Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Võ Triều, mùng chín tháng năm, ngày hè bắt đầu trở nên nóng bức, bộ binh đưa tin gấp, chạy nhanh trong mỗi một yếu đạo ở đại địa Giang Nam.
Đô hàng lâm, thương khách lui tới, thuyền thuyền đi lại, vẫn nối liền không dứt. vãng lai thư sinh, hiệp sĩ tụ tập, đều vì cảnh tượng phồn hoa của Võ triều mài mòn sắc mặt.
Thời gian mười năm đặt trong một cuộc đời của con người, là một khoảng cách thực tế và dài dằng dặc. Nó đủ để cho một thiếu niên trưởng thành, để một người trẻ tuổi chuyển biến thành thục, để người trung niên trưởng thành đi vào tuổi già, để người già buông bỏ suy nghĩ, hướng về phần cuối của sinh mệnh.
Vui sướng sẽ được tích lũy trong ký ức thời gian này càng thêm tốt đẹp, sợ hãi cũng sẽ vì năm tháng trôi qua mà trở nên hư ảo. Mười năm này, Nam Vũ từ lúc mới sinh ra chuyển biến phồn vinh bày ở trước mặt mỗi người, phồn vinh này là đã thấy được, đủ để chứng minh đồ hình và vinh quang của tân hoàng triều.
Bởi vì lúc trước đã từng chịu áp lực cùng hiện thực, thư sinh có thể biểu đạt sự xúc động phẫn nộ của bọn họ, viết ra văn tự càng làm cho người ta hùng hồn dõng dạc. Các hiệp sĩ được mọi người coi trọng gấp bội, sở dĩ suy nghĩ, không còn là chiến đấu đơn giản giữa rừng xanh cùng những người ăn đen không lên đài. Cho dù là các cô nương trong thanh lâu Sở quán, cũng càng dễ dàng "Loạn thế" tương đối bình tĩnh này tìm được nam tử khiến lòng người động, thậm chí say mê.
Đối với tất cả mọi người, đây là một niên đại tốt nhất.
Triều đình vẫn bận rộn như trước, trên bản đồ chính trị, các quan viên có thể dễ dàng thực hiện được khát vọng của bản thân. Thời gian gần đây, càng thêm bận rộn.
Tin tức liên quan tới cọng rơm tông phụ tông kia có khả năng "không tầm thường về nam". Ở trong triều đình võ triều, đã tạo ra một cơn bão lớn. Tin tức do bão táp này mang lại vẫn ở trạng thái phong tỏa như cũ, nhưng người tin tức linh thông tin đều là kẻ thù truyền tin., Đã mơ hồ có thể nhận ra một tia manh mối. Rất nhiều động tác của đại môn hộ, luôn có thể từ trong ra ngoài khơi dậy một ít gợn sóng. Gợn sóng này chưa chắc là vật phụ mặt, sau khi lên men mấy ngày, tại thượng tầng tin tức linh thông ở Lâm An, khả năng chiến tranh đã có một sơ bộ tin tức.
Người nghe thấy đều hùng hồn dõng dạc.
Theo thời gian dài đằng đẵng qua đi, bởi vì có cảnh tượng phồn hoa ôn dưỡng nên đối với cảnh tượng Cảnh Hàn triều mười năm trước, thậm chí gần đây vơ vét sơn kiểm hải, trong lòng mọi người đã sớm thay đổi hình dạng khác. Thảm tinh của Nam Vũ đã tạo cho mọi người lòng tin rất lớn., Một mặt tin tưởng trời sập xuống sẽ có người cao hơn chống đỡ, mặt khác, cho dù là công tử anh em của Lâm An cũng tin tưởng, cho dù người kim đánh tới lần thứ hai, võ triều đau đớn suy tư cũng đã có lực hoàn thủ - đây cũng là thành quả mấy năm gần đây võ triều tuyên truyền ra ngoài.
Nếu có thể hoàn thủ, cần cân nhắc chính là trong trận chiến này quyền lực biến hóa mang đến cơ hội cho mọi người, cơ hội trên quyền lực, trên kinh tế cơ hội. Mà mặc dù có người ưu lo võ triều lần nữa bị nhục, cũng phần lớn nghị luận bản thân làm sao xuất ra một phần khí lực, có thể ngăn cơn sóng dữ đổ xuống, chống đỡ trọng cung sắp nghiêng.
Biến hóa như vậy, rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu, cũng không dễ đánh giá. Nhưng đối với tin tức của triều đình Võ Triều, tự nhiên không thể tùy tiện ứng đối như vậy, sau khi phân tích và thảo luận với lượng lớn tình huống, ngược lại càng thêm gian nan.
Với tư cách là trụ cột, lúc này Tần Ngọc đã ở trong hạch tâm của trận phong bạo này.
Từ trường võ biến thành Nam Vũ, sau khi nữ thật sự sưu sơn kiểm hải, Tần Ngọc đã trải qua mấy lần khó khăn trắc trở ở quan trường võ triều, hiện giờ cũng đã là một trong những quan to lớn đứng trên đỉnh quyền lực. Đối mặt với Tả tướng Lữ Thừa Hạo, Hữu Tướng Trương bịch, Tần Ngọc trên triều càng có nhiều thủ lĩnh thuộc về tri trí phái: Lúc ở Cảnh Hàn triều, hắn mặc cho Ngự Sử Đài mặc chuyện này., Lấy cương thẳng không được, lại có thể ổn định đại cục, xây dựng triều an ổn, Tần Ngọc lại trước sau làm mấy mục dùng thủ đoạn lôi đình ổn định mâu thuẫn của cư dân Nam Bắc, đắc tội không ít người, nhưng quả thật là suy nghĩ cho toàn bộ đại cục.
Lúc này phái lý trí, bình thường chính là chủ và phái, sau khi nữ thật sưu tầm sơn kiểm hải, Tần Ngọc biết rõ chênh lệch giữa mình và kim nhân là chênh lệch vũ lực, cực kỳ khắc chế mâu thuẫn giữa song phương, hai năm qua thậm chí nói ra chuyện "Nam nhân quy nam nam"., Bắc Nhân quy bắc "Đại sách như vậy. Trong những đề xuất này của hắn không có nhân tình, nhưng cực kỳ thực tế, bởi vì thái tử quân Vũ là chiến phái chủ nhiệt huyết, bởi vậy Tần Ngọc một mực không được tương vị, nhưng cũng bởi vậy, địa vị trở nên siêu nhiên.
Hoàng đế Chu Ung lúc này cố nhiên sủng ái nhi tử, nhưng mặt khác, ở tầng lớp lý trí lại vô thức ỷ vào Tần Ngọc, hơn phân nửa cho rằng một khi sự tình xảy ra không thể thu thập, người như Tần Ngọc còn có thể thu thập cục diện rối rắm. Kim nhân khả năng tin tức nam hạ hội truyền đến, võ triều cao tầng hội nghị, không thể thiếu đại quan như Tần Ngọc, bất quá lần này không đợi hắn giội một gáo nước lạnh, bầu không khí trong triều đình, lại nhất trí ngưng trọng.
Mấy năm qua, võ triều tổ chức rèn luyện tân binh, chế tạo quân giới, nếu đối kháng với Lưu Hinh thì có vài phần tin tưởng, nhưng mà đối kháng với nữ thật, phần lớn những người trong triều đình qua được đầu óc, phần lớn đều hy vọng đây là tin tức giả được truyền đến - mỗi năm qua, kỳ thật đều có tiếng gió như vậy. Nhưng mà, trong một năm qua, tình huống dù sao cũng khác biệt.
Bệnh của Ngô ăn xin ngã xuống, tông phụ tông bổng muốn bắt Giang Nam, để đối với Tông Hàn làm ra uy hiếp, đối với nữ chân nhân Thượng Võ mà nói, đây đúng là tình huống cực kỳ có khả năng xuất hiện. Vì giả thiết tin tức mà tiên quyết, mọi người đối với ứng đối tiếp theo., Phần lớn đều lộ ra vẻ sợ hãi, một mặt, nghị luận cùng châm ngòi cùng châm ngòi được mọi người tôn sùng, mặt khác, đối với lựa chọn chiến tranh, hoặc nhiều hoặc ít lộ ra vẻ sợ hãi và hỗn loạn.
Tình huống cũng không phức tạp, từ mấy năm trước Võ Triều cùng nữ tử đối kháng thua sạch toàn bộ Trung Nguyên, xây dựng rào chắn bình định xong, địa vị quân đội Võ Triều liền được nâng cao lên trên diện rộng. Việc này cũng không phải là do đám văn thần nguyện ý, mà là sự thật xuất hiện trong chiến cuộc động thái, tình huống hỗn loạn khắp nơi đều cho người cầm binh càng nhiều quyền lực., Mặt khác, bất luận dân gian hay là quan trường, tiếng hò hét đối với quân nhân cũng dần dần tăng lên, trong thời gian này thậm chí còn có thái tử Quân Vũ, âm thầm phất cờ hò hét cho quân đội, khiến cho quyền lực triều đình bị ngăn chặn ở một mức nhất định.
Đối kháng giữa văn võ, cũng không chỉ vì tư lợi, ở địa bàn của các vị quan lớn như Nhạc Phi, Hàn Thế Trung được thái tử ưu ái, quyền thế của quân đội thông thiên, chiêu binh., thuế, thậm chí một số quan viên từ chối cho ý kiến. Các tướng quân dùng loại thủ pháp này bảo đảm sức chiến đấu quá mức, nhưng quyền lực của các quan văn khó mà thông hành, một quốc pháp muốn tiếp tục phổ biến, dưới tay lại có lực lượng hoàn toàn không nghe lời thậm chí là đối với quân đội. Trong võ triều trước kia, tình huống như vậy không thể tưởng tượng được, ở võ triều bây giờ, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Trên quan trường không có gì vừa đúng chỗ tốt, vô ích nhất định phải qua thường xuyên mới là chân tướng. Cũng như chống lại đại cục Hắc kỳ quân, văn thần trên dưới triều đều đang ý đồ phong tỏa lực lượng Hoa Hạ quân ở Tây Nam, nhưng một nhánh quân đội của Võ Triều lại vụng trộm mua sắm hỏa khí của Hoa Hạ quân — trong hai năm qua, bởi vì rồng mà không phải là rồng., Những thư sinh như Lý Hiển Điền hoạt động ở Tây Nam, hoạt động thương mậu đối với đám quân đi ra khỏi đầm lầy của Hoa Hạ, mỗi lần cũng có người báo cáo triều đình, nhưng cuối cùng không giải quyết được. Những chuyện này, cũng luôn làm cho người ta bực bội.
Muốn đánh bại địch nhân nhất định phải khiến quân đội có quyền tự chủ, không thể chỉ tay múa chân. Để quân đội tự chủ, đối phương lại thường xuyên vượt qua giới. Ván cờ bác giữa này muốn đạt tới cân bằng, là quá trình dài dằng dặc., Nhưng nói tóm lại, làm sao để chiến lực của quân đội tiết chế chính xác lại không khiến chiến lực của hắn bị hao tổn, đây là một khóa học lớn của triều đình võ triều trước mắt. Một khi đại chiến mở ra, rất nhiều đại thần trong mấy năm nay đều làm kiềm chế và cố gắng, đều trở thành bọt nước.
Triều đình thảo luận hỗn loạn cùng cãi vã mấy ngày, ban đầu ôm tin tức này có khả năng có ý nghĩ lầm, ý đồ phong tỏa tin tức này, dưới áp lực không ngừng của phủ trưởng công chúa cùng bọn người Trương Phong, vừa rồi phái sứ giả ra, làm thủ lĩnh quân đội các nơi, chỉ huy chờ chuẩn bị sẵn sàng., Tiếp tục phái người vào kinh thương thương nghị thời cuộc, đối sách. Những người đưa tin này mới đến nửa đường, một tin tức đáng sợ từ phía nam lan tràn tới, làm kinh sợ sóng gió giống như liên tiếp nổ mạnh, kéo dài ngàn dặm ầm ầm, nhào tới trước mắt!
....
Thời gian trôi qua mấy ngày, lúc trước đã từng là Đô thành Võ Triều, lúc này đã trở thành Biện Lương của Đại Tề, thời tiết hôn ám mà bị đè nén.
Tràng đại loạn kia đột nhiên xuất hiện.
Lúc biến loạn phát sinh, Lưu Dực đang ở trong Ngự Thư Phòng gặp vài tên đại thần, tiếng binh khí giao kích vang lên, trong lòng của hắn cũng bắt đầu trầm xuống.
Trong mấy năm ác mộng này, có lẽ hắn đã từng thấy qua tình cảnh tương tự. Lưu Hinh Cương ngồi sau bàn đọc sách run nhè nhẹ, khi thống lĩnh cấm quân Tiết Quảng cầm đao cất bước đi vào, trong sân ngoài đã là một mảnh giết chóc.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"Ngươi, ngươi ngươi..."
"Bệ hạ, có người đã hẹn với người." Cửa lớn của Ngự Thư Phòng bị đóng lại, bóng người kia nhếch môi cất bước đi tới: "Ta tới đón người đây."
Cũng giống như ba năm trước, đêm đó hắn nhìn thấy bóng đen, Tiết Quảng Thành thân hình cao lớn, Lưu Dực rút trường kiếm ra, đối phương đã đi tới, vung bàn tay lớn lên, gào thét đánh tới.
Từ khi Lưu Dực bị gian tế hắc kỳ uy hiếp trong Hoàng cung về sau, chỗ hắn đứng có năm trăm đến một ngàn nữ đệ tử tinh nhuệ trấn giữ, thay phiên phòng ngự với hán quân, nhưng vào lúc này, toàn bộ Hoàng thành đều đã lâm vào cảnh chém giết.
Thiết Thiên Ưng đã ở Biện Phục Cừu mấy ngày trải nghiệm đến lần đại hỗn loạn này, sớm đã không còn trong Biện Lương thành phồn hoa năm đó bay lên khói sói, tin tức khắp nơi hỗn loạn vô cùng, có người nói là một bộ cấm quân tham dự phản loạn, có người nói đã có không ít đại thần mưu đồ, thoát ly bóng ma nữ chân nhân.
Bị nữ chân nhân quản hạt mấy năm, mặc dù đã trải qua trấn áp khủng bố, nhưng đại địa Trung Nguyên, người lòng mang ngạo khí vẫn như cũ không ít. Trận hỗn loạn to lớn này đưa tới phản ứng dây chuyền, có người mở cửa thành ra., khích lệ cư dân trong Càn Lương thành trốn ra khỏi nơi đây, bỏ chạy tới Nam Vũ, cũng có người tham dự vào trận chém giết này. Nữ tướng trấn thủ Biện Lương thật lớn, sau đó không lâu liền rút trại vào thành, lúc này đã có mấy tên triều thần Đại Tề dẫn theo người nhà, ra khỏi thành bỏ trốn thật xa.
Hoàng đế Lưu Dực cũng bị bắt ra ngoài thành.
Tinh binh của thiện bào lập tức đuổi theo.
Đuổi và trốn, hỗn loạn và giết chóc. Rất nhiều người còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc là có người phản loạn tạo phản, hay là phía nam đội quân cờ đen kia cuối cùng đã động thủ với Lưu Hạo. Sau đó Thiết Thiên Ưng lại phát hiện ra, cờ đen triều đình Đại Tề đã kinh doanh suốt mấy năm, trong một đêm đã phát động.
Toàn bộ quá trình diễn ra quá trình mãnh liệt và nhanh chóng, thậm chí khiến người ta không thể phân biệt rõ ai bị che giấu, ai bị kích động, ai bị lừa, ai bị lừa gạt, đại lượng tin tức giả cũng che đậy phản ứng của nữ chân nhân trước tiên, hắc kỳ tinh nhuệ bắt được Lưu Hinh ra khỏi thành nam trốn chạy. Huân Huyên giận tím mặt, suất lĩnh một con đường tinh nhuệ, toàn bộ quá trình đuổi giết, thậm chí kéo dài mấy ngày, lan tràn từ Biện Tây Nam ngàn dặm.
Bốn ngày sau, đội quân truy bắt của Vu Lư trở về, bọn họ vây bắt giết được khoảng mười hai thành viên trong cờ đen, mười hai người này chết thảm liệt, nghe nói đã bị phân thây toàn bộ —— do Vu Huyên không mang người về, đoán chừng tất cả những người này sau khi chết mới bị bắt lại - Lưu Dực đã biến mất.
Toàn bộ Biện Lương loạn thành một mảnh, Thiết Thiên Ưng đã lặng lẽ rời khỏi khu vực nguy hiểm này, nhớ lại toàn bộ hành động của cờ đen, cảm xúc dâng trào. Chẳng qua, hai ngày sau tin tức liên quan tới Lưu Hinh truyền đến, trong lòng hắn cũng lạnh đi...
....
Sắp đến lúc an, tin tức thứ nhất truyền đến lúc này mới là rạng sáng ngày trước, trên triều hội, mọi người đều đã biết tin tức này.
Biện Đại loạn, Hoàng đế ngụy Tề Lưu Dực bị người bắt đi trong hoàng cung, nữ tướng thật đem đại quân của Vu Lư Dẫn đuổi đi, lúc này còn chưa tìm được Lưu Hạo.
Đây chính là tác phẩm của cây cờ đen.
Mấy năm trước cuộc chiến Tiểu Thương Hà kết thúc, Lưu Dực trắng trợn chúc mừng, kết quả buổi tối nào đó bị Hắc Kỳ quân mò vào hoàng cung, đánh hắn một trận. Từ đó về sau chén rượu cung xà ảnh, bị dọa thành bệnh thần kinh, nghe nói chuyện này là thật, bị đông đảo thế lực truyền thành trò cười, nhưng cũng bởi vậy mà tin đồn hắc kỳ thấm vào trong các thế lực Trung Nguyên.
Vào thời khắc này quan hệ Kim Vũ khẩn trương, Hắc kỳ quân bỗng nhiên đi ra oai phủ đầu Kim quốc, đối với triều đình Võ Triều, không thể không nói là một chuyện tốt. Mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng ngày thứ hai, khoảng giờ Tỵ, mọi người còn đang thương nghị chuyện ngụy trang biến ảnh hưởng, thì tin vui kia đã truyền đến.
"... ngụy Tề Lưu Hinh dùng Huyết Thư Chiêu tố cáo thiên hạ... Lúc trước Kim Cẩu thế lớn, bộ tộc Lưu thị bất đắc dĩ, vì bảo vệ cơ nghiệp võ triều, không thể không yếu kém, ủy thân ủy thân, nơm nớp lo sợ... Cuối cùng bảo vệ được đại cục võ triều không mất, Trung Nguyên vẫn còn trong tay Hán nhân... Hiện tại thời cơ chín muồi, liền cùng các lộ nghĩa sĩ một đạo, khởi binh dù sao, trở về đại võ ta... Trung Nguyên dù sao cũng đã về, đại hỉ a, bệ hạ a..."
Mùa hè, ngoài điện ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, thái giám truyền tin nói xong việc này, trên long ỷ Chu Ung còn có chút hoang mang.
"A... Dù sao cũng đã rồi..."
Trong nháy mắt, Trung Nguyên đã quay trở lại. Võ Triều, đất đai không mất một chút nào sao?
Trên triều đình, đám người Lữ An Hạo, Tần Ngọc sắc mặt đã trở nên trắng bệch, toàn bộ triều đình, tiếng hít thở cũng trở nên gian nan, ánh mặt trời bên ngoài bỗng nhiên trở nên không có màu sắc, trăm kiếm ngàn đao, như núi như biển từ ngoài điện tràn vào, như đâm tới trước mỗi người.
"Hắc kỳ... Đây là độc kế của Võ Triều chúng ta a..."
....
Trong phủ công chúa, Chu Bội nghe được tin tức này, phá vỡ chén nước trong tay, hai tay của nàng run rẩy, không còn màu máu.
....
Từ sau khi Thí Quân, thời gian mười năm trôi qua, Hắc kỳ quân vẫn luôn duy trì thái độ khắc chế Võ Triều.
Mặc dù đối với việc giao phong trên chiến trường thường thường không lưu tình, thời điểm tự bảo vệ mình cũng không kiêng kỵ ngoan thủ, nhưng ở bên ngoài, đa số Hắc kỳ quân mưu lược, cũng không có ác ý với Võ triều. Phảng phất là vì ác ý sát quân của mình có áy náy, sách lược của hắc kỳ, có thể tránh né Võ triều, thường thường thường tránh né, cho dù không thể tránh, hoặc nhiều hoặc ít, cũng đều có khuynh hướng thiện ý trên miệng.
Lúc này đây, tại thời điểm mấu chốt như thế này, hắc kỳ một cái bạt tai đánh vào trên mặt nữ chân nhân. Không ai ngờ tới chính là, hắn rốt cục trở tay hung hăng đem mũi kiếm cắm vào tâm khảm của Võ Triều.
Đây là một kiếm lộ hết sức sắc bén, cũng bao hàm cả ngươi chết ta sống lãnh khốc và hung tàn.
Trên sân khấu của thiên hạ, xưa nay không có không gian để cảm tình sinh tồn, cũng không có chỗ cho kẻ yếu thở dốc.
Không lâu sau đó, tin tức truyền khắp thiên hạ.
Bánh răng chiến tranh, chậm rãi đập lên. giao phong dưới sóng nước này, chính thức triển khai kịch liệt...