Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Kế sách một năm ở chỗ xuân. Võ Triều, từ cũ nghênh đón, thiên địa sống lại, trong triều đình, lệ cũ có đại triều tiếp tục diễn ra, tổng kết lại tuổi, nhìn sang năm sau, quân Vũ tất nhiên phải tham gia.
Một năm này, ở kinh thành ngây người nửa tháng, kiếm môi thương lưỡi kiếm trong hội triều cũng bộc lộ ra được nửa tháng. Tôn sư của Quân Vũ thái tử, không ai dám bất kính trước mặt đối phương, nhưng sau một hồi ca tụng, lời nói của các triều thần trong lời nói của các triều thần., Cũng lộ ra ác ý, những đại nhân này kể lại các loại vấn đề xuất hiện sau lưng phồn hoa võ triều, làm kéo dài nguyên nhân sau chân sau, đến cuối cùng, ai cũng không nói, nhưng các loại dư luận, cuối cùng vẫn là ép tới phủ thái tử bên này.
Mặc dù mất đi trung nguyên, Nam Vũ mấy năm phát triển phồn thịnh, khuếch trương kinh tế, quốc khố phong phú, thậm chí võ bị tăng trưởng, tựa hồ đều chứng minh một cái vương triều đau đớn suy nghĩ về sự cường đại của mình. Cái này không ngừng bay vọt này chứng minh quân vương cùng đám đại thần minh, mà tất cả đều đang tăng trưởng, một chút tỳ vết phía sau chính là có thể lý giải, có thể chịu đựng sự vật.
Không ai có thể chứng minh, sau khi mất đi tính khuynh hướng, quốc gia còn có thể bay lên như vậy. Như vậy, một chút tỳ vết, trận đau hoặc là tất nhiên tồn tại. Hiện nay trước đây có sự sỉ nhục bình tĩnh, sau có nữ thật vẫn đang nhìn chằm chằm, nếu triều đình khuynh hướng toàn diện trấn an nạn dân phía bắc, như vậy, quốc khố còn phải bỏ qua, thị trường phát triển hay không, võ bị có muốn gia tăng hay không.
Các đại nho với đủ loại kinh điển, luận về tính tất yếu của các sự vật, lại tôn lên một số thái tử không đủ hiền minh, nhất hệ công chúa trở thành trở ngại của võ triều phát triển. Quân Vũ ở kinh thành dây dưa nửa tháng, bởi vì một tin tức nào đó mà trở lại Giang Trữ, một đám đại thần liền đưa tới bẻ cong, Oánh khuyên thái tử muốn hiền minh nạp gián, sao có thể giận mà rời đi, Quân Vũ cũng chỉ có thể hồi phục một chút được thụ giáo.
Trong vòng hai ba tháng tuyết tan băng tan tiêu, oanh phi thảo trưởng, Văn nhân trấn giữ kinh thành lập tức cũng tới, hai chủ khách đứng ở đầu thành Giang Ninh, nhìn khí cầu màu vàng cực lớn bay lên bầu trời.
Trong giỏ cầu khí, có người ném ra một vật, vật kia từ trên cao rơi xuống, rơi trên cỏ một tiếng, bùn đất văng tung tóe. Quân Vũ Tướng nhíu mày, qua một hồi mới lần lượt có người chạy tới: "Không có nổ tung..."
"Mười năm trước, sư phụ bên kia... liền nghiên cứu ra khí cầu nóng, bên này gập ghềnh một mực tiến triển không lớn, về sau phát hiện bên kia dùng để phong bế không khí lại là quả bom giấy, Khổng Minh đèn dùng giấy có thể bay lên trời, nhưng quả cầu lớn như vậy, châm lửa, ngươi không ngờ vẫn có thể dùng giấy! Lại chậm trễ hai năm, Giang Trữ bên này rốt cuộc mới có cái này, uổng phí ta vội vàng chạy về..."
Trên tường thành gió lớn, thanh âm Quân Vũ cũng cao, Thái tử hai mươi sáu tuổi mặc quần áo rộng thùng thình, sau khi dùng hai chòm râu đã rất uy nghiêm, lúc này cánh tay vung khẽ, càng có vẻ hăng hái. Nghe nói người không chỉ là nghiêm trang chắp tay.
"Đối với kẻ phản nghịch kia, điện hạ thật cẩn thận."
"Nghe nói Nhân sư huynh nói đúng, tên ác tặc giết người kia, chúng ta không đội trời chung với hắn." Quân Vũ thản nhiên cười nói. Nghe nói người không khác gì đệ tử dòng dõi Tần Thìn, khi còn nhỏ Quân Vũ đã từng được hắn dạy bảo, tính cách hắn tùy ý, đối với nghe người không đâu lại khá là dựa dẫm, rất nhiều lúc liền gọi nhau là sư huynh.
"Điện hạ giận dữ rời khỏi kinh thành, triều đình Lâm An cũng đã huyên náo sôi nổi rồi, tương lai còn phải thận trọng."
"Đúng, đây là lỗi của ta." Quân Võ Đạo: "Ta cũng biết nó không tốt, mấy năm nay đã nhẫn nại, nhưng có đôi khi tâm trạng vẫn khó bình tĩnh. Lúc đầu ta nghe nói việc này có tiến triển, dứt khoát chạy về triều đình. Ta nói là vì khí cầu nóng này, sau đó nghĩ lại, cũng chỉ là nhịn không được việc vặt vãnh trong triều đình, tìm cớ."
Hắn thừa nhận sai lầm, nghe người không nói nhiều cũng không nói nhiều nữa, hai người một đường dọc theo tường thành đi xuống, Quân Võ nói: "Bất quá, kỳ thật nghĩ tới nghĩ lui, ta vốn là không thích hợp làm thái tử tính tình, ta thích nghiên cứu học cách thức, nhưng mấy năm nay, đủ loại chuyện quấn thân quấn lấy người., Thứ gì đó sớm đã rơi xuống. Thiên hạ rung chuyển, ta có trách nhiệm, lại không có huynh đệ, nghĩ ngợi vì Nhạc Phi, đám người Hàn Thế Trung che chắn một phen, hơn nữa còn cứu một ít dân chạy nạn ở Bắc Địa, cố gắng hết sức, nhưng mà thân ở trong đó, mới biết vấn đề này có bao nhiêu."
Hắn đi xuống cầu thang tường thành, bộ pháp mau lẹ: "Thế gia đại tộc, kinh doanh hơn hai trăm năm, thế lực rắc rối, lợi ích sớm đã ăn sâu vào tận gốc, tướng quân coi thường sợ chết, văn quan tham ô vô hành, thành một cái lưới lớn. Mấy năm trước ta nhúng tay vào Bắc Nhân dời về phía nam, mọi người biểu hiện bên ngoài trầm trồ khen ngợi., Quay đầu lại, giật dây người huyên náo, đánh chết người, thậm chí kích động tạo phản, lặp đi lặp lại việc giết người, quan hệ này, cuối cùng lại huyên náo đến vụ án phụ hoàng, đâu chỉ một lần. Cuối cùng nói Nam nhân về nam, người Bắc về bắc, còn nói là bất đắc dĩ -- phương bắc về như thế nào! Bắc đánh nát rồi!"
"Nhìn xem Nhạc tướng quân bên kia, hắn làm người cương trực, đối với các loại sự vật quản lý nắm ở trên tay, tuyệt đối không thỏa hiệp với người khác, cuối cùng duy trì một nhánh cường quân như vậy. Mấy năm qua, nói hắn ương ngạnh, bá đạo, tranh lợi với dân chúng thậm chí là phản ý., Đâu chỉ có mấy trăm, đây còn là trong tình huống ta đứng phía sau quan sát, nếu không hắn đã sớm bị người hữu tâm chém đầu rồi. Bên Hàn Thế Trung, hắn hiểu cách cứu chữa, nhưng mà các đại thần trong triều đều tiêu rất nhiều tiền, ta thấy quân giới của hắn so với Nhạc Phi còn kém hơn một chút."
Hai người xuống tường thành, đi lên xe ngựa, Quân Vũ phất phất tay: "Không làm như vậy thì sao? A, ngươi luyện binh đi, hôm nay tới quan văn, nói ngươi nên luyện như vậy, ngươi cho ta ít tiền, bằng không thì ta tham ngươi một quyển. Ngày mai, nói tiểu cữu tử đến làm quan doanh của ngươi, ngày sau tiểu cữu tử cắt xén quân lương, ngươi muốn giết hắn thì hắn nói anh rể hắn là tướng nước! Đừng đánh trận kia nữa, tất cả đều chết hết đi."
Xe ngựa chạy ra cửa thành, lên đường lớn bên ngoài, sau đó rẽ đường ra đồng ruộng, Quân Vũ phát tiết một trận, thấp giọng nói: "Ngươi biết vì sao ngươi muốn tạo phản giết Hoàng Đế không?"
"Thái tử điện hạ thận trọng nói!"
"Nếu so tài, ngươi muốn làm... Một đại sự. Thủ hạ của ngươi có qua lại với đám gia hỏa này, ngươi muốn trước tiên giả vờ giả vịt với bọn chúng, cùng bọn chúng cười ha ha một trận, giống như là... qua loa cho xong chuyện, nhưng trên đầu ngươi không có chỗ dựa, hôm nay người tới, chia một chút đồ của ngươi, ngươi nhẫn, ngày mai nhét một tiểu cữu tử, ngươi nhẫn, ba năm sau, ngươi làm đại sự, xoay người nhìn lại, toàn bộ người bên cạnh ngươi đều giống bọn chúng... Ha ha ha ha."
Nghe người không khỏi nheo mắt lại, hôm nay Quân Vũ, rõ ràng cảm xúc có chút không đúng, hơi hưng phấn, cũng càng không kiêng nể gì, tình huống như vậy, ngày thường chưa từng thấy qua: "Điện hạ, ngài có phải... gặp chuyện gì không?"
"Không có." Quân Vũ phất phất tay, sau đó vén rèm xe lên nhìn về phía trước, hơi nóng còn ở phía xa xa, "Ngươi xem, khí nóng này, khi làm, năm lần bảy lượt ngự sử tới buộc tội, nói vật này cực kỳ nghịch chuyển, bởi vì mười năm trước đây..., Nó có thể đưa người vào hoàng cung, bay cao hơn tường cung, có thể đâm sâu vào cung điện... Cái gì đại nghịch bất biến, đây là chỉ ta muốn Thí Quân hay sao. Vì việc này, ta sẽ để lại tất cả những tác phường này ở lại Giang Ninh, việc lớn nhỏ, hai đầu chạy, bọn họ đã xin lỗi, xin lỗi nhận sai không liên quan... Ta rốt cuộc cũng làm được."
"Điện hạ..."
"Nghe thấy Nhân sư huynh, thế đạo này, tương lai có lẽ sẽ có một hình dáng khác, ngươi ta đều xem không hiểu." Quân Vũ nhắm mắt lại, "Năm ngoái, trước khi Tả Đoan Hữu qua đời, ta đi thăm dò hắn. Lão nhân gia nói, những lời kia của Tiểu Thương Hà, có lẽ đúng, chúng ta phải đánh bại hắn, ít nhất phải biến thành giống như hắn., Hỏa pháo đi ra, còn làm càng tốt, quả cầu khí nóng này bay ra ngoài, ngươi không có, làm sao đánh được. Lý Phí đang bàn chuyện nho gia mới, cũng không có cách nào nhảy qua. Những người trong triều, những thế gia đại tộc kia, nói cái này, có liên hệ với bọn họ, tất cả đều không có kết quả tốt, nhưng có lẽ tương lai học cách dùng nó hưng thịnh, sẽ có phương pháp khác?"
Xe ngựa rung lên một cái, dừng lại giữa một vùng rừng xanh, không ít thợ thủ công tụ tập ở gần đây, còn có một quả cầu khí nóng đang được thổi ở đây, Quân Vũ và Văn Nhân từ trên xe ngựa bước xuống.
"Vu Nho gia ta học vấn, không tính là mười phần tinh thông, cũng không nghĩ cụ thể làm thế nào để phấn tiến. Hai ba trăm năm cắm rễ rắc rối, bên trong đều hư hỏng, cho dù ngươi ôm xa cách, tâm tính cao thượng, tiến vào nơi này, ngàn vạn người ngăn cản ngươi, ngàn vạn người bài xích ngươi, ngàn vạn người bài xích ngươi., Ngươi muốn biến thành hư hỏng, hoặc là đi ra. Ta mặc dù có chút vận khí, thành Thái tử, dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể bảo trụ Nhạc tướng quân, Hàn tướng quân những người này, nếu có một ngày làm Hoàng Đế, ngay cả suất tính cũng làm không được, ngay cả những người này, cũng giữ không được."
"Chỉ dựa vào bọn họ, là đánh không lại nữ thật." Quân Vũ đứng ở đó, còn đang nói, quả cầu khí nóng rực phía trước cũng đang bành trướng, cao cao, giật giật cái giỏ: "Nhưng cũng may có học cách, có lẽ... có thể dựa vào những người này, gắng tìm được chút cơ hội, cho dù thanh danh ta vừa sử dụng, cũng không muốn buông cái quầy hàng này xuống, ta chỉ thấy có hi vọng ở đây."
"Điện hạ..."
Quân Vũ đi tới: "Ta muốn lên trời xem thử, nghe nói Nhân sư huynh muốn đi hay không?"
"Điện hạ ——"
Hắn nói lời này, chung quanh lập tức vang lên một mảnh tiếng động lớn, như "Điện hạ Tam Tư" "Điện hạ" "Không thể", thứ này còn chưa an toàn, lời nói ầm ầm vang lên khắp nơi, đám thợ thủ công phụ trách kỹ thuật sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống, nghe người không ngớt cũng xông lên phía trước, cố gắng khuyên can, Quân Vũ chỉ cười cười mà thôi.
"Năm nay, khí cầu nóng này đã bay liên tục sáu lần, rất an toàn, ta cũng tham dự chế tác khí cầu khí nóng này, nó có vấn đề gì, ta đều biết, các ngươi lừa không được ta. Có liên quan tới việc này, ý ta đã quyết, không cần nhiều lời, bây giờ vận khí của ta chính là vận khí của chư vị, hôm nay nếu từ trên trời rơi xuống, chư vị coi như vận khí không tốt, cùng ta chôn đi. Quân Võ xin cám ơn mọi người... Văn Nhân sư huynh."
Thái tử ở bên cạnh cái giỏ hoa quay đầu lại: "Có muốn lên trên xem không?"
Nghe người không khỏi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn thở dài. Mấy năm gần đây, Quân Vũ cố gắng gánh vác gánh nặng, tuy rằng còn có chút xung động của người trẻ tuổi, nhưng chỉnh thể lại vô cùng lý trí. Chỉ là quả cầu khí này là nỗi lo lớn trong lòng thái tử, khi còn trẻ hắn đã nghiên cứu vật chất., Cũng chính vì thế mới muốn bay, muốn lên trời xem thử, sau đó thân phận Thái tử khiến hắn không thể không phân thần, nhưng đối với giấc mộng phi thiên vẫn luôn nhớ mãi không thôi, chưa từng quên.
Vật ấy chế thành mới có hai ba tháng, dựa vào đồ vật như vậy bay lên trời, trong đó nguy hiểm, sợ hãi cách mặt đất, hắn làm sao không rõ, chỉ là lúc này tâm ý hắn đã quyết, khó sửa đổi, nếu không, chỉ sợ cũng sẽ không nói ra một phen ngôn luận vừa rồi kia.
Nho thuật trong quá khứ... Trị quốc chi thuật, trước mặt nữ tử thực sự cường đại địch nhân như vậy, đã không có đường rồi.
"Thần đương nhiên phải đi theo thái tử."
"Nếu ngươi sợ cao, tự nhiên có thể không đến, trẫm chỉ cảm thấy, đây là thứ tốt mà thôi."
Không nhìn đám người quỳ trên mặt đất chung quanh, hắn không nói lời nào bò vào bên trong rổ, nghe tiếng liền đi tới, trong giỏ còn có một thợ thủ công thao túng lên không trung, quỳ ở đó, Quân Vũ nhìn hắn một cái: "Dương sư phó, dậy làm việc, ngươi để cho ta tự mình thao tác hay sao? Ta cũng không phải là không biết."
Thợ rèn kia run rẩy, qua một lát, bắt đầu ném túi cát nặng xuống.
Một tay Quân Vũ nắm chặt lấy sợi dây hoè, đứng yên tại chỗ, thân thể khẽ lay động, nhìn về phía trước.
"Đám người lớn trong triều cảm thấy, chúng ta còn có thời gian bao lâu?"
"Thừa tướng cùng trụ cột mật viện cho rằng, thời cuộc không tốt, hai ba năm, nếu vận khí tốt, hoặc năm năm có thể nghỉ ngơi lấy sức." Văn nhân bất nhị cũng nhìn về phía trước, thân thể cứng ngắc mà khẩn trương. "Sau khi Nữ Chân đánh hạ Trung Nguyên, lập Lưu Hi làm vương, vốn là bởi vì tộc nhân quá ít, cần ổn định toàn bộ Liêu cảnh. Bọn họ ở phía bắc của Nhạn Môn quan hoàn toàn vững chắc, điều đầu tiên cần làm chính thức thôn tính Trung Nguyên."
Khí cầu nóng to lớn lung lay, bắt đầu bay lên bầu trời.
"Có điều, mặc dù Trung Nguyên vốn bị đánh sụp, nhưng khống chế của Lưu Dực lại khó có thể độc đại. Trong mấy năm này, người có dị tâm lần lượt xuất hiện ở phía Bắc Hoàng Hà Nam. Rất nhiều người trong số bọn họ đều có thần phục nữ tử mặt ngoài, không dám bộc lộ, nhưng nếu chuyện Kim Quốc thực sự muốn thôn phệ, người chống cự vẫn không ít. Khác với việc phá vỡ thống trị, muốn chính thức thôn tính Trung Nguyên, Kim Quốc lại phải tốn khí lực càng lớn, bởi vậy, có lẽ còn có hai ba năm thời gian thở dốc..."
Tầm mắt phía dưới không ngừng thu nhỏ lại, bọn họ bay lên bầu trời, nghe người không khỏi bởi vì khẩn trương mà trần thuật lúc này cũng bị cắt đứt. Quân Vũ đã không còn nghe nữa, hắn đứng ở đó, nhìn cảnh đồng cỏ, đồng ruộng phía dưới, đám người đang cắm rễ trong đất., Xa xa, phòng xá và khói bếp đều đang mở rộng ra, tường thành của Giang Ninh kéo dài, con sông chảy qua, người chèo thuyền trên thuyền ô bồng chống cái cán dài... Trong ánh xuân sáng rực rỡ, sinh cơ dạt dào như một bức tranh cuộn trào.
Sáu năm trước, nữ chân nhân sưu sơn kiểm hải từng đến đây, Quân Vũ còn nhớ rõ thi thể ở bên ngoài thành trì kia, Khang gia gia đã chết ở đây. Bây giờ, tất cả sinh linh đều sống rất rõ ràng, tất cả những thứ này thật đáng yêu, đáng hận, sinh mệnh khó có thể trở về, chỉ cần nhìn thấy bọn họ tồn tại, là có thể khiến người ta hạnh phúc, mà căn cứ vào sự tồn tại của bọn họ, lại sinh ra vô số thống khổ...
Khối cầu nóng bồng bềnh bay lên.
Cả đời này, Chu Quân Vũ cũng không quên ở trong mắt hắn, là đại địa mà mình từng thấy.
Mùa xuân Võ Kiến lũy đến chín năm, đây là lần đầu tiên hắn bay lên bầu trời.
Thân thể trần trụi...
Cùng một mảnh bầu trời, lướt qua phía bắc Nhạn Môn quan, tuyết tan tan băng tan thì Tây Kinh Đại Đồng của Kim quốc nghênh đón một đỉnh núi mà thương lữ vãng lai đang đi tới.
Hàng hóa lưu chuyển, khách thương vãng lai, ngựa xe như nước cướp bóc. Trải qua hơn mười năm cướp đoạt, tiêu hóa tiêu hóa, tĩnh dưỡng bên trong, tân hưng chính quyền Kim quốc cũng dần dần dựng dục ra diện mạo phồn hoa hưng thịnh. Bốn cánh cửa đồng tự đại tiến vào, cờ xí trên tường thành như rừng đón gió tung bay., Các nơi trên tường đi lại là từng đội binh sĩ cung cường đao nhuệ, trong thành là những khu chợ kéo dài, người đi lại như mắc cửi, quan sai tuần tra ưỡn thẳng lưng đi ở trong đó, thỉnh thoảng nhìn thấy trong đám người ẩu đả, huyên náo đến mức không thể giao nộp, tiến lên ngăn cản dân chúng Bắc Địa Phong nhanh nhẹn dũng mãnh, loại chuyện này nhiều lần nhìn thấy không ít.
Trong tiệm thợ rèn hưng thịnh ùn ùn, hỏa khí mê người, quán ăn trong quán rượu, đồ ăn ở Thiên Nam Địa Bắc, điểm tâm đều có buôn bán, nhưng đa số vẫn là đón hợp khẩu vị của người kim, người kể chuyện kéo đàn cá trê, rầm rập lấy được gỗ chấn động đường.
Trong lúc đám hán nhân nô lệ quần áo tả tơi hỗn loạn, có tên thân hình gầy yếu như củi, trên thân buộc dây xích, chỉ sử dụng miệng gia súc, trong ánh mắt sớm đã không còn sinh khí, cũng có chạy bộ, đầu bếp, sinh hoạt có lẽ tốt hơn chút., Trong ánh mắt cũng chỉ là sợ hãi rụt rè không dám nhìn nhiều người. Giữa con phố son phấn phồn hoa, trong một ít thanh lâu kỹ trại lúc này còn có một số nam nhân nữ tử, nếu là xuất thân từ tiểu hộ tiểu hộ, chỉ là tài liệu giống như cung cấp cho người phát tiết, cũng có đại tộc Công Khanh phu nhân, con cái, thường thường thường có thể đề ra giá cao, hoàng thất nữ tử cũng có mấy cái, bây giờ vẫn là mấy kỹ viện lắc tiền cây.
Trong số nữ chân nhân, cũng có không ít thi văn tao nhã, đi vào trong thanh lâu, càng nguyện ý tán gẫu một hồi với phu nhân phu nhân thư sinh tri thư đạt lễ ở phía nam. Đương nhiên, nơi này lại không giống phía nam.
Nơi này không có bất kỳ người nào ở đây.
Cô gái mặc áo hoa, điên cuồng nhảy cẫng trên đường phố hát ca khúc y thánh thót, sau đó bị cô gái thô hào chân nhân kéo vào trong cửa chính thanh lâu, kéo vào phòng, tiếng cười hi hi ha ha còn chưa tắt. Võ Triều mà nói, rất nhiều người hôm nay cũng nghe hiểu được rồi, cô gái điên kia cười ha hả: "Ha ha, tướng công, ngươi tới đón ta... Ha ha ha ha, ha ha, tướng công, tướng công, ngươi tới đón ta..."
Trong gian phòng đó, một mặt của cô bị âm thanh này truyền ra. Nhưng những người xung quanh đều biết, trượng phu của cô đã bị giết —— đó vốn là thợ thủ công, muốn phản kháng chạy trốn trước mặt cô, bị chặt đầu ngay trước mặt, đầu bị chế thành đồ uống rượu...Theo tiêu đội đi đầu đường, Sử Tiến liền cúi đầu nghe giọng nói này, đồng bọn bên cạnh thấp giọng nói những chuyện này.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"... Đại hiệp, ngài đừng suy nghĩ nhiều, những chuyện này nhiều quá rồi. Hoàng đế của võ triều, hàng năm còn quỳ gối làm chó trong hoàng cung, vị Hoàng hậu kia cũng giống vậy... A, đại hiệp ngài xem, bên kia chính là Đại Tạo Viện của Hi Duẫn Công..."
Sử Tiến ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cái sân nhỏ trên đường sông kia kéo dài ra, từng cột pháo bốc lên trên không trung, binh sĩ tuần tra chung quanh, đề phòng sâm nghiêm. Đồng bọn kéo góc áo của hắn: "Đại hiệp, không được đi, ngài đừng có nhìn thấy..."
Sử Tiến gật đầu, thu hồi ánh mắt.
Hắn ta đi tới phương Bắc, đã ba tháng.
Sử Tiến Sinh Hiệp Nghĩa phóng khoáng, mấy tháng trước mới đến Bắc Địa, mắt thấy vô số hán nhân nô lệ chịu khổ, nhịn không được bạo khởi ra tay giết người. Sau đó bị Kim Binh đuổi bắt trong Đại Tuyết Thiên, sử tiến võ cao cường cũng không sợ việc này., Hắn vốn đem sinh tử chi nghi ngoại, ở trong tuyết lớn trằn trọc hơn tháng, giết ngược hơn mười tên kim binh, huyên náo sôi sùng sục. Sau đó hắn một đường đi về phía bắc, xuất thủ cứu hạ tiêu sư, mới xem như tìm được đồng bạn, khiêm tốn đến nơi.
Bắc địa mặc dù có đông đảo nam nhân nô lệ, nhưng tự nhiên cũng có hán nhân ở nơi này, khinh người, chỉ là võ triều nhỏ yếu, hán nhân tại địa phương này, mặc dù cũng có thể có thân phận lương dân., Nhưng xưa nay luôn bị khinh khi. Tiêu sư trong tiêu đội này đa số là dân bản địa của Yến Vân mười sáu châu, trước bị người si ức hiếp, sau bị kim nhân ức hiếp, lưỡi đao liếm máu, khá là khâm phục hào hiệp tiền sử tiến giai này, mặc dù biết sử tiến bất mãn với kim nhân, nhưng cũng nguyện ý dẫn hắn đi một đoạn đường.
Sử Tiến mặc dù cùng đi với những người này, nhưng ý muốn ám sát rất ít, tự nhiên không nói cho bọn họ biết. Một đường đi về bắc, hắn nhìn thấy binh sĩ kim nhân tụ tập, bầu không khí ở trung tâm quân chính lại bắt đầu xơ xác tiêu điều., Không khỏi muốn tìm hiểu một phen, về sau trông thấy hỏa pháo trong kim binh, hỏi thêm một chút mới biết kim binh cũng đã nghiên cứu và sắp đặt mấy thứ này. Mà cao tầng kim nhân phụ trách việc này chính là người xưng cốc thần - Nhan Duẫn.
Sau khi Kim Quốc hậu chinh đã nhận được rất nhiều thợ thủ công Võ Triều, hi Doãn tham khảo học thức cách thức, cùng các vị thần yêu lập tức xây dựng một đại tạo viện, phát triển hỏa khí cùng với các loại công nghệ kiểu mới, ở giữa ngoại trừ binh khí, còn có rất nhiều vật mới mẻ, bây giờ lưu thông ở phiên chợ lớn, đã thành hàng hóa được hoan nghênh.
Xe ngựa ồn ào, tiêu đội tới đích, sử dụng không muốn dây dưa, chắp tay cáo từ đối phương, tiêu sư kia rất trọng tình nghĩa, chào đồng bạn một tiếng, mang theo tiền sử vào ăn cơm trước. Hắn ở quán rượu khá cao cấp trong thành, bày một bàn tiệc ra ngoài., Xem như tạ ơn sử tiến cứu mạng, người này cũng là người biết tốt xấu, hiểu rõ sử tiến lên bắc, tất có mưu đồ, liền đem tình huống trong đại đồng thành, bố cục, giới thiệu một lần với sử giả.
Rượu qua tam tuần, mặt đỏ tới mang tai, trong lời nói ngược lại có chút giật mình.
"... Ta biết đại hiệp lần này đến đây tuyệt không phải du lịch, tiểu nhân tuy bối phận là hán tử Bắc Địa, nhưng cũng biết được hào khí hiệp nghĩa phía nam, ân cứu mạng, tuyệt không phải bàn tiệc rượu này có thể đền đáp. Chỉ là, tiểu nhân tuy cũng khí kim nhân ương ngạnh, nhưng tiểu nhân ở nơi đây, có thê nhi lão tiểu... Đại hiệp, đại đồng nơi đây., Dù sao cũng không tầm thường, mấy năm trước, nữ chân nhân gọi nơi này là Tây triều đình, nhưng khi đó trong nữ chân nhân, còn có Nhị thái tử tông vọng, có thể áp chế được khí diễm của Tông Hàn. Sau khi tông môn chết đi, đồ vật Kim Quốc ngang nhau chống lễ, quyền uy của Tông Hàn Nguyên Soái bên này, giống hệt với hội nghị ở phía đông..."
"... Đại đồng thành này, nơi tập hợp trọng binh truân, lại có Cốc Thần Hi Duẫn, cao thủ dưới trướng tụ tập, Đại Tạo viện cũng là phòng bị sâm nghiêm. Đại hiệp tuy rằng võ nghệ cao cường, nhưng dù sao từ phía nam đến thân phận hán nhân, quá mức đáng chú ý. Xin hãy cẩn thận, bảo trọng..."
Tiêu sư này dặn dò sử tiến cẩn thận, trong lòng chưa chắc không sợ hắn bại lộ, liên lụy đến chính mình. Chỉ là sử gia là hào hiệp trượng nghĩa, biết đối phương vì báo ân, dĩ nhiên gánh quá nhiều nguy hiểm, trong miệng tự nhiên không nói nhiều. Tiêu sư suy nghĩ một hồi., Lại kể thêm chút ít lời đồn đại về những người cùng thành với Sử, những hiệp sĩ đối nghịch với nữ thật, lọt vào truy nã hoặc truy nã, chuyên trộm trân bảo các loại. Sau khi Nhan Hi cùng Doãn Quảng thu dũng sĩ, đối với những người giang hồ này cũng có mấy lần càn quét và thanh lý, nhưng luôn có một số người may mắn thoát khỏi quá khứ, trở thành truyền kỳ mà mọi người kể.
Tiêu sư nghĩ, nếu đối phương thực sự gặp phải phiền toái trong thành, mình khó mà nhúng tay, những người này có lẽ có thể biến thành đồng bạn của hắn.
Sau tiệc rượu, song phương mới chính thức chắp tay cáo từ, sử dụng cái bọc của mình tiễn đối phương rời đi. Quay đầu lại, nhìn thấy lò rèn trong quán rượu kia là nô lệ hán nhân như chó heo.
Một năm này, tại thiên hội thực sự là mười hai năm, Nhan Ngô ăn tiếp vị, cũng mười hai năm nữa. Trong mười hai năm này, nữ chân nhân củng cố thống thố đối với thần dân phía dưới, nữ chân nhân ở vùng Bắc địa, chính thức ổn định xuống. Mà tiếp theo, là vô số hán nhân thống khổ cùng tai nạn.
Trung nguyên Tam Phạt, sự sỉ nhục tĩnh lặng, lục soát sơn kiểm hải... Hán nhân nô lệ bị bắt ở phía Bắc, trải qua nhiều năm như vậy, vẫn còn tồn tại trên mảnh đất này, nhưng mà bọn hắn căn bản không giống người...
Cả đời này đều hỗn loạn không chịu nổi, thiếu niên rất dũng mãnh đấu tàn nhẫn, về sau rơi vào cỏ dại làm giặc, sau đó lại chiến nữ, nội chiến... Hắn từng chém giết một cách chính trực cũng có kẻ không chịu nổi, ít khi lỗ mãng, đầu ngón tay cũng dính máu tươi của người vô tội. Từ đó về sau nhìn thấy vô số tử vong bi thảm. Nhưng không có lần nào, hắn cảm nhận được sự vặn vẹo và thống khổ, giống như cảm thụ ở đầu đường phồn hoa này, xâm nhập vào cốt tủy của người vô số người vô tội.
Hắn từ trên đường phố đi tới, từng thân ảnh nô lệ đập vào mắt, mọi người đã tập mãi thành quen, hắn một bước cũng không dừng lại. Mấy ngày sau, hắn ngồi xổm xung quanh Nguyên Soái phủ tìm kiếm, ba tháng hai mươi ba, liền bắt đầu hành quân ám sát Tông Hàn. Một trận huyết chiến, chấn kinh đại đồng...