Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tháng chín, cuối thu cuối mùa đông, lúc sơn lâm gần đó dần nhuộm màu xám, huyện Tụ Sơn nghênh đón thời khắc náo nhiệt cuối năm.
Sáng sớm tinh kỳ màu đen đón gió tung bay, mã đội quy mô lớn tụ tập ở đây, cũng có thương nhân theo thuyền đến đây, đám người hối hả mang theo trường cung, mang theo đao kiếm. Cờ đen kinh doanh mấy năm sau, đánh nhau với Ni tộc, mấy thương lộ phụ cận Lương Sơn đã tương đối thái bình, nhưng đối với thương lữ của Võ Triều mà nói, buôn bán tới lui giữa Lương Sơn và ngoại giới vẫn như cũ là một chuyện không có dũng khí, thực lực và bối cảnh không cách nào tiến hành nguy hiểm.
Theo từng nhánh ngựa từ Võ Triều vận chuyển đến, đa số là lương thực, sợi bông tê, cũng có đồng sắt, vận chuyển đi, thường thường thường lấy thiết pháo làm chủ, cũng có gia công cung nỏ tinh xảo, đao kiếm các vật, thường thường mang tới trên trăm con chở ngựa hàng hóa, chở về mấy cửa sắt., Đại pháo bằng gỗ, một số đạn pháo ở bên ngoài... Đối với ngoại giới mà nói, quân cờ đen tinh xảo, pháo sắt tuy đắt đỏ, nhưng bây giờ đã là vũ khí không thể không mua của quân đội bên ngoài rồi, cho dù ban đầu là đại pháo bằng gỗ, sau khi quân cờ đen dùng sắt thép và công nghệ "Thăng cấp", mức độ ổn định và khả năng chịu đựng cũng đã gia tăng rất nhiều, cho dù là làm vật phẩm tiêu hao, cũng có thể đảm bảo tỷ lệ thắng trong trận chiến sau này.
Ba năm huyết chiến của Tiểu Thương Hà là tuyên truyền tốt nhất đối với binh khí mới nổi của "Đại pháo" này, tạm thời không nói tới chuyện đối kháng với nữ nhân. Đám người Ngụy Tề, Điền Hổ, trăm vạn người lần lượt kéo đến. Một tiếng pháo vang lên, hỏa pháo liền quỳ rạp trên mặt đất, làm cho binh sĩ tè ra phân, vô số kể. Căn cứ theo tin tức tình báo gần đây, hỏa pháo bên phía Nữ Chân cũng đã bắt đầu tiến vào hàng ngũ. Sau này, nếu không có vật ấy, trong chiến tranh cơ bản sẽ bị đào thải.
Ngoại trừ thế lực khắp nơi trong võ triều, ở phía Bắc có chính quyền của Lưu Dực, kỳ thật cũng là một trong những khách hàng giao dịch của Tiểu Thương Hà trước mắt. Trước mắt tuyến này đã đi tương đối bí mật, lượng giao dịch không lớn, chủ yếu là do khoảng cách tài nguyên lui tới quá dài, hao phí quá lớn., Lại khó có thể cam đoan giao dịch thuận lợi - sau khi quân đội Võ Triều len lén mua pháo hiệu từ Tiểu Thương Hà, quân phiệt của Ngụy Tề cũng phái ra mấy lần thương đội, bọn họ không vận lương thực mà nguyện ý vận chuyển vật tư chiến lược như sắt thép đến Tiểu Thương Hà để đổi lấy pháo sắt, như vậy tương đối nhiều.
Tiểu Thương Hà làm bộ không biết những thế lực đứng sau giao dịch này, nhưng năm ngoái Tề quốc đại tướng Quan Sư Hổ phái một nhánh quân đội năm trăm người mang thỏi sắt tới, để đổi lấy hai mươi họng pháo sắt, nhánh quân đội này vận thỏi sắt, trực tiếp gia nhập quân cờ đen. Quan Sư Hổ giận dữ., Phái người lén tới đàm phán với tiểu Thương Hà không có kết quả, liền âm thầm truyền lời đồn, đám tướng lĩnh Tề Quốc nghe được việc này, lén lút chế giễu, nhưng hai bên mậu dịch cuối cùng vẫn không thể trở lại bình thường, duy trì trạng thái tiểu đả vặt vụn vặt.
mậu dịch đối xử đại lý một phương không chỉ duy trì trên khí giới chiến tranh.
Tuy rằng lúc đầu mở ra Đại Lý quốc môn chính là thái độ cường thế của Hắc Kỳ quân, vật tư hấp dẫn người ta nhất, cũng chính là những khí giới sắt thép này, nhưng không lâu sau, nhu cầu về thiết bị quân sự đã hạ xuống, ứng với việc tăng lên., Là một lượng lớn chữ viết tinh xảo, thời đại này gần như là "Thư tịch nghệ thuật", các loại vật phẩm trang sức, nước hoa quả, các vật chứa thủy tinh. Đặc biệt là " Điển Tàng Kinh" chất liệu tinh xảo, trên thị trường quý tộc có đại lý không thể cầu.
Mặc dù thượng tầng Đại Lý quốc từ đầu đến cuối đều muốn đóng cửa và hạn chế mậu dịch cờ đen, nhưng sau khi đại môn bị gõ mở, tiểu thương buôn cờ đen ở trong Đại Lý quốc thuyết thuyết luận đủ loại, nhuộm đỏ, khiến cho cánh cửa mậu dịch này căn bản không cách nào đóng lại, lá cờ đen cũng bởi vậy có thể thu hoạch được lượng lớn lương thực, giải quyết nhu cầu bên trong.
Tập Sơn lúc này, đã là một thành thị dân cư và đóng trại gần sáu vạn thành thị, thành thị dọc theo sông nhỏ trải dài từ nam sang bắc, phía thượng du có quân doanh, ruộng đất, dân cư, đoạn giữa bến tàu chính là khu buôn bán đối với bên ngoài, chỗ làm việc của nhân viên hắc kỳ, đi về phía tây dãy núi., Là tác phường tập trung, tung ra khói đặc, nhà máy thương pháo, hạ du cũng có một bộ phận quân công, thủy tinh, chế tạo giấy in in, hơn mười cái bánh xe ở bờ sông nối thành một mảnh, ống khói dựng thẳng trong các khu xưởng phun ra ngoài khói đen, là cảnh tượng kỳ lạ trong thời đại này khó có thể nhìn thấy, cũng có thanh thế kinh người.
Từ lúc Ninh Nghị bắt đầu đi vào thời đại này, từ lúc tự mình tìm tòi nghiên cứu khoa học vật lý, đến các thợ thủ công ở xưởng nhỏ nghiên cứu, trải qua sự uy bức và gột rửa của chiến hỏa, hơn mười năm qua, tụ tập núi bây giờ, chính là trụ cột kinh doanh của cờ đen.
Bởi vì cư dân Tây Bắc, dân tị nạn phương bắc gia nhập, nơi này có một bộ phận tiểu tác phường tự nhà mình kinh doanh, các loại cửa hàng ăn uống, nhưng tuyệt đại bộ phận là sản nghiệp hắc kỳ kinh doanh trước mắt, trong mấy năm chiến tranh, cờ đen bảo đảm sự tồn tại của thợ thủ công, lưu thủy ở các nơi đã thành thạo nhiều chỗ, gọi là xưởng không còn thích hợp, từng mảnh từng mảnh, cũng đã coi như là nhà xưởng rồi.
Gần chín ngàn tinh nhuệ phiên kỳ đen tập trung ở đây, cam đoan kỹ thuật bên này không dễ dàng bị ngoại giới dò xét, cũng khiến cho tiêu sư đến tập sơn, quân nhân, bất luận tộc nhân Ni tộc có bối cảnh thế nào, cũng không dám dễ dàng lỗ mãng ở đây.
Mấy năm qua, tuy rằng kỹ thuật cụ thể cũng không lưu truyền ra ngoài, nhưng đối với lý niệm cơ sở của vật thể, phương diện cờ đen lại mở rộng ra cho ngoại giới. Trên chợ do đám người Ninh Nghị lúc đầu bện các loại ô vật, sách nhỏ về lý trị vạn vật đều bán vô cùng rẻ, từ vật lý, bài học, bài toán, đạo lý cơ sở. Cuối cùng chúng còn được ghi ra đầy đủ khả năng tính toán và thăm dò xâm nhập, liền có thể nghiên cứu tình cảnh vạn vật trong thiên địa. Những lý luận này có khả năng cực kỳ khúc chiết ở châu Âu, nhưng ở phương diện phương diện đặc sản, thật ra thì không nhiều lắm, Ninh Nghị lại đã làm ra hành động đại nghịch bất định như trước kia, đối với những thứ ở ngoại giới càng thêm bình tĩnh.
Những quyển sách nhỏ này từ trong bóng tối chảy ra, võ triều, đại lý, Trung Nguyên, Nữ các phương thế lực đều có nghiên cứu riêng, nhưng coi trọng nhất, chỉ sợ một là viện nhân cách của Quân Vũ., Hai là nữ thật sự hoàn toàn Nhan Hi Duẫn một phương. Đại lý chính là quốc gia hòa bình, đối với việc tạo vũ khí không có hứng thú, dân chúng các nơi Trung Nguyên không tán gẫu, mục đích quân phiệt lại mạnh, cho dù lấy vài cuốn sách nhỏ như vậy ném cho thợ thủ công, thợ thủ công không có chút cơ sở nào cũng không tìm ra được đầu óc, còn phần đông quan viên trong võ triều đông đảo., Đại Nho, thường thường là tùy ý lật xem rồi đốt thành tro bụi, một mặt cảm thấy loại ngụy lý này nói về thế đạo không tốt, nghiên cứu thiên địa hiển nhiên trong lòng không kính sợ, thứ hai cũng sợ người ta lưu lại nhược điểm. Bởi vậy, cho dù là Nam Vũ Văn Phong hưng thịnh, tại đông đảo văn hội chửi rủa quốc gia cũng không sao, về phần thảo luận những thứ này, vẫn như cũ là chuyện đại nghịch bất đạo.
Tại một nơi tập sơn, trong hệ thống hắc kỳ đang thảo luận về cách vật học, thì đã hình thành phong độ, lúc đầu là Ninh Nghị công bố, về sau là sự phát nhiễm của người tuyên truyền chính trị, đến giờ phút này, mọi người đã mơ hồ thấy được vật lý ở trên đầu nguồn. Ví dụ như chế tạo một cánh pháo lớn, một pháo đánh núi xuyên thủng., Ví dụ như Ninh Nghị từng nhìn qua, hơn nữa là vì trước mắt nhiệt độ công chính của cỗ máy hơi nước này, có thể mặc thiết giáp không có ngựa chạy băng băng, gia tăng thể tích, phối hợp với đạn pháo, các loại ống bay to lớn, vân vân... Rất nhiều người đều đã tin tưởng, mặc dù trước mắt không làm được, nhưng tương lai cũng nhất định có thể xuất hiện.
Ở gần quân doanh thượng du, bên trong trang viện tập trung các vật tưới sơn nghiên cứu của quân đội Hoa Hạ, một cuộc thảo luận về bố cục sẽ được tiến hành. Bộ công trình Hoa Hạ quân, bao gồm không chỉ là kỹ nghiệp, còn có nông nghiệp, sau khi chiến đấu cần đảm bảo một bộ phận sự việc, bộ nghiên cứu công trình phân thành hai khối, chủ thể và đăng, được nội bộ gọi là Thượng viện, một nửa khác được an bài ở tập sơn, bình thường gọi là hạ viện.
Vài năm qua, chỉ sợ đây là lần thảo luận không tầm thường nhất đối với viện nghiên cứu. Mấy năm sau, rốt cuộc Ninh Nghị cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
"... Liên quan tới tương lai, ta cho rằng điều quan trọng nhất là tiết điểm, nằm ở một hệ thống động lực tồn tại độc lập, giống như lúc trước đã nói qua, hơi nước...Chúng ta cần giải quyết vấn đề tài liệu sắt thép, cắt chém, cắt xén, thẩm vấn bịt kín... Trong mấy năm tới..., Đánh giặc chỉ sợ vẫn là chuyện quan trọng nhất của chúng ta, nhưng không ngại lưu ý, là kỹ thuật tích lũy... Để giải quyết màn nổ, chúng ta phải có sắt thép, than tốt hơn, mà để động lực đạn pháo lớn hơn, đạn pháo và nòng pháo, phải dán chặt càng tốt hơn. Những thứ này được dùng trong hỏa thương., Thương lửa có thể bắn ra ngoài hai trăm trượng, mặc dù không chuẩn xác, nhưng cái lồng thương nổ tung kia một hai lần thất bại, đều là kỹ thuật tích lũy ở phương diện này... Mặt khác, trong quá trình vận dụng xe nước, chúng ta đã trơn nhẵn hơn rất nhiều, mỗi một khâu đều tăng lên rất nhiều..."
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"... Bên ngoài vật lý, bên ngoài phương diện hóa lý, vụ nổ đã tương đối nguy hiểm, các vị phụ trách phương diện này chú ý an toàn... Nhưng nhất định có phương pháp vận dụng an toàn, cũng nhất định có phương pháp chế tạo quy mô lớn..."
"... Về phương diện nông nghiệp, không phải cảm thấy vô dụng, mấy năm nay đánh tới đánh lui, chúng ta cũng chạy tới chạy lui, đồ vật ở phương diện này cần phải có thời gian gắn kết, chưa thấy hiệu quả, ngược lại ta cho rằng, đây là một phần trọng yếu nhất trong tương lai..."
Thảo luận về hội nghị cơ bản là trước mắt tiến độ nghiên cứu của Hoa Hạ quân báo cáo, sau khi báo cáo, Ninh Nghị ở phía trước xử lý xong rắc rối. Hơn hai trăm người phía dưới, phần lớn là xuất thân thợ thủ công, rất nhiều người ban đầu thậm chí không biết chữ, trong những năm đó, Ninh Nghị chỉ có thể báo cáo nhiệm vụ., Cũng không cần phải thảo luận, trong ba, năm năm gần đây, lúc đầu mọi thứ đã được mở ra, trong đó cũng gia nhập một đám học sinh trẻ tuổi do Ninh Nghị đích thân dạy, trong hội nghị mới có ý nghĩa triển vọng. Phía dưới có vài người hai mắt sáng lên, gật gật đầu, có người nháy mắt cố gắng lý giải.
Phía sau hội đường, Ninh Hi mười ba tuổi ngồi ở đó, cầm bút vùi đầu viết, ngồi bên cạnh, còn có thiếu nữ lúc đầu theo hồng tập võ, cùng với Ninh Hi không rời bóng dáng Mẫn Nhất. Nàng nháy mắt, vẻ mặt đều là "Tuy nghe không hiểu nhưng cảm giác rất lợi hại", đối với việc ngồi cùng Ninh Hi, nàng có vẻ còn có chút câu nệ.
Ninh Hi khi còn bé tính tình hồn nhiên, thường xuyên chơi đùa với Mẫn Sơ Nhất, có một thời gian, xem như là bạn chơi với hình ảnh bất ly. Đám người Ninh Nghị thấy tình huống như vậy cũng cảm thấy đây là chuyện tốt, vì vậy Hồng Đề đem tư chất không tệ lắm thu làm đệ tử, cũng hi vọng bên cạnh Ninh Hi có thể có thêm người bảo hộ.
Đợi đến khi tuổi tác dần trưởng thành, tính cách của hai người cũng dần trưởng thành khác nhau. Tiểu Thương Hà ba năm đại chiến, mọi người nam hạ, sau đó Ninh Nghị chết đi đưa tin, để không tiểu hài tử trong lúc vô tình nói ra chân tướng bị người ta thăm dò, cho dù là Ninh Hi, người nhà cũng chưa từng nói ra chân tướng của nó. Phụ thân sau khi chết, Tiểu Ninh Hi lập chí bảo vệ người nhà, vùi đầu học tập, so với lúc trước thì trầm mặc hơn rất nhiều.
Gia cảnh của Mẫn Sơ Nhất lúc đầu nghèo khó, cha mẹ cũng đều là người thành thật, ngay cả đám người Ninh Nghị cũng không thèm để ý, nhưng dần dà, nàng cũng coi mình trở thành vị trí thị vệ của Ninh Hi. Đến mười hai mười ba tuổi, nàng đã trưởng thành, cao hơn Ninh Hi một cái đầu., Ninh Hi chiếu cố huynh đệ và người nhà, ở chung với những hài tử khác trong Hắc kỳ quân cũng coi như hòa hợp, nhưng dần dần cảm thấy khó chịu với Mẫn Nhất đi theo bên người, thỉnh thoảng lại muốn bỏ đối phương ra. Như vậy, mặc dù Đàn nhi đối với ban đầu có chút ưa thích, thậm chí có ý niệm muốn cho hai người kết hôn với nhau, nhưng Ninh Hi cùng Mẫn sơ kỳ hiện đang ở trong một đoạn thời kỳ tương đối khó chịu.
Gần đây Ninh Nghị "bỗng nhiên" trở về, hắn từng cho rằng phụ thân đã chết trong nỗi lòng hỗn loạn. Lần trước, khi hắn nhìn thấy Ninh Nghị đã là bốn năm trước, tâm cảnh của hắn so với lúc mười ba tuổi đã hoàn toàn khác biệt, muốn thân cận hơn phân nửa là ngượng ngùng, lại căm hận cục diện như vậy. Thời đại này..., Phụ tử quân thần, tiểu bối đối đãi trưởng bối là có một bộ lễ nghĩa lớn. Ninh Hi dĩ nhiên đã tiếp nhận loại giáo dục này, Ninh Nghị đối đãi hài tử với hài tử của mình như vậy., Quá khứ là tâm thái hiện đại, tương đối thoải mái tùy ý, thỉnh thoảng còn có thể chơi đùa cùng một chỗ, lúc này đối với thiếu niên mười ba tuổi khó chịu, ngược lại cũng không biết phải làm sao. Nửa tháng sau khi trở về gia tộc, song phương cũng chỉ có thể cảm thụ khoảng cách, thuận theo tự nhiên.
Ở chung với hài tử khác ngược lại là tốt hơn nhiều, mười tuổi cố kỵ võ nghệ, kiếm pháp quyền pháp đều không tồi, gần đây thiếu mấy cái răng, cả ngày mím môi không nói lời nào, cực kỳ lạnh lùng, nhưng đối với chuyện giang hồ không hề có sức chống cự, đối với phụ thân cũng có chút ngưỡng mộ: Ninh Nghị ở nhà nói về sự tích giết chết đám người Lục Đà trên đường:
"... Hắn ỷ vào võ nghệ cao cường, muốn ra mặt, nhưng đánh nhau trong rừng, bọn họ đã dần rơi xuống hạ phong. Lục Đà ở bên kia hô to: "Các ngươi đi mau, bọn họ không giữ ta lại được đâu, muốn cho lông cánh của hắn chạy trốn, lại hung hăng bổ đôi Đỗ bá bá của ngươi ra, đám Phương bá bá, hắn là đại kiêu ở Bắc Địa.", Tung người lên, cực kỳ kiêu ngạo, nhưng ta vừa vặn ở đây, hắn liền trốn không thoát... Ta ngăn cản hắn, đổi hai chiêu với hắn, sau đó một chưởng Phiên Thiên ấn đánh vào đầu hắn, lông cánh của hắn còn chưa chạy bao xa, đã thấy hắn ngã xuống... Á, lần này chúng ta còn bắt lại mấy cái... "
Ninh Hà với năm tuổi nghe được hai mắt sáng ngời, khâm phục không thôi, sau đó Ninh Nghị lại nói với bọn họ về những kiến thức về địa bàn Điền Hổ ở Bắc Địa, Lâm Ác Thiền và Sử tiến vào luận võ: "Hòa thượng béo kia không dám tới đây, nếu không sẽ cho hắn đẹp mặt "Vân Vân".
Người tám tuổi ngạc nhiên như tên của hắn, văn không tốt, là một cô gái nhỏ dịu dàng yêu thích nghe kể chuyện, cô ta được Vân Trúc dốc lòng dạy bảo, từ nhỏ đã cảm thấy phụ thân là người tài hoa cao nhất thiên hạ, không cần Ninh Nghị đi bịa đặt tẩy não. Ngoài ra Ninh Kha năm tuổi tính cách rất nhiệt tình, Ninh Sương Ninh Ngưng hai tỷ muội mới ba tuổi, phần lớn là ở chung hai ngày đã thân mật với Ninh Nghị.
Đến ngày hôm đó, Ninh Nghị xuất hiện tụ tập ở đây, trong đám trẻ có thể lý giải được sự hứng thú của ô vật đối với nó chính là Ninh Hi. Mọi người đồng hành cùng nhau, đợi sau khi mở hội nghị xong, liền đi lòng vòng trên đường phố của tập núi. Khu chợ cách đó không xa đang có vẻ náo nhiệt., Một đám người bán hàng rong chặn ở chỗ huyện nha đã từng tập sơn, tâm tình kịch liệt. Ninh Nghị liền dẫn đứa nhỏ đến quán trà gần đó xem náo nhiệt. Lại là gần đây tụ tập thiết pháo lại tuyên bố tăng giá, dẫn tới tất cả mọi người tới hỏi thăm.
Nhân viên quản vụ của hắc kỳ đang hóa giải nghi vấn.
"... Đầu tháng bảy, trên thế lực Điền Hổ phát sinh biến loạn tất cả mọi người đều biết, Điền Hổ Chi Biến, "Đồ ăn quỷ" ở phía bắc Hoàng Hà bắt đầu tiến hành công phạt, phía nam, Tương Dương đại chiến hai lần, lưng còng quân thắng vàng, liên quân. Nội bộ nữ tuy có trách móc Thân Xuyến, nhưng đến nay vẫn không có động tĩnh gì, căn cứ vào phản ứng của nữ chân triều, rất có thể sẽ có động tác lớn..."
"... Ở bên ngoài, các ngươi có thể nói, võ triều không đội trời chung với quân Hoa Hạ, nhưng ngay cả khi chúng ta giết hoàng đế, bây giờ chúng ta vẫn còn chung địch nhân. Nữ thực nếu đến, ta mới không hy vọng Võ Triều thảm bại, một khi thất bại, là sinh linh đồ thán, thiên địa lật úp! Vì ứng phó việc này!, Ta đã quyết định, tất cả tác phường toàn lực thi công, bất kể hao tổn bắt đầu chuẩn bị chiến đấu! Giá thiết pháo tăng lên ba thành, đồng thời, chúng ta cũng dự định hàng lên tới năm phần, các ngươi có thể không chấp nhận, đợi đến lúc đánh xong, giá cả tự nhiên hạ thấp, đến lúc đó các ngươi lại đến mua cũng không sao."
"... Thời cuộc nguy cấp, quyết định tăng giá, trong hai năm phương diện hắc kỳ sẽ không thay đổi, thiết pháo chỉ có giá cả sẽ không giảm! Giống như trước đây, giá có lẽ có điều chỉnh, hết thảy lấy ước định khế ước chúng ta lúc định ra làm thỏa đáng. Các ngươi trở về nói với các đại nhân phía sau, mua hay không mua, chúng ta cũng không ép buộc..."
dặn dò như vậy mọi người sao có thể dễ dàng tiếp nhận, các loại tiếng nói chuyện phía trước ầm ĩ khắp chốn, có người trách mắng cờ đen ngồi lên giá, cũng có người nói, ngày thường mọi người vào trong núi vận lương, bây giờ cờ đen trở mặt vô tình, đương nhiên cũng có người kịp ký khế ước với cờ đen, cục diện ồn ào náo nhiệt. Ninh Hi nhìn tất cả những thứ này, nhíu mày, qua một lát dò hỏi: "Cha, có muốn đánh không?"
"Còn sớm, không cần lo lắng."
"Ừm." Ninh Hi rầu rĩ gật đầu, qua một lát, "Cha, con không lo."
Ninh Nghị nhìn đứa nhỏ bên cạnh, đột nhiên mỉm cười, hiểu được. Bao lâu nay, tuyên truyền bi tráng lại khẳng khái, mặc dù là trẻ con nhưng sợ chiến không nhiều lắm, e rằng người muốn chiến mới là chủ yếu. Hắn vỗ vai Ninh Hi: "Trận chiến này có lẽ sẽ kết thúc sau khi thành tài, nhưng ngươi yên tâm, chúng ta sẽ đánh bại đám tạp chủng đó."
"Ừm." Ninh Hi lại rầu rĩ gật gật đầu.
Mọi người nhìn lên lầu một lát, Ninh Nghị nói với Ninh Hi: "Hay là các ngươi ra ngoài chơi trước đi?" Ninh Hi gật đầu: "Được."
"Dẫn theo con đi dạo chợ, con là con trai, phải học cách chăm sóc người khác."
Ninh Nghị vừa cười vừa nói. Gã vừa nói như vậy, Ninh Hi ít nhiều cũng trở nên có phần căng thẳng. Thiếu niên mười hai mười ba tuổi, đối với nữ hài tử bên cạnh luôn có vẻ không được tự nhiên. Hai người vốn có chút tâm tư, bị Ninh Nghị nói như vậy, ngược lại càng thêm rõ ràng. Nhìn hai người đi ra ngoài, lại đuổi mấy người tùy tùng bên cạnh đi, đóng cửa phòng lại, trong phòng chỉ còn mình gã và Hồng Đề.
Ngoài cửa sổ còn có chút tiếng động lớn rầm rĩ, Ninh Nghị ngồi trên ghế, mở bàn tay đỏ ra, đỏ Đề Hồn cũng chỉ là mím môi, tới ngồi trong ngực của gã. Ninh Nghị không câu lễ pháp, đối với hai người vợ chồng của lão phu mà nói, thân mật như vậy đã sớm thành thói quen.
Hai năm sau khi Ninh Nghị rời xa huyện Đăng Tam huyện, đám người Vân Trúc và Cẩm nhi len lén nhìn hắn. Chỉ có hai người là đàn nhi, Hồng Đề là bốn năm không gặp. Ngày vừa về nhà Ninh Nghị và Đàn nhi đi tới ngôi mộ của Tô Tật, Hồng Đề thì dẫn người tiến từng bước thanh lý nội gian. Đợi đến đêm khuya, Ninh Nghị chờ nàng trở về nói chuyện, sau đó tùy hứng kéo nàng cùng đàn nhi ngủ say.
Hồng Đề cùng đàn nhi cũng không cự tuyệt, chỉ là ba người nằm cùng một chỗ, ngược lại không có tâm tình làm xằng làm bậy, tay nắm tay thấp giọng nói chuyện phiếm với nhau đến rạng sáng, tựa vào nhau hôn mê. Đến ngày hôm sau, Ninh Nghị cảm thấy nên tách ra ngủ thì có chút tình cảm.
Người một nhà tách ra quá lâu, cũng có kỳ ngộ thích ứng với nhau. Sau khi Ninh Nghị trở về cũng không nhàn rỗi. Những ngày qua vừa làm việc vừa nhìn mấy người đùa bỡn mình, trước mắt coi như là trộm được hơn nửa ngày nhàn rỗi., Xưa nay Ninh Nghị thích nhất là nhìn thê tử võ nghệ cao cường lại thẹn thùng đồng ý. Nhưng hôm nay ngồi ở chỗ này, cũng không làm động tác nhỏ gì của phu thê cả. Nghe giọng nói bên ngoài, y rót cho mình một chén trà, cùng Hồng Đề tán gẫu, một mặt chờ đợi sự việc phát sinh.
"Mưu kế hài tử của mình, ta luôn cảm thấy sẽ có chút không tốt." Hồng Đề gác cằm lên vai của hắn, nhẹ giọng nói.
"... Đúng vậy." Ninh Nghị nhấp một ngụm trà.
....
Ninh Hi cùng một người một trước một sau đi qua con đường, thiếu niên mười ba tuổi kỳ thật hình dạng thanh tú, lông mày cau lại, thoạt nhìn cũng có vài phần trầm ổn cùng tiểu uy nghiêm, chỉ là lúc này ánh mắt ít nhiều có chút lo lắng. Lúc đi qua một địa điểm tương đối yên tĩnh, thiếu nữ ở phía sau đã tới gần.
"Ngươi..." Ninh Hi cũng không muốn đứng song song với nàng, hiện giờ theo một ý nghĩa nào đó mà nói, mặc dù cũng được xem là "Thái tử gia" của Hắc kỳ quân, nhưng trên thực tế cũng không có quá nhiều nũng nịu —— ít nhất là biểu hiện bên ngoài không có —— hắn xưa nay đối đãi người khác hiền hòa, thích giúp người khác, theo mọi người về phía nam khổ cực cùng với người chết, khiến cho hắn đặc biệt quý trọng người bên cạnh, rất nhiều lúc hỗ trợ làm việc, cũng không sợ nhọc lòng, không đến mức toàn thân hôi không muốn ngừng.
Chỉ là đối với cô gái bên cạnh, đó là một cảm xúc bất đồng. Hắn không thích những người cùng tuổi luôn có tâm tư "Bảo vệ" hắn, phảng phất như nàng thấp kém chính mình, mọi người cùng lớn lên, dựa vào cái gì để bảo vệ ta, nếu như gặp phải kẻ địch, nàng chết thì phải làm sao bây giờ. Đương nhiên, nếu là người khác đi theo, hắn thường không có cảm xúc khó chịu bực này, thiếu niên mười ba lúc này còn không phát hiện được những chuyện này.
"Có người đi theo..." Mới đầu thì cúi đầu, thấp giọng nói một câu. Ánh mắt thiếu niên bình tĩnh trở lại, nhìn về phía đầu hẻm, chuẩn bị thấy người tuần tra trước tiên liền hô to lên.
Nhưng chuyện phát sinh lại nhanh hơn tưởng tượng của hắn.
Bóng người phía sau đột nhiên áp sát lại đây, Mẫn Sơ Nhất xoẹt một cái, xoay người rút kiếm: "Người nào..." Giọng nói người nọ khàn khàn: "Ha ha, con trai Ninh Nghị?"
Thân ảnh đan xen, kiếm quang của thiếu nữ đạt được chân truyền Hồng Đề bay múa, thế nhưng quyền phong sắc bén của người nọ đã đánh ngã một cái lều, vỏ gỗ tung tóe. Ninh Hi đi về phía trước, miệng hô to: "Gian tế: "Mau tới -- "Lục lên một cây gậy gỗ ven đường liền xoay người lại, Mẫn Hi mới quay lại: "Ninh Hi đi mau..." Lời còn chưa dứt, người nọ một dấu lên vai của nàng.
Mẫn Sơ Đạp đạp mạnh lui về phía sau mấy bước, gần như đâm vào trên người Ninh Hi, miệng nói: "Đi!" Ninh Hi kêu lên: "Bắt hắn lại!" Cầm gậy gỗ đánh ra, nhưng chỉ hai chiêu, gậy gỗ kia bị một quyền mạnh mẽ cắt đứt, sức mạnh dâng trào, ngực Ninh Hi khẽ chùng xuống, hổ khẩu hai tay đau nhức, quyền thứ hai của người nọ đột nhiên đánh tới.
Mẫn Sơ Nhất từ bên cạnh xông lên, trường kiếm ép lui nắm đấm, Ninh Hi lui lại hai bước, Mẫn sơ trong lúc vội vàng đổi hai chiêu với người bịt mặt kia, quyền phong gào thét như sông lớn trào, liền đánh lên đầu Ninh Hi. Bên người hắn từ nhỏ đều là danh sư dạy bảo, võ nghệ phương diện, hồng đề của sư phụ, tây qua dưa, tây dưa., Cao thủ như Trần Phàm, cho dù ở phương diện này thiên phú không cao, hứng thú không đậm, cũng đủ để nhìn ra thân thủ của đối phương lợi hại đến đáng sợ. Trong khoảnh khắc này, Ninh Hi chỉ múa may đoạn côn trả lại một gậy, Mẫn Sơ Nhất bổ nhào tới ôm lấy hắn, sau đó hai người văng ra ngoài, máu tươi liền phun lên mặt của hắn.
"Đi mau..."
Giọng nói của thiếu nữ gần như rên rỉ, Ninh Hi ngã trên mặt đất, trong nháy mắt đầu trống rỗng. Dù sao hắn cũng không ra chiến trường, đối mặt với thực lực tuyệt đối, bước ngoặt sống chết làm sao phản ứng nhanh được. Ngay lúc này, chỉ nghe thấy phía sau có tiếng người hô: "Người nào... "Dừng lại!"
Tiếng đánh nhau vang lên, lần lượt lại có người tới, thích khách kia phi thân viễn độn, đảo mắt đã chạy ra xa khỏi tầm mắt. Ninh Hi từ dưới đất ngồi dậy, tay đều đang phát run, hắn ôm lấy thân thể thiếu nữ mềm mại, nhìn máu tươi từ trong miệng nàng đi ra, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt, thiếu nữ còn cố gắng cười với hắn, trong lúc nhất thời cả người hắn đều mơ hồ, nước mắt chảy ra: "Này, ngươi...Đại phu mau tới đây..."
Một lát sau, hắn đem hết toàn lực thu liễm tâm thần, nhìn tình hình thiếu nữ, ôm lấy nàng, một mặt hô, từ một đầu ngõ hẻm này chạy ra ngoài...
....
"... Đúng vậy." Trong phòng quán trà, Ninh Nghị nhấp một ngụm trà: "Đáng tiếc... không có hoàn cảnh bình thường chờ hắn từ từ lớn lên. Có chút khó khăn, mô phỏng trước một chút..."
Hồng Đề nhìn hắn một hồi: "Ngươi cũng sợ."
"Ừ, rất sợ." Ninh Nghị ôm tay nàng dùng một chút sức, một lát sau: "Đợi hắn ba mươi tuổi rồi nói."
Tiếng ồn ào nơi xa truyền tới, Hồng Đề đứng dậy, Ninh Nghị khẽ gật đầu với nàng. Thân ảnh thê tử đã nhảy ra khỏi cửa sổ, dọc theo mái hiên, mái ngói bay lượn qua, lên xuống mấy cái đã biến mất trong đường phố phía xa.
Ninh Nghị đẩy cửa đi ra, lông mày nhíu chặt. Đám người xung quanh đã nhanh chóng theo sát y xuống dưới: "Xảy ra chuyện gì vậy, bảo tất cả mọi người giữ vị trí, bối rối cái gì chứ... " chu vi đều đã bắt đầu hành động.
Ánh mặt trời đầu mùa đông lười biếng treo ở trên trời, bốn mùa Lương Sơn như xuân, không có nóng lạnh cùng giá rét, bởi vậy mùa đông cũng tốt. Có lẽ là mùa đông phúc, chuyện phát sinh hôm nay cũng không tạo thành tổn thất quá lớn, bảo vệ Ninh Hi nên Mẫn sơ bị thương nhẹ, chỉ là cần nghỉ ngơi vài ngày, liền sẽ tốt hơn...