Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Vũ Kiến xui tám năm hè, Hắc kỳ quân từ Tây Bắc bại lui hai năm về sau, lúc trước bởi vì vấn đề Hắc Kỳ quân tồn tại nên đã đến lúc không thể không rõ ràng, không thể không giải quyết.
Trong đó, có liên quan tới đại chiến ba năm trước, trong thời gian đại chiến mở rộng quân lực, đông đảo gian tế khắp nơi trong Đại Tề đương nhiên là trọng yếu nhất. Mà trong lúc này, vấn đề nghiêm trọng là có thể lớn có thể nhỏ, đó chính là: có tin tức về tin tức tử vong của Ninh Nghị hắc kỳ, có thật hay không.
Đại chiến ba năm, Kim Quốc vào thời khắc mặt trời ban trưa lại hao tổn hai viên đại tướng ở tây bắc, Trung Nguyên hưng sư trăm vạn người, cuối cùng chém giết Ninh Nghị, làm cho cờ đen tan rã ra Tây Bắc. Mọi người rốt cuộc đã quyết định, mọi người chỉ đắm chìm trong sự tra tấn ba năm rốt cuộc đã qua, đối với hết thảy tình cảm, không có bao nhiêu người dám đi ca khúc phản loạn, nói lo lắng. Dù sao Ninh Nghị đã chết, cờ đen chết, đây chính là kết cục tốt nhất.
Sau đó, có càng nhiều tin tức liên quan tới Hắc kỳ quân mới dần dần nổi lên mặt nước. Toàn bộ tàn quân Hắc kỳ rời khỏi Tây Bắc cũng không bị diệt vong, bọn họ lựa chọn Thổ Phiên, đại lý, khu vực tam phương giao giới của Võ Triều tạm thời làm căn cứ để nghỉ ngơi lấy sức, sau đó lực lượng còn ẩn ẩn phóng xuất vân quý xuyên, Tương Nam, chậm rãi đứng lại.
Đối với đội ngũ này, chịu nhiều đau khổ như vậy, Võ Triều không dám tùy tiện dây vào, Thổ Phiên, Đại Lý thật ra cũng không có bao nhiêu thế lực có thể chính diện khiêu chiến với hắn, mà sau cuộc đại chiến Tây Bắc, Hắc Kỳ quân cũng càng nghiêng về phía nội liễm vết thương, đối với bên ngoài chỉ là mấy đội thương đội chạy vào một góc Thiên Nam, tình huống nội bộ thế lực trong lúc nhất thời khó có người nói rõ ràng.
Có tin tức tử vong liên quan tới Ninh Nghị, trong thời gian đầu, không có bao nhiêu người chất vấn, nguyên nhân chủ yếu là do mọi người nghiêng về việc nhận cái chết của y, huống chi đầu người minh minh chính thân còn đưa đi phương bắc. Nhưng Hắc kỳ quân vẫn còn tồn tại, rốt cuộc nó hoạt động thế nào, mọi người hiếu kỳ dò xét một phen, có tin đồn liên quan tới chuyện Ninh Nghị chưa chết mới càng truyền ra nhiều hơn.
Hắc kỳ quân bây giờ tuy rằng rất khó tìm kiếm, nhưng dù sao cũng không phải hoàn toàn bền chắc như thép, nó cũng do người tạo thành. Khi nhiều người tìm kiếm hơn, một ít tin tức ngoài sáng dần dần rõ ràng. Đầu tiên, Hắc kỳ quân bây giờ phát triển và củng cố lại., Mặc dù điệu thấp, nhưng vẫn như cũ lộ ra vẻ rất có lý lẽ, vẫn chưa lâm vào hỗn loạn sau khi giới chủ thất thất hậu, tiếp theo, sau khi đám người Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm và đám người Tần Thiệu Khiêm còn trống không., Mấy vị góa phụ Ninh gia đứng ra nhấc gánh vác, cũng là các nàng ở bên ngoài thả ra tin tức, thanh danh Ninh Nghị chưa chết, chỉ là kẻ thù bên ngoài nhìn chằm chằm, tạm thời nhất định phải giấu kín: Đây không phải là lời nói dối, nếu thật sự xác nhận Ninh Nghị còn sống, Kim Quốc sớm đã bị đánh mặt, nói không chừng sẽ lập tức vung quân xuôi nam.
Nói cho cùng, sống chết của Ninh Nghị tại Trung Nguyên hiện nay đã trở thành một truyền thuyết quỷ mị, chưa ai từng thấy qua, không ai xác định được. Mà chủ yếu nhất vẫn là bởi vì mặc dù Ninh Nghị đã thoát ly mặt ngoài, thế lực của Hắc Kỳ quân tựa hồ vẫn vận hành bình thường, mặc dù hắn chết, mọi người vẫn không cách nào phớt lờ, nhưng nếu hắn còn sống, toàn bộ chuyện đó cũng đủ làm cho toàn bộ thế lực Trung Nguyên cảm thấy sợ hãi.
Về chuyện chứng thực sống chết của Ninh Nghị, cái tên Lý sư sư sư đột nhiên xuất hiện, chỉ có thể nói là một việc ngoài ý muốn. Vị danh kỹ từng ở kinh thành này vốn cũng không tính là thiên hạ đều biết, đặc biệt là trong mấy năm qua chiến loạn đã xảy ra., Nàng sớm đã nhàn nhạt khỏi tầm mắt mọi người, nhưng khi mọi người bắt đầu tìm kiếm chân tướng sống chết của Ninh Nghị, đã từng có một vị lục tông tổng bắt, trong lục lâm có vô số cao thủ Thiết Thiên Ưng truy tìm tung tích của nữ tử này, hướng về người khác biểu thị sống chết của Ninh Nghị rất có thể là tìm được trên người nữ nhân này.
Lý do là, tuy Ninh Nghị này lòng dạ độc ác, nhưng đối với người nhà, người bên cạnh lại có chút chiếu cố, mà vị Lý cô nương này, hoàn toàn từng là hồng nhan tri kỷ với hắn. Sau khi Ninh Nghị chết truyền tin tức ra, vị nữ tử ẩn cư ở Vân Nam này một đường bắc cực kỳ tu hành, nếu như nàng gặp phải nguy hiểm, như vậy hiển nhiên, Ninh Nghị sẽ không thờ ơ.
Rất khó nói đoán ra được suy đoán của Thiết Thiên Ưng trong tình huống nào, nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng vẫn có người để bụng. Năm ngoái, Lý sư sư bái kiến căn cứ của Hắc Kỳ quân rời khỏi, bắt đầu ám sát., Sau đó là lần thứ hai, lần thứ ba, tới trước tháng sáu, người Lục Lâm vì cô mà chết phỏng chừng đã phá mất ba vị. Nhưng rốt cuộc bên bảo vệ Ninh Nghị tự mình hạ lệnh, vẫn là gia quyến của Ninh Nghị bố trí nghi trận, ai có thể nói rõ ràng được.
Đây là xung đột ở biên giới tử vong của Ninh Nghị, nhưng lại khiến một cô gái sớm mờ nhạt lại lần nữa rơi vào trong mắt người trong thiên hạ. Lục Nguyệt, Mang Dương đại thủy, hồng thủy lan tràn khắp nơi, Ký Châu, Ân Châu., Lúc này triều đình đã mất năng lực cứu trợ thiên tai, nạn dân lưu lạc, khổ không thể tả. Nữ ni mang tu hành chạy khắp nơi cầu xin, lệnh cho rất nhiều đại hộ liên thủ cứu trợ thiên tai, lập tức khiến cho thanh danh của nàng truyền ra xa thật xa, thật như Quan Âm tại thế, vạn gia sinh phật.
Từ đó về sau, xung quanh cái tên Lý Sư Sư này, không chỉ có thế lực hắc kỳ bảo vệ nàng, còn có không ít người Lục Lâm tự phát tổ chức. Đương nhiên, vì không còn lan đến quá nhiều người, vị cô nương này dường như cũng tìm được thủ đoạn ẩn giấu hành tung, ngẫu nhiên xuất hiện tại một nơi, sau đó lại biến mất.
Cứ như vậy, đến bây giờ nàng xuất hiện ở Trạch Châu mới là chuyện làm cho Lục An Dân cảm thấy khó giải quyết. Đầu tiên nữ nhân này không thể lên được: Ai biết nàng có phải là người của Ninh ma đầu hay không, kế tiếp nữ nhân này vẫn không thể chết được... Cho dù Ninh Nghị thực sự chết rồi..., Chỉ sợ hắn cũng không thể chịu nổi trả thù của Hắc kỳ quân, yêu cầu của nàng một lần nữa vẫn không thể trực tiếp cự tuyệt. Đây cũng là bởi vì người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, đối với Lý sư sư, hắn thật sự có hảo cảm, thậm chí đối với những việc nàng làm có lòng kính nể.
Chỉ là hắn thật sự bất lực mà thôi.
"Chuyện Trạch Châu, như Lục mỗ nói, không đơn giản như vậy." Lục An Dân đắn đo một lát: "Lý cô nương, sinh gặp loạn thế, là bất hạnh của tất cả mọi người. A, ta hiện giờ nói là mục thủ một phương, nhưng mà thời cuộc như thế..., Xưa nay người cầm đao thường hay nói chuyện. Lần này ở một nơi ở Trạch Châu, người thật sự giữ lời là Lý cô nương cũng hiểu, đây là đại sự Tôn Kỳ tướng quân, Quan Môn, cho dù lòng ta có trắc ẩn thì có thể làm được gì. Ngươi khuyên ta không bằng đi khuyên bảo những người kia... Vô dụng, bảy vạn đại quân, huống chi sau lưng..."
Hắn nói tới đây, nhìn Lý sư phụ, muốn nói lại thôi: "Lý cô nương, nội tình trong đó, ta không thể nói quá nhiều. Nhưng... Nếu ngươi đã tới đây, cứ ở lại đây, ta dù sao cũng phải bảo vệ ngươi chu toàn, nói một câu thật sự, nếu hành tung của ngươi bại lộ, thật khó bình an... "
Lời còn chưa dứt, sư phụ nhìn hắn, đẩy cái ghế đứng dậy, sau đó quỳ xuống lạy hắn. Lục An Dân vội vàng cũng đẩy ghế đứng lên, cau mày nói: "Lý cô nương, như vậy không tốt."
"Ta cũng biết như vậy không tốt." Thanh âm sư phụ rất thấp, "Ở bên trong tầng gác, mọi chuyện đều nói rõ chừng mực, dù là cầu người, cũng không thể hùng hổ dọa người, đó là vì để cho nhau dễ chịu, cho dù không thành, mình cũng lưu lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương. Nhưng sư phụ đúng là nữ tử yếu đuối vô năng., Ta lòng mang trắc ẩn, lại tay trói gà không chặt, cho dù muốn cầm đao lên trận giết địch, chắc cũng không thể chống nổi nửa nam nhi. Lục tiên sinh ngươi lại quý trọng tri châu, mặc dù đối với một ít chuyện vô lực cải biến, nhưng chỉ cần lòng đầy trắc ẩn, một ý niệm cũng có thể cứu được mấy chục mấy trăm người..."
Nàng dừng một chút: "Hôm nay sư phụ không muốn ép Lục tiên sinh phải tỏ thái độ. Nhưng Lục tiên sinh cũng là người thiện tâm..."
"Cái này thì chưa chắc!" Lục An Dân phất phất tay.
"... Chỉ hy vọng tiên sinh có thể lưu giữ một lòng nhân tâm, sư phụ là người có thể sống sót, xin cảm tạ. Ngày sau cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, tám chín phần là vì tiên sinh cầu phúc..."
"Ài... Ngươi... Ài, ngươi..." Lục An Dân có chút hỗn loạn nhìn nàng dập đầu ba cái trên mặt đất, trong lúc nhất thời đỡ cũng không phải dễ chịu, sau khi quỳ lạy, đối phương lại chủ động đứng lên. Hai mắt linh động của nàng không đổi, trên trán lại hơi đỏ lên, biểu lộ hơi giật mình, hiển nhiên, quỳ lạy như vậy đối với nàng mà nói cũng không được tự nhiên.
"Kỳ thực, ta cái gì cũng không có, người khác có thể xuất lực, ta thân là nữ tử, liền chỉ có thể cầu bái, lúc đánh giặc là như thế, lúc cứu tai cũng là như thế. Ta tình biết như vậy không tốt., Nhưng có lúc khổ cầu xin qua đi, lại cũng có thể có chút tác dụng... Ta thực sự nghĩ rằng cái gì cũng không có tác dụng. Kỳ thật nghĩ tới, cả đời này lòng ta không thể tĩnh, có muốn cũng không được, xuất gia lại không thể thật sự xuất gia, đến cuối cùng, kỳ thật cũng là người đần độn, lấy tình làm mê người. Thực sự là... Xin lỗi, ta biết Lục tiên sinh cũng là khó xử."
"Sư cô nương... Sao có thể tự chà đạp bản thân... Ài, thế đạo này..."
"Sư phụ cáo từ trước."
"Ngươi thật sự không cần đi..." Dân chúng Lục An nói: "Ta không có ý khác, nhưng thành Trạch Châu này... đúng là không yên ổn."
"Sư phụ cũng có thủ đoạn tự bảo vệ mình."
"Ta không nói là bình thường không yên ổn..."
Như thế nói vài câu, đối phương vẫn từ trong phòng đi ra, Lục An Dân thật ra cũng sợ mệt mỏi, đưa nàng đến cửa sau, mắt thấy thân ảnh đối phương ở trong bóng tối dần dần rời đi, có mấy lời cuối cùng vẫn không nói ra. Nhưng nàng mặc dù mặc tăng y, miệng lại xưng sư, tuy thành tâm cầu xin, nhưng lại mở miệng xin lỗi, mâu thuẫn và dụng tâm trong đó, cuối cùng hắn rõ ràng là trắng trợn.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Chỉ là, chính mình ở trong này lại có thể làm được mấy phần...
Sau khi nữ ni tên Lý sư phụ rời khỏi Tri Châu phủ, dần dần biến mất ở đầu đường của Trạch Châu, Lục Tri Châu cũng quay trở về trong phủ đệ. Xa xa trong thành trì, tiệc cưới bên cạnh khách sạn Lương An vẫn đang tiến hành diễn ra., Xa hơn, đường phố truyền đến tiếng nha dịch lùng bắt bắt phỉ nhân. Phía Đông Bắc thành, bây giờ là quân doanh đèn đuốc sáng trưng, mấy vạn đại quân đóng quân, từ Đông Nam dịch đạo xuống, mấy ngàn lưu dân cũng đã trùng trùng điệp điệp đi về hướng Trạch Châu., Bọn họ là tàn quân mấy chục vạn quỷ đói bị tách ra sau, không còn binh khí và vật tư, kỳ thật không khác gì tên ăn mày, dưới sự đề nghị của một số người, một đường theo đại quân đến Trạch Châu, yêu cầu triều đình Hổ Vương thả Vương sư đồng.
Những người này thân không có vật gì, bụng đói kêu vang, lúc nam thì nhận được ân huệ của Vương sư đồng. Lần này tới đây, ngoại trừ yêu cầu Hổ Vương khai ân, kỳ thật cũng yêu cầu Trạch Châu thu lưu, nếu không phần lớn bọn họ sẽ không qua được mùa thu năm nay. Nếu như Trạch Châu mặc kệ bọn họ, náo loạn sẽ bị quan binh Trạch Châu giết chết, kỳ thật cũng chưa chắc là kết quả thảm nhất.
Trên một ngôi miếu nhỏ cách thành Trạch Châu hơn mười dặm, một nhóm người vốn thuộc dưới trướng Quỷ Vương cũng đã tới trước. Lúc này, trong rừng cây cháy lên, trăm người canh gác quanh khu rừng này.
Quỷ Vương xuôi nam, lưu dân tụ tập ba bốn mươi vạn người, trên đường cũng từng phá mấy thành, quân đội chân chính có thể chiến đấu dưới trướng cũng không phải là không có. Đội ngũ hơn trăm người này chính là đi theo dòng chính Vương Sư Đồng, từ sau khi bờ Bắc chiến bại, thu nạp lại, bảo vệ tính mạng chính là những người này, trong đó cũng có mấy người bị thương tàn phế, bởi vì không cam lòng, Bắc Thượng mà đến.
Trong miếu thờ, có sáu gã hán tử đang thương nghị đối sách, bọn họ theo thứ tự là Lý Khuê Phương, Đường Tứ Đức, Tiền Thu, Cổ Đại Hào cùng Nhật Ba. Đội ngũ Vương Sư Đồng bị truyền làm dư bộ, trong đó có Lý Khuê, Đường Tứ Đức đã từng tham gia quân hắc kỳ., Lý Khuê Phương dáng người gầy còm, một bàn tay đứt đoạn, đó là lúc Tiểu Thương Hà và nữ tử tác chiến bị người khác một đao chặt đứt bàn tay. Y là người tỉnh táo, coi như có chút mưu kế, trong đội ngũ đói quỷ chính là thân phận quân sư, Đường Tứ Đức thì thân hình cao lớn, rất có võ nghệ, trên mặt có một vết sẹo, tai thiếu một khối, là dũng tướng trong quân đói bụng.
Đương nhiên, bây giờ nói là quân đội, dù sao cũng chỉ có một ít người như vậy mà thôi.
"... Nếu không đoán sai, lần này đi qua, chỉ là tử cục, Tôn Kỳ Thiên La Địa Võng muốn nhấc lên gợn sóng, rất không dễ dàng."
"... Chuyện này rốt cuộc thế nào, trước hết phải xem ngày mai bọn họ có cho chúng ta vào thành hay không đã..."
"...Một lưới bắt hết thì làm được gì, chúng ta bây giờ vẫn còn đường mà đi. Nhìn xem những người phía sau kia, năm nay bọn họ sẽ bị chết đói sống sờ sờ..."
"... Sau khi vào thành phải kiểm kê lại thành!"
"... Vậy phải chết bao nhiêu người."
"Ngươi không đề phòng Tôn Kỳ sao...Tôn Kỳ không quan tâm..."
"... Không thể bôi Hắc Hoa Hạ quân..."
"... Hoa Hạ quân là các ngươi, nếu vẫn còn, sao vị Ninh tiên sinh kia không cứu chúng ta..."
"... Ngươi sẽ không tự cứu mình!?"
"... Ta làm sao cứu được, chết cũng không đáng tiếc —— "
Lời bàn tán trong miếu đứt quãng, khi thì trầm thấp khi kịch liệt, đến sau này, đám người Tiền Thu, Đường Tứ Đức, Cổ Đại Hào liền cãi vã, mọi người đều biết đã là cùng đường mạt lộ, cãi vã vô dụng, nhưng lại không thể không cãi vã. Lý Khuê đứng ở một góc, sắc mặt âm tình bất định: "Được rồi, bây giờ là lúc cãi nhau?"
"Ta không muốn cãi nhau!" Đường Tứ Đức nói: "Nhưng bọn họ há có thể vũ nhục Hoa Hạ quân!"
"Chỉ có một trăm người thôi." Bên cạnh nói: "Còn ồn ào không bằng tán, ai muốn đi là được!"
Lời này của hắn có thể là ý niệm trong lòng mọi người đã từng hiện lên, nói ra, mọi người không lên tiếng nữa, trong phòng trầm mặc một lát, trên người còn có thương tích Tiền Thu thở dài: "Ta không đi."
"Đi đâu rồi, nhiều người chết như vậy..." Cổ Hào cắn răng: "Cùng lắm thì chết ở thành Trạch Châu thôi..."
"Không ai muốn đi..."
"... Ta không đi."
"... Không phải nói Hắc kỳ quân vẫn còn, nếu lần này bọn họ chịu ra tay thì thật tốt biết bao." Qua một lát, Vu cảnh giác thở dài, hắn nói xong câu này, Lý Khuê Phương lắc đầu, đang muốn nói chuyện. Nhưng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng cười truyền đến.
"Ha ha ha ha... Ninh Lập vốn là giả nhân giả nghĩa, sao có thể cứu được các ngươi..."
Tiếng cười này điếc tai, quanh quẩn trong bóng đêm, sáu người trong miếu kinh hãi. Trong giây lát này, Đường Tứ Đức rút đao, nắm thanh Đột Hỏa Thương bên cạnh lên, cùng lúc đó, thân ảnh khổng lồ phá vỡ ngói, từ trên trời giáng xuống.
Gió đè và đá vụn đè ép ánh lửa trong miếu, trong lúc nhất thời, bóng tối to lớn lan ra xung quanh, âm thanh như sấm sét: "Để bản tọa tới cứu các ngươi đi -- "Cảnh báo thế này mới vừa vặn xoay người, tiếng xé gió vang lên.
Đó là một quyền nặng nề như giang hà tuyệt, đột nhiên hỏa thương tan vỡ, thân thể của hắn bị quyền phong quét qua, toàn bộ ngực bắt đầu sụp đổ, thân thể như đạn pháo bay ra phía sau, lướt qua đám người Đường Tứ Đức, Tiền Thu, văng về phía tường miếu.
Mọi người trong rừng cũng đã phản ứng lại, lúc bọn họ nhìn về phía miếu thờ, chỉ thấy nóc nhà miếu thờ kia đột nhiên sụp đổ, sau một khắc, đó là tường đất bên cạnh mặt đất ầm vang ngã xuống, một đạo thân thể đất đá văng ra ngoài đã không còn hình người, trong bụi mù mờ mịt, mọi người nhìn thấy Cổ Đại Hào rất có võ dũng bị bóng người kia đột kích đánh một quyền lên trên đầu, toàn bộ cổ đều vặn vẹo ngã ra sau.
Bên ngoài khu rừng, mũi tên lửa bay lên.
"Nghênh địch..." Có người hò hét.
Trong miếu thờ vỡ vụn, Đường Tứ Đức vung vẩy cương đao, vừa xông lên, thân ảnh kia vung ngang một quyền, đập bay cương đao của hắn ra ngoài, máu tươi từ miệng hổ bắn tung tóe, hắn còn chưa kịp dừng bước, quyền phong đánh tới, phịch một tiếng, đồng thời đánh lên đầu hắn, Đường Tứ Đức ngã quỵ xuống đất, đã chết.
"Đại Quang Minh giáo thay trời hành đạo ——" Trong bóng đêm có người hò hét.
Bỗng nhiên thân ảnh như Ma Thần xuất hiện, sau khi đánh ngã Đường Tứ Đức, thân ảnh kia xuất trảo bắt lấy cổ Tiền Thu, bóp nát cổ hắn như bóp gà con. Trong nháy mắt hỗn loạn cực lớn đã phủ xuống nơi này, cũng trong khoảnh khắc này, Lý Khuê đứng ở góc phòng đột nhiên hiểu ra thân phận người tới.
Hắn thân ở chiến trường, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đối mặt với người như vậy.
Đại quang minh giáo chủ, Lâm tông ta.
Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, bây giờ được công nhận là võ nghệ đệ nhất thiên hạ!
Hơn mười năm trước, khi Thánh Công Phương Tịch còn sống, mấy năm trước lúc Chu Bộ cánh tay sắt vẫn còn, bao gồm hai năm trước, khi Ninh tiên sinh lấy danh nghĩa tâm ma mai phục thiên hạ, mọi người trong Hắc Kỳ quân sẽ không coi người này ra gì. Nhưng trước mắt lại khác.
Thân ảnh Ma Thần tiến đến, một quyền đánh chết gặp sóng ánh sáng, phóng khoáng cất bước mà đến. Lý Khuê Phương dùng một tay còn sót lại của hắn nắm lấy thuốc nổ trói buộc bên người, đưa tay đặt lên trên chậu than bên cạnh châm lửa. Hắn đem thuốc nổ trói buộc bảo hộ vào trong ngực, không ngừng tiến lên phía Lâm tông một khắc.
Quang ảnh rung động, thân ảnh cường đại kia, trên khuôn mặt uy nghiêm lẫm lẫm đột nhiên hiện ra một tia giận dữ cùng xấu hổ, bởi vì lúc hắn thò tay ra bên cạnh chộp, trong tay không có đồ vật nào có thể dùng làm ném ném, vì vậy hắn lui về phía sau một bước.
Lý Khuê Phương nở nụ cười, nụ cười này là dấu vết hắn lưu lại trên đời, bởi vì ngay sau đó, hắn bị Lâm Tông ta toàn lực ném hòn đá bay ra ngoài, nổ thành một mảnh quang hỏa ở bên cạnh miếu thờ...