Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong bóng đêm, bóng người và chiến mã bôn tẩu, xuyên qua rừng cây, chính là một mảnh đồi núi tầm mắt rộng rãi, đường bùn cũ nát dọc theo dốc núi kéo dài xuống phía dưới, xa xa chính là hoang thôn Quỷ vực.
Thôn là do gần đây mới hoang phế, tuy không có người nhưng không có quá nhiều dấu vết tàn phá thời gian. Khu vực này... đã tiếp cận Đặng Châu. Bình bạc bị trói trên lưng ngựa phân biệt -- hơn một tháng trước, nàng còn từng theo binh sĩ Thoa quân tới đây một lần.
Trong tai có tiếng gió thổi qua, xa xa truyền đến một trận huyên náo rất nhỏ, đó là tiếng đánh nhau quy mô nhỏ. Thiếu nữ bị trói trên lưng ngựa ngừng thở, trong đội ngũ bên này, có người hướng ánh mắt chú ý trong bóng tối bên kia, không lâu sau, tiếng đánh nhau đã đình chỉ.
Nam tử cưỡi ngựa từ đằng xa chạy tới, tay giơ đuốc, đến gần, đưa tay cởi bỏ hai cái đầu người treo bên hông xuống rãnh bùn ven đường. Bình bạc nhắm hai mắt lại, tai nghe thấy người nọ nói: "Hai người Lục Lâm."
"Hai lỗ hổng?" Có người nhìn thoáng qua cái hố bùn.
"Cẩu nam nữ, cùng chết đi."
Trên lưng ngựa phía sau truyền đến tiếng giãy dụa ô ô, sau đó "Đùng" một cái tát, sau bàn tay lại vang lên một tiếng, người trên lưng ngựa mắng: "Thằng nhóc con!" Có lẽ là Nhạc Vân ra sức giãy dụa, lại bị đánh.
Trong gió đêm, có người khinh miệt nở nụ cười, đội ngũ tiếp tục đi tới phía trước.
Thôn gần rồi, Đặng Châu cũng càng ngày càng gần.
Tiếp cận Đặng Châu, cũng có nghĩa là khả năng nàng cùng đệ đệ được cứu xuống, đã càng ngày càng nhỏ...
Thân thể trần trụi...
Đại khái không ai có thể miêu tả chi tiết chiến tranh là một khái niệm như thế nào.
Nếu muốn khái quát, tiếp cận một câu, có lẽ là "không chỗ nào không cực kỳ", tự có nhân loại tới nay, vô luận là thủ đoạn cùng sự tình thế nào, chỉ cần có thể phát sinh, đều có thể xuất hiện trong chiến tranh. Võ triều lâm vào chiến hỏa đã mấy năm thời gian.
Hai tháng trước, Tương Dương lại đổi tay một lần nữa, vừa mới trở thành tiền tuyến chiến tranh. Bây giờ, ở giữa mấy khu vực như Tương Dương, Đặng Châu, mới Dã, vẫn là một mảnh hỗn loạn mà hung hiểm.
Dân bản địa ly tán, lưu dân tụ tập, lưng còng quân nhu, quân đội Đại Tề, quân đội Kim quốc đang chém giết xung quanh khiến cho phạm vi mấy trăm dặm quanh đây trở thành một khu vực giết chóc hỗn loạn.
Trước khi đại quân tụ tập, đội tuần tra của ngụy Tề chuyên chú chặn giết lưu dân - đã chạy tới nơi này, bọn họ căn bản là giết chết không cần luận tội - cõng quân nhu thì phái ra đội ngũ, ở trong ma sát lúc đầu tận lực đón lưu dân đi.
Tháng trước, vì một đám bách tính, quân đội Ngụy Tề định đánh cho quân nhu phục kích một đợt, bị bọn người ngưu nghị phá vỡ sẽ tiến hành phản bao vây, sau đó bao vây mở rộng chiến quả. Viện binh biên quân hiệp cùng chiến bộ kim nhân đốc sát Ngụy cứu Ngụy, trận chiến nhỏ này suýt chút nữa khuếch đại, về sau lưng cõng quân chiếm thượng phong, khắc chế thu binh, lưu dân thì bị tàn sát non nửa.
Xung đột tương tự, những ngày qua nhiều lần gặp không được, nhưng sau khi xung đột quy mô lớn suýt nữa bộc phát, hai bên tạm thời duy trì thái độ khắc chế ở chỗ này. Lưng dày quân vừa thu được đại thắng, đối phương cũng đã kéo ra chiến trận phòng ngự, cái cần chính là tiêu hóa xong kinh nghiệm sau khi đại thắng lần này, củng cố lòng tin của quân đội.
Quân đội Đại Tề nhát gan run rẩy, dù sao bọn họ cũng càng vui vẻ chặn giết lưu dân phía nam, giết sạch người để cướp đoạt tài vật cuối cùng của bọn họ. Mà áp lực khi Kim nhân đốc chiến, bọn họ đành phải ở chỗ này giằng co.
Về phần Kim nhân một phương, lúc trước nâng đỡ quyền lực chính trị Đại Tề, bọn họ cũng từng lưu lại ở Trung Nguyên vài chi quân đội —— những bộ đội này cũng không phải tinh nhuệ, mặc dù cũng có một số ít nữ Khai Quốc cường binh chèo chống, nhưng tại Trung Nguyên mấy năm nay, quan viên địa phương sở hữu khúc ý nghênh đón., Căn bản không ai dám chính diện phản kháng đối phương, những người này sống an nhàn sung sướng, sĩ khí cũng đã dần dần tiêu hao. Chạy tới Đặng Châu, trong thời gian tới quê mùa, tướng lĩnh Kim Quân giục quân Đại Tề ra trận, quân đội Đại Tề thì không ngừng cầu viện, kéo dài thời gian.
Ở phương hướng lớn, ba cỗ lực lượng giằng co, lưu dân trong khe hở giằng co, tình trạng lưu dân bị tàn sát không trì hoãn được chút nào. Dưới đề nghị phụ tá Tôn cải, bội quân phái ra đội ngũ ba năm trăm người tuần tra lần lượt, tiếp ứng mọi người hạ nam từ bắc thành, giữa rừng cây, trong dã địa nhìn thấy bình dân bị tàn sát., Sau cướp bóc thảm tượng, những lão nhân cùng hài tử bị giết chết, bị trần trụi giết chết phụ nhân... Những binh sĩ này sau khi trở về, nói tới những chuyện này, hận không thể lập tức xông lên chiến trường, uống máu địch, ăn uống da thịt. Những binh sĩ này, cũng càng trở thành người có thể chiến.
Đương nhiên, phía sau lưng cõng quân nhu, bởi vì những chuyện này, thanh âm có chút bất đồng đang lên men. Vì phòng ngừa gian tế phía bắc vào thành, bội tu quân quản chế nghiêm khắc đối với Tương Dương, đa số lưu dân chỉ nghỉ ngơi sơ qua một chút, liền bị phân hạ nam, cũng có thư sinh phía nam, quan viên, thăm dò được rất nhiều chuyện, nhạy cảm phát giác ra, cõng quân cũng không có năng lực tiếp tục tiến quân.
Nếu như lưng còng quân dùng tư thái kiên quyết đẩy bắc, mà không phải mỗi lần chỉ phái ba, năm trăm người ra khỏi thành, những bách tính chết đi giữa trời nắng, mặt trời, Đặng Châu, vùng đất mới, có lẽ vì vậy mà có thể sống sót.
Đương nhiên, phía dưới đại độn, tiếng gầm như vậy còn chưa rõ ràng. Mới chỉ mười ba mười bốn tuổi đối với chuyện này, cũng còn chưa rõ ràng lắm, nhưng chuyện nàng có thể hiểu được là, phụ thân chắc chắn không thể đẩy quân đội ra khỏi quân đội, Tương Dương., Tới cứu hai đứa trẻ này, thậm chí bản thân phụ thân cũng không có khả năng thả Tương Dương từ phía sau chạy tới. Sau khi ý thức được thực lực của mình và Nhạc Vân, đáy lòng bình bạc mơ hồ nhận ra, cơ hội sống sót của hai tỷ đệ mình là xa vời.
Hai hôm trước, cự hán mặt sẹo ra tay với hai tỷ đệ bọn họ, chỉ giao thủ trong ba chiêu đã đánh ngã nàng với Nhạc Vân, khi tỉnh lại đã đến bên ngoài Tương Dương thành. Chờ đợi bọn họ là một đội ngũ có khoảng bốn năm mươi người, nhân lực tạo thành một nhóm người có tiền, bắt được tỷ đệ bọn họ liền một mực đi đường vòng bên ngoài Tương Dương thành.
Trung tâm bốn mươi, năm mươi người tách ra, trong lúc ngẫu nhiên báo tin còn có càng nhiều nhân thủ. Lúc này hảo thủ cõng quân nhu đã đuổi theo từ trong thành ra, quân đội phỏng chừng cũng đã bố trí phòng ngự nghiêm mật, bình bạc vừa tỉnh lại, đầu tiên là tỉnh táo phân biệt tình huống trước mắt. Nhưng mà, cùng đội trinh sát đội ngũ lưng còng quân gặp phải một lần, bình bạc mới bắt đầu phát hiện không ổn.
Thủ lĩnh đội ngũ này là một nữ chân nhân hơn ba mươi tuổi, dẫn theo hơn mười người, chỉ sợ đều được gọi là cao thủ nhất lưu trong rừng xanh. Trong đó võ nghệ cao nhất là đại hán mặt sẹo lúc trước vào thành. Người này diện mạo hung lệ, nói không nhiều, nhưng tên thủ lĩnh kim nhân đối mặt với hắn, cũng miệng xưng là Lục Sư. Ngân Bình không nhiều lịch duyệt, nhưng trong lòng mơ hồ nhớ tới một người, đó là cao thủ cấp Tông Sư đã từng tung hoành Bắc Địa, "Hung Diêm Vương" Lục Đà.
Lúc trước Tâm Ma Ninh Nghị thống lĩnh Mật thám ty, từng trắng trợn thu thập các loại tin tức trên giang hồ. Sau khi Ninh Nghị tạo phản, mật thám ti bị đánh tan, nhưng rất nhiều thứ vẫn bị công chúa phủ Thành Quốc âm thầm giữ lại, sau đó truyền tới thái tử quân vũ, làm tâm phúc của thái tử., Nhạc Phi, nghe người không kém tự nhiên cũng có thể tra cứu, trong quá trình Nhạc Phi thành lập cõng quân lưng còng, cũng được rất nhiều người Lục Lâm gia nhập, ngân bình lật xem những tư liệu tồn tại, liền từng nhìn thấy tên Lục Đà.
Đối với Phương Tịch, Chu lữ, Lâm tông ta, những đại tông sư này, danh tiếng, "Hung Diêm Vương" võ nghệ hơi kém một chút, tồn tại cảm giác cũng không bằng, nguyên nhân chủ yếu nhất, hắn cũng không phải là thống lĩnh một phương thế lực hoặc là cường giả có thân phận độc lập, từ đầu đến cuối, hắn đều là môn hạ chó săn của đại tộc Hà Bắc.
Mấy thế gia ở cảnh nội võ triều lúc trước, thanh danh không chịu nổi nhất, chỉ sợ phải kể tới Tề gia ở Hà Bắc. Trước Hắc Thủy Minh, thế gia đại tộc ở Hà Bắc còn có Vương gia vương gia buông lỏng, Hà Đông cũng có Tả gia được Tả gia ủng hộ hô ứng. Nam đinh trong Tùng tộc Vương gia cơ hồ chết sạch, nữ quyến lui về phía nam, Hà Bắc liền chỉ còn Tề gia độc đại.
Bởi vì địa lợi, Tề gia hứng thú nhất là làm ăn với Liêu quốc, là chủ hòa hợp kiên định. Cũng chính vì vậy, lúc đầu có quý nhân Liêu quốc thất bại ở Giang Ninh, Tề gia đã từng phái Lục Đà cứu viện, thuận tiện phái người ám sát dòng dõi Tần Tương Phục hồi, nếu lúc đó Lục Đà không phụ trách nhiệm nhiệm vụ cứu viện, Tần Tín cuồn cuộn gặp phải hung nhân Lục Đà như vậy, chỉ sợ cũng khó có cơ hội may mắn.
Sau khi Liêu quốc bị diệt, Tề gia vẫn như cũ là chủ và phái, mà sớm nhất phát sinh liên hệ với người vàng, đến sau đó Kim nhân chiếm lĩnh trung nguyên, Tề gia liền đầu phục Kim quốc., Sau lưng đỡ Bình Đông tướng quân Lý Tế Chi. Trong quá trình này, Lục Đà thủy chung phụ thuộc vào Tề gia làm việc, võ nghệ của hắn so với Lâm tông uy danh hiển hách trước mắt có lẽ có chút kém, nhưng trong rừng cây cũng hiếm có địch thủ, lưng còng trong quân trừ phụ thân, có lẽ chỉ có tiên phong cao quý mới có thể chống lại.
So đấu trong quân trận, ý nghĩa của cao thủ chỉ là trở thành tướng lĩnh, ngưng tụ quân tâm, nhưng mà hai đội ngũ truy đuổi lại là một chuyện khác. Ngày đầu tiên, đội ngũ này bị trinh sát chặn lại hai lần, trinh sát trong quân đều là tinh nhuệ, trước mặt những cao thủ này, lại khó có vô số tướng, Lục Đà cũng không tự mình ra tay, người chạy tới liền đuổi theo những trinh sát kia, giết chết.
Bình bạc có thể nhìn ra, lúc này nàng cùng ngồi một ngựa với mình, chịu trách nhiệm trông coi thân hình cao gầy của đạo cô trung niên, ngón tay khô cứng như tinh thiết, ẩn hiện màu xanh, đó là biểu tượng của trảo công đạt tới hóa cảnh. Nam nhân trung niên phía sau phụ trách trông chừng Nhạc Vân mặt trắng không râu, dáng người ngắn như quả bóng, lúc xuống ngựa lại như không chạm đất chân., Đây là biểu hiện công phu mềm mại của Thập Tam Thái Bảo vô cùng sâu sắc, căn cứ theo tin tức mật thám ti báo, tựa hồ từng là hung nhân Cừu Thiên Hải ẩn nấp ở phía đông núi. Bạch Viên Thông Tí, Miên Chưởng, công phu săn bắn cực cao, trước kia bởi vì giết một nhà sư tỷ, mai danh ẩn tích giữa rừng xanh. Lúc này Kim Quốc khuynh đảo Trung Nguyên, rốt cuộc hắn lại đi ra.
Ngoại trừ hai người này, trong những người này còn có người khinh công trác tuyệt, có Đường Thủ, cao thủ Ngũ Tạng quyền, có hảo thủ côn pháp, có một chiêu một thức đã dung nhập hung nhân võ đạo giơ tay nhấc chân, mặc dù là nữ chân nhân trong đó, cũng mỗi người thân thủ nhanh lẹ, tiễn pháp siêu việt, hiển nhiên những người này chính là đội ngũ tinh nhuệ do nữ chân nhân dốc hết sức cướp đoạt tạo nên.
Cho dù là cao thủ trong quân lưng còng đông đảo, muốn tụ tập nhiều cao thủ như vậy một lần cũng không dễ dàng.
Ngày đầu tiên trong lòng Ngân Bình còn có chút may mắn, nhưng đám nhân mã này giết tất cả trinh sát quân thám. Đến ban đêm, tướng lãnh lưng còng quân đuổi theo phía sau cũng bị đối phương phục giết, trong lòng mới trầm xuống.
Từ nhỏ nàng đã được Nhạc Phi dạy dỗ, lúc này nàng đã nhìn ra đội ngũ này do cao tầng nữ nhân kia chỉ huy, hiển nhiên là tự cao tự đại, muốn dựa vào sức mình đảo loạn thế cục của Tương Dương. Một nơi rộng lớn như vậy, hơn trăm cao thủ vội vàng di chuyển., Không phải có mấy trăm ngàn binh sĩ có thể vây được, cho dù đám tinh nhuệ nhỏ có thể đuổi từ phía sau lên, nếu không có đám cao sủng dẫn đội, cũng khó mà chiếm được. Mà muốn điều động đại quân, lại càng mạo hiểm, không ai biết Đại Tề, quân đội Kim Quốc đã chuẩn bị sẵn sàng tấn công Tương Dương chưa.
Đội ngũ này chạy lòng vòng, đến ngày thứ hai, rốt cuộc cũng đổ về phía Đặng Châu. Thỉnh thoảng gặp được lưu dân, sau đó lại gặp vài nhóm người cứu viện, lần lượt bị đối phương giết chết, trong lúc đám người này đàm tiếu mới biết dị động của Tương Dương đã kinh động tới rừng xanh phụ cận, không ít người đang ở Đặng Châu., Nhân sĩ lục lâm của Tân Dã cũng đã xuất động, muốn cứu về hai người thân cho Nhạc tướng quân. Chỉ là đám ô hợp bình thường làm sao có thể địch nổi những cao thủ nhất lưu chuyên môn huấn luyện, hiểu biết phối hợp, thường chỉ hơi tiếp cận, liền bị phát hiện phản giết. Nếu nói tin tức, bất luận thế nào cũng không thể truyền ra ngoài được.
Cũng có hai lần, đối phương bắt được người Lục Lâm bị bắt và Nhạc Vân trước mặt, làm nhục một phen mới giết được. Tiểu Nhạc Vân tức giận mắng to, phụ trách canh giữ tính tình Cừu Thiên Hải cực kỳ không tốt, liền cười ha ha, sau đó đánh hắn một trận đau đớn, quyền tiêu khiển trên đường đi.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Đến đêm khuya ngày ấy, đoàn người Lục Đà cũng tới gần thôn Hoang, cũng từ từ tới Đặng Châu. Trên thực tế khoảng cách giữa Tương Dương và Đặng Châu, lấy cước lực của những người này làm gì có thời gian hai ngày, chỉ là nữ nhân dẫn đầu tự cho mình là rất cao, đoàn người này hiển nhiên không quy về quân đội hoặc là tân dã của Đặng Châu., Lục Đà bắt lấy bình bạc và Nhạc Vân chỉ là nhất thời cao hứng, đợi đến sau khi bắt được, bọn họ vòng vo đường vòng quanh phụ cận, chỉ là để dẫn Tương Dương thủ quân xuất kích, lại thông báo cho các nơi như Đặng Châu, tân Dã, tùy thời công kích.
Một đường chạy không ngừng nghỉ, mọi người cũng có chút mỏi mệt, đến gần thôn kia liền dừng lại, nhóm lửa trại lên, ăn chút lương khô. Bình bạc và Nhạc Vân được thả xuống, lấy ra miếng vải bịt miệng, một gã hán tử đi tới, thả hai chén nước xuống trước mặt bọn họ. Nhạc Vân lúc trước bị đánh không nhẹ, bây giờ còn đang khôi phục, Nhạc Ngân Bình nhìn hán tử kia: "Ngươi không cởi bỏ hai tay của ta, ta không uống được."
"Vậy thì nằm sấp uống."
"Tâm quyền Lý Cương Dương! Ngươi cũng là hán nhân, vì sao..."
Bình bạc ngẩng đầu, liền hô lên tên người kia. Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe bộp một tiếng vang lên trong bóng đêm, đạo cô bên cạnh vung ra một cái tát, mạnh mẽ đánh vào mặt Nhạc Ngân Bình. Tu vi võ nghệ của bình bạc., Cơ sở cũng không tệ, nhưng đối mặt với một cái tát này, ngay cả cảm nhận cũng không phát hiện, trong miệng ngòn ngọt, trong đầu rung lên ong ong. Đạo cô kia lạnh lùng nói: "Nữ tử muốn yên tĩnh, muốn nói nhiều, học theo huynh đệ của ngươi, ta nhổ lưỡi của ngươi."
Trong mắt Ngân Bình sung huyết, quay đầu nhìn đạo cô một cái, trên mặt liền dần dần sưng lên, chung quanh có người cười ha ha: "Lý cương dương, ngươi đã bị nhận ra rồi, quả nhiên đỉnh đỉnh đại danh a."
"Tiểu nương này cũng coi như kiến thức rộng rãi."
"Ngươi còn biết ai nữa? Có biết lão phu không, biết hắn không, hắn đâu... Ha ha, ngươi nói đi, không cần phải sợ nữ đạo sĩ này."
"Chí chưởng Cừu Thiên Hải, Ngự Phong Thủ Trịnh Tam, Thái Thủy Đao Phan Đại hòa... Vị kia là Lâm Thất công tử, Phật Thủ Lôi Thanh... Bên kia Hung Diêm Vương Lục Đà..." Cốt tử của Ngân Bình cũng có một luồng tàn nhẫn, nàng nhìn chằm chằm đạo cô kia, nói từng chữ từng câu một ra. Lục Đà ngồi ở phía xa bên đống lửa, chỉ nghe nữ chân nhân dẫn đầu nói chuyện, xa xa nghe được tên của hắn, cũng chỉ nhìn thoáng qua hướng bên này, không có nhiều biểu thị.
Những người còn lại nghe thấy tiếng gọi của bình bạc, có người trầm mặc, có người sắc mặt khó chịu, cũng có người cười ha ha. Những người này dù sao đa số là hán nhân, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì làm việc theo kim nhân, cuối cùng có rất nhiều người không muốn bị người ta gọi ra. Cô kia nghe bình bạc nói chuyện., Trầm mặc không nói, chỉ là chờ nàng nói xong một chữ, bàn tay xoẹt xoẹt vạch ra, trong không khí chỉ nghe "Ba" một tiếng thanh âm, sau đó đinh đinh đang đang đang vang liên tục mấy tiếng. Nam tử lúc trước ở bên kia nói "Không cần phải sợ nữ đạo sĩ này đột nhiên ra tay, vì bình bạc đỡ được trận công kích này.
Hai người giao thủ nhanh như điện, bình bạc cũng khó có thể thấy rõ ràng. Sau khi giao thủ, nam tử bên cạnh thu hồi đoản đao, cười ha ha nói: "Ngươi lần này thảm rồi, ngươi có biết đạo cô này tâm ngoan thủ lạt bên người không., Tố nói được là làm được. Khi còn trẻ nàng bị nam nhân phụ lòng, sau đó tìm tới cửa, chung quy giết cả nhà năm mươi miệng, gà chó không tha, nam nhân phụ lòng kia cơ hồ toàn thân nàng xé nát. Thiên Kiếp Trảo Lý Vãn Liên ngươi dám đắc tội, ta không cứu được ngươi lần thứ hai đâu."
Cách đó không xa, Tiểu Nhạc Vân giãy dụa ngồi dậy: "Các ngươi có biệt danh cũng khó nghe..."
Trong lúc nói chuyện, xa xa lại có tiếng đánh nhau truyền đến, càng đến gần Đặng Châu, đám người Lục Lâm tới ngăn cản càng ngày càng nhiều. Trận chiến phía xa lần này tuy nhân viên ngoại vi bị thả đi cũng là cao thủ, nhưng vẫn có mấy đạo thân ảnh chạy tới bên này., Hiển nhiên là bị hấp dẫn bởi đống lửa. Mọi người bên này không hề cử động, thân hình không cao, Cừu Thiên Hải mập mạp Viên Viên đứng lên, đung đưa tay chân, nói: "Ta đi khí huyết tươi sống." Trong nháy mắt, xuyên qua đám người, nghênh đón mấy bóng người đang xông tới trong màn đêm.
Bóng hình đánh nhau ở phía xa lắc lư như quỷ mị, Cừu Thiên Hải chắp tay sau lưng, giơ nặng tay, trong nháy mắt đã đánh chết ba người. Một người còn lại vung trường đao như điên, đuổi theo giết Cừu Thiên Hải nhưng có chém thế nào cũng không trúng được.
Một màn đùa giỡn như đánh về phía đống lửa, trong lúc mọi người đàm luận nói cười, chỉ thấy người múa đao bị Cừu Thiên Hải trêu đùa, toàn thân đầy máu, đao pháp của hắn ở một chỗ trong thành có lẽ coi như không tệ, nhưng trước mặt đám người Cừu Thiên Hải., Căn bản không đủ nhìn. Giết tới gần, thở hổn hển như trâu, đột nhiên thấy được bình bạc và Nhạc Vân bên sân, nam tử sửng sốt một chút, hô to: "Nhưng là tiểu thư và công tử của Nhạc tướng quân! Thế nhưng..."
Nhạc Vân hét lớn với bình bạc: "Cẩn thận -- "
Sau lưng nam tử kia, Cừu Thiên Hải đột nhiên tăng vọt thân hình, gã vốn là Ngũ ngắn thân hình tròn vo, giờ phút này thoạt nhìn như tăng lên gấp đôi trong bóng đêm, quyền kình từ trái lên, hướng về phía tóc phải, toàn thân đi qua mà đi., Lực lượng sau lưng thân thể tụ lại thành một bó, đây là tuyệt thức "Ma Vân Kích Thiên" trong Thông Trảo quyền của Bạch Viên. Võ nghệ của hắn cao cường, một quyền đánh ra, hung ác và diệu dụng trong đó, ngay cả đám người Ngân Bình, Nhạc Vân đều có thể thấy rõ ràng.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang trầm đục, nam tử kia còn chưa nói hết, trong miệng máu tươi phun ra đầy trời, cả người bị đánh bay ra ngoài hai trượng, cứ như vậy chết đi.
"Được!" Lập tức có người cao giọng reo lên.
Bởi vì cái gọi là ngoại lai xem náo nhiệt, nội hành xem môn đạo, mọi người đều là thân mang tuyệt nghệ, lúc này nhịn không được mở miệng bình luận, ca ngợi vài câu, có người nói: "Lão cừu công lực lại tinh tiến."
Có người nói: "Một quyền này thông sau lưng, toàn thân phát động một chút, quả thật là tuyệt vời. Lão cừu, pháp thuật phát lực của ngươi không tệ, chúng ta tìm thời gian để giúp đỡ?"
Cừu Thiên Hải lộ ra chiêu tuyệt chiêu này, trong tiếng ca ngợi dương dương đắc ý trở về, bên này trên mặt đất, ngân bình cùng Nhạc Vân nhìn hán tử đã chết, cắn chặt hàm răng. Nhạc Vân lại đột nhiên cười rộ lên: "Ha ha ha ha, có gì đặc biệt hơn người!"
Đứa trẻ mười hai tuổi hét lên một tiếng non nớt, lúc này nói năng cực kỳ chói tai, nhưng mọi người không muốn bỏ giá, cũng không tranh luận thật với nó vào lúc này. Có ông lão luyện côn pháp liếc mắt nhìn Nhạc Vân, cất cao giọng nói: "Phụ thân ngươi tự nhiên có bản lĩnh rất giỏi, có cơ hội, lão phu cũng muốn lĩnh giáo một phen."
Nhạc Phi là quan môn đệ tử hàng xóm tay sắt, võ nghệ cao cường trên giang hồ sớm đã có tin đồn, lão nhân vừa nói như vậy, mọi người cũng gật đầu. Nhạc Vân vẫn như cũ cười nói: "Có gì đặc biệt hơn người đâu, chiến trận chém giết, đám cao thủ các ngươi đều là những cao thủ., Không chống lại được mấy người? Trong quân đội lưng còng, ta coi trọng nhất, không phải đám hề bán nghệ trên giang hồ các ngươi, mà là xung phong liều chết xung phong, đối diện với bọn giặc cướp không sợ chết rơi đầu. Quyền các ngươi đánh cho đẹp đến mức nào hữu dụng, các ngươi làm chó cho người ta..."
Lời hắn vừa nói ra, sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi. Trên thực tế, những hán nhân đã đầu quân từ Kim quốc này nếu nói còn có cái gì có thể kiêu ngạo, đơn giản chính là tài nghệ trên tay mình. Nếu Nhạc Vân nói võ nghệ của bọn họ không bằng Nhạc Bằng Cử, so ra không bằng Chu Dung., Trong lòng bọn họ không phản bác chút nào, duy chỉ có lần này mắng kỹ nghệ của bọn họ không còn chỗ nào là tốt, mới thật sự là vả mặt. Có người vỗ một cái khiến Nhạc Vân ngã xuống đất: "Tiểu tử ngu ngốc, còn ăn nói bậy bạ, lão tử róc thịt ngươi!"
Nhạc Vân trong miệng đầy máu tươi, cười rộ lên: "Ha ha ha ha, cạc cạc cạc... Nhìn thấy chứ, tiểu gia đối với đám tiện cẩu các ngươi, không sợ rơi đầu sao. Đánh ta? Gia gia của ngươi năm nay Phương Thập Nhị, ngươi tới róc thịt đi, ta có một câu cầu xin tha thứ đau đớn, đó không phải nam nhân! Nếu không ta là gia gia của ngươi, có muốn hay không đây!... a a... trống... càng trống càng trống, ồ ồ... a..."
Mọi người chộp lấy bình bạc và Nhạc Vân, đương nhiên không có khả năng giết chết bọn chúng ngay lúc này, về sau bất kể dùng để uy hiếp Nhạc Phi, hay là tế kỳ trên chiến trận đều có trọng dụng. Cừu Thiên Hải âm trầm đi tới, nhét đoàn vải vào Nhạc Vân gần nhất, đứa nhỏ này vẫn đang giãy dụa không ngừng, lặp đi lặp lại với Cừu Thiên Hải: "Ngươi làm chó vàng cho người ta làm chó... Cẩu, chó..." Ngay cả khi thanh âm thay đổi, mọi người cũng có thể nhận ra được, trong lúc nhất thời cảm thấy mất mặt.
Đúng vào lúc này, phía bên kia đống lửa, thân hình Lục Đà tăng vọt, mang theo gió áp xuống làm cho đống lửa sụp đổ, trên không trung có người hét to: "Ai đó —— " Bên kia cũng có người đột nhiên phát ra âm thanh, tiếng như sấm: "Ha ha! Các ngươi làm chó cho người vàng—— "
Trong bóng tối đột nhiên lao ra, là một cây trường thương đỏ sậm dữ dằn bá đạo, nó từ doanh địa xuất hiện, không ngờ lại lặng yên di chuyển tới gần, đến khi bị phát hiện, vừa rồi đột nhiên gây khó dễ. Cao thủ Lâm Thất ở gần đó kịp thời phát hiện, vội vàng giao thủ với nhau., Toàn bộ thân thể co rút liền bị đánh bay ra. Trường thương kia giống như sóng chém gió, xuyên qua người, lao thẳng đến vị trí Nhạc Ngân Bình cùng Nhạc Vân, đồng thời, thân ảnh Lục Đà xông qua đống lửa, giống như Ma Thần nhào tới, phất tay mang theo lưỡi dao hình răng cưa sau lưng.
Hai đạo thân ảnh va chạm vào nhau, một đao một thương, đối nghịch trong bóng đêm, tuôn ra quang hỏa trầm trọng như sấm sét.
Cao thủ đệ nhất cao thủ bội phục Côn Bằng quân, lúc này cuối cùng cũng giết tới...