Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mưa gió nổi lên.
Thôn Thạch Tân hạp gần thành Trạch Châu, các thôn dân tụ tập trên chiến trường, nhìn binh sĩ đi vào tòa nhà lớn trên sườn núi, thanh âm huyên náo nhất thời không ngừng, đó là thê tử của Đại Địa Chủ đang khóc.
"... Các ngươi đây là hại người tốt... Các ngươi đây là khoác lên..."
"... Trong trường tư của Trầm gia, Thẩm Lăng vì nghịch đạo cờ đen mà giương mắt, tư tàng cấm thư, rõ ràng có liên quan tới nghịch phỉ! Một nhà này đều là người bị hiềm nghi, bắt hết bọn họ, hỏi rõ ràng rồi lại nói —— "
Hành động của quân đội khiến cho quy mô lớn gào khóc, mấy ngày nay phụ cận Trạch Châu đã không còn là sự kiện như thế nữa. Thôn dân đang đứng trên chiến trường lo sợ bất an, tuy nhiên liên quan tới đại hộ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không khiến cho quá nhiều khủng hoảng.
"Thời thế Trạch Châu bất bình! Kẻ xấu tụ tập, mấy ngày gần đây, sợ sẽ gây sự, chư vị hương đảng không cần sợ, chúng ta bắt người trừ nghịch, chỉ vì ổn định thời thế. Mấy ngày gần đây hoặc có đại sự, tạo thành bất tiện đối với sinh hoạt chư vị, nhưng Tôn tướng quân hướng chư vị bảo đảm, chỉ đợi nghịch tặc vương sư đồng thụ thủ, thế cục này tự nhiên thái bình!"
Binh lính phụ trách tuyên truyền ở phía trước đấu cốc lớn tiếng nói chuyện, sau đó lại tỉ lệ nâng chứng cứ phạm tội Thẩm gia. Công tử Thẩm gia Thẩm Lăng vốn là phụ trách trường tư học thôn, thích nói chuyện chính, thỉnh thoảng nói vài câu tốt về cờ đen, hương dân nghe xong cảm thấy cũng không có gì lạ., Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, Trạch Châu bình tĩnh vì quỷ đói bị phá vỡ, thế lực quỷ đói nghe nói lại có quan hệ với cờ đen, binh lính bắt được cờ đen nên mọi người bởi vậy tiếp nhận. Mặc dù ngày thường đối với Thẩm Lăng có hảo cảm, nhưng ai bảo ngươi thông đạo phỉ chứ.
Suy cho cùng, tâm lý của thôn dân mộc mạc, đánh nữ thật thì đánh nữ thật, nhưng chính mình chỉ muốn trải qua cuộc sống tốt của chính mình, Hắc kỳ quân muốn đem lửa thiêu đến bên này, đó tự nhiên chính là người xấu không thể tha thứ.
Binh sĩ áp giải người nhà Thẩm thị, một đường thôi miên hướng thành Trạch Châu đi. Các thôn dân thấy một màn này, ngược lại sẽ không ai ý thức được, bọn họ khả năng không về được.
Hai ngày sau chính là thời điểm Quỷ Vương chém đầu, chỉ cần qua hai ngày, hết thảy liền sẽ trở nên tốt hơn...
Trong phủ nha Trạch Châu, vẻ mặt Lục An Dân phức tạp nôn nóng đi qua hành lang, lúc bước xuống bậc thang, thiếu chút nữa liền té một cái.
Trong tay hắn cầm một quyển giấy tờ hồ sơ, trong lòng lo âu. Một đường đi đến bên ngoài chánh điện do Tôn Kỳ làm công, chỉ thấy quan viên đang chờ ở các đại đường châu phủ đông đảo, có tướng lĩnh trong quân đội, có người là tướng lĩnh văn chức trong châu phủ, ồn ào chờ đại tướng quân tiếp kiến. Nhìn thấy Lục An dân tới, quan văn chức dồn dập xông lên, cùng hắn phân tích công việc ở Trạch Châu lúc này.
Tôn Kỳ bây giờ tọa trấn châu phủ, nắm bắt mọi tình thế, lại ưu tiên triệu tiến tướng lĩnh quân đội vào, văn chức trong châu phủ liền bị ngăn ở ngoài cửa hồi lâu, trong tay có rất nhiều sự tình khẩn cấp, liền không thể xử lý được., Cũng có rất nhiều yêu cầu phải điều tra rõ sai án, làm người cầu xin, đi về hướng bên này còn chưa nhìn thấy Tôn Kỳ, người trong quân đội bên kia đã xử lý, có lẽ áp giải đến đại lao, hoặc bắt đầu dùng hình tại phụ cận quân doanh —— rất nhiều người, hai ngày sau, chính là phải xử lý tại chỗ.
Lúc võ triều còn khống chế Trung Nguyên, rất nhiều sự vụ từ trước đến nay đều do văn thần đứng đầu. Lúc này Lục An Dân đã là quan văn địa phương cao nhất, nhưng trong lúc nhất thời vẫn bị ngăn ngoài cửa lớn. Mấy ngày nay hắn chạy tới chạy lui, gặp gỡ lạnh lùng cũng không phải một lần hai lần, mặc dù tình thế mạnh mẽ hơn người., Trong lòng phẫn uất sớm đã tích tụ. Qua một hồi, mắt thấy mấy tốp đầu dẫn trước ra vào, hắn bỗng nhiên đứng dậy, đột nhiên đi tới phía trước, binh sĩ muốn cản hắn lại, nhưng bị hắn đẩy ra.
"Đừng có cản ta! Bổn quan vẫn là Tri Châu Trạch Châu - chính là muốn gặp Hổ Vương! Cũng không đến mức khinh thường như vậy -- "
Trong đại sảnh, Tôn Kỳ đang cùng vài tên tướng lĩnh nghị sự, tai nghe ồn ào, ngừng nói chuyện, gương mặt lạnh như băng. Dáng người hắn cao gầy, cánh tay dài mạnh mẽ, hai mắt hẹp dài, trải qua kiếp sống quân đội lâu dài khiến vị đại tướng này cực kỳ nguy hiểm, người bình thường không dám tới gần. Thấy Lục An Dân đầu tiên, hắn vỗ bàn.
"Láo xược! Quân đội bây giờ đã động, nơi đây chính là doanh trướng! Lục đại nhân, ngươi không biết nặng nhẹ như vậy sao?!"
"Tôn tướng quân, bản quan còn chưa bị giải chức, bây giờ là quan trưởng Trạch Châu. Có chuyện quan trọng muốn gặp ngươi, năm lần bảy lượt thông báo, rốt cuộc ta và ngươi là ai không biết nặng nhẹ!"
Mắt hắn đỏ lên, mấy ngày bị dày vò, đầu óc cũng đã bị tức đến choáng váng, tạm thời không để ý đến sự thật của quân đội trước mắt nữa. Mắt thấy hắn đã bất kể hậu quả, Tôn Kỳ cũng vung tay lên: "Các ngươi lui xuống đi!" Người còn chưa đi, nhìn về phía Lục An Dân: "Lục đại nhân, lần này làm việc là do Hổ Vương tự mình hạ lệnh, ngươi chỉ cần phối hợp với ta, ta không cần bàn giao quá nhiều với ngươi!"
"Nhưng mà, sau sự kiện lần này, có nên đến Trạch Châu hay không!"
"Lục An Dân, ngươi có biết bây giờ bản tướng muốn làm chuyện gì không!"
"Không cần làm đến mức này chứ!"
"Ngươi cho rằng người bản tướng chờ là ai? Bảy vạn đại quân! Ngươi cho rằng chỉ vì đợi một vạn người sắp chết ngoài thành kia sao??"
"Không cần làm như vậy!" Lục An Dân lớn tiếng nhấn mạnh một câu: "Có nhiều người như vậy, bọn họ hơn chín phần mười đều vô tội! Sau lưng họ có người thân, người nhà tan cửa nát!"
"Bổn tướng năm vạn quân đội đã giải tán bốn mươi vạn người đói quỷ! Nhưng hôm nay thành Trạch Châu này là bảy vạn người! Lục! Đại!" Giọng nói của Tôn Kỳ vang lên, vượt qua tiếng gào thét âm trầm của đại đường bên ngoài: "Ngươi! Cuối cùng! tri! tri!!! tri!!! tri!!!!!!!!!!!!!!!! Chúng ta là người nào!"
Lục An Dân kinh ngạc nhìn hắn, sau đó gằn từng chữ một: "Nhà nào! Phá! Nhân! vong! A!"
"Đánh nhau mười năm rồi! Người nhà tan cửa nát!" Lục An dân chỉ ra phía ngoài: "Bao nhiêu người tan cửa nát, Tôn tướng quân, ta biết ngươi có thủ đoạn, ngoài thành có một vạn lưu dân ngươi đánh cho bị đè ép giết chết, bọn họ không có cách nào phản kháng, người trong thành cảm thấy an tâm. Ta là chức vụ văn, nhưng ta biết, sau khi làm xong chuyện, thành Trạch Châu sẽ sụp đổ, phải loạn. Mười năm rồi, thật vất vả mới có một nơi như vậy, ngươi muốn làm loạn hắn."
"Ngươi muốn làm việc ta biết rõ, ngươi cho rằng ta không biết nặng nhẹ, cũng không cần làm đến trình độ như vậy." Lục An Dân phất tay: "Thiếu chết một số người, là có thể thiếu chết. Ngươi phải thu thập tài sản, ngươi muốn lấy quyền lực, có thể làm được như vậy, sau này ngươi cũng không có thứ gì có thể lấy..."
"Ngươi nói cái gì!" Tôn Kỳ phịch một tiếng, đưa tay đập lên mặt bàn. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lục An Dân, giống như mãng xà Phệ Nhân." Ngươi nói lại lần nữa cho ta cái gì gọi là liễm tài! Cầm quyền lực!"
Lục An Dân nói đến đó, bản thân cũng có chút sợ hãi. Trong lúc nhất thời gã cố lấy dũng khí đối mặt với Tôn Kỳ, đầu óc cũng bị choáng váng, nhưng lại nói ra những lời không thể nói. Chỉ thấy Tôn Kỳ đưa tay ra:
"Chín thành vô tội? Ngươi nói vô tội thì vô tội? Ngươi đảm bảo cho bọn họ! Bảo đảm bọn họ không phải người cờ đen! Bảo đảm bọn họ ngươi chịu trách nhiệm, ngươi gánh vác được sao! Ta vốn cho rằng đã nói với ngươi, ngươi sẽ hiểu, bảy vạn đại quân của ta ở Trạch Châu nghiêm trận sẵn sàng đón quân địch, ngươi lại coi như trò đùa - ta xem ngươi bị hôn mê. Chín thành vô tội? Khi ta đi ra Hổ Vương liền nói, đối với cờ đen, thà rằng giết lầm! Tuyệt không bỏ qua!"
"Hừ! Ngươi đám người này, cũng xứng làm phụ mẫu một châu! Ngươi cho rằng ngươi chỉ là một tên tiểu lại sao? Vừa gặp ngươi, thật sự lãng phí tâm lực bản tướng. Người đâu! Mang hắn đi ra ngoài, lại dám gây sự trước bản tướng quân, giết chết không cần luận tội!"
Lời Tôn Kỳ vừa nói ra, phó tướng bên cạnh hắn liền dẫn người tiến đến, dựng hai tay của Lục An Dân liền đi ra ngoài. Lục An Dân nhìn Tôn Kỳ, rốt cuộc nhịn không được giãy dụa nói: "Các ngươi làm lớn chuyện nhỏ! Tôn tướng quân! Các ngươi..."
Lúc này hắn đã bị kéo đến cửa, giãy dụa bên trong, hai tên binh sĩ ngược lại cũng không muốn làm hắn bị thương quá nặng, chỉ là dựng tay lên để hắn lui ra phía sau, sau đó, liền nghe một tiếng bộp vang lên, Lục An Dân đột nhiên lảo đảo bay ngược ra sau, lăn trên mặt đất bên ngoài đại đường.
Một tiếng này đột nhiên xuất hiện, không ít người bên ngoài thấy được, phản ứng không kịp, hành lang phụ cận lập tức yên tĩnh lại. Sau một lát, mọi người mới ý thức được, ngay vừa rồi, phó tướng trong quân kia vậy mà tát một cái vào mặt Lục An Dân, đánh hắn bay ra ngoài.
Lục An Dân trong nháy mắt này cũng choáng váng, gã ngã ngồi xuống đất, mới cảm thấy trên mặt đau rát, khó chịu hơn, chỉ sợ vẫn là bị đông đảo người vây xem chung quanh.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Tại thời điểm tất cả trật tự tan vỡ, chuyện như vậy, kỳ thật cũng không có gì lạ. Phụ cận Trạch Châu lúc trước cũng thoáng kinh lịch cùng cảm thụ thời kỳ như vậy, chỉ là mấy năm thái bình, làm phai nhạt trí nhớ mọi người, chỉ có lúc này một cái tát, mới khiến cho mọi người nhớ lại.
Mặc dù là địa phương ổn định thái bình của Trung Nguyên mấy năm nay, Hổ Vương Điền Hổ, cũng từng là thợ săn tạo phản mà thôi. Đây là loạn thế, không còn là võ triều nữa...
Lục An Dân ngồi ở chỗ đó, không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, chỉ qua một hồi lâu, mới gian nan bò dậy, khuất nhục và phẫn nộ khiến toàn thân gã run rẩy. Nhưng gã không tiếp tục dây dưa, ở vùng đại địa này loạn nhất, phủ quan to lớn cũng từng bị loạn dân xông vào., Cho dù là gia quyến tri châu tri dân, cũng từng bị loạn dân tiêu điều đến chết, đây là cái gì? Hoàng tộc của quốc gia cũng đã trải qua chuyện như vậy, trong đó có những nữ tử bị bắt ở phía bắc, có hoàng hậu, quý phi, công chúa, đại thần quý nữ...
Kỳ thực hết thảy đều chưa từng thay đổi...
Phó tướng trở về đại đường, Tôn Kỳ nhìn ra bên ngoài, nghiến răng nghiến lợi gật đầu một cái: "Nếu hắn có thể làm việc, cứ để hắn làm việc! Nếu không được, cắt mũ hắn..."
Bên trong thành Trạch Châu, đại bộ phận mọi người đều cảm thấy yên tâm. Bọn họ chỉ cho rằng muốn tru diệt Vương Sư Đồng để gây ra loạn cục diện, mà Tôn Kỳ đối với cục diện ngoài thành tạm thời khống chế, cũng khiến cho bình dân tạm thời tìm được cảm giác ưu việt. Một số người bởi vì trong nhà bị ảnh hưởng, chạy tới chạy lui, trong những ngày đầu cũng không được sự đồng tình của mọi người: Trên đầu sóng ngọn gió, liền không nên làm rối loạn thêm nữa, giết Vương Sư Đồng, chuyện này cũng tốt rồi.
Quân doanh ngoài thành, cửa ải, đường đi trong thành, tường thành, bảy vạn đại quân nghiêm mật canh giữ tất cả, đồng thời ở bên trong không ngừng quét sạch dị đảng có khả năng được quét sạch., Chờ đợi có lẽ sẽ đến, có lẽ sẽ không có kẻ địch xuất hiện. Mà trên thực tế, đại đa số thành trì dưới trướng Hổ Vương hiện giờ đều lâm vào bầu không khí khẩn trương như vậy, thanh tẩy đã triển khai, chỉ là trọng yếu nhất vẫn là muốn chém giết Vương sư đồng Trạch Châu và Hổ Vương trấn giữ mà thôi.
Trong đại lao, Du Hồng Trác ngồi trong lỗ cỏ, lẳng lặng cảm thụ xung quanh hỗn loạn, những " Ngục Hữu" kia không ngừng gia tăng, hắn đối với chuyện tiếp theo., Khó có quá nhiều suy đoán, đối với tình thế bên ngoài lao ngục, có thể biết cũng không nhiều. Hắn chỉ là còn nghi hoặc trong lòng: buổi tối trước, mình có thật sự gặp được Triệu tiên sinh hay không, vì sao hắn lại biến thành thầy thuốc đi vào trong lao này? Chẳng lẽ hắn là người của Hổ Vương? Mà nếu hắn đi vào, vì sao lại không cứu mình?
Có lẽ là giả...
Cuối cùng hắn nghĩ như vậy. Nếu trong đại lao này, Tứ ca Huống Văn Bách có thể đưa xúc tu vào, bọn Triệu tiên sinh cũng có thể tùy ý đi vào, chuyện này, chẳng phải quá lộ liễu sao...
Mấy ngày nay trải qua, nhìn thấy thảm kịch, ít nhiều làm cho hắn có chút nản lòng thoái chí, nếu như không phải như vậy, đầu óc của hắn có lẽ còn chuyển nhanh hơn, ý thức được một ít đồ vật khác.
Trong thành Trạch Châu càng ngày càng khẩn trương, người Lục Lâm cũng tụ tập đủ loại phương thức. Những người trong rừng xanh gần đó đều đã tìm được tổ chức, có người rời rạc khắp nơi, cũng có không ít xung đột trong mấy ngày nay bị quan binh vây giết hoặc bắt vào đại lao. Bất quá, liên tiếp mấy ngày nay, cũng có càng nhiều văn chương, bị người ta âm thầm vây quanh đại lao.
Lúc này trời đã tối, sắc trời không tốt, gió nổi lên tạm thời lại không có dấu hiệu mưa, trong ngõ hẻm phía sau đại lao, có mấy bóng người dìu nhau đi ra từ cửa nhà lao, mấy chiếc xe ngựa đang chờ ở chỗ này, thấy mọi người đi ra, cũng có một tên hòa thượng dẫn theo hơn mười người, nghênh đón.
Người được thả ra có trẻ tuổi, cũng có lão nhân, chỉ là cách ăn mặc trên người đều có khí tức võ giả, trong bọn họ có không ít người thậm chí đã bị dùng hình, bị thương. Hòa thượng cùng người đi theo trên giang hồ chào hỏi: Bọn họ cũng mang theo vài vị đại phu.
"Đường Anh Hùng, Trịnh Anh Hùng, chư vị tiền bối, huynh đệ, chịu khổ rồi, chuyện lần này quá gấp gáp, quan phủ gian xảo, chúng ta không cứu kịp, thật là sai lầm lớn..."
Hòa thượng kia ngôn từ cung kính. Trong đám người Lục Lâm được cứu ra, có lão giả phất phất tay: "Không cần phải nói, không cần phải nói, việc này có lúc trở về. Quang Minh giáo là nhân đức đại đức, chúng ta cũng đã ghi tạc trong lòng. Chư vị, đây cũng không phải là chuyện xấu gì, trong đại lao này, chúng ta coi như cũng coi như là đi dạo con đường, tìm kiếm chút..."
"Đường tiền bối nói rất đúng..." Mọi người phụ họa.
"Việc này chúng ta hay là rời khỏi rồi nói sau..."
"Đúng vậy, rời đi trước..."
Trong tiếng nghị luận, mọi người leo lên xe ngựa, một đường rời xa. Hẻm hẻm trống trải, sau đó không lâu, lại có xe ngựa tới, đón một nhóm người Lục Lâm khác rời đi.
Trong một tòa tiểu lâu yên tĩnh cách đó không xa, cao thủ của Đại Quang Minh giáo tụ tập, ban đầu Du Hồng Trác thủ đợi mấy ngày mà Hà Mẫn Thiên Đao Đàm chính là một trong số đó, kiến thức của hắn rộng rãi, canh giữ trước cửa sổ lặng lẽ theo khe hở nhìn xem hết thảy, sau đó xoay người đi qua., Đem một ít tin tức thấp giọng nói cho vị nam tử thân thể rộng rãi trong phòng kia, như "Dẫn Hồn Đao" Đường Giản, Long Quyền" Trịnh Ngũ, một ít bằng hữu của Sài Môn quyền... Được cứu ra, một hồi còn có hảo hán Ngũ Phượng Đao, anh hùng Lôi môn... "
Bởi vì quý nhân như gốc xiềng đã đến, chuyện như vậy đã tiến hành được một thời gian ngắn - vốn dĩ có tiểu lâu la khác ở đây ghi chép. Nghe Đàm đang báo cáo mấy lần, Lâm Tông Ngô đặt chén trà xuống, gật đầu một cái, hướng ra phía ngoài ra hiệu: "Đi đi." Hắn nói xong lời này, một lát sau mới có người đến gõ cửa.
Đàm Chính đi qua mở cửa, nghe thuộc hạ báo cáo tình hình, lúc này mới quay lại: "Giáo chủ, tra rõ lai lịch những người lúc trước."
"Ừm." Lâm Tông Ngô nhẹ gật đầu.
"Nghe nói là một phe "Bát Tí Long Vương", Xích Phong Sơn hắn không thể tiếp tục, lại không ngờ tới Trạch Châu, muốn gây khó dễ với chúng ta, nghe nói Anh Hùng Hội ngày mai, hắn dự định đối nghịch với chúng ta."
"Trước kia hắn kinh doanh Xích Phong sơn, bổn tọa còn tưởng hắn có chút tiền đồ, không ngờ lại trở về chạy chốn giang hồ, thật là... bố cục có hạn."
Lâm Tông ta thản nhiên nói, uống một ngụm trà. Những ngày qua, Đại Quang Minh Giáo kinh doanh chính là một bàn cờ lớn trong thành Trạch Châu, tụ tập không ít Lục Lâm Hào Kiệt, nhưng tự nhiên cũng có rất nhiều người không muốn đồng hành cùng hắn, hai ngày gần đây, càng xuất hiện một đám người, âm thầm nói khắp nơi, phá hỏng không ít chuyện tốt của Đại Quang Minh giáo, sau khi phát hiện Đàm Chính người điều tra, bây giờ mới biết được chính là Bát Tí Long Vương kia.
Trong mấy năm gần đây, Bát Tí Long Vương vốn là một trong những người có tiếng tăm lừng lẫy nhất Trung Nguyên, lúc Xích Phong Sơn quần hùng hưng thịnh nhất thì tụ tập mười vạn anh hùng. Nhưng mà đến nửa năm nay, tin tức liên quan đến nội chiến Xích Phong sơn liên tiếp truyền ra, có lẽ là trước khi Quỷ đói bị Tôn Kỳ đánh tan không lâu, lực lượng dưới trướng Bình Đông tướng quân Lý Tế Chi đã phá vỡ núi Xích Phong, Bát Tí Long Vương lưu lạc giang hồ, bất ngờ lại xuất hiện ở đây.
Đàm Chính nhìn tư liệu thu thập được: "Bát Tí Long Vương này sử tiến, nghe nói vốn là giặc cướp Lương Sơn, bản danh Cửu Văn Long, sau khi phá vỡ đã mất tung tích, mấy năm nay mới nổi tiếng với Bát Tí Long Vương, hắn âm thầm đánh giết người vàng, không quên dư lực. Nghe người ta nói võ nghệ tương đối cao cường, có tin tức ngầm nói, lúc trước toàn thân thiết tí tí ti ám sát, sử dụng đã từng đồng hành với hắn, còn từng truyền thụ y bát cho hắn..."
"Ha ha..." Nghe Đàm Chính nói vậy, Lâm tông cười rộ lên, hắn đứng dậy đi tới cửa sổ, chắp hai tay sau lưng. "Bát Tí Long Vương cũng tốt, Cửu Văn Long cũng tốt, võ nghệ của hắn, bổn tọa trước kia từng nghe nói qua. Năm đó bổn tọa từng dùng quyền đấu với thiên hạ, vốn định gặp gỡ một trong những lần, băn khoăn là hắn là hào kiệt một phương, sợ làm tổn hại địa vị trong lòng thuộc hạ của hắn, lúc này mới nhảy qua. Như thế cũng tốt, truyền thụ cuối cùng của Chu Tú... Ha ha ha ha..."
Lâm Tông Ngô cười vui vẻ, Đàm Chính đi tới: "Có muốn đêm nay đi thăm hỏi hắn không?"
"Cần gì phải như vậy? Chúng ta tới Trạch Châu, cần làm chuyện gì? Chỉ là sử tiến, đều không thể chính diện đón đỡ, làm sao đối mặt với đại địch phía sau đầm nước đục này? Chỉ cần chuẩn bị theo thông thường, ngày mai anh hùng hội thượng, bổn tọa liền dùng song quyền, tự mình hội Bát Giác Hỗn Đồng Côn của hắn, rút gân rồng da rồng của hắn ra làm -- "
"Đây là món khai vị!"
Gió thổi qua thành thị, vô số ý chí bất đồng đều đang hội tụ lại.
Vũ Kiến xui tám năm, tháng sáu mươi tám, đêm tối phủ xuống.