Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tiếng người hỗn tạp, tiếng xe ngựa dồn dập. Đại danh phủ, tường thành cổ nguy nga sừng sững dưới ánh mặt trời thu, còn lưu lại khí tức chiến tranh túc sát mấy ngày trước. Ngoài cửa nam, có tượng đá trắng bệch đứng yên trong bóng cây, quan sát đám người tụ tập, ly tán.
Một tràng di chuyển lớn, cuối năm này, lại bắt đầu.
Người phú hộ kéo xe ngựa, sắc mặt hoảng sợ, người đàn ông kéo cửa nhà bị đám người chen chúc lắc lư, người đàn bà bụng phệ kéo theo đứa trẻ không rõ ràng cho lắm... Trong số đó cũng có người mặc quan phục, cầm đao thương, kiếm kích, tiêu đầu xe ngựa, võ sư, hào khách xanh biếc trang phục. Ngày hôm nay, thân phận mọi người lại hạ xuống cùng một vị trí.
Chỗ bọn họ đến hoặc là Giang Nam của phú thứ, hoặc là núi non xung quanh, những thân tộc sinh sống ở những nơi hẻo lánh gần đó đều rất lo sợ, đội ngũ dày đặc hỗn loạn kéo dài hơn mười dặm rồi dần dần tiêu tán. Đa số mọi người đều là hướng nam, vượt qua Hoàng Hà, cũng có người đi về phía bắc, không biết biến mất ở nơi nào trong núi rừng.
Thế sự thay đổi, một màn trước mắt, cũng không phải là lần đầu tiên phát sinh trong mười năm qua. Nữ thật mấy lần nam hạ, hoàn cảnh sinh tồn hà khắc, khiến cho mọi người không thể không rời khỏi cố hương quen thuộc. Nhưng tình thế trước mắt so với trước đây lại có chút khác biệt. Hơn mười năm dạy cho mọi người kinh nghiệm chiến tranh, cũng dạy cho mọi người đối với nữ tử thật sự sợ hãi.
Tháng bảy, hai mươi tư, theo Vương Sơn Nguyệt suất lĩnh "Quang võ triều" của "Quang võ triều" lấy đại danh phủ, tình huống di chuyển không thể thu thập. Trong chiến tranh, bất luận là ai là chính nghĩa, ai là tà ác, bình dân bị cuốn vào trong đó đều khó có thể lựa chọn vận mệnh của mình, đại biểu cho ba mươi vạn đại quân, chính là mấy chục vạn người đều bị cuốn vào trong đó nghiền nát, không thể làm nên chuyện gì.
Có người đi, cũng có người ở lại. Tường thành nguy nga của phủ đại danh kéo dài bốn mươi tám dặm. Giờ phút này, hỏa pháo, sàng nỗ, gỗ lăn lộn., Các loại vật phẩm thủ thành, dầu trơn các loại đang được vô số người cố gắng không ngừng đặt lên. Tinh kỳ kéo dài như lửa bảo vệ, muốn biến đại danh phủ thành một tòa pháo đài càng kiên cường. Trong cảnh tượng bận rộn này, Tiết Trường Công đeo trường đao, chậm rãi mà đi, trong đầu hiện lên, là trận đại chiến thủ vệ Biện Lương hơn mười năm trước.
Biện Lương hơn mười năm trước, Bắc Vọng Trường Giang, dưới sự thống lĩnh của Tả tướng Lý Cương, Hữu Tướng Tần Tương Nguyên, lần đầu tiên trải qua tẩy lễ cho binh phong nữ chân nhân. Võ Triều nhận vận nước hai trăm năm., Ngoài thành, mấy chục vạn đại quân cần cù, bao gồm cả Tây quân, bị quân đội của mười mấy vạn nữ chân đánh cho tán loạn khắp nơi, giết người khắp nơi. Cấm quân trong thành được xưng là võ triều mạnh nhất liên tiếp ra trận, tử thương vô số lần phá thành. Đây là lần đầu tiên Võ Triều đối mặt chính diện với sự cường hãn của nữ chân nhân cùng bản thân tích yếu.
Tiết Trường Công lần đầu tiên bộc lộ tài năng trong trận chiến bảo vệ, sau đó trải qua sự sỉ nhục bình tĩnh, lại theo bước chân toàn bộ võ triều nam chạy trốn, trải qua về sau nữ chân nhân sưu sơn kiểm hải. Sau này Nam Vũ sơ định, hắn lại nản lòng thoái chí, cùng thê tử Hạ Lôi Nhi ẩn cư ở phía nam. Lại mấy năm trôi qua, Hạ Lôi nhi bệnh tật suy yếu, thân là quân Vũ của thái tử đến mời hắn rời núi, sau khi hắn đồng hành cùng thê tử một đoạn đường cuối cùng, mới đứng dậy.
Trong trận chiến Biện Thủ Hộ chiến tàn khốc, thê tử Hạ Lôi Nhi trúng tên bị thương, mặc dù về sau may mắn giữ được tính mạng, nhưng hài tử trên ngực đã lưu sản, từ đó về sau cũng khó có thai nữa. Mấy năm trước đây, Hạ Lôi Nhi vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện này, cũng từng mấy lần khuyên nhủ Tiết Trường Công nạp thiếp, lưu lại con nối dõi, nhưng lại bị Tiết Trường Công cự tuyệt.
Kỳ thật hồi tưởng lại lúc ban sơ của hai người, khả năng giữa hai bên cũng không có gì chí tử bất giao, không phải khanh không thể tình cảm. Tiết Trường Công từ quân đội không tướng, đi tới tầng san hô, chẳng qua để phát tiết cùng an ủi, Hạ Lôi Nhi chọn Tiết Trường Công., Chỉ sợ cũng chưa chắc là cảm thấy hắn ưu tú hơn những thư sinh kia, bất quá binh khí hung chiến, có chỗ dựa mà thôi. Chỉ là về sau Hạ Lôi nhi lưu sản ở giữa tường thành, Tiết Trường Công bi ai, đoạn tình cảm giữa hai người này, mới xem như rơi vào chỗ thực tế.
Một đường làm bạn về sau, mãi đến khi Hạ Lôi nhi bệnh nặng qua đời, Tiết Trường Công ôm thê tử khóc lớn một hồi, đem nàng thu lại chôn vùi. Kỳ thật hắn không muốn có dòng dõi, cũng chẳng phải chỉ vì Hạ Lôi nhi? Bởi vì hắn được chứng kiến sự cường hãn của nữ chân nhân?, Bản thân lại là tướng lãnh không có quan hệ gì, biết rõ rất nhiều tai hại trong quân đội Võ Triều, không thể thay đổi. Nếu nữ chân nhân chắc chắn một đường đánh rớt, xâm chiếm toàn bộ Nam Vũ, mình có con nối dõi, chẳng qua sinh ra nô lệ nữ chân nhân mà thôi.
Bây giờ thê tử đã đi, trong lòng hắn không còn lo lắng gì nữa, một đường đi về phía bắc, đến Lương Sơn cùng Vương Sơn Nguyệt bắt tay. Vương Sơn Nguyệt tuy rằng tướng mạo nhu nhược, nhưng là vì cầu thắng lợi ngay cả người ta cũng không để ý chút nào, hai người trái lại vỗ một cái liền hợp, hai năm sau, định ra một loạt chiến lược quay chung quanh đại danh phủ mà đến.
Đại danh phủ lúc này nằm ở bờ bắc Hoàng Hà, chính là trọng trấn phòng ngự phía nam Đông Lộ quân của Nữ chân nhân, đồng thời cũng là một trong những cửa ải phía nam qua Hoàng Hà. Liêu quốc vẫn còn, võ triều được đại danh phủ thiết lập bồi đô, chính là biểu hiện ra quyết tâm cự tuyệt với Liêu Nam., Sau đợt thu hoạch cuối cùng, quan viên dưới trướng Lý Tỳ Hưu đã trắng trợn thu thập vật tư, chờ đợi nữ chân nhân xuôi nam tiếp nhận, thành trì đổi tay, tất cả vật tư này đều rơi vào trong tay Vương, Tiết và những người khác, có thể đánh một trận đại chiến.
Gió thu phần phật, cờ kéo dài. Tiết Trường Công liền nhìn thấy đoàn người Vương Sơn Nguyệt đang ở phía bắc tường thành, chung quanh là những người đang dựng sàng nỗ, binh lính hỏa pháo và công nhân làm việc., Vương Sơn Nguyệt khoác áo choàng đỏ, trong tay ôm một cái, là con trai trưởng của hắn và Hỗ Tam Nương - vương đã bốn tuổi. Đứa bé vẫn luôn ở trong vũng nước, rõ ràng cảm thấy rất mới lạ đối với cảnh tượng tòa thành nguy nga này. Vương Sơn Nguyệt liền bế hắn, đang chỉ về phía trước một mảnh cảnh sắc.
"... Từ đây về phía bắc, vốn đều là chỗ của chúng ta, nhưng bây giờ, có một đám người xấu, đang muốn từ chỗ ngươi nhìn thấy, một đường giết xuống, cướp đồ của người, phòng đốt người... Cha, mẫu thân cùng với những thúc thúc bá này bá chính là muốn ngăn trở những người xấu này, cha nói, cha có thể giúp cha làm những gì... "
"Đánh kẻ xấu."
"Không sai, bất quá chúng ta trước tiên phải trưởng thành. Lớn lên rồi lại càng có sức, thông minh hơn... Đương nhiên, phụ thân và mẫu thân càng hi vọng, đợi đến khi con trưởng thành, đã không còn những người xấu này nữa, con phải đọc nhiều sách, đến lúc đó nói cho bằng hữu biết, kết cục của những người xấu này..."
Trong lúc nói chuyện với hài tử, Tiết Trường Công đã đi tới phụ cận, xuyên qua nhân viên đi theo mà đến. Mặc dù hắn không có con nối dõi, nhưng có thể hiểu được sự trân quý của đứa bé Vương Sơn Nguyệt này. Vương gia một nhà trung liệt, trước Hắc Thủy Minh, Liêu Nhân nam hạ., Vương Kỳ Tùng suất lĩnh nam đinh cả nhà đối kháng, cuối cùng lưu lại một gian phòng cô độc. Vương Sơn Nguyệt chính là nam đinh duy nhất trong đời thứ ba của hắn, hôm nay tiểu vương phục là đơn truyền đời thứ tư. Gia tộc này vì Võ triều mà bỏ ra rất nhiều hi sinh, để cho bọn họ lưu lại một đứa bé cũng không quá đáng.
"Ta vẫn cảm thấy ngươi không nên mang Tiểu Phục đến nơi này."
"TiểuPhục, xem này, Tiết bá bá." Vương Sơn Nguyệt cười đưa hài tử vào trong ngực Tiết Trường Công, hơi xông tán vẻ nghiêm túc trên mặt của tướng quân. Qua một hồi, hắn mới nhìn cảnh tượng bên ngoài thành, nói: "Tiểu hài tử đang ở bên người., Cũng không phải lúc nào cũng chuyện xấu. Hôm nay liên lão trong thành từng tới gặp ta, hỏi ta việc Quang Vũ quân đánh hạ đại danh phủ, có cần bảo vệ đại danh phủ hay không. Ngụ ý chính là, thủ không được ngươi thì cút đi, đừng tới làm liên lụy đến chúng ta... Ta đã chỉ tiểu phục đang chơi đùa trong sân cho bọn họ xem, hài tử của ta đều đã mang đến. Võ Triều tất sẽ dùng hết khả năng, quang phục Trung Nguyên."
Đối với trận chiến kế tiếp của danh phủ đại danh, hai người đã trải qua vô số lần suy tính và thương nghị, dưới tình huống xấu nhất, khả năng "Quang Vũ Quân" đóng đinh đại danh phủ không phải là không có, nhưng tuyệt đối không có khả năng như Vương Sơn Nguyệt nói. Tiết Trường Công lắc đầu.
"Đi trước khi khai chiến, khó tránh khỏi có biến số, sớm đi sớm chút."
"Đó là vận mệnh của hắn." Vương Sơn Nguyệt nhìn con trai mình, mỉm cười, nụ cười chợt tắt: "Võ triều tích tụ yếu ớt, mặc dù muốn thay đổi nhưng không phải công lao một đời. Nữ chân nhân cường đại, chỉ vì bọn họ nhỏ dám tranh giành dũng cảm, tranh đấu ngoan cường. Nếu đời này chúng ta không đánh bại bọn họ, ta tình nguyện con của mình, từ nhỏ đã nhìn quen đao thương! Vương gia không có xương cốt, nhưng lại không có tướng tài, hy vọng bắt đầu từ hắn sẽ có chút khác biệt."
Lời nói của Vương Sơn Nguyệt rất bình tĩnh, Vương Phục khó có thể nghe hiểu, tỉnh tỉnh mê hỏi: "Cái gì khác biệt?"
Tiết Trường Công nói: "Cha ngươi muốn ngươi tương lai làm tướng quân."
Trong quá trình hài tử trưởng thành như vậy, e rằng không phải lần đầu tiên nghe được, lúc này hắn mới hiểu được, sau đó gật đầu thật mạnh: "Ừm."
Tiết Trường Công mỉm cười, Vương Sơn Nguyệt cũng cười rộ lên. Lúc này trên dưới tường thành khí thế ngất trời, ánh mặt trời sau giờ ngọ lại vẫn có vẻ lãnh đạm hờ hững. Đại danh phủ hướng bắc, bầu trời bát ngát xuống núi bằng phẳng., Mười bảy vạn đại quân của Lý Tế Chi chia làm ba con đường, vượt qua phạm vi trăm dặm bên ngoài Hình Châu, lá cờ cuồn cuộn tràn ngập mỗi một tấc trong tầm mắt, bụi bặm bay lên che khuất bầu trời. Mà ở phía tây hơn mười dặm, một đội quân nữ tử hơn vạn người đang dùng tốc độ cao nhất chạy tới bờ Hoàng Hà.
Bình Đông tướng quân "Lý Tế Chi" năm nay bốn mươi ba tuổi, mặt mũi dài, mắt sáng mũi cao, hắn là tướng lĩnh lần thứ hai theo Tề gia đầu hàng xuôi nam, cũng được Lưu Hạnh coi trọng, về sau liền trở thành lời thay mặt từ Hoàng Hà Đông Bắc, thế lực Lưu. Hoàng Hà ở phía bắc chiếm đất Trung Nguyên mười năm, tư duy võ công trong thiên hạ cũng đã dần dần buông lỏng. Lý Tế Chi có thể thấy được sự hưng thịnh của một đế quốc - là thời điểm thay đổi triều đại.
Nữ tử thật sự quật khởi chính là thiên hạ đại thế, thời thế xu thế xu thế, không thể kháng cự. Nhưng dù vậy, chó săn làm chó săn cũng không phải là chí hướng của hắn, nhất là sau khi Lưu Dực Biện Lương, thế lực của Lý Tiểu Thụ bành trướng, quản lý địa bàn tiếp cận một phần tư ngụy trang, so với Điền Hổ, Vương Cự Vân tổng hợp còn lớn hơn, đã thực sự là chư hầu một phương.
Muốn duy trì địa vị chư hầu một phương, chính là Lưu Dực, hắn cũng có thể không tiếp tục tôn trọng, nhưng chỉ có ý chí của nữ chân nhân, không thể cãi lời.
Lần này nữ chân nam hạ, không còn là chuyện đả đả nháo thường ngày nữa, trải qua mấy năm tu dưỡng sinh tức, đại đế quốc tân sinh này muốn chính thức thôn tính đất đai phía nam. Võ triều đã là trời chiều tịch mịch, duy chỉ có người thuận theo triều lưu, có thể sống sót trong đại chiến lần này.
Xuất phát từ những suy nghĩ như vậy, trước khi Nữ Chân Nam, Lý Tế Chi đã từng phái ra thân tín của mình chỉnh tề các nơi —— sau ba năm Tiểu Thương Hà đại chiến, loại này chỉnh tề tại nội bộ các thế lực ở bên trong ngụy Tề. Chỉ tiếc là sau đó, tin tức đại danh phủ nội ứng ngoại hợp nhanh chóng đổi thủ vẫn như cũ truyền tới. Sau khi Lý Tích Chi giận tím mặt, cũng chỉ có thể dựa theo dự án nhanh chóng hưng binh tới cứu giúp.
Thời gian là ôn thôn như nước, lại đủ để nghiền diệt hết thảy vũ khí đáng sợ. Nữ chân nhân lần đầu tiên xuôi nam, tại Trung Nguyên có vô số người chống cự, đến lần thứ hai xuống nam, sự sỉ nhục bình tĩnh vô cùng., Trung Nguyên vẫn còn rất nhiều nghĩa quân giãy dụa và sinh động. Nhưng đến khi nữ chân nhân tàn sát bừa bãi Giang Nam Kiếm soát Hải chấm dứt, một số người phản kháng thành quy mô cũng đã không còn nhiều lắm, mặc dù mỗi một tên phỉ chạy lên núi xuống cỏ đều phải dạy cho bằng được tên nghĩa quân, trên thực tế vẫn dựa vào hạ dược, cướp đạo., Giết người, bắt người làm sinh. Về phần giết người, đơn giản là hán nhân tay không tấc sắt. Thời điểm thật sự khiến nữ chân nhân giận tím mặt, những nghĩa sĩ này kỳ thật không dám động vào.
Cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm, đây vốn là chí lý trên thế gian, người có thể nhảy ra ngoài rất ít. Bởi vậy dưới chân nữ thật nam, đối với đông đảo người bỏ hoang xung quanh, Lý Chi cũng không để ý, nhưng chuyện nhà mình tự biết, trên địa bàn của hắn., Có hai cỗ lực lượng hắn vẫn luôn đề phòng, Vương Sơn Nguyệt quấy rối ở đại danh phủ, không ngoài dự liệu của hắn, lực lượng "Quang Võ Quân" làm hắn cảnh giác, nhưng ở bên ngoài, có một cỗ lực lượng vẫn luôn làm cho hắn cảnh giác, thậm chí sợ hãi, chính là bóng tối Hắc kỳ quân bao phủ phía sau mọi người.
Không ai muốn giống như Lưu Dận, đêm hôm khuya khoắt bị người ta đánh một trận trong hoàng cung.
Nếu như nói Tiểu Thương Hà đại chiến qua đi, mọi người đều có thể an ủi bản thân, hay là do tâm ma Ninh Nghị ban đầu. Đến năm ngoái, thế lực Điền Hổ bỗng nhiên biến thiên, đám người Trung Nguyên mới chân chính thể nghiệm cảm giác áp bách của Hắc Kỳ quân, mà về sau, tin tức Ninh Nghị chưa chết lại càng giống như đang cao giọng đùa cợt tất cả mọi người trong thiên hạ: Các ngươi đều là đồ ngốc.
Lưu Dực ở trong hoàng cung đã bị dọa đến phát điên. Nữ tử bị trúng một cái bạt tai nặng nề, nhưng Kim Quốc ở Thiên Bắc, cờ đen ở Tây Nam, tức giận khó tả, mặt ngoài đè nén xuống, bên trong không biết trị tội bao nhiêu người.
Mà ở bên ngoài, các thế lực khác của Trung Nguyên chỉ có thể giả bộ thái bình, Lý Tế Chi tăng cường cường độ trang nghiêm nội bộ, tại bờ Bắc chân định, lão thái gia Tề gia tuổi tác đã cao, bị dọa đến mức bừng tỉnh mấy lần trong đêm., Liên tục hô to "Hắc kỳ muốn giết ta", trong bóng tối lại âm thầm treo thưởng hàng trăm vạn quan tiền tài. Muốn lấy đầu Ninh Nghị kia, vì vậy mà khách khứa đến Tây Nam cầu tài lục lâm đến Tây Nam, bị Tề Huyên giật dây dụ dỗ về nho sinh trong triều võ dương, cũng không biết bao nhiêu người.
Tục ngữ nói thiên phu chỉ vô tẫn mà kết thúc, nhưng mà chỉ có Trữ Nghị này, ngay từ đầu, mạo hiểm chính là thiên hạ to lớn bất khả tư nghị. Trên Tự Tại Kim Loan điện giết chết Chu Ngọc như giết gà, sau đó chiêu kiếm hung hiểm, đắc tội với võ lâm, đắc tội Kim Quốc, đắc tội với Trung Nguyên, đắc tội với Tây Hạ, đắc tội to lớn. Sau khi hắn đắc tội toàn bộ thiên hạ, đám người Lý Tiểu Chi cũng không thể không thừa nhận, một khi bị hung thủ bậc này nhìn chằm chằm, thiên hạ này bất kể là ai, không chết cũng phải lột da tầng lớp da.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Trên con sông Tề lão thái công là danh sách gian gạt của Hoa Hạ, mà trong mấy năm quản lý Kinh Đông, Hà Bắc, Lý Tế Chi biết, ở phụ cận Lương Sơn, có một cỗ lực lượng hắc kỳ, chính là vì hắn, vì nữ chân nhân mà lưu lại. Tại mấy năm xung đột quy mô nhỏ., Tin tức của cỗ lực lượng này càng lúc càng rõ ràng, đầu lĩnh của nó là người cầm đầu, được xưng là "Phần thành thương" Chúc Bưu. Từ khi Ninh Nghị tàn sát hết một hệ Lương Sơn Tống Giang, chính là cánh tay trái mà Ninh Nghị coi trọng nhất, võ nghệ cao cường, lòng dạ độc ác, đã được tâm ma chân truyền.
Có một đám con cháu chôn xung quanh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, nhưng Lý Kiến Chi cũng không dám thực sự đem binh lực trong tay tập trung vào chuyện tiêu diệt hắc kỳ. Thời thế dễ, Liêu quốc cường hãn đã bị diệt, võ triều suy thoái, ỷ vào nội tình hai trăm năm cuối cùng của mình để giằng co., Kim quốc ngang trời xuất thế, quần hùng xuất hiện lớp lớp thế nhưng lại là thiên chi kiêu tử chân chính. Theo chiều hướng đại thế, cái gọi là Hoa Hạ quân của Ninh Nghị chính là ma đầu quỷ dị nhất được thiên hạ sinh ra hỗn loạn này.
Thần tiên đánh tiểu quỷ gặp nạn, cái gọi là "Quang Vũ Quân" mà Vương Sơn Nguyệt suất lĩnh chính là chuyện tất nhiên phải làm, cho dù cho bọn họ cầm danh phủ, dù sao toàn bộ Hoàng Hà bây giờ đều nằm trong tay mình, luôn có biện pháp giải quyết. Nhưng chỉ có lá cờ đen này, Lý Chi chỉ có thể mong đợi bọn họ và Quang Vũ Quân hợp thần ly., Hoặc là Hoa Hạ quân thiên cư Thiên Nam đối với nữ tử thật vẫn có kiêng kị, thấy nữ chân lần này vì lấy Giang Nam, không nên lỗ mãng, chỉ cần nữ chân nhân bình an quá độ, phiền toái lần này, cũng không còn là của mình.
"... Đại Kim hai vị hoàng tử hưng binh xuôi nam, Vương Sơn Nguyệt cái gọi là Quang Võ quân lấy đại danh phủ, nhìn như dũng mãnh, kì thực dũng mãnh vô mưu! Đối với chuyện của Quang Võ quân này, bản soái sớm đã thương nghị với Đại Kim Nhan Xương đại nhân. Ba bốn vạn người này là thủy tịch Lương Sơn Thủy nhằm thủ, chúng ta muốn vây quét, làm ít công nhiều, khó cạnh tranh được công lao của hắn. Nhưng hắn dám ra tay, hôm nay đã bắt được đại danh., Chính là thời điểm chúng ta tiêu diệt hắn, vì vậy trận chiến này, nên chậm rãi không nên gấp! Bước đầu tiên của chúng ta, Từ Đồ, kéo toàn bộ quân đội của hắn ra, tụ tập mà vây! Nếu nó thật lợi hại, ta liền đem đại danh vây thành một Thái Nguyên phủ khác, thà giết thành đất trắng, không thể rời khỏi tấc giáp. Trảm cỏ trừ căn! Vĩnh tuyệt tai hoạ!"
Trung nguyên của Cảnh Hàn trước đây, trưởng tử Tần thị Tần Thiệu và toàn bộ quân dân trong thành khổ sở canh giữ Thái Nguyên một năm, cuối cùng vì tứ cố vô viện mà thành bị phá, toàn thành bị tàn sát, Tần Thiệu và nữ chân nhân bỏ trốn trên đường bị giết chết, thi thể đều bị băm nát, chuyện này trở thành một trong những sự kiện thảm thiết nhất dưới nam lần đầu tiên của nữ chân. Thái Nguyên của thành kiên cố lúc trước, hơn mười năm sau hôm nay vẫn chỉ là phế tích.
Đầu tháng thứ nhất, sau khi đại quân vượt qua Hình Châu, Lý Tế Chi ở trong nghị sự của quân đội định ra cơ sở đem nhóm người Vương Sơn Nguyệt đóng đinh tại phủ đại danh. Mà sau trận nghị sự này, một gã thám tử đi xuyên bốn trăm dặm mà đến, đã không còn tin tức gì nữa.
"Hắc kỳ đoạt thành, tự xuất hiện đầu bảng!"
Lý Tế Chi ngồi trong đại doanh một lúc lâu: "Nói như vậy, hai vạn người của Vương Kỷ Nha, đã không còn?"
Từ khi võ triều tới nay, rất nhiều địa phương ở kinh đông trị an bất tĩnh, mạnh mẽ liên tiếp xuất hiện. Từ đầu kinh thị đa số thời gian ngư long hỗn tạp, thiên vết tự trị, nhưng theo lý thuyết mà nói, quan viên cùng đóng quân đương nhiên cũng có.
Từ khi Lý Tiểu Chi tiếp quản con đường phía đông, đề phòng hắc kỳ tập kích quấy rối. Hắn đóng quân ở Tằng Đầu Thị hai vạn, thống lĩnh quân đội là mãnh tướng Vương Kỷ Nha dưới trướng. Người này võ nghệ cao cường, tâm tính kín đáo, tâm tính kín đáo., Tính tình tàn bạo. Từ nhỏ tham dự trận đại chiến ở Tiểu Thương Hà từng có thâm cừu đại hận với quân đội Hoa Hạ. Từ khi hắn trấn thủ nơi đầu thị trường, cùng với quân đồn trú của phủ Tế Nam hô ứng, trong thời gian ngắn cũng coi như áp đảo đông đảo các ngọn núi xung quanh, khiến cho đa số phỉ nhân không dám lỗ mãng. Ai biết lần tập kết cờ đen này, đầu tiên vẫn phải khai đao.
Tháng bảy, hai mươi tám, một ngàn Hắc kỳ quân tập kích ở chợ đầu tường thành phía đông thành, thành trì đại loạn lâm vào chiến tranh ở hẻm, Vương Kỷ Nha tập kết đại quân thủ thành ở phía nam, thậm chí ba lần tự mình dẫn đội xung kích, lần thứ ba dẫn đội đoạt thành bị Hắc Kỳ quân tập kích, sau khi giao thủ cùng đại đao "Quan Thắng" mấy chiêu bị một đao chém đứt đầu. Người cầm cờ đen này chính là đại tướng của Chúc Bưu.
Mà sau khi đánh tan Vương Kỷ Nha, lấy nhẹ Thuyết đầu thị, Hắc kỳ quân đã tung tin tức ra, muốn trực tiếp giết về phía Lý Tế Ti, đại danh phủ bên này. thám tử đưa tin nói về việc này, có chút sợ hãi, Lý Tế Chi quát hỏi hai câu, mới thấy được thám tử mang tới, bắn vào truyền đơn vào thành trì trên đường.
Tin tức truyền đơn xiêu xiêu vẹo vẹo, là như vậy: Lý Tiểu Nhu, đại nhân phải đánh trận, tiểu hài tử cút ngay!
"Khinh người quá đáng!"
Phịch một tiếng vang thật lớn, Lý Tế Chi vỗ bàn tay lên mặt bàn, đứng lên, y thân hình cao lớn, sau khi đứng lên, râu tóc đều dựng đứng, toàn bộ trong lều lớn tràn ngập sát khí.
Nhưng mà tiếp theo, đã không có bất luận may mắn gì đáng nói. Đối mặt với nam ba mươi vạn đại quân của nữ chân, hơn vạn hắc kỳ quân này chưa từng tỏa sáng lấp lánh, trực tiếp đứng ở phía trước nhất. Đối với Lý Tỳ Chi mà nói, loại hành vi này là vô mưu nhất, cũng là đáng sợ nhất. Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chung quy cũng không có chỗ ẩn núp.
Ai cũng không có chỗ ẩn núp.
Nhắc tới cũng kỳ quái, theo nữ chân nhân từ nam xuống mở màn, chiến cuộc kịch liệt trong thiên hạ này vẫn là do "Thiên An" hắc kỳ triển khai. Nữ thật ba mươi vạn đại quân, lúc này chưa qua Hoàng Hà, Tây Nam Lương Sơn, Tây Nam Lương Sơn., Tháng bảy, hai mươi mốt, núi Lục Kiều và Ninh Nghị bắt đầu đàm phán. Hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi bốn, mười vạn đại quân lần lượt tiến vào khu vực Lương Sơn, đầu tiên là hô ứng bọn người Mãng Sơn, triển khai uy hiếp và thuyết phục với các bộ lạc Ni tộc xung quanh.
Đối với trận chiến này, vô số người đều đang nín thở chờ đợi, bao gồm cả thế lực đại lý của Cao thị phía nam, oán quân phía tây phun Phiên, các loại nho sinh như Ly Châu thành Long Kỳ Phi, lúc này các hệ quân phiệt của Võ Triều, thậm chí Kim Quốc xa ngàn dặm đều phái ra mật thám của riêng mình, mật thám, tinh tế, chờ đợi tiếng pháo đầu tiên vang lên.
Tháng bảy, hai mươi sáu, Tiêm Khẩu Lương Sơn Tú, đã trầm mặc mấy năm cùng chủ lực Đăng Tam huyện hắc kỳ, chém ra đao thứ nhất với mười vạn đại quân vào núi.