Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ánh mặt trời từ đám mây rơi xuống, lá cây trong rừng cây xanh ngắt vẫn còn nức nở, trong núi còn không nhìn ra dấu vết của mặt trời mùa đông, cách đó không xa, một đám thiếu niên đang đuổi một bóng cây màu xám chạy, đang tranh đoạt kịch liệt.
Ninh Hi ngồi trên Hoành Mộc ngã nghiêng trên sườn núi, nhìn cảnh tượng này từ xa.
Võ phong trong quân Hoa Hạ hưng thịnh, bắt đầu từ thời kỳ trúc ký, trong nhân viên, hạng mục giải trí lớn sẽ có lôi đài tranh đoạt cao thủ đệ nhất, đến lúc hòa tan Võ Thụy doanh, chính thức chuyển hóa thành quân sau Hoa Hạ., Các loại luận võ nội bộ, thành quả cầu thi đấu càng phong phú. Phòng tuyên truyền bằng trúc ghi vào hứng thú của Ninh Nghị, một mặt kể chuyện võ hiệp, một mặt xếp hạng "Thập đại cao thủ" "Bách Đại", vì tranh đoạt thứ hạng và phúc lợi này, quân đội trên dưới đều cực kỳ náo nhiệt.
Ninh Hi ở độ thiếu niên mười ba mười bốn tuổi cũng coi như là kiện tướng vận động, nhưng lúc này nhìn trận đấu phía xa xa, ít nhiều có chút không tập trung.
Thứ nhất đa số đồng bọn của hắn cũng tới, tập sơn bên này, mặc dù cũng có mấy người nhận ra, nhưng cũng không quá thân thiết. Thứ hai, lúc này trong lòng hắn cũng có phiền não, không còn tâm tư nào khác.
Trận ám sát hai ngày trước đối với thiếu niên mà nói thì chấn động rất lớn, sau khi ám sát, sơ thương thế vẫn còn ở bên này dưỡng thương. Phụ thân lập tức lại tiến vào trạng thái bận rộn, họp, tập hợp sức mạnh phòng ngự của ngọn núi, đồng thời cũng gõ người ngoài vào lúc này tới buôn bán.
Từ phụ thân trở lại hòa hợp, mặc dù không chính thức lộ diện trước mặt tất cả mọi người, nhưng đối với hành tung của hắn không hề che giấu quá nhiều, có lẽ thái độ của hắc kỳ cùng nữ thật lại lần nữa giao phong đã rõ ràng. Trên phương diện Tập Sơn đối với giá nâng thiết pháo trong lúc nhất thời dẫn tới rối loạn, nhưng sau án ám sát, tiếng gió cùng không khí đè nén xuống một bộ phận thanh âm.
Sinh gặp thời loạn lạc, nữ tử thật sự sưu sơn kiểm hải, tàn sát bừa bãi Thiên Nam mấy năm trước. Hắc kỳ mặc dù có hai năm chăn nuôi, thấp kém, lúc đầu tại lương sơn đặt chân, thậm chí có vẻ nhịn nhục, nhưng đến lúc này, hơi cởi bỏ vẻ mặt ôn tình vì chuyện làm ăn mà đến, mọi người vẫn sẽ ý thức được, đây từng là thế lực Tây Bắc đối mặt với lay nữ tử mà không rơi vào thế hạ phong, không phải là nói đùa.
Nhưng đối với Ninh Hi, xưa nay hắn vẫn mẫn cảm, lúc này cũng không phải đang suy nghĩ những thứ này.
Trong lòng của hắn bắt đầu hoang mang, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào đối diện với thiếu nữ bị thương. Mấy ngày nay nghĩ lại, kỳ thật cũng không có gì thu hoạch được, trong lúc nhất thời cảm giác mình về sau sẽ gặp nhiều ám sát hơn, vẫn là không nên qua lại với đối phương, trong lúc nhất thời lại cảm thấy như vậy không thể giải quyết vấn đề., Nghĩ đến cuối cùng, thậm chí vì huynh đệ tỷ muội trong nhà mà lo lắng. Hắn ngồi trên Hoành Mộc hồi lâu, xa xa có người đi tới bên này, cầm đầu là hai ngày nay bận rộn chưa từng giao lưu với phụ thân mình quá nhiều, lúc này xem ra, công việc bận rộn đã kết thúc.
Hắn đứng lên cung kính hành lễ thỉnh an. Ninh Nghị đi tới vẫy vẫy tay, vỗ bả vai của hắn ngồi xuống Hoành Mộc. Lần trước Ninh Hi cùng phụ thân mới chỉ chín tuổi, khi đó trong ấn tượng của hắn, thân ảnh phụ thân đỉnh thiên lập địa, lúc này gặp lại., Mới phát hiện phụ thân ở trong một loại cao thủ lục lâm, thân hình không được coi là cao lớn cường tráng, nhưng hắn trầm ổn, tùy ý, thong dong như núi. Điều này làm cho Ninh Hi có chút hâm mộ, nếu có một ngày mình cũng có thể như vậy, có lẽ sẽ không sợ thích khách khu vực này.
"Kỳ thực cũng là chuyện tốt." Ngồi trong chốc lát, Ninh Nghị cười mở miệng.
"Hả?" Tiểu Ninh Hi hơi cảm thấy nghi hoặc.
"Mấy năm qua, ta không ở nhà, vì bảo hộ các mẹ các ngươi, mẹ ngươi, ngươi Hồng Đề, Tây qua di nương, Đỗ bá, đã phí rất nhiều khí lực. Chúng ta vốn đã làm xong ngươi... Thậm chí đệ đệ muội của ngươi, gặp phải khả năng ngoài ý muốn..."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Phụ thân bình tĩnh nói chuyện như gió thổi qua, ngay từ đầu Ninh Hi vẫn chỉ là nghi hoặc nghe, đợi đến khi Ninh Nghị nói ra câu "Đệ đệ muội muội" của ngươi. Hắn cúi đầu, song quyền đột nhiên nắm chặt, Ninh Nghị nhìn về phía xa, lời nói không ngừng.
"Nhưng sau này, phe mình cũng coi như khắc chế, có mấy lần sự tình còn chưa lan đến các ngươi, đã bị tiêu diệt. Đây là chuyện tốt, cũng chưa chắc tính tốt, bởi vì những thứ này, cuối cùng ngươi phải thể nghiệm được."
Hắn nói xong những lời này, ngừng lại, Ninh Hi cũng trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu nhìn phía trước: "Cha, con không sợ."
Ninh Nghị cười cười. Một lát sau mới tùy ý mở miệng.
"Ngươi sẽ không giống như vậy đâu." Ninh Nghị nhìn đứa trẻ mười ba tuổi bên cạnh, sờ sờ đầu hắn. Ninh Hi nhìn về phía phụ thân, xem ra đối với chuyện này cũng không để ý: "Nếu có một ngày, ngươi cầm đao thương lên chiến trường, ta và mẹ ngươi cũng sẽ thả ngươi đi."
Hắn nói đến việc này, trong mắt Ninh Hi ngược lại sáng ngời hưng phấn lên, trong bầu không khí Hoa Hạ quân, thiếu niên mười ba tuổi sớm đã ra trận giết địch chí khí, trước mắt phụ thân có thể nói như vậy, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy thiên địa đều rộng lớn.
Ninh Nghị quan sát vẻ mặt thiếu niên, sau đó quay đầu lại: "Nhưng sinh và tử đều có giá trị. Con trai của ta có một ngày có lẽ sẽ không trở thành người lãnh đạo của Hoa Hạ quân, nhưng ta hy vọng, nó có thể trở thành một nam nhân có thể đảm nhiệm trách nhiệm cho người bên cạnh. Cho dù không chiếu cố nổi toàn bộ Hoa Hạ quân, chiếu cố cho người trong nhà, chiếu cố cho mẹ, chiếu cố cho mẹ, chiếu cố cho đệ đệ muội muội của ngươi, là trách nhiệm trách nhiệm của ngươi không chối bỏ được."
Ninh Hi nắm chặt nắm đấm ngồi đó, không nói gì, khẽ cúi đầu.
"Bản chất của mọi người đều giống nhau, nhưng tình cảnh khi đối mặt lại khác, một người có trí tuệ mạnh mẽ, phải học cách xem hiểu hiện thực, thừa nhận hiện thực, sau đó đi thay đổi hiện thực. Ngươi... Mười ba tuổi, làm việc đã bắt đầu có ý tưởng và chủ kiến của riêng mình, bên cạnh ngươi đi theo một đám người, đối xử với ngươi khác nhau, ngươi sẽ cảm thấy có chút không ổn..."
"Ta không có." Thiếu niên mở miệng phản bác. "Thật ra... ta rất tôn trọng bọn Đỗ bá bá..."
Ninh Nghị mím môi: "Ừm, vậy... nói như vậy đi. Hiện thực chính là như vậy, ngươi là con trai của Ninh Nghị, nếu có người bắt ngươi giết ngươi, người nhà của ngươi tự nhiên sẽ thương tâm, có thể sẽ đưa ra quyết định sai lầm, đây vốn là hiện thực..."
"Ta sẽ không để bọn họ bắt được ta."
"Vậy nếu như nắm lấy đệ đệ muội muội muội của ngươi thì sao? Nếu ta là người xấu, ta bắt được... Kha nhỏ? Nàng bình thường không rảnh rỗi, đối với ai cũng tốt, ta bắt được nàng, uy hiếp ngươi giao ra tình báo Hoa Hạ quân, ngươi làm sao bây giờ? Ngươi mong Tiểu Kha tự mình chết à?" Bả vai lâu chủ Ninh Nghị: "Kẻ địch của chúng ta cái gì cũng làm được."
"Chuyện này đối với các ngươi không công bằng, đối với những đứa trẻ khác cũng không công bằng, nhưng chúng ta sẽ đối mặt chuyện như vậy. Nếu như ngươi không phải là hài tử của Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng sẽ luôn có hài tử, hắn còn nhỏ, hắn phải đối mặt với chuyện này - luôn có một người phải đối mặt. Thiên tướng đại trách nhiệm cho những người như vậy, làm phiền gân cốt, khiến thân thể đói khát., Không còn đủ sức lực, làm bậy...ngươi phải tiếp tục biến cường, lợi hại, trở nên cơ trí, đợi đến một ngày ngươi trở nên lợi hại giống như bọn Đỗ bá bá bá, lợi hại hơn, ngươi có thể bảo hộ người bên cạnh, ngươi cũng có thể... hảo hảo bảo vệ đệ đệ muội của ngươi."
Ninh Hi im lặng ngồi đó.
"Có một số việc chúng ta nghĩ không ra, có thể từ từ suy nghĩ. Đệ đệ muội muội không nói trước, Ninh Hi, không phải ngươi có chút bạc đãi bằng hữu bên cạnh sao?"
"Hả?" Ninh Hi ngẩng đầu lên.
"Lần đầu thụ thương hai ngày rồi, ngươi không đến thăm cô ấy chứ?"
"Ta... Ta xem qua..."
"Ừm, hình như ngươi không có đi a..."
Ninh Hi cúi đầu, không muốn nói hắn giả vờ đi ngang qua nhìn một cái.
"Ta nhớ lúc còn nhỏ các ngươi rất tốt, lúc còn ở Thương Hà, các ngươi ra ngoài chơi, bắt thỏ, nhớ lúc ngươi té vỡ đầu không nhớ rõ lúc đầu hóa hình dạng thế nào, sau đó nàng cũng là bạn tốt của ngươi. Ta mấy năm không gặp các ngươi, bên cạnh ngươi có nhiều bằng hữu, không tốt với nàng sao?"
"Không phải, nàng mới nhất, dù sao nàng... không giống..."
"Sao lại khác, nàng là nữ hài tử à? Ngươi sợ người khác cười nàng, hay là cười ngươi?"
Sắc mặt Ninh Hi ửng đỏ, Ninh Nghị vỗ vỗ vai đứa nhỏ, ánh mắt nghiêm túc: "Con gái không kém ngươi, cô ấy cũng không kém bằng bằng bằng bằng hữu của ngươi, đã sớm nói với ngươi, người là bình đẳng, dì Hồng Đề của ngươi, Tây qua di các nàng, mấy nam nhân có thể làm được những chuyện đó sao? dệt nên tụ tập núi, nữ công rất nhiều, nữ công rất nhiều., Tương lai sẽ càng nhiều hơn, chỉ cần các nàng có thể gánh lấy trách nhiệm của các nàng, các nàng đối với ta, không có khác nhau. Ngươi mười ba tuổi, cảm thấy khó chịu, không muốn bằng hữu của ngươi lại đi theo ngươi, ngươi có nghĩ tới hay không, mới đầu nàng cũng sẽ cảm thấy quẫn bách và khó chịu, nàng thậm chí còn phải chịu sự thờ ơ của ngươi, nàng không có thương tổn tới ngươi, nhưng có phải đã làm tổn thương đến bằng hữu của ngươi hay không?"
"Nếu như ngươi... Không muốn nàng đi theo ngươi, đương nhiên cũng có thể. Nhưng các ngươi cùng lớn lên, cũng theo dì nương cùng nhau học võ, nếu các ngươi có thể cùng nhau đối mặt kẻ địch, kỳ thật so với những người khác liên thủ sẽ lợi hại hơn nhiều. Hơn nữa, lấy ra lượng khí lượng., Nàng là bằng hữu của ngươi, có khúc mắc gì đâu, ngươi là con trai, tương lai là nam nhân đỉnh thiên lập địa, ngươi đương nhiên phải thành thục hơn nàng, ngươi là nhi tử của mẹ ngươi, đương nhiên ngươi phải càng thành thục hơn so với những đứa trẻ khác! Ngươi cảm thấy sẽ có lời nói phong ngôn, gánh vác trách nhiệm để cưới nàng thì có quan hệ gì..."
Chỉ một thoáng, mặt Ninh Hi đỏ bừng, Ninh Nghị vốn còn đang nói: "Ta và mẹ ngươi lập cho các ngươi một cái lược hôn thê... À, được rồi, không nói nữa."
Phụ tử ở đó ngồi một lát, nhìn thấy có người từ xa đi sang bên này, nhân viên đi theo cũng tới nhắc nhở Ninh Nghị hành trình tiếp theo. Ninh Nghị vỗ vỗ vai đứa con, đứng lên: "Nam tử hán đại trượng phu, đối mặt sự tình, cần đại khí, người khác không phá được cục diện, không có nghĩa là ngươi phá không được, một số việc nhỏ, làm sao có khó như vậy."
Hắn nói xong, cùng người đi theo đi ra xa, sách vuông thường dựa vào hắn, Ninh Nghị cảm thán với hắn vài câu: "Ai, vì đứa trẻ mà rầu rĩ lòng..." Phương thư thường không cho là đúng: "Ta cảm thấy...", Có phải ngươi có chút bà bà mẫu rồi không?" Năm tháng này phụ thân quyền uy chí thượng, hoặc quyền uy chí thượng, cùng tiểu hài tử tâm sự thật sự là chuyện kỳ quái: "Mấy tên tiểu tử nhà ta, không nghe lời liền đánh, hiện tại đều rất tốt, không có gì quan tâm. Hơn nữa đánh nhiều ngoại nhân." Xung quanh có người âm thầm gật đầu.
Ninh Nghị nhếch miệng: "Nói thì dễ quá, hiện tại đám trẻ này đầu óc nóng như máu, lúc nào thì bịt đầu lại chiến trường, hù chết tên khốn kiếp nhà ngươi."
"Sớm muộn gì cũng phải lịch lãm một phen."
"Vậy cũng phải tôi luyện cho tốt rồi mới đi a, đầu óc nóng lên liền đi, vợ ta khóc chết ta..."
"Đệ muội rất tức giận... Bất quá vừa rồi ngươi không phải nói, hắn muốn đi ngươi cũng đáp ứng hắn..."
"Đương nhiên trước tiên cứ ổn định trận tuyến đã. Có hắn đi lên, ít nhất hai mươi tuổi nữa thì..."
"Tâm Ma thật sự là danh bất hư truyền, lừa bịp nhi tử cả đời."
"Đâu chỉ vậy, lòng dạ ta độc ác... Người chết như đèn tắt, thương tâm chính là người sống. Hy vọng tiểu bối có cơ hội sống sót lớn hơn một chút..."
Một đoàn người cười nói đi về phía trước, sau khi nói chuyện với nhau lại trở nên nghiêm túc. Trên thực tế, những thành viên cao tầng đi tới bước này, ai lại không có mấy người bạn thân đã chết trong chiến loạn. Ninh Nghị lòng dạ độc ác, chấp hành nhân viên bên cạnh làm việc, tính toán thời gian cũng rất lãnh khốc, đơn giản là biết rõ cái giá phải trả là gì mà thôi.
Đại nhân dần dần đi xa, sau khi tiễn biệt phụ thân, Ninh Hi ngồi trên cọc gỗ kia nghĩ tới những chuyện này, đám thiếu niên ở xa xa đá cầu, lớn tiếng huyên náo, một lúc lâu sau, mấy người đụng vào nhau, bộc phát khẩu khí đánh nhau. Hẳn đều là gia đình quân nhân, động thủ rất có tư thế, đánh một hồi, lại bị mọi người ồn ào kéo ra.
Thiếu niên mười ba tuổi từ trên hoành mộc đi xuống, duỗi hai tay ra, thở dài một hơi. Hắn lại suy nghĩ một lát, mới bắt đầu cất bước đi tới khu vực thành trì bên kia, phía sau có hai đạo thân ảnh tùy ý theo sau.
Ánh mặt trời từ trên trời rơi xuống, bộ pháp của thiếu niên cũng không được kiên định. Hắn do dự một lát ở đường phố thành, sau đó mới đi về phía chợ mua một hộp hạt vừng cầm trên tay. Như vậy, dọc đường đi tới căn phòng đầu tiên, phía trước có người đi tới, vẻ mặt tươi cười chào hỏi hắn, nhưng lại là Văn Hưng cữu cữu ở bên quản sự.
"Lại đây xem sơ nhất?"
Ninh Hi xin Tô Văn Hưng an ủi, đối với vấn đề này cũng không có ý tứ trả lời. Hai cậu cháu một mặt nói chuyện một mặt đi một đoạn đường, mắt thấy đã đến buổi trưa, Ninh Hi từ biệt Tô Văn Hưng, đến gần nhà ăn cơm trưa - nó bị khúc nhạc này chen vào làm cho muốn đánh trống lui đường.
Giữa trưa, Ninh Hi mới đi đến tiểu viện vừa mới dưỡng thương bên kia, trong viện có chút yên tĩnh, xuyên thấu qua cửa sổ đang mở ra, thiếu nữ lớn lên nằm trên giường giống như là ngủ thiếp đi, tủ gỗ bên giường có ấm trà, chén, nửa cam, một quyển sách vở mang theo tranh vẽ, Mẫn Sơ Nhất đọc sách biết chữ cũng không tính là lợi hại, đối với sách càng thích nghe người ta nói hơn, hoặc là xem tranh vẽ, rất ngây thơ.
Ninh Hi đi vào, ngồi xuống bên giường, buông hạt vừng đường. Thiếu nữ trên giường lông mi run run, liền mở mắt tỉnh lại, nhìn thấy là Ninh Hi, vội vàng ngồi dậy. Bọn họ đã có một thời gian không thể nói chuyện thoải mái, thiếu nữ cũng rất căng thẳng, Ninh Hi cũng có chút căng thẳng, lắp bắp nói chuyện, thỉnh thoảng gãi đầu gãi tai, hai người cứ như vậy "Khó khăn" trao đổi.
Đợi đến khi một đạo từ tập sơn trở về hòa hợp, quan hệ của hai người liền khôi phục lại tốt như lúc trước, Ninh Hi so với ngày thường càng sáng sủa hơn, không bao lâu, phối hợp với võ nghệ sơ nhất đã có tiến bộ lớn.
Thời gian hòa bình không thể nói là thanh nhàn, sau khi trở về, đại lượng sự tình liền hướng Ninh Nghị bên này áp tới. Hắn rời đi hai năm, Hoa Hạ quân làm việc chính là "Đi Ninh Nghị hóa", chủ yếu là hy vọng toàn bộ cấu trúc phân công càng thêm hợp lý, sau khi trở về, công việc này sẽ càng thêm hợp lý hơn., Không có nghĩa là có thể vứt bỏ toàn bộ quầy hàng, rất nhiều điều chỉnh rất sâu xa vẫn phải do hắn làm tốt. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, mỗi một ngày, rốt cuộc hắn cũng có thể nhìn thấy vợ con của mình, thỉnh thoảng ăn cơm chung với nhau, thỉnh thoảng ngồi dưới ánh mặt trời nhìn bọn trẻ chơi đùa và trưởng thành...
Thời gian trôi qua rất nhiều năm, thê tử các nàng cũng có biến hóa như vậy, đàn nhi càng thành thục hơn, có đôi khi hai người sẽ làm việc cùng nhau, tán gẫu, vùi đầu vào đọc sách, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn nhau cười, thê tử cùng hắn càng giống một người.
Tiểu Kiệt quản lý sự vụ trong nhà, nhưng tính cách dần dần trở nên yên tĩnh lại, nàng là nữ tử tính cách cũng không cường hãn, những năm gần đây, lo lắng cho đàn nhi như tỷ tỷ của mình, lo lắng cho trượng phu của mình, cũng lo lắng cho con mình, người nhà của mình., Tính tình trở nên hơi u buồn, nàng vui mừng, càng giống như người nhà của mình biến hóa theo, luôn lo lắng, nhưng cũng dễ dàng thỏa mãn. Chỉ trong nháy mắt ở chung với Ninh Nghị, nàng vô ưu vô lự nở nụ cười, mới có thể nhìn thấy bộ dáng ngày thường có chút mơ hồ, lắc lư hai cái đuôi ngựa.
Vân Trúc càng thêm nhã nhặn ôn nhu, thời gian như nước đọng lại trên người nàng, cũng luôn có thể lây nhiễm người khác. Nàng dạy trẻ, viết vài thứ, đã từng ở trong tiểu lâu bên bờ sông, ngây ngô mà thúc đẩy muốn thử trở lại vùng thiên địa đã hỏng khi còn nhỏ kia, đến bây giờ, cứng cỏi cùng ôn nhu rốt cục cũng ổn định trên người nàng., Nàng ở trong nhà chăm sóc hài tử, mang Tiểu Bồng chia sẻ chút sự tình, ngày thường đàn nhi, công tác Hồng Đề quá muộn, cũng thường là nàng xách đồ tới, dặn dò một phen về nhà sớm một chút. Nếu như vị tiểu thư Quan gia kia chưa từng trải qua chuyện nhà tan cửa nát, có một ngày, có lẽ cũng sẽ dần dần biến thành bộ dạng hôm nay a.
Chỉ có Cẩm nhi vẫn nhảy nhót như trước, nữ chiến sĩ bình thường không chịu ngừng lại.
Còn có hồng đề tính cách nhu thuận thuận, là dưa hấu luôn bận rộn "Đại nghiệp", đi theo bên cạnh Ninh Nghị đảm nhiệm Bí Thư...
Có lúc Ninh Nghị rảnh rỗi nhớ lại, thỉnh thoảng lại nhớ tới quá khứ của cuộc đời trước kia, sau khi tới nơi này, chính mình vốn muốn trải qua cuộc sống đơn giản, cuối cùng vẫn là đi tới hoàn cảnh bận rộn không thể tách rời này. Nhưng hoàn cảnh này lại có chút khác biệt so với lúc bận rộn ở đoạn thời gian trước. Hắn nhớ tới thời Giang Trữ, phong hòa nhật lệ, hoặc là lúc đó mưa lớn nhu hòa bao trùm cả thiên địa., Mọi người đi lại ngoài viện trong viện, tường đỏ ngói đen, mơ mơ hồ hồ thiếu nữ, thanh âm tuyệt đẹp như vậy, còn có quầy cờ bên bờ Tần Hoài, lầu nhỏ, bày quán cờ. Hết thảy đều trôi qua như nước chảy.
Tất cả đều trôi qua như nước chảy, chỉ là còn cách tương lai có thể ngừng chân bao lâu, hắn cũng vô pháp tính toán rõ ràng.
Tin tức của ngoại giới cũng đang không ngừng truyền đến.
Con quái vật khổng lồ như lá cờ màu đen này từ trong núi tỉnh lại, chậm rãi thư giãn thân hình. Đồng thời, ở Trung Nguyên đại địa, thế lực quỷ đói do Vương sư tử thống lĩnh cũng cuốn lên sóng lớn, tạo ra tai nạn ngập trời.
Bắt đầu từ tháng tám, Vương sư đồng xua đuổi " đói quỷ", ở phía bắc Hoàng Hà bắt đầu chiến tranh công thành cướp đất. Lúc này thu hoạch mới qua, lương thực cũng coi như phong phú, " đói quỷ" buông ra khắc chế cuối cùng., Dưới xu thế đói khát cùng tuyệt vọng, hơn mười vạn con quỷ đói bắt đầu trắng trợn tiến công phụ cận. Bọn họ lấy đại lượng hi sinh làm cái giá, đánh chiếm thành trì, cướp bóc lương thực, sau khi bắt cóc đã đốt trụi cả tòa thành trì, đám người mất đi gia viên lập tức lại bị cuốn vào trong đại quân của con quỷ đói.
Trong thời gian hai tháng, đám quỷ đói dưới bắc sông lớn nhỏ thành tám tòa thành trì, thành trì bị hủy hết, vô số kẻ tử nạn. Bình Đông tướng quân Lý Tế Chi phái năm vạn đại quân ý đồ xua tan đám quỷ đói, nhưng sau khi đám quỷ đói tăng trưởng binh lực, quân đội bị biển người đói khát mạnh mẽ đè ép.
Hắc kỳ quân lưu lại người phụ trách ở đất Bắc lén lút cùng Vương sư đồng lại một lần thương lượng, ý đồ dùng lực lượng cuối cùng, nhưng đã không có ý nghĩa.
Quỷ Vương điên cuồng ghi nhớ ước nguyện ban đầu của nó, dân chúng tai nạn không ngừng lan tràn dọc theo bờ sông vàng, sau đó vượt qua sông lớn. Lúc này tuyết đã bắt đầu rơi xuống.
Thành trấn bị nạn dân đánh hạ tương đối ít, cướp bóc trần trụi sau khi đốt sạch hỏa hoạn sưởi ấm trong lửa, sau đó lại bị đông cứng đến chết. Không ai biết sau trận tuyết lớn này, hai bên bờ Hoàng Hà sẽ có bao nhiêu thi thể hư thối.
Thiên tai đã trì hoãn được tràng tai họa người này. Đám quỷ đói cứ như vậy run rẩy trong giá rét, chết thảm như vậy, có khi cũng có kẻ sẽ không chết ở trong đó, chỉ đành chờ đợi những năm tháng sau này sống lại.
Ở phía bắc, hiệp sĩ khiêng thiết bổng đã vượt qua Nhạn Môn quan, hành tẩu trong tuyết rơi đầy trời của Kim quốc.
"Bát Tí Long Vương" của Xích Phong Sơn, sử dụng "Cửu Văn Long" trước kia, trong lúc thương thế khỏi hẳn, đã giải tán tất cả lực lượng còn lại của Xích Phong Sơn, một mình bước lên hành trình.
Đối với việc tranh đấu giữa người với người cũng không am hiểu, Xích Phong Sơn nội chiến tan rã, sau khi hắn bại dưới tay Lâm Tông Ngô, hắn cuối cùng cũng cảm thấy mê hoặc đối với con đường phía trước. Hắn đã từng tham gia ám sát Chu Tự ít đặc biệt, vừa rồi biết sức mạnh cá nhân quá nhỏ bé, nhưng Xích Phong Sơn đã trải qua quá trình chém giết., Nói rõ ràng cho hắn biết, hắn không am hiểu thủ lĩnh, đầm châu đại loạn, có lẽ người cầm đầu mới thật sự là anh hùng có thể khuấy động thiên hạ. Nhưng mà quá khứ của Lương Sơn, cũng khiến hắn không cách nào đi theo hướng này.
Một đời này của ta, giá trị đã không còn nhiều nữa... Hắn nghĩ như vậy, liền trở về trên đường trở về Chu Dung.
Vậy thì cứ tới Kim quốc, gay gắt hiếm thấy.
Lúc này, khoảng cách hành thích đối với Chu Bội đã qua mười năm.
Một đường đi về bắc, trên đường đi hắn cũng từng gặp mấy người đồng hành, một vị nam tử láu cá tên là Phương Thừa Nghiệp cùng hắn trò chuyện rất vui vẻ, chỉ là sau khi đồng hành không lâu, nhanh chóng tiếp cận Nhạn Môn quan, đối phương cũng rời đi.
—— Phương Thừa Nghiệp ít nhiều có chút bàng hoàng.
Hắn ở Trạch Châu bày ra trận đại loạn nhằm vào Hổ vương, sau đó gặp lại sư phụ Ninh Nghị. Ninh Nghị đưa ra cho hắn hai hướng, thứ nhất là đại quân đói bụng đã trải qua chiến tranh, thử xử lý Vương sư đồng, tiếp nhận Quỷ đói., Thứ hai, trợ giúp Cửu Văn Long xây dựng lại Xích Phong Sơn. Bây giờ quỷ đói hung diễm ngập trời, thoạt nhìn thật sự mất khống chế, cũng không biết sau trận tuyết bẩn còn có thể có mấy người sống sót, Cửu Văn Long thì phất tay chịu trói, một mình chịu chết. Những chuyện này, cũng thật sự làm cho hắn không biết phải làm sao.
Cùng lúc đó, trong tiểu nha môn Châu Châu, nam tử tên giả là Mục Dịch cũng đang hưởng thụ cuộc sống an nhàn khó có được, hắn có thê tử, có nhi tử, con lớn dần lên.
"Nếu có thể cứ sống như vậy mãi thì tốt rồi."
Hắn thường xuyên nói như vậy.
Hạ Tây, tên tướng lãnh Cổ Cổ Cổ Cổ xưa tên là Xích Lão suất lĩnh quân đội và thuật thống lĩnh biên cảnh Kim Quốc ba lần va chạm, đội ngũ kỵ binh Cổ Quốc qua lại như gió, Kim Quốc cũng thử bắn pháo mới sắp xếp, song phương cẩn thận giao thủ, cuối cùng người Mông Cổ đã bỏ qua việc tấn công Đại Kim Quốc thăm dò.
Cho dù là người Mông Cổ hiếu chiến, cũng không nguyện ý trước khi chân chính cường đại, trực tiếp gặm xương cứng.
Hạ hè đã diệt vong, ở lại trước mặt bọn họ, cũng chỉ có đường xa đi về phía tây, cùng lựa chọn nghiêng nghiêng cắm đông nam.
Mùa đông khó lường tám năm mùa đông dần dần được đẩy tới, ngoại trừ ngày hôm nay, bên trong thành Lâm An đèn đuốc như dệt, vừa múa vừa hát, pháo hoa trùng thiên tô điểm cho thành trì trong tuyết rơi cực kỳ náo nhiệt, cách xa ngàn dặm là một bầu trời nắng chói chang ánh mặt trời., Ngày tốt lành hiếm có, Ninh Nghị lại bỏ trống cùng người một nhà. Một đám trẻ con khăng khít đi dạo phố hơn nửa ngày, Ninh Ngưng tranh nhau leo lên vai Ninh Sương, đám trẻ con xung quanh ồn ào ầm ĩ, thật là một cảnh tượng ấm áp.
Qua ngày hôm đó, bọn họ lại lớn thêm một tuổi.
Kiến lũy chín năm, hướng đỉnh đầu tất cả mọi người, nghiền tới...