Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ngọn lửa cháy hừng hực, lay động bóng dáng hung lệ trên vách núi đá. Ánh đao bay lượn mang theo bóng người hung ác kia tung bay giữa không trung, trong hang là một điệu nhảy đầy lực lượng và hung mãnh.
Nam tử nhảy múa trong ánh lửa thân hình cao lớn, cơ bắp trên người trần trụi, những vết thương lộ đầy dũng mãnh và chiến tích của nam nhân. Thủ lĩnh Mãng Sơn Nam Mãng tộc lang ca, ở trong vùng rừng núi này, hắn đã săn giết vô số con mồi hung mãnh nhất, trong tay cầm liệp đao chém giết hơn trăm địch nhân dũng cảm, chính là một trong những thủ lĩnh hiển hách nhất của Ni tộc Tây Nam.
Đao quang vũ động, thân thể của hắn như một con hổ báo săn mồi, trong tiếng gầm cùng xuất đao cũng bảo trì một lực cực lớn, ánh lửa trong thiêu đốt làm nổi bật cả thân thể hắn. Một bên hang đá, một lão giả dáng người nhỏ gầy mặc áo đen đang ngồi xổm tại đó, xem cuộc đao vũ này.
Thỉnh thoảng, lão giả mở miệng nói chuyện, lang ca cũng đáp lại một câu. Ngôn ngữ của Ni tộc tối nghĩa, người ngoài khó hiểu, nhưng lúc này, chúng ta biết ý tứ của bọn họ đại khái là như vậy.
"Giao chiến với người ngoài không rõ ràng, ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?"
"Người ngoài chính là người ngoài, núi lớn là của chúng ta, lang ca ta muốn, cái gì cũng muốn!"
"Có ích lợi gì?"
"Hai năm trước, mấy bộ lui tới ở đông sơn, đoạt được Lôi Công pháo."
"Bọn ta cũng có."
"Chúng ta cũng phải lấy từ trong tay người ngoài, cầm không được nhiều lắm, còn phải xem sắc mặt người ta! Hơn nữa, hơn phân nửa cho chúng ta cũng không tốt. Nếu không, năm ngoái tại sao lại nổ chết người một nhà."
"Ừm, bọn họ nói là không học được."
"Núi lớn là của chúng ta, người ngoài tới đây sẽ trở thành chủ nhà, ta muốn lấy lại. Người đọc sách từ ngoài núi nói với ta, mấy năm trước đám người này giết hoàng đế của hán nhân, bị toàn thiên hạ đuổi giết, trốn vào trong núi, sai chúng ta đi sứ, hơn nữa, bọn họ vào trong núi mua đường, bộ lạc chúng ta ở phía tây, lấy ít nhất, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ phải xem sắc mặt..."
"Người tới đây, mỗi lần thi lễ đều có."
"Đó là bọn họ sợ chúng ta! Tóm lại ta đã quyết định rồi, vốn là không có những người ngoài kia, mấy năm nay ta đã nuốt Đông Sơn, bây giờ cũng không muộn, người ngoài núi nguyện ý hỗ trợ cho chúng ta, lão cữu công, bọn họ sẽ phát binh đánh vào. Chỉ cần có thể giết sạch lá cờ màu đen kia, mang đầu của người họ Trữ tới, người ngoài núi đã bảo đảm cho ta..."
"......."
"... Đến lúc đó, lang ca ta chính là vua của Thiên Nam trăm vạn ni tộc này! Thiết pháo kia, ta muốn có bao nhiêu! Chuyện này Liên Nương cũng ủng hộ ta, ngươi không cần phải nói nữa..."
Đao quang bổ qua một đao mãnh liệt nhất, thân hình lang ca trong hỏa quang chậm rãi dừng lại. Hắn thuận tay quăng bím tóc tráng kiện ra sau đầu, hướng về phía lão giả gầy gò, cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai đối phương.
Đi về phía cửa động của Nham động, một nữ tử thân thể đầy đặn xinh đẹp chào đón, đây là thê tử của lang ca - Lạc Y Toa, trong Mãng Sơn bộ, lang dũng, thê tử của hắn thì có trí tuệ, luôn phụ tá trượng phu cả bộ lạc, đối ngoại cũng kính xưng với vợ hắn là Liên Nương. Ở trong núi lớn này, hai vợ chồng đều là người có dã tâm bão vác, hôm nay cũng chính là thời khắc cường thịnh của tuổi trẻ. Một đạo nghị định toàn bộ bộ tộc phương thục.
Rời khỏi nham động, trong núi rừng xanh um tươi tốt phía dưới, một đám lửa kéo dài về phương xa. Mãng Sơn bộ cường thịnh đã chuẩn bị sẵn sàng xuất binh.
Thân thể trần trụi...
Thời gian trong nháy mắt đã đến tháng sáu. Duyên huyện, buổi sáng, trong lễ đường quân doanh, La Nghiệp đi lên bục giảng phía trước.
Đây là một buổi lễ tặng khác, hơn hai trăm thành viên của Hoa Hạ quân đang ngồi nghiêm chỉnh bên dưới sắp rời khỏi nơi này.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Lại là một trận tụ tập tốt tán.
La Nghiệp nhìn tất cả mọi người.
"Các ngươi có bốn năm tới đây, có ba năm, phần lớn ta và các ngươi đều quen biết. Hoa Hạ quân giảng dân quyền sinh dân, loại này... đại chiến sắp tới, các ngươi vì người nhà, muốn rời khỏi nơi này, chúng ta không ngăn cản, nhưng... theo lệ, có chút dặn dò các vị."
"Các ngươi không phải là thành viên ban đầu của Hoa Hạ quân, lần đầu chạm mặt có thể chúng ta vẫn còn là kẻ địch. Đại chiến ở Tiểu Thương Hà đã quấy chúng ta cùng một chỗ, sau khi tới Tây Nam, rất nhiều người nhớ nhà, trong quá khứ có người đến trộm đồ, sau đó có người chúng ta nói rõ sau đó sẽ tụ tập tán đi. Những năm gần đây, những năm gần đây, rất nhiều người nhớ đến chuyện nhà mình., Ít nhất trên vạn người trở về Trung Nguyên, nhưng bây giờ Trung Nguyên không phải nơi tốt lành. Lưu Dận, nữ thật sự cùng Hoa Hạ quân đều là thù hận không đội trời chung, một khi để người ta biết được đoạn lịch này của các ngươi, sẽ có kết quả gì, các ngươi sẽ rõ ràng. Mấy năm qua, tại Trung Nguyên, rất nhiều người vốn đã tới Tây Nam, chính là bị bắt đi ra như vậy..."
"Tình hình của Hoa Hạ quân, các ngươi có thể nói, không có vấn đề gì, bọn ta có cách nghĩ như thế nào, chúng ta luyện binh như thế nào, có kỷ luật thế nào, có thể nói, ở bên ngoài Hoa Hạ quân chúng ta không có gì không thể gặp người! Nhưng không có nghĩa là ngươi nói, người ta sẽ bỏ qua cho ngươi...Trúc ký truyền tin tức về, dính vào những chuyện này, rất thảm."
"Cho nên không có cái khác, chỉ có một cái ẩn nấp, hoặc là có điều kiện này, mang theo cha mẹ các ngươi xuôi nam, có thể tới Tây Nam, cảm thấy Tây Nam không an toàn, có thể đi tới võ triều. Tìm một nơi an toàn, sống cả đời này đi. Đương nhiên, ta càng hy vọng các ngươi có thể dẫn người nhà trở về, muốn đánh bại nữ chân nhân, cứu vớt thiên hạ, rất gian nan, không có các ngươi, sẽ càng thêm gian nan..."
Hắn nói như vậy, bên dưới có người hô to: "Chúng ta sẽ trở lại!"
Thế là lại có người phục hợp, La Nghiệp gật đầu: "Đương nhiên, nếu các ngươi trở về quá muộn hoặc là không về được, công lao đánh bại nữ chân nhân chính là của ta..."
Lễ đường tiễn biệt cũng không long trọng, trong Hoa Hạ quân tập kết trận chiến Tiểu Thương Hà có không ít người Trung Nguyên, trong đó có rất nhiều người mâu thuẫn với việc rời đi. Lúc mới tới Tây Nam, đại bộ phận những người này vẫn bị bắt làm tù binh trong một thời gian ngắn., lén trốn đi chỉ sợ không chỉ vạn người trong miệng La Nghiệp, về sau công tác tư tưởng đã đuổi tới, nhân số đi dần ít đi, nhưng kỳ thật đều là có. Gần đây thế cục thiên hạ xiết chặt, cuối cùng người nhà vẫn còn ở Trung Nguyên, quá khứ cũng không thể nối lại được., Tư Hương thân thiết, lại đưa ra yêu cầu này, cũng đều là tinh binh trong Hoa Hạ quân, cấp trên phê chuẩn một phần, mấy ngày nay, lại dặn dò đại lượng sự tình, hôm nay mới là thời khắc khởi hành.
Trên thực tế, những người lúc trước bị kéo làm tráng đinh hơn phân nửa là khổ nhân ở Trung Nguyên, ngày thường sinh hoạt nghèo nàn, đồ vật cũng không nhiều lắm. Sau khi tới Tây Nam, quân doanh Hoa Hạ quân sinh hoạt không giống với đại học đời sau, hội nghị, huấn luyện, nghe lớp học., Nghe kể chuyện, thảo luận, xem kịch, những chuyện này, trong ngày thường cơ bản là chưa từng có. Tương đối biết nói chuyện, biết giao lưu, sẽ suy nghĩ một trình độ nhất định, có một đám huynh đệ, những ràng buộc này khó có thể bỏ qua.
Một đám người hoặc là khóc sướt mướt hoặc động viên lẫn nhau, La Nghiệp đưa hơn hai trăm người này đến cổng núi bên ngoài huyện, đưa mắt nhìn bóng người hoàn toàn biến mất, lại có một nhóm người từ sườn núi đi xuống bên này. Hắn định thần một chút, đi qua chào lại: "Lão sư."
"Đây là một nhóm hôm nay đi." Ninh Nghị lại hành lễ, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Vâng." La Nghiệp Đạo: "Có lẽ sẽ trở lại, hơn nữa trong thời gian ngắn không về được, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ giống như hạt giống nẩy mầm, tương lai sẽ có vui mừng."
"Sẽ có kinh hỉ." Ninh Nghị mỉm cười: "Ngày thường cũng biết."
"Bỏ trốn đầu tiên, dù sao cũng không có tình cảm gì."
"Có sợ hãi là được rồi." Ninh Nghị vẫy vẫy tay, gọi hắn lên núi: "Dân tộc dân quyền sinh dân trí, suy nghĩ của Hoa Hạ quân, nói ra thì cũng hiểu không nhiều, những chuyện hôm nay đi, có thể hiểu được, đánh trong lòng tin tưởng, có thể có mấy người chứ?"
"..." La Nghiệp ngẩn người.
"Mấy năm qua, cho dù có chiến tích của Tiểu Thương Hà, địa bàn của chúng ta vẫn không cách nào mở rộng, chung quanh đều là một số ít dân tộc, sợ mở rộng quá lớn, làm đục nước là cùng một phương diện. Nhưng quy về cùng căn cơ., Chúng ta có thể mang đến cho người khác cái gì chứ? Chủ nghĩa đẹp đến mấy, không có lợi ích để mắc câu với người khác đều là vô nghĩa, không có ngày tốt lành đi theo ngươi, phá hủy cái ngày tốt lành của người khác, còn phải cầm đao giết ngươi... Tuy nhiên, tình huống cũng sắp không giống trước nữa."
"Nữ chân nhân..."
"Trung Nguyên khai chiến, liền phải biến thành một nồi cháo. Dù ngươi chỉ ở lại Hoa Hạ quân một tháng, chạy về, còn sống sót, nữ chân nhân giết tới, ngươi sẽ nhớ tới Hoa Hạ quân, khẩu hiệu không rõ, có thể dùng trước nha, nếu đã muốn dùng thì phải suy nghĩ, bắt đầu suy nghĩ, không phải là tiếp nhận sự chênh lệch không xa... Chúng ta có thể đi về phía trước hay không, không phải là chúng ta nói đến dân trí sao? Dân tộc ư? Dân quyền? Đó là thứ gì? Ở võ triều có bao nhiêu thất bại."
La Nghiệp hai mắt sáng ngời: "Võ Tương quân định vây quanh Tiểu Lương Sơn, Mãng Sơn bộ cũng rục rịch, lão sư, đã quyết định đánh hay lắm sao? Đi lúc nào, La Nghiệp nguyện tiên phong."
"Không nên tính khí tiểu gia, Võ Triều thất bại nhiều như vậy, chưa chắc phải dựa vào việc đánh bại Võ Triều để chứng minh. Mấy ngày trước, người của Từ Châu Lý An Mậu đến hòa giải, đưa ra một thỉnh cầu hy vọng chúng ta xuất binh thay thủ ở Từ Châu."
"Từ Châu?" La Nghiệp nhíu mày: "Quá xa rồi, hơn nữa bọn họ muốn chúng ta xuất binh sao, một đông một Tây..."
"Đúng là có chút ý tưởng hão huyền." Ninh Nghị mỉm cười: "Nơi bốn trận chiến của Từ Châu, nữ tử chân nam, đứng mũi chịu sào, cách xa chúng ta cả ngàn dặm, nghĩ sao cũng nên nương nhờ vào Võ Triều. Nhưng sứ giả của Lý An Mậu nói, chính vì võ triều không đáng tin cậy, nên vì Từ Châu tồn vong vong, vì Từ Châu., Bất đắc dĩ mới mời Hoa Hạ quân rời núi, Từ Châu tuy rằng mấy lần đổi tay, nhưng các loại quân giới tồn trữ tương đối phong phú, rất nhiều đại tộc địa phương cũng nguyện ý bỏ tiền ra, cho nên... Ra giá tương đối cao. Hắc, nơi bị nữ chân nhân tới đào lui mấy lần, còn có thể xuất ra nhiều thứ như vậy, bản lĩnh những người này giấu diếm tiền riêng thật đúng là lợi hại."
"Lão sư muốn... đón lấy khoản này?"
Ninh Nghị nhìn ra ngoài núi: "Những năm gần đây có rất nhiều người rời khỏi Hoa Hạ quân. Trở về Trung Nguyên, Giang Nam, có bị bắt đi ra, có may mắn còn sống sót. Những người may mắn còn sống đều là hạt giống. Từ châu là mồi nhử nhưng chúng ta đã cân nhắc rồi, cái mồi này chưa chắc không thể ăn được., Là để Lưu Thừa Tông tướng quân mang theo tám ngàn người tả hữu đông tiến, dọc theo đường này, Triều Trọng có lẽ không thể mang quá nhiều, cũng có nguy hiểm, nhưng còn phải đánh đẹp. Ta đề nghị ngươi tùy tùng mang theo một đoàn tinh nhuệ, các ngươi là một mồi lửa, nếu đốt lên, đốm lửa nhỏ cũng có thể đốt đồng bằng."
La Nghiệp nhẹ gật đầu. Mấy năm nay, quân đội Hoa Hạ ở phía Tây Nam không thể mở rộng, là có lý do để khách quan. Nói đến Hoa Hạ, dân tộc, nói về sự tự chủ của dân chúng, đối với thế giới bên ngoài mà nói thì đó là chuyện đương nhiên., Kỳ thật chưa hẳn có ý nghĩa quá lớn. Ban đầu Hoa Hạ quân tạo thành, Võ Thụy doanh là tinh binh đã chiến đấu với người vàng, một trận chiến ở Hạ thôn mới kích phát huyết tính, Thanh Mộc trại bị đẩy vào chỗ chết, không thể không sống trong chỗ chết, sau đó dân chúng Trung Nguyên không nói chuyện sinh sôi nảy nở., Tây Bắc cũng là sinh linh đồ thán. Bây giờ nguyện ý nghe những khẩu hiệu này, thậm chí cuối cùng cũng bắt đầu muốn viết ra sự tình. Khác với hơn hai mươi vạn người lúc trước, cơ bản đều là tiếp nhận những ý tưởng này trong tuyệt cảnh, về phần tiếp nhận chính là ý tưởng cường đại hay là ý tưởng, chỉ sợ còn đáng thương lượng.
Sau khi tiến vào Tây Nam, muốn người ngoài tuyên truyền cho dân chúng sinh linh dân tộc, hiệu suất không cao, người có thể mang lực lượng đến cho mình sau khi chiến đấu, chỉ có dưới tình huống không thể không chiến mới có thể khiến người ta cảm nhận được. Cho dù đã trải qua ba năm tắm máu của Tiểu Thương Hà, thì ba năm sau đó vẫn không thể chiến đấu., Lực lượng của Hoa Hạ quân cũng chỉ có thể bị vây khốn ở bên trong, không cách nào thực tế xâm nhiễm ngoại giới, đánh hạ mấy thành trấn, thì làm được gì? Chỉ sợ sẽ chỉ khiến quân đội thù địch Hoa Hạ, hoặc ngược lại ăn mòn quân Hoa Hạ.
Từ Tây Nam đi tới Từ Châu, cách xa nhau ngàn dặm, trên đường có lẽ còn phải gặp khó khăn như vậy, nhưng nếu thao tác tốt, có lẽ thật sự là một đám lửa đốt lên, tương lai không lâu, sẽ được người trong thiên hạ hưởng ứng. Về phần ở Tây Nam cùng võ triều lớn, hiệu quả sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Không biết Trung Nguyên thế nào rồi...
La Nghiệp nghĩ, hai tay siết chặt lại.
Thân thể trần trụi...
Trung Nguyên, gió nóng gào thét cuốn lên đầy trời bụi đất, từng bóng người bước đi trên mặt đất này. Xa xa, từng cột khói bốc lên.
Bóng người đi lại kéo dài liên miên, chen chúc trong tầm mắt của chúng ta. Trong mắt chúng ta, nam nhân, nữ nhân, lão nhân, hài tử, da bọc xương, thân ảnh lung la lung lay dần dần chen chúc thành thủy triều, thỉnh thoảng có người ngã xuống, nhấn chìm trong thủy triều.
Quỷ đói, những sinh mệnh lảo đảo này nhìn như vô thức lao về một hướng.
Biện Lương, thành trì phồn hoa nhất thiên hạ này, là mục tiêu phía trước của bọn họ.
Tiếng hiệu chiến tranh đã vang lên, trên bình nguyên, nữ chân nhân bắt đầu bày trận. Đại tướng trấn giữ Biện Lương, bắt đầu tụ tập quân đội dưới trướng, sau khi ba vạn hán nhân phía trước bị nuốt hết, bày ra tư thế chặn đường, đến khi nhìn thấy "Quân đội" phía trước căn bản không phải là quân đội kia, không một tiếng động thở dài một hơi.
"Mẹ... Địa Tạng Bồ Tát a..."
Sau khi trải qua một đời giết chóc, vị lão tướng này đã quá sáu mươi tuổi, trên tay có vô số mạng người, kỳ thật cũng tin Phật.
Có lẽ đây là "Quân đội" mà hắn chưa bao giờ thấy qua.
Từ khi mùa xuân bắt đầu tàn sát bừa bãi, những đội ngũ đói khát, quỷ đói đang khuếch tán ra xung quanh. Người bình thường còn không nghĩ tới sự quyết tuyệt của những phương châm lưu dân này, nhưng dưới sự dẫn dắt của Vương Sư Đồng, bộ binh của quỷ đói công thành đoạt đất, mỗi khi đến một chỗ, bọn họ cướp đoạt hết thảy, thiêu hủy tất cả, thiêu hủy hết thảy, lương thực tích trữ trong kho cũng không còn nhiều nữa, thành thị bị đốt cháy, trong đất mới trồng lúa bị hủy gần hết.
Vốn đã mất đi tất cả, mọi người đã ăn no đói thỏa thích hủy diệt hi vọng của người khác, mà trong nhà hết thảy đều bị hủy diệt, cư dân ven đường không thể không gia nhập trong đó. Một nhánh quân đội này không có quy củ, muốn báo thù., Cho dù giết, cũng sẽ không có ai bồi thường bất cứ thứ gì. Người chưa chết gia nhập đội ngũ, đi qua thành trấn tiếp theo, bởi vì không cách nào khống chế được toàn bộ thế lực phá hư, không thể không gia nhập vào trong đó, cố gắng càng nhiều... ít nhất cũng giúp cho mình no bụng.
Số lượng quỷ đói nhanh chóng vượt qua khả năng chịu đựng của thành trấn xung quanh, như là châu chấu nuốt chửng, càng nhiều người thì bụng càng đói, bụng càng đói, phá hư càng lớn. Dịch tử đã sớm xuất hiện trong đội ngũ này, trong khi đội ngũ ngã xuống cũng sẽ nhanh chóng chuyển hóa thành chất dinh dưỡng. Người đói phải kiên trì mấy tháng mới biến thành dã thú chứ? Đáp án chính xác căn bản không phải dùng trăng để tính...
Trải qua mấy tháng tích lũy, Vương Sư Đồng rút cuộc dẫn mọi người đi về phía Biện Lương.
Quân đội tinh nhuệ của nữ thật sự không phải quân đội Đại Tề có thể so sánh.
Quỷ đói chen chúc tiến lên, Lân Lân cũng dẫn đầu kỵ binh phát động xung kích về phía trước.
Phía trước nhất là kỵ binh tuy không nhiều lắm, nhưng được gọi là "Thiết Phù Đồ".
Chiến mã cao lớn thân mang thiết giáp nặng nề xông về phía biển người chen chúc kia, đám quỷ đói đi đầu bị dọa sợ mà lui về phía sau, người phía sau lại chen lên. Hai chi thủy triều xông tới va chạm vào nhau, thân thể đám quỷ đói như rơm rạ trực tiếp bị đụng bay đập nát, mùi máu tanh lan tràn ra, kỵ binh giống như máy xay thịt cày mở đường máu.
Mỗi lần va chạm, mỗi một lần vung đao đều có thể xác thực đụng vỡ hoặc chém giết kẻ địch trước mắt. Trong chiến đấu, đám quỷ đói mang theo tiếng khóc vô nghĩa xông lên, canh giờ đầu tiên, nữ thật sự là binh sĩ bẻ cành khô chém giết những người dân đói không có trận hình này, nhưng mà đói quỷ kéo dài liên miên không dứt., Vẫn như sóng biển ập tới. Binh sĩ Thiết Phù Đồ bị người ta đè ép xuống đất, bọn hắn đứng dậy tiếp tục chiến đấu, nhiều người hơn nữa đã tới. Mọi người cầm hòn đá đập vào khôi giáp, khôi giáp của người bị xốc lên, quỷ đói da bọc xương nhào tới, dùng miệng xé da thịt đối phương, ăn vào...
Càng nhiều địa phương hơn, lại là một mặt giết chóc, trong lúc đói khát mất đi lý trí cùng sự lựa chọn của mọi người không ngừng vọt tới. Đại chiến kéo dài một buổi chiều, nhánh tiền phong của đói quỷ bị đánh sụp, toàn bộ thi thể trên đồng dã tung hoành, máu chảy thành sông, nhưng mà quân đội của nữ chân nhân không có hoan hô, rất nhiều người trong bọn họ cầm đao cũng bắt đầu run rẩy, ở giữa có sợ hãi, cũng có kiệt lực.
Là một trong những vị tướng lĩnh già nhất trong số các nữ chân nhân, thậm chí Cáp Mô thậm chí còn đi theo A Cốt tham gia cuộc chiến hộ tống trạm gác. Lúc ấy, thanh thế của hai vạn người truy sát bảy mươi vạn đại quân là sự kiêu ngạo mà nữ chân nhân một tiếng cũng khó có thể quên, nhưng hôm nay, tất cả đều không giống nhau. Sau khi tám ngàn tinh nhuệ đánh tan gần sáu vạn người, hơn một ngàn người bị tiêu hao trong cuộc chiến giảo thịt này, những người khác không hề có chút vui sướng thắng lợi nào.
Trên chiến trường kia, trong biển máu, dân đói còn có tay gãy chân đang rên rỉ, đang khóc lóc. Càng nhiều quỷ đói còn đang tụ tập tới.
Đêm đó, Xi Lư đã thu hồi Biện Lương, dựa vào Cố Thành thủ, quần dân đói trùng trùng điệp điệp lan tràn qua thành trì nguy nga này, phảng phất như đang diễu võ dương oai, tàn phá bừa bãi tứ phương...
Thân thể trần trụi...
Thổ Phiên.
Giờ khắc này, địa phương an tĩnh nhất toàn bộ thiên hạ.
Khí hậu trên cao nguyên khiến người ta khó chịu, nhưng ở đây đã nhiều năm, sớm đã thích ứng.
Trong đại trướng, Quách Dược Sư đang nướng thịt, nhìn tin tức truyền về từ bên trong.
Thế cục hỗn loạn, các nơi đánh cờ hạ cờ, đều ẩn chứa mùi máu tanh to lớn. Một trận đại chiến sắp bùng nổ, mỗi lần hắn nghĩ đến hơn mười năm trước, kim nhân quật khởi, Liêu quốc suy bại, khi đó hắn kinh tài tuyệt diễm, muốn thừa dịp thiên hạ lật úp, làm ra một phen sự nghiệp kinh người.
Hắn chính là hán nhân khiêu chiến nữ tử lúc đầu, gần như đánh bại Nhan Tông hoàn toàn được xưng là Nữ Chân Quân Thần trên chiến trường chính diện.
Tất cả những chuyện này tới nhanh mà đi cũng nhanh, Lưu Thuấn Thần bán đứng Lưu Thu Thần, võ triều vô năng khiến hắn không thể không đầu nhập vào nữ tử thật, sau đó trận chiến ở Hạ thôn, lại triệt để đánh tan hoàn toàn hy vọng lập nghiệp của hắn trong Kim Quân. Hắn giết chết Trương Lệnh Huy và Lưu Thu Thần, suất lĩnh đại quân Tây Tiến Thổ Phiên, ý đồ nghỉ ngơi lấy lại sức.
Mặt bích mười năm phá bích, nếu thật có khả năng này, hôm nay thời hạn mười năm cũng đã qua.
Kim, võ sắp đại chiến, người nhiệt huyết không ngừng Trung Nguyên cũng sẽ lấy cơ hội cuối cùng này tham dự vào trong, nếu như mình rời núi, cũng sẽ phát ra ánh sáng xán lạn cùng nóng bỏng ở thiên hạ này? Những ngày qua, hắn mỗi lần nghĩ như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại chuyển hướng đi về phía Nam sơn cốc kia...
Đạt Ương...
Trong tin tức nguyên lai, mỗi lần trong thiên hạ đều nhớ tới cờ đen, nhìn thấy phần lớn là ba huyện Tây Nam mà Ninh Lập trấn giữ. Nó và mậu dịch các nơi, quỷ kế Ninh Lập bền bỉ, lật tay làm trò lật tay làm mưa, nhưng chỉ có Quách Dược Sư ở trên Phiên Phiên mới có thể hiểu, căn bản không phải chủ lực của Hoa Hạ quân.
Từ tiểu Thương Hà hạ nam, cùng nữ chân nhân huyết chiến, đã từng trận trảm Lâu thất, từ chối không mất chủ lực đại bộ Hắc kỳ quân... Quách dược sư đã từng suất lĩnh oán quân, trong lúc không kiềm chế được tâm tư cùng với quân đội của Đạt Ương đã xảy ra xung đột.
Chỉ có hắn mới hiểu, đội quân này luôn thướt tha trong yên tĩnh có sức chiến đấu kinh khủng tới mức nào. Nó sẽ ra ngoài vào lúc nào đây, tới ngày hôm đó, nữ chân nhân lại đối mặt với nó, tình huống sẽ như thế nào đây?
Mỗi khi nhớ tới việc này, Quách Dược Sư lại dần dần bỏ đi ý niệm rời đi.
Từ xưa đến nay mỹ nhân như danh tướng, không cho người ta thấy đầu bạc. Thiên hạ này, trong lúc chờ đợi, đã khiến hắn không hiểu nổi...