Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thế sự không ngừng.
Mỗi thời mỗi khắc, có một số sinh mệnh như sao băng vẫn lạc, mà tồn tại ở thế gian, vẫn phải tiếp tục hành trình của hắn.
Sử Hạ Nam liên tiếp đi tới Châu Châu, đối với việc táng mạng khi đi về phía Bắc, Lâm Xung và huynh đệ gặp lại nhau trở thành đại sự vui sướng nhất trong mấy năm nay của hắn. Trong thời loạn lạc, sự lặng lẽ nổi lên, hùng hồn kháng kim đại nghiệp., Trên đường đi nhìn thấy bất quá chỉ là bi khổ cùng thê lương đan xen mà thôi, người lãng mạn sinh tử trong lãng mạn hữu thư sinh tử, cũng chỉ tồn tại trong mỹ hóa của người khác. Thân ở trong đó, thiên địa đều là vũng bùn.
Chỉ có Lâm Xung là gặp lại vẫn còn tức giận như cũ. Chuyện vị huynh đệ này sinh tồn, thậm chí là khai ngộ, khiến người ta cảm thấy thế gian này vẫn còn có một con đường sống.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Hắn tiếp nhận trách nhiệm tìm kiếm hài tử cho Lâm Xung, sau khi đi tới Châu Châu liền tìm kiếm địa đầu xà, Lục Lâm Nhân bắt đầu truy tìm manh mối. Xích Phong Sơn trước khi nội chiến tuy cũng là đương đại hào hùng, nhưng dù sao cũng chưa từng kinh doanh ở Vụ Châu, lần truy tìm này tốn không ít thời gian., Đợi đến khi thăm dò được trận thi đấu kinh thiên động địa đêm đó ở Châu Châu, sử dụng trực tiếp cười ha ha. Cả đời Lâm Tông ta tự cho mình là cao, lúc tuyên dương võ nghệ thiên hạ đệ nhất của hắn, hơn mười năm trước tìm kiếm tông sư Chu Hình luận võ mà không được, hơn mười năm sau lại bại dưới thương của huynh đệ Lâm Trùng, cũng không biết lúc này hắn có tâm tình như thế nào và diện mạo như thế nào.
Lại nghĩ tới võ nghệ của Lâm huynh đệ bây giờ cao cường như vậy, sau khi gặp lại mặc dù không muốn đại sự, hai người học Chu tông sư, vì thiên hạ mà chạy, kết tam ngũ nghĩa sĩ đồng đạo, giết chó vàng trừ hán gian, chỉ làm một chút chuyện trước mắt, cười ngạo thiên hạ, cũng là vui sướng.
Có dự định này, trong lòng của hắn tạm thời bình tĩnh trở lại, một mặt tìm kiếm tung tích Mục An Bình, một mặt chờ đợi Lâm Xung quay về, cũng thuận đường nghe ngóng hành tung Tề gia kia. Nhưng mà theo thời gian trôi qua, tung tích Mục An Bình, tin tức về Lâm Xung cũng không có rơi xuống, sự bất an tiến vào trong lòng hắn cuối cùng vẫn tụ tập, mặc dù cưỡng ép đè xuống, ngẫu nhiên cũng không khỏi lại lần nữa cuồn cuộn, nhấc lên sóng gió.
Ngày thứ sáu đến Vụ Châu vẫn chưa tìm được tung tích Đàm Lộ và Mục An Bình. Dựa theo võ nghệ của Lâm huynh đệ, hắn tính rằng đã đưa đồ đến, hoặc là bị người chặn giết giữa đường, tóm lại nên có chút tin tức truyền đến, liền nghe được một tin tức từ phía Bắc truyền đến.
Một ngày trước, bộ hạ của Vương Cự Vân ở phía bắc đóng quân bỗng nhiên hướng đông nam dụng binh, mục tiêu chính là Dư thành phía đông của Châu Châu. Tin tức này truyền đến, ngay lập tức ở Châu Châu cũng bắt đầu giới nghiêm, binh lính lên thành, bắt đầu đề phòng đối phương đánh lén.
Cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm binh khí sắp tới, lòng dân trong thành Châu bắt đầu trở nên hoảng loạn, tiền đồ thì bị bầu không khí như vậy làm giật mình tỉnh lại.
Đối với chuyện sắp phát sinh, hắn là hiểu được.
Nữ chân nhân phía bắc đã chuẩn bị gần xong xuôi, phần đông thế lực ngụy trang đã biết ít nhiều về chuyện này. Nhạn Môn quan đi về phía nam, danh nghĩa của Tấn Vương vẫn quy thuận theo chân nữ., Nhưng mà âm thầm từ lâu đã xâu chuỗi Hắc Kỳ quân, nghĩa sư vương cự vân sớm đã đánh ra kháng kim kỳ hiệu, năm ngoái Điền Hổ Chi loạn cũng thấy thân ảnh hắn, song phương danh tuy đối lập, trên thực tế sớm đã tự mình truyền thụ cho nhau. Binh phong của Vương Cự Vân tới gần Châu, tuyệt không có khả năng động thủ với Tấn Vương.
Phương hướng Dư Thành, đó là một chi phụ hệ tông môn của Đại Nho Tề Huyên.
Tiếng gió vang trời, giương cung bạt kiếm cuối cùng, ngươi chết ta sống đã bắt đầu.
Hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện, rạng sáng ngày thứ hai, rời khỏi thành Châu, bắt đầu đi về phía nam, dọc đường giới nghiêm bắt đầu, cách nửa ngày ở Vụ Châu, Ma Vân quân trấn thủ Đông Nam Hồ quan bỗng nhiên nghe được Ma Vân quan đã tạo phản, đám người Ma Vân quân Lục Huy, Vân Tông võ công quản lý, lúc tạo phản liền bại lộ, ở trong bình quan đánh cho không thể khai mở.
Lại đi về phía nam, dọc theo đường đi, nhìn thấy binh lính tung hoành, một hồi đại loạn tựa hồ không hề dấu hiệu nhấc lên, không ít sĩ thân đại tộc, vốn là người có địa vị cao trong hệ thống của Tấn Vương đều đã bị ảnh hưởng đến, quân đội mở ra từng tòa thành trì, tàn sát bừa bãi trong phủ đệ của các gia tộc quyền thế, những người già yếu phụ nữ và trẻ em trong đại tộc đều bị bắt áp giải đi vào trong thành, thậm chí có vài người trong thành đã bắt đầu bị chém đầu thị chúng.
Trước kia hệ thống tấn Vương cũng có rất nhiều tranh đấu quyền lực, nhưng quy mô lan đến chỉ sợ cũng không khổng lồ bằng lần này.
Sử Tiến trong lòng cũng hiểu rõ.
Hắn tự nhận tin tình báo của "Thằng hề" Hoa Hạ Quân kia, một đường đi thẳng tới địa bàn của Tấn Vương, trên đường chặn giết kịch liệt, người tiếp ứng cũng không thấy nhiều. Trong lòng sử dụng liền hiểu được, tin tức kia hơn phân nửa là sự thật, nếu không các thế lực phía nam tuyệt đối không đến mức chó cùng rứt giậu như thế, đều vì trong lòng bọn họ biết rõ, tin tức vừa đưa đến, lá bài tẩy của mỗi người liền lật ra, ngược lại nếu có thể chặn giết người giữa đường, rất nhiều chuyện có thể chống chế lẫn nhau.
Nhưng tin tức này cũng không phải chỉ có một phần trong tay mình, lấy tâm cơ của " tôm tép" kia, làm sao có thể đặt trứng gà vào trong một cái rổ, Hắc kỳ quân Bắc kinh doanh, nếu nói là truyền tin tức mà đến tìm người, vậy cũng thật sự là chuyện cười.
Mình có lẽ chỉ là một mồi nhử, dụ dỗ các loại người mang ý xấu hiện thân, dù trong danh sách kia không có, nói không chừng cũng sẽ vì vậy mà lộ ra dấu vết. Sử Tiến đối với chuyện này cũng không có oán hận, nhưng hôm nay trong địa bàn Tấn Vương, hỗn loạn lớn này bỗng nhiên nhấc lên, chỉ có thể chứng minh Điền Thực, Lâu Thư Uyển, đám người Ngọc Lân đã xác định đối thủ, bắt đầu phát động.
Cuối cùng Lâm đại ca truyền tin tức đến đâu rồi...
Lúc này các quan đạo xung quanh đã phong tỏa, tiến về phía nam, đến Hình Châu thành, hắn dựa theo ước định cũ lẻn vào trong thành, tìm được vài tên bộ hạ cũ của Xích Phong Sơn, để bọn họ tung ra tai mắt, hỗ trợ nghe ngóng -- lúc trước khi tán đi bộ hạ cũ giờ nản lòng thoái chí, nếu không có chuyện khẩn cấp lần này, hắn tuyệt đối không muốn liên lụy tới những bộ hạ cũ.
Rời khỏi Hình Châu, trằn trọc đi về phía đông, lúc đến đại doanh phụ cận Liêu Châu, đã có phân nửa đại quân của Ngọc Lân đã đi tới bình quan. Bên ngoài nội thành Nhạc Bình thành, cũng là một mảnh túc sát, sử dụng cân nhắc hồi lâu, vừa rồi để cho bộ hạ cũ nổi tiếng lên, đi cầu kiến lúc này trùng hợp đi tới Nhạc Bình Bình cục, Lâu Thư Uyển.
Không lâu sau, hắn đã biết tung tích của Lâm Xung.
Người đưa tin lúc này vừa chôn xuống.
Gió thu nghẹn ngào, vui vẻ ngoài, tường thành vẫn còn gia cố. Ngày hôm nay, Tiền Tiến đã cảm thấy bi ai cực lớn, đây không phải là nỗi bi ai quanh năm suốt tháng rong ruổi trên chiến trường không rời giếng, mà là hết thảy đều đang hướng về sự tuyệt vọng bi ai đang chìm trong bóng tối., Bắt đầu từ hơn mười năm trước đám người Chu Tông Sư như thiêu thân lao đầu vào lửa, trong mười năm qua, những thứ tốt đẹp hắn nhìn thấy đều trong hỗn loạn mà tan biến, những người từng kề vai chiến đấu, người đã từng kề vai sát cánh chiến đấu, người yêu mến, vai phụ tình hữu nghị quá khứ...
Trải qua hơn mười năm quỹ tích, Lâm đại ca sau vài ngày gặp lại, rốt cuộc cũng bị màn hắc ám kia nuốt mất.
Dưới chân nữ chân nam, cờ đen đưa tin...
Trong quân doanh còn lưu lại vết máu kia, Sử Tiến gần như có thể nghe được tiếng la hét cuối cùng của đối phương. Lý Sương hữu tạo phản làm người ta bất ngờ, nếu như mình tới đây, có lẽ cũng sẽ bị hãm sâu trong đó, nhưng sử tiến cũng cảm thấy kết cục như vậy, tựa hồ chính là Lâm Xung truy tìm.
Hắn ngây người trong quân doanh một lúc lâu, rồi lại đi xem mộ địa của Lâm Xung. Đêm hôm đó, trên tường thành của Nhạc Bình, đám thợ thủ công còn đang gấp rút gia cố tường thành, trong tiếng la hét xen lẫn các loại âm thanh hoảng sợ. Nữ Tể tướng tên là Lâu Thư Uyển đang đi tuần tra tiến độ công trình, không lâu sau liền muốn đi tới tòa thành trì tiếp theo, nàng muốn gặp lại sử dụng một lần, sử tiến cũng có việc cần nhờ đối phương.
"... Trên đường về nam chưa từng xuất thủ viện trợ, kính xin sử anh hùng thứ lỗi. Đều bởi vậy lần lượt đưa tin thật giả, tự xưng mang theo tin tình báo nam tới cũng không chỉ là hai người, Nữ Chân Cốc thần đồng dạng phái ra nhân thủ hỗn tạp trong đó. Kỳ thật, chúng ta mượn cơ hội này nhìn thấy rất nhiều gian nhân ẩn sâu, nữ chân nhân cũng không phải là thừa cơ hội này để cho người ta tỏ thái độ, muốn lắc lư người, bởi vì phần danh sách đưa xuống cũng không có chỗ trống."
Trên tường thành quang minh diệt, nữ nhân mang váy đen vẻ mặt lạnh lùng này xem ra chỉ vừa mạnh, chỉ có mọi người có thể nhìn ra vẻ mệt mỏi trên thân thể đối phương, một mặt đi, một mặt nàng nói chuyện, lời nói tuy lạnh nhạt, nhưng lại có lực lượng khiến người ta kinh ngạc: "Thời điểm bực này, có thể thấy được mệt mỏi trên người đối phương., Tại hạ cũng không quanh co lòng vòng, nữ tử thật sự nam hạ bức ở mi mắt, thiên hạ sắp nguy cấp, năm đó lịch sử anh hùng kinh doanh Xích Phong Sơn, bây giờ vẫn rất có sức ảnh hưởng, không biết có nguyện ý ở lại, kề vai chiến đấu cùng chúng ta không. Ta biết Sử Anh Hùng tâm thương bạn tốt, nhưng thời thế bực này... Kính xin Sử Anh Hùng thứ lỗi."
Nhìn thấy sự mỏi mệt cùng cứng cỏi trong đáy mắt đối phương, sử dụng đột nhiên cảm thấy, ban đầu mình kinh doanh tại Xích Phong Sơn, tựa hồ không bằng một nữ tử đối phương. Sau khi Xích Phong Sơn nội chiến, một hồi chém giết, sử tiến bị buộc phải rời đi cùng bộ chúng, nhưng trên núi vẫn còn lưu lại lực lượng hơn vạn người, nếu được Tấn Vương tương trợ, chính mình đoạt lại Xích Phong Sơn cũng không nói chơi, nhưng giờ khắc này, hắn cuối cùng không đáp ứng.
"Nếu là chuyện thường ngày, Sử mỗ tuyệt đối sẽ không chối từ đối với việc này, nhưng huynh đệ này của ta, thời điểm này còn có thân tộc rơi vào trong tay gian nhân, chưa được cứu viện, sử mỗ chết không đáng tiếc, nhưng vô luận như thế nào, muốn đem chuyện này làm được... Lần này tới, chính là thỉnh cầu Lâu cô nương có thể tương trợ một hai..."
Sử Tiến Tiến chắp tay ôm quyền, nói đơn giản chuyện Lâm Xung một lần. Đứa trẻ Lâm Xung rơi vào trong tay Đàm Lộ, một mình mình đi tìm, Bất Kiệt mò kim đáy bể lúc này quá mức khẩn cấp. Nếu không như vậy, với tính cách của y tuyệt đối không đến mức mở miệng xin giúp đỡ. Về phần kẻ thù của Lâm Xung cùng kiêu ngạo, giết bao lâu cũng được, vẫn là chuyện nhỏ.
Lâu Thư Uyển lẳng lặng nghe xong, gật đầu: "Bởi vì sự tình danh sách, chỉ sợ xung quanh sẽ loạn lên, không dối trá anh hùng, một nhà Tề Huyên đã sớm đầu nhập vào nữ thật, giúp đỡ Lý Tế Ti ở phía bắc nuôi dưỡng., Bên phía Tấn Vương, cũng là trung tâm dọn dẹp lần này, Tề Ngạo nếu thật sự là người của Tề gia, chỉ sợ trước mắt đã bị bắt lại, không lâu sau sẽ bị truy hỏi chém đầu. Về phần việc tìm người, là mối họa binh sự ngay lập tức., Hẳn ta không cách nào phái người vì sử anh hùng xử lý, nhưng ta có thể chuẩn bị một thủ lệnh cho anh hùng sử gia, để quan phủ thích hợp phối hợp với vụ án Sử Anh Hùng. Lần này thế cục hỗn loạn, rất nhiều địa đầu xà, Lục Lâm người hẳn sẽ bị quan phủ bắt tra hỏi. Có lệnh bài này, sử Anh hùng có thể hỏi được một ít tình báo, như vậy không biết có được không."
"Cô nương đại ân đại đức, Sử mỗ sau đó báo lại." Sử Tiến chắp tay.
" Sử Anh Hùng đưa tin về xuôi nam, mới là đại đức, chuyện nhấc tay nhấc chân như thế, trong lòng lâu mỗ hổ thẹn..." Nữ tử cũng chắp tay: "Tối nay còn phải chạy về Liêu Châu thành, không nói nhiều nữa, ngày khác có duyên, hi vọng có thể gặp lại trên chiến trường."
Cô lạnh lùng mỉm cười, sau đó cáo từ rời đi, quan viên xung quanh sớm đã báo cáo đang chờ. Sử Tiến nhìn cô gái kỳ lạ này rời đi, lại nhìn cảnh tượng bận rộn trên dưới tường thành. Đám dân phu kéo tảng đá lớn, la hét hiệu tử., Tường thành được gia cố, phụ nhân, trẻ con cũng tham dự, trong tiếng la hét ồn ào đó, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ ồn ào., Cũng có nhiều sợ hãi không biết tương lai. Hơn mười năm trước, khi nữ chân nhân lần đầu xuôi nam, hình như cũng đã thấy qua cảnh tượng tương tự. Mọi người trong lúc hoảng loạn, nắm bắt hết thảy cơ hội xây dựng phòng tuyến, hơn mười năm qua, hết thảy đều chìm xuống, hy vọng xa vời, vẫn xa vời.
Hơn mười năm trước, Chu Anh hùng dõng dạc chịu chết, hơn mười năm sau, Lâm đại ca và mình gặp lại nhau cũng chết theo.
Trong hơn mười năm này, hắc ám cực lớn kia chưa từng biến mất, cuối cùng lại sắp tới. Cho dù có nghênh đón, chỉ sợ cũng chỉ là một đợt chịu chết.
Thế đạo như vậy từ khi nào lại là phần cuối?
Thế gian đem đại loạn, nhớ thương tìm kiếm đứa bé Lâm Xung, sử dụng rời khỏi Nhạc Bình, hắn biết, không lâu sau, vòng xoáy khổng lồ sẽ xoắn nát hoàn toàn trật tự trước mắt, khả năng mình tìm kiếm hài tử càng thêm xa vời.
Nhưng thế thì sao chứ...
Cũng tháng bảy như vậy.
Cách đó mấy ngàn dặm, lá cờ màu đen lắc lư giữa chân núi chập chùng. Phía tây nam lớn nhỏ, nơi tụ cư của Ni tộc, lúc này cũng đang ở trong bầu không khí căng thẳng túc sát.
Sáu tháng sau, Hắc Kỳ quân, Lưu Thừa tông suất lĩnh tám ngàn quân nhảy ra khỏi vùng núi lạnh, đi về phía Từ Châu, trấn thủ phía Tây Nam của Võ Triều, cùng Hắc Kỳ quân có mấy lần xung đột với Vũ Tương quân, dưới sự dẫn dắt của Đại Tướng Lục Kiều Sơn bắt đầu áp sát cảnh giới. Đầu tháng bảy, gần mười vạn đại quân binh xung quanh Lương Sơn, áp sát khu vực Kim Sa Giang Lưu Vực, tiến thẳng vào vùng đất ven biển giữa những ngọn núi lớn, phong tỏa đường đi tới đi lui.
Cùng lúc đó, dưới sự xúi giục của đám người Lý Hiển Nông thâm nhập lương sơn, Mãng Sơn, Mãng Sơn, Mãng tộc dẫn đầu, mấy bộ lạc lớn nhỏ của Ni tộc bắt đầu sinh động trong núi, bọn họ hoặc là phái dũng sĩ, tới biên cảnh Hắc kỳ quân phóng hỏa., Ám sát, hoặc là tàn sát bừa bãi thương đạo mà quân cờ đen vốn duy trì trong núi, tập kích quấy rối thương đội hoặc là chém giết đám binh sĩ hắc kỳ đơn độc. Trong thời gian một tháng này, hoạt động buôn bán vốn duy trì đã giảm xuống không đến năm thành.
Ở trong lòng Lương Sơn, tụ núi, cùng Đăng, ba huyện ba trăm mét mét vuông, vì bảo đảm thu hoạch sắp đến, Hoa Hạ quân trước tiên áp dụng sách lược nội súc phòng ngự. Lúc này cùng cư dân của bốn huyện lên đến bên ngoài, đến từ tây bắc., Tiểu Thương Hà, thành viên nhiều nhất Thanh Mộc trại, cũng có người nhà binh lính từ Trung Nguyên dời tới. Đã mất đi gia viên đã có quê hương, bối cảnh xa hương, mọi người khát vọng đất sống mọc rễ, thời gian vài năm khai khẩn ra rất nhiều ruộng đồng, lại tận tâm bồi dưỡng, đến thu này., Mãng Sơn Hồ tộc tập kích quy mô lớn, lấy phóng hỏa hủy ruộng hủy nhà làm mục đích, giết người ngã xuống phía sau. Dân chúng mười bốn thôn xung quanh tụ tập lại, tạo thành binh lính nhân nghĩa dũng, cùng quân nhân Hoa Hạ một đạo bảo vệ ruộng sản, xung đột to to nhỏ nhỏ, lúc thì xảy ra.
Phía bắc Trung Nguyên đại loạn, phía nam tàn phá bừa bãi quỷ đói, Lưu Dực" dù sao thì Giang Nam tích cực chuẩn bị chiến đấu với Tây Nam đột nhiên khẩn trương, cùng với tám ngàn hắc kỳ lúc này đang nhảy về phía Từ Châu... Tin tức lưu thông cũng không linh hoạt như ngày hôm nay., Có thể thấy rõ trong đó không có nhiều người có liên quan. Ở phủ Ly Châu tại phía đông Lương Sơn chính là trọng trấn đứng đầu Xuyên Bắc, trong bốn đường Xuyên Thiểm, quy mô gần với Thành Đô, cũng là hạch tâm trấn thủ của quân Vũ Tương.
Bởi vì lần hành động quy mô lớn này của Võ Tương quân, thế cục phủ Hộc Châu cũng trở nên khẩn trương, nhưng bởi vì động tác của nghịch phỉ cờ đen không lớn, trị an thành thị, thương mậu cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Hai dòng sông Dịch Giang An đi xuyên qua thành, thuyền thuyền qua lại không ngừng, chợ mát mẻ, ngựa xe như nước, đường phố náo nhiệt nhất trong thành., Thanh lâu tốt nhất là "Nhạn Nam lâu" đèn đuốc sáng trưng, ngày hôm nay, sĩ tử, đại nho đều tề tụ ở đây, một mặt mang rượu và chí hướng, một mặt trao đổi tin tức và tình báo có quan hệ đến thời cuộc, thịnh hội, ngay cả rất nhiều thân sĩ, danh lưu ở Nguỵ Châu, phần lớn cũng tới tham dự.
Mấy năm qua, dưới sự nỗ lực liều mạng của rất nhiều người, đã đánh cược và tiêu diệt và đánh cờ với Thí Quân đại nghịch, cuối cùng cũng tiến tới thời khắc đao thương đỏ bừng trước mắt.
Trong hành lang thanh lâu, người xuất hiện sinh mạng nhất cùng người tham dự hội nghị lúc này là một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, dáng dấp tuấn dật trầm ổn, mày sáng mắt sáng, dưới cằm có râu, làm cho lòng người thấy chiết khấu., Lúc này chỉ thấy hắn giơ chén rượu lên: "Đại thế trước mắt là cuối cùng chúng ta cắt đứt cánh tay cùng tai mắt của Ninh thị. Nghịch phỉ tuy mạnh mẽ, nhưng đối mặt với chúng anh hào Ni tộc ở trong Lương Sơn, vừa vặn như tráng hán vào đầm lầy, có lực mà không thể sử dụng. Chỉ cần chúng ta hiệp triều đại nghĩa, tiếp tục thuyết phục chúng nhân Ni tộc, tiếp tục thuyết phục., Dần dần cắt đứt mọi thứ, căn cơ lương thảo tuyệt không thể sử dụng, chỉ có thể từ từ suy yếu, nhỏ gầy thậm chí chết đói. Đại sự chưa thành, chúng ta đành phải tiếp tục lệ, nhưng sự tình có thể tiến triển như ngày hôm nay, trong chúng ta có một người, tuyệt đối không thể quên... Xin chư quân nâng chén, chúc mừng Thành Mậu huynh!"
Hắn nói ra lời này, mọi người vui vẻ nâng chén, đều tâm phục khẩu phục chúc mừng người trong miệng hắn. Trước kia Tần Trưng từng lâm An bái phỏng Lý Liên cũng ở trong đám người, giơ chén rượu lên nghe người nọ nói chuyện, vô cùng kích động.
"... Nghịch phỉ cường hãn thế lớn, không thể khinh thường, bây giờ chúng ta phụ tá Lục đại nhân xuất binh, nhìn như tìm được mệnh mạch của nghịch phỉ, một kích cắt đứt, sau lưng không biết đã tốn bao nhiêu tâm lực, không biết có bao nhiêu tâm lực vì nghịch phỉ kia ác độc hại. Chư vị, con đường phía trước cũng không dễ đi, nhưng Long mỗ ở đây, đồng hành với chư quân, mặc dù phía trước là núi đao biển lửa, võ triều của ta truyền thừa không thể đứt đoạn, chí khí không thể đoạt..."
Tiếng nói, đinh tai nhức óc, người nói chuyện phía trước, chính là người từng thân vào cùng đăng luận chiến, sau lại chạy khắp nơi, cổ động đông đảo quân đội đánh bay Long Kỳ Lương Sơn., Mà hắn và mọi người gọi là "Thành Mậu", chính là chạy các bộ tộc Ni tộc, liên hợp với mọi người địa phương đối kháng đại nho Lý Hiển Nông cờ màu đen. Vốn dĩ hai người dựa vào một luồng nhiệt huyết riêng mình mà chạy, về sau thanh thế dần dần lớn lên, cuối cùng trở thành thủ lĩnh sĩ nhân hô ứng lẫn nhau. Long Kỳ Phi đã từng các nơi khuyên chiến mà chưa từng có hiệu quả, lần này triều đình rốt cục quyết định xuất binh, rốt cuộc đã quyết định xuất binh., Long Chi Phi âm thầm thu thập tin tức về cờ đen, lấy ra hợp tác với Võ Tương quân Lục Kiều Sơn, cuối cùng cũng bóp chết tuyến đường buôn bán buôn bán mấy năm nay, mà trong Lương Sơn, Lý Hiển Nông nói thủ lĩnh Mãng Sơn bộ lang ca thành công, cũng vì chiến lược lần này mà đánh xuống một quân mấu chốt.
Hắc kỳ quân mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng đã xuất kích tám ngàn tinh nhuệ, lại đến thời khắc quan trọng của đợt thu, tài nguyên bình thường thiếu thốn và Đăng tam huyện cũng chỉ có thể bị động co rút lại. Mặt khác, Long Vu Quân cũng biết Vũ Tương Quân của Lục Kiều Sơn không dám đối đầu trực diện với Hắc kỳ quân, nhưng chỉ cần Vũ Tương quân tạm thời chặt đứt thương lộ của Hắc kỳ quân để tiếp tế tiếp viện., Hắn thường xuyên đi khuyên bảo Lục Kiều Sơn, chỉ cần đem "Tướng quân làm chuyện này, hắc kỳ tất nhiên không thể bỏ qua", "Chỉ cần mở ra lỗ hổng, cũng không phải đạo lý không thể chiến thắng hắc kỳ không ngừng nói tiếp, tin tưởng một ngày nào đó vị Lục tướng quân này sẽ hạ quyết chiến chính diện với hắc kỳ.
Những năm gần đây, chiến tích Hắc Kỳ quân làm cho người ta sợ hãi. Ma đầu Ninh Nghị xảo trá tính bằng trăm lần, long phi đối nghịch với hắc kỳ. Ban đầu dựa vào nhiệt huyết cùng nghĩa khí, đi tới một bước này, mặc dù cờ đen ngẩn ra, chưa hạ xuống, nhưng rồng bay đã biết., Một khi đối phương phản kích, hậu quả sẽ không dễ chịu. Chẳng qua, đối với những người trước mắt, hoặc là lòng mang gia quốc nho gia sĩ tử, hoặc là con cháu hào môn đầy cảm xúc kích động, cầm cương thúc ngựa, đầu bút chinh chiến, đối mặt với địch nhân cường đại như thế, những lời nói này kích động đủ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Chỉ cần kẻ địch trong núi kia có thể chảy giọt máu đầu tiên, sau đó để lượng lớn sĩ nhân này hùng hồn chịu khó, lại để một phần trong đó trở lại kinh thành, mời chiến mệnh, tin rằng đường đường là võ triều, sẽ bị phát động, sẽ không chỉ có mười vạn người của Võ Tương quân này, cũng sẽ không chỉ có cảnh tượng như thế này. Chỉ cần thiên hạ hợp lực lại, chỉ cần thiên hạ hợp lực., Đại dương mênh mông, loạn phỉ vùng Tây Nam này không cách nào ngăn cản được. Một khi có thể loại bỏ được nghịch phỉ Thí Quân này, lại dựng thẳng sống lưng lên, cho dù phương bắc nữ thật sự trở lại, ngàn vạn dân chúng Triều Võ Triều, tin tưởng lần này cũng có thể có sức đánh một trận...
Hắn phịch một tiếng, trong tiếng hô quát của mọi người, đặt chén rượu lại trên bàn, hào phóng xúc động.
Long Phi Phi kia dõng dạc cũng không truyền quá xa.
Bóng đêm như nước, đại doanh Vũ Tương quân cách xa Tử Châu trăm dặm, trong quân trướng, tướng quân Lục Kiều Sơn đang cùng người trong núi trao đổi thân thiết với nhau.
"... Chuyện phong bế núi, tôn giá cũng biết, triều đình lên mệnh lệnh rồi, Lục mỗ không thể không chấp hành. Thế nhưng, với tình hình trước mắt mà nói, Lục mỗ là gánh lấy áp lực rất lớn, mệnh lệnh của triều đình, cũng không chỉ là canh giữ phía ngoài Tiểu Lương Sơn, chặn đường buôn bán Kim Sa Giang là được rồi, mấy năm qua, tất cả mọi người đều không dễ dàng, có phải nên thông cảm lẫn nhau hay không? Dù sao, Lục mỗ vô cùng ngưỡng mộ vị tiên sinh kia..."
Trong lều vải đèn đuốc tối tăm, Lục Kiều Sơn dáng người khôi ngô, ngồi trên ghế thái sư rộng rãi, thân thể hơi nghiêng, tướng mạo của hắn đoan chính, nhưng khóe miệng tổng tổng cho người ta mỉm cười dễ gần quan sát., Cho dù là một vết sẹo xẹt qua bên miệng cũng chưa từng quấy nhiễu loại cảm giác này. Mà đối diện là một nam nhân tầm hơn ba mươi tuổi mang hai chòm râu dài, nam nhân ba mươi tuổi mà đứng, xem ra hắn đang đứng ở chi nhánh của thanh niên và người trung niên: Lúc này Tô Văn Phương mày mặt mày chính khí, dáng vẻ thành khẩn, đối mặt với tướng lãnh của quân đội này, trước mắt hắn, có hơn mười mấy năm trước trong thành Giang Trữ, đám đệ tử ăn chơi trác táng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"... Toàn bộ sự việc, đương nhiên biết Lục tướng quân khó xử, Ninh tiên sinh cũng nói, mấy năm qua hai bên chúng ta làm ăn vô cùng vui vẻ, nhân phẩm của Lục tướng quân, Ninh tiên sinh ở trong núi cũng khen không dứt miệng. Chẳng qua, từ khi chuyển dời đến Tây Nam, Hoa Hạ quân ta một phương, vẻn vẹn tự vệ, nói chân chính đứng vững, chân chính vững., Vô cùng khó khăn... Lục tướng quân cũng biết, kinh doanh của thương đạo, một mặt chúng ta hi vọng võ triều có thể ngăn cản được sự tiến công của nữ chân nhân, mặt khác, đây là thành ý của Hoa Hạ quân chúng ta, hi vọng có một ngày, ngươi có thể sóng vai chống lại địch. Dù sao, ta lấy Hoa Hạ làm tên, tuyệt đối không hi vọng lại nội chiến với Võ triều, người thân đau, cừu giả nhanh."
"Ninh tiên sinh nói rất có lý." Lục Kiều sơn liên tục gật đầu.
"Bây giờ thương đạo này bị đánh gãy rồi." Tô Văn mới nói: "Cùng Đăng tam huyện, sản vật vốn không nhiều, chúng ta bán ra đạn pháo, nhiều khi vẫn phải cần lương thực bên ngoài đưa vào, mới đủ cho sinh hoạt trong núi. Đây là nhất định, Lục tướng quân, các ngươi chặt bỏ lương thực, trong núi sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề., Ninh tiên sinh không phải ba đầu sáu tay, hắn không thể biến ra khẩu phần lương thực của hai mươi vạn người. Cho nên, đương nhiên chúng ta hy vọng mọi chuyện có thể giải quyết trong hòa bình, nhưng nếu không giải quyết được, e rằng Ninh tiên sinh cũng chỉ có thể hạ sách, dù sao vấn đề cũng phải giải quyết."
"Kế sách hạ?"
"Thượng binh phạt mưu."
"A... Đình công thành." Lục Kiều Sơn suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu nhẹ, sau đó nghiêng đầu, sắc mặt thay đổi: "Ninh tiên sinh uy hiếp ta?"
"Không dám như vậy..."
"Ninh tiên sinh uy hiếp ta! Ngươi uy hiếp ta!" Lục Kiều Sơn gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sai, hắc kỳ của các ngươi lợi hại, Võ Tương quân ta đánh không lại các ngươi, nhưng các ngươi sao có thể nhìn ta như vậy? Lục Kiều Sơn ta là một tên tiểu nhân tham sống sợ chết? Tốt xấu gì ta cũng có mười vạn đại quân, hiện giờ thiết pháo của các ngươi cũng có... Ta gánh vác nguy hiểm lớn như vậy cho Ninh tiên sinh, ta không nói gì, nhưng mà, ta ngưỡng mộ Ninh tiên sinh, Ninh tiên sinh khinh thường ta!?"
Hắn đi tới phía trước thăm dò thân thể, cuối cùng ánh mắt hung ác, nhìn chằm chằm Tô Văn Phương. Tô Văn Phương ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt không thay đổi, một mực mỉm cười nhìn Lục Kiều Sơn, qua một hồi: "Ngươi xem, Lục tướng quân ngươi hiểu lầm rồi... "
"Đương nhiên là hiểu lầm rồi." Lục Kiều Sơn mỉm cười ngồi xuống, phất phất tay: "Đều là hiểu lầm, Lục mỗ cũng hiểu là hiểu lầm, thật ra Hoa Hạ quân binh hùng tướng mạnh, Võ Tương quân ta sao dám đánh một trận..."
"Lục tướng quân hiểu lầm rồi, lúc ta rời núi, Ninh tiên sinh đã bàn chuyện này với ta. Ông ấy nói, Hoa Hạ quân ta đánh giặc, không sợ bất cứ ai, nhưng nếu thật sự muốn đánh nhau với quân đội Vũ Tương, e rằng kết quả cũng chỉ là lưỡng bại câu thương." Tô Văn Phương gằn từng chữ một, vẻ mặt của Lục Kiều Sơn hơi sửng sốt, sau đó ngồi xuống phía trước: "Ninh tiên sinh nói gì?"
"Chính miệng nói."
Lục Kiều Sơn hiển nhiên hết sức hưởng thụ, mỉm cười suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nhẹ: "Lưỡng bại câu thương a."
"Chúng ta sẽ dùng hết tất cả lực lượng để giải quyết vấn đề lần này." Tô Văn Phương nói: "Hy vọng Lục tướng quân cũng có thể giúp đỡ, dù sao, nếu như hòa nhã mà giải quyết không được, cuối cùng, chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn lưỡng bại câu thương."
"Ta có thể giúp được cái gì chứ, tôn sứ, có thể thả ta cũng thả luôn a."
"Một chút việc nhỏ." Tô Văn cười, không đợi Lục Kiều Sơn ngắt lời, đã nói tiếp: "Hoa Hạ quân ta, trước mắt đã buôn bán làm việc quan trọng nhất, rất nhiều chuyện đã ký hợp đồng, đã nhận lời người ta, có chút vận chuyển đi, chuyện hôm nay biến hóa, hợp đồng mới chúng ta tạm thời không ký, nhưng cũ vẫn phải thực hiện. Lục tướng quân, có mấy mối làm ăn, ngài ở đây chiếu cố một chút, không quá đáng chứ?"
"Dừng lại đánh..." Lục Kiều Sơn vươn tay ra: "Tôn sứ à, thẳng thắn mà nói, ta cũng muốn hỗ trợ, hy vọng chuyện lần này các ngươi xảy ra biến cố thành nhỏ, thế nhưng thời cuộc lại khác, ngài biết rõ bây giờ vùng đất Tây Nam này, có bao nhiêu người đến, có bao nhiêu người chú ý tới., Những người đọc sách kia, từng người từng người hận không thể lập tức đoạt chức của ta, bọn họ tự mình chỉ huy đại quân tiến vào trong núi, sau đó da ngựa bọc thây. Áp lực của Lục mỗ rất lớn, không chỉ là mệnh lệnh trong triều đình, còn có con mắt phía sau này. Những chuyện này, ta nhúng tay vào, không che nổi gió, Lục mỗ không cõng nổi ý chỉ của thiên phu sau lưng này... Lúc chiến đấu thông địch, xét nhà diệt tộc a."
"Mọi người đều không dễ dàng gì, Lục tướng quân, có thể thương lượng."
Lục Kiều sơn chỉ là xua tay.
Tô Văn Phương nghiêm mặt nói: "Lục tướng quân, ngươi cũng không cần cứ mãi từ chối, tại hạ nói một câu thật lòng đi. Lúc rời núi, Ninh tiên sinh đã từng nói, trận đánh này hắn thật sự không muốn đánh, lý do vô cùng đơn giản, nữ chân nhân sắp tới rồi, bọn họ thật sự phải tới rồi! Ăn thịt Mãng Sơn bộ lạc., Ăn thịt các ngươi, thật sự là lưỡng bại câu thương, chúng ta hi vọng, đem lực lượng chân chính đặt ở trên việc đối kháng nữ chân nhân, xử lý nữ chân, giữa chúng ta còn có chỗ để thương lượng, nữ thật xử lý chúng ta, Hoa Hạ vong quốc diệt chủng. Lục tướng quân, ngươi thật muốn như vậy sao?"
Lục Kiều sơn hai tay giao nhau, suy nghĩ một lát, thở dài: "Sao ta không nghĩ như vậy chứ, thế nhưng... Nói rõ ra, vấn đề của ta, Ninh tiên sinh, tôn sứ các ngươi cũng đều thấy, không bằng như vậy... Chúng ta cẩn thận, thương lượng một chút, thương lượng biện pháp trung hòa, hòa giải., Không ai ức hiếp ai, được không? Nói thật nhé, ta ngưỡng mộ cơ trí của Ninh tiên sinh, nhưng mà, hắn tính toán quá lợi hại, ngươi xem, sau lưng ta có nhiều con mắt như vậy, triều đình hạ lệnh cho ta đánh các ngươi, ta từ chối không tiến, âm thầm giúp các ngươi làm việc, coi như là việc nhỏ... Ninh tiên sinh đem nó lộ ra ngoài thì làm sao bây giờ?"
Tô Văn Phương đang muốn nói chuyện, Lục Kiều Sơn vươn tay: "Lục mỗ lòng tiểu nhân, tiểu nhân tâm tình."
"Biện pháp nào cũng có thể nghĩ ra." Tô Văn Phương nói.
"Ta cũng cảm thấy như vậy, bất quá, phải tìm thời gian, nghĩ biện pháp câu thông nha." Lục Kiều Sơn cười, sau đó nói: "Kỳ thật, ngươi không biết chứ, lúc ta và ngươi thương lượng sự tình ở đây, Tự Châu phủ là cực kỳ náo nhiệt đấy., "Nhạn Nam Phi" lên, chỉ sợ lúc này Long Kỳ đang ở đại yến tân khách bằng. Thành thật mà nói, sự tình lần này đều là do bọn họ nháo đến, một đám hủ nho thử mắt sáng! Nữ chân nhân đều muốn đánh tới, còn muốn nội đấu! Bằng không, Lục mỗ ra tin tức, hắc kỳ xuất nhân, đem bọn họ một nồi là được rồi. Ha ha..."
Trên núi Lục Kiều nói, một mặt cười ha hả, Tô Văn cũng cười: "Ài, cái này thì tùy bọn họ, chuyện của đám người Lý Hiển Nông không phải là không biết, nhưng Ninh tiên sinh cũng nói, vì trang bức, phát rồ có cái gì không đúng, chúng ta đừng hẹp hòi như vậy... Hơn nữa, chuyện lần này cũng không phải do bọn họ gây ra..."
"Ồ, vì trang bức mà phát rồ có cái gì không đúng... Ninh tiên sinh nói sao?" Lục Kiều Sơn hỏi.
Tô Văn Phương gật đầu.
"Có Triết lý, có Triết lý... nhớ kỹ, nhớ kỹ." Trong miệng Lục Kiều Sơn lẩm bẩm, hắn rời chỗ ngồi, đến bên bàn sách bên cạnh, cầm lấy một quyển sách nhỏ, bóp bút, bắt đầu nghiêm túc ghi nhớ câu nói này ở trên đầu. Tô Văn Phương nhíu mày, đành phải đi theo, Lục Kiều Sơn hướng về câu nói này ca ngợi một phen, hai người lại thương lượng với toàn bộ tình hình một phen, qua một hồi, Lục Kiều Sơn mới tiễn Tô Văn Phương đi ra.
Nơi này không phải là lều lớn, chung quanh có vẻ vắng vẻ yên tĩnh, Tô Văn Phương và Lục Kiều Sơn cáo từ quay người rời đi, đi ra không xa, trên mặt đã bình tĩnh không còn cảm xúc. Lục Kiều Sơn đứng bên ngoài lều vải, một mực mỉm cười phất tay, đợi đến khi Tô Văn Phương rời đi một hồi lâu, trong lều có người đi ra, đi đến phía sau hắn, sắc mặt Lục Kiều Sơn cũng đã nghiêm túc uy nghiêm.
Phía sau xuất hiện là phụ tá của núi Lục Kiều Tri Quân Hạo: "Tướng quân cảm thấy, câu mà sứ giả này nói là thật, câu nào là giả?"
"Huynh trưởng là chỉ?"
"Chỉ là chuyện căn cơ chưa vững với Đăng Tam huyện, khó có thể chống đỡ. Là cố ý yếu thế, hay là nói dối?"
"Ninh Nghị chỉ là phàm nhân, lại không phải thần minh. Đường lớn Lương Sơn gập ghềnh, tài nguyên thiếu thốn. Hắn không dễ chịu gì, tất nhiên là thật."
"Vậy tướng quân chọn thế nào?"
"... Tri huynh, Hắc kỳ quân trước mặt chúng ta, tại Tây Nam nhất địa, hình như là cái cái nằm, nhưng tính kỹ thì trận đại chiến của Tiểu Thương Hà là ba năm trước mới hoàn toàn kết thúc. Đội quân này ở phía bắc đối đầu với trăm vạn đại quân, trận chém xong Nhan Lâu thất, chiến tích từ chối không mất., Trong quá khứ chỉ có ba bốn năm. Long Chi Phi, đám người Lý Hiển Nông chỉ là hủ nho ngây thơ vọng tưởng, tưởng rằng cắt đứt thương đạo chính là mang đại thế thiên hạ đè ép người khác, bọn họ căn bản không biết bản là mình đang trêu chọc người nào, quân cờ đen và người làm việc thiện, chẳng qua là chợp mắt mà thôi. Người này nói đúng, hổ sẽ không ngủ gật... Đem quân cờ đen ép vào kết quả xấu nhất, Vũ Tương quân sẽ bị đánh cho nát bấy."
Tri Quân Hạo ở bên cạnh nhìn Lục Kiều sơn, Lục Kiều sơn nói chuyện, cúi đầu xem quyển sách trong tay. Liên quan tới chuyện Cảnh Hoàng ngưỡng mộ Ninh Nghị, thỉnh thoảng ghi nhớ một số chuyện kỳ quái trong những lời nói của Ninh Nghị, có lưu truyền trong các vòng nhỏ ở tầng cao nhất, cờ đen và Võ Tương quân làm ăn rất lâu., Không ít người thân cận cũng biết. Chẳng qua không có bao nhiêu người hiểu rõ, mấy năm nay Hắc kỳ quân đặt chân ở Tây Nam, Lục Kiều sơn nghe ngóng nhiều lần cùng nghiên cứu Ninh Nghị, suy nghĩ của hắn, suy đoán tâm lý của hắn, cũng lần lượt kiệt sức mô phỏng tình huống trận pháp...
"Nếu như có khả năng, ta không muốn xông lên trên đầu, lo lắng cái gì cùng Hắc Kỳ quân chồng chất. Nhưng mà, Tri huynh a..." Lục Kiều Sơn ngẩng đầu lên, trên người khôi ngô cũng có khí tức hung lệ cùng kiên định đang ngưng tụ.
"... Tri huynh a... Cái tên Hoa Hạ, há có thể bị một đám nghịch phỉ như vậy đoạt mất?"
Thanh âm của hắn không cao, nhưng dưới bóng đêm này, cùng hắn đối mặt, cũng có cái kia kéo dài vô tận, hầu như không nhìn thấy được phất phới kỳ, mười vạn đại quân, tinh khí lang yên, đã túc sát như biển.