muốn quay đầu trở về, đều khó có thể làm được.
Đã sáng sớm, trong quân trướng ánh lửa không ngừng, Lục Kiều Sơn quấn băng vải trên trán đang khoa bút viết nhanh dưới ngọn đèn dầu, ghi chép lại phát hiện trong chiến tranh lần này, chuyện liên quan tới Hoa Hạ quân:
... Hắc kỳ thiết pháo lăng lệ, có thể thấy trong giao dịch, cho ta thiết pháo, cũng không phải tốt nhất. Trong trận chiến này sử dụng hắc kỳ, tầm bắn tối đa ước chừng mười đến hai mươi bước, ta lấy tinh binh cường công, thu được hai cửa phế pháo của đối phương, hy vọng mọi người phía sau có thể khôi phục như cũ...
... Binh lính kia phối hợp ăn ý, chiến ý dâng trào, hơn xa phe ta, khó mà chống đỡ. Hoặc lần đối mặt này, đều là lão binh của Tây Bắc đại chiến. Hôm nay thiết pháo xuất thế, quá đông chiến thuật qua lại, bộ binh không còn ổn thỏa, bộ binh ở chính diện khó có thể kết trận, không thể ăn ý phối hợp binh sĩ, sợ sẽ rút lui khỏi cuộc chiến sau này...
... Lại có binh sĩ hắc kỳ sử dụng hỏa thương trên chiến trường, xuất quỷ nhập thần, khó mà ngăn cản. Theo một bộ phận binh sĩ báo, nghi ngờ có mấy cây hỏa thương, trên chiến trường có thể xa trăm trượng, không thể không cẩn thận...
...Bây giờ nhìn thấy, phương pháp dùng cho chiến trận, thực sự có hiệu quả quỷ thần. Sau này chiến trường đối chọi, sợ sẽ xuất hiện thêm nhiều sự vật mới, kẻ nghèo có thể chiếm hết tiên cơ. Ta đây coi như là vô tận đạo lý, phấn khởi đuổi theo...
Trong bóng đêm có muỗi kêu, ánh lửa hừng hực, phát ra tiếng vang nhỏ liên tục không ngừng, Lục Kiều sơn mấy ngày nay không nghỉ, sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt ở trong sách, chưa từng có tỷ lệ nhẹ nào., Cố gắng đem kinh nghiệm thảm bại của Võ Tương quân giữ lại và đưa ra ngoài, cảnh giác với người khác. Không lâu sau, có binh sĩ tới báo cáo, nói lang ca bộ lạc Mãng Sơn bị thương trở về: Vị thủ lĩnh bộ lạc Mãng Sơn có võ nghệ cao cường này khi suất lĩnh trinh sát đánh lén lệnh trinh sát thì bất hạnh bị nổ tung, bây giờ thương thế không nhẹ. Sau khi Lục Kiều Sơn nghe vậy, tiếp tục viết, không để ý tới nữa.
doanh địa mấy vạn người trú đóng, trong núi lạnh, một mảnh kéo dài doanh hỏa. Doanh trại kia cuồn cuộn, từ xa nhìn lại, lại giống như ánh nắng chiều, sắp tắt trong núi lớn này.
Sau hừng đông, bên phía Hoa Hạ quân liền có sứ giả đi tới trước doanh địa của Vũ Tương quân, yêu cầu được gặp mặt Lục Kiều Sơn. Nghe nói có sứ giả hắc kỳ đến, người đầy thương tích, Lang ca cũng mang theo băng vải đi tới đại doanh, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Sứ giả hơn ba mươi tuổi, càng nghiến răng nghiến lợi hơn so với lang ca: "Ta là đường đệ của Tô Văn Phương, Tô Văn Kiệt, lần này tới là để đại diện cho Ninh tiên sinh, chỉ cho các ngươi một con đường sống. Đương nhiên, các ngươi có thể bắt ta lại, nghiêm hình tra tấn một phen rồi trả lại, dạng này, lúc các ngươi chết... Lương tâm ta tương đối an tâm."
Hắn là sứ giả, ngôn từ bất thiện, mặt đầy khó chịu, một bộ dáng các ngươi tốt nhất đừng nói chuyện với ta, rõ ràng là thủ pháp lừa bịp vụng về trong đàm phán. Sắc mặt Lục Kiều Sơn cũng âm trầm một lát. Lang ca là người nhanh nhẹn dũng mãnh nhất, nghẹn một bụng tức giận, ở bên kia mở miệng: "Khụ khụ, quay về nói với Ninh Nghị... Khụ..."
Tô Văn Tường nhìn hắn một cái: "Ngươi là ai, bệnh lao quỷ chết đi, mẹ ngươi!" Coi như chết về, miệng tục ngữ.