Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"... Đầu tiên mơ tưởng một nhà giam cho chính mình, chúng ta chính trực, chính nghĩa, thông minh hơn nữa vô tư, gặp tình huống như thế nào tất sẽ sa đọa..." Trong phòng, Ninh Nghị giang tay ra: "Có người cầm đao kề lên cổ ngươi? Chúng ta sẽ không khuất phục. Người xấu thế lớn., Chúng ta không khuất phục. Có người nói, thế giới này chính là hỏng, chúng ta thậm chí sẽ cho một bạt tai đánh lại. Nhưng, tưởng tượng một chút, thân tộc của ngươi muốn ăn muốn uống, muốn chiếm... Chỉ là chút tiện nghi, lão trượng nhân muốn làm một chức quan nhỏ, tiểu cữu tử muốn kinh doanh một mối làm ăn nhỏ., Người như vậy muốn sinh tồn, hôm nay ngươi muốn ăn móng heo bên ngoài, mà ở bên cạnh ngươi, có vô số ví dụ nói cho ngươi, kỳ thật đưa tay ra cho ngươi cũng không sao, bởi vì cấp trên muốn tra xét kỳ thật rất khó... Hà tiên sinh, nhà ngươi cũng xuất thân từ đại tộc, những thứ này, ta nghĩ là hiểu."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Hà Văn nhìn hắn, Ninh Nghị cười một tiếng: "Những mối quan hệ liên quan liên miên dày đặc này so với sinh tử còn lớn hơn, nhưng nó có thể đánh bại một người chính trực sao? Không đâu!"
"Đường vẫn có, nếu như ta thật sự coi chính trực là mục tiêu theo đuổi nhân sinh, ta có thể trở mặt với thân tộc, ta có thể đè xuống dục vọng, ta có thể không thông tình lý, ta cũng có thể đi theo khuôn phép, khó chịu là khó chịu một chút. Không làm được sao? Vậy cũng chưa chắc., Nho sinh ngàn năm, có thể chịu được loại nho sinh buồn bực này, chỗ nào cũng có, thậm chí nếu chúng ta đối mặt với địch nhân như vậy, mọi người sẽ coi loại khổ nạn này là một phần cao quý. Nhìn như gian nan, trên thực tế còn có một con đường hẹp có thể đi, sự thật khó khăn kia, chắc chắn phức tạp hơn cái này..."
"Cho nên sau đó ta tiếp tục xem, tiếp tục hoàn thiện những ý nghĩ này, theo đuổi một vòng tuần hoàn không có khả năng may mắn thoát khỏi. Mãi đến một ngày, ta phát hiện một việc, chuyện này là một loại quy tắc khách quan, lúc đó, ta không sai biệt lắm làm thành vòng tuần hoàn này. Trong đạo lý này, cho dù ta có chính trực nỗ lực, cũng tránh không được phải làm tham quan, người xấu..."
"Đạo lý gì?" Hà Văn mở miệng.
Ninh Nghị bình thản, nghiêng đầu: "Toàn bộ cải cách trên thế gian đều là đồng đảng phạt dị."
Câu nói này khiến Hà Văn trầm mặc hồi lâu: "Sao lại thấy được."
"Bởi vì thế giới là do con người tạo thành." Ninh Nghị cười cười, ánh mắt phức tạp: "Ngươi làm quan, có thể không đi lại với người nhà, không nhận hối lộ, có thể không nể mặt bất cứ ai. Khi ngươi muốn làm một chuyện, dựa vào ai, ngươi muốn đánh kẻ xấu., Nha dịch phải giúp ngươi làm việc, ngươi phải cải cách, cấp trên phải học thuộc lòng cho ngươi, phía dưới phải nghiêm khắc chấp hành, khi thực thi không thuận lợi, ngươi phải có trợ thủ đáng tín nhiệm đi trừng phạt bọn họ. Thế giới này thoạt nhìn phức tạp, nhưng trên thực tế, chính là đủ loại phân tích., Lực lượng lớn, đánh bại lực lượng nhỏ. Cái gọi là tà bất thắng chính, vĩnh viễn chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của ngu phụ, thúc đẩy lực lượng mới là bản chất. Tà Thắng Chính, là bởi vì lực lượng tà thắng chính, chính thắng tà, rất nhiều người cho rằng đó là ý trời, không phải, nhất định là có người đã làm ra chuyện, hơn nữa còn tập hợp lực lượng."
"Việc này không dám cẩu thả." Hà Văn nói: "Phương pháp quan trường, trừ đồng đảng đồng phạt dị ra, còn có chế độ cân bằng."
"Trong Đế Vương thuật có thủ đoạn như vậy sao." Ninh Nghị gật đầu, "Trong triều đình tam phái, khiến bọn họ nghi kỵ lẫn nhau, một bên được lợi, tức là tổn hại một phương. Thế nhưng từ xưa đến nay, ta không nhìn thấy hoàng tộc thanh liêm thật sự. Hoàng đế có lẽ vô dục vô cầu, nhưng bản thân hoàng tộc tất nhiên là tổ hợp lợi ích lớn nhất, nếu không ngươi cho rằng hắn thật sự có thể đùa bỡn các phe phái trong lòng bàn tay sao?"
Hà Văn suy nghĩ một chút: "Quần quân tử không hợp tác, tiểu nhân đảng mà không tụ tập."
"Cũng có cách nói như vậy." Ninh Nghị mỉm cười khen ngợi. "Nhưng đây chỉ là một trạng thái hoàn mỹ, hiện tại là quân tử quần hùng, vĩnh viễn đánh không lại bọn chúng. Vì sao chứ? Nhóm quân tử tụ tập lại., Là bởi vì lý tưởng của bọn họ giống nhau, tiểu nhân kết bè kết đảng là bởi vì lợi ích tương thông, lý niệm có thể thiên kỳ bách quái, quân tử tụ tập ngày hôm nay có thể thiên hạ cảm mến., Ngày mai sẽ đứng ở phía đối lập. Đám tiểu nhân sẽ luôn ở cùng một chỗ, kết thành đoàn thể, hỗ trợ nhau mài giũa lẫn nhau. Hà tiên sinh có từng nhìn qua dây chuyền nước hay không? Qua nửa năm tôi luyện, hiệu suất so với Ô hợp nhiều hơn gấp mười lần. Quân nhân kỷ nghiêm nghị, có thể đánh bại kẻ mãng hán gấp mười lần chưa rèn luyện lại, nơi này có cái gì nhiệt huyết cũng vô dụng."
Ninh Nghị dừng một chút: "Cảnh Hàn mười một năm đông, ta ở phủ Hữu Tướng, hỗ trợ cứu trợ thiên tai. Các địa chủ khu tai ương đã siết thành một sợi dây thừng, đây là sức mạnh thế tộc tích lũy hai trăm năm qua, để ngăn chặn bọn họ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Các địa chủ ở nơi khác., Các thương nhân dùng khẩu hiệu, dùng lợi ích dẫn nhập vào khu tai ương, trong quá trình này, phủ Tả tướng đối với rất nhiều quan phủ gây áp lực. Cuối cùng, địa chủ hai bên đều kiếm một khoản, nhưng vốn là sẽ xuất hiện đất đai quy mô lớn thôn tính., Bị ngăn chặn, mất đi quy mô... Đây là so lực, không có lực lượng, khẩu hiệu kêu vang cũng là vô nghĩa. Có lực lượng, ngươi cao hơn người ta bao nhiêu thì lấy đi bấy nhiêu, ngươi ít sức mạnh bao nhiêu thì vứt bao nhiêu, thế giới là công bằng chính trực."
"Nếu như bản thân phủ Hữu Tướng không có lực lượng, ngay cả loại hợp nhất này ngay cả Hoành cũng căn bản không làm được. Thế nhưng loại chuyện này, nói cho các quân tử thế nào? Trong miệng Tướng phủ hô to cứu trợ thiên tai, trên thực tế là người cầm tiền, làm việc theo phủ Tướng, trên thực tế vẫn là kiếm tiền, chúng ta gọi người tới khu tai ương., Nói là cứu trợ thiên tai, trên thực tế chính là bán lương thực, giá bán còn cao hơn so với bình thường, làm sao bây giờ? Đây là chuyện tốt sao? Quân tử đại khái phải ngồi kiệu trôi nổi trên biển, người chết, người lòng mang oán khí, lại phải thêm ra một cấp số."
Ninh Nghị chắp hai tay lại: "Chỉ có lực lượng đương chính quả là áp đảo được tà, tà bất thắng chính mới có thể xuất hiện. bè phái phạt dị, đây chính là bản chất của tất cả cải cách. Ngươi muốn làm việc thì phải thỏa mãn thủ hạ của ngươi, kết quả, lực lượng của ngươi càng lúc càng lớn., Ngươi đánh bại người xấu, thủ hạ của ngươi nhu cầu, không thể không cấp, từ nay về sau, lại thêm đủ loại mê hoặc, không thể từ chối thân tộc, ngươi không khỏi từng bước lui về phía sau., Cuối cùng cũng không thể lui được nữa. Ta biến thành tham quan như vậy, là người xấu, đương nhiên, trải qua thời gian dài quan sát và hoàn thiện, trong quá trình này, ta thấy được các loại dục vọng, khuyết điểm, thấy được một số thứ không thể phủ nhận trên bản chất..."
"Vì vậy Ninh tiên sinh được gọi là tâm ma?"
"Cho nên ta hỏi các đệ tử của ngươi. Vì sao loại người như Hà tiên sinh, cũng không cách nào ra khỏi vòng tròn nho gia. Người xuất sắc như vậy, thiên hạ chỉ có một? Hà Văn, Tần Chi Nguyên, Lý Liên, Nghiêu tổ tiên, phụ trợ..." Ninh Nghị cười nói: "Nói thật., Thí Quân ta, tuyên bố muốn phản nho, người trẻ tuổi ở nơi này, có rất nhiều lòng coi thường nho học, biểu hiện của các ngươi càng xuất sắc, càng có thể nói rõ cho bọn họ biết, vấn đề bọn họ phải đối mặt là bao nhiêu. Hơn một ngàn năm qua, các loại vấn đề xuất sắc người không thể không đi vào, bằng một trái tim tự đại có thể giải quyết, vậy cũng thật sự là nói đùa... Ta hi vọng bọn họ có thể khiêm tốn."
"Khiêm tốn..." Hà Văn mỉm cười: "Ninh tiên sinh đã biết những vấn đề này ngàn năm khó giải quyết, vì sao mình lại tự đại như vậy, cảm thấy lật đổ tất cả là có thể xây dựng được giá trị mới. Ngươi có biết hậu quả sai rồi không?"
"Mặt trời rất tốt, Hà tiên sinh, ra ngoài đi dạo một chút đi." Buổi chiều ánh mặt trời chiếu vào phòng, Ninh Nghị giang tay ra, đợi đến khi Hà Văn đứng dậy đi ra ngoài mới vừa đi vừa nói: "Ta không biết mình có đúng hay không, nhưng ta biết đường của Nho gia đã sai rồi, điều này không thể không sửa."
Hai người đi ra cửa phòng, liền thấy đám người Ninh Hi, Mẫn Sơ Nhất đang quan sát xung quanh hành lang cách đó không xa. Hai người đều có võ nghệ, đương nhiên biết vừa rồi đám nhóc Ninh Hi đang ở ngoài phòng nghe lén -- sáng nay bọn họ bị Hà Hà Văn biện luận không nói nên lời, buổi chiều liền muốn nghe xem Ninh Nghị làm thế nào để lấy lại mặt mũi, Ninh Nghị vỗ vỗ đầu Ninh Hi: "Trở về buổi sáng ghi lại những thứ mà Hà tiên sinh nói xong."
Hà Văn nhìn hài tử đi vào, vừa nói: "Nho gia có vấn đề, nhưng đường có gì sai, Ninh tiên sinh thật sự là hoang đường."
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi phòng. Điền Dã đang tản bộ trên đường phố phía ngoài, Ninh Nghị nói: "Sáng nay Hà tiên sinh đã nói quà tặng trong lễ ký, nói Khổng Tử, lão tử nói đại đồng thế. Hà tiên sinh cho rằng hai người cha của Khổng Tử là Thánh Nhân hay là vĩ nhân?"
"Chí Thánh tiên sư, tất nhiên là Thánh Nhân."
"Ta cũng cảm thấy đó là một vĩ nhân." Ninh Nghị lắc đầu cười nói.
"Vậy cũng phải hỏi một chút, cái gì gọi là Thánh Nhân, cái gì gọi là vĩ nhân."
"Thánh Nhân, người trời giáng, nói ra pháp luật tùy, sư vạn thế, cùng chúng ta là tồn tại hai cấp độ. Lời bọn họ nói chính là chân lý, tất nhiên là chính xác. Mà vĩ nhân, thế giới ở trong khốn cảnh, không chịu khuất phục, không tha thứ., Dùng trí tuệ tìm kiếm đường ra, người phát triển đại cống hiến đối với thế giới này chính là vĩ đại. Hà tiên sinh, ngươi thật sự tin tưởng, bọn họ có khác gì về bản chất?" Ninh Nghị nói xong, lắc đầu, "Ta không cảm thấy, có Thần Tiên Thánh Nhân nào chứ, bọn họ chính là hai người bình thường mà thôi, nhưng không thể nghi ngờ là đã thăm dò vĩ đại."
Những chuyện này đối với Hà Văn mà nói, cực kỳ không tốt đáp lại, vốn định mở miệng châm chọc một câu "Ngươi làm sao có thể khẳng định", rốt cuộc cũng chỉ lắc đầu, Ninh Nghị đã mở miệng lần nữa: "Lão tử Khổng Tử, sống ở Chiến quốc, thời kỳ Xuân Thu., Lúc đó mọi người mới thoát ra từ trạng thái nguyên thủy mông lung, bắt đầu giao hội với người, tư tưởng bắt đầu va chạm, thiên hạ đại loạn. Thời đại đó, bánh xe còn tạo ra không tốt, văn tự vừa thoát ly giáp cốt, bắt đầu sử dụng mộc giản. Đối mặt loạn thế như vậy., Tất cả mọi người bắt đầu tìm kiếm một con đường, liền có trăm nhà tranh, khôn thì sống dại. Về phần Chu Triêu Hạ, Thượng Cổ chi thế trước mặt, ngay cả văn tự ghi chép cũng không có, mọi người ở trong loạn thế, tưởng tượng quá khứ mọi chuyện đều tốt, thật sự có tốt hay không, đương nhiên khó nói..."
"Trong quá trình tìm đường, ông đây và Khổng Tử tất nhiên là người nổi bật. Trước đây không có văn tự, thậm chí còn không thực tế đối với truyền thuyết trong quá khứ, tất cả mọi người đều đang xem thế giới này, ông đây đọc đạo đức năm ngàn lời, hôm nay Hà tiên sinh cũng từng nhắc tới bài giảng, ta cũng rất thích." Thất Đạo sau đó thất đức, thất đức hậu nhân, thất nhân mà hậu nghĩa., Thất nghĩa hậu lễ. Phu lễ, trung chi bạc mà loạn." Hà tiên sinh, có thể thấy được tình trạng xã hội mà lão tử tôn sùng nhất, hoặc là nói trạng thái của con người, là hợp với đại đạo, không thể hợp với đại đạo, vì vậy cầu mong muốn Vu Đức, mất lòng, hậu nhân thất đức., Mất nhân hậu nghĩa, nghĩa cũng không có, chỉ có thể cầu thành lễ, cầu chư tại lễ, thiên hạ sẽ đại loạn. Lễ lúc đó, kỳ thực tương đương với luật pháp hiện tại của chúng ta, lễ nghĩa là xem như chuyện mà chính ngươi tán đồng, Hà tiên sinh, có thể giản lược một chút như vậy được không?"
Hà Văn ngẫm lại: "Cũng có thể nói thông."
"Điểm cống hiến lớn nhất của lão tử là ở trong một xã hội gần như không có văn hóa cơ bản, nói rõ cái gì là xã hội hoàn mỹ. Đại đạo phế, có nhân nghĩa; có trí tuệ; lục thân bất hòa, có hiếu từ; quốc gia mê loạn, có trung thần, cùng thất đạo hậu đức, cũng có thể hô ứng lẫn nhau., Lão tử nói thế gian biến thành manh mối, nói đến cấp bậc thế đạo, đạo đức nhân lễ, khi đó người nguyện ý tin tưởng, thời viễn cổ, cuộc sống của mọi người là hợp với đại đạo, vô ưu vô lự, đương nhiên, những chuyện này chúng ta không cùng lão tử biện luận... "
Ninh Nghị mỉm cười: "Tự đạo là đạo, đạo về thiên đạo cuối cùng lại không hại, đạo của Thánh Nhân là không tranh. Đạo đức năm ngàn chữ, luận về đều là quy luật cơ bản của thế gian, nó nói đến trạng thái hoàn mỹ, cũng nói tới mỗi trạng thái của tầng lớp, chúng ta chỉ cần có thể tới đạo., Như vậy tất cả đều tốt. Nhưng làm sao đến được đây? Nếu như nói, thật sự có một thời thượng cổ nào đó, cuộc sống của mọi người đều hợp với đại đạo, như vậy đương nhiên, tất cả hành vi của bọn họ đều nằm trong phạm vi của đại đạo., Làm sao bọn họ có khả năng tổn hại đến Đại Đạo chứ, mà cầu mong có được đức?" Khi Tam Vương trị thế, Đại Đạo trên thế gian dần dần giảm đi, cho nên không thể không dùng trí tuệ." Đại Đạo dần dần đi, tại sao Đại Đạo lại đến, Đại Đạo là từ trên trời rơi xuống hay sao? Đứng lên, sau đó lại rời đi?"
"Nói những lời này không có ý nghĩa gì khác. Lão tử rất ghê gớm, hắn đã thấy được hoàn mỹ, nói cho thế gian nguyên tắc cơ bản của mọi người, cho nên hắn là vĩ nhân. Tới Khổng Tử, hắn tìm được tiêu chuẩn tế hóa, cùng phương pháp ban đầu, hắn nói cho thế nhân biết, chúng ta phải phục hoàn lễ, quân phải có quân, thần phải có bộ dáng của thần., Cha có dáng vẻ có cha phải có con, chỉ cần làm được, thế gian tự nhiên vận hành viên mãn. Hắn tôn trọng đạo lý, nói cho mọi người phải báo oán, lấy ơn báo đức, hắn khắp nơi học tập đại đạo, cuối cùng từ tuổi đến bảy mươi, trong lòng không muốn có gì vượt qua."
"Lúc đó lão sư nói cho các ngươi biết muốn làm như vậy, cũng nói đạo lý cơ bản, tại sao phải làm như vậy? Bởi vì hợp với đại đạo. Nhưng nếu như ngươi không làm được, đó là vấn đề của ngươi... Khổng Tử cả đời cũng không đạt được lý tưởng của hắn, chúng ta chỉ có thể nghĩ, hắn đến bảy mươi tuổi, có lẽ bản thân đã thông suốt, hắn cũng là một người vĩ đại."
Một đoàn người xuyên qua đồng ruộng, đi tới bờ sông, nhìn thấy dòng nước trôi qua, cách đó không xa phố xá cùng xa xa, thủy xa, xưởng, đều truyền đến thanh âm thế tục.
"Đây cũng là suy đoán riêng của Ninh tiên sinh."
"Đúng vậy, chỉ là suy đoán của cá nhân ta, Hà tiên sinh chỉ cần tham khảo là được." Ninh Nghị không thèm để ý tới ứng đối của y, nghiêng đầu, "Thất nghĩa hậu lễ, lão tử, thế đạo chỗ Khổng Tử, đã thất nghĩa mà hậu lễ, làm sao từ lễ phản bác chí nghĩa? Mọi người đã nghĩ đủ các cách, còn trục xuất Nho thuật Độc Tôn của Bách gia, Độc Tôn., Một đường hẹp đi ra, nó dung hợp nhiều nhà sở trường, có thể vận hành trong chính trị. Cha con phụ tử quân quân thần thần thần thần thần, cái này rất hữu dụng, Khổng Tử nói những lời này, là muốn mỗi người có dáng vẻ của mỗi người. Quốc gia nói lời này, thần muốn giống thần, con phải giống con cái., Chuyện này cũng có thể do người giám sát, quân cần có dáng vẻ của quân nhân, ai giám sát? Cấp trên có càng nhiều không gian di chuyển, tầng dưới, chúng ta có thể quản thúc khẩu hiệu và cương lĩnh của nó, đây là lời nói của Thánh Nhân, các ngươi không hiểu, không có vấn đề gì, nhưng chúng ta là căn cứ theo lời nói của Thánh Nhân để dạy bảo ngươi, các ngươi nghe theo là được."
"Lão tử miêu tả trạng thái hoàn mỹ cho thật tốt, không thể không đối mặt với sự thật xã hội trên thực tế đã cầu chư vị, mỗi đời sau của Khổng Mạnh là nho sinh, muốn giáo hóa thế nhân, không thể không đối mặt với thực tế lực lượng giáo hóa không cách nào phổ biến, hiện thực nhất định phải đi qua, không thể sơ sẩy một chút liền cưỡi Chử Bằng nổi trên biển., Như vậy... Các ngươi không hiểu vì sao phải làm như vậy là được, các ngươi chỉ cần làm như vậy là được, một đời nho gia tiến bộ, để cho người bình thường, định ra đủ loại quy luật, quy tắc càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc có tính là tiến bộ không? Dựa theo kế hoạch quyết định mà nói, hình như cũng vậy."
Ninh Nghị lắc đầu cười: "Đến bây giờ, trước khi chết lão Tần đã chú giải tứ thư, hắn căn cứ kinh nghiệm xã hội, tìm được quy luật càng thêm tinh tế. Căn cứ đạo lý thời gian hài hòa này, giảng giải rõ ràng các phương diện, các chi tiết cần ưu hóa. Những đạo lý này đều là quý giá., Nó có thể để xã hội càng tốt hơn, nhưng nó đối mặt với chính là tình trạng không thể nói rõ với đa số mọi người, vậy phải làm sao bây giờ? Trước tiên để cho bọn họ đi làm đi, Hà tiên sinh, nho học càng phát triển, yêu cầu và quản lý tầng dưới càng ngày càng nghiêm ngặt. Lão Tần trước khi chết đi., Nói là muốn dẫn người, theo thiên lý. Hắn nói rõ ràng đạo lý, ngươi cảm động đồng cảm, cứ đi làm như vậy, tự nhiên gần tới thiên lý. Nhưng nếu như nói không rõ, cuối cùng cũng chỉ biến thành tồn thiên lý, diệt nhân dục, không thể dùng lý phục, vậy thì mạnh lên đi."
"Ta thấy cái đó cũng không có gì không tốt." Hà Văn nói.
"Nhưng quá trình này thật ra chính là máu huyết đang thiến người."
"Người đọc sách tự nhiên càng ngày càng nhiều, người hiểu lý lẽ cũng càng ngày càng nhiều." Hà Văn nói: "Nếu thả lỏng mạnh hơn người bình thường, không có quy củ lễ pháp, tự ý hoành hành, thế đạo lập tức sẽ loạn. Nho học từ từ, biết không phải chính đồ?"
"Đương nhiên là một loại suy nghĩ." Hai người đi dọc theo bờ sông, Ninh Nghị cười nói: "Lão tử, Khổng Mạnh ở hơn ngàn năm trước đã hiểu rõ một việc, chính là thế giới tinh thần của con người muốn đạt tới trạng thái hoàn mỹ, trên thực tế không có liên quan quá lớn đến vật chất, thậm chí vật chất sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đối với viên mãn của con người. Một hai ngàn năm này, nho sinh và nho học., Phật đạo trong quá trình tu nhân tâm, cuối cùng đều theo đuổi thứ dục, xã hội vận hành thế nào, mục đích cuối cùng cũng chỉ là khiến tâm linh người ta hòa thuận, cho nên về sau nho học vứt bỏ dâm kỹ kỳ xảo, sợ tư muốn làm loạn lòng người. Nhưng... Hà tiên sinh, ngươi không có tư dục sao?"
"Đương nhiên là cảnh giới của ta không đủ."
"Ta cũng có, Tần lão cũng có." Ninh Nghị nói: "Thực sự đối mặt với trí tuệ cá nhân, không phải giết chết nó mà là nhìn thẳng vào nó, thậm chí là khống chế nó. Hà tiên sinh, ta là một người có thể cực kỳ xa xỉ., Người chú trọng hưởng thụ, ta cũng có thể thờ ơ đối với hắn, bởi vì ta biết tư dục của ta vận hành thế nào, ta có thể dùng lý trí khống chế nó. Tại thương hội muốn tham lam, nó có thể xúc tiến kinh tế phát triển, có thể thúc đẩy rất nhiều phát minh mới xuất hiện, tâm tư lười biếng có thể khiến chúng ta không ngừng tìm kiếm hiệu suất và phương pháp trong công tác., Muốn mua đồ tốt, có thể giúp chúng ta nỗ lực tiến lấy, yêu thích một nữ tử mỹ lệ, có thể thúc đẩy chúng ta trở thành một người ưu tú, sợ chết tâm lý, cũng có thể thúc đẩy chúng ta hiểu rõ trọng lượng sinh mệnh. Một người chân chính trí tuệ, muốn thấu triệt dục tư, khống chế dục vọng, mà không có thể là diệt sát tư dục."
"Nhưng đây cũng là cảnh giới cao nhất của Nho học."
"Nhưng mà con đường này sai rồi." Ninh Nghị lắc đầu, nhìn thôn trấn phía trước: "Cả xã hội này áp chế dục vọng tư nhân, chú trọng lễ pháp nghiêm khắc, đối với tham lam, chèn ép mới tự nhiên sẽ càng ngày càng lợi hại. Một quốc gia thành lập, chúng ta tiến vào hệ thống này, không thể không kết bè phái tư nhân., Tích lũy con người dẫn đến sự xuất hiện của thế gia đại tộc, cho dù ngăn chặn thế nào, vẫn không ngừng ngăn chặn, quá trình này vẫn không thể đảo ngược, bởi vì quá trình ngăn chặn, trên thực tế chính là quá trình bồi dưỡng lợi ích tộc đàn mới. Hai ba trăm năm thời gian., Mâu thuẫn ngày càng nhiều, quyền lực thế gia càng ngày càng ngưng kết, đối với việc thiến tầng dưới chót càng ngày càng lớn. Quốc gia diệt vong, tiến vào tuần hoàn tiếp theo, nghiên cứu nho thuật các người rút ra được kinh nghiệm lần trước, thế gia đại tộc lại xuất hiện một lần nữa, ngươi cảm thấy tiến bộ sẽ là phương pháp đánh tan thế gia đại tộc, hay là thủ pháp để áp chế dân chúng, cắt xén dân chúng tầng chót?"
"Ta cảm thấy là vế sau." Ninh Nghị nói: "Vòng quay nho học này đã không thể đi ngược hướng này. Chúng ta tìm một con đường, đương nhiên phải xác định, nó cuối cùng có thể đạt được kết quả hoàn mỹ, nếu như ngươi nhất thời quyền hành, sau cùng đem quyền lợi trở thành mục đích, vậy còn chơi cái gì nữa., Giữa thiên địa có quy luật khách quan, hơi nóng của ta đã bay lên trời, đạn sắt đi ra ngoài, những quy luật này ngươi không phát triển, mấy trăm năm sau, tự nhiên có ngoại tộc dốc sức liều mạng phát triển, mở ra khí giới đủ để phi thiên độn địa, đẩy đại pháo có thể phá núi phá thành gõ cửa ngươi."
"Nếu Ninh tiên sinh đã làm ra, thì sau này làm sao vứt bỏ được."
"Bởi vì nho học cầu hòa hòa ổn định, ô thể tuyệt đối không ổn định, muốn lười biếng, muốn tiến thủ, vật muốn tràn lan mới có thể xúc tiến sự phát triển của nó. Ta chết rồi, các ngươi nhất định sẽ đập nó."
Ninh Nghị đứng trên bờ sông nhìn thuyền, xem náo nhiệt trong trấn, hai tay đặt ở eo: "Đ nện nho học, là bởi vì ta đã không nhìn thấy tương lai của nó, nhưng Hà tiên sinh, nói về tương lai của ta đi. Ta hy vọng tương lai, những người trước mắt chúng ta đều có thể biết quy luật vận hành cơ bản của thế giới, bọn họ đều có thể đọc sách, hiểu lý lẽ, cuối cùng trở thành quân tử, phụ trách cho tương lai của mình..."
"Như ngươi nói, hơn một ngàn năm qua, những người thông minh kia đang làm cái gì?" Hà Văn trào phúng nói.
"Lúc trước chúng ta nói đến chuyện quân tử quần mà không ra bè." Gió trên sông thổi tới, Ninh Nghị thoáng nghiêng nghiêng đầu. "Khi lão Tần chết, có rất nhiều tội danh, có rất nhiều tội danh là thật, chí ít kết bè kết đảng tư nhất định là thật. Lúc ấy, người dựa vào dưới phủ Tả tướng kiếm cơm thật sự không ít, lão Tần tận lực sử dụng lợi ích đi lại trên đường chính., Nhưng muốn làm sạch, làm sao có thể, trên tay của ta cũng có quá nhiều máu của người, chúng ta tận lực động tình, nhưng nếu thuần túy là quân tử, vậy thì chuyện gì cũng không làm được. Ngươi có thể cảm thấy, chúng ta đã làm chuyện tốt, dân chúng ủng hộ chúng ta., Trên thực tế, dân chúng là một loại chỉ cần nghe thấy một chút xấu, sẽ xử tử người của đối phương, sau đó lão Tần bị hắt phân, nếu như theo tiêu chuẩn thuần túy của người tốt mà nói, không có bất cứ tư dục gì, thủ đoạn đều quang minh chính đại - hắn thật sự là bị tội."
"Ninh tiên sinh lại oán trách bách tính?"
"Ta không trách dân chúng, nhưng ta phân tích bọn họ theo quy luật của khách quan." Ninh Nghị nói: "Từ cổ chí kim, hệ thống chính trị thông thường là như vậy: Có một số ít người thượng tầng, cố gắng giải quyết vấn đề xã hội lửa sém lông mày, có người giải quyết xong, có chút muốn giải quyết đều không thể thành công., Trong quá trình này, những vấn đề khác không bị thượng tầng chủ yếu chú ý, một mực cố hóa, không ngừng tích lũy. Quốc gia không ngừng tuần hoàn, càng ngày càng nhiều, ngươi tiến vào hệ thống, bất lực, bất lực., Người dưới đầu ngươi phải ăn cơm, phải mua quần áo, phải ăn một chút, tốt hơn một chút, tập đoàn lợi ích này của ngươi, có lẽ có thể giải quyết chút vấn đề nhỏ tiếp theo, nhưng ở tổng thể, vẫn sẽ bị ảnh hưởng tăng trưởng. Bởi vì quá trình tập đoàn lợi ích hình thành và ngưng kết, bản thân chính là quá trình mâu thuẫn chồng chất."
"Trong quá trình này, tập đoàn ích lợi nhỏ phải duy trì sinh kế của mình, tập đoàn lợi ích lớn phải đối kháng với những tập đoàn lợi ích khác, đến Hoàng Đế hoặc Tể Tướng, có chút khát vọng, cố gắng hóa giải những tập đoàn lợi ích này, hữu hiệu nhất., Là cầu một hệ thống mới, đây chính là cải cách. Người thành công rất ít, cho dù thành công, người cải cách cũng thường chết không có chỗ chôn. Tầng thượng quyền mỗi một đời, người có kiến thức, muốn cố gắng không ngừng ngưng kết lợi ích ở tập đoàn, bọn họ vĩnh viễn không đánh lại tốc độ ngưng kết lợi ích của đối phương."
"Như Hà tiên sinh là người có kiến thức, đại khái tưởng tượng sẽ có một ngày nho sinh phát triển tới mức người có kiến thức đủ nhiều, cho nên mới phá vỡ vòng tuần hoàn này. Nhưng mà, chỉ cần quy tắc thay đổi không thay đổi, muốn cải cách nhất định phải tích lũy lợi ích tập đoàn khác, vậy thì tuần hoàn này vĩnh viễn không có điểm dừng."
"Nếu như tính toán theo số học này, ta nghĩ, có thể hay không đưa vào một nhân tố chưa từng được dẫn vào, khiến cho bọn họ tự nhiên hóa giải gánh nặng xã hội, cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào trên người những người bình thường này." Ninh Nghị mỉm cười: "Đương nhiên phải đọc sách trước."
"Ninh tiên sinh thành lập những tác giả giấy tạo thành, cách thức nghiên cứu, đúng là hành động vĩ đại thiên cổ, tương lai nếu thật sự có thể khiến người trong thiên hạ đều có sách đọc, quả thật có thể sánh vai với công huân của Thánh Nhân. Nhưng mà ở đây, ta không thể hiểu được."
"Ta có thể so sánh, Hà tiên sinh ngươi sẽ hiểu." Ninh Nghị chỉ vào một hàng thủy xa ở phía xa: "Thí dụ như những thứ giấy tạo thành phường, Hà tiên sinh rất quen thuộc."
Hà Văn gật đầu: "Mấy thứ này ngày ngày nhớ, nếu được, chỉ hận không thể mang đi trong bọc quần áo."
"Giài tạo giấy có ô nhiễm rất lớn, Hà tiên sinh có từng xem qua những cái miệng bằng giấy làm phường chế nước kia không? Chúng ta chém mấy ngọn núi làm bằng gỗ, miệng nước bên kia đã bị bôi đen, nước không uống được, có đôi khi còn có cá chết." Ninh Nghị nhìn Hà Văn: "Có một ngày, khắp nơi bên bờ sông này đều có xưởng làm bằng giấy, thậm chí toàn bộ thiên hạ đều có nghề giấy làm xưởng, tất cả nước đều bị ô nhiễm, cá khắp nơi đều là chết, người uống nước, cũng bắt đầu sinh bệnh..."
"Sao lại như vậy!" Hà Văn trầm giọng quát khẽ.
"Ngươi coi như ta so tài đi." Ninh Nghị cười: "Có một ngày, nó ô nhiễm lớn như vậy, nhưng những xưởng này là mệnh mạch của quốc gia này. Dân chúng tới đây kháng nghị, ngươi là quan phủ tiểu lại, làm sao nói rõ vấn đề với dân chúng?"
Hà Văn cau mày, suy nghĩ hồi lâu: "Đương nhiên là nói chi tiết, nói rõ nguyên do..."
"Vậy thượng cấp của ngươi phải mắng ngươi rồi, thậm chí phải xử lý ngươi! Nhân dân là đơn thuần, chỉ cần biết là nguyên nhân của xưởng này, bọn họ lập tức sẽ bắt đầu gây áp lực cho những xưởng này, yêu cầu lập tức đóng cửa, quốc gia đã bắt đầu chuẩn bị biện pháp xử lý, nhưng cần thời gian, nếu như ngươi thẳng thắn nói sự thật., Đám thủ hạ lập tức sẽ bắt đầu thù địch với những xưởng này, như vậy tạm thời không xử lý những nha môn xưởng này, tự nhiên cũng trở thành sào huyệt của tham quan ô lại, nếu có một ngày có người thậm chí uống nước chết, dân chúng ra đường, xôn xao như tơ lông mày. Cuối cùng không thể thu dọn, ngươi chớ có tội lớn."
"... Vậy thì chỉ có thể lừa gạt."
"Đúng vậy, chúng ta biết dân chúng đơn thuần như thế, chúng ta sẽ nói cho nó, người chết là bởi vì một vài nguyên nhân khác, ô nhiễm nước cũng không nghiêm trọng, triều đình đã xử lý, mọi người phải cùng chung thân thể khó khăn, sau đó triều đình bắt buộc những mệnh mạch này tốc độ sửa chữa., Trước khi dân chúng xôn xao oán hận, để những nhà xưởng này nhanh chóng thoát thân. Đương nhiên chúng ta biết nói thật nói thật là chuyện tốt, nhưng đối mặt với dân chúng như vậy, nói thật lại chỉ có thể một lời nói không thể vãn hồi, cụ thể là ai thì không thể truy cứu, nhưng trừ phi thừa nhận quy luật như vậy, nếu không ngươi làm sao có thể tìm ra khả năng thay đổi."
Ninh Nghị nhìn những xe nước kia: "Thí dụ, trước kia ta trông thấy đường sông làm xưởng bằng giấy này có ô nhiễm, ta đứng ra nói với người khác, xưởng như vậy tương lai sẽ xảy ra đại sự. Lúc này, chế tạo phố giấy đã là việc lớn của lợi dân của Lợi quốc, chúng ta không cho phép bất cứ lời nào nói xấu về nó., Chúng ta cùng quần chúng nói, người này là người xấu do Kim Quốc phái tới muốn quấy rối. Dân chúng vừa nghe thấy ta là người xấu, đương nhiên đánh ngã ta trước, về phần ta nói tương lai có xảy ra vấn đề gì hay không, thì không ai chú ý đến nữa., Lại nếu như, ta nói những chuyện xưởng này xảy ra vấn đề, là vì ta phát minh ra phương pháp chế tạo giấy tốt hơn, ta muốn kiếm một khoản, dân chúng vừa nhìn ta vì tiền, đương nhiên lại bắt đầu công kích ta... Một ít này, đều là thuộc tính khách của dân chúng bình thường xem."
"Đối diện với loại dân chúng có thuộc tính khách quan này, thật là ác độc đơn thuần. Nếu có một ngày nha dịch nha môn chúng ta làm sai chuyện, không cẩn thận mất người. Ngươi ta là tiểu lại trong nha môn, chúng ta nếu lập tức thẳng thắn nói ra., Nha dịch của bọn ta có vấn đề, sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu có thể, bọn ta sẽ bắt đầu bôi đen người đã chết này đầu tiên, hi vọng sự tình có thể qua đời. Bởi vì bọn ta hiểu rõ tâm tính dân chúng, nếu như bọn họ nhìn thấy một nha dịch có vấn đề, có thể cảm thấy cả nha môn đều có vấn đề., Quá trình bọn họ biết sự tình không phải cụ thể mà là Hỗn Độn, không phải nói lý, mà là chuyện tình... ở giai đoạn này, bọn họ đối với quốc gia gần như là không có ý nghĩa."
"Nhưng nếu có một ngày, bọn họ tiến bộ, thế nào?" Ánh mắt Ninh Nghị nhu hòa: "Nếu dân chúng chúng chúng chúng ta bắt đầu hiểu được đạo lý và đạo lý, bọn họ biết thế sự tốt nhất là tầm thường, bọn họ có thể luận sự chỉ là chuyện bình thường., Có thể phân tích sự vật mà không bị lừa gạt. Khi chúng ta đối mặt với dân chúng như vậy, có người nói, xưởng giấy này tương lai sẽ có vấn đề, chúng ta bôi nhọ hắn, nhưng mặc dù hắn là người xấu, người này nói..., Vấn đề về xưởng giấy có thể hay không đây? Lúc đó, chúng ta còn có ý đồ dùng người ta bôi đen để giải quyết vấn đề này sao? Nếu dân chúng sẽ không vì một nha dịch mà cảm thấy tất cả nha dịch đều là bại hoại, hơn nữa bọn họ không dễ bị lừa gạt, mặc dù chúng ta nói người chết này có vấn đề, bọn họ cũng sẽ chú ý đến vấn đề nha dịch, vậy chúng ta còn có thể dùng vấn đề người chết đầu tiên mang đến hay không?"
"Cơ quan triều đình, sẽ xuất hiện dịch chuyển qua loa trách nhiệm. Thật giống như lão tử nói làm sao mới hoàn mỹ, nhưng dưới thì tính người, chúng ta chỉ là người bình thường mà thôi, mỗi ngày xử lý mấy chục chuyện, cấp trên muốn điều tra, triều đình yêu cầu không có vấn đề gì., Như vậy, nguyên tắc xử lý vấn đề của công nhân nha môn sẽ là phương pháp đơn giản thực dụng nhất, giao dịch qua loa là được, hiện tượng này cũng không dễ dàng thay đổi. Nếu như nhân dân bắt đầu hiểu lý lẽ, thì phí tổn qua loa này sẽ không ngừng tăng lên., Bởi vì mọi người cũng không quá khích, ngược lại bọn họ sẽ lựa chọn thẳng thắn. Dân chúng hiểu lý lẽ sẽ trở thành một cái đệm để hấp thu nghiệp chướng, ngược lại cung cấp cho triều đình, chủ động hóa giải lợi ích xã hội ngưng kết. Quá trình này, là dân có thể tự chủ, cũng là ý nghĩa quân tử quần mà không phải bè phái."
"Muốn đạt được điểm này đương nhiên không dễ dàng. Ngươi nói ta oán trách dân chúng, ta chỉ chờ mong, bọn họ một ngày nào đó có thể hiểu được mình đang ở xã hội như thế nào, tất cả cải cách, đều là đồng đảng phạt dị. Lão Tần là một tập đoàn lợi ích, là những địa chủ kiên cố của Thái Kinh bọn họ, Thái Kinh., Cũng là tập đoàn lợi ích, nếu nói có cái gì khác nhau, đám người Thái Kinh lấy đi chín phần mười lợi ích, đưa cho dân chúng mười phần trăm, lão Tần, có lẽ lấy đi tám mươi phần trăm, cho hai mươi phần trăm, dân chúng muốn một người tốt trăm phần trăm lợi ích, như vậy chỉ có một cách có thể đạt được."
"Chúng ta phải nhìn rõ cho chúng ta hai mươi phần trăm kia, ủng hộ hắn, để hắn thay thế mười phần trăm, chúng ta phải lấy thêm mười phần trăm. Sau đó có lẽ sẽ đồng ý cho chúng ta hai mươi lăm phần trăm, chúng ta ủng hộ nó, thay thế cho người trước., Sau đó có lẽ sẽ đồng ý cho chúng ta ba mươi phần trăm xuất hiện, cứ thế mà suy ra. Trong quá trình này, cũng sẽ có hai mươi phần trăm nguyện ý cho chúng ta trở về, tiến hành lừa gạt người khác, con người có nghĩa vụ phải thấy rõ nó, chống lại nó. Thế giới chỉ có thể cải cách trong sự chuyển biến của tập đoàn lợi ích., Nếu ngay từ đầu chúng ta đã muốn một trăm phần trăm người tốt, như vậy, nhìn lầm quy luật của thế giới, tất cả lựa chọn, đúng hay sai đều chỉ có thể tùy duyên, những lựa chọn này cũng vô nghĩa."
"Trong quá trình này, liên quan đến rất nhiều tri thức chuyên nghiệp, dân chúng có lẽ sẽ có một ngày hiểu hiểu lý lẽ, nhưng tuyệt đối không có khả năng lấy sức một người xem hiểu tất cả mọi thứ. Lúc này, hắn cần chuyên gia đáng tín nhiệm, tham khảo lời giải thích của bọn họ, những chuyên gia này chuyên nghiệp., Bọn họ có thể biết mình đang làm việc rất trọng yếu, có thể tự hào vì tri thức của mình, vì chân lý, bọn họ có thể dành cả đời, thậm chí có thể đối mặt với quyền lực, xúc tu mà chết, kể từ đó, bọn họ sẽ được dân chúng tín nhiệm. Đây gọi là hệ thống văn hóa tự tôn."
"Dân chúng có thể hiểu lý lẽ, xã hội có thể có tự tôn văn hóa, có hai thứ này mới có thể hình thành hạch tâm dân chúng, xã hội có thể tuần hoàn lặp đi lặp lại, không suy kiệt nữa." Ninh Nghị nhìn về phía nào: "Đây cũng là nguyên nhân ta không làm khó các ngươi."
"... sợ ngươi không tới." Hà Văn nhìn một lát, bình tĩnh nói.
"Vậy thì đọc sách trước." Ninh Nghị cười nói: "Kỳ thi tiếp."