Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trời sắp hoàng hôn, đống lửa bên bờ sông vốn đã tắt, lại còn bắt đầu sống lại, ánh mặt trời trong ánh nắng mang theo bụi mù, tiếng xèo xèo không dứt.
Tới khi mặt trời xuống núi, Lâm Xung ở trong núi chạy nhanh, lại đi bắt một con hoẵng, một con thỏ rừng, cầm về lột da sấy nướng. Mấy ngày nay tâm tình hắn phập phồng quá nhiều, kiêm cả giấc ngủ, cũng không có quá nhiều thức ăn, sử dụng thì cũng không giống nhau., Liên tục mấy tháng liên tục chém giết, đoạn đường về nam này, trên người hắn bị thương không nhẹ, mặc dù quanh năm chinh chiến rèn luyện năng lực ẩn nhẫn của hắn, nhưng muốn sớm phục hồi như cũ, vẫn cần rất nhiều đồ ăn. Lúc này đang ăn, lời nói cũng ngừng lại, Lâm Xung ngồi trên cành cây phía trên, trầm mặc nghĩ đến chuyện sử tiến.
Thương Long nằm phục tĩnh đứng một bên, trên thương phong cách cổ xưa biến thành quang mang ảm đạm.
"... Hơn mười năm trước, tại thành Lam Châu, ta gặp được Chu Tông sư..."
"... Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy lão nhân gia, cũng là lần cuối cùng... Nữ Chân lần thứ nhất nam hạ, cường công mà đến, liên tục đánh nhanh, Lam Châu không giữ vững được bao lâu, thành liền bị phá, sau đó là tàn sát, Chu tông sư mang theo một đám người... Ô hợp chi chúng, ở trong thành gián tiếp, muốn ám sát ít người, muốn ám sát đặc biệt, hai buổi tối trước, Chu tông sư bỗng nhiên tìm tới ta. Lâm đại ca, ngươi biết vì sao Chu tông sư tìm ta... Hắn nói, ngươi là huynh đệ Lâm Xung..."
"Ta... đến nay vẫn không thể quên được dáng vẻ lúc ấy của Chu tông sư... Lâm đại ca, vốn là muốn tìm Chu tông sư hỏi thăm về tung tích của ngươi, nhưng mà trước mắt quốc sư không quen biết, cho nên có chút khó mà tới hỏi. Ta nghĩ thầm, sau này có một đạo đi giết nàng, sau đó cũng có giao tình với nhau, nếu thất bại, không hỏi nữa, ngược lại cũng không quan trọng... Chu tông sư hỏi ngược lại ngươi với ta, ta nói là tự thấy ngươi rơi xuống nước, tìm ngươi không được đâu, có thể là lành ít dữ nhiều..."
"... Nhưng Chu tông sư nói, chính là chưa chết. Ngày sau còn có thể gặp lại."
"Sau đó Chu tông sư mang ta đánh một bộ Phục Ma Côn..."
"Hai ngày sau khi hắn chết, ta sống tạm đến nay."
"... Hơn mười năm qua, mỗi lần tình hình Trung Nguyên càng xuống thấp, ta ở Xích Phong Sơn, vẫn luôn nhớ tới sự kiên quyết của Chu Tông sư lúc ám sát hãn hữu..."
"... Nếu để hắn thấy tình trạng hôm nay, không biết hắn nghĩ như thế nào..."
"... Mỗi lần nhớ tới việc này, ta đều nghĩ, người sống tạm chết không có gì đáng tiếc, nhưng chúng ta không thể không làm liền đi gặp hắn... Xích Phong Sơn mấy năm nay đều sống qua như vậy..."
Sử tiến bộ tính tình hào sảng, cho dù nói đến chuyện này, trong lời nói bình tĩnh cũng không có chút cảm giác bi thương. Hắn nói đến đó chính là "Không chết, ngày sau còn có thể gặp lại" câu này. Cũng không nửa điểm chần chờ, Lâm Xung đã hiểu, đây chính là thần sắc lúc trước của lão nhân nói chuyện. Trong quán trọ của Nghi Nguyên huyện, lão nhân giận tím mặt đá hắn ra cửa nhưng không ngờ tới, nơi binh sĩ lâm vào tình thế nguy hiểm, hắn vẫn quan tâm đến chuyện của kẻ bất tài này.
Thời gian đã trôi qua mười năm, cho dù lão nhân hỏi thăm một tiếng cuối cùng của mình, cũng đã lưu lại mười năm trước. Lúc này nghe sử giả nói, cảm xúc trong lòng Lâm Xung như cách xa ngàn núi, nhưng lại phức tạp đến cực điểm, hắn ngồi dưới tàng cây., Nhìn ánh chiều tà đỏ rực phía xa, trên mặt lại khó có thể lộ ra biểu tình. Nhìn hồi lâu như thế, sử tiến mới chậm rãi nói, nhiều năm như vậy, Xích Phong sơn kinh doanh, phân liệt, phẫn nộ cùng bối rối trong lòng hắn.
"... Sau chuyện ở Trạch Châu, ta tự biết không phải là làm soái chi tài, không muốn liên lụy người khác, liền một đường đi về phía bắc, tiếp tục làm Chu tông sư sự tình chưa xong, ám sát ít nhiều." Ánh mắt Lâm Xung hơi lệch ra, sử dụng mảnh xương thỏ rừng xỉa răng, lúc ở phía Bắc hắn cảm thấy phiền muộn trong lòng., Tuyệt vọng đã cực, lúc này đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, chỉ thấy giọng nói phóng khoáng tùy tính: "Một đường đi về phía bắc, đến chỗ đại đồng, ta cũng không muốn liên lụy quá nhiều người, ngay cả ở phố lớn, liên tục ám sát hãn hãn lần hai lần... Chính mình làm cho cửu tử nhất sinh, đều không thành công."
Sử Tiến Tự cười tự giễu: "Thất bại thì chỉ có thất bại, thế nhưng lại chạy mất. Đúng là mạng lớn. Lúc đó ta nghĩ, có khi nào cũng là nhờ Chu tông sư che chở cho linh hồn trên trời hay không, muốn ta làm chút chuyện thông minh hơn... Lần thứ hai ám sát thụ thương, quen biết một số người... Lần này nữ tử thực sự muốn đi xuống phía nam, tất cả mọi người không ngồi yên được nữa..."
Nói xong hắn kể lại những chuyện xảy ra ngoài thành, đến trận bạo loạn tháng sáu mươi mốt và thất bại, còn nói hắn đổi mục tiêu, xông vào trong Nhan Hi Doãn Phủ, sau đó lại thấy Thương Long phục...
"... Thế gian thật sự là có duyên..." Sắc trời đã tối xuống, sử dụng thanh trường thương phong cách cổ xưa: "Nếu cầm thanh thương này vào tay, trong lòng ta liền có ý nghĩ như vậy. Lâm đại ca, hoặc là Chu tông sư thật sự có linh tính trên trời, hắn để cho phía bắc ta giết địch, ám sát ít chết hai lần, cuối cùng lấy được khối châu này, ngàn dặm hạ xuống, liền gặp được ngươi... Có lẽ chính là Chu tông sư bảo ta đem khối đồng hồ này giao cho ngươi..."
Lâm Xung nhìn thương kia, qua hồi lâu, lắc đầu: "Phía nam... Còn có một tiểu sư đệ, hắn là quan môn đệ tử của sư phụ, hôm nay Nhạc Nhạc tướng quân... Hắn mới thật sự là truyền nhân của sư phụ. Ta... Ta không xứng với cái tên đệ tử Chu bản."
"Võ triều thái bình hai trăm năm, một trận đại nạn này, không phải người có thể làm được." Sử Tiến Đạo, "Những năm gần đây, ta đã từng thấy tính tình lỗ mãng, dũng mãnh, đã từng thấy qua muốn thiên An một phương cầu an ổn, đủ loại người, Lâm đại ca, những người này đều không sai. Trong cổ ngữ nói, thiên địa như lò., Tạo thành công, âm dương làm than, vạn vật là đồng, vạn vật đều không thoát khỏi tràng hạo kiếp này, thế nhưng nam tử đại trượng phu, mặc dù bị mài mòn lâu một chút, có một ngày đột nhiên tỉnh ngộ, liền không mất đi là anh hùng hào kiệt đỉnh thiên lập địa. Thê tử của ngươi đã chết, người ta yêu cũng đã chết, thiên địa này không cho phép người tốt sống trên con đường sống!"
"Nhưng chúng ta nam nhi, nếu may mắn còn sống, không còn gì để ý! Cuối cùng có một ngày phải chết, đem cuộc sống còn lại này hảo hảo hoàn thành!" Sử Tiến hơi nhấc giọng, chém đinh chặt sắt: "Lâm đại ca.", Hôm nay ta và ngươi còn có thể gặp lại nhau, là tạo hóa của thiên địa! Huynh đệ chúng ta đã có thể gặp lại, thiên hạ còn có chỗ nào không thể đi, qua mấy ngày nữa, ngươi ta cùng đi giết sạch tất cả ác tặc Tề gia kia! Thương Long này mai phục, ngươi phải giữ lại hoặc là Nam Hạ giao cho tiểu sư đệ kia!, Đều là hoàn thành một đại sự của Chu tông sư, sau đó... Lâm An cũng có thể giết một trận, những năm gần đây Cao Cầu kia không biết ở đâu, Lâm đại ca, ngươi ta cho dù chết trong hạo kiếp đại loạn trong thiên địa này, cũng phải mang theo những ác nhân này cùng đi."
Sử Tiến Trùng gặp lại, lúc này mới nói ra những lời này, tâm tình dõng dạc. Lâm Xung cũng khẽ mỉm cười: "Đúng vậy..." Sử Tiến liền phất phất tay, tiếp tục nói chuyện. Lần này nữ tử đi xuống phía nam, hai người lại tính kháng kim., Lâm Xung Tố biết huynh đệ Nhâm hiệp dũng khí phóng khoáng, mười năm xóc nảy, lúc này lòng ta phấn chấn, cũng không khỏi cảm thấy cao hứng. Sử gia nói cho hắn biết, mấy ngày nay Lâm Xung mới nói: "Ta còn có một người muốn giết."
Sử Tiến liền hỏi là ai, Lâm Xung trầm mặc một lát. Nói đến chuyện Từ Kim Hoa chết rồi, chuyện hài tử Mục An Bình bị Đàm Lộ mang đi. Một đường truy đuổi này, đầu tiên cũng là muốn cứu người sống trở về. Giết Tề Ngạo vẫn còn phía sau, sử tiến có chút ngẩn người., Đột nhiên vung quyền đập xuống đất, trong ánh mắt như có ngọn lửa hừng hực: "Cháu của ta bị người bắt đi, lúc này Lâm đại ca ngươi sao không nói, đây là đại sự, há có thể cho phép ta và ngươi ở đây trì hoãn, Lâm đại ca, ta và ngươi khởi hành đi."
Lâm Xung ngồi yên tại chỗ, nhưng không động đậy, trong ánh mắt của hắn vẫn ẩn chứa đau đớn như cũ, lại nói: "Đứa nhỏ bị bắt đi, chính là con tin, chỉ cần ta chưa chết, Đàm Lộ không dám làm hắn bị thương. Sử huynh đệ, ngươi nam hạ gánh trách nhiệm, nếu để mặc cho thương thế tăng lên, làm sao có thể làm được?"
Hắn nói xong những lời này, nhìn sử tiến, lại lộ ra một cái nụ cười bình tĩnh, nói: "Huống chi Đàm Lộ này chỉ là tôm tép nhãi nhép trên giang hồ, ta muốn giết hắn, cũng không cần hai huynh đệ ngươi ra tay, chỉ cần tìm được, hắn chết chắc không nghi ngờ gì."
Sử Tiến chậm rãi ngồi xuống, nhưng trong lòng hắn hiểu được, Lâm Xung một buổi chiều chưa đi, phát hiện thương thế trên người mình không nhẹ. Hắn nổi lửa, tìm kiếm thức ăn, lại lưu thủ một bên, chính là để mình có thể an tâm dưỡng thương tích. Năm đó trên Lương Sơn., Lâm Xung là người tâm tính ôn hòa nhưng kín đáo, phàm là sự vụ lớn nhỏ, Tống Giang giao cho hắn, hơn phân nửa sẽ không có gì sơ hở. Nhiều năm trôi qua, ngay cả trong lòng cũng cực kỳ đau buồn, hắn nhận ra được những chuyện này, thậm chí ngay cả hài tử bị bắt, lúc đầu cũng không muốn mở miệng nói ra.
"Vậy...Lâm đại ca, ngươi lúc này khởi hành nhanh đi cứu hài tử. Tuy trên người ta có thương tích, tự vệ cũng không vấn đề, nên ở chỗ này nghỉ ngơi. Mấy ngày nữa, huynh đệ chúng ta sẽ gặp lại nhau..."
Lâm Xung lắc đầu: "Mấy ngày nay ta bị thương cũng không nhẹ, vả lại chạy tới chạy lui chưa từng thấy. Tối nay nghỉ ngơi một chút, ngày mai mới có thể ứng phó được."
Sử Tiến Tiến há to miệng, cuối cùng cũng không nói tiếp nữa. Lâm Xung ngồi bên kia, chậm rãi mở miệng. Hắn nói một tràng tình huống của hài tử trong nhà, đồng thời kiêu ngạo, tin tức của đám người Đàm Lộ, sử tiến vào nói: "Ngày sau cứu hài tử, Lâm đại ca, ta nhất định phải làm nghĩa phụ của hắn."
"Hắn có nghĩa phụ như Bát Tí Long Vương, ngày khác chắc chắn là đàn ông đỉnh thiên lập địa." Lâm Xung cười nói: "Sẽ không giống ta đâu."
"Ha ha, hắn có báo đầu Lâm đại ca làm phụ thân, có ta làm nghĩa phụ, tương lai võ nghệ sợ là thiên hạ vô địch!"
Sử Tiến nói như vậy, rồi qua một hồi, nói: "Lâm đại ca, lần này ta đi về phía nam, đúng là chuyện sau lưng rất nặng, nếu không lần này ta sẽ cùng huynh đi cứu người trước."
Lâm Xung gật đầu, sử gia ở bên kia tiếp tục nói: "Ngày đó đại đồng đại bạo loạn, những hán nhân khởi sự kia đã tính xong, tàn sát cả thành, ta lấy Thương Long phục hồi, liền thấy một người bị thương đang chờ ta. Không giấu diếm Lâm đại ca, người này là bộ hạ Hắc Kỳ, ở phụ cận Đại Đồng thừa dịp loạn làm một đại sự, sau đó ta mang theo một phần Đông Hạ Nam..."
"Lâm đại ca cũng biết, mấy năm nay Ngụy Tề Kiến Quốc, Lưu Dực xưng Đế, làm hoàng đế con cái, bởi vì nữ chân nhân rất ít, trong lúc nhất thời còn chưa nuốt hết răng của Trung Nguyên. Nhưng mà ngụy Tề chiếm cứ Trung Nguyên., Nữ chân nhân cũng làm rất nhiều chuyện, âm thầm thuyết phục rất nhiều người Hán Hán Trung Nguyên, thành tâm đầu phục nữ thật... Lần này hắc kỳ bắt Lưu Hạo, buộc hắn phải tỏ thái độ, rất nhiều chí sĩ vẫn chưa từ bỏ ý định, có thể sẽ nắm được cơ hội., Khởi binh dù sao, nhưng mà trong đó cũng luôn không thể quay đầu, hoặc là dứt khoát không muốn hán gian ẩn nấp trong đó... Tên gian tế hắc kỳ kia thừa dịp loạn mà trộm được danh sách này, nhờ ta mang đến cho bọn người Lâu Uyển dưới trướng Tấn Vương, Vu Lân... Nữ chân nhân bay bồ câu, vây đuổi chặn, cũng chính là vì phần đồ vật này..."
Tính cách Sử Tiến thẳng thắn, lúc này cầm lấy cái bọc bên người, nói rõ với Lâm Xung. Hắn lấy ra một cái bọc nhỏ trong đó: "Kỳ thật đoạn đường phía nam này, ta cũng từng nghĩ tới, nếu Hắc Kỳ quân có thể bố trí thám tử ở Đại Đồng An thì trước kia tất nhiên cũng có thủ đoạn và cách khác. Mặc dù hắn bị thương, nhưng vì sao lại tới tìm ta, rất có thể là... ta đã bị hắn làm ác rồi..."
Sử Tiến nói có thể bị lừa, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: "Nhưng sau này ta lại nghĩ, tin tức quan trọng như vậy có lẽ cũng không đơn giản như ta nghĩ. Ví dụ như hắn bảo ta ở ngoài sáng dẫn địch, người đưa tin có lẽ sẽ an toàn hơn? Hay là danh sách này quan trọng đến vậy., Sau khi Nhan Duẫn biết tin tức bị tiết lộ, tất nhiên sẽ có người đi nhầm lẫn, có lẽ thứ ta mang theo sẽ chứng minh lẫn nhau với những người khác. Nếu không Nhan Hi Doãn làm một danh sách mười phần tám phần, hoặc là bên trong cờ đen xuất hiện một tia vấn đề, Trung Nguyên... Ít nhất đám người Tấn Vương chống lại kim, liền phải vạn kiếp bất phục..."
Lâm Xung gật đầu: "Tin tức trọng yếu bực này, phải lặp đi lặp lại xác nhận mới được..."
"Cho nên... Cho dù trong đó có một tia là thật, ta tiến vào sử, vì đại sự này mà chết, tuyệt đối không đáng tiếc. Lâm đại ca nói." Hắn nói xong, ném bọc nhỏ về phía Lâm Trùng, Lâm Xung giơ tay đón lấy, ánh mắt nghi hoặc, tiến lịch sử nói., "Chỉ là một danh sách cùng chứng cứ tội lỗi, trong đó hoặc có hắc kỳ ám ngữ, nhưng để cho ta đưa tin người nọ, vốn không thèm để ý ta tùy ý lật xem. Ta vốn định đem phần đồ này tìm người xét trăm phần trăm, phát khắp thiên hạ, lại sợ trước để cho Hi Doãn nhìn thấy, dẫn tới bất trắc gì. Lúc này Lâm đại ca ở, tự nhiên có thể nhìn xem, những tặc nhân này, hết thảy nên giết!"
Hai tay hắn gối sau đầu, dựa vào cây nghiêng kia, sảng khoái nói: "Chuyện lần này, Lâm đại ca nếu không muốn nam hạ, huynh đệ chúng ta cứ dựa theo phần đơn hàng này, gia đình giết tới, thay trời hành đạo., khoái ý ân cừu, chết cũng đáng giá." Thế Thiên Hành Đạo vốn là khẩu hiệu của Lương Sơn, hơn mười năm trước đã nói qua rất nhiều lần, lúc này lại từ sử dụng miệng nói ra, liền có ý tứ khác biệt ở trong đó. Tính tình hai người có lẽ đều không dễ làm người dẫn đầu, dẫn binh chống lại vàng có lẽ là chuyện xấu, một khi đã như vậy..., Liền học Chu tông sư năm đó, giết hết kẻ vô nghĩa trong thiên hạ, có lẽ càng thêm sảng khoái. Sử Tiến lúc này đã gần bốn mươi tuổi, từ Xích Phong Sơn về sau, hôm nay gặp lại Lâm Xung, rốt cuộc tìm được một con đường, khoái ý trong lòng không cần nhiều lời.
Lâm Xung chỉ nhìn hai cái danh sách kia, liền trả lại cho sử tiến, cười cười nói: "Những năm gần đây địa bàn của hán nhân, ngược lại thế lực nữ chân nhân thông suốt, ta một đường nam một đường, bọn họ bồ câu đưa thư, luôn chạy trước ta, cái gì tranh nhau nhảy ra nhận chết. Hôm nay phải khôi phục tốt một chút, ngày mai mới có thể sửa chữa bọn họ tiếp..."
Tâm tình của hắn rất sảng khoái, chỉ cảm thấy thương thế toàn thân đã khỏi hơn phân nửa, đêm hôm nay tinh quang rạng rỡ, sử dụng nằm trong sơn cốc, lại nói chuyện với Lâm Xung một chút, rốt cuộc mình ngủ thiếp đi. Lâm Xung đả tọa hồi lâu, nhắm mắt lại, vẫn như cũ không hề buồn ngủ., Thỉnh thoảng đứng dậy đi lại, nhìn trường thương kia, vài lần vươn tay, nhưng cuối cùng không dám đụng vào nó. Lời nói của Chu Hãn năm đó vẫn còn bên tai, thân người tuy bễ nghễ, đối với Lâm Xung mà nói, lại giống như là đang ở trước mắt, giống như phát sinh một khắc trước đó.
Hơn mười năm, hắn như một con thỏ trốn trong góc hư ảo, kéo theo Từ Kim Hoa, Mục An Bình, nói cho hắn biết tất cả những ảo ảnh xung quanh. Bây giờ rốt cục hắn cũng thấy rõ, sử huynh đệ nói đúng, đã là loạn thế rồi.
Hắn bị lưu lại hơn mười năm trước, thậm chí là ở chỗ xa hơn.
Đối với Từ Kim Hoa, trong lòng gã dâng lên cảm giác áy náy cực lớn, thậm chí đối với hài tử, ngẫu nhiên nhớ tới, cảm giác hư ảo trong lòng cũng khiến gã cảm thấy không cách nào hô hấp, hết thảy hơn mười năm qua, chẳng qua là một hồi hối hận mà thôi., Bây giờ không có gì nữa, gặp được huynh đệ sử gia năm đó. Bây giờ Long Vương tám tay anh hùng dũng mãnh, đã giống như sư phụ, sừng sững trong hồng lưu loạn thế mãnh liệt không ngã, mặc dù máu tươi đầy người vẫn có thể gầm thét với đại anh hùng, hào kiệt, mình so với hắn thì sao có thể vạn nhất được?
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Thậm chí hắn có thể tưởng tượng được, vào đêm ở thành Cô Châu, sư phụ và Sử tiến vào một bộ Phục Ma Côn. Nếu như... nếu như lúc này sư phụ còn sống, gặp được Sử huynh đệ trước mắt, tất nhiên sẽ xúc động giơ ngón tay cái lên, cho hắn được sự tán thành cao nhất.
Dọc đường đi, hắn chỉ là một tên nhát gan cùng vinh quang lại sợ hãi rụt rè mà thôi...
Một đêm này, hắn đi quanh dưới ánh trăng, vươn tay ra khóc, nhưng lại không có nước mắt. Trọng Hạ đêm khuya yên lặng, thế tình sóng biển mãnh liệt, từ bên cạnh hắn lan tràn ra. Hắn giống như người cũ ngủ say hơn mười năm trong thời gian, bây giờ tỉnh lại, nhìn cái này phiến nhân thế, đã không còn tọa độ, đao đao năm tháng cắt linh hồn hắn ra, muốn tìm sương mù mà hắn thiếu trong hơn mười năm qua.
Nửa đêm, sử dụng lần này tỉnh lại, trông thấy Lâm Xung đang múa thanh đại thương dưới ánh trăng, thương của hắn giản dị tự nhiên, từng chiêu từng thức đều quy củ, giống như là Chu Bộ năm xưa, không có nửa điểm hoa mỹ tô điểm, nghiễm nhiên trở thành một hài đồng rất nghiêm túc. Thương Long đứng phục ở một bên lẳng lặng nhìn hắn.
Năm đó Lâm Xung khiêu vũ ở Ngự Quyền quán là tốt nhất, một gã đệ tử quy củ nhất, hắn vì thế mà cả đời mệt mỏi, hôm nay quanh quẩn một vòng lớn, rốt cuộc trở về nơi này.
Sử Tiến Tiến ngủ say. Lúc sáng sớm, chim hót trong rừng gọi hắn tỉnh lại. Hắn ngồi dậy, đột nhiên phát hiện bọc quần áo nhỏ bên người đã không còn, sử dụng bước lên, tìm kiếm bóng dáng Lâm Xung. Lâm Xung cũng đã biến mất, Thương Long đứng trên tảng đá, đại khái Lâm Xung dùng máu tươi cắn nát đầu ngón tay viết hai hàng chữ.
" Sử huynh đệ, ta đi truyền tin, ngươi cứu An Bình giúp ta.
—— một ngày hữu duyên gặp lại."
Sử Tiến mặc dù võ nghệ cao cường, tính tình như thép, nhưng một đường xuôi nam này, dù sao đã bị thương rất nhiều. Hôm qua mai mai phục Đồng Ngưu Lĩnh kia, nếu không có Lâm Xung ở bên, sử tiến cũng có thể chạy thoát, chỉ sợ cũng phải mất nửa cái mạng. Mà Mục An Bình rơi vào tay Đàm Lộ, mặc dù Lâm Xung nói rất nhẹ nhõm., Cố gắng ở lại một đêm, làm sao thực sự có thể bỏ rơi nhi tử theo huynh đệ xuôi nam? Hắn nghĩ tới nghĩ lui, tự thấy mình vô dụng, không cần để ý, liền thay sử tiến, đi theo con đường này, về phần hài tử trong tay Đàm Lộ, có võ nghệ và nhân phẩm của huynh đệ mình, vậy cũng không cần lo lắng nữa.
Lúc sử dụng đã tỉnh lại, Lâm Xung đã để lại Thương Long phục, đang giục ngựa phi thẳng xuống phía nam...