Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Buổi sáng hôm trước tường thành, ánh đuốc vẫn đang phát ra ánh sáng. Bên ngoài cửa phía nam của Trạch Châu, từng đống lửa kéo dài về phía xa, dần yên tĩnh trở lại.
Một chỗ lưng gió dưới tường thành, một bộ phận lưu dân đang ngủ say, cũng có bộ phận người giữ tỉnh táo, bảo vệ một nam tử trên mặt đất quấn rất nhiều băng vải. Nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, quần áo rách rưới, dính rất nhiều vết máu, đầu tóc loạn xạ, mặc dù quấn băng vải cũng có thể mơ hồ nhìn ra một chút huyết tính.
Nam tử vốn không muốn ngủ, nhưng thật sự là quá mệt, dựa vào thời gian ngủ gật trên tường thành nằm dài xuống, mọi người không muốn đánh thức gã, nên gã phải ngủ thêm một lát.
Một cơn gió gào thét đi qua đầu tường, nam tử đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra. Hắn hơi thanh tỉnh, cố gắng đứng lên, một nữ tử bên cạnh đỡ hắn dậy: "Từ lúc nào rồi?" Hắn hỏi.
"Trời sắp sáng."
"Nói muốn đánh thức ta, ta muốn... Đúng rồi, nước nóng, ta muốn tắm một chút." Thần sắc của hắn có chút gấp gáp. "Cho ta... tìm một bộ quần áo hơi ít cho ta, ta sẽ thay."
Nam tử trong lưu dân này chính là Vương Sư Đồng được người ta gọi là "Quỷ Vương".
Trong lúc tra tấn trọng thương, cơ hồ là do người nâng lên, vịn vào bôn ba nửa đêm, rốt cục trấn an lưu dân xong mới có được một chút cơ hội nghỉ ngơi, lúc này hắn cũng không dừng lại. Trong sự phân phó của hắn, mọi người tìm được một trạch trạch dân coi như hoàn chỉnh cho hắn., Nữ tử lưu dân đi theo chăm sóc thương thế thay cho hắn, sửa sang lại y phục, sửa sang lại một lát. Sau khi cởi quần áo, một thân thương thế làm người ta run sợ, nhưng giờ khắc này, tâm tình Vương Sư Đồng, là kịch liệt cùng hưng phấn.
Sau khi sắp xếp lại, lại có người tiến đến, đây là cùng Vương Sư Đồng bị chộp lấy một đạo phó thủ ngôn hoành tráng, lúc nó bị bắt thì bị trọng thương, bởi vì không thích hợp tra tấn, đám người Tôn Kỳ đã bôi thuốc vào cho nó. Về sau Hoa Hạ quân đi vào đại lao một lần nữa, lại cho nó một lần thuốc, đến lúc được cứu ra, tình huống của Ngôn Hoành ngược lại còn tốt hơn nhiều so với Vương Sư Đồng.
"Muốn gặp người cầm cờ đen?"
"Đúng vậy, đã nói rồi." Vương Sư Đồng cười nói: "Ta nguyện ý vì cái chết, thật không ngờ... Thật không ngờ..."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Tiếng cười vui thích của hắn lập tức cũng có vẻ buồn bã. Ngôn Hoành có thể hiểu được tư vị trong đó, sau một lát mới nói: "Ta đi xem, Trạch Châu đã hoàn toàn bình định."
"Ừm."
"Những lời đồn kia, nghe nói cũng có khả năng là thật, địa bàn của Hổ Vương đã hoàn toàn thay đổi."
"Không có gì kỳ quái." Vương sư đồng nhếch miệng: "Hoa Hạ quân... Hoa Hạ quân ra tay, chuyện này không có gì kỳ quái. Bọn họ nếu sớm ra tay, có lẽ những chuyện bên bờ sông Hoàng Hà cũng sẽ không... khà khà..."
Vương sư đồng nói tới đây, đưa tay vỗ vỗ ghế, tâm tình thê lương biến thành tiếng cười, trong lòng Ngôn Hoành có lẽ cũng có nỗi khổ tuyệt vọng, lúc này đỏ mắt, nở một nụ cười. Cô gái bên cạnh bắt đầu khóc lóc, cô gái khóc, hai người đàn ông trong phòng cười càng lớn tiếng hơn, nước mắt cũng từ trong mặt chảy xuống.
Sự tình gian nan sầu khổ, khó có thể hình dung, nhất là sau khi trải qua những hắc ám tuyệt vọng, một đêm nhẹ nhõm xuống, tâm tình phức tạp lại càng khó nói nên lời.
"Đi gặp bọn họ, cầu bọn họ hỗ trợ..."
"Sẽ giúp, nhất định là sẽ giúp... Ngươi xem, lão ngôn, ta đã nói rồi, lão thiên sẽ không cho chúng ta một con đường cụt. Sẽ luôn cho chúng ta một con đường, ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Hai nam nhân ở trong phòng cười to sung sướng, sau đó cũng lây nhiễm cô gái bên cạnh. Một lúc sau, Vương Sư Đồng bị người ta dìu từ trong phòng ra ngoài, chân trời đang muốn lộ ra cái bụng cá đầu tiên. Không biết nơi nào có gà kêu, ở đường phụ cận, lưu dân bên cạnh đống lửa nhìn thấy đám người Vương Sư Đồng đi qua, đều đứng dậy chào hỏi hắn, hoặc cũng có người khóc lớn tiếng, Vương Sư Đồng liền an ủi hắn một câu.
"Không sao, không sao. Chỉ cần ta còn sống, có một ngày... tựu cũng sẽ có một ngày các ngươi..."
Có thể tại bên bờ Hoàng Hà đại bại, sau cuộc tàn sát vẫn còn đến Trạch Châu, đã đem tất cả hi vọng ký thác trên người Vương Sư Đồng, nghe hắn nói như vậy, đều là vui vẻ, yên ổn xuống.
Thời khắc này, ánh rạng đông muốn chiếu xuống, đặc biệt là sau đó không lâu, khi Vương Sư Đồng và người nhìn thấy quen biết nhau, trong nháy mắt, cảm giác ánh mặt trời chiếu xuống đã tới đỉnh cao. Sau đó...
Rớt xuống dưới ——
Thân thể trần trụi...
"... Bên ngoài ước định là tháng sáu mươi chín, trong địa bàn của Tấn Vương, một số nhân viên Hoa Hạ quân dự kiến đồng thời phát động, phối hợp với hệ thống bên trong Điền Hổ, lật đổ địa bàn dưới trướng Điền Hổ. Theo lý thuyết mà nói, lúc này uy phong đã hoàn toàn thay đổi. Vương Cự Vân Nam hạ xuống., Lấy các loại thành như Mạnh huyện, huyện Tức, Điền Hổ thế lực nguyên bản, thì lấy bọn người Điền Thực, Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển dẫn đầu. Nữ chân nhân có thể sẽ phái ra một ít quân đội phụ cận trồng trọt... Khả năng này có thể là, hiện trạng kế tiếp các ngươi sẽ gặp phải... "
"Vậy Hoa Hạ quân..."
"Nhân thủ của chúng ta đã bại lộ một phần trong sự tình lần này, căn cứ theo ước định, sẽ đi về phía nam, đương nhiên, ta cũng có thể lưu lại một phần giúp ngươi."
"Hoa Hạ quân không có Bắc Thượng?"
"Thời gian ba năm của Tiểu Thương Hà, có rất nhiều người của Hoa Hạ quân bị tổn thất, thực ra hai năm không đủ để khôi phục lại. Nếu nói Bắc Thượng, nữ thật, ngụy Tề, Nam Vũ Tam Phương hiện nay đều ở trạng thái đối địch với chúng ta... Tới Trung Nguyên, chỉ có thể là ba năm sau."
"Ừm..."
Sáng sớm gió mát thổi vù vù, đường phố chung quanh còn tràn ngập khói lửa và khí tức ngây ngô sau khi tan vỡ. Trước phế tích, người bị thương nói chuyện với thư sinh mặc khinh bào kia một chút. Sau khi Ninh Nghị giới thiệu xong, hắn chú ý tới cảm xúc của đối phương, khẽ mỉm cười.
"Lúc trước ngươi ở phía bắc phải làm việc, một số người cờ đen tụ tập bên cạnh ngươi, bọn họ tán thưởng ngươi dũng vũ hiệp nghĩa, khuyên ngươi theo về phía nam, tham gia Hoa Hạ quân. Lúc ấy Vương tướng quân ngươi nói, mắt thấy sinh linh đồ thán, há có thể khoanh tay đứng nhìn, ném bọn họ đi xa, mặc dù chết cũng phải dẫn bọn họ đi đến Giang Nam... Ý nghĩ này, ta vô cùng kính nể, Vương tướng quân, bây giờ vẫn nghĩ như vậy sao? Nếu là... Ta lại mời ngươi gia nhập Hoa Hạ quân, ngươi có đồng ý hay không?"
Vương Sư đồng rõ ràng đang suy nghĩ chuyện gì đó, ánh mắt hắn phức tạp, xoay chuyển một hồi lâu: "Nhưng... bọn họ nhiều người như vậy, Ninh tiên sinh..."
"Hả?"
"Ninh tiên sinh, ta tới là để đòi lương thực cho bọn họ..."
Vương Sư Đồng đắn đo một lát, cuối cùng nói ra câu này. Ninh Nghị gật đầu: "Ta hiểu rồi, cũng đã sớm có sắp xếp. Tích trữ lương thực của Trạch Châu sẽ chia cho các ngươi một phần ba, tổng cộng gần vạn thạch, hẳn là có thể giải quyết được nhu cầu cấp bách. Trong thành có thể vận dụng xa giá đã được sắp xếp, có lẽ chính các ngươi cũng phải phụ trách một chút."
"...Còn Ninh tiên sinh, kế tiếp bọn họ có thể đi đâu?"
"Các ngươi muốn đi nơi nào?"
"Ta muốn dẫn bọn hắn qua Hoàng Hà." Vương Sư Đồng nhìn Ninh Nghị nói: "Đi Giang Nam."
Ninh Nghị khẽ nhếch miệng, trầm mặc trong chốc lát: "Ta... cá nhân cảm thấy khả năng này không lớn."
Tình cảnh trở nên yên tĩnh, Vương Sư Đồng há to miệng, trong lúc nhất thời cũng không có mở miệng, mãi một hồi lâu sau mới nói: "Ninh tiên sinh, bọn họ thật sự... rất đáng thương..."
Giọng nói của hắn tung bay trong gió, Ninh Nghị không nói gì, Vương Sư đồng nhớ lại những thảm kịch kia, nói tiếp: "Trước kia bọn họ còn có một phần gia sản, cơ nghiệp, từ khi đi về nam, cái gì cũng không còn nữa, dọc đường đi, chết đói, bị giết chết., Không biết có bao nhiêu người, ta mang theo bọn họ, không biết nên đi như thế nào, nương tử và nữ nhi của ta, trên đường này đều chết hết, bọn họ nói chúng ta đồ sát thành... mấy chục vạn người, du đãng khắp nơi, vỏ cây đều sẽ ăn hết, bọn họ... có người bắt đầu ăn trẻ con, Ninh tiên sinh, ta không biết nói chuyện..."
"... Bọn họ chỉ muốn sống mà thôi, chỉ cần có một con đường sống...Nhưng ông trời không cho con đường sống. Dịch châu chấu, đại hạn...lại có hồng thủy..." Hắn nói đến đây, ngữ khí nghẹn ngào, ấn đầu xuống: "Ta mang theo bọn họ, thật vất vả mới đến được Hoàng Hà, lại có Điền Hổ... ", Tôn Kỳ, nếu không phải người của Hoa Hạ ra tay, bọn họ thật sự sẽ chết hết, sống chết có chết cóng. Ninh tiên sinh, ta biết các ngươi là người tốt, là người tốt thật sự. Mấy năm trước, người khác đều quỳ xuống, chỉ có các ngươi là chống lại tiền..."
Ninh Nghị vỗ nhẹ lên vai hắn: "Mọi người đều đang kiếm mạng."
"Không qua được bọn Hoàng Hà thì bọn họ sẽ chết. Ninh tiên sinh, ngươi đi xem bọn họ thành bộ dạng gì. Một vạn thạch lương thực là rất nhiều, nhưng không chỉ ngoài thành có rất nhiều người, bên bờ sông vàng có rất nhiều người chết, nhưng ít nhất còn có ít nhất hai ba mươi vạn người sống sót. Ninh tiên sinh, bọn họ chẳng qua Hoàng Hà còn có thể ở lại nơi nào?"
"Có lẽ nên sắp xếp cho bọn hắn phân tán vào địa bàn của từng thế lực?"
"Đi ăn xin thì không qua được mùa đông." Vương Sư Tử lắc đầu, "Ngày thường còn đỡ, năm tháng như vậy, Vương Cự Vân, Điền Hổ, Lý Tế Chi, tất cả mọi người không dư dả, ăn xin không sống nổi, đều sẽ chết ở chỗ này."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút: "Nhưng mà qua sông Hoàng Hà cũng không phải là biện pháp, bên kia còn là địa bàn của Lưu Hạo. Thực ra... Vì phòng bị Nam Võ, chân chính phụ trách hai đội quân Nữ Chân bên kia. Hai mươi ba mươi vạn người, qua Hoàng Hà cũng chỉ có một con đường chết, ngươi có nghĩ qua không?"
Vương Sư Đồng gật gật đầu: "Nhưng ở lại bên này, cũng sẽ chết."
"... Ít nhất ngươi sẽ trông chừng bọn họ." Ninh Nghị dừng một chút, nhìn hắn. "Đây là một chuyện rất gian nan, nhưng không có đường khác, nếu như ngươi cũng buông bọn họ xuống, thì không ai có thể quản được. Ba mươi vạn người, ta cho rằng ở chỗ này vẫn có thể đứng vững được, trồng trọt cũng tốt hơn đánh cá, ăn quả dại gặm vỏ cây, bọn họ ở lại bên này, nhất định sẽ an toàn hơn Hoàng Hà. Nếu cần, cờ đen sẽ cố gắng ủng hộ các ngươi."
"Ủng hộ... Cái gì?"
"Đao thương, thậm chí với thiết pháo, ủng hộ các ngươi đứng vững gót chân, vũ trang, tận lực may mắn còn sống sót. Phía nam, dưới sự ủng hộ của thái tử, mấy vị tướng quân lấy Nhạc Phi cầm đầu đã bắt đầu lên bắc, chỉ khi bọn họ đả thông được con đường này, các ngươi mới có thể bình an đi qua."
"Nhưng mà, hắc kỳ... không thể hỗ trợ được sao?"
"Hắc kỳ có thể hỗ trợ." Ninh Nghị thở dài. "Nhưng gần đây chúng ta không thể đi lên bắc được, chỉ vì cứu người, tất cả mọi người đều phải chết ở Trung Nguyên. Ta không thể đưa ra quyết định như vậy, nhưng ta cam đoan, chỉ cần có thể, ta sẽ tận lực trợ giúp ngươi cắm rễ với Nam Hạ."
Vương Sư đồng im lặng một lúc lâu: "Bọn họ đều sẽ chết..."
"Hả?"
"Hơn mười vạn người... Ở chỗ này, trước kia bọn họ thậm chí còn chưa từng đánh trận nào. Ninh tiên sinh, ngài không biết đấy thôi, trận bên bờ sông vàng kia bọn họ chết như thế nào đâu. Ở đây mà cắm xuống, tất cả mọi người sẽ coi bọn họ là cái gai trong mắt, sẽ chết ngay tại đây."
"Vương tướng quân, thứ cho ta nói thẳng, trên thế giới này, không có người nào không chiến đấu mà còn có thể sống sót, rất nhiều người chết, những người còn lại, đều sẽ bị rèn luyện thành chiến sĩ. Người như vậy càng nhiều, có một ngày chúng ta đánh bại nữ tử thật sự càng lớn, mới có thể chân chính giải quyết vấn đề."
"Nhưng rất nhiều người sẽ chết, các ngươi...chúng ta trơ mắt nhìn bọn họ chết." Vốn hắn định chỉ Ninh Nghị, cuối cùng đổi thành "chúng ta", trôi qua một lát, nhẹ giọng nói: "Ninh tiên sinh, ta có một ý tưởng..."
"Ngươi nói thử xem."
"Ngươi xem thành Trạch Châu, địa bàn của Hổ Vương, ngươi... Ngươi bố trí nhiều người như vậy, bọn họ một khi phát động, nơi này trời long đất lở. Lúc đầu nói Hoa Hạ quân lưu lại rất nhiều người, mọi người đều bán tín bán nghi, bây giờ sẽ không nghi ngờ, Ninh tiên sinh., Bên này đã an bài nhiều người như vậy, địa bàn của Lưu Dực cũng có người. Có thể... có thể phát động bọn họ hay không, Ninh tiên sinh, Lưu Dực kém xa bọn Điền Hổ, chỉ cần ngươi phát động, Trung Nguyên nhất định sẽ thay đổi, ngươi có thể cân nhắc hay không..."
Ánh mắt Ninh Nghị đã dần trở nên nghiêm túc. Vương Sư đồng vung vẩy hai tay.
"Đây là mấy chục vạn người, mấy trăm vạn mạng người a Ninh tiên sinh, bọn họ chính là mấy chục vạn mạng sống trước mắt ngươi, chỉ cần ngươi giơ tay lên, bọn họ có thể qua được Hoàng Hà, đi qua Trung Nguyên đến Giang Nam, bọn họ sẽ sống sót. Công đức của mấy chục vạn mạng người, Ninh tiên sinh, Hoa Hạ quân làm ra những chuyện này, danh tiếng trong thiên hạ tất nhiên cũng sẽ càng lớn hơn, tất nhiên ngàn vạn người nghe tin sẽ đến hợp tác. Cho dù là chuyện Thí Quân cũng có thể tẩy sạch..."
Nói xong y cắn chặt răng, chậm rãi quỳ xuống. Ninh Nghị đỡ tay y, một lát sau lại bảo y ngồi xuống.
"Đây là một phương pháp xử lý có thể suy nghĩ." Ninh Nghị đắn đo một lát. "Nhưng mà Vương tướng quân, Điền Hổ bên này phát động, chỉ là giết gà dọa khỉ, một khi phát động, nữ chân nhân cũng nhất định sẽ tới đây., Đến lúc đó đổi sang một chính quyền khác, những quân nhân Hoa Hạ tiềm phục dưới trướng cũng chắc chắn bị thanh tẩy quy mô lớn hơn. Nữ chân nhân khác với Lưu Dận, Lưu Dực giết tới mức xương trắng chất đống trong thiên hạ, cuối cùng hắn vẫn phải có người đứng trong triều đình cho hắn. Đại quân Nữ chân nhân tới đây, có thể tàn sát cả một thành..."
"Nhưng đây đúng là mấy chục vạn tính mạng, Ninh tiên sinh cứ nói xem, có thứ gì có thể lớn hơn nó, dù sao cũng phải cứu người trước đã..."
"Vấn đề lớn nhất là một khi nữ thật sự xuống nam, Nam Hạ, đến thời cơ thở dốc cuối cùng của Nam Vũ cũng không còn. Ngươi xem, bọn Lưu Dực vẫn còn sống, luôn là một khối đá mài đao, bọn hắn có thể mài lưỡi đao của Nam Vũ càng thêm sắc bén, một khi xuôi nam, chính là lúc thí luyện đao, đến lúc đó, ta sợ mấy chục vạn người này, cũng không sống được mấy chục vạn người nữa..."
"Thế nhưng, có lẽ nữ chân nhân sẽ không xuất binh. Chỉ cần ngài nhường phạm vi phát động ít hơn, chúng ta chỉ cần một đường..."
"Rốt cuộc có biện pháp gì làm khúc mắc hay không, ta cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận. Vương tướng quân, cũng mời ngài cẩn thận cân nhắc. Nhiều khi, chúng ta đều rất bất đắc dĩ..."
Gió cuốn sương trời, hai người vẫn còn tiếp tục nói chuyện. Một bên khác của thành thị, Du Hồng Trác kéo thân thể đau đớn đi trên đường phố, sau lưng hắn đeo đao, sắc mặt tái nhợt, cũng lung la lung lay, nhưng bởi vì trên người mang theo ký hiệu quân đội đặc thù, trên đường cũng không có ai ngăn cản hắn.
Đi đến một quảng trường nhỏ, hắn đã ngồi xuống trong đám người, xung quanh đều là tiếng ngáy mệt mỏi.
Cả một đêm điên cuồng trôi qua, Du Hồng Trác tựa người vào tường, ánh mắt đờ đẫn xuất thần. Tối hôm qua hắn rời khỏi nhà giam, chém giết đám phạm nhân vài trận, sau đó mang theo binh khí, dựa vào một cỗ chấp niệm muốn đi tìm Tứ ca Huống Văn bách, tìm hắn báo thù.
Nhưng chùa miếu của Đại Quang Minh giáo đã bị san bằng, quân đội ở phụ cận chém giết mấy lần, sau đó thả một mồi lửa lớn, đốt nơi đó thành vùng đất trống, không biết bao nhiêu người Lục Lâm chết trong đại hỏa. Ngọn lửa kia lan đến các đường phố xung quanh, Du Hồng Trác không tìm được Huống Văn bách, đành phải ở nơi đó tham gia cứu hỏa.
Một đêm này, hắn lang thang trong thành, nhìn thấy rất nhiều thảm kịch cùng thê lương, lúc đầu còn không cảm thấy gì, nhưng nhìn một chút, đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Những dân trạch bị thiêu hủy, những người vô tội trên phố thị bị giết, bình dân chết trong quá trình quân đội xung phong liều chết, bởi vì người nhà mất đi mà ngây ngốc trong vũng máu...
"Này, là ngươi à?" Tiếng nói chuyện từ bên cạnh truyền đến: "Tiểu tử dầu muối không vào trong lao kia!"
Quay đầu đi, Du Hồng Trác cẩn thận phân biệt, mới phát hiện đại hán bên cạnh chính là tên hán tử bị nhốt trong nhà giam đối diện, hán tử này đã từng kêu hắn động thủ, giải thoát cho tên bị thương nặng kia, nhưng cuối cùng Du Hồng Trác không làm như vậy, song phương liền xuất hiện khóe miệng.
Du Hồng Trác đề cao cảnh giác, nhưng đối phương không có ý định đánh nhau: "Tối hôm qua thấy ngươi giết người, ngươi làm vậy mới tốt chứ, ông đây có khúc mắc với ngươi, thế nào?"
Du Hồng Trác không nói gì, xem như đã ngầm cho phép. Đối phương cũng rõ ràng mỏi mệt, tinh thần còn có chút, mở miệng nói: "Ha ha, đã ghiền rồi, lâu rồi không có đã nghiền như vậy. Huynh đệ, ngươi tên là gì, ta là Thường Quân, chúng ta quyết định đi Tây Nam tham gia cờ đen, ngươi có đi không?"
"Hắc kỳ..." Du Hồng Trác lặp lại một câu: "Hắc kỳ là người tốt à?"
" Cờ đen đương nhiên là người tốt, làm gì, ngươi có ý kiến với cờ đen?"
Du Hồng Trác nhìn lên bầu trời, trầm mặc hồi lâu: "Ta không nhìn ra..."
Đúng vậy, hắn không nhìn ra. Giờ khắc này, trong lòng Du Hồng Trác bỗng nhiên hiện ra thanh âm tình bách, thế đạo như vậy, ai là người tốt? Mấy người đại ca nói hành hiệp trượng nghĩa, trên thực tế là vì Vương Cự Vân thu tiền, quang minh chính đại giáo tướng mạo, kì thực ô uế vô sỉ, huống hồ Văn Bách nói, thế đạo này, sau lưng ai không có người đứng. Cờ đen? Cờ đen tính là người tốt sao? Rõ ràng là nhiều người vô tội chết đi.
Những người kia tính toán thế nào?
Giờ khắc này, hắn đột nhiên không muốn đi đâu, hắn không muốn biến thành người đứng sau lưng, dù sao cũng nên cho những người vô tội kia một con đường. Hiệp khách, cái gọi là hiệp khách, chẳng phải là muốn như vậy sao? Hắn nhớ tới vợ chồng Triệu tiên sinh của Hắc Phong song sát, đầy bụng muốn hỏi Triệu tiên sinh, nhưng Triệu tiên sinh đã không còn.
- giang hồ dẫu sao cũng phải tự đi.
Thân thể trần trụi...
Buổi sáng hôm sau, Du Hồng Trác chắp hai thanh song đao sau lưng, đi ra khỏi thành Trạch Châu đang dần khôi phục trật tự. Từ hôm đó trở đi, giang hồ sẽ có một con đường thuộc về hắn. Một đường này là vô tận xóc nảy đau khổ, lôi điện phong trần đầy trời, nhưng hắn vẫn nắm chặt thanh đao trong tay, từ đó về sau không bao giờ từ bỏ.
Hoàng hôn lại mưa to, một mảnh lầy lội, Vương Sư Đồng điều khiển xe ngựa, đi trên đường, trước sau là vô số người hoảng sợ, xa xa nhìn không thấy cuối: "Ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Nói Hoành thấy hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, nhưng tiếng cười kia thê lương, không thấy vui vẻ gì: "Tướng quân, sao vậy?"
"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi..."
"Cái gì..."
"Không có ai quan tâm đến chúng ta! Chưa từng có ai quan tâm đến chúng ta!" Vương sư đồng hét lớn, hai mắt đã đỏ bừng lên: "Tôn Kỳ, Điền Hổ, Vương Cự Vân, Lưu Dực, ha ha ha... Tâm Ma Ninh Nghị, chưa từng có ai quan tâm đến những người như chúng ta, ngươi cho rằng hắn là hảo tâm., Hắn chẳng qua là lợi dụng, rõ ràng hắn có biện pháp, hắn nhìn chúng ta đi chết... Hắn chỉ muốn chúng ta giết, giết, giết, giết người cuối cùng, hắn tới hái đào! Ngươi cho rằng hắn vì cứu chúng ta, hắn chỉ là vì... giết gà răn khỉ, hắn không có tới giúp chúng ta... Ngươi xem những người này, hắn rõ ràng có biện pháp..."
Ngôn Hoành nhìn hắn, Vương Sư Đồng từ trên xe đứng lên.
"Thiên hạ này đều là ác nhân! Cho nên các ngươi là ác quỷ!" Mọi người xung quanh ngạc nhiên nhìn hắn, Vương Sư Đồng lắc đầu trong mưa: "Nhưng không có việc gì, chỉ cần có ta... Nhất định sẽ nhìn các ngươi... Chỉ cần có ta..."
Chỉ cần có ta...
Hắn lặp lại những lời này, trong lòng là nỗi thống khổ bi thảm chết đi của vô số người. Từ nay về sau, nơi đây cũng chỉ còn lại con quỷ đói thực sự...
Ninh Nghị và đám người dưa hấu rời khỏi Trạch Châu, bắt đầu xuôi nam. Trong quá trình này, y lại tính toán vài lần khả năng đám người Vương Sư Đồng lui về phía nam, nhưng cuối cùng không cách nào tìm được phương pháp, trạng thái tinh thần cuối cùng của Vương sư đồng khiến y có chút lo lắng. Về đại sự, Ninh Nghị tâm địa sắt đá, nhưng nếu thật sự có khả năng, kỳ thật y cũng không ngại làm chút việc thiện.
Nếu như Vương Sư Đồng là người lãnh đạo thật sự xảy ra vấn đề, như vậy khả năng của hắn cũng sẽ có con đường thứ hai để đi.
Lúc này, thế lực Tấn Vương nội loạn, tin tức gian tế hắc kỳ lần nữa giương nanh vuốt, đã truyền ra khắp bốn phương tám hướng thiên hạ.
Mà một đôi vợ chồng mang theo hài tử, mới từ Trạch Châu trở về Châu. Lúc này, ở tại Châu Châu này, có gia đình vợ con Mục Dịch, là một nha môn bộ khoái nho nhỏ ở trong thành Châu, cả nhà bọn họ lần này đi lại lại ở Vụ Châu., Mua chút đồ, hài tử Mục An Bình ở đầu đường thiếu chút nữa bị tuấn mã đánh bay, một gã hiệp sĩ đang bị đuổi giết đã cứu được đứa nhỏ. Mục Dịch vốn định báo đáp, nhưng đối diện rất có thế lực, không lâu sau, quân đội ở Trạch Châu cũng đã chạy tới, cuối cùng đem hiệp sĩ kia coi như là loạn phỉ bắt vào trong lao.
Mục Dịch âm thầm đi lại, nhưng cuối cùng cũng không có vấn đề gì, không có biện pháp nào. Trong lúc này, hắn phát giác bầu không khí ở Trạch Châu không đúng, rốt cuộc mang theo thê nhi rời đi trước một bước, không lâu sau, Trạch Châu đã xảy ra biến hóa quy mô lớn.
Trên đường đi, thê tử đều đang oán trách hắn, nàng nói, vị hiệp sĩ kia nếu xảy ra chuyện, trong lòng ta cả đời không yên bình.
Kim Quốc Vân Trung Phủ, một nam tử tướng mạo nhu hòa, hào hoa phong nhã vừa mới đến nơi này, gặp mặt với thành viên Hoa Hạ quân Triệu Minh phường đang tiến hành công tác ở bên này. Hắn tên là Thang Mẫn Kiệt, lúc ở Tây Nam đã làm sai một chuyện, sau đó bị điều đến phía Bắc. Lư Minh phường trước đó cũng có chút giao tình với hắn, biết người này cũng là học sinh của Ninh tiên sinh, làm việc rất có tài năng.
"Ta muốn học trước một hồi nữ nói thật, tiếp xúc công tác cụ thể, như vậy hẳn là khá tốt." Thang Mẫn Kiệt làm người, tính cách cực kỳ hòa hợp, Lư Minh phường cũng nhẹ nhàng thở phào, bản lĩnh cao hơn nhiều so với những người mà Ninh tiên sinh đã học tập, nhưng rất nhiều người tâm khí cũng cao, Lư Minh phường chỉ sợ hắn vừa tới đã muốn làm xằng làm bậy.
Xem ra là người tốt ở chung... Mấy ngày sau, Thang Mẫn Kiệt tính tình ôn hòa cấp cho Lư Minh phường hảo cảm cực lớn. Lúc này, tin tức hắc kỳ dị động phía nam truyền đến, hai người lại là một trận phấn chấn.
"Cũng phải làm ra loại đại sự này mới được..." Thang Mẫn Kiệt cảm thán, Lư Minh Phường cũng gật đầu đáp ứng.
Lúc này Lô Minh phường còn chưa thể xem hiểu, trong mắt vị đồng bạn trẻ tuổi đối diện này rốt cuộc lóe ra quang mang thế nào, tự nhiên cũng không cách nào báo trước. Trong mấy năm sau, vị thành viên mang danh hiệu " Hán tử" hắc kỳ sau này gieo vào trong nữ Chân Cảnh mệt mỏi cùng huyết vũ tinh phong...
Trong địa bàn Tấn Vương, Điền Hổ xông ra uy Thắng lại bị bắt về một đêm kia, Lâu Thư Uyển đi vào trong Thiên Lao nhìn hắn.
"... Ngươi đúng là con mẹ nó! Con mẹ nó! Cùng với cừu nhân giết cha đều có thể hợp tác! Ta chú cho ngươi rơi xuống địa ngục cũng không được an bình, ta chờ ngươi..."
Điền Hổ chửi ầm lên trong miệng, Lâu Thư Uyển chỉ lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên, Điền Hổ tựa hồ ý thức được cái gì.
"Không đúng... Ngươi, cái con mẹ nó nhà ngươi, ngươi thích hắn! Ngươi thích Ninh Nghị! Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Mấy năm nay ngươi, tất cả mọi chuyện đều học hắn! Ta đã hiểu rõ - triền tinh chính là trần trụi! Ngươi thích hắn! Cả đời ngươi đã không được an bình, cũng không cần xuống địa ngục... Ha ha ha ha... "
Trong lúc cười to hắn còn đang mắng, Lâu Thư Uyển đã xoay người lại, cất bước rời đi.
"Xoẹt đầu lưỡi của hắn." Nàng nói.
Điền Hổ bị cắt mất đầu lưỡi, nhưng động tác lần này không có ý nghĩa lớn, bởi vì không lâu sau, Điền Hổ bị bí mật xử quyết vùi lấp, đối với bên ngoài thì nói là vì bệnh tình bạo chết. Vị Vương giả may mắn sống qua hơn mười năm trong loạn thế Phù Trần này cuối cùng cũng đi tới cuối đường.
Không lâu sau, đoàn người Ninh Nghị đến bên bờ Hoàng Hà. Chính là đầu cuối mùa hè, hai bên bờ sông núi thấp thoáng, nước sông chảy cuồn cuộn, mênh mông vô tận. Lúc này, đã qua mười sáu năm kể từ khi Ninh Nghị tới thế giới này, khoảng cách với Tần Kế Nguyên chết đi, Ninh Nghị ở Kim Điện giận dữ Thí Quân, cũng đã qua chín năm dài đằng đẵng.
Mùa thu xây dưỡng tám năm này, người chết vĩnh viễn đã chết đi, những người sống sót, vẫn chỉ có thể đi dọc theo phương hướng của mình, không ngừng tiến về phía trước.
Thanh Sơn vẫn ở đó, lại mấy lần mặt trời chiều đỏ.