Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Năm chính tháng này mới bắt đầu, ở Trung Nguyên, Lưu Dực cẩn thận từng li từng tí thực hiện trách nhiệm đối với Kim Quốc của mình, phái hoàng tử Lưu Lân dẫn binh độ Hoài Hoài mà phạt võ. Cùng lúc đó, sứ giả Đại Tề đến Bắc Thượng Kim Quốc, khuyên nhủ Ngô ăn xin., Đám người Tông Hàn, Tông Phụ phát binh nam chinh —— đây cũng không phải lần đầu tiên. Hai ba năm qua, Lưu Dực tự biết lực lượng của mình không thể đánh được võ lâm, lại lo lắng gian tế cờ đen trong triều lúc nào cũng có thể tùy ý lấy mạng của mình, vẫn luôn chờ mong Kim Quốc xuôi nam, có thể một lần vất vả giải quyết tất cả vấn đề.
Nhưng đến tháng ba, trong triều đình Kim Quốc xảy ra đại sự, Ngô ăn xin trúng gió ngã xuống, từ đó cũng không cách nào đứng lên. Mặc dù mỗi ngày hắn vẫn xử lý chuyện quốc sự như cũ, nhưng lời thảo luận liên quan đến Nam chinh, cứ vậy đóng cửa đối với sứ giả Đại Tề.
Hoàng đế bị bệnh, cho dù là Kim quốc cũng phải ổn định nội chính. Chuyện Nam chinh này, tự nhiên phải gác lại chuyện này.
Lưu Lân vượt sông đại bại, dẫn tàn binh bại tướng trở về, mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn Kim quốc, nhìn Tây Nam, hai cỗ lực lượng đáng sợ đều lẳng lặng không nhúc nhích, như thế cũng tốt.
Trong một thời gian ngắn, mọi người lại có thể cẩn thận chịu được...
Cũng là lúc xuân về hoa nở, danh phủ tự đại đi ngàn dặm dọc theo ven đường Trịnh Châu, đám người kéo cửa nhà chạy nạn mang theo ánh mắt lo sợ bất an, trải qua thành trấn, quan ải khắp nơi. Quan phủ phụ cận tổ chức nhân lực, hoặc ngăn cản, hoặc xua đuổi, hoặc giết chóc, ý đồ ngăn những dân đói này ở bên ngoài thuộc địa.
Tại địa khu tương đối giàu có, mọi người trong thành bị Lưu Dực triều đình hoành hành náo loạn, miễn cưỡng sống qua. Rời khỏi thành trấn, tiến vào sơn lâm dã địa, liền dần dần tiến vào địa ngục. Sơn phỉ bang hoành hành cướp bóc khắp nơi, nhân dân chạy nạn khỏi cố hương, liền không được che chở nữa., Bọn họ từ từ tụ lại chỗ "Quỷ Vương" trong truyền thuyết. Quan phủ cũng xuất binh, đánh tan nạn dân do Vương sư đồng dẫn dắt ở địa giới trơn Châu hai lần, đám nạn dân giống như một đầm nước đục, bị nắm đấm đánh vài cái, tản ra, sau đó dần dần bắt đầu tụ lại.
Đại triều nạn dân này hàng năm đều có, so với Kim quốc phía bắc, hắc kỳ phía nam, cuối cùng cũng không coi là đại sự. Giết hai lần, quân đội cũng không nóng lòng nữa. Giết không hết, xuất binh đòi tiền, muốn lương thực, cuối cùng phải kinh doanh một mẫu ba phần đất của mình mới có, cho dù vì chuyện thiên hạ, cũng không thể đem toàn bộ thời gian của mình bù đắp.
Phát triển cũng là quan trọng nhất.
Hoàng Hà chuyển hướng rẽ, một đường chạy như bay về phía Đông Bắc, từ đồng nguyên phụ cận Trịnh Châu đến sông núi gần đại danh phủ, có rất nhiều địa phương ngàn dặm không có gà gáy. So với võ triều hưng thịnh lúc này đại địa Trung Nguyên lúc này., Nhân khẩu đã qua nhiều, từng ngôi làng nhỏ đổ sụp tường đổ, bỏ hoang không người. Từng đám di dân đi lại trong vùng hoang dã. Đám sơn tặc chiếm đất làm vương tụ tập tới lui lui, phần lớn quần áo đều tả tơi, mặt đầy thức ăn.
Thôn xóm còn tồn tại, đám địa chủ có bản lĩnh thì xây lầu tên và tường cao, nhiều khi quan phủ cũng phải được quân đội và quan phủ tới thăm, kéo đi hàng hóa một xe. Đám mã tặc cũng tới, bọn họ chỉ có thể tới., Sau đó hoặc là đám mã tặc làm điểu thú tán, hoặc là tường bị phá, giết chóc và lửa cháy kéo dài. Phụ nhân ôm đứa trẻ đi lại trong vũng lầy, không biết khi nào ngã xuống, rốt cuộc không đứng dậy nổi, cuối cùng tiếng khóc của đứa bé cũng dần dần biến mất... Thế giới mất đi trật tự, đã không còn bao nhiêu người có thể bảo vệ tốt chính mình.
Trước đây con đường thương mại kia đã từng đi thông suốt, tơ lụa, đi xa trong trí nhớ rồi.
Phía bắc Lam Châu, Vương Sư Đồng mặc một bộ hắc y rách nát, tóc rối tung, ngồi trên tảng đá, bỗng dưng nhìn về phía đông nghìn nghịt, biển người lộn xộn, mọi người đói khát mà gầy yếu, con mắt đã biến thành màu huyết sắc.
"Chờ một chút, chờ một chút..." Hắn nói với phó thủ đã mất đi một cánh tay kia.
xuân về hoa nở, năm ngoái mọi người hạ nam, rất nhiều người đều chết rét trong mùa đông. Càng nhiều người, mỗi ngày đều tụ tập về nơi này, trong rừng cây có thể tìm được lá cây ăn được, còn có trái cây, động vật nhỏ, trong nước có cá, mùa xuân sau mới bỏ nhà ở nam, một phần còn có chút lương thực.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Bọn hắn còn chưa đủ đói.
Có lẽ sẽ đói bụng.
Phía bắc Hoàng Hà, địa bàn vốn của Hổ Vương, sau khi Điền Thực Kế vị đã trắng trợn giết chóc và cải cách một loạt. Đại tướng quân Vu Ngọc Lân ở trong ruộng nâng chiếc cày, tự mình cày xới. Hắn từ trong ruộng đi lên, rửa sạch nước bùn, sau đó nhìn thấy một thân lầu các áo đen thư Uyển đang ngồi ở lều cỏ ven đường xem xét tình báo.
Trong những năm qua, chuyện xử lý trong tay rất nhiều, mỗi buổi tối nữ nhân làm việc dưới ngọn đèn dầu không sáng ngời làm bị thương mắt. Ánh mắt nàng không tốt, gần sát, bởi vậy hai tay cầm tờ giấy đến gần nhìn tư thế như một ông lão. Sau khi xem xong, nàng liền đứng thẳng dậy, Vu Lân đi tới mới biết là giao dịch thiết pháo thứ ba với cây cờ đen phía nam hoàn thành.
Năm ngoái sau chính biến, Vu Ngọc Lân tay cầm trọng binh, thân ở địa vị cao, quan hệ với Lâu Thư Uyển cũng càng thêm chặt chẽ. Bất quá từ khi đó đến nay, đa số thời gian gã đều ổn định thế cục ở phía bắc, theo dõi chăm chú làm " minh hữu" Vương Cự Vân cũng tuyệt không phải loại lương thiện, số lần gặp gỡ hai bên lại không nhiều.
"Tháng trước, dưới trướng Vương Cự Vân An Tích Phúc tới cùng ta thương nghị chuyện quân sự trú quân, nói đến chuyện Lý Tiểu Chi. Ta thấy Vương Cự Vân có lòng cùng Lý Tiểu Chi khai chiến, lại đây thăm dò ý tứ của chúng ta."
Vu Ngọc Lân ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lâu Thư Uyển, nói tới những chuyện này, hai tay Lâu Thư Uyển đan chéo trên đầu gối, suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Đánh trận là chuyện của các ngươi, một nữ nhân ta biết cái gì, trong đó tốt xấu còn xin Vu tướng quân nói rõ ràng một chút."
Lời nói của Lâu Thư Uyển có vẻ lạ, nhưng về Ngọc Lân sớm đã quen với thái độ xa lánh của nàng, cũng không thèm để ý: "Lúc Hổ Vương còn, Hoàng Hà Bắc cũng là ba nhà chúng ta, bây giờ hai nhà chúng ta liên thủ lại với nhau., Có thể hướng về phía Lý Tế Chi bên kia đẩy một cái. Ý của Vương Cự Vân là, Lý Tế Chi là không trứng, nữ chân nhân giết tới, nhất định là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Vương Cự Vân làm rõ ràng xe ngựa phản tiền, đến lúc đó sợ rằng Lý Chi sẽ ở phía sau rút một đao lạnh lẽo."
"Đó chính là có lợi cho bọn họ, đối với chúng ta đã không còn?" Lâu Thư Uyển cười cười.
Nhạn Môn quan hướng về phía nam, Hoàng Hà Bắc thế lực ba phần, áp súc mà nói tự nhiên đều là lãnh địa Đại Tề. Trên thực tế, phía đông do Lưu Dực nắm giữ Lý Tế Chi trong lòng bàn tay, Vương Cự Vân chiếm cứ chính là một mảnh đất loạn nhất phụ cận Nhạn Môn quan, bọn họ ở trên miệng cũng không thần phục nữ tử chân. Mà thế lực Điền gia phát triển tốt nhất chính là vì chiếm cứ vùng núi không dễ chạy, ngược lại trái lại còn có nguyên do.
Lần này đám người chủ trì giết Hổ Vương, Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển xem như là thế lực lý trí trong thế giới, lại thêm đám người Điền Thực cấp tiến, đã sớm không còn quan tâm đến đám bại hoại sống động chết dựa vào thân tộc Điền gia, Điền gia kinh doanh hơn mười năm, còn chưa tạo thành quan hệ lợi ích phức tạp phức tạp., Sau một phen giết chóc, sự phấn chấn bên trong ít nhiều thấy được hiệu quả, nhất là giao dịch cùng cờ đen, khiến cho thực lực bí mật của bọn họ có thể tăng trưởng rất nhiều. Nhưng bởi vì trước đó lập trường ám muội, chỉ cần không lập tức trở mặt với nữ tử, bên này đối mặt với nữ chân nhân cũng có chút tác dụng.
"Năm ngoái bị ma đói đại náo, mười phòng phía đông chín trống, bây giờ đã không còn dáng vẻ gì nữa, chỉ cần có lương thực là có thể ăn được. Hơn nữa, có thêm đống thiết pháo này, chọn quả hồng mềm luyện binh cũng là tất yếu. Nhưng điều quan trọng nhất không phải là..."
Vu Ngọc Lân nói chuyện, Lâu Thư Uyển cười xen vào: "Bách phế chờ vui, nào còn lương thực, chọn quả hồng mềm luyện binh, dứt khoát chọn hắn là được. Dù sao chúng ta là dân tốt dưới trướng Kim Quốc, động thủ với loạn sư, thiên kinh địa nghĩa."
Vu Ngọc Lân cũng cười: "Quan trọng nhất không phải như vậy, đám người Vương Cự Vân, An Tích Phúc, muốn loạn Lý Tế Chi, kích hắc kỳ ra tay."
Lâu Thư Uyển ngẩn người: "Đại Ngôn Viêm Viêm, liên quan gì tới đám người kia?"
"Hắc kỳ ở Sơn Đông, có một phen kinh doanh."
Ánh mắt Lâu Thư Uyển nhìn về phía Ngọc Lân, ánh mắt thâm thúy, cũng không phải là nghi hoặc.
"Còn không riêng gì hắc kỳ... Năm đó Ninh Nghị dùng kế phá Lương Sơn, mượn lực lượng của mấy thôn trang Độc Long Cương, về sau hắn cũng có luyện binh ở Độc Long Cương, có quan hệ sâu xa với hai thôn trang trên đó. Mấy người Chúc Gia trang Chúc Bưu cũng từng làm việc dưới tay hắn. Sau ba năm, Tiểu Thương Hà, Hắc Kỳ Độn, Lý Tế Ti tuy chiếm được sơn đông, hà bắc nhưng dân phong hung hãn, rất nhiều chỗ hắn cũng không thể lấy cứng rắn. Độc Long Cương, Lương Sơn, đều ở trong đó..."
Về chuyện của Ngọc Lân, kỳ thật Lâu Thư Uyển tự nhiên là hiểu rõ. Lúc trước Ninh Nghị phá Lương Sơn, kết giao với dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, mọi người còn chưa ý thức được quá nhiều. Về phần Ninh Nghị giết vua, rất nhiều chuyện đã qua, mọi người mới bỗng nhiên giật mình nhận ra, thực ra Độc Long Cương Cương Cương thủ hạ vũ trang lực lượng là một trong những nơi khởi nguồn của nguồn gốc, hắn ở nơi đó lưu lại bao nhiêu thứ, về sau rất khó nói rõ ràng.
Tiểu Thương Hà đại chiến ba năm, làm kinh sợ người Trung Nguyên, sau khi Lý Tế Chi đã từng tấn công Tiểu Thương Hà, đương nhiên sau khi nắm giữ núi Đông cũng từng sử dụng binh Độc Long Cương, nhưng thành thật mà nói, đánh đến cực kỳ gian nan. Chúc của Độc Long Cương, Hỗ gia, Hỗ Nhị gia dưới sự đẩy lùi chính diện của quan binh, bất đắc dĩ phải hủy đi trang xán lạn., Từ đó về sau du đãng trong vũng nước Lương Sơn, tụ lại thành cướp, làm cho Lý Tế Chi cực kỳ khó chịu, về sau hắn đốt Độc Long Cương gác thành vùng đất trắng, cũng chưa từng chiếm lĩnh, khu vực kia ngược lại trở thành một vùng đất vô chủ hỗn loạn đến cực điểm.
Mà bên ngoài, thế lực đứng sau lưng Độc Long Cương hiện giờ, vũng nước hồ chứa một đám phỉ, ngược lại là đối thủ một mất một còn của Hắc kỳ quân - Nam Vũ. Lúc trước Ninh Nghị thí quân, liên lụy không ít người, nữ quyến thái tử Chu Quân bảo vệ của một nhà Đại Nho Vương mới có thể may mắn còn sống sót., Còn Độc Miêu Vương Sơn Nguyệt thuộc nhất mạch Vương gia Vương gia đơn truyền vốn đang làm quan ở Giang Nam, sau sự kiện Thí Quân được Hỗ Tam Nương bảo hộ ở phía Bắc, che chở cho Hỗ gia trang. Sau khi Trung Nguyên rơi vào tay giặc, hắn mang tội thay thân không quên ở Ưu quốc, từ đầu đến cuối dẫn dắt mọi người và nữ chân, quan binh Đại Tề quần nhau, bởi vậy mặt ngoài nơi này ngược lại thuộc về thế lực phản kháng của Nam Vũ.
Thế lực quan tâm tới nam triều không ít ở Trung Nguyên, ngược lại càng dễ dàng để cho người khoan dung, Lý Tế Chi mấy lần thảo phạt không có kết quả, cũng buông xuống tâm tư, mọi người cũng không nhắc lại quá nhiều. Chỉ là đến năm nay, phía nam bắt đầu có động tĩnh, suy đoán như vậy, mới lần nữa nổi lên.
"Vương Cự Vân cảm thấy, bây giờ phương bắc có hắc kỳ hay không, đương nhiên là có. Cùng triều đình ngươi, gian tế hắc kỳ trong quân đội không giống nhau, một cỗ Sơn Đông này, rất có thể là cái thư cái tinh nhuệ. Nếu bên trong Lý Tế Ti đại loạn., Với sự khôn khéo của Ninh Nghị, không có khả năng là không chiếm được tiện nghi, hắn muốn chiếm tiện nghi thì phải gánh lấy phong hiểm. Tương lai nữ tử chân nam hạ, người được coi trọng nhất tất nhiên cũng sẽ là Sơn Đông. Đến lúc đó, hắn không thể không ỷ lại vào ta và ngươi, ít nhất cũng sẽ hy vọng chúng ta có thể chống đỡ thêm chút thời gian."
"Như hắc kỳ bất động đây."
"Vậy Sơn Đông, Hà Bắc lợi ích, chúng ta chia đều. Nữ chân nam hạ, chúng ta tự nhiên cũng có thể trốn về núi, Sơn Đông... ngon không cần nha."
"... Hắn quyết tâm đánh với nữ chân nhân."
" Hán nhân giang sơn, có thể loạn lạc ta và ngươi, không thể loạn tại Địch Địch. Ân tiếc nguyên ngôn mang phúc."
"... Vương thượng thư à." Lâu Thư Uyển suy nghĩ một chút rồi cười rộ lên, lúc trước Thượng thư Vương Dần vĩnh viễn khởi nghĩa, khi nàng ở Hàng Châu, cũng từng nhìn thấy. Chỉ là lúc đó tuổi còn trẻ, ký ức hơn mười năm trước giờ phút này nhớ lại cũng đã mơ hồ, nhưng trong lòng lại có cảm giác khác.
Khi đó, trong lòng cô gái ngây thơ chỉ có sợ hãi, nhìn thấy những người vào Hàng Châu, chẳng qua chỉ cảm thấy là một số bùn thối thô bạo vô hành. Lúc này, đã thấy Trung Nguyên luân hãm, thiên địa lật úp, trên tay nắm trăm vạn sinh mệnh, lại đối mặt với sợ hãi khi bị nữ chân nhân uy hiếp, mới đột nhiên cảm thấy, những người lúc trước vào thành hình như cũng có đại anh hùng đỉnh thiên lập địa. Anh hùng này, khác với anh hùng lúc trước.
"Như là một hảo hán tử rất giỏi." Vu Ngọc Lân nói, sau đó đứng lên đi hai bước, "Bất quá lúc này xem ra, anh hùng hảo hán này, ta và ngươi, mọi người trong triều, trăm vạn quân đội, thậm chí thiên hạ, đều giống như bị người kia đùa bỡn trong lòng bàn tay."
Ánh mắt Lâu Thư Uyển bình tĩnh, không nói chuyện, Vu Ngọc Lân thở dài: "Chuyện Ninh Nghị còn sống, chắc đã xác định, như vậy xem ra, trận đại loạn năm ngoái cũng có hắn ở sau lưng thao túng. Buồn cười là chúng ta đánh sống đánh chết, liên quan đến sinh tử của mấy trăm vạn người, cũng bất quá thành con rối của người khác."
Trong miệng Ngọc Lân nói như vậy, cũng không có quá nhiều vẻ uể oải. Ngón cái của Lâu Thư Uyển nhấn nhẹ vào lòng bàn tay: "Vu huynh cũng là đương đại kiệt xuất, hà tất phải tự coi nhẹ mình, thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến. Hắn ra vẻ lợi hại, chúng ta có lợi rồi., Chỉ như vậy mà thôi." Cô nói xong, Vu Ngọc Lân ngẩng đầu lên, miệng thì thầm: "Cầm tay vào trong tay..." Cũng không biết cô nghĩ tới điều gì, trong mắt lóe lên một tia cay đắng quyến rũ, thoáng chốc đã qua. Gió xuân thổi động đến mái tóc cô gái tính tình độc lập, trước mặt là cánh đồng màu xanh lục không ngừng kéo dài ra.
"Mấy ngày trước ta gặp được chưởng giáo Đại Quang Minh, đồng ý cho bọn họ tiếp tục xây miếu, truyền giáo, không lâu sau, ta cũng muốn gia nhập đại quang minh giáo." Vu Ngọc Lân đưa mắt nhìn qua, Lâu Thư Uyển nhìn về phía trước, ngữ khí bình tĩnh nói: "Giáo ý Đại Quang Minh, dưới Minh Tôn, liệt kê một chức Huyền Nữ hàng thế gian.", Có thể quản thúc nơi đây Đại Quang Minh giáo cao thấp giáo chủ, Đại Quang Minh giáo không thể quá phận tham gia quân chính, nhưng bọn họ có thể tự mình chiêu lãm tăng binh từ trong người nghèo khổ. Hoàng Hà từ bắc, chúng ta làm chỗ dựa, giúp bọn họ lại đi Vương Cự Vân, Lý Tế Chi phát triển trên địa bàn, bọn họ từ phía nam chiêu mộ lương thực, cũng có thể do chúng ta trợ giúp hắn trông coi, chuyển vận... Lâm giáo chủ lòng mang chí lớn, đã đáp ứng rồi."
Nàng cười cười: "Nhưng không bao lâu, mọi người biết đại vương cũng là thần minh trên trời hạ phàm, chính là Huyền Vương ở thế gian, Vu huynh ngươi cũng là Thần Minh đại tướng thay trời đi tuần thú. Thác Tháp Thiên Vương vẫn là cầm quốc Thiên Vương, Vu huynh ngươi không ngại tự mình chọn."
Vu Ngọc Lân nhìn nàng một hồi: "Hòa thượng kia cũng không phải loại lương thiện, ngươi phải cẩn thận."
"Thế đạo bực này, luyến tiếc hài tử, nào có thể tròng được sói. Ta đỡ phải lo, nếu không hắn ăn ta, nếu không ta ăn hắn."
Vu Ngọc Lân không nói gì nữa. Hai người đứng một ngồi, đều đứng ở phía trước nhìn một hồi lâu. Không biết lúc nào mới có tiếng thì thào phiêu động trên không trung.
"....Trong lòng bàn tay..."
"... Sớm muộn gì cũng có một ngày ta cắn hắn một miếng thịt..."
Hai vị đại nhân vật ở bên ngoài ruộng bàn chuyện hồi lâu, đợi đến khi xe ngựa một đường trở về thành, chân trời đã có ráng chiều tươi sáng, ráng chiều buông xuống tường thành uy phong. Trên đường dòng người rộn ràng ràng ràng ràng ràng ràng, cửa thành cũng có ăn xin., So với Trung Nguyên đại địa lúc này, tòa thành trấn này trải qua hơn mười năm thái bình, ngược lại hiện ra một bộ dạng khó tả và bình tĩnh, rời khỏi tuyệt vọng, liền luôn có thể ở trong góc này tụ tập sinh cơ cùng với sức sống đến.
"Một phương trông đất, an dân ở cảnh giới thứ tư. Lâu cô nương, những chuyện này đều là nhờ có cô, cô chớ có yên tâm." Khi vén rèm xe lên, Ngọc Lân nói một câu như vậy.
Lâu Thư Uyển nhìn đám người phía ngoài, sắc mặt bình tĩnh, giống như đã nhiều năm qua, từ trên mặt của nàng, kỳ thật đã nhìn không ra quá nhiều biểu lộ sinh động.
Sớm đã không có người nào có thể chia sẻ với nàng...