Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Chiến đấu và giết chóc, côn bổng đao thương, ác ý trước mặt giống như ngàn vạn mũi tên, lúc bắn qua bên người... hầu như không có cảm giác.
Những năm gần đây, đây là thứ hắn đã trải qua nhiều nhất.
"Bát Tí Long Vương" - Yên Tiến, người của huyện Hoa Châu, trưởng tử Thái Công của lịch sử Hoa Âm, gia cảnh giàu có, thiếu niên ăn chơi trác táng, mẫu thân là một phụ nhân thuần phác, khuyên hắn không nhịn được mà tức chết. Sử Thái Công bất đắc dĩ đành phải do hắn học võ. Sau đó, tám mươi vạn giáo đầu giáo Cấm quân Vương vì vi phạm án án, gia trang đầu nhập nhà, thấy tư chất của hắn nên lập tức thu hắn làm đồ đệ.
Khi đó hắn còn trẻ đảm nhiệm hiệp khách, hăng hái. Mấy tên đầu mục như Thiếu Hoa Sơn Chu Vũ cướp hoa âm, bị sử tiến đánh bại, mấy người khuất phục vào sử tiến võ nghệ, tận lực kết giao. Các hiệp khách trẻ tuổi say mê lục lâm chi li, theo đuổi nghĩa khí huynh đệ hào phóng kia, sau đó cũng lấy mấy người làm bằng hữu.
Không lâu sau, chuyện tiến vào kết giao sơn phỉ đã bị phát, quan phủ phái binh đến tiễu trừ, sử dụng cùng Chu Vũ đánh bại quan binh, nhưng cũng không có chỗ dung thân. Đám Chu Vũ thừa cơ khuyên hắn lên núi nhập bọn, sử tiến cũng không nguyện ý, chuyển đến Vị châu nương tựa sư phụ, trong lúc này hai người vừa thấy đã quen, nhưng về sau Lỗ Trí giết Trịnh Đồ, sử dụng đã bị truy nã, như thế đành phải bỏ chạy thật xa.
Hắn từ Vị Châu chuyển qua Duyên Châu, tìm kiếm sư phụ vẫn như cũ không có kết quả, một đường đi Bắc Kinh, dùng hết các loại chuyện cướp bóc, sử dụng tiến đánh giết mấy tên ác bá, sau một phen trải qua nhiều phen, thể xác và tinh thần cũng đã mệt mỏi, rốt cục vẫn là trở lại Thiếu Hoa Sơn, lạc thảo vi giặc.
Sau đó gia nhập Lương Sơn, lại đến Lương Sơn lật úp... Hồi tưởng lại, đã làm rất nhiều sai lầm, chỉ là lúc đó không hiểu được những sai lầm kia.
Trên Lương Sơn, tính tình hắn sảng khoái trực tiếp của hiệp sĩ cùng rất nhiều người giao hảo, nhưng thân cận nhất là Lỗ Trí thâm, thưởng thức nhất, ngược lại gặp phải thăng trầm, lại tiêu sái sạch sẽ Lâm Xung. Hắn tự biết Lâm Xung gặp phải sau này., Hắn hận không thể lập tức đi đến Trường An, tay nhận một nhà trong nha môn. Cũng chính vì vậy, sau đó Lương Sơn biết tin Lâm Xung Tiêu Tiêu gây hại, hắn căm phẫn nhất chính là căm phẫn, ngược lại cùng hắn có mối quan hệ Lỗ Trí thâm tử, sử tiến cũng không canh cánh trong lòng.
Lục Lâm cầu sinh, ngươi giết ta, ta giết ngươi, nếu giết người khác trong nhà, đối phương giết trở về, đó cũng là chuyện đương nhiên. Cũng bởi vậy, đối với người tâm ma này, ngược lại hắn không có bao nhiêu hận ý, ngược lại về sau hắc kỳ kháng kim, trong lòng hắn có kính ý.
Nhưng khi đó hắn còn chưa hiểu chuyện, Lương Sơn đã từng khiến hắn không thoải mái, loại không thoải mái này lại càng ít hoa sơn, đổ cũng tốt. Hắn liền trôi theo dòng nước, dọc theo đường tìm hiểu tin tức về Lâm Xung khiến lòng hắn an tâm, mãi tới khi... gặp vị lão nhân kia.
Bọn họ hàn huyên với Lâm Xung, hàn huyên vài câu khác, kỳ thật cũng nói chuyện rất đơn giản.
"Vậy chúng ta có hơn bảy mươi người, ít nhất còn phải trốn trong thành hai ngày?"
"Rất không dễ dàng, nhưng cũng không có biện pháp."
....
"Ngươi là đồ đệ của Vương Tiến, theo ta đánh một bộ Phục Ma Côn đi."
Ông lão ở trước mặt hắn, đánh một bộ Phục Ma Côn. Côn pháp kia đơn giản, thậm chí so với lúc sư phụ Vương Tiến mang theo hắn đánh còn đơn giản hơn, không dạy bảo quá nhiều, chỉ toàn tâm toàn ý làm ra chiêu thức.
Mãi tới khi hắn bò ra khỏi vùng núi thây biển máu kia, sống sót, bóng dáng lão nhân đơn giản, nghĩa vô phản cố, côn pháp đơn giản mới thật sự bộc phát trong lòng hắn. Nơi nghĩa chí, tuy ngàn vạn người đi theo ta, đối với lão nhân mà nói, những hành vi kia có thể không có gì thần kỳ. Nhưng khi sử tiến mới chính thức cảm nhận được lực lượng truyền thừa trong côn pháp kia.
Ông lão đã chết...
Mười năm sau đó, người trẻ tuổi lúc trước lột xác thành chiến sĩ xông lên chiến trường, tìm kiếm lực lượng nghĩa vô phản cố kia, chết vì hắn đã không đáng để lo. Huynh đệ hắn dẫn theo đã từng lọt vào đại quân Nữ chân nhân tiến vào., Chiến bại, bị các nơi Đại Tề vây quét, hắn chịu đau đớn cùng đói khát, trong tuyết lớn, cùng tướng sĩ bị vây khốn trong thung lũng, mang theo thương thế đói bụng ba ngày ba đêm, đó là thời gian hắn cảm thấy hào phóng và sục sôi nhất. Hắn được người bên cạnh sùng kính, chân chính trở thành "Long Vương".
Nhưng dần dần, bên người bắt đầu thay đổi, lực lượng lớn mạnh, sau khi bên người thả lỏng, những huynh đệ kia, bắt đầu khiến hắn cảm thấy xa lạ. Có người từ quân tư kiếm lợi, có người tư đấu với dân chúng, có người thiên vị huynh đệ, ức hiếp lương thiện, hơn mười vạn nghĩa quân, trong lúc nhất thời biến thành khiến hắn cảm thấy trở lại Lương Sơn.
Hắn cũng từng nỗ lực chỉnh đốn, thậm chí nhịn đau xuống tay, chính giữa xử tử lão huynh đệ đã từng đồng sinh cộng tử. Là Long Vương, hắn không thể hoang mang, không thể ngã xuống. Song trong nội loạn Xích Phong Sơn đại biến, hắn vẫn cảm thấy từng đợt vô lực.
Nếu như Chu tông sư ở đây, hắn sẽ làm gì bây giờ?
Đương nhiên hắn sẽ không vì một chút trở ngại mà lui ra phía sau.
Nhưng mà đi đường nào?
Không thể đi tới phía trước, hắn còn có thể tạm thời trở về giang hồ, sau khi Xích Phong Sơn biến loạn, đang gặp quỷ đói khó khăn lui về phía nam, sử tiến cùng bộ lạc cũ ở bên cạnh quyết định viện thủ, một đường đi tới Trạch Châu, lại vừa lúc nhìn thấy đại quang minh giáo bố trí. Hắn lo lắng người lục lâm vô tội, ý đồ vạch trần, đánh thức mọi người tỉnh lại, đáng tiếc, sự tình đến nước này, cuối cùng vẫn là đánh cờ với Lâm tông ta một chiêu.
Long Vương trầm mặc mà kiên định không để trở ngại, lúc này hắn đã trải qua đại chiến càng thêm tuyệt vọng, chỉ là lúc trước dù tuyệt vọng cũng khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, bây giờ lại chỉ khiến hắn cảm thấy gió tuyết đầy trời mà thôi.
Vậy hắn liền, Nghịch Phong Tuyết tiến lên ——
Rồng có ý chí bất khuất, khi ngàn vạn bổng ảnh kia hóa thành ngàn vạn tiếng rồng ngâm, không ngừng oanh kích trên sóng lớn dời non lấp biển kia, liền giống như quỹ tích của đám người đồng hành mười năm nay chống lại hắn, bọn họ đi ngược, xông loạn, đột nhiên lại bị nhấn chìm, cắt đứt. Đây là một quỹ tích rất nhiều người trong thời loạn lạc, cũng chính vì vậy, khi âm thanh kia xuất hiện, tiến thối cũng mơ hồ thấy được chính mình ——
" Sử Tiến —— ha ha, bổn tọa thừa nhận ngươi chính là tông sư võ đạo chân chính, gần mười năm nay bổn tọa mới thấy - cao thủ đệ nhất!"
Sức mạnh khổng lồ mãnh liệt đánh tới, Lâm tông ta đột nhiên tiến vào trong phạm vi gậy đồng, quyền nặng như núi lở, sử dụng quyền cước đột nhiên thu lại, khuỷu tay đối quyền phong, va chạm cực lớn làm thân hình hắn trì trệ, hai người đá như sấm, quyền thế của ta Lâm Tông chưa hết, mạnh mẽ vung lên nện xuống, sử dụng tiến độ, chặn lại, chặn lại., hoà, đầu lâu bạo liệt đi ra. Ngực và bụng của Lâm tông vừa thu lại, đầu gối bị đụng vào, bước chân xông lên, vượt qua! Sử tiến tức là thu, lùi lại. Mọi người chỉ thấy thân hình hai người tiến lên một bước, khoảng cách kéo gần lại, sau đó thoáng kéo giãn ra một cái chớp mắt, Long Vương vung thanh côn đồng bát giác lên, ầm ầm nện xuống, Lâm Tông ta thì lại bước từng bước một xông tới quyền!
Máu tươi vẩy ra, thân thể cao lớn Phật Vương chìm xuống đất, phiến đá chung quanh đều vỡ ra, một gậy thẳng tắp vung lên sau lưng hắn. Mà Sử Tiến, bị một quyền mãnh liệt đánh bay, như đạn pháo đập nát một cái ghế đá, thân thể hắn nằm đầy đất trong vụn đá.
Lâm tông ta chậm rãi đứng lên, sau lưng hắn nứt ra, cà sa trên người vỡ thành hai nửa. Lúc này, nam nhân béo mập có võ nghệ Thông Huyền này duỗi tay xé tan cà sa, tùy ý ném nó sang một bên bầu trời, ánh mắt nghiêm trang mà trang nghiêm.
Anh hùng há vì lão già giang hồ. Nhiều năm qua, hắn từng có phong quang, cũng có qua không chịu nổi ký ức. Hơn mười năm trước, hắn từng khiêu chiến Chu Hãn thử nghiệm, không thể thành công, trên thực tế., Nếu như lúc ấy để cho hắn cùng Chu lữ đánh một trận, hắn cũng không có nắm chắc chân chính. Mười năm tới nay, hắn được người ta gọi là võ nghệ đệ nhất thiên hạ, nhưng mà một ít bóng mờ cùng tiếc nuối vẫn luôn tồn tại trong lòng của hắn, cho đến một khắc trước mắt, rốt cuộc hắn cũng biết, mình đã chân chính là thiên hạ đệ nhất.
Giờ khắc này, vô luận kẻ địch hắn phải đối mặt là từng là Thánh công, là Lưu Đại Bưu, Chu đái, hay là nữ tử tên gọi Lục Hồng Đề kia, hắn đều có tự tin vô địch.
Hắn hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời, cảm thụ được loại tâm thái hoàn toàn bất đồng này, đây chính là một ngày của hắn. Mà một khắc đồng dạng, sử dụng nó nằm trên mặt đất, cảm thụ được máu tươi từ trong miệng tuôn ra, xương cốt trên người đứt gãy, cảm thấy sắc trời trong lúc nhất thời có chút hơi mờ mịt, bất cứ thời khắc nào cũng đang chờ đợi điểm cuối, nếu lúc này đến, không biết tại sao, hắn vẫn cảm thấy, có chút tiếc nuối.
Khoảnh khắc cuối cùng Chu tông sư xuất thương, tâm tình như thế nào đây?
Lực lượng từ đáy lòng tựa hồ thúc đẩy hắn đứng lên, nhưng thân thể đáp lại cực kỳ dài dằng dặc, trong nháy mắt này tư duy tựa hồ cũng bị kéo dài, Lâm Tông ta hướng về phía hắn bên này, tựa hồ muốn mở miệng nói chuyện, một chỗ phía sau, có người ném ra hai đồng tiền.
"... Có thưởng."
Có lẽ là cảm giác nhạy bén đối với nơi này, ám khí chung quanh, trong nháy mắt này, ánh mắt Lâm Tông ta quét qua bên kia.
Ninh Nghị xoay người.
Một tin tức phức tạp nào đó rơi vào trong đầu Lâm tông ta, đầu tiên là trong tiềm thức nhấc lên gợn sóng, to lớn sóng ngầm vẫn còn tụ tập, tại chỗ sâu nhất trong tư duy, lấy tốc độ người không thể biết được mở rộng ra.
Bên ngoài ý thức, sắp nghênh đón ngàn vạn chú ý cảm giác vẫn còn dâng lên, muốn rơi vào đường ranh giới thực tế kia, sóng ngầm mãnh liệt vọt lên.
Ánh mặt trời tà nghiêng từ trên trời rơi xuống, long lanh mà chói mắt, Lâm Tông ta đứng ở nơi đó, nhìn theo đường hành lang hai tầng của tăng chúng tiểu lâu cách đó không xa, cố định lại trong nháy mắt, nam tử áo xanh đang từ trong đám người biến mất.
"Hình như Lâm Ác Thiện đã nhìn thấy chúng ta."
Một sát na này, Lâm Tông ta cảm thụ được cảm xúc phức tạp trong lòng, ý đồ đưa chúng trở về thực tại. Đó là ảo giác hay là chân thực... Không nên như vậy... Nếu thật sự phát sinh chuyện gì... Hắn muốn lập tức phân phó tăng chúng phong tỏa đầu kia, lý trí đè ép ý nghĩ này trong chớp mắt.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Ninh Nghị bước ra khỏi đám người, cuối cùng là thanh âm thong thả mà bình thản.
"Hắn tới đây, sẽ giết hắn."
"Vâng."
Các nam nhân trong rừng xanh trên lầu đưa mắt nhìn về phía Lâm Tông Ngô, người đeo đao sau lưng, lưng đeo trường thương, lưng đeo một mảnh vải vóc dài... Ánh mắt bọn họ, cao thấp khác nhau, chính là trong chốc lát này., Sau trận chiến mà Lâm Tông ta gần như đã xác định được thiên hạ đệ nhất, ánh mắt bọn họ không một tiếng động mà chăm chú quan sát. Có người từ sau lưng nắm lấy trường thương, lặng lẽ cắm xuống đất, mũi thương trượt ra khỏi vỏ, có người quay đầu, mỉm cười với Lâm Tông ta, hàm răng trắng bệch. Lâm Tông Ngô cũng nhìn bọn họ.
Không ai ý thức được giờ khắc này đối nhìn nhau, bốn phía võ trường, tiếng hoan hô của tín đồ quang minh phóng lên tận trời, mà ở một bên, có người xông về phía sử sách nằm trên mặt đất. Cùng lúc đó, mọi người nghe được tiếng nổ cực lớn từ một bên thành trì truyền đến.
"Chuyện gì xảy ra vậy..."
Âm thanh nổ tung kia hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tiếng ồn ào đang nổi lên, một lát sau, nghe được có người nói: "Hắc kỳ..." Cái tên này giống như nguyền rủa, lưu động trong miệng mọi người, thế là cảm xúc khủng bố cuồn cuộn trào ra.
Đã không có bao nhiêu người quan tâm một trận chiến vừa rồi, thậm chí ngay cả Lâm Tông ta, trong lúc nhất thời cũng không nguyện ý đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi, hắn đưa ra ý kiến với đám người hộ pháp trong giáo, sau đó mọi người xung quanh võ trường mở miệng: "Chư vị, không cần khẩn trương, đến cùng là chuyện gì, chúng ta đã điều tra chứng cứ. Nếu thật sự xảy ra đại loạn, ngược lại càng thuận lợi cho chúng ta hôm nay làm việc, viện cứu viện nghĩa sĩ..."
Hắn hết sức trấn an tất cả mọi người, thậm chí còn sắp xếp người đi chiếu cố Sử Tiến, ánh mắt lại nhìn lên lầu hai, những người vừa rồi đã hoàn toàn không thấy. Hắn tìm tới Đàm Chính vừa tới: "Gọi huynh đệ trong giáo chuẩn bị, chắc chắn là cờ đen." Ánh mắt hắn hung ác, dừng một chút, "Ninh Nghị đến rồi."
Ninh Nghị đã đến...
Nghe Lâm tông ta nói ra cái tên này, trong lòng Đàm Chính vẫn chấn động, sau đó đè nén nỗi lòng xuống: "Vâng!" Y biết, nếu lời Giáo chủ nói là sự thật, tiếp theo có thể sẽ là tình khó giải quyết nhất trong cuộc đời y.
Dù cho bọn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng nhất định phải đánh lên tinh thần hai mươi phần.
Đây là tâm tình của hắn lúc đầu trong một canh giờ.
Một canh giờ sau, hắn phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi...
Dòng lũ chân chính đã như bài sơn đảo hải xông tới tất cả mọi người!
Thân thể trần trụi...
Trong ngoài thành, vô số tin tức đang xuyên toa.
Giữa vùng đất hoang phía nam thành Trạch Châu, hơn vạn lưu dân nghi hoặc nhìn dị động trong quân doanh: Các binh sĩ đang tụ tập, có người lớn tiếng nói gì đó: "...Lâm Xuyên, Cao Bình... Dương Thành, Thấm Thủy, Câu Quan đã phản bội, An tướng quân., Trần tướng quân xuất binh... Chúng ta ủng hộ tướng nữ, qua nhiều năm như vậy, là nơi vị nữ Bồ Tát kia quản lý thái bình, mới làm cho chúng ta no bụng... Điền Hổ bất quá chỉ là một thợ săn, tự hủy tường thành... Đây là thư liên danh của mười ba vị tướng quân triều đình, lúc này, uy thắng đã bị bắt...... Hổ đã bị bắt..."
Không lâu sau đó, trong quân doanh bắt đầu bạo phát chém giết lẫn nhau. Phía xa xa trong thành trì có một cột khói mơ hồ nhô lên trên bầu trời.
Trong quân doanh bên kia thành trì, Tôn Kỳ nghe thấy vụ nổ lập tức cầm kiếm trong tay, bước ra khỏi lều, nhìn thấy phó tướng Trâu Tín chạy nhanh tới: "Chuyện gì xảy ra vậy?!"
"Hắc kỳ tới - có người phản loạn..."
"Hừ, bản tướng đã sớm đoán được, dẫn ngựa lại đây!"
Hỗn loạn trong quân doanh đã bắt đầu mở rộng, sau đó lại có người lục tục vọt tới báo cáo. Binh mã dắt theo chiến mã đang chạy vội tới. Tôn Kỳ vừa bước nhanh vừa rút kiếm ra, binh khí vừa vung lên, binh khí vừa va chạm với con dao găm trong tay phó tướng đang tiến tới.
"Hỏi ngươi chuyện gì, ngươi chỉ nói có người phản loạn thì không nói người nào, liền biết ngươi có quỷ! Bắt lại cho ta!"
Trâu Tín xoay người định chạy, một nam tử thân hình cao lớn ở bên cạnh vung quyền lao tới, quyền phong lướt qua khóe mắt Trâu Tín, cả người hắn lảo đảo lùi về sau, khóe mắt chảy máu.
Bản lĩnh chém giết từ trên chiến trận, lại bị một quyền tiện tay này đánh trúng, thiếu chút nữa mất mạng.
Binh sĩ kia giang hai tay ra: "Đại Quang Minh giáo Vương Nan Đà ở đây, ngươi là ai trong cờ đen?"
"Hổ điên" Vương Nan Đà, đây là an toàn lớn nhất mà Lâm tông ta an bài ở chỗ này.
Trâu Tín rút trường kiếm ra, giao thoa với chủy thủ: "Tới đi!"
Vương Nan Đà lại không đi qua, hắn đi theo Tôn Kỳ, xoay người liền đi, mấy tên thân vệ còn lại vây quanh bên này.
Tôn Kỳ giẫm lên vai binh sĩ dắt ngựa, trong nháy mắt đã lên ngựa, rút cuộc phát giác được không nhiều lắm.
Vương Nan Đà cũng đã phản ứng lại.
Hắn đột nhiên hét to, đại thủ bắt giữ, những năm gần đây, cũng đã không có bao nhiêu người có thể tiếp được quyền chưởng của hắn, chỉ cần trong một bước của hắn, Tôn Kỳ liền không ai có thể tổn thương được ——
....
"Phản tạo ——"
Âm thanh thê thảm vang lên trong thành Trạch Châu, hơn vạn quân sĩ vốn đóng ở Trạch Châu dưới sự dẫn dắt của tướng lĩnh Tề Hoành tu nhằm vào các yếu điểm của các thành trì, bắt đầu chém giết.
Phụ cận châu phủ, Lục An Dân nghe tiếng hỗn loạn đột nhiên từ từ trở nên mãnh liệt, còn có chút chần chờ, có người đột nhiên kéo hắn lại.
"Lục Tri Châu!" Người nọ chính là một tên tiểu lại đao bút trong phủ, Lục An Dân nhớ rõ hắn, lại không nhớ nổi tên họ của hắn.
"Ngươi..."
"Trong thành phản loạn, sợ là đại họa. Dân chúng còn cần Lục Tri Châu cứu viện trấn an, không thể chần chờ!"
"Ta... trấn an thế nào..."
"Nhân thủ đã đủ, mấy vị lão gia có thể gọi trong thành đang gọi tới, Lục Tri Châu ngươi cùng ta đến..."
Lại đao bút kéo hồng an dân đi một bước, Lục An Dân bỗng nhiên kịp phản ứng, định ngay chỗ đó.
"Ngươi... Hắc kỳ..."
"Hắc kỳ..." Trong mắt tên đao bút kia sợ hãi cả kinh, sau đó dùng sức lắc đầu: "Không, ta là người của thượng thư..."
"Lâu Thượng thư... bộ lạc lâu?" Trong hệ thống Điền Hổ, Lâu Thư Uyển mặc dù được gọi là Tể tướng, nhưng chức trách trên thực chất chính là Hộ bộ Thượng thư. "Nàng ta xuống ngục..."
Đao bút nhìn hắn, một lát sau: "Hổ vương đã bị chém đầu..."
....
Trong đại lao, tiếng người cùng tiếng bước chân tuôn về phía nhà tù hạch tâm. Ngục tốt mở cửa nhà lao, để nam tử mình đầy thương tích trong đó, sau đó đại phu cũng tới, mang theo các loại thuốc trị thương, băng vải. Nam tử nhìn bọn họ: "Ngươi..."
"Không kịp giải thích, Hổ Vương đã dẹp đài, quân đội Trạch Châu đại phản loạn, dân chúng sợ sẽ xông về thành Trạch Châu. Quân Tần Hạ phụng mệnh cứu viện Vương tướng quân, khống chế thế cục nạn dân ở Trạch Châu."
"Ngươi là... Hoa Hạ quân..."
Ngục tốt gật đầu, hắn nghe bên ngoài mơ hồ thanh âm: "Hy vọng có thể tận lực khống chế cục diện, không để cho Trạch Châu hủy hoại chỉ trong chốc lát."
....
Trong một sân nhỏ trong thành, Lý sư đi ra, nghe bên ngoài có hỗn loạn cực lớn, nhìn về phía ông lão đang sửa xe bánh: "Hoàng bá, bên ngoài làm sao vậy?"
" tạo phản đi." Ông lão kia chỉ khẽ ngẩng đầu, trả lời rất rõ ràng.
"Ồ." Lý sư phụ nhìn thái độ của hắn, trong lòng hiểu ra một số thứ, một lát sau: "Lư đại ca và Yến Thanh huynh đệ đâu? Cũng đi ra ngoài?"
"Ừ." Lão Hoàng cầm một cây chùy trong tay, dùng sức cạy cái bánh xe bay lên, sau đó thổi một cái: "Bọn họ đi quân doanh."
Một lát sau, bổ sung: "Hình như là giết một tướng quân."
Mặc dù có rất nhiều chuyện lừa gạt vị nữ tử lương thiện Lan Tâm Cương này, nhưng tóm lại có tin tức, là có thể tiết lộ, lão nhân cũng sẽ tiết lộ một chút...
Thân thể trần trụi...
Uy Thắng, mưa to tầm tã.
Chiến đấu trong hoàng thành vẫn còn tiếp tục, Lâu Thư Uyển ở bên cạnh người chống mưa, đi qua quảng trường, nàng mặc một thân quần áo màu đen đơn giản, vệ sĩ phía sau lại xếp thành hàng dài. Cùng nàng đồng hành còn có một người trung niên ăn mặc như thương nhân, dáng người mập lùn, trên mặt mang theo nụ cười, cũng có người đánh dù cho thương nhân béo lùn này.
Bên ngoài gian phòng đối diện quảng trường, binh sĩ bảo vệ một vòng, ở trong phòng, ba lão giả địa vị tôn quý hiển nhiên đang ở chỗ này uống trà, nhìn thấy Lâu Thư Uyển tới, đều đứng lên, mặt mang vẻ tức giận.
"Lâu Thư Uyển! Ngươi dám mưu phản!" Có người lớn tiếng quát, đập vào trên bàn, đây cũng là đang phát tiết phẫn nộ bọn họ bị cưỡng ép mời tới.
Lâu Thư Uyển đi thẳng tới, chắp tay: "Nguyên Công, Thang Công, Liêu Công, thời gian có hạn, không cần quanh co lòng vòng nữa."
Nàng nói: "Chúng ta bàn tới hiện trạng đi."
Ngoài điện, mưa như mực đen che trời.