Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Đã đến nửa đêm, vốn màn đêm nên yên tĩnh trở lại vẫn chưa yên tĩnh, quang mang hỏa diễm cùng chém giết bất an còn ở phía xa xa, trên đỉnh núi nho nhỏ, bóng người mặc trường sam giơ kính vọng thật dài, đang nhìn xung quanh.
"Ở nơi nào..." Trong miệng hắn thì thào một câu.
Phía sau còn có mấy bóng người, cảnh giới chung quanh, một người ngồi chồm hổm trên mặt đất, đang đưa tay sờ đồ vật trong ngực Hắc y nhân đang ngã xuống. Mặt nạ của tên áo đen kia đã bị xé xuống, thân thể hơi co quắp, nhìn bóng người xuất hiện chung quanh, ánh mắt lại có vẻ hung ác.
Người áo đen này vừa mới từ trong suy nghĩ hỗn loạn khôi phục lại, hắn tên là Ngô Ngọc, lần này mặc dù đám người Lục Đà xuôi nam, mặc dù bị đặt ở ngoại vi cảnh giới, nhưng thân thủ vốn tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Địa này cũng không tệ. Đại đội Lục Đà chuyển về phía trước, sau đó hắn chọn chỗ cao ở phía sau, mắt thấy trong rừng xa xa có người đánh ra tín hiệu hỏa điểm, vừa rồi chuẩn bị lần nữa chuyển chỗ, cũng là vào lúc này, bị tập kích.
Từ sau lưng đột nhiên xuất hiện địch nhân ẩn nấp công phu cao cường, hắn phát hiện lúc đối phương đã đến phía sau, vẻn vẹn chỉ một lần đổi chưởng, gáy Ngô Thương đã bị nắm lấy., Đánh tới ngất xỉu, sau một lát tỉnh lại, mới phát hiện bên người đã xuất hiện vài bóng người. Trong đầu Ngô Côn còn chưa nghĩ rõ ràng, nhưng trong lòng cũng không sợ hãi. Trên giang hồ, mỗi kỳ nhân, hắn mặc dù có đạo, cũng không có nghĩa là những người này có thể chiếm được chỗ tốt trước mặt đồng bạn của mình.
Nguyên Soái phủ nắm giữ lực lượng nửa bích thuộc Đại Kim quốc, Cốc Thần làm thủ lĩnh cho đệ tử của Nhan Hi Duẫn, cướp đoạt đội ngũ cao thủ này, tuy không nói trên chiến trường có thể địch vạn quân nhưng ở ngoài chiến trường khó có đối thủ. Ngô Côn ở trong đó có thể hiểu được ý nghĩa tập kết của những cao thủ như mình., Mục tiêu tương lai của bọn họ là tương tự như trước đây đã từng là Thiết Tí Chu Bộ, hôm nay Thiên Hạ đệ nhất nhân Lâm Tông chúng ta là lục lâm hào kiệt. Mình đơn thân vậy mà bị bắt quả thật không có mặt mũi, nhưng hôm nay lại xuất hiện tại nơi này, căn bản là không thể nào minh bạch bọn họ đang đối mặt với địch nhân như thế nào.
Gió đêm thổi qua, hắn còn chưa nhìn ra lai lịch của mấy người này, người bên cạnh đã lục soát lấy ra lệnh bài duy nhất hắn mang trên người, sau đó cầm cho nam nhân mặc trường bào cầm trong tay kia xem. Thanh âm đối phương truyền đến trong gió đêm, nghe có chút hiểu, có chút nghe không hiểu.
"Chỉ tìm được cái này."
"... Rất chú trọng a, nhìn chữ triện này, hình như là phong cách của bộ tộc Cốc Thần... Trước thu lấy..."
"Đúng... Có lẽ còn chút thời gian hỏi hắn."
"Hắn tỉnh rồi? A... Các ngươi tránh ra, ta ra vẻ một chút..."
Ngô Ngọc còn chưa hiểu ý của đối phương, nam tử áo dài đã đi tới ngồi xổm xuống, nhìn hắn từ phía trên: "Này, có thể nói chuyện không? Lão đại các ngươi đang ở đâu?"
"Các ngươi... phải chết..." Ngô Côn vui vẻ không sợ hãi, lúc trước hắn bị đối phương đánh một quyền vào yết hầu, lúc này miễn cưỡng nói chuyện, thanh âm khàn khàn, nhưng khí tức tàn nhẫn vẫn còn.
Các ngươi... không biết bản thân khiêu khích người nào...
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, thuận tiện nói thêm một câu: "Vậy ngươi nói cho lão đại của ngươi biết, ta mới đi chịu chết. Ngươi thấy sao?"
"Khụ khụ..." Ngô Thiên nằm trên mặt đất lộ ra nụ cười khát máu, gật gật đầu, ánh mắt hắn trừng mắt nhìn nam tử áo dài này, lại thuận tiện nhìn mọi người chung quanh, trở lại trên mặt nam tử này: "Đương nhiên, các ngươi muốn chết, tóm lại... có..."
Ánh trăng rất lớn, mặc dù xa xa hào quang mơ hồ lộ ra xao động, nhưng tất cả mọi thứ trên sườn núi nhỏ này vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, mấy người đang đứng ở chỗ này, người đang ngồi cùng người kia đang nằm cười, người nằm kia vừa cười khàn khàn lại vừa nói chuyện, nhưng mà, nói đến câu này, âm điệu lại đột nhiên có chuyển biến, nam tử nằm ở đây giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.
Không khí yên tĩnh trở lại.
Mấy người xung quanh đều đang đợi hắn nói chuyện, cảm nhận được sự yên tĩnh này, có chút xấu hổ, nam tử áo dài đang ngồi xổm còn giang tay ra, nhưng ánh mắt nghi hoặc cũng không kéo dài quá lâu. Bên cạnh, người lúc trước sưu thân ngồi xổm xuống, nam tử áo dài ngẩng đầu lên, giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều rất nghiêm túc.
"... Ngươi nhận ra ta rồi."
Nhẹ như không ai nghe thấy thì thào.
Ngô Ngô Côn há miệng muốn nói gì đó thế nhưng trong lúc nhất thời không nói ra. Chàng trai mặc áo dài cúi đầu nhìn hắn, sau khi xác định được một thứ gì đó thì hắn đứng lên, từ cao nhìn xuống biến hóa xoay người lại.
"Hắn nhận ra ta..."
"Các ngươi..." Ngô Côn chuyển ánh mắt về phía người bên cạnh, những người này đưa mắt nhìn qua, lạnh lùng giống như đang nhìn một vật chết, bọn họ cũng không để ý đến sự thật "Bọn họ nhận ra" kia, bọn họ quan tâm chính là hàm nghĩa sau lưng. Trong lòng Ngô Thiên còn có vẻ hỗn loạn, hắn nghĩ phải nói mấy lời cứng nhắc, nhưng trong miệng đã phát ra thanh âm: "Bọn họ ở phía dưới..."
Ban đêm có gió thổi tới, cỏ dại trên sườn núi đung đưa theo gió, mấy bóng người không có quá nhiều biến hóa. Nam tử áo dài chắp hai tay sau lưng, nhìn một hướng trong bóng tối, suy nghĩ chốc lát.
"Các ngươi... thật sự muốn giết ta a."
Người dưới đất không trả lời, cũng không cần trả lời.
....
Qua một lát.
"Ngươi tên là gì?"
"... Ngô... Ngươi, ngươi thả ta..."
"... bong da của ngươi đi thăm dò?"
"... Ngô Tuyền..."
"Đại đội của các ngươi, bên kia đã đánh nhau sao?"
"......."
Trong rừng cây nhỏ xa xa, mơ hồ có khói chiến bốc lên, đã đánh nhau rồi...
Thân thể trần trụi...
Trường thương va chạm với cương đao trong rừng rực lên tia lửa, bóng người chém giết lẫn nhau, hỏa diễm bị đốt trong rừng cây thưa thớt, sương mù lập tức quanh quẩn ra, chung quanh là một mảnh giết chóc và hỗn loạn.
Cừu Thiên Hải giỏi sử dụng toàn quyền, Lý Cương Dương, Lâm Thất công tử thậm chí đám người Lục Đà cũng đã tản ra, đám cao thủ chạy như bay trong rừng, triển khai đồ sát về phía đám người Lục Lâm. Vốn thân thủ bọn họ là nhất lưu, trong thời gian dài còn tạo thành thói quen hòa hợp tương đối tốt. Lúc này trong rừng cây phức tạp chỉ bằng nhiệt huyết là có thể chém giết với võ giả Lục Lâm, đúng là chỗ nào cũng chiếm được gió.
Cừu Thiên Hải chạy nhanh trong quang diễm hoặc sáng hoặc tối, thoạt nhìn như cự thạch bị ném ra. Lực lượng đeo sau lưng vốn sở trường nhất là tập trung phát lực, dưới quán tính khinh công đơn giản xúc vật liền sụp đổ, không người nào có thể làm hắn tam quyền cước được.
Lâm Thất công tử bị cao sủng bức lui thoát thân trong trận chiến lúc trước, thật sự là mất mặt mũi, lúc này xông vào đám người, toàn lực phóng khoái đao, mỗi một đao đều vô cùng tàn nhẫn. Một hiệp nữ trung niên xoạt xoạt mấy cái bị hắn chặt đứt hai tay, trượng phu lao tới cứu, bị Lâm Thất Cương mạnh một đao chặt đứt cổ, một cước đá vào trong ngực cô gái kia, sau đó lại như mãnh hổ giết về phía võ giả bên cạnh.
Càng đừng nói đến thân thủ chuẩn tông sư như Lục Đà, thân ảnh của hắn đi vòng quanh rừng rậm, chỉ cần là địch nhân, có thể ngã xuống một hai lần đối mặt.
Tin tức Nhạc Vân bị bắt truyền khắp Đặng Châu, Tiểu Dã, lần này những người đến đây kết bạn với Lục Lâm cũng có không ít người đời tương truyền, là huynh đệ đã từng xông xáo, vợ chồng, trong đám người có lão giả tóc bạc trắng xóa, cũng có thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh. Nhưng dưới thực lực tuyệt đối nghiền ép, cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Xa xa, bình bạc bị thủ lĩnh nữ tử kia kéo đi, nhìn hết thảy trước mắt, miệng nàng đã bị bịt lại, hoàn toàn không cách nào la lên, nhưng vẫn đang cố gắng phát ra tiếng muốn nói, trong mắt đã đỏ thẫm, gấp đến mức giậm chân.
Cách đó không xa, sương mù bay tứ tung, đột nhiên có cương phong gào thét bay tới, trường thương đỏ sậm phóng tới con đường yếu nhất trong cục diện phòng thủ hỗn loạn này, trong nháy mắt, liền rút ngắn khoảng cách vẻn vẹn hai trượng. Bình bạc "Ồ" ra sức hét lớn., Hầu như nhảy dựng lên, dựa vào sương mù cùng hỏa diễm xông tới chính là cao sủng, nhưng ở phía trước, cũng có mấy thân ảnh xuất hiện. Trịnh Tam, Phan Đại hòa hoãn, Lôi Thanh đã sớm ngăn ở phía trước, muốn ngăn lại sự sủng ái của mình.
Muốn đối phó lục lâm cao thủ cấp bậc như Lục Đà, Cừu Thiên Hải, rừng cây cho tới bây giờ không phải là hoàn cảnh phục kích lý tưởng, nhưng muốn cứu được ngân bình, Nhạc Vân, đây cũng có thể là nơi duy nhất có thể đục nước béo cò. Cao sủng tập hợp những lục lâm nhân này, yêu cầu của bọn họ vốn chỉ là tập kích quấy rối, phóng hỏa gây khói, nhưng khi đám người Lục Đà tự mình xuất hiện kết cục, một trận đồ sát vẫn không cách nào tránh khỏi.
Cao sủng từ trong bóng tối lao ra như mãnh hổ liều mạng, quát to một tiếng xông thẳng tới vị trí của bình bạc. Trường thương đỏ sậm kia lực đạo cương mãnh như sấm, cơ hồ liều mạng xung phong liều chết. Trong khoảng thời gian ngắn, đám người Phan Đại Hòa gần như không thể ngăn cản. Thấy hắn từng bước tiến tới, thủ lĩnh thật của cô ả kia cười ha hả: "Tốt, lợi hại, nếu ngươi không đầu hàng, dám bước lên trước một bước, ta sẽ giết Nhạc Ngân Bình!"
"Vậy ngươi liền giết —— "Cao sủng quát to một tiếng, trường thương cứng rắn nện Phan Đại Hòa, mạnh mẽ ném hắn ra ngoài hơn trượng. Nữ thủ lĩnh kia cười to: "Thông minh! Vậy trả lại cho ngươi Nhạc Ngân Bình ——"
Trong tiếng cười to này, chuyện mà thủ lĩnh chân chính làm ra là ai cũng không ngờ tới. Hắn nắm lấy sau lưng Nhạc Ngân Bình, hai tay đột nhiên ném về phía Cao sủng, con cưng đang lao nhanh tới trợn tròn hai mắt, mũi thương tránh về phía trước, dùng sức đâm về xung quanh. Cùng lúc đó, vài tên cao thủ đối diện, kể cả Lý Vãn Liên Thiên Kiếp trảo cũng đồng loạt lao ra.
Sát ý tràn ngập mà đến, cao sủng còn chưa tiếp xúc với Nhạc Ngân Bình, sát chiêu chung quanh đã đưa tới, hắn đột nhiên dừng bước, một tay nắm lấy dây thừng trước người Ngân Bình, hai người ầm ầm xoay tròn, bay lui, vài đạo sát chiêu rơi xuống, trong phút chốc máu tươi chảy ra. Trong nháy mắt, thân hình Cao sủng cùng Ngân Bình lui nhanh ra hai ba trượng, vung vẩy mặt đất lại nhanh chóng xông lên, trên thân lại không biết bị thương bao nhiêu lần.
Phan Đại cùng phi thân tới, bị Cao sủng vội vàng bức lui, sau đó là thân hình Lý Vãn Liên như quỷ mị, đột nhiên lùi lại, thay đổi một trảo với Cao sủng, kéo bả vai hắn ra mấy vết máu. Bình bạc mới vừa rơi xuống đất, dây thừng trên tay đã bị Cao sủng văng ra. Cô nắm một thanh trường kiếm trên mặt đất, kiếm pháp Phiêu Ảnh toàn lực thi triển bảo vệ bên người Cao Nhược Y, nhưng vẫn như cũ lộ ra vẻ vô lực.
Cao sủng che chở nàng lui về phía sau, đám người tức thì đẩy tới. Nữ thủ lĩnh kia cười, chậm rãi mở miệng: "Nhìn xem, ta cho ngươi thứ ngươi muốn, ngươi mang đi sao?" Lắc đầu, "Không những không mang đi được, ngươi cũng phải chết ở chỗ này, sau khi ngươi chết, ngân bình cô nương... chung quy cũng không đi được."
Tiếng chém giết xung quanh rừng cây đã không còn nhiều, dựa theo kế hoạch chạy trốn, còn chưa chạy thoát, đã bị đám người Lục Đà giết gần hết. Cách đó không xa, một thiếu niên bị đánh cho máu me đầy mặt., Bị Lâm Thất kéo đi về phía trước, sau đó bổ một đao lên lưng hắn, Lục Đà cũng chém chết một lão giả võ nghệ cao cường trên mặt đất. Bên cạnh một tảng đá lớn trong rừng, Cao Tôn và Nhạc Ngân Bình ngừng lại, tháo bình bạc ra, khàn khàn hô to: "Các ngươi đi mau -- Cao tướng quân đi mau... "
Cao sủng hoành thương đứng đó, trên người hắn đã tràn đầy vết thương, ánh mắt nhìn chung quanh, đã có chút suy yếu, nhưng không có nửa phần muốn đi.
"Các ngươi không đi được." Thủ lĩnh nữ tử kia đi từ bên kia tới, một lát sau lại nói: "Tương tranh một đêm cũng là hữu duyên, các hạ võ dũng ta đã biết, rất là khâm phục. Ta là Nhan Thanh Trạc, gia sư chính là Cốc Thần - Nhan Duẫn, không biết có may mắn hay không, biết cao tính của tráng sĩ."
Xa xa rừng cây có bóng người chạy tới: "Cao tướng quân, chúng ta không đi, liền tới giúp ngươi!" Trong rừng cây phục kích, cao sủng ái minh bạch những lục lâm nhân này khó địch lại cao thủ dưới trướng đối phương, dặn dò bọn họ phóng hỏa quấy nhiễu xong liền muốn đào tẩu, lúc này vẫn có người chạy trở về.
Sau đó chính là thanh âm chém giết cùng kêu thảm thiết.
Nhan Thanh Trọc giang tay nói: "Ta biết tráng sĩ dũng mãnh, nhưng Đại Kim quốc ta quân lâm thiên hạ, cầu tài như khát. Hôm nay nếu tráng sĩ nguyện ý đầu hàng bên ta, ta có thể làm chủ, thả lại cô nương bình bạc: Hai nước tranh giết, ngươi chết ta sống, nhưng ít nhất, tráng sĩ có thể khiến cốt nhục Nhạc tướng quân chết thiếu một người..."
"Cao tướng quân, hôm nay ngươi đi bọn họ sẽ không giết ta, ngươi không đi chúng ta đều phải chết ở đây..." Bên cạnh Cao sủng, bình bạc thấp giọng nói chuyện dồn dập.
Trong rừng cây, ngẫu nhiên có người bị bắt được trong bóng đêm, ngã xuống. Cao sủng nhìn chung quanh, khói lửa và ngọn lửa, hắn biết mình không trở về được.
....
Trên sườn núi nhỏ, gió đêm thổi động ống tay áo. Ninh Nghị chắp hai tay sau lưng đứng đó, nhìn rừng cây phía dưới, vài bóng người đứng đó, băng lãnh như muốn ngưng kết mảnh bóng đêm này.
Ngô Ngọc nói vài câu, nhưng trong lòng lại hỗn loạn. Hắn còn không cách nào biết rõ ràng thân phận của những người này: Hoặc là nói, hắn đã rõ ràng, nhưng căn bản không thể nào lý giải được sự thật này, bọn họ tới đây, có một số mục đích lớn, lại chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ gặp phải cục diện như vậy... Dường như là một chuyện hoang đường.
Giống như lúc bọn họ đào một cái bẫy bắt thỏ, cao hứng bừng bừng thu thỏ về, lại tựa hồ trong thoáng chốc thấy được con gấu.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"... Các ngươi... Thật đúng là muốn giết ta a..."
....
"Như thế nào? Hàng một cái, đổi cái khác!"
"Đi mau..." Đây là tiếng nói của bình bạc.
Cao sủng nhắm mắt lại, lại mở ra: "... Giết một người, coi như một người."
Người bên cạnh không thể nghe rõ tiếng thì thầm của hắn, ngay sau đó, hắn hét lớn: "Đi ——"
Hồng thương chưa từng có từ trước đến nay!
Xa xa, nữ nhân trung niên mất đi một cánh tay chậm rãi nhúc nhích trên mặt đất, huyết lệ chảy xuôi trong mắt, tiếng khóc cũng gần như khiến người ta nghe không được. Phu quân của nàng không còn đầu lâu, thi thể ngã xuống cách đó không xa. Lâm Thất cầm đao đi tới, một chân đạp trên eo nàng, giơ đao lên đâm xuống sau lưng nàng.
Máu tươi chảy thành dòng trên mặt đất, thấm vào cỏ dại xung quanh.
Đồng bạn của hắn cách đó không xa, nhìn thấy nữ tử trên đùi dựa vào cây, đây khoảng chừng là một cô gái giang hồ bán nghệ. Nàng này chừng hai mươi tuổi đã bị dọa đến choáng váng, nhìn thấy hắn đến, thân thể run rẩy, khóc rống lên. Bàng Nguyên liếm môi, đi tới.
Phía sau cây cổ thụ, có bóng người xuất hiện, Bàng Nguyên phản ứng nhanh, lập tức chém ra một kiếm, đối phương cũng xuất hiện một đao. Thân thể Bàng Nguyên lắc lư, lão cố định tại đó. Tâm quyền Lý Cương Dương trước tiên phát hiện không ổn, trong nháy mắt bay vút qua khoảng cách mấy trượng, phóng tới mảnh hắc ám kia., Trong nháy mắt, ánh sáng giao thoa lẫn nhau, hắn rống lên một tiếng, sau đó thân ảnh của hắn bị thứ gì đó cuốn lấy, trong nháy mắt, hắn ở trong không gian lờ mờ kia bay ra xa mấy trượng, giống như bị cự thú kéo vào, giữa bóng dáng mơ hồ có vô số thứ xuyên qua.
Trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn đâm vào một thân cây, thân thể không có phản ứng.
Chém giết bên này cũng đã bắt đầu trong chốc lát, Nhạc Ngân Bình vung kiếm muốn đi, thân ảnh Lý Vãn Liên như quỷ mị vượt qua sủng ái, Thiên Kiếp Trảo xoẹt xé một cái lên người Cao sủng, tiếng cười của nữ nhân như quạ đêm, đột nhiên nắm lấy cổ tay bình bạc, lại một cước đá vào ngực Cao sủng, nắm lấy bình bạc bay vút ra.
Dưới sự vây công của Phan Đại và đám người, Cao sủng quay người định đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn đứng thân hình, sau lưng lại trúng một quyền. Mà ở phía xa, tao ngộ của Lý Cương Dương khiến cho phản ứng nhanh chóng, hai võ giả xông tới đầu tiên, sau đó là năm người bao gồm Lâm Thất, từ nhiều hướng khác nhau tiến thẳng vào trong khu rừng còn chưa bị ngọn lửa chiếu sáng.
Có người hét lớn, nội lực ép xuống, giọng nói như sấm sét: "Ai..."
Sau đó là: "A —— "
"Cẩn thận —— "
Bóng người trong bóng tối đan xen vào nhau. Sau một khắc, tên nỏ bay lên, như vô số chim đêm kinh sợ bay ra khỏi rừng. Những chân cao thủ, chưởng, đao kiếm vì nội lực đến cực hạn kích thích tiếng gió rít lên như ống bễ, có đập vào trên cây phát ra tiếng nổ làm lòng người kinh hãi. Sau một khắc, lại là thanh âm như sấm rền.
Oanh ——
Oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh ——
Cao sủng thân đầy vết máu còn đang chém giết nhìn lại bên kia, Nhan Thanh Kiệt nhìn bên kia, Lục Đà đã bắt đầu chạy vội về phía đó, toàn bộ cao thủ trong rừng cây đều đang nhìn qua bên kia...
Tiếng vang kịch liệt đột nhiên dừng lại.
Lục Đà đã chạy tới vùng phụ cận, trong bóng tối, có bóng người điên cuồng lao ra, đó là Lâm Thất công tử, trong thân hình của hắn có rất nhiều địa phương vặn vẹo, giống như là đang nổ tung, sau lưng cắm một mũi tên, tốc độ chạy vẫn cực nhanh, Lục Đà chụp một cái vào trước ngực của hắn, trong bóng tối phía sau, có một bóng người màu đen đang lao ra với tốc độ cao, giống như đi săn báo săn, lao thẳng về phía con mồi của Lâm Thất.
Bóng người màu đen cũng không cao lớn, trong nháy mắt, Lục Đà bắt lấy Lâm Thất nhấc hắn lên, bóng đen kia cũng trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách. Giờ khắc này Lục Đà muốn nhấc chân đá tới, bóng người màu đen lao xuống rút đao, ánh đao tăng vọt kề sát mặt đất bay lên, xoẹt một cái phảng phất như muốn cọ rửa, thôn phệ hết thảy phía trước.
Đây là một thức đao pháp bình thường nhất trên giang hồ - Dạ Chiến Bát Phương. Chính là chiêu thức xung phong liều chết xung kích chém chân khi bị người bao vây từ bốn phương tám hướng, chớp mắt đã thu lại! Thân ảnh Lục Đà trong khoảnh khắc đó như kỳ tích lui lại nửa trượng, bóng đen vọt vào trong rừng cây khác, giống như huyễn ảnh chưa từng xuất hiện. Được Lục Đà cầm trên lưng Lâm Thất, máu tươi chảy như thác nước., Trong khoảnh khắc đó, hắn bị ánh đao trong tay bóng tối bổ thẳng từ phía sau ra, mạnh mẽ bổ đứt sống lưng, cột sống.
Yên tĩnh như muốn hít thở không thông. Trong bóng tối phương hướng, có ác ý đáng sợ trào ra...