Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ánh mặt trời chiều từ chân trời rơi xuống, thân thể cao lớn cuốn lên tiếng gió, ống tay áo cà sa bay lên, như gió lốc, trong lúc giao phong bất ngờ, tạo ra tiếng vang ầm ầm.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Vào đúng lúc này, Phật vương trong miệng mọi người thu lại thiện ý, cứ như là kim cương trợn mắt lao thẳng về phía trước, sát ý ác liệt và khí thế lạnh thấu xương., Thoạt nhìn đủ nghiền nát hết thảy địch nhân trước mắt, nhất là trong mắt người Lục Lâm quanh năm tập võ, lúc đem mình nhập vào trong quyền pháp nhiếp hồn người này, đủ để khiến người run sợ. Không riêng gì quyền cước, đa số người ở đây chỉ sợ chỉ cần chạm vào thân thể Lâm Tông ta, đều có thể bị đụng ngũ tạng câu liệt.
Mà trong nháy mắt này, ở phía đối diện võ trường, Bát Tí Long Vương cũng lộ ra tư thế chiến thần khiến lòng người rét lạnh. Chữ "tốt" vẫn còn đang quanh quẩn, hai bóng người đột nhiên rút ngắn lại. Ở giữa võ trường, Bát Giác Hỗn Đồng Côn nặng nề vung lên bầu trời, phấn khởi ngàn quân bổng!
Hai tay của Lâm tông ta giống như nắm chặt lấy toàn bộ đại địa, vung mạnh mà đến.
Một tiếng ầm vang lên làm da đầu mọi người cũng phải run lên.
Sức mạnh khủng bố khi võ đạo đỉnh phong toàn lực, cho dù là phần lớn võ giả ở đây, cũng chưa từng gặp qua, thậm chí cả một đời tập võ cũng khó có thể tưởng tượng, cũng là vào thời khắc này, xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Binh khí trong loại quyết đấu này đã không còn trọng yếu nữa, Lâm Tông Ngô thân hình bôn bay vọt, quyền cước đá, lực đạo nện vào giữa hình như có ngàn cân, ống tay áo cũng nâng lên cương phong., Đối mặt với vô số gậy đồng giết người trong chiến trận kia, lại không chút yếu thế. Thân hình khổng lồ của hắn vốn mỗi một tấc một phần đều là vũ khí, đối mặt với gậy đồng, trong nháy mắt đánh tới đánh tới, muốn đánh vào người Sử Tiến, mà trong nháy mắt tiếp xúc, thân hình hai người nhanh chóng vòng quanh., Sử Tiến Vũ như sấm, đánh thẳng tới. Thế công của hắn cũng không phải chỉ dựa vào vũ khí. Một khi Lâm tông tới gần, hắn dùng khuỷu tay đối quyền, dùng chân đối mặt với sức mạnh của Lâm tông ta cũng không yếu chút nào.
Bụi bặm lượn vòng, đá vụn trên mặt đất vỡ tan, lại văng tung tóe ra ngoài. Ngoại trừ tiếng đánh nhau này, chung quanh nhất thời an tĩnh khiến người ta hít thở không thông, nếu mười năm trước có người thấy Lữ Lương Sơn đánh một trận bên cạnh, có lẽ sẽ phát hiện, thế công của Lâm tông ta lúc này như đại giang, như thủy triều, bành trướng nặng nề, liên miên không dứt.
Ống tay áo của hắn cuốn lên cương phong, thân hình vung lên, một quyền đẩy một quyền xuống dưới một chiêu, gần như không bao giờ hết. Võ nghệ trung lưu trên giang hồ có ba chồng võ nghệ như trường giang chồng điệp sóng, thuận thế tấn công, hệt như sóng lớn sóng lớn., Đem uy lực đẩy lên cao nhất, nhưng mà võ nghệ của Lâm tông ta đã hoàn toàn vượt lên trên khái niệm này. Mười năm trước, Hồng Đề lĩnh ngộ được sự học tập của thái cực nhập võ đạo, nàng mượn lực đả lực, giảm bớt lực lượng, dung nhập bản thân vào trong tự nhiên., Thuận thế tìm kiếm từng kẽ hở, trong chiến trận giết người chỉ cần giơ tay nhấc chân, đến lúc luận võ, lực lượng của Lâm tông ta có lớn hơn nữa, từ đầu đến cuối cũng không cách nào chân chính đem lực lượng đánh lên người nàng. Mà đến bây giờ, có lẽ là do trận chiến lúc trước dẫn dắt, lực lượng của hắn, hướng về một phương hướng khác thuộc về hắn.
thao túng lực lượng, khống chế lực lượng, tích súc và bộc phát lực lượng khổng lồ như dòng nước. Như sóng biển, lại như sông lớn vỡ đê, ngàn vạn nước lũ chảy xiết, đối với địch nhân trước mắt, không lưu lại bất cứ chỗ nào, đây là sự phá hoại chí lớn sau khi Thái Cực xông tới.
Đối mặt với lực lượng như vậy, tuy sử dụng lực lượng này vẫn lui về phía sau trong oanh oanh, nhưng không ai cho rằng hắn đang ở thế hạ phong. Thương bổng vốn là một tấc dài một tấc, nhưng trong thế công như bài sơn đảo ngược của Lâm tông, hắn vững vàng kéo giãn khoảng cách cố định của hai người ra, bổng ảnh bay múa, cũng công kích tới mức không gì cản nổi, công kích không ngừng về phía địch nhân.
Nếu như nói quyền cước của Lâm tông ta như đại dương mênh mông, công kích của lịch sử tựa như ngàn vạn con rồng. Cá chép khó lường ngàn dặm, nghịch lưu mà hóa rồng, Cự Long có ý chí bất khuất, dưới sự công kích của hắn, ngàn vạn con Cự Long kia lao lên, muốn đánh tan địch nhân, lại như ngàn vạn sấm sét, oanh kích đại dương mênh mông như bài sơn đảo hải kia, ý đồ mạnh mẽ đập tan sóng lớn ngàn dặm kia.
Võ nghệ hai người đều đã nhập đạo, đi lại đều là chính diện đối mặt với con đường lay động, ở đây có rất nhiều người mặc dù tu vi không đủ, nhưng lúc này lại có thể mơ hồ hiểu được ý chí ngang nhiên trong đó.
Nhiều năm trước Lâm tông ta nói muốn khiêu chiến Chu bản, nhưng cho đến khi Chu bản sát thân thành nhân, quyết đấu như vậy cũng không thể thực hiện được. Về sau Lữ Lương Sơn một trận chiến, người xem không nhiều lắm, Lục Hồng Đề kiếm đạo, giết người chỉ là vì cứu người, thực tế là Lâm tông ta mặc dù chính diện đánh nhau, nhưng đối mặt với ta thì vẫn không có bao nhiêu., Nhưng trong kiếm đạo của Lục Hồng Tuyền vẫn luôn biệt khuất. Cho đến hôm nay, trận quyết đấu cỡ này đã xuất hiện trước trăm ngàn người, khiến cho tâm thần kích động, bao la không thôi. Lâm Tông ta đánh cho trôi chảy, đột nhiên mở miệng thét dài, thanh âm này giống như kim cương phạm âm, hùng hậu cao vút, xông thẳng lên trời mây, khuếch tán ra bốn phương tám hướng võ trường.
Tất cả mọi người đều mơ hồ hiểu đây là trận chiến lưu danh Thanh sử, trong lúc nhất thời, ánh sáng đầy trời, tất cả đều như tụ tập ở đây.
....
Ninh Nghị nhìn tất cả những thứ này, ngón tay gõ nhẹ lên lan can, thấp giọng nói chuyện. Trong lúc đánh nhau ở phía xa kia, giọng nói đầy bình tĩnh, như cách một đầu khác của thế giới.
"... Một người sống trên đời như thế nào, hai người như thế nào, người một thôn, cho đến ngàn vạn người, làm sao để sinh hoạt, quy củ như thế nào, dùng luật pháp như thế nào, thói quen thế nào, có thể làm cho ngàn vạn người thái bình càng thêm lâu dài. Đây là tính toán phức tạp nhất. Tự có nhân loại khởi đầu, tính toán không ngừng tiến hành, hai ngàn năm trước, trăm nhà tranh minh, tính toán của lỗ thủng nhất, có tính đại biểu nhất."
"Khổng Tử đời còn sống, theo đuổi nhân đức, lễ, lúc đó hắn cũng không nhận được quá nhiều trọng dụng. Kỳ thật từ bây giờ nhìn lại, mục tiêu của hắn rốt cuộc là cái gì, ta cho rằng đầu tiên của hắn rất giảng đạo lý. Lấy đức báo oán thì thế nào? Lấy ân báo ân, lấy đức báo đức. Đây là cách nói cơ bản khiến cho việc thiện ác có báo đáp. Ở xã hội lúc đó, hắn chính là một trong những câu nói cơ bản., Mộ hiệp nghĩa, trọng báo thù, giết người trả nợ nợ, chính nghĩa rất đơn giản. Hậu thế lấy đức báo oán, thật ra là tha hương nguyện, mà hương nguyện, tặc tử đức. Nhưng, chỉ riêng đạo lý của hắn, cũng không thể nói rõ hắn truy cầu..."
"Làm ngữ của Khổng Tử, có con cống chuộc người, con đường được trâu. Lỗ Quốc có luật pháp, quốc nhân nếu nhìn thấy đồng bào bên ngoài biến thành nô lệ, chuộc lại, sẽ được khen thưởng, cống hiến chuộc người, không cần khen thưởng., Sau đó Khổng Tử nói, bị Khổng Tử mắng một trận, Khổng Tử nói, cứ như vậy, người khác sẽ không ra ngoài chuộc người, tử cống ở trên thực chất hại người. Mà con đường này thấy người chết đuối, đối phương đưa hắn một con bò, tử lộ vui vẻ đón lấy, Khổng Tử phi thường cao hứng: người nước hậu phương tất nhiên dũng cảm cứu người."
"Mà bên ngoài câu chuyện này, Khổng Tử lại nói, tình thân ẩn giấu, phụ thân ngươi phạm tội, ngươi muốn giấu diếm cho hắn. Phù này không phù hợp với nhân đức đâu? Tựa hồ không phù hợp, người bị hại phải làm sao bây giờ? Lúc ấy Khổng Tử đã đề cao, chúng ta cho rằng hiếu thảo là hết thảy mọi việc., Nhưng mà không ngại quay đầu lại suy nghĩ xem, xã hội lúc đó, đất rộng người thưa nước rời rạc, người cần ăn cơm, cần sinh hoạt, quan trọng nhất là cái gì? Kỳ thực là gia đình, lúc ấy, chính là lúc ấy., Nếu làm ngược lại, tất cả đều tuân theo công đạo mà đi, gia đình sẽ vỡ tan. Muốn gắn kết sức sản xuất lúc đó, thân cận, là đạo lý chân thật nhất, không phải là những câu chuyện xưa và thuyết pháp của hắn, quay quanh mấy hạch tâm., Nhưng không thống nhất. Nhưng nếu chúng ta bình tâm lại, chỉ cần một hạch tâm thống nhất, chúng ta sẽ phát hiện, đạo lý mà Khổng Tử nói chính là vì bảo vệ sự ổn định và phát triển của xã hội lúc đó, đây là mục tiêu duy nhất của chúng ta. Lúc đó, lời giải thích của hắn không phải là không thực tế."
Giọng nói của Ninh Nghị gõ lan can rất nhẹ nhàng. Ở đây, lời nói hơi dừng lại một chút.
"Sau xuân thu, phạm vi quốc gia mở rộng, dần dần phát triển, một quốc gia đã không còn là một thành một nơi. Tuy rằng mọi người cầm lấy luận ngữ trị thiên hạ, trực tiếp báo oán lại đang dần dần phai nhạt, con đường cống hiến chuộc người, lại không được đề xướng thêm nữa., Đến Đường, sự tồn tại của quốc gia đã được tăng cường thêm một bước, tướng thân kết hôn cũng bị giới hạn trong phạm vi nhất định, mưu phản mưu phản không thể giấu giếm. Chúng ta nói, lấy ơn báo oán thật sự hợp lý sao? Nếu tất cả mọi người đều nói lấy ơn báo oán, có một ngày nào đó ngươi phải báo thù., Chẳng phải sẽ bị mọi người ngăn cản sao? Nhưng mà trên ý nghĩa thực chất, quốc gia càng lúc càng lớn, người ở một chỗ đến một nơi khác, ngươi không hiểu rõ người bên cạnh, hắn nói báo thù, ngươi làm sao điều chứng? Nếu tất cả mọi người đều có tính tình cương trực thẳng thắn thì sao?, Báo oán báo thẳng, có khả năng xã hội không bằng, suy sụp về mặt thực chất. Cho nên khi quốc gia có ngàn vạn dân, quan viên, chấp pháp lại không thể đến đúng lúc, yếu nhược tính tình dân chúng, trở thành con đường thành thực chất lâu dài."
"Xuân Thu Chiến Quốc, Tần Hán tấn Đường, còn bây giờ, hai ngàn năm phát triển, đời đời nho gia thay đổi, không ngừng sửa chữa, là vì lễ nghĩa sao? Vì nhân? Đức? Kỳ thực đều là vì sự thực kéo dài của quốc gia, người trên thực chất đạt được lợi ích nhiều nhất. Nhưng bàn về đúng hay sai, ngươi nói bọn họ đúng hay sai?"
Phương Thừa Nghiệp lo sợ không có, lúc này lại không biết nên trả lời cái gì.
Ninh Nghị nhìn xem võ trường đánh nhau: "Hai ngàn năm, ức vạn người đã sinh lại tử, bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ kéo dài hai trăm năm. Luận về đúng sai, thừa nghiệp, Thánh Nhân luận đúng phương pháp, khác với hương nguyện."
Hắn khẽ thở dài: "Thế nhân đều nguyện ý tin tưởng đúng sai phán định, người bình thường đối mặt sự tình, hỏi một câu cái gì đúng là sai, tin tưởng làm đúng cái gì nhất định sẽ tốt. thí dụ như Thời vụ nông, chúng ta ngày tháng tốt nhất, còn lại thả về thiên ý, đơn giản minh bạch, đúng không?"
Ninh Nghị mỉm cười: "Hai ngàn năm trước, Khổng Tử và một đám người... Có lẽ cũng là người bình thường như chúng ta, thảo luận xem cuộc sống như thế nào, có thể tiếp tục như thế này thì có thể tận lực. Hai ngàn năm qua, mọi người tu bổ bổ bổ, đến bây giờ quốc gia có thể kéo dài hơn hai trăm năm, chúng ta có thể phồn hoa như võ triều lúc trước, đến điểm cuối sao? Điểm cuối của chúng ta là để quốc gia thiên thu bách đại., Không ngừng kéo dài, phải tìm kiếm phương pháp, để mỗi một đời người đều có thể hạnh phúc, căn cứ vào điểm cuối này, chúng ta tìm kiếm ngàn vạn người chung sống với nhau, chỉ có thể nói, chúng ta tính ra một con đường rất hẹp, rất hẹp, nhưng nó không phải đáp án. Nếu như yêu cầu luận đúng sai, chúng ta là sai."
"Khổng Tử không biết thế nào là đúng, hắn không thể xác định mình làm như vậy đúng không, nhưng hắn lặp đi lặp lại suy nghĩ, cầu thực mà thực, nói ra, nói cho người khác biết. Người đời đời tu bổ, nhưng ai có thể nói mình tuyệt đối chính xác chứ? Không có ai, nhưng bọn họ sau khi suy nghĩ cặn kẽ, liền thôi hành tiếp. Thánh Nhân bất nhân lấy bách tính làm chó rơm, ở trong suy nghĩ sâu xa này, suy nghĩ rất cặn kẽ., Bọn họ sẽ không vì sự thiện lương của mình mà tâm tồn tại sự may mắn, hắn nghiêm túc đối đãi với tập tính của con người, nghiêm túc suy diễn... Mặt trái như tiền sử, tính cách hắn cương trực, tin huynh đệ, nghĩa khí, có thể suy nghĩ sâu xa, có thể giao phó tính mạng cho con người, ta vừa thưởng thức vừa kính nể, nhưng mà Xích Phong Sơn nội chiến mà suy sụp."
"Cái gì đúng, cái gì sai, thừa nghiệp, lúc chúng ta hỏi câu này kỳ thực là đang suy giảm trách nhiệm của chính mình. Con người đối mặt với thế giới này là gian nan, muốn sống sót rất gian nan, phải hạnh phúc sinh hoạt gian nan, làm một chuyện, ngươi hỏi, ngươi hỏi., Ta làm như vậy có đúng hay không, cái này đúng hay sai, căn cứ vào kết quả ngươi muốn mà định. Nhưng không ai có thể trả lời ngươi —— thế giới này biết, nó sẽ tại thời điểm ngươi làm sai, cho ngươi một gậy đầu tiên, càng nhiều thời điểm, người là đối với hiểu lầm, ngươi lấy được đồ vật, mất đi thứ khác."
"Người chỉ có thể tổng kết theo quy luật. Đối mặt với một đại sự, chúng ta không biết bước tiếp theo là đúng hay sai, nhưng chúng ta biết sai, phi thường thê thảm, chúng ta vô cùng sợ hãi. Đã sợ hãi, chúng ta lặp đi lặp lại phương pháp làm việc của chính mình., Suy đi nghĩ lại, ta có bỏ sót điều gì không, ta có tính toán quá trình hay không, gia nhập vào sự kỳ vọng không thực tế. Loại sợ hãi này sẽ khiến ngươi phải bỏ ra vô số tâm lực so với người khác. Cuối cùng, ngươi đã tận lực, đi nghênh đón kết quả kia. Loại cảm giác sợ hãi này, để cho ngươi học được cách đối mặt với thế giới chân chính, để cho người ta học được trách nhiệm thật sự."
"Thử một người bình thường, kinh doanh một quầy hàng, hắn rất thiện lương, nhìn bên cạnh hết thảy đều hòa hợp cùng vui vẻ là được, hắn không quan tâm tam cô lục bà ở bên trong lấy tiền, không quan tâm huynh đệ mình dưới đài có tư tâm. Có một ngày sinh ý sụp đổ, hắn nói, ta là người bình thường, ta thiện lương có sai không? Nghĩ đến có một ngày, người này phải kinh doanh một quốc gia..."
"Trở lại trên bạn triền, có người hôm nay chen chúc, chờ đợi thiên mệnh cho hắn thu hoạch hoặc là nạn đói, hắn biết mình không khống chế được thời tiết, hắn đã tận lực, an tâm thoải mái. Cũng có người chen vào, hắn vô cùng sợ đói hoang., Cho nên hắn đào mương nước, xây hồ nước, chăm chú phân tích mỗi năm thời tiết, tai ương, phân tích có tai ương lương thực gì cũng có thể sống sót. Sau thiên thu bách thế, có lẽ mọi người sẽ vì những sợ hãi này, không cần sợ thiên tai."
"Chúng ta không biết hành vi như thế nào là đúng, nhưng chúng ta biết thái độ ra sao là đúng đắn. Khổng Tử đúng, hắn đưa ra điều kiện quan trọng nhất cho cuộc sống lúc đó, là người tốt nhất có thể tiếp tục vận hành. Thánh Nhân bất nhân là đúng, bọn họ cầu sự thật, sẽ không đưa ra sự thiện lương không thể vận hành. Sự việc loạn sử thời Đường., Có tướng lĩnh Trương tuần thủ hộ cương dương, vây thành không có lương thực, hắn giết tiểu thiếp trước cho tướng sĩ ăn, sau đó để binh sĩ ăn người trong thành, thủ đến cuối cùng, chết trận tại cương trường, thậm chí hắn cũng đúng."
Ninh Nghị dừng một lúc lâu: "Nhưng mà người bình thường chỉ có thể nhìn thấy đúng trước mắt, đó là vì không thể để người trong thiên hạ đọc sách được, muốn dạy bọn họ thật phức tạp đúng sai, không dạy được, so với tính tình bọn họ bạo liệt, không bằng để cho tính tình bọn họ mềm yếu, làm cho bọn họ mềm yếu là đúng. Nhưng nếu như chúng ta đối mặt với sự tình cụ thể, thí dụ như người ở Trạch Châu, thí dụ như người ở đó, thí dụ như người ở Trạch Châu., Đại nạn lâm đầu, mắng nữ tử thật, mắng Điền Hổ, mắng quỷ đói, mắng chửi cờ đen, chửi loạn thế này, có tác dụng hay không? Ta và ngươi lòng trắc ẩn, hôm nay vũng nước đục, ngươi ta không tham gia, bọn họ có khả năng thực chất đến hạnh phúc không?"
Ninh Nghị vỗ vỗ vai Phương Thừa Nghiệp: "Tương lai mấy năm, thời cuộc sẽ càng thêm gian nan, chúng ta không tham dự, nếu nữ thật sự có nam có thể thay thế Đại Tề, hủy diệt Nam Vũ, người Mông Cổ có thể sẽ nam hạ, chúng ta không tham dự, không lớn mạnh chính mình, bọn họ có thể may mắn sống hay không, thậm chí không nói đến tương lai., Hôm nay có khả năng may mắn sống sót hay không? Cái gì là đúng? Tương lai có một ngày thiên hạ sẽ lấy một loại phương thức bình định, đây là một ngõ hẹp, trên con đường này nhất định là máu tươi đầm đìa. Vì người của Trạch Châu tốt, cái gì là đúng, mắng thì chắc chắn là không đúng, hắn cầm đao tới giết nữ quỷ đói giết chết Đại Quang Minh giáo giết hắc kỳ, từ đó thiên hạ thái bình, chỉ cần làm được, ta sẽ cố gắng chờ đợi, làm được không?"
"Chiến tranh chính là kết quả, nhất định sẽ chết rất nhiều người." Ninh Nghị nói: "Nhiều năm trước ta từng giết Hoàng đế, bởi vì có rất nhiều người khiến ta cảm thấy tán đồng, người thức tỉnh, người vĩ đại đã chết, giết hắn, bắt đầu không thỏa hiệp. Những năm gần đây bên cạnh ta lại có càng nhiều người như vậy., Mỗi ngày, ta đều đang nhìn bọn hắn chết đi, ta có thể lòng trắc ẩn sao? Thừa Nghiệp, ngươi thậm chí không thể để cho tâm tình của ngươi quấy nhiễu phán đoán của mình. Mỗi một lần ngươi do dự, dao động, tính toán sai lầm, đều sẽ chết thêm mấy người."
"Ngươi chỉ có thể bình tĩnh mà nhìn, nhiều lần nhắc nhở quy luật khách quan thiên địa bất nhân, hắn sẽ không vì sự thiện lương mà khoan đãi ngươi, ngươi cứ suy nghĩ nhiều lần, ta muốn đạt tới tương lai này, chết rất nhiều người, tương lai của rất nhiều người, có phải là tốt nhất hay không. Có phải sau khi chết đi nhiều người như vậy, trải qua sự tính toán không có khuynh hướng của khách quan, có thể phù hợp với kết quả khuynh hướng của vạn vật..."
....
Trên võ trường, trận đánh hào hùng cương dũng vẫn còn tiếp tục, ống tay áo Lâm Tông Ngô bị bổng ảnh gào thét nện nát tan, hai cánh tay hắn trong lúc công kích chảy ra máu tươi, từng giọt từng giọt rơi ra. Trên vai sử tiến, cánh tay, thái dương đã bị thương, hắn bất vi sở động trầm mặc nghênh đón.
Phía trước, lực lượng song quyền "Phật Vương" vẫn đang tăng lên, khiến Sử Lai cũng khiếp sợ trở nên càng ngày càng mạnh!
" Sử Tiến!" Lâm Tông Ngô hét lớn: "Ha ha, bổn tọa thừa nhận, ngươi chính là tông sư võ đạo chân chính, trong gần mười năm bổn tọa đã thấy - cao thủ đệ nhất!"
Thanh âm phóng khoáng của Kim Cương Nộ Phật vang vọng khắp bầu trời võ trường -
....
"...Nho học phát triển hai ngàn năm, đã từng là Tần Tương Nguyên, lại đưa ra sửa chữa. Dẫn người dục, xu hướng thiên lý. Thiên lý nơi này, kỳ thật cũng là quy luật, nhưng dân chúng cũng không đọc sách, dạy bọn họ thiên lý sao? Cuối cùng chỉ có thể dạy bọn họ hành vi, chỉ cần dựa theo giai tầng một, tầng một càng nghiêm khắc thủ quy là được. Có lẽ lại là một con đường bất đắc dĩ, nhưng ta đã không muốn đi..."
Hành lang, Ninh Nghị nhắm mắt lại.
....
Trong mưa to, trong thành vang lên cảnh báo, hỗn loạn cực lớn đang lan tràn.
Nửa bên rơi vào trong hoàng cung, Điền Hổ cầm kiếm rống to, đối với thần tử vốn tuyệt đối tín nhiệm ở bên ngoài: "Đây là vì sao, cho ngươi điều kiện gì..."
....
Phía bắc địa bàn Điền Hổ, nghĩa sư Vương Cự Vân đại quân áp địa.
....
Đại lao Trạch Châu, hai gã bộ khoái chậm rãi đi tới, trong miệng còn đang tán gẫu chuyện nhà, bộ khoái mập mạp quét mắt nhìn tù phạm trong phòng giam, dừng lại trên người Du Hồng Trác một chút, qua một lát, hắn khẽ hừ một cái, lấy chìa khóa ra, mở khóa ra: "Hừ hừ, ngày mai chính là ngày lành, hôm nay để quan gia tiếp tục bắt chuyện... Tiểu Tần, bên kia kêu gào cái gì! Nhìn bọn chúng đừng gây chuyện!"
"Được." Bộ khoái gọi là Tiểu Tần trả lời nhanh gọn, vốn trong tay hắn đang cầm một cái thùng, lúc này đang đặt cạnh cửa nhà lao, sau đó Du Hồng Trác thấy hắn xoay người liền tùy ý bước tới bên này.
Hắn rút một thanh Tam Miêu Trùy trong hông ra.
"Hôm nay tâm tình quan gia không tốt lắm..."
"Tiểu Béo ca."
"Hửm? Ngươi..."
Bộ khoái trẻ tuổi nhìn cổ hắn, tiện tay cắm một cái, sau đó rút ra, phun ra một ngụm máu, bộ khoái mập mạp đứng ở nơi đó, sửng sốt một lát.
Trong ánh đèn lờ mờ, người phòng giam phụ cận sững sờ nhìn bộ khoái béo nhanh chóng che cổ lại, thân thể lui về phía sau hai bước tựa vào cột nhà tù cuối cùng đã trượt xuống, thân thể co quắp, máu chảy đầy đất, trong mắt vẫn là thần sắc không thể tin được.
"Thật xin lỗi, ta là người tốt."
Tiểu Tần nói một câu như thế, sau đó nhìn về phía nhà tù bên cạnh.
"Hoa Hạ quân làm việc, mời mọi người phối hợp, tạm thời không nên ồn ào..."
"... Cảm ơn đã phối hợp."
....
"... Suy xét về mặt thực tế thuần túy, chỉ có thể tiếp thu cải tạo chí năng của đại chúng đối với hành vi bình thường mà thôi... Có lẽ có thể thực hiện được..."
Ninh Nghị nói xong lời này, mở mắt ra.
"... Yêu cầu cơ bản nhất trong đó kỳ thật là cải biến điều kiện vật chất, học cách thức phát triển trên diện rộng, khiến cho tất cả mọi người trong quốc gia đều có cơ hội đọc sách, là bước đầu tiên. Sau khi toàn bộ mọi người đọc sách được thực hiện., Lập tức đến chính là cải tiến đối với hệ thống tinh anh văn hóa. Bởi vì chúng ta trong hai ngàn năm này phát triển, đại bộ phận người không thể đọc sách, đều là khách quan hiện thực không thể sửa đổi, bởi vậy tạo ra hệ thống văn hóa chỉ theo đuổi cao điểm mà không tầm thường, đây là thứ cần cải tạo."
Hắn nhìn Phương Thừa Nghiệp có chút bối rối nhưng lại có chút hưng phấn, toàn bộ thần thái lại có chút mỏi mệt cùng hoang mang.
"Thử nghĩ xem một ngày nào đó, tất cả mọi người trong thiên hạ đều có thể đọc sách biết chữ. Có thể nói với chuyện của quốc gia này, phát ra âm thanh của bọn họ, có thể đánh giá việc làm của bọn họ đối với quốc gia và quan viên. Như vậy điều đầu tiên bọn họ cần đảm bảo là bọn họ có thể hiểu rõ pháp tắc thiên địa bất nhân, bọn họ có thể lý giải cái gì gọi là lương thiện lâu dài, có thể chính thức đạt tới... Đây là mục tiêu bọn họ phải đạt tới, cũng phải hoàn thành bài tập luyện."
"Chúng ta đối mặt vách núi, không biết bước tiếp theo có phải là chính xác hay không, nhưng chúng ta biết, đi nhầm, sẽ rơi xuống, nói sai sẽ có hậu quả, cho nên chúng ta thăm dò sẽ tận lực tìm hiểu quy luật của khách quan... Bởi vì sợ rằng đã đi nhầm, cho chúng ta nghiêm túc, trong tình huống nghiêm túc này, chúng ta có thể tìm ra thái độ chính xác nhất."
Hắn nhìn phía trước.
" Nho gia đã mất hai ngàn năm. Nếu có thể phát triển được cách thức, phổ biến đọc sách, chúng ta cũng có thể mất mấy trăm năm để hoàn thành việc mở đường... Ngươi và ta cả đời này, nếu có thể đặt nền móng, vậy cũng đủ an ủi rồi."
Tỷ thí võ trên võ trường đã phân ra thắng bại.
Ninh Nghị nhìn bên kia, một lúc lâu sau mới thở dài, đưa tay vào trong ngực móc ra hai đồng tiền rồi ném ra xa xa.
"Có thưởng."
Ngay lúc hắn ném tiền đồng ra, Lâm Tông Ngô Phúc Linh Linh đi tới, nhìn sang bên này.
Tiếng nổ mạnh ù ù từ xa xa truyền đến.
"A... Đã đến giờ rồi..."
Ninh Nghị xoay người, rời khỏi đám người. Thời khắc này, sự hỗn loạn của Trạch Châu bắt đầu mở màn.