Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Gió thổi, Lục An Dân đi trên tường thành, nhìn về phía nam xa truyền đến ánh sáng nhạt, trong bóng đêm, tưởng tượng có bao nhiêu người đang chờ đợi chịu dày vò.
Nỗi lòng của hắn hỗn loạn, trong một ngày này lại dâng lên ý niệm vạn niệm như tro tàn, nhưng cũng may là sớm đã trải qua biến loạn lớn, lúc này cũng không đến mức thả người nhảy lên, từ trên đầu tường xuống. Chỉ là cảm thấy thành Trạch Châu trong đêm tối như bị giam cầm.
Mấy ngày nay chạy qua chạy lại, rất khó biết nguyên nhân trong đó có bao nhiêu nguyên nhân vì Lý sư cầu tình ngày ấy. Lão đã lịch rất nhiều, đã từng cảm thụ vợ ly tử tán, sớm qua độ tuổi bị sắc đẹp mê hoặc. Những ngày qua chân chính sử dụng lão, cuối cùng vẫn là lý trí cùng văn nhân tâm những văn nhân tâm còn lại, chỉ là không ngờ tới, sẽ đụng vách nghiêm trọng như thế.
Trong thời loạn thế bực này, bất cứ thế lực nào vận động lớn, đều là tranh đấu quyền lực của quả Xích, bao hàm khả năng tăng lên và giảm xuống: Đây mới là thứ quan trọng nhất. Nhưng bởi vì trật tự mất đi, lúc này quyền lực tranh đấu, cũng đã sớm trở nên đơn giản mà thô bạo, không chỉ như vậy, sau lưng đơn giản thô bạo thô bạo., Là hiệu quả càng thêm mau lẹ, quyền lực vừa ra tay, chỉ cần có thể sai khiến người động lòng, bất luận là vàng bạc, nữ nhân, phú quý vinh hoa, đều sẽ được thực hiện trong vòng một hai ngày. Sớm đã không giống như võ triều còn đang giao tranh, cho dù một người có rớt đài, lạc đà gầy chết gầy cũng có thể lớn hơn ngựa.
Quân đội ở đây có ưu thế tự nhiên. Chỉ cần rút đao ra khỏi vỏ, Tri Châu thì đã sao? Chẳng qua chỉ là thư sinh trói gà không chặt mà thôi.
Một tát của ban ngày đã đánh tan uy quyền tích lũy của hắn, khiến những kẻ phụ thuộc vào hắn phải nhanh chóng tìm ra đường. Trong tình thế như vậy, Tôn Kỳ ngầm đồng ý, muốn phản kháng là rất khó – thậm chí căn bản không có khả năng, đối phương căn bản không ngại giết người. Lục An dân có thể nhìn thấy những thứ này, liền chỉ có thể nuốt hết răng và máu, chẳng qua là sự phẫn uất và bất đắc dĩ trong lòng lại càng chồng chất lên nhiều hơn mà thôi.
Đối phó với hắc kỳ, thanh lý nội hoạn, có thể giết lầm, tuyệt đối không buông tha... Nói rất hay, trên thực tế, ai không phải đang nắm quyền lực của mình! Tôn Kỳ tiếp quản Trạch Châu, phía sau Trạch Châu sẽ trở thành thế lực thủ hạ của hắn. Hổ Vương triều chính là một nhóm người: văn thần, hoàng thân, võ tướng. Trừ một nhóm người có dấu vết văn thần khổ sở kinh doanh dân sinh, hai nhóm còn lại có ai hiểu cách quản lý an dân?
Mấy năm qua, hoàng thân quốc thích chung quanh Hổ Vương cơ hồ là không kiêng nể gì mà ở, qua tất cả mọi thứ xung quanh đều xem như tài sản riêng, tùy ý cướp đoạt giết giết một ngày tốt lành. Nhìn thấy đồ tốt liền cướp đoạt, nhìn thấy cô nương Hợp Nhãn bắt vào trong phủ đều là chuyện thường, có đặc biệt tàn bạo đem dưới Trị huyện thành chơi mười gian chín không, thật sự không có ai chạy đến địa phương khác thăm viếng, muốn các đại thần ở các nơi hiếu kính, cũng không phải chuyện lạ gì.
Mà võ tướng có trọng binh trong tay, chỉ biết rõ việc cướp đoạt không biết phải xử lý thế nào cũng là chuyện bình thường. Trước kia Tôn Kỳ tham gia chinh phạt tiểu Thương Hà, quân đội bị hắc kỳ đánh cho gào khóc thảm thiết, trong lúc chạy trốn còn bị binh lính của đối phương chặt mất một lỗ tai, từ đó đối với thành viên của hắc kỳ đặc biệt tàn bạo, chết trong tay hắn hoặc là hắc kỳ thành viên hư hư hư thực thực, đều phải chết khổ không thể tả.
Trong hai năm này khắp nơi đều có thể là tiếng gió của gian tế hắc kỳ, hắn ngược lại bởi vậy mà hưởng thụ trọng dụng, từ đây một đường thăng quan. Lần này Trạch Châu lấy Tôn Kỳ làm chủ, thủ đoạn của hắn nghiêm khắc tàn nhẫn, nhưng lại không phải là đang trắng trợn kiếm lợi tư lợi, nuôi binh muốn tiền lương thực., Đã có binh, có thể cút càng nhiều tiền lương, quân đội vài năm qua đều vận hành như thế. Nhưng mà Lục An Dân kinh doanh mấy năm, lúa gạo như vậy không để ý hậu quả, thành Trạch Châu, liền khó mà sống qua ngày.
Trước mắt chết mất một nhóm người, có thể bình dân còn không kịp phản ứng. Một nhóm thân sĩ thượng tầng này sau khi chết, vận hành trong thành sẽ xảy ra vấn đề lớn, trống rỗng quyền lực sẽ dẫn đến đánh đập lớn, chết thêm một nhóm nữa, đến lúc đó Trạch Châu đã quen với đao binh chính là dùng vũ lực nói chuyện, lưu manh hoành hành. Toàn bộ thành Trạch Châu, cũng sẽ thật sự loạn lạc, sụp đổ.
Hắn có biện pháp gì đây?
Lúc này thành Trạch Châu đối với hắn mà nói, giống như nhà tù, nhìn tất cả những thứ này, đã bất lực. Bất quá, khi nhìn thấy bóng người xuất hiện trên tường thành mờ tối kia, Lục An Dân vẫn cười khổ trong lòng.
"Tri Châu đại nhân."
"Mấy năm không gặp, ngươi đúng là... thần thông quảng đại."
"Chính là lúc ở kinh thành, sư phụ tìm chút quan hệ, cũng có thể đêm lên tường thành một chuyến. Lục đại nhân, mấy ngày nay ngài chạy vội, thực sự không dễ, ngài đã cố gắng hết sức, đừng làm nữa... "
"Không cần cái gì nữa? A, ta không phải là vì các ngươi, các ngươi không phải người duy nhất quan tâm tử dân trong thành này, các ngươi... A, ta nói sai, các ngươi kỳ thật cũng không quan tâm tử dân trong thành này, ta mới là người duy nhất quan tâm... Sư cô nương, ngươi tới an ủi ta, lại muốn biết thứ gì về ta?"
Nhìn nữ tử khoác áo choàng mỏng, trong bóng tối xuất hiện, Lục An Dân trong lúc nhất thời tâm tình kích động, lời nói mang theo vẻ châm chọc. Chỉ thấy sư phụ hơi cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia áy náy: "Ta... Chỉ là tới cảm ơn Lục Tri Châu..."
Nàng nói xong câu này, đứng song song với Lục An Dân, quay đầu nhìn về phía ngoài thành. Lục An Dân cười một câu: "Ha ha, ngươi không phải cho rằng bản quan muốn nhảy vào tường thành, đi lên ngăn cản ta đấy chứ."
Sư phụ hơi cúi đầu, cũng không nói gì thêm, thần sắc Lục An Dân đắng chát, nỗi lòng cực loạn, một lát sau, trong yên tĩnh này lại chậm rãi bình tĩnh trở lại. Hắn cũng không biết cô gái này tới là muốn lợi dụng mình để ngăn cản mình hay là nhảy vào thành lâu, nhưng có lẽ cả hai đều có – mơ hồ, trong lòng hắn lại nguyện ý tin tưởng điểm này.
Ở núi xa xa, quang ảnh lờ mờ, gió thổi tới giống như núi ở phía xa nói chuyện. Không biết lúc nào, Lục An Dân lắc đầu, thở dài: "Loạn thế nhân không bằng thái bình khuyển, là ta thất thố, ta chỉ là... Quân tử xa bếp, nghe tiếng nó, không đành lòng thấy nó chết. Có một số việc coi như hiểu được, chung quy có lòng trắc ẩn, nhà tan cửa tan vong, lần này rất nhiều người, có thể còn không kịp phản ứng, liền muốn nhà tan cửa nát..."
"Lục Tri Châu, ngài đã cố gắng hết sức."
"Tận lực... Đối với những kẻ làm lính, ta không còn sức lực, dốc hết sức lực..." Hắn dừng một chút, bình tĩnh nói: "Lý cô nương, ngươi nói thật, hôm nay tới đây, có thể lợi dụng tâm tư của ta không? Còn sớm mấy ngày nữa?"
Những lời này vừa nói ra, tràng diện đã yên tĩnh lại, sư phụ ở bên kia trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn: "Có... có."
Lục An Dân mỉm cười nhìn về phía ngoài tường thành: "Thật dễ chịu sao?"
"Đa số thời gian đều không dễ chịu gì." Sư phụ trả lời, một lát sau mới bổ sung: "Tối nay nằm mơ, cũng không dễ chịu gì."
"Vậy.... Ngươi gia nhập vào bọn họ lúc nào?" Lục An Dân nhìn nàng, cân nhắc một lát. "Người mà ta nói, hắn thật sự còn sống sao?"
Sư phụ bên kia yên lặng một hồi lâu, nhìn gió núi gào thét bay tới, lại gào thét thổi về phương xa. Xa xa tường thành, dường như có người nói chuyện, bà mới thấp giọng mở miệng: "Cảnh Hàn mười bốn năm, người nọ giết chết hoàng đế, khi hắn quyết định giết hoàng đế, ta không biết, thế nhân đều cho là ta có quan hệ với hắn. Thật ra mọi người đều nói thật, có một vài chuyện, đó là lỗi của ta..."
Giọng nói nhẹ nhàng, ngâm trong gió: "Lúc đó ta ở trên băng lâu làm chuyện đó, nói là hoa khôi, kỳ thật đơn giản chỉ là làm việc cùng người khác nói chuyện mà thôi, nói phong quang cũng phong quang, kỳ thực có không nhiều... Khi đó có mấy vị bằng hữu quen biết, đối với ta mà nói, tự nhiên không tầm thường, kỳ thật cũng là ta mong đợi trong lòng, đây thật sự là quan hệ không bình thường."
"Ninh Lập Hằng là một trong số đó, hắn là người không tầm thường nhất, ngay từ đầu ngược lại ta không rõ lắm. Mấy vị hảo hữu kia của ta, phần lớn là tiểu lại kinh thành, lạc phách thư sinh, Lý sư sư nếu là hoa khôi kinh thành, lại là bạn tốt không tầm thường như vậy, thỉnh thoảng gặp gỡ bọn họ, tự nhiên cũng có thể giúp được bọn họ một chút... Trong lòng ta tồn tại tâm tư công lợi, bây giờ nghĩ lại, ngược lại cũng không thuần túy. Bây giờ nghĩ lại, cuối cùng là ta tuổi trẻ vô tri, quá mức tự đại."
"Về phần lập hằng, hắn chưa bao giờ cần thanh danh của ta, chỉ là nếu như ta đã mở miệng mời, hắn ngẫu nhiên cũng đi. Thứ hai, ta đem quan hệ này làm cho người khác thấy, trên thực tế đối với hắn mà nói, chưa chắc là người đặc biệt."
Trong bóng tối, Lục An Dân nhíu mày lắng nghe, trầm mặc không nói.
"... Đến lúc hắn muốn giết hoàng đế, an bài phải mang một số người có quan hệ, tâm tư hắn kín đáo, tính toán không bỏ sót, sau khi biết hắn làm việc, ta tất bị liên lụy, bởi vậy mới tính toán ta ở bên trong. Ngày ấy Thí Quân, ta cũng là bị cưỡng ép mang ra khỏi lồng, sau đó cùng hắn một đường đến Tây Bắc tiểu Thương Hà, ở một thời gian ngắn."
"Khi đó ta đã quen dùng ngôn ngữ thuyết động lòng người. Hắn giết Cảnh Hàn Đế chính là vì chuyện của phủ Hữu Tướng. Những chuyện này hiện tại ở Trung Nguyên đã không còn là điều cấm kỵ nữa. Bên phía Tả tướng lúc trước có lòng trung trinh là nước, quyền cước có thể soi gương. Cảnh Hàn Đế đi ngược ý trời, trong lòng ta cũng oán giận. Nhưng cứ nghĩ mãi, không ngờ ngươi có thể giết Hoàng Đế như vậy, muốn tạo phản. Xung phong như vậy, ngươi lại có thể làm được gì? Ta tranh chấp cùng hắn, bất quá, hắn cũng không nhượng bộ chút nào."
Trên mặt sư sư toát ra nụ cười phức tạp mà hồi tưởng, lập tức lóe lên một cái rồi biến mất.
"Kỳ thật, với tính tình của hắn, loại chuyện có thể làm được, trong lòng sớm đã nghĩ qua vô số lần các loại tình lý, đâu phải nữ tử nông cạn cả ngày như ta đắm chìm trong phong hoa tuyết nguyệt có thể biện bạch. Đây là đại sự trong lòng hắn, sẽ không nhượng bộ đối với một nữ tử, ta khuyên nhủ không có kết quả, liền ly khai tiểu Thương Hà, dưới sự an bài của hắn, đi đại lý, về sau mang theo gia đình."
Lời nàng nói rất bình tĩnh, tâm tình của dân chúng an, kỳ thật cũng đã yên tĩnh trở lại, lúc này nói: "Ngươi chọn nhà, chưa hẳn không có nguyên nhân không có hắn?"
"Có lẽ là có." Sư phụ cười cười, "Diệu nữ tử, ngưỡng mộ anh hùng hào kiệt, nhân chi thường tình, giống như ta đang đắm chìm trong Lư lâu mà lớn lên, cũng coi như đã gặp qua người trong miệng người khác gọi là Long Phượng. Nhưng mà, trừ Thí Quân, Ninh Lập làm việc của mọi người., Đương là đánh giá hợp với hai chữ anh hùng nhất. Ta... cũng không có tình cảm thân mật với hắn, chỉ là ngẫu nhiên nghĩ tới hắn là bạn tốt của ta, ta lại không thể giúp hắn, cũng không thể khuyên, đành phải đi vào trong miếu, tụng kinh cầu phúc cho hắn, chuộc tội nghiệt. Có tâm tư như vậy, cũng giống như... giống như chúng ta thật sự có chút quan hệ không thể nói."
"Vì vậy... cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn giúp hắn. Bởi vì hắn là anh hùng."
Sư phụ lắc đầu, trong mắt dâng lên cay đắng cùng bi thương nồng đậm, nàng nhắm mắt lại, sau đó mở ra, ngôn ngữ như nói mê: "Về sau Tây Bắc đại chiến, nữ thật cũng nam hạ, bình tĩnh vô sỉ, hắn ở Tây Bắc đối kháng Tây Hạ, lại kháng nữ tử thật sự.", Ba năm tiểu Thương Hà đại chiến, ta ở đại lý, cũng bị chấn động...Thiên hạ khuynh đảo, Biện Bách Nhân, lấy một tên lừa đảo thủ thành, Trung Nguyên thất bại thảm hại. Ai lại làm được chuyện như hắn, lấy Tây Bắc cằn cỗi mấy thành, kháng thiên hạ vây công, chết cũng không hàng... "
Cô nói tới đây, nhìn Lục An Dân một cái, trong mắt như có ngọn lửa đang cháy. Lục An Dân cũng không khỏi gật đầu: "Không sai, không ai làm được."
Tiểu Thương Hà đại chiến ba năm, Tiểu Thương Hà đánh tan Đại Tề đâu chỉ có trăm vạn người, cho dù nữ chân tinh nhuệ, ở trước mặt hắc kỳ kia cũng khó nói tất thắng. Về sau tin tức gian tế do Tiểu Thương Hà để lại mặc dù khiến các thế lực khắp Trung Nguyên bó tay bó chân, khổ không thể tả. Nhưng chỉ cần nhắc tới tên Ninh Nghị, Hắc kỳ, trong lòng rất nhiều người vẫn giơ ngón cái lên, hoặc cảm thán, không thể không phục.
"Sau đại chiến ở Tiểu Thương Hà, tin tức về cái chết của hắn truyền đến, trong lòng ta khó mà yên bình được, có đôi khi lại nhớ tới lời bàn tán với hắn ở Tiểu Thương Hà, ta... cuối cùng cũng không chịu tin hắn đã chết, vì vậy một đường lên bắc. Ta đã gặp vợ của hắn ở Phiên Phiên, nhưng đối với Ninh Nghị... lại chưa từng gặp qua."
Cô cúi đầu, trong bóng tối không thấy được biểu cảm của cô, nhưng có thể tưởng tượng được, chỉ sợ là chua xót mà phức tạp, chỉ là lâu như vậy rồi, sau đó giọng nói cũng không nghe ra cái gì: "Các nàng nói với bên trong vĩnh viễn không chết, nhưng không có bao nhiêu người biết thật giả, sau khi rời Phi Phiên, các nàng lo lắng an nguy của ta, an bài nhân thủ đi theo bảo vệ, ha ha, kỳ thực... chỉ là kế sách nghi binh cho người trong thiên hạ mà thôi."
"... Vài vị thê thiếp tâm ma Ninh Nghị nghe nói có một hai người thủ đoạn rất cường ngạnh."
"Đàn nhi cô nương..." Sư phụ cười phức tạp: "Có lẽ đúng là rất lợi hại..."
Nàng dừng một chút, trôi qua một lát, nói: "Trong lòng ta khó mà bình tĩnh, khó mà có thể trở lại đại lý, giả vờ tụng kinh, thế là một đường lên bắc, trên đường đi nhìn thấy tình hình Trung Nguyên, so với lúc trước lại càng gian nan hơn. Lục đại nhân, Ninh Lập Hằng lúc trước hắn có thể dùng cờ đen ngạnh kháng thiên hạ, mặc dù giết Hoàng Đế, quay lưng mắng danh cũng không bị lay động, một nữ lưu ta có thể làm gì không? Ngươi nói ta có nên lợi dụng ngươi hay không, Lục đại nhân, dọc đường này... Ta lợi dụng tất cả mọi người."
Câu nói cuối cùng của sư phụ, nói cực kỳ gian nan, không biết Lục An Dân tiếp như thế nào, cũng may sau đó nàng lại mở miệng.
"Cho dù là người nhiệt huyết ở dưới tình huống này, cuối cùng vẫn có, đoạn đường này của ta, cầu người tiết kiệm lương thực, cầu người hành thiện, cầu người giúp, nghĩ kỹ xuống dưới, chưa từng trả giá bao nhiêu. Nhưng ở thế đạo bực này, muốn làm chuyện tốt, là phải chịu thiệt thòi lớn, Lục đại nhân ngươi làm chuyện tốt, có lẽ không phải là vì ta, nhưng thua thiệt lớn, đúng là trên đường đi, ta lợi dụng đâu chỉ có một mình Lục đại nhân..."
"Nhưng làm sao đây? Lục đại nhân, ta không cầu thiên hạ trong một đêm liền trở nên tốt hơn, ta cũng không làm được, mấy ngày trước ta cầu xin Lục đại nhân, cũng không phải muốn Lục đại nhân xuất thủ, là có thể cứu được Trạch Châu, hoặc là cứu những lưu dân sắp chết kia. Nhưng Lục đại nhân ngươi đã là thân phận bực này, trong lòng thêm một phần trắc ẩn, có lẽ tiện tay cứu được mấy người, có lẽ tiện tay cứu được mấy người., Mấy người nhà... Mấy ngày nay, Lục đại nhân chạy tới chạy lui, nói là bất lực, nhưng trên thực tế, trong những ngày qua, Lục đại nhân đè xuống mấy chục vụ án, cứu hơn mười người, cuối cùng cũng chỉ là mấy chục gia đình, mấy trăm người may mắn tránh được đại nạn."
Sư phụ nhìn Lục An Dân, trên mặt cười một tiếng: "Loạn thế bực này, bọn họ sau này có lẽ còn gặp bất hạnh, nhưng chúng ta, tự nhiên cũng chỉ có thể mỗi người như vậy đi cứu người, chẳng lẽ như vậy, không coi là nhân thiện sao?"
Nhìn nụ cười kia, Lục An Dân sửng sốt. Một lát sau, sư phụ mới nhìn về phía trước, không còn nở nụ cười nữa.
"Đoạn đường này, nói là cứu người, chung quy là cầm thiện tâm của người khác, đi theo lực lượng của người khác. Đôi khi có kết quả tốt, cũng có lúc, người thiện tâm liền gặp vận rủi, qua hoạn nạn Kính Dương, ta còn đắc ý trong lòng, nghĩ tới chính mình rốt cục có thể làm chút chuyện, về sau... Có người được ta nói động đi cứu người, cuối cùng, cuối cùng., Cả nhà đều bị nữ nhân kia giết chết, Lục đại nhân, tội nghiệt này rốt cuộc là rơi lên người ta, còn là của ai nữa? Ta chưa từng tự mình cầm đao lên trận giết người, nhưng để cho người khác đi, ta chưa từng tự mình cứu người, lại kích động Lục đại nhân ngươi đi, ta còn giả vờ giả vịt dập đầu trước ngươi, kỳ thật dập đầu cái là cái gì, Lục đại nhân, khi đó ta cũng chỉ là muốn... lợi dụng ngươi nhiều một chút... "
Trong bóng tối, sư phụ khoác áo choàng như bóng cắt, Lục An Dân nghiêng đầu nhìn nàng, qua hồi lâu, rốt cuộc vẫn cười ha hả: "Cho nên, biết ta leo lên tường thành, ngươi lo lắng ta nhảy xuống..."
Sư phụ muốn nói, Lục An Dân phất phất tay: "Bỏ đi, bây giờ ngươi phủ nhận hay thừa nhận, cũng không sao cả, bây giờ thế cục trong thành, cờ đen sau lưng ngươi... Rốt cuộc có động thủ hay không?"
"Ta không biết, bọn họ chỉ bảo vệ ta, không nói với ta những thứ khác..." Sư phụ lắc đầu nói.
"Cũng đúng." Lục An Dân gật đầu. "Nhưng có một số việc, có lẽ các ngươi biết, có lẽ các ngươi không biết. Chuyện lần này, lan đến không chỉ là một nơi ở Trạch Châu, nó là một đại cục, quan trọng nhất là tham gia không chỉ có Hổ vương nhất hệ..."
Ban đêm tiếng gió yên tĩnh, trên tường thành ánh lửa lờ mờ chập chờn, cũng không thấy rõ thứ gì. Trong thành đèn lồng kéo dài, dập tắt, rõ ràng âm thầm đan dệt ra một màn người tụ tập thanh âm. Lục An Dân nói rất nhiều sự tình trên đầu thành rất nhiều chuyện., Sư phụ chỉ lẳng lặng nghe, đợi đến đêm đã khuya, dân chúng Lục An dừng lại, nàng mới đối mặt với dân chúng Lục An, vô cùng nặng nề vái chào, đây không phải lễ tiết của nữ tử, lúc này lại như có hàm nghĩa đặc thù.
"Lục đại nhân, ngươi như vậy, có lẽ sẽ..." Sư phụ cân nhắc từ ngữ, Lục An Dân phất tay cắt ngang nàng.
"Sư cô nương, không cần nói những lời này. Nếu ta vì vậy mà chết, ngươi sẽ cảm thấy bất an bao nhiêu, nhưng ngươi chỉ có thể làm như vậy, đây là sự thật. Lại nói tiếp, ngươi làm như vậy, ta mới cảm thấy ngươi là người tốt, nhưng cũng bởi vì ngươi là người tốt, ta ngược lại hy vọng, ngươi không cần hai nan đề. Nếu ngươi thật sự chỉ là lợi dụng người khác, ngược lại sẽ tương đối hạnh phúc."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"Lục đại nhân..."
Lục An dân lắc đầu: "Ta không biết là như vậy là đúng hay sai. Tôn Kỳ đến rồi, Trạch Châu sẽ loạn, cờ đen đến, Trạch Châu cũng sẽ loạn. Lời nói cho dù xinh đẹp, người của Trạch Châu cuối cùng cũng sẽ không có nhà., Nhưng... Sư cô nương, đúng như ta nói lúc đầu, trên đời không chỉ có ngươi là một người có lòng tốt. Có lẽ ngươi chỉ nghĩ đến mấy mạng người ở Trạch Châu, cứu mấy người là mấy người, ta lại là chính thức hy vọng, Trạch Châu sẽ không loạn... Nếu đã hy vọng như vậy, kỳ thật có một số việc, có thể làm..."
Trong lúc nói chuyện, hắn đã nghĩ thông suốt điều gì đó. Không lâu sau, hai người mới rời khỏi tường thành. Chỉ một người, khi Lục An Dân tỉnh táo lại suy nghĩ, mới ý thức được một số chuyện, từ sau khi bên ngoài đại đường bị tát, Tôn Kỳ không có khả năng không phái người nhìn chằm chằm vào mình, mà bản thân mình vừa rồi lại có thể cùng sư cô nương nói chuyện với nhau trên tường thành lâu như vậy... Hắc kỳ này, lại rót vào hệ thống quyền lực của Hổ Vương, đến một trình độ như thế nào?
Thân thể trần trụi...
Cũng trong bóng đêm, không biết có bao nhiêu người đang hành động trong bóng đêm. Gió hè thổi tới nửa đêm, buổi sáng ngày thứ hai, là ngày hôm sau, hàng ngày của Trảm Vương Sư Đồng sẽ là ngày mai. Sáng sớm, Hồ Nhị Tùng và trước cùng một chỗ phá viện, hai người đang ngồi xổm ăn uống ven đường, hai người này là một vị trung niên hán tử khoảng bốn mươi tuổi, một người là thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Hai người đều được coi là người bản địa ở Trạch Châu, trung niên hán tử tướng mạo đôn hậu, bộ dáng ngồi hơi ổn trọng một chút. Hắn tên Triển Ngũ, là thợ mộc gần đây cũng coi như có chút danh tiếng. Dựa vào việc thợ mộc láng giềng sống qua ngày, danh tiếng cũng không tệ. Về phần người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi kia cũng không tệ., Tướng mạo có chút khó coi, xấu xí lưu khí một thân. Hắn tên Phương Thừa Nghiệp, tên tuổi tuy đoan chính nhưng khi còn trẻ lại khiến cho láng giềng xung quanh đau đầu như Hỗn Thế Ma Vương. Sau này hắn theo cha mẹ rời đi, gặp sơn phỉ, cha mẹ qua đời, thế là mấy năm trước lại trở về Trạch Châu.
Hỗn Thế Ma Vương năm xưa cũng là lưu manh, hắn một thân một mình, đánh nhau ẩu đả phụ cận, thậm chí thu bảo vệ phí tổn không có gì không làm, nhưng giang hồ khí vốn dĩ thỏ không ăn cỏ rìa ổ, ở mảnh đất này, Phương Thừa Nghiệp cũng không đến mức khiến người ta tức giận, thậm chí nếu có chuyện người xứ khác đập phá, mọi người còn sẽ tìm hắn ra mặt.
Mỗi ngày hắn đều múc nước, hôm nay đại khái là nhìn thấy trong nhà Triển Ngũ thúc ăn mỳ, lại đây ăn mỳ. Lúc này bưng chén lớn tới bên cửa, hết sức không có hình tượng, Triển Ngũ ngồi xổm bên cạnh cánh cửa, câu được câu không nói chuyện với hắn.
Đây là tình hình bình thường nhất mà mấy vạn người ở Trạch Châu gặp được trong mỗi ngày, nhưng mà song phương lại nói về đôi điều mà không ai có thể nghe thấy được nhất.
"... Tin tức đêm qua, ta đã thông tri cho huynh đệ hành động, bảo đảm vạn vô nhất thất. Về phần người liên lạc đột nhiên tới, ngươi cũng đừng có mất kiên nhẫn, người tới lần này, danh hiệu là "Hắc kiếm..."
"Cô..." Mì của Phương Thừa Nghiệp suýt chút nữa sặc đến mũi, "A... A... Cái gì..."
"Có thể là vị kia, ngươi muốn đi gặp, liền chuẩn bị xong..."
Trong lúc nói chuyện, tin tức lệnh của Phương Thừa Nghiệp đã thất thố, một lúc lâu sau hắn mới khôi phục lại. Hắn kiềm chế cảm xúc, một đường về đến nhà, đảo quanh gian phòng cũ nát - côn đồ giang hồ như hắn, hơn nửa người không có trường vật., Nhà đồ bốn vách tường, hắn muốn tìm chút đồ tốt ra, lúc này lại vò đầu bứt tai không thể nào tìm kiếm. Qua một hồi lâu, mới từ trong phòng gạch gạch làm ra một cái túi nhỏ, bên trong bị bánh bao, đúng là một khối thịt khô, trong đó thịt mỡ chiếm đa.
Hắn đi loanh quanh ở phụ cận, tự nhiên cũng có chút lưu manh thường lui tới, bình thường thịt khô phải treo ở phòng bếp hun khói tương đối dễ bảo tồn, nhưng tất cả mọi người đều sống không tốt, nếu là treo ra, phỏng chừng khối thịt này đã sớm không còn. Cũng may ngày hắn chôn xuống cũng không lâu, thịt khô xem ra thành sắc cũng không tệ lắm.
lén lén lút thay đổi thịt khô, Phương Thừa Nghiệp cất nó vào trong ngực, buổi trưa Thảo ăn chút gì, vừa ra cửa đi gặp Triển Ngũ tụ hợp, đánh chính là có người tìm cách triển khai ngũ sự tình. Hai người một đường đi về phía trước, Triển Ngũ hỏi thăm, buổi sáng hôm nay ngươi đã chuẩn bị cái gì. Phương Thừa Nghiệp lấy thịt khô ra cho hắn xem.
"Ách..." Triển Ngũ vẻ mặt phức tạp: "Thịt này xem ra không tệ, đủ béo, bất quá, liền cầm cái này đi, có phải có chút quá... quá kỳ quái hay không?"
"Không lấy cái này, ta còn có cái gì? Trong nhà bị đám người kia tới lui lui, có cái gì tốt, sớm đã bị đạp hư rồi. Ta còn lại chút ấy... nguyên vốn là muốn lưu lại cho ngươi một ít đấy." Phương Thừa Nghiệp vẻ mặt lưu manh, nói xong những lời này sắc mặt lại có chút nghiêm túc lên., "Nếu thật sự là vị kia, ta... Thật ra ta cũng không biết nên lấy cái gì, tựa như Triển Ngũ thúc ngươi nói, chỉ là lễ số. Nhưng hai năm qua... Nếu như lão sư không có ở đây... Lễ số của sư nương, đây chính là hiếu tâm của ta..."
Trước mặt Triển Ngũ, cực ít khi đề cập tới hai chữ sư phụ, nhưng mỗi lần nhắc tới lại cực kỳ cung kính, đây có thể là thời điểm hắn cực ít cung kính, trong lúc nhất thời lại nói năng lộn xộn. Triển Ngũ vỗ vai hắn: "Chúng ta làm xong việc, thấy vậy cũng đủ cao hứng, mang theo đồ vật không quan trọng."
"Đúng vậy, chuyện đương nhiên phải làm tốt... Nhưng mà, cấp bậc lễ nghĩa cũng rất quan trọng..." Phương Thừa Nghiệp lại nói một câu.
Hai người một đường tiến về phía trước, đến một tiểu viện bình thường không có gì lạ trong thành, gõ cửa, có người tới mở cửa, lại nói chuyện, bọn họ xuyên qua sân nhỏ đầu bên ngoài, đi vào gian phòng bên trong. Đẩy cửa ra, trong phòng có ba người, một nam một nữ đang ngồi bên bàn nói chuyện, bên trong còn có một nam nhân đang đọc sách, thấy có người tới thì đứng lên.
Phương Thừa Nghiệp lại đột nhiên bối rối, cố định ở chỗ đó. Sau khi Triển Ngũ vào cửa, như thường nói chuyện, hắn nhìn thấy cô gái mặc áo đen cầm đầu ở bên bàn, mơ hồ đoán được thân phận của đối phương, trong lòng cũng kích động, nhưng quay đầu nhìn Phương Thừa Nghiệp, chỉ thấy hỗn đản xấu xí xấu xí giờ đã hoàn toàn không còn khí lưu chuyển, hắn đỏ mắt, thần sắc nghiêm túc như muốn đi tranh đấu liều mạng.
"Lão sư..." Người trẻ tuổi nói một câu, lập tức quỳ xuống. Thư sinh bên trong đã tới, đỡ lấy hắn.
"Triển Ngũ huynh, còn có Phương Hầu Tử nữa, ngươi làm gì vậy, trước đây là thiên địa không ai quỳ xuống, không cần sĩ diện."
Thư sinh lên tiếng chào hỏi Triển Ngũ, thi triển Ngũ Bí, sau đó cũng thi triển một món quà Hắc kỳ quân lễ không tiêu chuẩn —— hắn ở trúc ký thân phận đặc thù, ngay từ đầu chưa từng gặp vị Đông gia trong truyền thuyết kia, sau đó tích công tăng lên, cũng một mực chưa từng đối mặt với Ninh Nghị.
Thư sinh cúi người thi lễ lại, sau đó nhìn Phương Thừa Nghiệp, mở tay ra ôm chầm lấy hắn, vỗ lưng hắn một cái rồi cười ra: "Cao hơn trước kia nhiều."
"Lão sư, người không chết..."
"Vốn đã nói không chết, nhưng sau khi Nhan Hi Doãn chăm chú theo dõi, ra mặt phải thận trọng. Ta rảnh rỗi tới phát chán, lần này sư nương dưa hấu của ngươi tới Tây Hạ, đi một vòng lớn về, gặp mặt là có thể gặp mặt các ngươi. Thật ra nếu có chuyện quan trọng, cũng không cần lo lắng cho chúng ta."
Phương Thừa Nghiệp cảm xúc sục sôi: "Lão sư ngài yên tâm, mọi chuyện đều đã an bài xong, ngài và sư nương chỉ cần xem kịch. A, không đúng... Lão sư, ta giới thiệu tình huống cho ngài và sư nương, chuyện lần này, có Nhị lão tọa trấn..."
"Cái gì mà nhị lão, không có quy củ gì cả?" Ninh Nghị bật cười: "Chuyện lần này sư nương ngươi từng tham dự kế hoạch, muốn hỏi qua cũng là nàng ta. Ta thì sao, chủ yếu phụ trách công việc hậu cần và xem kịch. Ừm, công việc hậu cần chính là pha trà cho mọi người, cũng không được lựa chọn, mỗi người một chén. Tâm tình của Phương Hầu Tử ngươi không đúng, không cần giao phó công tác, Triển Ngũ huynh, phiền ngươi nói chuyện với Hắc Kiếm lão đại một chút, ta sẽ kể chuyện cũ với Hầu Tử."
Hắn nói tới cái tên "Hắc kiếm lão đại", hơi chế nhạo, bị dưa hấu toàn thân áo đen trừng mắt một cái. Lúc này một nam tử khác chắp tay đi ra khỏi phòng, cũng không có chào hỏi: Thật ra trên những khâu nhỏ này có rất nhiều người không cần biết thân phận của đối phương.
Thân thể trần trụi...
Từ sau đại chiến tại Thương Hà ba năm, tại Trung Nguyên, đúng như lời đồn, quả thật lưu lại rất nhiều thành viên của Hắc Kỳ âm thầm hành động. Chỉ có điều, thời gian hai năm, tin tức tử vong của Ninh Nghị được truyền bá ra, các thế lực ở Trung Nguyên cũng tận lực đả kích gián điệp trong đó. Đối với đám người Triển Ngũ, Phương Thừa Nghiệp mà nói, kỳ thật cuộc sống cũng không dễ chịu gì.
Đặc biệt là khi tin tức tử vong của Ninh Nghị truyền tới thần kỳ, cảm giác cờ đen không còn tiền đồ nữa, lựa chọn đầu quân hoặc là cắt đứt tuyến ẩn nấp nhân viên, cũng không ít. Nhưng cũng may lúc trước trúc ký tuyên truyền lý tưởng, phương thức tổ chức vốn đã cao hơn thời đại này một khoảng lớn, bởi vậy đến bây giờ, mọi người đang ngủ đông tại Trung Nguyên đại địa còn có thể duy trì hoạt động đầy đủ hữu hiệu, nhưng nếu như mấy năm nữa trôi qua, chỉ sợ tất cả đều sẽ sụp đổ.
Trước mắt hai người xuất hiện ở Trạch Châu, vô luận đối với Triển Ngũ hay là đối Phương Thừa Nghiệp mà nói, đều là một chi thuốc mạnh hữu hiệu nhất. Triển Ngũ kiềm chế tâm tình cấp cho "Hắc Kiếm" lần này, rõ ràng quá mức kích động Phương Thừa Nghiệp bị Ninh Nghị kéo qua một bên ôn chuyện, trong khi nói chuyện, Phương Thừa Nghiệp đột nhiên phản ứng lại, lấy khối thịt kia ra làm lễ vật, Ninh Nghị yên lặng bật cười.
"... Lại nói tiếp, lần này dùng danh hiệu Hắc Kiếm cũng coi như là cố ý, lần sau liền không thể dùng nữa, miễn cho các ngươi có thể đoán được, sau khi lộ ra tin tức, người khác cũng có thể đoán được."
"Nghe nói vị sư nương này đao pháp lợi hại nhất."
Ninh Nghị bật cười: "Đúng vậy, lúc trước dùng danh hiệu này chính là lật ngược tình thế. Nàng nói với ta: Nếu ta giỏi dùng đao nhất, danh hiệu phải dùng kiếm, mà một chữ phản nghĩa, một chữ khác dùng chính. Lúc đó ta nói, chẳng lẽ gọi là Bá Kiếm? Nhưng sư nương nói, lòng dạ nàng độc ác độc ác, khiến người ta sợ hãi, cho nên có thể gọi là Hắc Kiếm, ha ha ha ha hô hô hô..."
Hắn nói đến lời này, đâm trúng điểm cười của mình, cười không chống đỡ nổi. Phương Thừa Nghiệp tâm tình đang kích động, đối với sư nương tôn kính không thôi, lại không cách nào phát hiện sự hài hước trong đó, vẻ mặt nghiêm túc. Ninh Nghị cười một hồi, liền bị cô gái lòng dạ độc ác độc ác làm người ta sợ hãi trừng mắt. Ninh Nghị vỗ vỗ vai Phương Thừa Nghiệp: "Đi đi đi, chúng ta đi ra ngoài, đi ra ngoài nói, có lẽ còn có thể xem trò vui."
Hai người ra khỏi phòng, đến sân nhỏ, lúc này đã là xế chiều, Ninh Nghị nhìn trời không sáng, nghiêm mặt nói: "Chuyện lần này là quan trọng nhất, ngươi hợp tác với Triển Ngũ huynh, hắn ở đây, nếu ngươi có việc thì không cần theo ta, sau chuyện này còn có thời gian."
Phương Thừa Nghiệp lại lắc đầu: "Sự tình xác thực đã an bài xong, nếu thật sự có biến hóa, tự nhiên cũng sẽ có người tìm đến. Ừm..." Hắn cũng nhìn sắc trời, "Nếu tính toán không sai, uy thắng cái kia, chắc là đã phát động."
Uy thắng cái đầu kia, chắc là đã phát động.
Trong sân, những lời này rất hời hợt, hai người đã ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Một lát sau, Ninh Nghị nói: "Uy Thắng, nữ nhân kia đáp ứng?"
"Đồng ý. Nàng cưỡi hổ khó xuống, Vương Cự Vân cũng nhìn chằm chằm... Bất quá cho dù nàng không đáp ứng, chúng ta cũng có những người khác ứng tuyển. Đúng rồi, dựa theo tin tức của chúng ta, chỉ sợ Vương Cự Vân chính là Thượng thư Vương Dần lúc trước Vĩnh Nhạc triều."
"Ừ, cái này thì ta biết." Ninh Nghị khẽ gật đầu: "Khổng Tước Minh Vương Kiếm, vẫn rất lợi hại đấy."
Qua một hồi, Ninh Nghị nói: "Trong thành đâu?"
"Trong thành cũng nhanh..." Phương Thừa Nghiệp nói con số.
Ninh Nghị cười rộ lên: "Nếu vẫn còn thời gian, vậy chúng ta đi xem những thứ khác đi."
"Hả?"
"Tụ hội của Quang Minh giáo không xa, có lẽ cũng đã đánh nhau rồi, ta không muốn bỏ qua."
"Lão sư... Thiên Kim Chi Tử tọa bất tử..."
"Yên tâm, mọi chuyện đều đã được sắp xếp xong." Hắn nhìn sắc trời đang âm u. "Vương sư đồng sắp sửa cắt đầu rồi. Bên ngoài thành, tất cả mọi người vì chuyện này mà nghẹn lấy sức lực, chuẩn bị cho huýt sáo giải quyết đối phương. Ở giữa, có bao nhiêu người nhắm vào chúng ta, tuy chúng ta là nhân vật phản diện đáng yêu mê người, nhưng nhìn sự cố gắng của bọn họ, vẫn có thể."
Uy thắng, Đại Vũ.
Lâu thư Hằng nằm trong phòng giam, nhìn một đám người kỳ quái từ ngoài cửa đi vào. Đám người này giống như là chỗ dựa, có người mặc giáp cầm đao, có người cầm bộ tiên diễm hoa phục, thần sắc nghiêm túc khó tả.
—— có người sắp bị thả ra khỏi nhà lao.
Trong lòng của hắn hiện lên minh ngộ như vậy, sau đó, lại chán nản nằm xuống.
Mưa to càng lúc càng kịch liệt, nước đang thấm vào, dằn vặt dài dằn vặt tới mức nào a, hắn không biết lúc nào mới có thể chấm dứt...
Không lâu sau, một đội người đi tới trước cửa nhà giam của Lâu Thư Uyển.
Uy thắng đã phát động ——
Đại quân doanh ở Trạch Châu, tất cả đều đã được ngưng kết lại, chỉ còn cách ngày chém giết Vương sư đồng một ngày, không ai có thể dễ dàng trở lại. Tôn Kỳ cũng trở về quân doanh tọa trấn, có người đang đem một ít tin tức bất an không ngừng truyền về, đó là về Đại Quang giáo. Tôn Kỳ nhìn thấy, chỉ án binh bất động: " tôm tép nhãi nhép, đi theo bọn chúng."
Ninh Nghị và Phương Thừa Nghiệp đi ra khỏi viện tử, một đường xuyên qua phố chợ ở Trạch Châu, mặc dù cảm giác khẩn trương tràn ngập, nhưng mọi người vẫn sinh sống như bình thường. Trên chợ, cửa hàng mở cửa, người bán hàng rong thỉnh thoảng lại gọi bán, một số người rảnh rỗi thì tụ tập trong quán trà.
Trong đại lao, Du Hồng Trác nhìn sắc trời âm u bên ngoài xuyên thấu qua, mơ hồ cảm thấy, chuyện gì đang muốn phát sinh.
Anh hùng Đại Quang giáo được cử hành trên quảng trường của chùa miếu trong nội thành, theo sự tình tăng cường, một đám người ở trong thành vạch trần đại quang minh giáo và Hổ Vương cấu kết, cố ý hãm hại người của Lục Lâm sau đó bố trí nội tình, cũng đã xuất hiện. Cầm đầu là một anh hùng cầm Bát Giác Hỗn Đồng Côn đã lâu trong tay.
"Bát Tí Long Vương" sử tiến, mấy năm nay, trong chiến trận đối kháng với nữ chân nhân, hắn đã giết ra uy danh hiển hách, cũng là một trong những võ giả khiến người ta kính nể nhất Trung Nguyên này. Sau khi núi Xích Phong đại biến, hắn xuất hiện tại hội trường ở thành Trạch Châu, cũng lập tức khiến rất nhiều người nảy sinh dao động đối với quan cảm của Đại Quang Minh giáo.
"Phật Vương" Lâm Tông Ngô rốt cuộc cũng đứng thẳng ra.
Trận chiến mạnh nhất Trung Nguyên đại địa lúc này, liền muốn triển khai.