Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Điển tịch hùng hậu, bàn trà cổ xưa, trong bóng cây có chim hót. Tần phủ thư trai thận trọng tư đường, không có mái hiên hoa mỹ điêu khắc, không có kim ngân khí phú lệ, bên trong lại bỏ ra cực lớn tâm tư, bóng cây như hoa, quang mang thoải mái dễ chịu, không làm tổn thương đôi mắt, mặc dù mùa hè mùa hè như vậy, từng trận gió mát thổi qua, nhiệt độ trong phòng cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Qua giữa trưa, ba năm người bạn tốt tụ tập ở đây, uống bằng gió lạnh, điểm tâm, nói chuyện trên trời dưới đất, ngồi luận đạo. Mặc dù bên ngoài không hưởng thụ xa xỉ, nhưng lộ ra cũng chính là phong thái quân tử khiến người ta xưng đạo.
Bất quá, lúc này ở chỗ này, lại là nghị luận đủ cho toàn bộ thiên hạ thế cục.
Mặc dù chuyện nhằm vào hắc kỳ vẫn chưa thể xác định, mà trước khi toàn bộ phương diện bị phổ biến, Tần Ngọc cũng có tâm ở chỗ tối, nhưng đại sự như vậy, không có khả năng một mình liền làm được. Từ lúc trong hoàng thành đi ra, Tần Ngọc liền mời mấy vị quan lớn ngày thường đi rất gần đến phủ thương nghị, đương nhiên, nói là đi rất gần, trên thực tế là vì lợi ích đôi bên liên quan đến các đoàn thể nhỏ., Ngày bình thường Tần Ngọc cũng từng cùng mọi người nhắc qua, nghị luận qua, người thân cận như Trương Tiêu, Ngô biểu thần, đây là người tâm phúc, cho dù xa hơn chút ít là dòng nước trong như Lưu Nhất, quân tử khác biệt, nhận thức lẫn nhau cũng có chút khác biệt, tuyệt đối không đến mức nói lung tung ở bên ngoài.
Từ đầu cái nồi đen của Lưu Hạo bị ném lên đầu võ triều. Cờ đen chính là đại họa tâm phúc, không thể không diệt trừ từ sớm, ở bên ngoài đã không phải luận bàn nữa, chẳng qua cuối cùng vẫn không thành chủ lưu. Tần Ngọc vốn luôn thận trọng đột nhiên biểu hiện ra ủng hộ, thậm chí âm thầm lộ ra đã trình bày sơ qua, mọi người mới hiểu đây là đối phương đã chọn phương hướng, trong lúc nhất thời, có người đưa ra nghi vấn, Tần Ngọc liền giải thích rõ ràng.
"... Từ năm Cảnh Hàn thứ mười bốn tới nay, chân thế của nữ tử rất lớn, thời cuộc quẫn bách, chúng ta không rảnh để hắn chú ý, khiến hắc kỳ đại đạo. Thí Quân chi đại nghịch, không thể tiêu diệt mười năm nay, ngược lại còn âm thầm bí mật, không ít người truyền thụ tư tư, là thần chúng ta., Đúng là nhục nhã vô cùng... Đương nhiên, nếu chỉ là những lý do này, trước mắt trong lúc chiến đấu hung hãn, ta cũng không nói đến nó. Nhưng mà, từ khi triều đình tới Nam Thú, trong võ triều ta có hai tai họa lớn, nếu không thể thanh lý, sớm muộn gặp tai họa khó nói, có lẽ so với bên ngoài càng có nhiều địch nhân hơn... "
Tần Ngọc nói chuyện, đi qua đám người, thêm đường vào trong chén của đám người Lưu Nhất Chỉ, trường hợp như thế, người hạ nhân đều đã tránh đi, bất quá Tần Ngọc xưa nay lễ hiền sĩ, làm những chuyện này có chút tự nhiên, lời nói cũng không ngừng.
"Một trong những nội hoạn này, chính là người Nam, người Bắc xung đột với nhau, những năm gần đây hoặc nhiều hoặc ít đều vì việc này mà bôn ba đau đầu, ta cũng không muốn nói nhiều. Nội hoạn thứ hai, chính là lúc nữ tử chân nam hạ bắt đầu loạn quyền chi tượng, đến bây giờ đã không thể vãn hồi, điểm này, các vị cũng rõ ràng."
Tần Ngọc vừa nói ra lời này, phần lớn mọi người đang ngồi ở đây đều gật đầu: "Thái tử điện hạ ủng hộ phía sau, tiểu dân ngoài chợ nhỏ cũng vỗ tay xưng là nhanh..."
"Mân Chiết, quân pháp đã lớn hơn quốc pháp."
"Năm ngoái tới phiên phó mặc vũ uy quân thượng nhiệm, thiếu chút nữa là bị người ta đánh trở về..."
"Chuyện võ uy quân ăn lương thực, cá thịt tha hương, càng ngày càng nghiêm trọng..."
"Nào chỉ là một bộ võ uy quân!"
Trong lúc nói chuyện, Tần Ngọc khoát tay áo: "Nữ chân nam hạ sau, quân đội tọa đại, có đạo lý. Triều ta lấy văn lập quốc, sợ có quân nhân loạn quyền, liền định ra sách lược văn thần tiết chế quân đội, nhưng dần dà, phái văn thần đi không hiểu quân lược., Làm bậy làm loạn! Sứ cho trong quân đội bệnh hoạn liên tục xuất hiện, không hề có sức chiến đấu, đối mặt với cường địch như nữ thật, rốt cục một trận chiến mà sụp đổ. Triều đình dời về phía nam, chế độ này sửa thành đương nhiên, nhưng mà công việc thủ chính, những năm gần đây, lãng phí quá giới chính, lại có chỗ tốt gì!"
"Những năm qua, chiến chính là thiên hạ đại thế. Lúc trước mười bảy bộ quân của Võ Triều ta bị gọt đến mười ba bộ, lại thêm chắp lưng, Trấn Hải cùng năm nhánh quân mới, mất Trung Nguyên, quân đội khuếch đại đến hai trăm bảy mươi vạn quân, những quân đội này thừa thế tăng quyền mưu đồ, làm mưa làm gió các nơi, lại không phục văn thần tiết chế, thế nhưng trong đó tự quyền sở quyền, ăn không lương, cắt xén tầng lương thực dưới chót, có giảm không?" Tần Ngọc lắc đầu. "Ta thấy thì không."
"Quy củ của quân đội quá nhiều, không đánh được trận nào, không có quy củ thì cũng không đánh được. Hơn nữa quân đội không có quy củ, e rằng còn có nhiều bệnh nặng hơn so với quân đội quy củ! Những năm gần Tây Nam quân đội càng giao tiếp nhiều, lén mua thiết pháo, mua hỏa khí, hắc kỳ, Thí Quân nghịch hành!"
Thanh âm Tần Ngọc đột nhiên nghiêm nghị, qua một lát, mới dẹp tan biểu tình phẫn nộ: "Mặc dù không nói đến đại tiết này, chỉ cầu công lợi, nếu thật sự có thể vì vậy mà chấn hưng võ triều ta, mua ngay lập tức. Nhưng buôn bán thật sự chỉ là mua bán sao? Đại lý nhân cũng nghĩ như vậy, đại lý kỳ mềm nhũn kiêm thi triển, ngoài miệng nói chỉ là buôn bán, lúc trước đại lý nhân còn có thể bày ra tư thái động thủ với hắc kỳ, đến bây giờ, ngay cả tư thế này cũng không có. Lợi ích càng sâu, làm không được. Chư vị, chúng ta biết sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến, những chuyện mua bán này tiếp tục, tương lai những tướng quân này còn có thể động thủ với hắc kỳ? Đến lúc đó cầu bảo vệ mình, chỉ sợ bọn họ cũng làm được chuyện gì!"
Tần Ngọc dừng một chút: "Những quân đội của võ triều chúng ta, một là, tâm tư không đủ, mười năm lớn mạnh, lệnh của triều đình bọn họ còn nghe được không? Còn giống như trước kia không làm giảm giá sao? Nên biết, bây giờ nguyện ý làm chỗ dựa cho bọn họ., Những người lớn bị bọn họ che mắt cũng rất nhiều. Thứ hai, ngoại trừ vài nhánh quân đội được điện hạ cho ăn chân kim bạch ngân, những chiến lực khác chỉ sợ đều khó nói. Chúng ta là Thực Quân Lộc Chi Lộc, không thể không vì nước phân ưu. Mà những chuyện trước mắt, đều có thể quy về hạng đầu."
Hắn giơ một ngón tay lên.
"Đánh hắc kỳ, có thể làm cho ý nghĩ của bọn họ triệt để thống nhất, thuận đường cùng hắc kỳ vạch rõ giới tuyến, không qua lại —— không nên lề mề! Nếu đánh xong nữ chân! Nếu không, bên trong võ triều ta sợ rằng cũng bị hắc kỳ đục ngầu. Tiếp theo, luyện binh. Chiến lực những quân đội này khó nói., Nhưng mà người đông, phụ cận hắc kỳ, Ni tộc khắp nơi hoang dã cũng có thể tranh thủ được, nên cũng có thể đánh một hơi, luyện xong kéo dài đến phương bắc. Nếu không hôm nay lại kéo đến trước mặt nữ chân nhân, chỉ sợ lại tái diễn thảm bại của Biện Lương lúc trước!"
Tần Ngọc nói xong, mọi người ngồi im lặng một lát, Trương Dận nói: "Nữ tử chân nam sắp tới, đây chính là phương pháp lấy chiến dưỡng chiến, có vội vàng hay không?"
"Tử Công, thứ cho ta nói thẳng, cùng nữ tử chiến đấu, nếu thật sự đánh nhau, không phải ba đến năm năm có thể phân định thắng bại." Tần Ngọc thở dài nói: "Nữ tử thế lớn, chiến lực không phải võ triều ta có thể so sánh, lưng còng.", Quân đội trấn hải mặc dù có thể đánh được, bây giờ cũng rất khó thủ thắng, nhưng những năm gần đây ta đến thăm chư tướng, thế cục Giang Nam của ta, lại có khác với Trung Nguyên. Nữ nhân thực sự trên lưng ngựa đạt được thiên hạ, kỵ binh mạnh nhất, trung nguyên bằng phẳng, cố nữ chân nhân cũng có thể lui tới không trở ngại. Nhưng giang nam thủy lộ tung hoành ngang dọc., Nữ chân nhân dù có tới cũng bị vây khốn rất nhiều. Lúc trước Tông Tạp tàn sát bừa bãi Giang Nam, cuối cùng vẫn muốn rút binh về, dọc đường thậm chí còn bị Hàn Thế Trung vây khốn trong trời đất, suýt nữa lật thuyền, cho nên ta cho rằng, một trận chiến này ưu thế lớn nhất của võ triều ta, ở chỗ nội tình."
Hắn ngắm nhìn bốn phía: "Từ khi triều đình Nam thú tới nay, tuy Võ Triều ta mất Trung Nguyên, nhưng bệ hạ chăm lo việc thiên mệnh, kinh tế, nông sự so với lúc trước ngồi ở Trung Nguyên., Vẫn như cũ tăng thêm mấy lần. Nhưng nhìn chung quanh hắc kỳ, nữ chân, hắc kỳ lệch về phía tây nam, bốn phía đều là Man nhân Hoang Sơn, dựa vào mọi người mà xem thường, thương nhân buôn bán xung quanh mới được yên tâm, nếu thật sự cắt đứt thương lộ bốn phía của nó., Mặc dù chiến trường khó thắng, nhưng nó có thể chống đỡ được bao lâu? Còn nữ tử thật, những năm gần đây lão giả đều đi cả rồi, tuổi trẻ cũng đã học được an nhàn hưởng lạc, Ngô ăn mày mua trúng phong, ngôi vị hoàng đế thay phiên, tông phụ tông muốn chế tố Hàn mới muốn bắt được Giang Nam... Cho dù chiến sự có tồi tệ hơn nữa, một tên kéo dài thời gian là đủ."
"Con đường chúng ta đi, cực kỳ gian nan." Tần Ngọc thở dài, "Nói rất dễ dàng, nhưng một đường đánh tới như vậy, Thiên Nam Hải Bắc, chỉ sợ cũng bị đánh cho nát bét. Nhưng trừ điều đó ra, ta minh tư khổ tưởng, không cách nào khác. Mấy năm trước chư vị thượng thư lực, Trần Vũ nhân chuyên quyền tai hại, ầm ĩ đến mức không thể mở giao nộp., Ta nói không nhiều lắm, nhớ rõ Chính Trọng (Ngô biểu thần) làm chuyện năm ngoái, còn từng mặt mũi trắng mịn. Trước mặt Tần công có dòng dõi, có bạn cũ với ta, môn hạ của hắn mặc dù xuất ra Ninh Lập loại người đại nghịch như vậy, ô uế cái danh phía sau, nhưng bình tâm mà nói, lão nhân gia hắn rất nhiều lời, xác thực là biết trời cao đất rộng, lời nói thật xinh đẹp, lời nói đến mức nào cũng phải nói., Trên thực tế không thể thực hiện được, cũng là vô dụng. Ta phỏng đoán thủ đoạn của dòng dõi làm việc nhiều năm, chỉ có giờ phút này, đề xuất chuyện đánh cờ đen, quét sạch binh sự, hiệu quả nhất. Ngay cả Thái tử điện hạ, công chúa lâu dài, có lẽ cũng chấp nhận, võ công trên dưới một lòng, chuyện lớn như vậy là đủ rồi."
Tần Ngọc ở trong triều đình hành động lớn đương nhiên có, nhưng không nhiều lắm, có đôi khi chúng thanh lưu cùng thái tử, trưởng công chúa khai chiến, hoặc là cùng đám người Nhạc Phi ma sát, Tần Ngọc chưa từng chính diện tham dự, trên thực tế có chút bị người oán thầm. Mọi người lại không nghĩ tới, hắn nhịn đến hôm nay., Cuối cùng mới tung tính toán của mình ra, sau khi ngẫm nghĩ, không khỏi tặc lưỡi ca ngợi, cảm thán Tần Công nhẫn nhục, thật sự là Định Hải Thần Châm, trụ cột vững chắc. Lại nói tới Tần Nguyên - trên quan trường đối với nguồn gốc của Tần Tương, kỳ thật đánh giá chính diện cũng khá nhiều, lúc này cũng không khỏi tán thưởng Tần Ngọc mới là người chân chính kế thừa Nguyên Y bát của Tần Tín, thậm chí trên mặt hiểu người còn hơn...
Trong lòng tán thưởng, mọi người không khỏi cảm nhận được trách nhiệm lớn lao, trận mở cung này không có mũi tên quay đầu lại. Khí tức mà cơn mưa gió thổi tới đã ép tới trước mắt mỗi người.
Thân thể trần trụi...
Binh hung chiến nguy hiểm, triều đình to lớn như vậy, mỗi phe phái đều có ý nghĩ của từng phái, bởi vì vô số người lo âu, bởi vì trách nhiệm., Bởi vì danh lợi mà chạy, phủ trưởng công chúa rốt cuộc ý thức được chính quyền Tây Nam không còn là bằng hữu trưởng công chúa bắt đầu chuẩn bị phản kích, ít nhất cũng khiến cho mọi người sớm cảnh giác. "Hắc kỳ lo hoạn luận" trên đời chưa chắc không có bóng dáng vị nữ tử tâm lực vô cùng mệt mỏi này - người nam nhân nàng đã từng sùng bái qua Tây Nam, cũng bởi vậy càng thêm hiểu rõ cùng sợ hãi là địch nhân. Mà càng như thế, càng không thể trầm mặc đối địch.
Mà ngay lúc chuẩn bị tuyên dương cờ đen vì tư bản của bản thân dẫn phát án Bương Huyết án, từ phía bắc truyền đến tin tức tình báo gấp gáp mang đến tai hại thủ lĩnh quân cờ đen, cứu được tri thức dân chúng Biện Lương, tin tức quan viên. Một công việc tuyên truyền bị cắt đứt, trong lòng đám người chủ đạo cảm thụ, trong lúc nhất thời khó có người ngoài biết được.
Đối ứng với Lâm An, thành thị mà Khang Vương Chu Ung khởi nghiệp lúc đầu là Giang Ninh, bây giờ là trung tâm của võ triều. Mà hạch tâm này, hiện giờ vẫn có vẻ như trẻ tuổi xoay tròn quanh thái tử, dưới sự hỗ trợ của phủ trưởng công chúa, dưới sự ủng hộ của hoàng đế, tụ tập một nhóm tuổi trẻ, lực lượng của thiếu tráng phái, cũng đang cố gắng phát ra hào quang của mình.
Sau khi trở lại Lâm An cùng phụ thân, tỷ tỷ gặp mặt một lần, Quân Vũ vội vàng trở về Giang Ninh. Mấy năm nay, Quân Vũ phí rất nhiều công sức, khởi động vài vật tư và quân bị của quân đội, trong đó sáng mắt nhất., Một là quân đội lưng còng của Nhạc Phi, hiện giờ trấn thủ ở Tương Dương, một là hải quân trấn giữ Hàn Thế trung, bây giờ trông coi phòng tuyến Hoài Nam. Người Chu Ung này nhu nhược nhát gan, trong ngày thường tín nhiệm nhất là nhi tử, khiến quân đội tâm phúc của hắn trông coi cũng là kẻ đứng mũi chịu sào.
Một trận chiến, trong tình huống song phương đều đã chuẩn bị, theo ý đồ sơ bộ cho thấy ba quân chưa động lương thảo, lại đến quân đội tập kết, Việt Thiên Lý đoản binh tiếp giáp, chính giữa cách nhau mấy tháng thậm chí nửa năm một năm là có thể: Đương nhiên, chủ yếu nhất cũng là vì Ngô ăn mày mua Trung Phong trước, người hữu tâm cảnh báo phía sau, mới khiến cho người ta có nhiều thời gian hòa hoãn như vậy.
Mặc dù đạt được một phần tài nguyên vô cùng lớn trong triều đình này, nhưng đối với các thế lực thống nhất khắp nơi, thống nhất tất cả các quan viên có tâm tư cùng ở một chỗ với nghệ thuật, tư duy còn hiển lộ ra quân võ trẻ tuổi còn chưa đủ thành thạo. Vì vậy trong khoảng thời gian ban đầu, hắn không có ở lại kinh thành tranh cãi với các quan viên lúc trước., Mà là lập tức trở về Giang Ninh, triệu tập những thủ hạ có thể sử dụng, vây quanh toàn bộ chiến lược phòng ngự, tranh thủ từng giây từng phút chuẩn bị, ra sức cầu hiệu suất công tác trên tay, phát huy tối đa.
Từ ý chỉ của Lưu Hạo truyền ra, dưới sự trợ giúp của cây cờ đen, các nơi ở Trung Nguyên đều lục tục có các loại phản ứng, mà những tin tức này tập hợp đầu tiên, chính là Giang Ninh của bờ Nam Trường Giang. Dưới sự ủng hộ của Chu Ung, Quân Vũ có quyền xử lý những tin tức này, chỉ cần không phân xích không lớn với triều đình, Chu Ung tự nhiên càng nguyện vì đứa con trai này mà tụ hội.
Cũng như An An, tại Giang Ninh, nội bộ Thái Tử phủ thậm chí là Nhạc Phi, nghe người không khỏi kể lại những lời nghị luận và đề phòng đối với hắc kỳ của Ninh Lập. Thậm chí càng hiểu tính cách của Ninh Lập, càng hiểu rõ tính cách lãnh khốc vô tình của y trong cách làm việc., Khi biết được sự tình biến hóa đầu tiên, trong thư mà Nhạc Phi phát cho Quân Vũ thư đã từng nói: "Nhất định phải đem Hắc kỳ quân Tây Nam làm cường địch chân chính để đối phó với "Thiên hạ tranh đấu, tuyệt không dung tình". Vì thế, quân Vũ ở trong phủ thái tử còn từng cố ý cử hành hội nghị một lần, rõ ràng một việc này.
Ngày xưa, bởi vì thái tử đã từng có quan hệ quen biết với Ninh Nghị, nên Tây Nam Thí Quân đại nghịch không dễ đối lập với võ triều. Mọi người bàn tán khắp thiên hạ, luôn nhấn mạnh người chơi cờ chẳng qua chỉ là vàng, tề, vũ tam phương, thậm chí còn cho rằng ngụy Tề đều là tăng cường. Nhưng lần này, họ liền nhấn mạnh thân phận " kì thủ" và " cừu thủ.
Chỉ cần xác định được điểm này, đối với ý đồ bắt Lưu Dực, hiệu triệu Trung Nguyên, ngược lại có thể nhìn thấy càng thêm rõ ràng. Quả thực, đây đã là cơ hội cuối cùng mọi người cùng có lợi, hắc kỳ không động thủ, toàn bộ Trung Nguyên hoàn toàn quy về nữ chính, Võ Triều có bất cứ cơ hội nào, chỉ sợ đều là khó càng thêm khó.
Trong Thái tử phủ trải qua không biết bao nhiêu lần thảo luận, sau đó Nhạc Phi cũng vội vàng chạy tới, thời gian của gã cũng không dư dả, gặp gỡ khắp nơi chung quy vẫn phải trở về tọa trấn Tương Dương, dốc toàn lực chuẩn bị chiến tranh. Buổi chiều hôm nay, sau khi Quân Vũ ở hội nghị, đem Nhạc Phi, nghe nói người Bất Nhị cùng với đại biểu Chu Bội bên kia thành chu hải lưu lại. Kỳ thật lớp cũ của Hữu Tướng phủ cũng là một số người mà Quân Vũ tín nhiệm nhất.
"Mấy ngày nay ta cùng mọi người tán gẫu, có ý nghĩ hão huyền, khó nói nên lời, cho nên muốn đóng cửa, để mấy vị xem kỹ cho ta."
Những năm gần đây, tư tưởng quân võ tương đối cấp tiến, ở trên quyền thế vẫn là hậu thuẫn của mọi người, nhưng đại đa số tư duy còn chưa đủ trưởng thành, chí ít không đến được trình độ cáo già, ở phần đông chiến lược, đa số đều là dựa vào phụ tá bên cạnh tham khảo. Nhưng lần này ý nghĩ của hắn lại không giống là do người khác nghĩ ra.
"Ngô ăn xin mua Trung Phong, Tông Phụ Tông xuôi nam, Tông Hàn khẳng định muốn đuổi theo, trận chiến này quan hệ đến đại cục thiên hạ. Hoa Hạ quân bắt Lưu Hinh chơi tốt, mặc kệ miệng nói hay hơn nữa, cuối cùng cũng khiến chúng ta trở tay không kịp, bọn họ chiếm tiện nghi lớn nhất. Lần này ta về kinh, Hoàng tỷ rất tức giận., Ta cũng muốn như vậy, chúng ta không thể để Tây Nam bị động như thế được... Hoa Hạ quân mấy năm nay ở Tây Nam sống cũng không tốt, vì tiền, bọn họ nói cái gì cũng bán, cùng với lý lẽ lớn, thậm chí có thể vì tiền xuất binh thay người trông nhà hộ viện, tiêu diệt sơn trại..."
Quân Vũ ngồi sau bàn sách gõ nhẹ lên bàn: "Võ Triều ta và Tây Nam có thù Thí Quân, không đội trời chung, tự nhiên không thể có liên hệ với nó, nhưng mấy ngày nay, ta nghĩ tình huống Trung Nguyên lại khác. Lưu Hinh Huyết Nam mấy ngày nay, trong bóng tối nhận được rất nhiều tin tức thật sự., Có thể như vậy hay không... Ừm, Từ Châu Lý An Mậu quan tâm đến võ triều ta. Có thể đồng ý, dù sao cũng không thể để cho hắn... Nữ chân nam hạ, Từ Châu là trọng trấn, đứng mũi chịu sào. Mặc dù có thể thủ được bao lâu cũng không thể biết, nhưng không thể vứt bỏ..."
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Y khẽ mỉm cười: "Chúng ta cho hắn một khoản tiền, bảo hắn mời Hoa Hạ quân xuất binh, xem Hoa Hạ quân tiếp thế nào."
"Võ Triều chúng ta chính là Lam Thượng Quốc, không thể tùy tiện để bọn chúng ném oan ức qua đây, chúng ta ném về." Quân Vũ vừa nói vừa suy nghĩ vấn đề trong đó. "Đương nhiên, lúc này cũng phải suy nghĩ kỹ càng chi tiết., Võ Triều ta tuyệt đối không thể ra mặt trong chuyện này, tiền lớn như vậy, từ đâu đến, hoặc là, mục tiêu của Từ Châu có quá lớn hay không, Hoa Hạ quân không dám tiếp theo., Có thể chọn một nơi khác... Nhưng ta nghĩ, đối với Hoa Hạ quân nhất định là hận thấu xương. Nếu có Hoa Hạ quân chặn đường phía nam, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua... Ừm, việc này còn phải lo lắng bọn người Lý An Mậu có đáng phó thác hay không. Đương nhiên, những thứ này đều là do ta nhất thời nghĩ lung tung, có lẽ có rất nhiều vấn đề..."
Trong lúc Quân Vũ lải nhải liên miên, ánh mắt mấy người khác trong phòng cũng đã sáng lên, Thành Chu Hải mở miệng đầu tiên: "Có lẽ có thể làm được..."
"Hả?" Quân Vũ ngẩng đầu lên.
Lại như là người trẻ tuổi đuổi theo sau một bóng người nào đó, hướng về phía đối phương giao trả đáp án...