Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Bảy, bảy mươi.
Trên sườn đồi của mùa hè, ánh mặt trời bắt đầu trở nên nóng bỏng. Dưới bầu trời một giây trước còn có vẻ yên tĩnh, đột nhiên đã sôi trào lên, trong rừng cây loạn thạch rải rác, đám người chạy ra tay cầm đao binh, diện mục dữ tợn, gào rú giống như hung thú hồng hoang, cuồng loạn, làm cho người nhìn sinh ra sợ hãi.
"Làm thịt hắn —— "
"Có mai phục..."
"Giết hắn đi giết hắn -- "
"La Trát -- "
Trong tiếng gào thét vô số tiếng la xen lẫn cùng một chỗ. Bảy tám chục người nói không nhiều, đột nhiên xuất hiện trước mặt một hai người, lại giống như người tấp nập. Lâm Xung thân hình như mũi tên, từ bên hông lướt tới, trong nháy mắt liền có bốn năm người đánh tới, đầu tiên nghênh đón chính là phi đao phi châu, ám khí đám người này mới tung ra, đã thấy thân ảnh quấy cục kia đã đến phụ cận, đâm vào ngực một người không ngừng tiến lên.
Người bên cạnh dừng lại không kịp, chỉ kịp vội vàng vung đao, thân hình Lâm Xung lướt nhanh qua, thuận tay nắm lấy cổ một người. Hắn bước chân không ngừng, người nọ cọ cọ lui về phía sau, thân thể đụng vào chân một đồng bạn, muốn vung đao, cổ tay lại bị Lâm Xung đè lên ngực, Lâm Trùng đoạt lấy cương đao, thuận thế chém xuống.
Bị Lâm Xung đụng vào đầu tiên thân thể người kia bay ra ngoài bảy tám trượng, đụng vào trên cây, miệng phun máu tươi, xương ngực lõm xuống. Lâm xung đột bên trong đám người, giống như là mang theo một cỗ vòng xoáy, ba, bốn tên phỉ nhân bị Lâm Xung cuốn theo, vấp ngã, hắn đang chạy vội, thuận tay chém vài nhát, địch nhân khắp nơi vẫn còn đang lan tràn, vội vàng dừng bước, muốn đuổi theo kẻ vừa xuất hiện này.
Rừng cây nhỏ thưa thớt, thân ảnh Lâm Xung trực tiếp lướt đi, thuận tay múa ba đao, trên người ba tên phỉ đối mặt hắn chảy ra máu tươi. Phía sau đã có bảy tám người vây đánh đuổi theo., Trong lúc nhất thời căn bản đuổi không kịp tốc độ của hắn. Phụ cận cũng có một cao thủ tóc rối vung loạn tay cầm song đao, mặt văn kêu quái dị lao tới, đầu tiên là muốn cắt ngang thân thể hắn, chạy tới gần chỗ đó đã biến thành sau lưng., Người này kêu lên quái dị chém vài đao sau lưng Lâm Trùng, Lâm Xung chỉ đi về phía trước, lưỡi đao kia nhìn thấy hắn bị bỏ lại sau lưng, đầu tiên là một bước, sau đó liền kéo giãn khoảng cách hai ba bước. Cao thủ song đao kia nổi giận dốc sức liều mạng đuổi theo sau lưng, thần sắc càng điên cuồng.
Vị cao thủ sử dụng song đao này chính là "tùy đao" trên Đồng Ngưu trại, La Trát, chín tên đầu mục trên Đồng Ngưu lĩnh, Phong đao thủ xếp hạng bảy, giữa rừng rậm cũng coi như có chút danh khí. Nhưng lúc này Lâm Xung cũng không để ý tới người sau lưng là ai, chỉ một đường xông lên phía trước, một gã lâu la cầm thương đâm trường thương tới trước mặt., Lâm Xung nghênh đón mũi thương, cương đao trong tay chém dọc theo cán thương tới, máu tươi nổ tung, lưỡi đao chém đứt hai tay người nọ. Lâm Trùng đao phong không ngừng, thuận thế vung một cái tròn lớn, ném ra sau lưng. Trường thương tức thì rơi xuống đất.
La Trát vốn nhìn thấy ác tặc quấy cục này rốt cuộc bị ngăn trở trong chớp mắt, giơ song đao lên chạy nhanh hơn, đã thấy cương đao kia gào thét bay tới phía sau. Hắn "A" nghiêng đầu, lưỡi đao dán sát mặt hắn, đâm vào ngực một tên lâu la phía sau. La Sát còn chưa kịp đứng lên, thanh trường thương rơi trên mặt đất kia đột nhiên như sống lại, nhảy từ dưới đất lên.
Thương pháp của trường thương có tuyệt kỹ phượng gật đầu, lúc này mũi thương rơi xuống đất lại giống như Phượng Hoàng đột nhiên ngẩng đầu, nó dừng lại trước mặt La Trát trong nháy mắt, liền bị Lâm Xung kéo về phía trước.
La Trát vung vẩy song đao, thân thể còn chạy về phía trước mấy bước, bộ pháp mới trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo vẹo, đầu gối mềm nhũn ngã xuống đất, bò lên, chạy ra một bước lại té xuống.
Lúc trước trong nháy mắt Lâm Xung kéo trường thương lên, thân hình không kịp dừng lại, yết hầu đụng lên mũi thương kia, mũi thương treo trên bầu trời, cắt đứt cổ họng của hắn. Trung Nguyên rung động, vị Thất đương gia Đồng Ngưu trại này xưa nay cũng là nhân vật nổi danh một phương, lúc này chỉ truy đuổi bóng lưng kia, chính mình đâm đầu vào mũi thương. Phía sau lâu la vung đao thương thương đâm chết., Tiếng gào thét xông qua vị trí của hắn, có người kinh hãi nhìn thoáng qua, bước chân người phía trước không ngừng, tay cầm trường thương đâm đông một cái, đâm tây một cái, liền có ba tên phỉ chạy tới bụi cỏ, thân thể co quắp, nhiều vết thương không ngừng phun máu.
Những năm gần đây, nữ thật, ngụy Tề chiếm cứ Trung Nguyên, đa số mọi người trải qua khổ không thể tả, hơi có chút võ nghệ người lạc thảo vi giặc cướp., Bên phe tụ nghĩa, trong những thành trì to nhỏ nhỏ đều là chuyện thường xảy ra. Loạn thế phá vỡ một tia ôn tình cuối cùng trong rừng xanh, đám sơn phỉ bình thường đánh cờ chống lại kim loại, làm việc buôn bán đa số đều dừng lại trên thân hán nhân, quanh năm miệng đao liếm máu tạo thành hung tính cho người ta. Mặc dù ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện làm cho người trở tay không kịp, nhưng mọi người vẫn điên cuồng gào thét mà đến.
Ở một hướng khác, bọn họ chặn giết người đưa tin, thân hình cực nhanh, trong nháy mắt đã bị những mũi tên phân tán đâm nghiêng vào đám người bên cạnh. Những xúc tu đồng thau nặng nề của bát giác nặng nề lập tức gãy, kéo theo đám người truy đuổi, lấy tốc độ cao hướng trong rừng cây đánh tới. Năm sáu người ngã xuống đồng thời cũng có nhiều người vọt tới.
Cao thủ lấy ít đánh nhiều, phương thức lựa chọn của hai người cũng giống nhau, đều là dùng tốc độ cao giết vào rừng cây, sử dụng thân pháp cấp tốc di chuyển, tuyệt đối không cho kẻ địch hội tụ. Chỉ có điều lần này chặn giết, sử tiến chính là mục tiêu chủ yếu, hội tụ với đông đảo đầu mục Đồng Ngưu trại, Lâm Xung bên kia đột nhiên biến đổi, người chính thức chặn đường cũng chỉ có bảy đầu lâu La Sát mà thôi.
Tên thủ lĩnh Đồng Ngưu trại này là Đường khảm, hơn mười năm trước chính là Lục Lâm Đại Kiêu lòng dạ độc ác. Những năm gần đây, cuộc sống bên ngoài càng ngày càng gian nan. Dựa vào một thân tàn nhẫn, hắn làm cho cuộc sống ở Đồng Ngưu trại càng ngày càng tốt. Lần này lấy được rất nhiều tiền vật, chặn giết Bát Tí Long Vương ở phía nam - nếu Xích Phong Sơn vẫn còn ở đó thì..., Hắn không dám có ý tưởng như vậy, nhưng Xích Phong Sơn đã sớm nội chiến, từ sau khi Bát Tí Long Vương bại dưới tay Lâm tông ta, bị người ta cho rằng là tông sư võ đạo số một số hai thiên hạ, Đường Khả liền động tâm, muốn làm một cuộc thật tốt, từ đó trở đi dương danh lập vạn.
Võ đạo tông sư dù lợi hại, cũng không địch lại kiến nhiều cắn chết voi. Những năm gần đây, Đồng Ngưu trại dựa vào máu tanh âm tàn thu không ít kẻ liều mạng, nhưng cũng bởi vì thủ đoạn quá độc ác, quan phủ phụ cận chèn ép rất nặng. Nếu trại còn muốn phát triển, thì phải tranh thanh danh lớn rồi. Bát Tí Long Vương bị chém chết đơn lẻ chính là nơi có thanh danh tốt nhất, về phần danh tốt xấu, thanh danh xấu cũng có thể làm cho người ta sống tốt, không có danh tiếng mới phải chết đói.
Hắn nhận được báo tin, lúc này trong trại hảo thủ đều ra hết, đều là thu phí an gia, không sợ sinh tử. Lúc này sử dụng né tránh mưa tên, nhảy vào rừng cây, côn pháp của hắn nổi danh thiên hạ, không người nào có thể đối cứng với hắn., Nhưng Đường Khả chỉ huy đám thủ hạ vây giết mà lên, chỉ trong chốc lát, cũng đã ngăn cản được tốc độ của đối phương. Trên đường đi Bát Tí Long Vương đã gặp phải chặn giết không chỉ một hai người, trên người vốn mang thương tích, chỉ có thể làm tốc độ của hắn chậm lại, mọi người đồng loạt xông lên, hắn cũng không thấy có bốn đầu tám tay.
Tiền sử này đã là một trong những người mạnh nhất thiên hạ, phe còn lại cho dù được gọi là "Nghĩa sĩ" cứu viện, một người hai người, Đồng Ngưu trại cũng không phải chưa từng giết qua. Ai ngờ mới qua không lâu, sát lục kéo dài phía sau., Trong nháy mắt từ phía nam chạy tới đầu phía bắc rừng cây, trại chúng bên kia lại không có người ngăn cản, bên này sử dụng tại đám người rừng cây tả xung hữu đột, đám liều mạng cuồng loạn gào thét xông lên, một đầu khác đã có người hô: "Điểm này lợi hại..."
"Ngăn hắn lại: "Ngăn hắn lại..."
"Mẹ kiếp, lão tử gạt da ngươi giết cả nhà ngươi a..."
Trong tiếng gào này lại hoàn toàn hoảng loạn. Đường Khả đang dẫn người xông vào sử gia, lúc này lại hô to: "La Trát..." mới có người quay về: "Thất đương gia chết rồi, ý định đâm tay vào đây." Lúc này trong rừng cây vang lên tiếng kêu như thủy triều, người cầm đao loạn xạ có, người giương cung cài tên., Người thụ thương ngã xuống có chỗ, mùi máu tanh tràn ngập. Chỉ nghe sử dụng tiếng quát lớn: "Thương pháp hay lắm, là anh hùng của con đường nào!" Khu rừng vốn là một sườn dốc nhỏ, hắn ở phía trên, đã thấy được bóng người cầm thương đi từ phía dưới.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Thân ảnh kia nói một câu: "Hướng Nam!" Nội lực bức bách, thanh âm vững vàng lại như thủy triều mãnh liệt lan tràn. Đường Khả nghe mà tê cả da đầu, đột nhiên đánh tới, đúng là một gã đại cao thủ cùng sử tiền sử chắc chắn không kém cỏi chút nào. Trong lúc nhất thời hắn cắn răng mạnh một cái, mang theo người nhào tới: "Không đi được..."
Hơn tám mươi người vây giết hai người, một người trong đó còn bị thương, Tông sư thì sao?
Như vậy mới chạy được không xa, chỉ thấy một bóng người trong rừng cây kia cầm thương đi xuyên qua. Phía sau hắn, hơn mười người phát lực đuổi theo không kịp, một tên tiểu đầu mục xông tới, người nọ vừa chạy, thuận tay đâm ra một thương, thân thể tiểu đầu mục rơi trên đường, nhìn như thuận theo tự nhiên là hắn chủ động đón lên lồng ngực mũi thương vậy.
Bóng người kia nhìn Đường Khang từ xa, vòng qua phía rừng cây, bên này có không ít tinh nhuệ của Đồng Ngưu trại, đều đang chạy tới chặn giết sử dụng. Đường Khảo nhìn bóng người cầm thương ước hẹn một nửa vòng tròn từ trên lượn xuống, xông xuống, nhìn chằm chằm Đường Khản trong tầm mắt.
"Ngăn hắn lại! Giết hắn ——" Đường Khải quơ quơ một song trọng chùy trong tay, quát to lên một tiếng, nhưng đạo thân ảnh kia nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn. Hắn cúi người phủ phục, dùng lực lượng dưới sườn núi, hóa thành một sợi dây màu xám thẳng tắp kéo dài đến.
Bên cạnh Đường Khả cũng đều là hảo thủ của Đồng Ngưu trại, lúc này có bốn năm người xếp thành một hàng ở phía trước. Mọi người nhìn bóng người đang chạy như bay kia, mơ hồ cướp đoạt bằng thần. Tiếng rít lan tràn mà đến, bóng người kia không có cầm thương, bước chân lướt nhanh như cày trâu sắt.
Mấy người gần như đồng thời xuất chiêu, nhưng mà đạo thân ảnh kia so với tầm mắt còn nhanh hơn, đột nhiên nhập vào đám người, trong nháy mắt tiếp xúc, trong khe hở đao thương, ngạnh sinh mở ra một con đường. Bức tường người như vậy bị một người dã man phá mở ra., Trước đây Đường Khả chưa từng nhìn thấy tình huống tương tự như vậy, y chỉ thấy uy hiếp cực lớn như mãnh thú nước lũ đột nhiên gào thét lao tới. Y cầm song chùy hung hăng đập xuống, thân hình Lâm Trùng càng nhanh hơn, bả vai y đã xông tới, tay phải từ lúc Đường Khảo đẩy lên, trực tiếp nện vào cằm Đường Khả. Toàn bộ hàm răng bên dưới và cái miệng đều bị vỡ hoàn toàn.
Đạp mạnh đạp đạp, tốc độ cao không hề ngừng lại, cả người Đường Khả bay lên, hóa thành một đường cong kéo dài mấy trượng, lại bị Lâm Xung đè xuống, đầu lâu trước tiên đập xuống đất, sau đó thân thể vặn vẹo vặn vẹo, ầm ầm đụng vào đống đá vụn. Y phục Lâm Trùng bị đánh nát bấy trong cú va chạm này, một mặt theo quán tính tiến lên, trên đầu dâng lên hơi nóng.
Vài tên lâu la đồng Ngưu trại đứng cách đó không xa, tay hắn vung vẩy vài cái, bước chân không ngừng lại chút nào. Trong nháy mắt, có người không ngừng lùi lại, có người quay đầu bỏ chạy.
Trong rừng phía trên truyền đến thanh âm: "Là Lâm đại ca..." Trong lời nói, có chút do dự, tiến vào đầu kia, vẫn có một số người đang chém giết với hắn, nhưng hỗn loạn đã lan tràn ra.
Một số đầu mục của Đồng Ngưu trại vẫn muốn lấy tiền, dẫn người đi vây giết sử tiến vào, hoặc là giao thủ với Lâm Xung. Nhưng sau khi Đường Khảm chết đi, tràng cảnh hỗn loạn này đã không giữ nổi hai người bọn họ., Sử Tiến vào tiện tay giết mấy người, cùng Lâm xông lên một đường chạy ra khỏi rừng cây. Lúc này chung quanh cũng có người chạy trốn, thành viên Đồng Ngưu trại bỏ trốn, hai người đi về phía nam không xa, trong khe núi có thể nhìn thấy mấy tên phỉ nhân cưỡi ngựa tới., Mấy người tới đây cưỡi ngựa chạy trốn, Lâm Xung và Sử Tiến cũng cưỡi một thớt, dọc theo sơn đạo đi về phía nam. Lúc này sử gia xác định trước mắt là hắn tìm huynh đệ Lâm Xung hơn mười năm không gặp, vui mừng khôn xiết, trên người hắn bị thương rất nặng, lúc này một đường chạy vội, cũng hoàn toàn không cảm giác được.
Hai người thường ngày là bạn tốt của Lương Sơn, nhưng chuyện này đã nhớ lại hơn mười năm trước. Lúc này gặp mặt, người trẻ tuổi đang sục sôi ý khí biến thành trung niên, rất nhiều lời trong lúc nhất thời không nói ra được. Đi tới bên dòng suối trong núi, ghìm cương đầu ngựa, cũng ra hiệu Lâm Xung dừng lại., Hắn cười phóng khoáng, xuống ngựa, nói: "Lâm đại ca, chúng ta nghỉ ở đây một chút, trên người ta có thương tích, cũng phải xử lý một chút... đoạn đường này không yên ổn, không dễ xằng bậy."
Lâm Xung gật gật đầu.
Lúc này đã là giữa trưa, hai người tạm thời dừng chân bên dòng suối. Sử dụng băng bó vết thương, nói đến chuyện Lương Sơn bị diệt, chuyện hắn tìm kiếm Lâm Xung đã là chuyện hơn mười năm trước, ta tìm ngươi không có tin tức, sau đó lợi hại di chuyển lên núi Xích Phong, cũng luôn nhờ người nghe ngóng tin tức của ngươi, còn tưởng ngươi lành ít dữ nhiều, lúc này thấy ngươi không việc gì... Thật sự là chuyện tốt."
Lúc đầu hai người quen biết, sử dụng còn trẻ, Lâm Xung cũng chưa vào trung niên, sử tiền nhiệm hào sảng, nhưng lại tôn trọng người có thể biết văn đoạn tự, tâm tính ôn hòa, đối với Lâm Xung trước nay luôn xưng hô huynh trưởng. Lúc trước Cửu Văn Long trưởng thành Bát Tí Long Vương, trong lời nói cũng mang theo sự nặng nề sau khi ma luyện mấy năm qua. Hắn nói rất hời hợt, kì thực những năm qua tìm kiếm chuyện Lâm Trùng, tốn không biết bao nhiêu công phu.
Lâm Xung mấy ngày qua, nỗi bi phẫn chìm nổi trong lòng. Chuyện này, sớm đã không còn nhiều vướng bận, lúc này lại bỗng nhiên gặp huynh đệ cũ, nỗi lòng u ám, lại thoáng như cách một thế hệ, không còn là nhân gian. Sử dụng một mặt băng bó., Một mặt mở miệng nói những chuyện trải qua những năm gần đây, nghe nói, những năm qua hắn rèn luyện rèn luyện, cũng có thể nhìn ra trạng thái vị huynh trưởng này có chút không đúng, cách hơn mười năm, ngay cả Hoàng đế Trung Nguyên cũng thay đổi vài lần, anh hùng cũng như bình dân, ở trong đó phập phồng phập phồng., Cũng từng người chịu đựng dày vò thế gian này. Đầu báo năm đó đeo huyết hải thâm cừu, tâm tình nội liễm, lúc này khí tức tuyệt vọng đã phát tác ngoài. Lúc trước trong khu rừng, rừng chạy nhanh, thương pháp đã tới hóa cảnh, thời điểm xuất thương lại đặc biệt trầm tĩnh lạnh lùng, đây là cảm giác khi sư phụ Chu tông giết kim nhân đều không có.
Tuy trong sử tiến, càng tin tưởng vị đại ca này, nhưng nửa đời này hắn, Lương Sơn đã bị hủy nội chiến, Xích Phong Sơn cũng nội chiến. Hắn một mình đi thế gian cũng không sao, nhiệm vụ lần này nam hạ lại rất nặng, không thể không sinh lòng cảnh giác.
Nói xong, sử dụng băng bó thương thế, Lâm xông ra chung quanh bắt hai con thỏ, nổi lửa bên dòng suối, sử dụng hỏi: "Lâm đại ca, những năm này huynh đi nơi nào vậy?"
Sau nửa ngày trầm mặc, Lâm Trùng mới nướng thỏ lên lửa, giơ tay ấn lên đầu. Hắn nhớ lại một chuyện, khẽ mỉm cười: "Kỳ thực, Sử huynh đệ, ta từng gặp ngươi một lần đấy."
"Hả?"
"Mấy năm trước, tại một nơi tên là Cửu Mộc lĩnh, ta đi cùng... Ở nơi đó mở một khách sạn, ngươi đi ngang qua nơi đó, còn bắt đầu có chút khẩu vị với người giang hồ. Lúc ấy ngươi đã là Bát Tí Long Vương đại danh đỉnh đỉnh, tất cả mọi người kháng Kim đều biết... Ta không ra gặp ngươi."
"A..."
Sử Tiến gật đầu nhẹ, nhưng đang suy nghĩ Cửu Mộc lĩnh ở đâu, những năm gần đây hắn bận rộn dị thường, một chút chuyện nhỏ cũng không nhớ rõ.
"Ngươi có rất nhiều chuyện danh chấn thiên hạ, ta cũng biết." Lâm Xung cúi đầu, khẽ mỉm cười, nhớ lại, những năm này nghe nói sự tích vị huynh đệ này, hắn không phải là trong lòng động dung, cũng có vinh quang, lúc này chậm rãi nói., "Về phần ta...Sau khi Lương Sơn bị diệt, ta ở gần An Bình...Gặp mặt sư phụ một lần. Người nói ta nhu nhược, không còn nhận đệ tử như ta nữa, về sau... Có huynh đệ Lương Sơn phản bội, muốn bắt ta đi lĩnh thưởng. Lúc ấy ta không muốn giết người nữa, bị đuổi rớt xuống sông, sau đó... được quả phụ trong tiểu thôn cứu lên..."
Hỏa diễm chập chùng vang lên, lời nói của Lâm Xung trầm thấp lại chậm chạp, đối mặt với sử tiến, trong lòng của hắn hơi chút bình tĩnh trở lại, nhưng nhớ lại rất nhiều chuyện, trong lòng vẫn như cũ lộ ra vẻ gian nan, sử tiến cũng không thúc giục, chờ trong hồi ức của Lâm Xung ngừng lại một lát, mới nói: "Đám súc sinh kia, ta giết hết. Sau này..."
"Ta mất hết hy vọng, không muốn tiếp tục bước chân vào giang hồ chém giết, cho nên ở lại nơi đó." Lâm Xung cúi đầu cười cười, sau đó khó khăn nghiêng đầu, "Quả phụ kia... Tên là Từ... Kim Hoa, tính cách của nàng mạnh mẽ, sau này chúng ta cùng nhau ở... Ta nhớ thôn kia gọi là..."
Lâm Xung nhớ lại, một mặt nói chuyện, thỏ rất nhanh liền nướng xong, hai người xé đồ ăn ra. Lâm Xung nói về tình huống thôn trang đã từng ẩn cư, nói như vậy chuyện vặt vãnh, ngoại giới biến hóa, ký ức của hắn hỗn loạn., Giống như hoa trong gương mặt trăng trong nước, nhìn sơ qua mới thấy rõ ràng một chút. Sử Tiến thỉnh thoảng lại nói một hai câu, khi đó chính mình cũng đều làm những gì, ký ức của hai người hợp lại, thỉnh thoảng Lâm Xung còn có thể cười được. Nói đến hài tử, nói về cuộc sống ở Châu Châu., Trong rừng cây vang lên tiếng ve kêu chói tai, ngữ điệu của Lâm Xung dần chậm lại, ngẫu nhiên chính là trầm mặc thời gian dài, đứt quãng như thế đứt quãng hồi lâu, nước suối trong cốc róc rách, trên trời mây bay mây thoải mái, Lâm Trùng dựa vào một bên trên cành cây, thấp giọng nói: "Nàng cuối cùng vẫn chết..."
"Ai làm?"
Lâm Xung mỉm cười: "Một người tên là Tề Ngạo." Nói xong, lại cười, mới đưa tay đè lên trán.
Sử Tiến nói: "Cháu trai..."
Lâm Xung không nói gì, sử dụng một quyền nện lên trên tảng đá: "Sao có thể để hắn sống lâu!"
"Ngươi dưỡng thương trước đi." Lâm Xung mở miệng, sau đó nói: "Hắn sống không được đâu."
Trong rừng cây có tiếng chim hót vang lên, chung quanh càng thêm yên tĩnh, hai người ngồi nghiêng về phía đối diện, sử dụng tuy hiển lộ phẫn nộ, nhưng sau đó lại không nói gì, chỉ dựa thân thể vào cành cây phía sau. Mấy năm nay hắn được gọi là Bát Tí Long Vương, cuộc sống làm gì có ngày yên bình., Toàn bộ Trung Nguyên đại địa, nào có gì yên bình an ổn. Tác chiến với người vàng, bị vây khốn giết chóc, chịu đói chịu đói, đều là chuyện thường, mắt thấy hán nhân giơ nhà bị tàn sát, hoặc là bị bắt đi Bắc Địa làm nô bộc., Cô gái bị thảm kịch của cơ thể, thậm chí là Dịch tử đau khổ nhất ăn, hắn đã thấy nhiều lắm. Cái gì mà đại hiệp anh hùng, cũng có bi ai hỉ lạc, không biết bao nhiêu lần, thứ mà Sử Tiến cảm nhận được là đau đớn sâu sắc muốn moi tim gan ra, đơn giản là cắn chặt răng, dùng trên chiến trường liều mạng cân bằng mà thôi.
Đau đớn như vậy giáng xuống trên người huynh trưởng mình, chi tiết nhỏ không đáng hỏi, ngay phía nam, ngàn vạn " Ngạn Quỷ" ngàn vạn cũng không có ai gặp phải vận rủi nhẹ hơn. Ngàn vạn người gặp vận rủi không có nghĩa là không đáng nhắc tới, chỉ là lúc này nếu muốn hỏi lại tại sao, đã vô nghĩa rồi, thậm chí chi tiết nhỏ cũng không có ý nghĩa gì.
Hắn ngồi một lúc lâu rồi thở hắt ra một hơi: "Kỳ thực, Lâm đại ca, mấy năm nay ta ở núi Xích Phong là đại anh hùng hào kiệt mà mọi người đều ngưỡng mộ, uy phong đúng không? Trong núi có một cô gái., Ta rất thích, hẹn thiên hạ hơi thái bình một chút liền đi thành thân... Năm trước một trận chiến, nàng bỗng nhiên chết. Nhiều khi đều là như vậy, ngươi căn bản còn chưa kịp phản ứng, thiên địa liền thay đổi hình dạng, người chết về sau, trong lòng trống rỗng." Hắn nắm chặt nắm đấm., Nhẹ nhàng gõ gõ lên ngực, Lâm Xung đảo mắt nhìn hắn, sử dụng mặt đất đứng lên, hắn tùy ý ngồi quá lâu, hoặc là buông xuống cảnh giác trước mặt Lâm Trùng, thân thể lảo đảo vài cái, Lâm Xung cũng đứng lên.
"Kỳ thật có chút thời điểm, trên đời này thật sự là có duyên." Sử Tiến nói, đi về phía nam, "Lần này ta xuống nam, mang theo một đồ vật, dọc đường đều đang suy nghĩ, tại sao phải mang theo hắn chứ. Khi nhìn thấy Lâm đại ca, ta bỗng nhiên cảm thấy... thật sự là có duyên. Chu tông sư, chết mười năm rồi, nó ở phương bắc sống lại mười năm ở... Lâm đại ca, ngươi nhìn thấy cái này, nhất định là vui vẻ..."
Sử Tiến Tiến cầm lấy cái bọc thật dài, gỡ xuống một nửa bộ giáp, đó là một thanh trường thương cũ kỹ. Trường thương bị sử dụng ném tới, phản chiếu ánh mặt trời, Lâm Xung liền đưa tay tiếp lấy.
Dưới ánh mặt trời, có "Ông" một tiếng vang nhỏ.
Thương long phục...
Có thứ gì đó từ đáy lòng dâng lên. Đó là rất nhiều năm trước, khi hắn còn trẻ ở Ngự Quyền quán, là một trong những đệ tử có thiên phú tốt nhất dưới trướng Chu Quyền quán, hắn đối với bội thương của sư phụ cũng đã từng chơi đùa qua rất nhiều lần. Người mang thân mặc dù nghiêm khắc, nhưng lại không hề để ý tới binh khí, có đôi khi một đám đệ tử cầm Thương Long Phục Hồi tỷ thí, cũng không phải là chuyện lớn gì.
"Mẹ nhà ngươi... đồ hèn nhát..." Tiểu viện tăm tối kia, sư phụ đá một cước vào ——
Ký ức và tiếc nuối như mũi thương kéo dài mấy chục năm, xông tới đâm tới. Lâm Xung phát ra một tiếng rên rỉ khó tả, trường thương trong tay giống như lửa than hừng hực, chiếu sáng ánh mặt trời, khiến hắn không cách nào nhìn thẳng. Hắn nắm trường thương trong tay chớp mắt, sau đó xoạt một tiếng, trường thương đâm vào đá tròn bên cạnh. Trong sơn cốc, Thương Long vùi vào bia đá hơn ba thước, đứng thẳng tắp ở đó, nhắm thẳng vào Vân Thiên.
"... Tốt!"
Sử Tiến liền tán thưởng một tiếng, vỗ tay.