Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Đêm tam phục thiên nóng bức đến lạ thường, lửa đốt cháy hừng hực, làm mọi thứ trong sân xao động bất an, hành lang bụi bặm sụp đổ vẫn còn bốc lên, có thân ảnh giãy dụa từ trong một mảnh gạch vụn bò ra ngoài, râu tóc đều loạn cả lên., Máu tươi trên đầu trộn lẫn với tro bụi, bốn phía nhìn một chút, đứng không vững, lại ngồi bật dậy giữa một mảnh gạch ngói vụn. Đây là đại phú hào Điền Vi Sơn ở Châu sau khi va chạm nửa cái mạng, hắn lau mắt một cái, nhìn bóng người nghiễm nhiên như mất hồn linh kia đi về phía trước.
"Hổ điên" Vương Nan Đà từ phía sau bò dậy.
Ba mươi năm trước là cao thủ trên giang hồ, những năm gần đây, trong Đại Quang Minh giáo, hắn cũng là cường giả hoành ép nhất thời. Mặc dù đối mặt với Lâm tông ta, hắn cũng chưa từng chật vật như hôm nay.
"Này, trở lại."
Hắn nhìn đối phương nói.
"Ác nhân..."
Lâm Xung lắc lư đi về phía Đàm Lộ đối diện, trong mắt mang theo máu. Ánh lửa lay động, Vương Nan Đà đi tới, tóm lấy bả vai của hắn, không cho hắn động đậy.
"Ta làm ác cả nhà ngươi!"
Thanh âm nặng nề kia gằn từng chữ một, lúc trước trong lúc thất thủ, "Điên Hổ" cũng đã thực sự nổi giận, vuốt hổ của hắn như kìm thép chụp lấy đối phương, phía trước rừng rậm giãy dụa một cái, khoảng cách hai người bỗng nhiên kéo ra lại rút ngắn lại, trong nháy mắt cũng không biết thân thể lắc lư mấy lần, quyền phong giao kích lẫn nhau cùng một chỗ., Tiếng sấm rền rĩ. Lực trảo trên tay Vương Nan Đà trong nháy mắt thay đổi mấy lần, chỉ cảm thấy bả vai, bắp thịt cánh tay như voi, như cự mãng, muốn giãy dụa đánh văng hắn ra. Hắn đắm chìm trong hổ trảo nhiều năm, một trảo xuống dù là tảng đá cũng phải bị trảo hạ nửa bên, lúc này lại mơ hồ không bắt được đối phương.
Trong nháy mắt một phát giãy giụa, mấy lần giao thủ, Vương Nan Đà xé rách ống tay áo của Lâm Trùng, một cái đầu lâu liền đụng tới, bịch một tiếng vang lên, Vương Nan Đà lại là một tên đầu lâu, đối phương tránh đi, trầm thân đụng bả vai tới., Vương Nan Đà "A" một tiếng, vung khuỷu tay mạnh mẽ nện xuống, lực đạo bài sơn đảo hải đụng vào nhau. Vương Nan Đà lui về phía sau hai bước, Lâm Trùng cũng bị nện đến xóc nảy một chút, người xem chiến xung quanh còn chưa lấy lại hơi, Vương Nan Đà rống to vuốt hổ bổ nhào tới, vuốt hổ này nhào tới ngực đối phương, một kích của Lâm Trùng cũng vung quyền đánh tới từ bên cạnh.
Thế công điên cuồng lẫn nhau, quyền mạnh, móng vuốt, khuỷu tay, khuỷu tay va vào nhau, đầu gối gần như tiến tới, tiếng gào thét giữa hai chân như loạn roi, sau đó lại mạnh mẽ đình chỉ công kích của đối phương., Âm thanh bạo phát ra làm cho răng người ta đau nhức, trong nháy mắt trên thân hai người trong sân cũng đều là máu tươi, trong lúc đánh nhau vài tên đệ tử Điền Duy Sơn tránh không kịp, hoặc là muốn tiến lên trợ giúp Vương Nan Đà một tay, đến gần còn chưa thấy rõ ràng, liền bịch bịch bị mở ra, giống như hồ lô lăn xuống đất bay ra thật xa, phịch phịch phịch dừng lại, miệng phun máu tươi liền không cách nào đứng lên.
Bọn họ đi theo bên cạnh Điền Duy Sơn, đối với Vương Nan Đà bực này đại tông sư, xưa nay nghe đều cảm thấy như thần minh lợi hại, lúc này mới hoảng sợ mà kinh hãi, không biết nam tử nghèo túng này là ai, gặp phải chuyện gì tìm tới cửa tận cửa. Thân thủ như hắn, chẳng lẽ còn có chuyện gì không thuận lợi sao.
Đàm lộ một bên sân nhỏ càng là nhìn thấy trong lòng giật mình, thừa dịp Vương Nan Đà không buông tha ngăn đối phương, chân bắt đầu lui về phía sau. Cách đó không xa Lâm Tông ta đứng ở trong hỏa quang, tự nhiên có thể biết rõ hành động của Đàm Lộ lúc này, nhưng chỉ là thoáng nhìn qua, chưa từng nói chuyện, bên người cũng có hộ pháp Đại Quang Minh giáo nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía, thấp giọng phân tích võ nghệ của nam tử này, nhưng cuối cùng nhìn không ra kết cấu gì.
Lâm Tông Ngô chắp hai tay sau lưng nói: "Những năm gần đây, Trung Nguyên đã an bài, thân ở trong đó người có hi vọng gặp gỡ riêng, lấy đạo nhập võ cũng không có gì kỳ quái. Nam nhân này tâm tư buồn bã, giơ tay nhấc chân đều là một cỗ tử khí, nhưng đã nhập đạo... Thật sự là kỳ quái, loại đại cao thủ như vậy, lúc trước các ngươi thật sự chưa từng thấy."
Điền Duy Sơn đã chật vật từ một bên tới, chỉ lắc đầu: "Không phải bản địa."
Trước mắt, thân ảnh hai người lại va chạm vào nhau, Vương Nan Đà bắt lấy đối phương, trong lúc cất bước liền muốn ném đối phương ra ngoài, Lâm Trùng thân hình xiêu xiêu ngã xuống, vốn không có chương pháp, lúc này lại lôi kéo Vương Nan Đà đi một vòng, một cái chân trời đá vào đầu Vương Nan Đà, thân thể cũng oanh té ra ngoài., Đánh bay binh khí trên góc sân. Vương Nan Đà đụng vào trên cây cột ở phía sau, trên trán đều là vết máu, mắt thấy người đàn ông bên kia đã vịn lên bậc thang đứng lên, hắn quát to một tiếng, dưới chân phát lực, liền bước qua mấy trượng, thân hình giống như chiến xa, rút ngắn khoảng cách, vung quyền.
Đối phương tay cầm một cây thương, ánh mắt còn ở trong sân tìm đường hầm bỏ đi, quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng, nôn nóng, thê lương, trường thương vô lực vung lên.
"Thủ pháp cầm thương của hắn cũng không đúng..." Bên này, Lâm tông ta đang thấp giọng nói chuyện, âm thanh đột nhiên ngừng lại, hắn trợn tròn hai mắt.
"Cẩn thận ——" Lâm tông thanh âm của ta rống lên, nội lực phát ra, như sóng lớn đẩy về bốn phía. Trong giây lát này, Vương Nan Đà cũng đã cảm nhận được không ổn, trường thương phía trước như cự long cuộn tròn, nhưng sau một khắc, cảm giác kia lại như ảo giác, đối phương chỉ là là dùng trường thương xiêu xiêu vẹo vẹo, thoạt nhìn có vẻ không chuẩn xác. Hắn bôn ba không ngừng, hữu quyền vung lên nện vào thân thương, tả quyền đã xông thẳng vào trung tâm của đối phương, sát ý bùng nổ.
Trong trùng kích như vậy, cánh tay của hắn, nắm đấm cứng rắn như sắt, đối phương cầm một cây trường thương bình thường nhất, chỉ bị hắn đập một cái, liền muốn gãy thành hai đoạn. Nhưng mà cảm giác trên quyền phải không đúng, ý thức được một chút này, thân thể của hắn đã nhào qua bên cạnh, máu tươi đầy trời, nắm tay phải đã vỡ ra, máu tươi lan tràn xuống dưới xương sườn. Hắn không có nện vào thân đạn dược, mũi thương dọc theo nắm tay hắn, điểm vào mặc vào.
Bước chân giẫm trên mặt đất, đá xanh nổ tung về phía trước, Vương Nan Đà dừng lại thân hình, ý đồ thối lui.
Nguyệt Côn cả đời đao, thương là vua của bách binh, con đường lớn nhất cũng khó luyện nhất, chỉ vì thương đâm một cái, tất cả phá hoại đều ở trên phong nhận kia, chỉ cần quá một chút mũi nhọn, kéo gần khoảng cách., Sức mạnh thân thương ngược lại không lớn. Cao thủ cấp Tông Sư mặc dù có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, những đạo lý này đều giống nhau. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Vương Nan Đà cũng không biết mình bị đâm chính diện như thế nào. Thân thể hắn chạy như điên, dưới chân dùng lực mạnh mẽ mới dừng lại, mảnh vỡ đá xanh bắn tung tóe ra ngăn trở hai bên trái phải của đối phương. Tại nơi đá vụn bay lên, nam nhân đối diện hai tay cầm thương đâm tới.
Trung bình thương đơn giản nhất, thương đâm ra một đường, xem ra vô lực, mũi thương kia tựa như muốn hút Vương Nan Đà qua, khoảng cách kéo gần như là ảo giác, Vương Nan Đà chìm xuống dưới, trơ mắt nhìn mũi thương đâm xuyên ngực, đâm xuyên sau lưng... Đột nhiên, có cương phong đánh tới.
"Ngươi là người phương nào!" Lâm Tông ta rống to như bạo lôi, đột nhập trước người Vương Nan Đà, thân thể khổng lồ của hắn vung vẩy hai tay như Ma Thần, ý đồ đập gãy thương của đối phương, đối phương đã thu hồi thân thương, lại đâm ra, Lâm Tông ta lần nữa nện xuống, mũi thương lại thu lại., Lại đâm... Trong nháy mắt đâm ba cái, Lâm tông ta cũng tiếp được ba lần, người ngoài chỉ thấy thân ảnh hắn bay nhào qua, tro bụi cùng đá vụn vẩy ra, ống tay áo bên tay trái của Lâm tông ta hóa thành bươm bướm bay lượn đầy trời, cây thương gãy, đứng ở nơi đó nhìn bốn phía.
Lâm Tông ta thân hình như sơn nhạc, đứng ở đó, câu tiếp theo mới nói ra: "Liên quan gì với Chu Hãn?" Nghe được cái tên này, trong lòng mọi người đều cả kinh, chỉ có nam tử kia mím chặt môi, tìm kiếm cừu nhân của hắn khắp nơi, nhưng cuối cùng tìm không thấy. Trong tay hắn cầm một nửa cán thương đã đứt, mất hồn mất phách, sau một khắc, mọi người chỉ thấy thân hình hắn bạo khởi, nửa cán thương hướng đỉnh đầu Lâm Tông ầm ầm nện xuống: "Ác nhân..."
"Được —— " Hai tiếng hét to cơ hồ là đồng thời vang lên, đẩy ra chung quanh, theo đó mà đến, là Lâm Tông Ngô hai tay giơ lên ngăn cản vô số mảnh gỗ nổ tung sau cán thương. Lâm Tông Ngô ta vô địch thiên hạ đã lâu, nhưng nam tử sa sút một gậy gần như là vũ nhục, mọi người thấy mà giật mình trong lòng, sau đó liền thấy Lâm Tông Ngô một cước đá bay nam tử sa sút kia ầm ầm.
Thân thể bay qua sân nhỏ, đụng vào lòng đất, rồi lại lăn lộn, sau đó lại rơi xuống...
....
Trong lúc giật mình, là miếu sơn thần trong tuyết rơi, hoang mang sau khi vào Lương Sơn. Sau khi bị Chu Tự đá bay, rút kiếm ra, trong lòng mờ mịt...
Lâm Xung từ lâu đã không luyện thương, từ khi bị Chu Dung mắng to, hắn đã không còn luyện tập thương nữa. Những năm gần đây, hắn tự trách mình khổ sở, lại hoang mang áy náy, tự biết không nên tiếp tục cầm lấy võ nghệ của sư phụ, bôi nhọ thanh danh của hắn, nhưng nửa đêm khi mộng mị lại ngẫu nhiên nhớ tới.
Những chiêu thức kia, cũng không biết đánh.
Hắn cảm thấy như vậy.
quên thương, quên đi quá khứ, quên đi rất nhiều chuyện, chăm chú tập trung vào trước mắt. Lâm Xung nói với mình như vậy, cũng yên lòng quên lãng của mình. Nhưng cảm giác áy náy giấu trong lòng, làm sao quên được, khoảnh khắc thấy Từ Kim Hoa ngã xuống máu, đáy lòng hắn dâng lên cảm giác phẫn nộ, thậm chí không phải phẫn nộ., Mà cảm giác cuối cùng vẫn là như vậy, những năm gần đây, đáy lòng hắn mỗi giây mỗi khắc đều sợ hãi những chuyện này. Mỗi một giây phút hắn thở dốc, Lâm Xung trước kia đều sống trong bóng tối. Hắn ngẩn ngơ, tự khổ, phẫn nộ lại áy náy...
Đối với đám người Điền Duy Sơn mà nói, đêm nay chứng kiến, chỉ là một người bi phẫn. Đối với Lâm Xung, phía trước lại là người tấp nập.
Nơi có người, cũng có quy củ, một người là kháng không lại bọn họ. Một cái giáo đầu nho nhỏ làm sao có thể đối kháng được Cao Cầu đây? Một phạm nhân bị phái đi làm sao có thể đối kháng được những đại nhân kia đây? Người làm sao có thể không xuống dốc chứ? Thân thể của hắn rơi xuống, lại lăn qua, đụng ngã một dãy giá binh khí, trong mắt trời đất quay cuồng, nhưng đều là vô số bóng người. Giống như trước thi thể của Từ Kim Hoa, vô số đôi tay sau lưng giữ chặt hắn.
"Đấu không lại..."
"Không có gì giống nhau cả..."
"Hoàng đế cũng đã làm chó rồi..."
"Ngươi nhận tiền, có thể sống rất tốt..."
Nguyên lai những năm gần đây, nhiều tay như vậy, đều một mực kéo ở phía sau hắn...
Đám chó nhà có tang nhanh như chớp lăn đi, giống như rất nhiều năm trước, hắn từ cái tiểu viện mà hắn ở từ Chu Bộ kia nhanh như chớp lăn vào trong bóng tối. Nơi này không có Chu Bộ, hắn lăn đến bên tường, lại đứng lên, ngoài miệng lộ ra đường vòng cung không biết là khóc hay là cười, trong tay ôm năm sáu thanh binh khí, xông lên phía trước, hướng về phía gần đây mà ném.
....
Đám người Điền Duy Sơn trợn tròn mắt nhìn nam nhân kia trúng một cước Lâm Tông Ngô rồi đứng lên như không có chuyện gì, cầm lấy một đống đồ vật xông tới, hắn thuận tay ném đao thương trong ngực tới hộ pháp Đại Quang Minh gần nhất, ánh mắt đối phương đều tròn lên, muốn cười, vừa sợ.
"Mẹ ngươi... Đây là..."
Không có đại tông sư ôm một đống đồ vật dài ngắn như thôn phu nện người, nhưng võ nghệ của người này lại quá đáng sợ. Hộ pháp Đại Quang Minh giáo Phùng Tê Hạc theo bản năng lui về phía sau hai bước, binh khí rơi trên mặt đất. Lâm tông ta từ bên kia sân nhỏ chạy vội tới: "Ngươi dám..."
Thương đâm vào một đường, trường thương vụng về đâm vào đám người. Đột nhiên Phùng Tê Hạc cảm thấy mũi thương trở nên đáng sợ, giống như một vết nứt trong lúc tuyết lở, im ắng bổ xuống mặt đất, từ trước đến nay chưa từng có, cổ họng hắn đã bị đâm xuyên qua. Một gã đà chủ Cảnh Trọng Lâm bên cạnh xông tới trước., Cánh tay xoạt xoạt bay lên bầu trời, lại là Lâm Xung đột nhiên đổi một thanh đao khác, bổ tới. Sau đó bóng người lớn nhất kia vọt tới, Lâm vung đao chém giết ra ngoài, hai người đụng vào nhau, ầm ầm giao thủ, cương đao trong tay Lâm Trùng vỡ thành năm sáu mảnh bay múa., Lâm tông ta nắm đấm đánh tới, Lâm xông tới gần, cũng lấy nắm đấm trả kích, giao thủ vài cái, thổ huyết lui về phía sau. Lúc này Phùng Tê Hạc ôm yết hầu mình vẫn còn chuyển, trên yết hầu xuyên qua cán thương thật dài, Lâm Trùng rút tay ra, cùng cả trường thương xông lên.
Mũi thương kia gào thét đâm thẳng vào mặt, ngay cả Lâm tông ta cũng không nhịn được lui về phía sau tránh một bước, Lâm Xung cầm trường thương đập loạn xạ như chổi, nhưng mũi thương luôn luôn ở một thời điểm mấu chốt dừng lại. Lâm Tông ta lùi liền mấy bước, đột nhiên tới gần, ầm ầm đập lên cán thương., Cốt thương bằng gỗ phổ thông này vỡ vụn, trong tay Lâm Xung vẫn như cũ là tư thế nắm thương, như một con hổ điên cuồng nhào tới, quyền phong sắc bén mang theo trường thương đánh về phía Lâm Tông Ngô. Lâm tông ta hai tay vung lên giảm lực, toàn bộ thân thể bị Lâm Trùng đụng phải cứng rắn thối lui ra sau một bước, sau đó mới thuận thế ném Lâm Trùng ra ngoài.
Hắn từ đầu đến giờ hình thể khổng lồ, mặc dù trên phương diện thực chiến, đã từng bị Lục Hồng Đề hoặc là những người khác áp chế, nhưng nội lực Hỗn Hoành tự tin chân chính là thiên hạ vô song, nhưng giờ khắc này đối phương hóa thương đạo vào võ đạo, đánh lui hắn chính diện, Lâm Tông trong lòng ta cũng kinh ngạc tột đỉnh. Hắn té bay đối phương lúc đầu muốn lấy trọng thủ., Nhưng thân pháp đối phương cổ quái trôi theo dòng nước, thuận thế bay ra ngoài, Lâm Tông Ngô hất lên liền hối hận, quay người đuổi theo. Vốn Điền Duy Sơn đứng ở đằng xa trơ mắt nhìn nam tử kia rơi xuống bên cạnh mình, muốn một cước đá qua, bị đối phương hóa chưởng làm thương, chà xát bốn ngón tay cắm vào trong bắp đùi mình.
Máu tươi sền sệt mùi tanh hôi, đùi là nơi huyết mạch, Điền Duy Sơn hét to biết mình không sống nổi nữa: "Giết hắn! Giết hắn đi..."
Lâm Tông Ngô xông lên: "Cút đi ——" Cặp mắt đau khổ bi thương cũng hướng về phía hắn nghênh đón.
Thương đâm vào một đường.
Nhiều năm qua, Lâm Xung không luyện thương nữa, nhưng trong lòng sao có thể không nghĩ tới, thế là lúc hắn cầm đũa có bóng dáng của thương nhân, lúc cầm đao có bóng thương, khi cầm ghế đẩu cũng có bóng thương. Mặt nạ mười năm phá bích, thế là thời khắc này, mọi người đối mặt với thương thương nhân khổ nhất thế gian.
Cây này điên điên cổ quái, hèn mọn tự khổ, nó lọc đi tất cả mặt mũi và biểu tượng, trong hơn mười năm, từ đầu đến cuối đều nơm nớp lo sợ, không dám nhúc nhích, chỉ có tại thời khắc này, nó còn sót lại phong mang, dung nhập vào trong tất cả đồ vật.
Vừa cầm thương, Lâm Xung đã biết mình không còn thương nữa, ngay cả kiêu ngạo cũng không làm được gì.
Sẽ không có chuyện bị người ta dùng thương đánh chết, nhưng thế thì có quan hệ gì chứ? Giờ khắc này, hắn chỉ muốn nhằm vào tất cả mọi người trước mắt.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Thân ảnh khổng lồ lợi hại nhất lao về phía hắn, thế là hắn cũng xông tới, mặc kệ trong tay có thương hay không, hắn chỉ muốn đụng vào mà thôi.
Bóng người xao động, trong sân đáng sợ, nam nhân điên rồi kia mở miệng, trên mặt của hắn, trong miệng toàn là tơ máu, giống như đang rống to nhằm về phía người đứng đầu thiên hạ này.
Tiếng gào thét không một tiếng động, hai vị cao thủ cấp Tông Sư điên cuồng đánh vào nhau.
Có người cầm đao định xông lên, có người trong lúc kinh hãi trốn tránh, có người do dự bị đánh nhau ảnh hưởng, sau đó liền bay ra, không còn hơi thở. Qua một hồi, Lâm Xung nắm lấy Lâm tông ta, va ngã một bên tường viện. Điền Duy Sơn ngã trên mặt đất., Máu tươi chảy ra từ bắp đùi, chảy đầy đất, cuối cùng cũng chết rồi. Một bộ phận đệ tử trong Võ Quán muốn lấy lòng Đại Quang Minh Giáo, còn lưu lại chỗ này, cũng có rất nhiều người đã hoảng sợ tản ra tứ tán trốn đi... Bên ngoài ngoại thành Châu, Đàm Lộ cưỡi ngựa mất mạng chạy như điên, vội vàng chạy tới chỗ Tề Vinh chạy trối chết...
Đêm chưa ăn, hỗn loạn và khô nóng tràn ngập thành Châu Châu Châu.