Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Vung lảo đảo, vung vẩy nện, lực lượng vọt tới từ phía đối diện như nước chảy tràn vào Trường Giang đại hà, hoàn toàn không thể đè ép thân thể của mình. Lâm Xung cứ như vậy ngược dòng, cũng bị cọ rửa cho ngã trái ngã phải. Nhưng trong quá trình này, rốt cuộc cũng có rất nhiều thứ, lúc ban đầu từ trường hà, truy ngược mà đến.
Khi còn nhỏ, ôn hòa ấm áp, từ từ cùng phụ mẫu, ưu tú sư trưởng, tình cảm ngọt ngào... Đó là thứ quanh năm dày vò không dám nhớ lại, gần đây đã quên lãng. Thiếu niên có thiên phú rất tốt, hắn gia nhập Ngự Quyền Quán, trở thành đệ tử chính thức dưới cái tên Chu Hình, quen biết với các huynh đệ sư huynh đệ, luận bàn, thi thoảng cũng luận võ với các hào kiệt giang hồ, là võ lâm tốt nhất mà hắn biết.
Thê Trinh Nương đã có quen biết với hắn từ nhỏ, nàng là con gái dòng dõi thư hương môn, đoan trang hiền thục, mỹ lệ hào phóng. Lâm Xung một đường thuận lợi, trong cấm quân cũng phải có người chăm sóc, trôi qua cũng không bận rộn, lúc rảnh rỗi hai người một đường đi ra ngoài, hoặc là vào miếu thờ lễ phật phật., Hoặc là ra ngoài thanh thế, tình cảm sâu đậm với nhau. Lâm Xung mặc dù từ nhỏ đã đọc thi thư, nhưng dù sao cũng xem như là người trong giang hồ, ngẫu nhiên sư huynh đệ tới cửa, hoặc là giới thiệu hào khách giang hồ giới thiệu vãng lai, thê tử cũng luôn hào phóng chiêu đãi tốt những bằng hữu này trong nhà, rất nhiều người Lục Lâm lỗ mãng thấy khí độ của nương tử Lâm gia, tôn trọng nàng thậm chí còn hơn cả Lâm Xung tôn trọng.
Đó là thời gian tốt biết bao, nhà có vợ hiền, thỉnh thoảng vứt bỏ thê tử Lâm Xung giao hảo với hào khách Lục Lâm gia, liên tục ngủ say, trắng đêm luận võ, lúc quá đáng thê tử sẽ nhắc nhở bọn họ nghỉ ngơi. Trong cấm quân, võ nghệ cao siêu của hắn cũng luôn được các quân sĩ tôn kính.
Hết thảy mọi chuyện đều quá mức tự nhiên, về sau hắn mới biết, những nụ cười này đều là giả, dưới biểu tượng mọi người nỗ lực duy trì, có một thế giới khác ẩn chứa ác ý. Hắn không kịp đề phòng, bị kéo vào.
Khi đó, trải qua quá ít sóng gió, hào khách lục lâm thỉnh thoảng nói về chuyện giang hồ thê thảm, Lâm Xung cũng chỉ bày ra bộ dáng rõ ràng, rất nhiều lúc còn có thể tìm ra càng nhiều "Chuyện xưa", cùng đối phương thổn thức vài câu. Đi đường không có đường, đơn giản là giận dữ, thất phu nổi giận., Có Trường Anh trong tay, tự có thể một mình quyết chí tiến lên. Nhưng khi sự tình hàng lâm, hắn mới biết thất phu giận mà gian nan sống qua ngày, đó là cuộc sống bình thường, như là vô số bàn tay đang nắm giữ hắn, hắn chỉ muốn trở về...
Mười mấy năm qua, hắn đứng trong bóng tối, muốn trở về.
Thế giới kia thật quá hạnh phúc.
Trinh Nương...
Thê tử đừng nhìn hắn ở phía cuối ký ức.
....
-không trở về được.
....
"A ——" Trường thương trong tay gãy nát ——
Một phương tung hoành nghiền ép, đó là thân ảnh giống như chiến xa, thỉnh thoảng đánh bay những vật nặng dọc đường. Một bên thế công như mũi thương, nghiêng ngả va chạm, mỗi một lần công kích, hoặc vô thanh vô tức đâm ra, hoặc thương lâm như biển, khiến cho tất cả mọi người không dám cứng rắn phá tan nước lũ.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Nữ Chân Nam hạ nam mười năm, Trung Nguyên trải qua cực khổ, là phe phái lục lâm thanh thế thịnh nhất những năm gần đây, trong Đại Quang Minh giáo tụ tập đông đảo cao thủ. Nhưng đối với trận tông sư quyết chiến đột nhiên xuất hiện này, mọi người cũng đều có chút bối rối.
Trong rừng xanh, tuy rằng cái gọi là tông sư chỉ là một trong những nhân khẩu có tiếng, nhưng ở thiên hạ này, đại cao thủ chân chính đứng đầu, dù sao cũng chỉ có một vài người. Thiên hạ đệ nhất của Lâm tông ta cũng không phải chỉ là hư danh, đó mới thật sự là tên tuổi mà thành danh., Những năm gần đây, hắn lấy thân phận giáo chủ Đại Quang Minh giáo, Thiên Nam Địa Bắc đều đánh một vòng, có thực lực vượt xa mọi người, từ trước đến nay lấy thái độ của Lễ hiền sĩ đối đãi với mọi người, lúc này mới ở trong loạn thế này, xác thực thân phận đệ nhất Lục Lâm.
Vài năm như vậy, tại Trung Nguyên, mặc dù năm đó đã trở thành thiết quyền Chu ẩu, nhưng trong suy nghĩ của mọi người chỉ sợ cũng không bằng được Lâm Tông Ngô hôm nay. Chỉ có điều Chu Hộ đã chết, những phán đoán này cũng đã không còn địa phương nghiệm chứng, mấy năm nay, Lâm Tông Ngô một đường so sánh thử qua., Nhưng võ nghệ tiếp cận hắn nhất là một trận đại chiến tông sư, nhưng là trận tỷ thí ở Trạch Châu năm ngoái, Xích Phong Sơn Bát Tí Long Vương Binh sau khi thua lại vào giang hồ, trong chiến trận Phục Ma Côn pháp đã nhập hóa cảnh khí thế bàng bạc, có khí phách tung hoành thiên địa, nhưng cuối cùng vẫn là ở Lâm Tông Ngô khuấy động giang hải, thế công chiếm thiên địa bại trận.
Ngoại trừ Trung Nguyên ra, trong thiên hạ lúc này, Chu Bội đã là Côn Bằng, Thánh Công đã chết sớm, Ma giáo không còn nữa, Phách Đao thức rất nhỏ, trong lòng rất nhiều người của Lục Lâm, người có thể sánh ngang với Lâm tông ta., Ngoại trừ Tâm Ma ở phía nam, e rằng không còn ai khác. Đương nhiên, danh tiếng của Tâm Ma Ninh Nghị trong rừng xanh rất phức tạp, hắn khủng bố, hoàn toàn không cùng khái niệm với Lâm tông ta. Về phần ở đây, từng là đệ tử của Phương Thất Phật - Trần Phàm, từng có chiến tích tru sát thánh nữ Ma giáo Tư Không Nam, nhưng cuối cùng bởi vì trong rừng xanh lộ ra thân thủ không nhiều lắm, rất nhiều người ngược lại đối với hắn không có khái niệm gì.
Không ai ngờ rằng, một chuyến đi Châu này bình thường bỗng nhiên gặp phải một tên điên như vậy, không hiểu ra sao mà đánh giết, ngay cả Lâm Tông ta tự mình động thủ cũng không áp chế được hắn.
Chỉ nhìn trong chốc lát, mọi người cũng có thể hiểu được, người trước mắt này cũng là thân thủ của Đại Tông Sư. Người này võ công quỷ dị, điên đảo vô cùng., Ánh mắt bộ dạng xem ra giống như một người tuyệt vọng tìm người liều mạng, nhưng khi ra tay lại đáng sợ đến cực điểm. Nội lực Lâm tông hùng hậu, lực lớn vô cùng, người bình thường chỉ bị đánh trúng một quyền liền gân cốt gãy hết, không còn sức sống., Nhưng người này cứ mỗi lần nghênh đón sát chiêu tiến tới, lại như kẻ ngu đón đánh sóng biển, bên trong mỗi sát chiêu lại khiến Lâm tông ta phải nhượng bộ lui binh. Một bên không muốn chết, một bên thua không được, song phương điên cuồng va chạm với nhau, toàn bộ sân nhỏ xung quanh đều trở thành nơi bao phủ sát khí.
Khác với đại chiến ở Trạch Châu năm ngoái, ở võ trường ở Trạch Châu, mặc dù xung quanh có hàng trăm hàng ngàn người vây xem, quyết đấu giữa Lâm Tông ta và sử dụng cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến người khác. Nhưng nam nhân điên cuồng trước mắt tuyệt đối không kiêng kỵ gì, lúc hắn đánh nhau với Lâm Tông ta thì hắn không đánh nhau với ai., Mỗi lần bị quyền cước của đối phương ép đến chật vật không chịu nổi, nhưng đó chỉ là vẻn vẹn chật vật trong biểu tượng, hắn giống như người bất khuất cầu chết, mỗi một lần đánh tan sóng lớn, đánh bay chính mình., Hắn lại bắt đầu tiến công ở địa phương mới. Trận đánh mãnh liệt dị thường này lan tới bốn phía, phàm là người có thị lực đến đều bị ảnh hưởng, nam nhân điên cuồng kia coi là địch nhân gần hắn nhất, nếu không cẩn thận tay còn cầm thương., Phạm vi mấy trượng đều có thể bị ảnh hưởng, nếu người chung quanh trốn không kịp, ngay cả Lâm tông ta cũng khó mà phân tâm cứu viện. Thương pháp của hắn tuyệt vọng đến chết, lúc trước ngay cả Vương Nan Đà cũng suýt bị một thương xuyên tim, phụ cận coi như cao thủ, muốn không gặp phải vận rủi của đám người Phùng Tê Hạc, cũng tránh được hoảng loạn không chịu nổi.
rào chắn khuynh đảo, khóa đá bay loạn, sân nhỏ lát đá xanh, binh khí ngã đầy đất, một gốc cây cối to bằng miệng bát ở bên sân cũng bị đánh ngã, cành lá bay tứ tán, một vài cao thủ trốn tránh thậm chí còn leo lên nóc nhà., Hai vị đại tông sư trong lúc đánh nhau điên cuồng đã đụng ngã tường sân. Lâm tông ta bị tên điên kia chém ngã, hai bóng người thậm chí còn ầm ầm đánh cách xa năm sáu trượng rồi mới thoáng tách ra. Lâm tông ta lại cất bước nắm đấm nặng nề đánh vào cái bàn đá đối phương. Mảnh đá bay ra mấy trượng, còn mơ hồ mang theo lực lượng kinh người.
Hạ Dạ khô nóng, trận chiến giữa các tông sư đã kéo dài một khoảng thời gian, người ngoài xem náo nhiệt, người trong môn đạo cũng có chút hảo thủ của các giáo đại quang minh nhìn ra chút manh mối. Người này điên cuồng đánh nhau, dùng thương pháp hòa tan vào võ đạo, mặc dù xem ra bi phẫn điên khùng khùng., Nhưng trong mơ hồ, quả thật đã từng có ý tứ thương pháp Chu bản. Thiết tí hữu thủ Chu Quyền quán tọa trấn Ngự Quyền quán, được vinh dự thiên hạ hơn ba mươi năm, mặc dù mười năm trước ám sát ít chết, nhưng đệ tử Ngự Quyền quán mở chi tán diệp, lúc này vẫn có không ít võ giả có thể hiểu rõ phương pháp thương pháp của Chu Tú.
Biết được thương pháp của Chu phường, chưa chắc có thể biết rõ lúc trước Chu Hãn lợi hại đến thế nào, Thiên Nam Địa Bắc, Lục Lâm nghe đồn có nhiều chỗ không thật. Trước kia Lâm Tông ta muốn cùng Chu Tự đánh một trận mà không được, Chu gù sau khi chết, trên giang hồ lưu lại cũng phần lớn lấy miêu tả võ đức của Chu Bội làm chủ, muốn kể chiến tích., Đến tuổi già Chu Hãn cùng người đối chiến, hoặc là ba quyền hai cước nhẹ nhàng đánh ngã, hoặc là còn chưa ra tay, đối phương đã quỳ rồi. Hắn võ công đạt tới hóa cảnh, đến cùng có bao nhiêu lợi hại, cũng không phải là hạng thương pháp bình thường, hoặc là mấy tuyệt chiêu có thể hình dung được.
Giờ khắc này, Đại Tông Sư đột nhiên xuất hiện, tựa hồ đem thương pháp của Chu Tự dẫn theo một loại hình thức khác.
Tuy tên điên này tới liền đại khai sát giới, nhưng khi ý thức được điểm này, mọi người vẫn đề cao tinh thần. Kẻ nào làm loạn lục lâm, há có thể không rõ ý nghĩa của đại chiến bực này.
Ban đêm khí tức hỗn loạn đang xao động không chịu nổi, đánh nhau điên cuồng kịch liệt như muốn vĩnh viễn tiếp tục. Trên thân tên điên kia đầm đìa máu tươi, cà sa trên người Lâm Tông Ngô rách rưới, trên đầu cũng đã được đối phương công kích nhiều vô số điểm. Đột nhiên, trận đánh phía dưới dừng lại trong chớp mắt, là tên điên kia đột nhiên ngừng công kích một chút., Khí thế của hai người dẫn dắt, Lâm Tông phía đối diện cũng đột nhiên ngừng lại, trong sân, chỉ nghe tên điên kia bỗng nhiên bi phẫn thét dài một tiếng, thân hình lại lần nữa phát lực lao nhanh, Lâm Tông ta cũng xông tới vài bước, chỉ thấy thân ảnh kia lướt ra ngoài võ quán, phóng về phía xa đầu đường.
Tất cả mọi người đều có chút sửng sốt.
Lúc này trong võ quán một mảnh hỗn độn, hành lang sụp xuống một nửa, tử thi ngang dọc, mùi máu tanh nồng đậm, một ít hảo thủ chưa từng chạy trốn lựa chọn tránh chiến đấu xung quanh. Sát ý của tên điên kia quá mức quyết liệt, trừ Lâm tông ta ra không người nào dám dùng cứng đối cứng với hắn., Mà cho dù là Lâm Tông ta, lúc này cũng bị đánh cho nửa người là máu. Nội công hùng hậu ngoại công của hắn mạnh mẽ, trong thời gian dài tới nay, mặc dù là hảo thủ sử tiến giai bực này, cũng chưa từng biến hắn thành bộ dạng chật vật như thế, mắt thấy đối thủ bỗng nhiên xông về một bên., Hắn còn tưởng rằng đối phương lại muốn khai sát giới xung quanh. Lúc này đứng ở đó, trên cánh tay máu tươi đầm đìa, chỗ cánh tay da tróc thịt bong, hơi run rẩy, mắt thấy đối thủ đột nhiên biến mất, cũng không biết là phẫn nộ hay là kinh ngạc, biểu lộ trên mặt đặc biệt phức tạp.
Lần này Đại Quang giáo tới đây, thật sự muốn đối phó với đại cao thủ cấp Tông Sư gì đó, đồng loạt tiến lên cũng không chỉ có thể điều động những người trước mắt này, cho dù là cường cung, người cầm nỏ nếu thật sự sắp xếp cũng có thể triệu tập số lượng lớn. Chỉ là Lâm tông ta dùng võ công xưng hùng., Những năm qua luận võ một chọi một vô số, mọi người sao có thể vào lúc như vậy an bài cung nỏ tới, bất luận thắng thua cũng chỉ là mất đi danh hiệu đệ nhất thiên hạ. Chỉ là một phen thi đấu này, ai cũng không ngờ nó lại đột nhiên phát sinh, càng không nghĩ tới nó đột nhiên kết thúc như vậy., Tên điên kia đi vào cửa liền một mực mang theo bi phẫn vô tận, cuối cùng trong tiếng thét dài này cũng đều là khí tức phẫn uất, phảng phất từ đầu đến cuối chịu không hết sự khinh thường của thế nhân. Thế nhưng giờ phút này, một đám người đứng ở trong phế tích, trên đầu tường từ kinh ngạc sang trái tim: Đám người này, mới thật sự ủy khuất.
"Đây là...Chuyện gì xảy ra..." Qua hồi lâu, Lâm tông ta mới xiết chặt nắm đấm, nhìn lại bốn phía. Nơi xa, Vương Nan Đà được người bảo hộ ở chỗ an toàn, Lâm tông ta xuất thủ cứu tính mạng của đối phương, nhưng một quyền phải danh chấn thiên hạ đã bị phế, cao thủ thủ thủ hạ gần đó còn tử thương mấy hạng, mà hắn là thiên hạ đệ nhất, vẫn không thể giữ lại đối phương." tra cho ta."
Lâm Tông ngô chỉ chỉ thi thể Điền Duy Sơn trên mặt đất: "Đó là người nào, tên họ Đàm kia cùng hắn xảy ra chuyện gì... Tra cho ta!"
Ban đêm này, khu vực Châu Châu còn chưa hỗn loạn hết. Bóng người gào thét lướt qua đường phố, xa xa, bộ đầu của các nha môn thuộc thành Châu Châu mới biết được sự tình hỗn loạn đang chạy tới. Hắn cưỡi ngựa, mang theo vài tên nha môn tuần tra, rút đao định ngăn lại bóng người đẫm máu kia: "Mục Dịch, ngươi giết Trịnh lão tam..." Mọi người đều cầm binh khí, thân ảnh kia đột nhiên xông tới gần, một thanh trường thương ở phía trước nhất thay đổi phong mang, lướt thẳng qua con đường.
Mũi nhọn vừa lướt qua chính là máu tươi vương vãi đầy mặt đất.
Quang cảnh đường phố quen thuộc, càng thêm loạn tượng khác với ngày xưa, Lâm xông qua phố dài châu màu biển, một đường ra khỏi thành, chạy về phía bắc.
....
Trong lúc chém giết tuyệt vọng, đủ loại chuyện trải qua hiện lên trong lòng, mang ra so với tình cảnh thân thể càng thêm gian nan đau đớn. Từ lúc vào Bạch Hổ đường, tính mạng của hắn trong lúc tay chân luống cuống bị đánh loạn, biết được thê tử tử tử vong, tâm của hắn trầm xuống lại nổi lên, giận dữ giết người., Lên núi xuống cỏ, đối với hắn mà nói đã là lựa chọn không có ý nghĩa, đợi đến lúc bị Chu phỉ một cước đá bay... Từ nay về sau, hắn chỉ nhặt lên mảnh vỡ cùng loại với quá khứ trên bờ cát, dựa vào ánh sáng cùng loại với ánh sáng kia, tự lừa mình, kéo dài hơi tàn mà thôi.
Không trở về được nữa.
Sau đó đã hơn mười năm tuyệt vọng, rối loạn xoay chuyển, trong khe hở của mảnh vỡ phát ra ánh sáng đó, có thứ hắn muốn tìm không? Trở thành quả phụ của vợ hắn, con trai bọn họ sinh ra, sau đó mấy năm này... Trong khoảnh khắc nhìn thấy thi thể kia, tựa như trăng trong nước, làm cho người ta mê hoặc. Nhìn xuyên thấu qua ánh sáng mê người này, hắn nhìn thấy, cuối cùng vẫn là chính mình rất nhiều năm trước...
Nhưng bọn họ dù sao cũng có một đứa bé...
Trong lúc đánh nhau kịch liệt, bi thống không ngừng, nỗi lòng hỗn loạn kia cuối cùng cũng có một khoảng trống rõ rệt. Trong lòng hắn hiện lên bóng dáng đứa bé kia, hét dài một tiếng rồi chạy về phía Tề gia. Về phần những kẻ mang ác ý, Lâm Xung vốn không biết thân phận của bọn chúng, lúc này tự nhiên cũng không để ý.
Đoạn đường này hắn lao vùn vụt như tuấn mã, lướt qua con đường uốn lượn ngoài thành, bóng đêm mùa hè, ven đường là tiếng ếch vang lên, hơi xa một chút còn có thể nhìn thấy hào quang của thôn làng. Lâm Xung đảm nhiệm bộ khoái, đối với con đường đã sớm quen thuộc, cũng không biết qua bao lâu, đã tới gần thôn trấn phụ cận. Hắn một đường đi qua từ bên ngoài trấn, lúc đến Tề gia, bên ngoài Tề gia đang có người khua chiêng gõ trống triệu tập nhân mã.
Lâm Xung toàn thân đầy máu từ trên tường viện lao thẳng vào. Gia đinh Tề gia tuần tra trên tường viện chỉ cảm thấy bóng người kia lướt qua, trong nháy mắt, trong sân bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Nếu là ở địa phương trống trải đối chọi nhau, chỉ sợ Lâm Xung đại tông sư như vậy còn không dễ ứng phó. Nhưng mà đến nội viện khúc chiết, Tề gia lại có mấy người theo kịp thân pháp của hắn, một ít gia đinh chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe lên bóng đen., Liền bị một người giơ tay lên, thân ảnh kia quát hỏi: "Tề Ngạo ở nơi nào? Đàm lộ ở đâu?" Trong nháy mắt đã xuyên qua mấy tiểu viện, có người thét lên, có người cảnh báo, xông vào hộ viện căn bản còn không biết địch nhân ở nơi nào, chung quanh đã đại loạn.
Lâm Xung tuyệt vọng chạy nhanh, qua một lúc, ở bên trong liền bắt được phụ mẫu của Tề Ngạo, hắn cầm đao ép hỏi một hồi, mới biết Đàm Lộ trước vội vã chạy tới, bảo Tề Ngạo đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió một chút, Tề Kiêu cũng vội vàng lái xe rời đi, trong nhà biết Tề Kiêu có khả năng đắc tội cường nhân khó lường, lúc này mới vội vàng triệu tập hộ viện, phòng ngừa vạn nhất.
Lâm Trùng sau đó ép hỏi đứa nhỏ bị bắt tới ở nơi nào, chuyện này lại không có ai biết, về sau Lâm Xung bắt Tề phụ mẫu, để cho bọn họ gọi vài tên thủ hạ của Đàm Lộ, một đường hỏi thăm, mới biết đứa bé kia bị Đàm Lộ mang đi, để bảo vệ tính mạng.
Lâm Trùng trong lòng chịu đựng đau đớn cuồn cuộn, trong lời hỏi thăm, đầu đau như muốn nứt ra. Dù sao hắn cũng từng lăn lộn trên Lương Sơn, hỏi thêm chút vấn đề, thuận tay đem Tề phụ Tề mẫu dùng trọng thủ giết chết, lại một đường xông ra khỏi viện.
Tề phụ Tề mẫu vừa chết, đối mặt với sát thần như vậy, trang xá còn lại phần lớn làm chim thú tản mát, đoàn luyện trong trấn cũng đã tới, tự nhiên cũng không cách nào ngăn cản Lâm Xung chạy như điên.
Lúc này đã là sáng thứ tư vào tháng bảy, trong bầu trời không có ánh trăng, chỉ có mấy ngôi sao lờ mờ theo Lâm xông thẳng về phía tây. Hắn đang trong trạng thái bi ai không đầu không đuôi không biết chạy bao xa, hơi thở hỗn loạn trên người dần dần bình ổn trở lại, nhưng đã thích ứng với hành động của thân thể., Lâm Xung bị đả kích như trường giang đại hà không ngừng. Khí huyết trên người cuồng loạn, sau đó lại bị thương rất nhiều khi đánh trúng đối thủ của Lâm tông, nhưng hắn hầu như từ bỏ hết thảy, trải qua thời gian hơn mười năm rèn luyện, trong lòng càng dày vò., Càng cố gắng buông tha, tiềm thức càng tập trung rèn luyện thân thể. Lúc này rốt cuộc mất đi tất cả, hắn không còn áp lực nữa, lúc võ đạo đại thành, thân thể chạy suốt đêm, ngược lại dần dần khôi phục lại.
Cảm xúc kịch liệt không có khả năng duy trì quá lâu, hỗn loạn trong đầu theo đoạn đường này, Lâm Trùng cũng dần dần yên tĩnh trở lại. Dần dần thanh tỉnh, trong lòng cũng chỉ còn lại thương tâm to lớn cùng trống rỗng. Hơn mười năm trước, hắn không thể chịu nổi thương tâm, lúc này như đèn kéo quân chuyển động trong đầu, khi đó không dám nhớ lại hồi ức., Lúc này liên tiếp mười mấy năm trôi qua vẫn rất sống động. Khi đó Biện Lương, Võ Quán cùng đồng đạo luận võ suốt đêm, thê tử...
Một đêm đuổi theo không thể đuổi kịp Tề Ngạo hoặc Đàm Lộ, đến cuối chân trời dần dần hiện ra cái bụng cá, bước chân Lâm Xung mới dần dần chậm lại. Hắn đi tới một sườn núi nhỏ, ánh nắng ban mai ấm áp từ sau lưng dần đi ra, Lâm Xung đuổi theo dấu vết xe ngựa trên mặt đất, vừa đi vừa lau nước mắt.
Không có cái gì...
Sau lần rơi nước mắt này, rốt cuộc Lâm Xung cũng không khóc nữa, lúc này trên đường cũng đã dần dần có người đi đường, Lâm xông vào một thôn xóm trộm quần áo cho mình mặc. Vào buổi chiều ngày hôm nay, hắn đã đến một biệt uyển khác của Tề gia, Lâm Xung Sát Tướng đi vào, tra hỏi một phen mới biết đêm qua đào vong, đường Đàm cùng Tề Kiêu chia nhau mà đi, vừa ngạo đi được nửa đường lại đổi đường, để cho hạ nhân đến nơi này. Đứa trẻ Lâm Trùng này, lúc này lại nằm trong tay Đàm Lộ.
Tâm trí Lâm Xung đã bình phục, hồi tưởng lại đêm qua đánh nhau, đường Đàm chạy trối chết, dù sao cũng không nhìn thấy kết quả đánh nhau, cho dù lúc ấy bị hù dọa, chạy trốn bảo vệ tính mạng trước, sau đó tất nhiên vẫn phải trở lại Châu nghe ngóng tình hình. Đàm lộ, hai người này đều phải tự mình giết chết, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là phải tìm đường Đàm trước, quyết định, lại bắt đầu chạy về.
Sau đó lại là một đường chạy, tới đêm hôm đó, thân thể vẫn cảm thấy đói khát. Lâm Xung ở trên núi phụ cận bắt hai con rắn, lột da sau nhai nuốt, đường dài trước mắt vô tận, thân thể của hắn cuối cùng hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi, nhưng cho dù ngồi xuống, nhắm mắt lại, cũng không tùy ý. Ánh mắt thê tử, nụ cười, tiếng nói chuyển động trước mắt, một bộ váy trắng, trông rất sống động.
Lại là một đường đi, đến lúc bình minh, lại là ánh nắng ban mai dâng lên, Lâm xông vào bụi cỏ giữa vùng đất hoang vu ngồi phịch xuống, ngơ ngác nhìn ánh sáng mặt trời kia đờ đẫn, đang muốn rời đi, thì nghe được chung quanh có tiếng vó ngựa truyền đến, có rất nhiều người từ bên cạnh chạy thẳng tới con đường trong núi kia, đến gần chỗ đó liền ngừng lại, lần lượt xuống ngựa.
"Mau mau mau, đều cầm tốt... "
"Nghe bồ câu đưa thư nói, thằng nhãi kia một đường đi về phía nam, hôm nay nhất định phải đi qua miệng núi nơi đây..."
"Quyết định bất ngờ, Lữ Lương Tây Sơn đại chiến một trận, nghe nói để hắn đả thương hơn hai mươi người, lần này ra tay, không cần nói với hắn về đạo nghĩa giang hồ..."
"Hôm qua Kim Biên Tập đã đả thương tay chân người nọ, hôm nay nhất định không thể để cho hắn đào thoát."
"Cường cung cũng nắm chắc —— "
"Lưu lại người này, mỗi người thưởng một trăm quan! Tự tay giết chết người Thiên Quán..."
Đám người chạy vội, có người hô to, tiếng bước chân nghe có bảy tám chục người, trên thân mỗi người đều có võ nghệ. Lâm Xung đả tọa dựa vào loạn thạch, một chùm cỏ dài, trong lúc nhất thời không ai phát hiện ra hắn. Hắn cũng không để ý tới những người này, chỉ kinh ngạc nhìn ánh bình minh. Rất nhiều năm trước, hắn và thê tử thường xuyên ra ngoài đạp xanh, đã từng thấy ánh mặt trời sáng sớm như vậy.
Bảy tám mươi người đi tới chỗ rừng cách đó không xa để mai phục. Bên này còn có vài tên đầu mục đang đứng quan sát biến hóa xung quanh. Lâm Xung muốn rời đi nhưng cũng biết hiện thân có chút phiền toái, lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát, xa xa trong núi có một bóng người chạy như bay đến.
Bảy tám mươi người này xem ra đều là đang mai phục một người. Đợi bọn họ đánh nhau, mình liền có thể rời đi, Lâm Xung nghĩ như vậy trong lòng, tuấn mã kia tới gần, Lâm Xung nghe thấy có người thấp giọng nói: "Người này cực kỳ lợi hại, chính là hảo thủ số một số hai giữa lục lâm, lát nữa đánh nhau, ngươi đừng đi lên."
"......Cha, chúng con sao có thể như vậy..."
"Ngươi thì biết cái gì, người này là Bát Tí Long Vương của núi Xích Phong, đánh nhau với đệ nhất nhân dưới thiên hạ có qua có lại. Hôm nay người khác đầu bảng quý, chúng ta tới lấy, nhưng lúc hắn sắp chết giãy dụa chúng ta không thể thiếu được còn phải hao tổn nhân thủ. Ngươi chớ đi tìm náo nhiệt, tiền thưởng trên đầu đâu chỉ một người trăm quan... Cha tự nhiên sẽ xử lý tốt, ngươi sống sót có mệnh hoa..."
Hai phụ tử này nói xong chưa quá lâu, bên người đột nhiên có bóng râm bao phủ, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh có một tên nam tử thân hình cao lớn, trên mặt mang vết sẹo, thương cũ kỹ, trên người mặc quần áo nông phu ngắn nhỏ rách rưới, thật sự nghiêng đầu trầm mặc nhìn bọn họ, ánh mắt đau khổ, chung quanh không ai biết hắn tới đây lúc nào.
Phụ tử vốn đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, người trẻ tuổi đột nhiên rút đao chém tới. Trường đao chém thẳng xuống, đối phương cũng vung tay một cái, trường đao xoay chuyển phương hướng chém ngược lại, đầu người trẻ tuổi bay lên không trung. Người trung niên bên cạnh như muốn nứt ra, đột nhiên đứng dậy, trên trán trúng một quyền, thân thể hắn đạp chân thối lui vài bước, ngã xuống đất, xương sọ vỡ vụn mà chết.
Tất cả mọi người lập tức bị động tĩnh này làm kinh động. Trước mắt con tuấn mã vốn đã đến gần, nam nhân trên lưng ngựa nhảy xuống mặt đất, ở chỗ tốc độ như tuấn mã, tứ chi nhanh chóng lướt sát đất, giống như con nhện cực lớn bổ ra bụi cỏ, theo thế núi mà lên. Mưa tên như nước bay lên, nhưng hoàn toàn không bắn trúng hắn.
Trong rừng có người hò hét, có người nhảy ra từ trong rừng cây, trường thương trong tay còn chưa ổn định, đột nhiên thay đổi phương hướng đâm xuyên cả người hắn lên trên cây. Thân ảnh Lâm Xung từ bên cạnh đi qua, trong nháy mắt hóa thành gió mạnh lướt về đám người rậm rạp chằng chịt kia...