Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thời tiết xuân hàn qua đi, thân thể đau nhức ẩn ẩn không còn kháng nghị nữa.
Mùa hè trước khi ấm áp nhiều mưa mà nóng, là thời gian tốt nhất từ trước tới nay của Lý Thông, vết thương cũ ở thủ thành không còn phát tác nữa. Buổi sáng ngày thường gặp khách, dạy học sách, cũng bởi vì thời tiết này đạt được không ít tiện lợi. Ở trong viện của Minh đường, hắn thường xuyên cùng một đám học sinh thảo luận với nhau, cho đến tận đêm khuya, thậm chí cũng có lúc suốt đêm khuya. Trong khoảng thời gian này, cũng có thể coi là cuộc sống kiên định nhất của hắn.
Tại văn đàn của võ triều, thậm chí cả chính đàn, hôm nay Lý tần là một tồn tại phức tạp và cổ quái.
Khi Lý tần còn trẻ cũng coi như là kỳ tài ngút trời danh chấn trên đất, với phong lưu giàu có của Giang Trữ, đây là đệ nhất tài tử trong miệng mọi người, đặt ở kinh thành cũng coi như là một thanh niên tài hoa xuất chúng rồi.
Đương nhiên, lời giải thích của mọi người ở tầng dưới thì dừng lại trong miệng những người này, đối với người cầm quyền chân chính của thời đại này mà nói, thi văn phong lưu, đệ nhất tài tuấn, cũng đều chỉ là hoa danh khởi đầu. Lý Liên tuy có tài danh, nhưng đoạn thời gian ban đầu, quan chức không đủ, đi nhầm cửa, không lâu sau, cái tên này cũng chỉ vẻn vẹn là một cái thuyết pháp mà thôi.
Hắn tiến vào chính đàn, bắt nguồn từ sự ưu ái của Tần Tương Nguyên, tuy nhiên trong khoảng thời gian đó cũng không thể nói là đã tiến vào phạm vi hạch tâm của Tần hệ. Sau đó hắn và Tần Thiệu và thủ Thái Nguyên, Tần Thiệu chết thân, hắn bị thương nặng mà quay về. Sau khi Tần Kế Nguyên đi rồi., Ninh Nghị Thí Quân, Lý tần vẫn luôn ở trong một cái vị trí xấu hổ. Thí Quân tất nhiên là đại nghịch bất đạo, nhưng đối với cái chết của Tần Tín Nguyên, mọi người đều có chút đồng tình, mà nếu bàn về Thái Nguyên... Lúc đó lựa chọn trầm mặc hoặc là mọi người đứng ngoài quan sát, ít nhiều gì cũng có thể khẳng định Tần Thiệu và Tiết Liệt.
Lý tần hãm sâu Thái Nguyên, một thân thương bệnh, trong thời gian hỗn loạn ban đầu, mới có thể tự vệ, nhưng thái độ đối với hắn trong triều đình, đối với hắn cũng đều lãnh đạm.
Sự sỉ nhục của Tĩnh Bình khiến ngàn vạn người tán loạn. Lý tần vốn là quan văn, lại âm thầm nhận nhiệm vụ đi giết Ninh Nghị. Y nghĩ đến thái độ "phế vật" phối hợp với y vào tử địa.
Cuối cùng Lý Liên cũng quyết liệt với Ninh Nghị, Trung Nguyên đại hỗn loạn, hắn chỉ là một thư sinh, theo dân chúng xuôi nam, lại trải qua sưu sơn kiểm hải. Lúc này Chu Ung thượng vị, Chu Bội, Quân Vũ hai tỷ đệ có quyền thế., Đáng lẽ ra phải là lúc trọng dụng hắn rồi, nhưng mà Lý tần lại từ bỏ ý nghĩ tiếp tục nhập triều làm quan. Y sáng lập ra Minh đường thư viện, lại mở ấn thư và phường thị, mỗi ngày đều gửi "Báo chí", đưa ra một số câu chuyện nho nhỏ, ngồi luận đạo với mọi người, giải tứ thư ngũ kinh, lại không dám đi vào quan trường nữa.
Mọi người vì vậy liền " hiểu", đây là muốn dưỡng vọng.
Trong quá khứ, phần đông người đọc sách đều có đại tài, không muốn vì việc vặt mà làm tiểu quan quan nhỏ, vì vậy nên trước dưỡng danh vọng. Đợi đến tương lai, một bước lên trời làm thịt, cũng coi như một con đường. Lý Liên nhập sĩ bắt nguồn từ Tần Tương Nguyên, thành danh lại bắt nguồn từ hắn và Ninh Nghị quyết liệt., Nhưng bởi vì thái độ của Ninh Nghị ngày đó cùng với hắn giao cho Lý Phí vài quyển sách, danh khí dù sao cũng là thật. Lúc này Nam Vũ, có thể có một tên "Túc địch" như vậy cũng không phải là chuyện xấu, công tại tư, Chu Bội, Quân Vũ hai tỷ đệ cũng tương đối tán thành hắn, cũng ở phía sau thúc đẩy sóng gió, trợ giúp thanh thế.
Đương nhiên, về phần suy nghĩ chân thực và ý đồ của Lý tần thì không nhiều lắm, có thể xem hiểu được thì càng ít.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Cứ như vậy, ở một nơi hẻo lánh hẻo lánh của Minh đường ở Tây Bắc An An. Trong mấy năm này, nó đã trở thành chỗ trung tâm của văn điện võ triều, thường văn nhân học sinh thường tới mới có được, hoặc cống hiến trí tuệ, hoặc biện luận khó giải quyết., Hy vọng có thể dựa vào một lần thành danh, cũng có ý đồ khác, ngẫu nhiên tới đây: Đây là chiến sĩ dũng mãnh cơ trí muốn đi tây bắc trừ ma, thấy quốc gia nguy mất, lập tức động thân, đầu bút theo giặc, gia cảnh của những thư sinh này giàu có đến mức nào., Gia đinh mang theo tùy tùng hội võ, hào dũng, muốn từ mối họa võ triều bắt đầu dọn dẹp, dẹp loạn. Vì vậy trước khi đi, hắn tới nơi này, dò hỏi Lý tần có tin tức liên quan tới vị đại địch kia, là tri kỷ tri bỉ, bách chiến không hầu như.
Những người này, vào đầu năm nay, bắt đầu trở nên nhiều hơn.
Đối với những người này, Lý tần cũng đều tận lực khách khí chiêu đãi, sau đó gian nan nói cho bọn họ nghe một ít ý nghĩ của mình...
"... Ở phía Tây Nam, thế lực hiện giờ của Ninh Nghị, chủ yếu chia làm ba thế lực... hạch tâm là cùng đăng, ba huyện Duyên, còn lại Tần Thiệu truân quân Thổ Phiên, đây là vị trí hạch tâm tinh nhuệ của hắc kỳ; ba người, Miêu Cương Lam Hoàn Thân ở gần đây vốn là dòng dõi bá đao, Thiên Nam Phách Đao Trang, lại là một bộ phận còn sót lại sau khởi nghĩa, sau khi đám người Phương Bách chết đi, Bá Đao Trang vẫn một mực thu nạp loạn phỉ Phương Tịch, sau đó tụ thành một lực lượng..."
"Vô sỉ! Ninh Nghị này làm ra sự tình đại nghịch trước kia, còn từng đánh dấu hắn có công lớn với chuyện ở biên cương! Hiện giờ xem ra, thật sự là vô sỉ!"
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây rơi xuống, ngồi trong sân, người trẻ tuổi diện mục đoan chính tên là Tần Trưng, chính là con cháu Tần thị mang theo ở Phúc Châu. Tần gia chính là đại tộc địa phương, là thế gia thư hương, Tần Trưng ở trong nhà không phải con trai trưởng, tập võ từ nhỏ cũng có thành tựu một phen, lần này, cũng là muốn đi Tây Nam giết giặc, tới chỗ Lý Liên hỏi han.
"Đúng vậy." Lý Anh uống một ngụm trà, gật đầu. "Người tên Ninh Nghị này tâm cơ thâm trầm, rất nhiều chuyện đều có bố trí của hắn nhiều năm. Nói thế lực hắc kỳ, ba chỗ này không phải chủ yếu, bỏ qua ba chỗ tinh binh này, chân chính làm cho hắc kỳ chiến mà thắng, chính là hệ thống tình báo của hắn trong mấy năm gần đây. Những hệ thống này ban đầu là làm cho hắn tranh phong chiếm đại tiện nghi với người của Lục Lâm, cũng giống như lúc trước..."
"Vô sỉ!"
Lý Liên nói đến những năm trước Ninh Nghị đối nghịch với người Lục Lâm, Tần Trưng nghe được bày trận liền nhịn không được chửi ầm lên một câu. Lý tần cũng gật gật đầu, tiếp tục nói.
"Những năm gần đây, có rất nhiều nhân sĩ Lục Lâm muốn tru sát Ninh Nghị. Mặc dù trong hai năm mất tích của Ninh Nghị, những nghĩa sĩ như Tần hiền đệ hoặc văn võ lần lượt đi Tây Bắc cũng không ít. Nhưng lúc đầu mọi người căn cứ vào nghĩa khí, câu thông không đủ với người Lục Lâm lúc trước., Xảy ra chuyện cũng không khác lắm. Còn chưa tới nơi hòa hợp, người mình đã nội chiến nhiều lắm, hoặc là mới tới nơi, liền phát hiện đối phương đã sớm có chuẩn bị, mình đã sớm bị theo dõi từ sớm. Trong lúc này, có người thất bại tan tác quay về, có người nản lòng thoái chí, cũng có người... Bởi vậy mà bỏ mình, một lời khó nói hết..."
"Vô sỉ! Ma đầu đáng chết!"
"Đúng vậy." Lý tần gật đầu. "Nhưng, người đọc sách chung quy cũng không giống kẻ thô lỗ. Thời gian mấy năm trôi qua, mọi người đều đau lòng suy nghĩ, cũng có người nổi bật trong đó tìm được phương pháp đối phó với hắn. Trong thời gian này, Long gia Hàng Châu khác gì Long gia, mấy người Lĩnh Nam Lý Hiển Nông cũng từng chân chính uy hiếp đến tồn vong của hắc kỳ., Tự thân tiến vào hòa giải, cùng đám hắc kỳ bàn luận, mặt răn đe mọi người. Hắn tài ăn nói, mọi người tương đương khó chịu, về sau hắn thuyết phục các nơi, đã từng liên hợp quan binh châu các nơi, muốn tiêu diệt cờ đen, lúc đó thanh thế cực thịnh, nhưng mà hắc kỳ từ đó cản trở, lấy tử sĩ vào thành khuyên chiến, cuối cùng thất bại trong gang tấc."
"Về phần Lý Hiển Nông, chỗ hắn bắt tay chính là Tây Nam Ni tộc. Tiểu Lương Sơn là nơi tụ cư của Ni tộc, dân chúng Ni tộc nhanh nhẹn dũng mãnh, tính tình cực kỳ hoang dã, bọn họ quanh năm sống ở biên giới Võ Triều và đại lý của ta., Người ngoài khó quản, nhưng nói tóm lại, đa số ni tộc vẫn nghiêng về phía võ lâm ta như cũ. Lý Hiển Điền và Ni tộc thuyết phục tất cả các bộ tộc, lệnh cho những người này xuất binh tấn công, âm thầm từng ám sát thê thiếp Ninh Nghị, khiến cho y hiện ra lá bài tẩy., Sau đó mấy bộ lạc Ni tộc ở trong Tiểu Lương Sơn chinh phạt lẫn nhau, các bộ tộc đứng đầu đều bị diệt sạch. Việc này nói là nội chiến với bên ngoài, kì thực là do hắc kỳ động thủ. Thủ hạ phụ trách việc này là nanh vuốt của Ninh Nghị, lòng dạ độc ác, hành sự cực kỳ ác độc, Tần hiền đệ nếu đi Tây Nam sẽ phải coi chừng người này."
"Hừ, tội đáng chết!" Tần Trưng lại hừ một câu.
"Hắc kỳ tại Tiểu Lương sơn thanh thế lớn, hai mươi vạn người tụ tập, không phải người mạnh mẽ thất phu có thể địch. Sau chuyện Ni tộc nội chiến, Lý Hiển Kiệt bị tên Thang Mẫn Kiệt kia đuổi giết, nghe nói thiếu chút nữa họa đến người nhà, nhưng cuối cùng cũng coi như mọi người giúp đỡ, không có chuyện gì. Tần hiền đệ nếu đi tới bên kia, cũng không ngại liên lạc với Lý Hiển Điền, Long chứ không phải đám người, trong đó có rất nhiều kinh nghiệm, có thể tham khảo."
"Chỗ có những nghĩa sĩ này, Tần mỗ sao có thể không tới bái kiến." Tần Chinh gật đầu, một lát sau lại nói: "Thật ra, Lý tiên sinh không ra khỏi cửa là có thể biết đại sự như vậy, vì sao không đi Tây Nam, cùng tương lai thịnh hành? Ma đầu kia đi ngược lại chính là nguyên nhân Võ Triều ta gây họa loạn, nếu Lý tiên sinh có thể đi Tây Nam, trừ ma đầu này nhất định sẽ danh chấn thiên hạ. Theo tiểu đệ nghĩ, với danh vọng của Lý tiên sinh, nếu có thể đi, tất cả nghĩa sĩ Tây Nam, cũng nhất định phải do tiên sinh sai khiến..."
Hắn nói xong, còn không đợi Lý Liên trả lời, lại nói: "Ta biết lúc trước tiên sinh ở Tây Bắc đã trải qua một lần ám sát ma đầu, chẳng lẽ vì vậy mà nhụt chí? Thứ cho tiểu đệ nói thẳng, đây là đại sự vì nước vì dân, một lần thất bại thì có gì mà nhụt chí, tự nhiên làm một lần, lặp đi lặp lại, cho đến thành sự... À, tiểu đệ lỗ mãng, kính xin tiên sinh thứ tội."
Nghe hắn nói thẳng thắn như vậy, Lý Liên mỉm cười, chắp tay: "Việc này tạ ơn Tần hiền đệ đã khai thông, chuyện Tây Bắc đối với ta đúng là một phen tâm bệnh. Chỉ là sau chuyện đó, ta cũng từng nghĩ tới nhiều lần, giết chết Ninh Nghị., Chúng ta có thể đánh bại Nữ chân nhân sao? Sự khác biệt giữa chúng ta và Hắc kỳ quân rốt cuộc ở nơi nào. Cờ đen phát triển đến bây giờ tổng cộng lại chỉ là hai ba mươi vạn người, nhưng đã chân chính danh chấn thiên hạ, vì sao võ triều chúng ta giàu có tứ hải, lại bị nữ chân nhân đánh cho chật vật lui về phía nam..."
"Ài, Lý tiên sinh." Tần Tập cắt ngang lời nói của hắn: "Võ triều ta chỉ là thế yếu nhất thời, nước khó đứng đầu, từ đầu đã có anh hùng xuất thế, Tần mỗ có lòng tin, hôm nay phấn chấn, đau lòng suy nghĩ, võ triều trên dưới một lòng, ngày sau tất có thể đánh bại nữ thật, thu phục Trung Nguyên. Chỉ là mọi chuyện đều có suy bại trong võ triều ta., Từ lúc Ma Đầu Thí Quân kia muốn phấn chấn võ triều. Loại ma đầu này chưa chết, võ triều của ta vẫn luôn như nghẹn ở cổ họng, khó nói nổi, bởi vậy, tiểu đệ cho rằng trước khi bại nữ thật, nhất định phải bắt sống Ninh Nghị, tế kỳ giết người, báo cáo lên trời, như thế thiên đạo mới có thể một lần nữa bảo vệ Võ Triều ta!"
Lý Liên trầm mặc một lát, cũng chỉ có thể cười gật đầu: "Hiền đệ cao kiến, ngu huynh nên suy nghĩ sâu xa. Chẳng qua, cũng có một số việc, theo ta thấy, là bây giờ có thể đi làm... Ninh Nghị tuy gian xảo, nhưng nhân tính lại hiểu biết cực kỳ., Hắn lấy đông đảo biện pháp giáo hóa đám người dưới trướng, cho dù đối với binh sĩ cấp thấp, cũng có đông đảo hội nghị cùng chương trình học, hướng bọn họ quán thâu... Vì bản thân mà chiến đấu, như vậy kích phát sĩ khí, mới có thể đánh ra chiến tích kiêu nhân. Nhưng những thuyết pháp này của hắn, kỳ thật là có vấn đề., Cho dù kích phát huyết tính trong lòng người, tương lai cũng khó có thể trị quốc, làm cho người ta tự chủ ý nghĩ, tuyệt không phải một ít khẩu hiệu có thể làm được, cho dù nhìn như cuồng nhiệt, đánh cho lợi hại, trong tương lai, cũng có một ngày, tất sẽ sụp đổ..."
"Ma đầu kia đại thế nghịch thiên hạ, quyết không thể kéo dài được lâu!" Tần trưng nói.
"Nhưng mà, phương pháp giáo hóa thế nhân bậc này, chưa chắc đã không thể lấy được phương pháp." Lý Trọng nói, "Đạo của Nho gia ta, hy vọng trong tương lai sẽ có một ngày, người người đều có thể hiểu lý, trở thành quân tử. Thánh Nhân nói năng đại nghĩa., Dạy dỗ một ít người, có thể nói đại nghĩa, dù sao cũng khó lý giải, nếu vĩnh viễn cầu câu này đại nghĩa chi vẻ, vậy thì sẽ luôn có rất nhiều người, khó có thể đến đại đạo. Ta ở Tây Bắc, gặp qua binh lính hắc kỳ trong quân, về sau theo đông đảo nạn dân lưu ly., Cũng từng chân chính thấy được dáng vẻ của những người này, ngu phu ngu phụ, nông dân, dưới cửu lưu hán tử, cái kia gặp người đều một câu chất phác không nói ra được, trong lòng ta liền nghĩ, có hay không có phương pháp, khiến cho những người này, biết bao nhiêu đạo lý đây?"
"Bên phía Ninh Nghị, ít nhất có một cách là đúng: phương pháp lấy vật, có thể giúp thiên hạ đầy ắp vật tư, cẩn thận nghiên cứu quy luật trong đó. Phương pháp in ấn, ấn có thể làm, như vậy, đầu tiên là phải sử người trong thiên hạ, có thể đọc sách biết chữ..."
"Việc này tất nhiên là chuyện tốt, bất quá ta thấy cũng chưa chắc là ma đầu kia sáng tạo ra."
"...Nếu có thể đọc sách biết chữ, giấy phong túc, kế tiếp, lại có một vấn đề, Thánh Nhân vi ngôn đại nghĩa, người bình thường chỉ biết chữ, không thể giải nghĩa. Trong này, có thể có phương pháp càng tiện lợi hơn hay không, khiến mọi người minh bạch đạo lý trong đó., Đây cũng là một biện pháp mà trong Hắc kỳ quân sử dụng, Ninh Nghị gọi là "Bạch ngôn ngôn" đem ngôn ngữ viết trên giấy biểu đạt giống như lời nói của chúng ta. Kể từ đó, mọi người mới có thể dễ dàng hiểu được... Ta ở trong thư phòng Minh đường in dấu những câu chuyện kia, cùng giọng điệu sách vở giống nhau như đúc, tương lai có thể dùng chú thích điển tịch, tường thuật đạo lý."
"Làm sao có thể như vậy!" Tần Chinh mở to hai mắt nhìn, "Chuyện xưa bản, bất quá... Nhưng tác phẩm của trò chơi, lời nói đại nghĩa thánh nhân, lại là... không thể có chút sai lệch nào! Nói rõ chi tiết, giải thích được như nói chuyện... Không thể, không thể như vậy a!"
"Vì sao lại không?"
Tần Chinh kia dù sao cũng có chút bản lĩnh, trong đầu hỗn loạn trong chốc lát: "Thí dụ như, thí dụ như chúng ta nói chuyện, hôm nay, ở chỗ này, nói chuyện này, những chuyện này đều có thể xác định. Lúc này chúng ta chỉ trích những lời thánh nhân nói, thánh nhân nói như vậy., Đối ứng với ý nghĩa cụ thể mà chúng ta nói. Thế nhưng theo lời Thánh Nhân, nó chính là chủ quan, không chỗ không thể dùng, hôm nay ngươi giải được chi tiết, người bình thường nhìn, không thể phân biệt, liền cho là đại nghĩa kia, chỉ dùng ở đây, đại nghĩa kia liền bị tiêu giảm. Sao có thể làm chuyện như vậy!"
"Tần hiền đệ nói chí phải, nhưng mà ta nghĩ như thế nhập vào tay cũng không phải là không thể..."
"Không được, tự nhiên không thể..."
"Tại chúng ta nghĩ, trước hết lấy câu chuyện, cố gắng giải thích ý nghĩa của nó, có thể ví dụ, trần thuật... Tần hiền đệ, việc này chung quy là phải làm, hơn nữa lửa sém lông mày, không thể không làm..."
Tần Chinh chỉ lắc đầu, lúc này giáo và học đa số là đọc sách, đọc thuộc lòng làm chủ, học sinh có nghi vấn, có thể trực tiếp dùng lời nói làm lão sư giảng giải giúp Thánh Nhân cũng không nhiều, chỉ vì tứ thư chờ đợi bên trong, đạo lý giảng thuật thường thường không nhỏ., Sau khi lý giải ý nghĩa cơ bản, phải lý giải suy nghĩ trong đó, lại muốn làm cho hài đồng hoặc là người trẻ tuổi chân chính lý giải, thường thường làm không được, rất nhiều lúc để hài đồng đọc thuộc lòng, phối hợp với con người cảm ngộ một ngày nào đó mới có thể minh bạch. Để cho người học thuộc lòng sư phụ đông đảo, trực tiếp nói "Nơi này chính là một ý tứ gì đó, ngươi cõng xuống cho ta một lão sư thì lại không có một người nào.
Tần Chinh từ nhỏ được giáo dục bực này, trong nhà giảng dạy con cháu cũng đều trong lòng kính sợ, hắn biện pháp mới không được, lúc này chỉ cảm thấy Lý tần rời kinh phản đạo, không thể nói lý. Hắn vốn cho rằng Lý tần ở nơi này chính là dưỡng vọng, không ngờ hôm nay nghe đối phương nói ra những lời như vậy, suy nghĩ lập tức hỗn loạn lên, không biết như thế nào đối đãi vị "Đại nho" trước mắt này.
Lý Anh nói ra từng câu từng suy nghĩ trong lòng. Hắn từng thấy Hắc kỳ quân mở miệng, kiểu nói "Mỗi người đều có trách nhiệm", miệng hô khẩu hiệu, phương thức kích nhiệt huyết, chủ yếu là dùng để đánh trận công cụ., Cách người thật sự gánh vác trách nhiệm còn xa lắm, nhưng không mất một cái bắt đầu. Sau khi hắn và Ninh Nghị quyết liệt, minh tư khổ tưởng, cuối cùng phát hiện, đạo của Nho gia, cuối cùng vẫn yêu cầu thực sự thực hiện, mỗi người đều hiểu lý lẽ. Trừ cái đó ra, không còn thứ gì khác. Tất cả những thứ khác đều là hư ảo.
Vì vậy y học cách thức của Ninh Nghị là để thế nhân có thể đọc sách, sau khi đọc sách, làm sao có thể làm cho người ta hiểu được đạo lý chân chính. Vậy thì để thuật ngắn gọn, dùng đạo lý kể chuyện, dùng ví dụ thật sự dung nhập vào tâm lý của người khác. Thủ pháp của Ninh Nghị chỉ là kích động, còn bản thân y thì phải nói tới đại đạo chân chính, nhưng tất cả mọi người đều nghe hiểu: Cho dù tạm thời không làm được, nhưng chỉ cần có thể tiến lên một bước, đó cũng là tiến bộ.
Những chuyện này, có thể giải quyết từng bước từng bước một. Phổ thông sách vở, ngắn gọn kể lại, tiếp theo, tự nhiên sẽ có chuyện càng thêm sinh động, chuyện xưa càng tốt hơn, chỉ cần lấy đạo lý truyền thụ làm nguyên tắc, không ngừng đột phá, cuối cùng sẽ có một ngày đạo của Nho gia được thực hiện.
Trong những ngày qua, Lý tần nhiều lần luận đạo với Minh Đường, cũng đã từng cho người ta ôn lại, dùng văn tự kết sách, ngoại trừ nói trắng ra, cũng sẽ có một bản văn tự cung cấp cho nho sinh xem. Mọi người thấy lời nói trắng như người bình thường nói., Chỉ cho rằng Lý tần và Ninh Nghị học được phương pháp kích động, ở trong bình dân cầu danh vọng, có đôi khi còn âm thầm cười nhạo, vì danh tiếng, thật sự là muốn móc hết tâm tư. Nhưng nào biết được, bản này mới là đại đạo chân chính của Lý tần.
Lý tần tần nói ra những chuyện này, lại đem những gì mình biết nói ra. Tần Chinh trong lòng buồn bực, nghe xong liền khó chịu đứng dậy cáo từ, dù sao danh khí của hắn cũng không lớn, lúc này suy nghĩ cùng Lý tần tướng Tả cũng không tiện mở miệng chỉ trích quá nhiều, cũng sợ mình nói miệng không được, chẳng qua biện luận đối phương chỉ thành trò cười, trước khi đi chỉ nói: "Lý tiên sinh như vậy, chẳng lẽ có thể đánh bại Ninh Nghị kia?" Lý tổng quản chỉ im lặng, sau đó lắc đầu.
"Vậy chẳng lẽ có thể đánh bại nữ chân nhân?"
"Công lao cần tích lũy nhiều năm... Nhưng mà lại là trăm năm, ngàn năm đại đạo..."
Cách nói của Lý Liên, nghe thế nào cũng giống như đang giảo biện.
Tần Chinh trong lòng khinh thường, sau khi rời Minh đường, nhổ một ngụm nước bọt ở trên đường: "Lý Đức Tân gì chứ, mua danh chuộc tiếng, ta thấy rõ ràng là ở Tây Bắc hắn sợ tên Ninh ma đầu kia, lải nhải bỉ ổi tìm cớ, cái gì đại đạo, ta nhổ... Tư văn bại hoại! Đồ bại hoại chân chính!"
Hắn nói câu này là tùy tùng bên cạnh hắn, sau khi nói xong lại nói: "Hừ, xem hắn làm môn phái như vậy, khẩu khi nói chuyện sẽ làm thế nào. Ta nhìn hắn... Chẳng lẽ là do Ninh ma đầu kia phái tới phản gian? Cũng khó trách mấy năm nay tin tức Hắc kỳ quân linh thông như thế, không được, chúng ta đi tới Tây Nam, không thể làm việc theo suy nghĩ lúc trước, cũng phải nhắc nhở nghĩa sĩ Tây Nam một chút, trong đó có lẽ có gian trá..."
Cứ lầm bầm như thế mà đi về phía trước, bên cạnh có một bóng người đang xông tới, Tần Trưng vậy mà không kịp phản ứng, đụng người kia một cái, đạp đạp lui về phía sau vài bước., Thiếu chút nữa ngã sấp xuống rãnh nước thúi ven đường. Hắn cầm thân hình ngẩng đầu lên nhìn, đối diện là một đội hơn mười người giang hồ, thân mang mũ rộng vành ngắn, xem xét sẽ không dễ chọc. Vừa rồi đụng tên đại hán kia nhìn hắn một cái: "Nhìn cái gì? Tiểu mặt trắng, tìm đánh hả?" Một mặt nói xong, trực tiếp đi về phía trước.
Vừa rồi va chạm, Tần Trưng đã biết đối phương võ nghệ cao cường, mặc dù tuổi trẻ khí phách hăng hái, nhưng thủ đoạn tranh đấu của Lục Lâm rất kịch liệt, hắn muốn giết chết Ninh Nghị thành danh, đối với tùy tiện phóng thích ngang tàng bị giết chết ở đầu đường nhưng lại không có hứng thú. Lúc này chần chờ một lát, hắn lại thấy kinh sợ.
Hắn tự biết mình và thủ hạ đi theo có lẽ không đánh lại đám người này, nhưng đối với việc giết chết Ninh Ma Đầu ngược lại cũng không lo lắng, thứ nhất là nhất định phải làm. Thứ hai, nếu thật sự muốn giết người, người đứng đầu cũng không phải là võ nghệ mà là kế sách. Trong lòng mắng Lục Lâm Thảo thô lỗ mấy lần, khó trách bị Tâm Ma đồ sát như trảm thảo, trở về khách sạn chuẩn bị khởi hành hành hành trình.
Bên này, Lý Mạch tiễn Tần Chinh đi, bắt đầu trở lại thư phòng ghi chú những câu chuyện nhỏ. Những năm gần đây, thư sinh đi vào Minh đường rất nhiều, hắn cũng nói rất nhiều lần, những thư sinh này nghe được có chút u mê, có chút phẫn nộ rời đi., Có chút tức giận quyết liệt ngay tại chỗ, đều là chuyện thường. Mọi người sinh tồn trong hào quang Nho gia mà không thấy được sự đáng sợ của Ninh Nghị, cũng không cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lòng Lý Trọng. Học vấn cao cao tại thượng kia không cách nào tiến vào trong lòng mỗi người, khi Ninh Nghị nắm giữ biện pháp câu thông với dân chúng bình thường, nếu những học vấn này không thể đi xuống, nó thật sự sẽ bị đập rơi.
Tự lo nghĩ tạo từ chữ, ngôn ngữ, mục đích tồn tại văn tự chính là truyền lại kinh nghiệm của người khác, cho nên, hết thảy ngăn cản chi tiết, đều là thiếu sót, hết thảy thuận lợi đổi mới, đều là tiến bộ.
Lý Đức Tân biết mình đã đi tới trên con đường phản đạo ly kinh, mỗi ngày hắn đều chỉ có thể thuyết phục mình như vậy.
Có lẽ ta đánh không lại Ninh Lập, nhưng chỉ có con đường đi qua con đường phản đạo này... Có lẽ là đúng.
Mới ở trong lòng thuyết phục mình một lần, hạ nhân đến báo, Thiết Thiên Ưng bang chủ đã tới.
Từ khi Tây Bắc bắt đầu hợp tác vài lần, Lý Anh chưa từng gián đoạn tình hữu nghị giữa hai người bọn Thiết Thiên Ưng.
Chấp hành tại Tây Bắc, Lý tần ở Tiểu Thương Hà và Ninh Nghị quyết liệt, Thiết Thiên Ưng thì cảm thấy tuyệt vọng trong thủ đoạn của Ninh Nghị, hắn không muốn đối nghịch với Hắc kỳ quân nữa, mà lại khóc lóc cho người sống trong thiên hạ bao nhiêu lần cảm nhận được một tia thương xót xót., Sau khi rời khỏi Tây Bắc, hai người mỗi người đi một ngả, Thiết Thiên Ưng cứ vậy rời khỏi Hình bộ. Đến khi Lý Nhất đặt chân xuống, Thiết Thiên Ưng lại xuất hiện trước mặt Lý Chi, đã thành bang chủ của Bang Kính Hà trong rừng xanh.
Nói ngắn gọn, hắn dẫn theo một đám nạn dân bên bờ kênh đào của Kinh Hàng Đại Vận Hà, tạo thành hắc đạo, một mặt trợ giúp lưu dân phương bắc xuôi nam, một mặt thăm dò được tin tức từ phía Bắc, truyền về phía mặt nam.
Lúc này Trung Nguyên đã là thuộc địa Đại Tề, các lộ quân phiệt ngăn cản nạn dân xuôi nam, phong tỏa Nam Bắc - nói như vậy. Nhưng hôm nay các địa phương vẫn do đám hán nhân tạo thành, địa phương có người đã có hai đạo sáng tối. Thiết Thiên Ưng bắt chước tổng thao, kinh doanh nhiều năm, lúc này kéo đội ngũ đi, Nam Bắc thẩm thấu vẫn như cũ không phải việc khó.
Ở Hình bộ làm quan nhiều năm, hắn đã quen với đủ loại chuyện xấu xa. Thật ra đối với quan trường Võ Triều đã chán ghét từ lâu. Thiên hạ đại loạn, sau khi rời khỏi Lục Địa, hắn cũng không muốn tiếp tục chịu sự ảnh hưởng của triều đình nữa. Nhưng đối với Lý tần thì trong lòng hắn vẫn còn tôn kính.
Chu Bội, Quân Vũ cầm quyền, khởi động mật thám ti, do Thành Chu Hải, Văn Nhân bất nhị phụ trách, thăm dò các loại tin tức ở phía bắc. Do có Thiết Thiên Ưng tọa trấn nên các bang phái khác cũng có tin tức linh thông.
Mặc dù những năm gần đây, trong học vấn, trên phương diện tranh đấu Đại Đạo, trong lòng Lý Loan vẫn luôn có bóng ma tuyệt vọng, nhưng ở ngoài học vấn thì vẫn có., Danh tiếng từng đối kháng với Ninh Nghị chưa hẳn chỉ có thanh danh, lúc này đứng sau lưng Lý Liên cũng có vài đại gia tộc dốc sức ủng hộ. Vị Đại Nho cuối cùng trước khi thành lập Mật thám Ti Đoan Hữu đã từng qua đời nhiều lần qua lại với Lý tần., Hơn nữa còn nói rõ cỗ xe ngựa này đứng ra chiến đấu cho Lý Trọng, tuy rằng trước mặt người già đã bắt đầu lý giải cho Ninh Nghị, nhưng cũng đã hóa thành chất dinh dưỡng cho hậu bối đáng để nâng đỡ. Nếu không có những bối cảnh này, dù cho Lý Anh Quân và Ninh Nghị có truyền kỳ tới cỡ nào đi nữa thì lúc này hắn cũng đã bị toàn bộ giới Nho Học Viện ăn tươi nuốt sống rồi.
Đương nhiên, những lực lượng này trước khi mạnh mẽ tuyệt đối của Hắc kỳ quân, lại không có bao nhiêu ý nghĩa.
"Người qua lại với ngươi không phải là người tốt!" Trong sân, Thiết Thiên Ưng đã bước nhanh vào. "Vừa ra ngoài, trên đường lại lải nhải nói xấu ngươi! Lão tử không nhìn rõ, dạy dỗ hắn!"
"Chuyện thường ngày, Thiết bang chủ hà tất phải ngạc nhiên." Lý Liên cười nghênh đón hắn.
"Tới đây làm gì?"
"Đến Tây Nam giết Ninh ma đầu, gần đây có rất nhiều nghĩa sĩ." Lý Trọng cười cười: "Vất vả cho quá khứ, tình huống Trung Nguyên ra sao?"
"Ngay cả chén trà cũng không có, chỉ hỏi ta chuyện cần làm, Lý Đức mới, ngươi đối đãi với bằng hữu như vậy sao?"
"Là lỗi của ta, là lỗi của ta, Thiết bang chủ ngồi xuống uống trà." Lý Quân hiền lành như nước, liên tục xin lỗi.
Thiết Thiên Ưng ngồi xuống, cầm trà lên, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: "Quỷ đói làm ầm ĩ lắm."
Hắn nói xong câu này, nhấp một ngụm trà: "Khuất Châu, trơn Châu, Tào Châu, làm lật trời rồi. Ngày xuân còn chưa huyên náo đến tình trạng này, sau mùa xuân, Vương Sư Đồng mới chỉ huy quỷ đói phát động tấn công, những nơi đến, thành trấn một mồi lửa, ruộng tốt bị hủy sạch, lương thực phụ cận bị ăn sạch, bách tính may mắn còn sống sót bị cuốn vào trong đội ngũ đói chết, rất nhiều dân đói, nạn dân rải rác, một lần lan đến Biện Lương... Nhưng Lưu Dực không có dư lương cứu trợ thiên tai, sau đó những người này lại biến thành quỷ đói."
Lý Liên há hốc mồm: "Đại Tề... Quân đội đâu? Có tàn sát dân đói không?"
Thiết Thiên Ưng lắc đầu một cái, trầm thấp giọng nói: "Đã không còn là chuyện đó nữa rồi, các vùng Giao Châu xuất binh, Vương Sư Đồng sai dân đói lên trận, ai cũng đói bụng, thân không có trường vật, vũ khí cũng không có mấy cái... Năm ngoái ở Giang Bắc, đại quân quỷ đói bị quân đội Điền Hổ đánh tan, coi như kéo nhà ra, đụng một cái là tan vỡ. Nhưng năm nay... Ngươi biết đối với quân đội Đại Tề, đức tân... Bọn chúng không sợ chết."
Thiết Thiên Ưng dừng một chút: "Mẹ, không có gì... chỉ có không sợ chết."
"Cho nên..." Lý Tổng cảm thấy trong miệng có chút khô khốc, trước mắt y đã bắt đầu nghĩ đến điều gì.
"Cho nên năm nghìn nhân mã giết tới trước năm vạn người, sau đó... bị ăn..."
Lý tần là đi theo lưu dân này đi qua, những người này đa số thời gian đều trầm mặc, mềm yếu, lúc bị tàn sát cũng không dám phản kháng, ngã xuống liền chết như vậy. Nhưng hắn cũng minh bạch, tại một số thời điểm đặc thù, những người này cũng sẽ xuất hiện tình huống nào đó, bị tuyệt vọng cùng đói khát chi phối, mất đi lý trí, làm ra bất kỳ sự tình điên cuồng nào.
"Năm ngoái ở Giang Bắc, Vương Sư Đồng là muốn xuôi nam, khi đó tất cả mọi người đều muốn đánh nó, nó chỉ muốn chạy trốn. Bây giờ có thể nó đã phát hiện, không còn chỗ để chạy trốn, ta thấy trong khoảng thời gian này Quỷ đói bố trí, nó muốn..." Thiết Thiên Ưng giơ hai tay lên, bày ra một thủ thế phức tạp, đẩy ra bên ngoài. "Chuyện này chỉ mới bắt đầu."
" trải ra... Làm sao trải ra..."
"Biến tất cả mọi người thành kẻ đói." Thiết Thiên Ưng nhấc chén trà lên uống một ngụm lớn, phát ra âm thanh ùng ục, sau đó lặp lại một câu: "Mới vừa bắt đầu... Năm nay khổ sở rồi."
Dương quang sáng lạn, trong sân yên tĩnh khó nói nên lời. Nơi này là thời thái bình lâm, tình thế khó có thể tưởng tượng như cũ, nhưng cũng chỉ có thể đi tưởng tượng. Lý Liên trầm mặc một hồi, sau đó nắm chặt nắm đấm đánh vào trên bàn đá, sau đó lại đánh một cái. Hai môi hắn mím chặt, ánh mắt kịch liệt chớp động. Thiết Thiên Ưng cũng nhếch miệng, sau đó nói: "Mặt khác, Nhị Kỳ quân của Biện Lương có chút động tác kỳ quái."
"Cái gì?"
"Bọn chúng luôn luôn lui tới nghiêm mật, ta không tra xét kỹ lưỡng, nhưng xem phong thanh... cờ đen có người tới, có thể đang làm gì đó." Thiết Thiên Ưng suy nghĩ một chút: "Có thể là chuyện lớn, cảm giác của ta rất không tốt."
Thiết Thiên Ưng là bộ đầu lâu của Hình bộ, xúc giác nhạy cảm, quân đội cờ đen ở Biện Lương tất nhiên là có người. Từ chuyện Tây Bắc sau khi Thiết Thiên Ưng không còn chính diện với cờ đen nữa, nhưng ít nhiều có thể nhận ra một ít dấu vết để lại dưới mặt đất. Lúc này hắn nói rất mơ hồ, Lý Thông lắc đầu: "Vì con quỷ đói? Ninh Nghị tới địa bàn của Điền Hổ, có lẽ đã từng tiếp xúc với Vương sư đồng."
Sau đó lại nói: "Bằng không đi Biện Lương còn có thể làm gì... Lại giết một Hoàng đế?"
Hắn nói tới chuyện của Ninh Nghị, trước nay luôn khó mà nở nụ cười, lúc này cũng chỉ khẽ mỉm cười. Nói xong lời cuối cùng, đột nhiên ý thức được gì đó, nụ cười kia dần dần cứng đờ trên mặt. Thiết Thiên Ưng đang uống trà, nhìn hắn một cái, cũng nhận ra suy nghĩ của đối phương. Trong sân một mảnh trầm mặc. Một lúc lâu sau, giọng nói của Lý tần vang lên: "Không phải chứ?"
"... Đức tân vừa mới nói, gần đây có rất nhiều người đi Tây Nam?"
"Có liên hệ ở giữa?"
"Ta không biết." Thiết Thiên Ưng giang tay, ánh mắt hoang mang, trong đầu vẫn đang cố gắng liên hệ những chuyện này với nhau.
Lý tần đã đứng lên: "Ta đi cầu kiến Trường Sinh Công chúa."
Không lâu sau đó, tin tức hắn biết mới truyền tới tin tức Giác Dục Nam xâm của tông phụ tông.
Tai họa lớn đã bắt đầu chuẩn bị, quỷ đói của Vương Sư Đồng đang tàn sát bừa bãi Trung Nguyên, vốn tưởng rằng đây chính là phiền toái lớn nhất, nhưng có một số manh mối đã gõ chuông cảnh báo thiên hạ này. Chỉ là tấu chương đại loạn sắp xuất hiện, ở đáy nước sâu, hai đối thủ cách xa ngàn dặm đã không hẹn mà cùng xuất chiêu.
Đêm hôm đó, Thiết Thiên Ưng vội vàng ra khỏi thành, bắt đầu đi về phía bắc. Ba ngày sau, hắn đến xem Biện Lương vẫn như bình yên như cũ. Trước đây từng vụng trộm tìm kiếm dấu vết hoạt động của Hắc kỳ quân, cũng như Biện Lương thành năm xưa, động tác của hắn vẫn chậm một bước.
Lại ba ngày sau, một trận đại loạn khiến thiên hạ khiếp sợ lại bộc phát trong Biện Lương thành.
Không ai ngờ được chính là, năm đó tại Tây Bắc bại lui về phía sau, Tây Nam Hắc kỳ quân yên lặng ba năm, ngay sau khi Ninh Nghị trở về, đột nhiên bắt đầu động tác. Trên mặt Kim Quốc vô địch thiên hạ hung hăng bạt tai một cái.
Sau đó đổ hết tội lỗi lên đầu Võ Quán...