Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ánh mặt trời một ngày xuyên qua bầu trời dần dần lặn về phía tây, đắm chìm trong Trạch Châu thành hoàng hôn đỏ thẫm hỗn loạn không ngừng. Trong chùa ở Đại Quang Minh, khói xanh lượn lờ hòa cùng tiếng tụng kinh của các hòa thượng, tín đồ quỳ lạy vẫn náo nhiệt như cũ. Du Hồng Trác theo một đám đệ tử đi ra từ cửa, trong tay cầm một cái màn thầu, ba miếng ăn, đây là "hiện thực" được mời từ trong miếu, dùng làm no bụng, cuối cùng cũng hơn không có.
Trên đường phố gần chùa miếu có rất nhiều đại thụ, chạng vạng tối tiếng gió vù vù truyền đến, không khí oi bức cũng lộ ra mát mẻ. Trên đường phố người đi như dệt, cũng có rất nhiều người tốp năm tốp ba dẫn theo gia đình., Phụ mẫu mang theo đứa trẻ chạy nhảy đi ra ngoài, nếu là gia cảnh giàu có, ở khúc rẽ trên đường phố mua một xâu mứt quả, liền nghe tiếng hài tử cười vô ưu vô lự truyền đến, khiến Du Hồng Trác cảm thấy một cỗ yên tĩnh khó tả trong tiếng ồn ào này.
Lúc này bởi vì sự tình gặp quỷ đói, Vương Sư Đồng áp giải đại quân Tôn Kỳ đến. Trong thành Trạch Châu thế cục khẩn trương, cho dù là dân chúng bình thường cũng có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của mưa sa. Đại quang minh giáo tuyên bố thế gian có ba mươi ba khó khăn, quang minh phật cứu thế, đến tình trạng này, đám tín đồ tâm thần không yên liền càng tụ tập lại nhiều hơn.
Gia cảnh giàu thân chủ giàu có hướng tới các thiền sư của Đại Quang giáo hỏi thăm tin tức nội tình bên trong, tín đồ phổ thông thì trong lòng có chút may mắn đi tới Bồ Tát, Thần Phật cầu bái, hoặc hi vọng không có vận rủi giáng lâm ở Trạch Châu, hoặc cầu nguyện mặc dù có việc, mọi người trong nhà cũng có thể bình an vượt qua. Sau khi bái phật, trong thùng công đức ném ra mấy đồng tiền., Dẫn tăng chúng nhận một phần đồ ăn ngon, đến lúc rời đi, tâm tình lại có thể thực hiện rất nhiều, trong lúc nhất thời, chung quanh miếu thờ đại quang minh giáo này, cũng đã trở thành một mảnh thành trì thái bình an hòa nhất, làm cho tâm tình mọi người buông lỏng.
Võ Triều vốn phồn vinh giàu có, nếu đẩy lên trên mấy năm, cảnh tượng an lành phồn vinh như khu vực Trung Nguyên cũng coi như là tùy ý có thể thấy được. Cũng là mấy năm chiến loạn phát sinh bên cạnh mọi người, khí tức thái bình trong mấy đại thành trên địa bàn Hổ Vương mới chân chính có vẻ đầy đủ trân quý, khiến người ta đặc biệt quý trọng.
Du mục nhìn chung quanh, trong đám người ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy chút phong trần mệt mỏi, quần áo hoặc nam nữ quen cũ nát hoặc là khô luyện.
Những người này đến từ nơi khác cũng không ít đều là người của lục lâm. Trong đó, người lục lâm ở dưới lục lưu liếm máu ở miệng đao, rất nhiều người bộ dáng keo kiệt, có nhiều thủ đoạn ẩn nấp, xen lẫn trong đám người không dễ phân biệt. Chỉ có những người quần áo không tệ lại mang theo binh đao mới là người tập võ tương đối dễ dàng nhìn thấu. Vô luận loạn thế hay là thời thái bình, cùng văn phú võ đều là thái bình., Những võ lâm nhân này hoặc là địa đầu xà trên mặt đất, hoặc là xuất thân từ nhà giàu địa chủ, trong thời loạn thế này cũng đều có kỳ ngộ riêng, trong đó không thiếu người có thần thái trầm ổn, đi tới Đại Quang giáo bên này cùng các tăng lữ tách ra khỏi giang hồ, sau đó cũng có nơi để đi.
Du Hồng Trác ngây người trong miếu thờ cả buổi, phát hiện người Lục Lâm tới đây mặc dù cũng không ít, nhưng không ít người đều bị tăng lữ Quang Minh giáo cự tuyệt, đành phải nghi hoặc rời đi: Lúc trước trên đường đến Trạch Châu, Triệu tiên sinh từng nói Lục Lâm là do Đại Quang Minh giáo cố ý khởi xướng, nhưng có lẽ vì để tránh bị quan phủ do thám thính, chuyện này không đến mức gióng trống khua chiêng như vậy, trong đó tất có giấu diếm.
Trước kia hắn từng bị Đại Quang Minh giáo truy nã, lúc này cũng không dám chủ động tìm hiểu tình huống của tăng chúng trong miếu, đối với những võ giả bị cự tuyệt sau đó rời đi, trong lúc nhất thời cũng không lựa chọn tùy tiện theo dõi.
Sự tình Trạch Châu náo động đến thế sôi sùng sục, một mặt đại quân vào thành, một mặt tin đồn về dư nghiệt hắc kỳ bắt đầu khởi động, Đại Quang Minh giáo vừa mở đầu ở thành Trạch Châu, vừa lại tụ tập người Lục Lâm gọi là "Quỷ Vương", mặc dù hôm nay thiên hạ đã loạn, thế lực khắp nơi rắc rối phức tạp, chuyện này thoạt nhìn có chút kỳ quái.
Tuy rằng lúc trước cũng từng nghĩ tới trận náo nhiệt này, nhưng đó là do Triệu tiên sinh Triệu phu nhân áp trận. Bây giờ hai vị tiền bối đã rời khỏi, hắn bất quá chỉ là một tên gà mờ mới vào giang hồ, nếu thực sự trộn lẫn mọi chuyện, lại không có lá gan lớn như vậy. Quan trọng nhất với hắn là tìm được tung tích của "Tứ ca", tìm hiểu tin tức của mấy vị huynh tỷ, sau đó hoặc báo thù, hoặc là tùy thời cứu người, đều không dễ hành sự lỗ mãng.
Trong đáy lòng hắn, hy vọng mấy vị huynh tỷ vẫn bình an như cũ, cũng hi vọng Tứ ca không phải phản đồ, trong đó còn có nội tình khác —— tuy khả năng không lớn, thế lực võ nghệ, đại quang minh giáo kia, so với bảy người huynh đệ lúc trước thật sự lớn quá nhiều, chạy trốn của mình chỉ là may mắn —— nhưng cho dù thế nào, sự tình chưa định, trong lòng luôn có một phần chờ mong.
Trong lòng hắn, chuyện cần làm cũng ít đi nhiều. Thời gian một ngày này, đoàn người Đàm Chính vẫn chưa từng xuất hiện trong miếu, Du Hồng Trác cũng không lo lắng, đi theo đoàn người, xuyên qua thành thị hỗn loạn muốn dẹp loạn. Lúc này trời chiều đã ngả về tây, trên đường phố thỉnh thoảng có thể thấy một đội binh lính đi ngang qua, người ăn mày tới từ nơi khác, những nơi mà hắn đi qua đều nhiều hơn những nơi mà hắn từng đi qua.
Trở lại ngõ nhỏ của khách sạn Lương An, mùi đồ ăn quanh phòng thoang thoảng bay ra, xa xa có thể nhìn thấy ông chủ ngoài cửa khách sạn đang trò chuyện với vài tên bên cạnh. Một gã hán tử tướng mạo đôn hậu đang quơ cánh tay, tiếng nói khá lớn, Du Hồng Trác đi tới., Nghe thấy người nọ nói: "...Mặc kệ bọn họ ở đâu, đáng chết, phơi nắng chết là tốt nhất. Theo ý ta thấy, những người này còn chưa đủ thảm! Chết thảm bọn họ, chết thảm bọn họ... Có chỗ nào không tốt, đến Trạch Châu tham gia náo nhiệt..."
Theo lời hán tử, mấy người xung quanh liên tiếp gật đầu, có người nói: "Muốn ta xem sao, gần đây trong thành không yên ổn, ta cũng muốn để cô ấy về thôn quê..."
"... Người xứ khác dám làm chuyện, cầm dao đâm chết bọn họ... "
Trong tiếng nói này, ông chủ quán trọ Lương An thấy Du Hồng Trác đi vào bèn nói: "Các ngươi đừng chặn cửa ta, ta còn làm ăn hay không, được rồi..." Mọi người lúc này mới im miệng, nhìn Du Hồng Trác đi tới, một người trừng mắt với hắn. Du Hồng Trác gật đầu coi như đã chào hỏi bọn họ, đi ra ngoài cửa quán trọ.
Nghe ý tứ của bọn họ, đám đạo phỉ bị bắt để lộ sáng nay, hơn phân nửa là bị phơi nắng trên quảng trường, cũng không biết có người đến cứu viện hay không.
Hắn chỉ là người bình thường, đi tới Trạch Châu không vì tham gia náo nhiệt, cũng không quản được thiên hạ đại sự, đối với kẻ địa phương có chút địch ý, cũng không đến mức quá mức chú ý. Trở lại gian phòng, sau khi nghĩ lại chuyện hôm nay một hồi, liền đi tìm lão bản khách sạn mua một phần đồ ăn, bưng ngay hành lang lầu hai, ăn ở khách sạn.
Ánh nắng chiều hoàng hồng, dần dần biến mất, từ lầu hai nhìn ra ngoài, một mảnh tường đất tro bụi, tầng tầng lớp lớp. Cách đó không xa trong sân có cây thấp cây thấp đèn đuốc sáng trưng, đầu người nhốn nháo, còn có thanh âm líu ríu cùng hát hí khúc truyền đến, là có người cưới uống rượu.
Du Hồng Trác ăn cơm, nhìn khí tức an lành này, lại nhớ tới cửa khách sạn, mọi người trong thành đều nôn nóng bất an. Khi mình và vợ chồng Triệu gia tới, gặp đoàn xe Kim nhân kia -- bọn họ rời khỏi thành Trạch Châu, có lẽ cũng cảm nhận được sự không yên ổn của nơi này. Lúc này cả nhà kết thân, cũng không biết có phải thừa dịp trước mắt thái bình hay không, muốn làm xong việc này.
Mấy năm qua, trung nguyên rung động, cái gọi là không yên ổn, sớm đã không còn là trò đùa nữa rồi.
Chạng vạng tối chìm xuống, trong khách sạn cũng thắp đèn, không khí còn có chút khô nóng, du Hồng Trác ở trong ánh sáng nhạt nhìn ngọn đèn vạn gia trước mắt, không biết có phải là toà thành trì này cuối cùng thái bình hay không.
Lòng có trắc ẩn, nhưng sẽ không để trong lòng.
Hắn ta đã sớm trải qua.
Thân thể trần trụi...
Đêm xuống vạn nhà đèn đuốc ở trong bầu trời đêm thành thị nổi bật ra khí tức náo nhiệt, lấy Trạch Châu làm trung tâm, lốm đốm lan tràn, quân doanh, dịch trạm, thôn trang, ngày thường người đi đường không nhiều, núi rừng, trong đêm này cũng sáng lên quang mang thưa thớt.
Thành Trạch Châu đã lâu không có cảnh tượng náo nhiệt như vậy, ngoài thành, bầu không khí đều có vẻ khẩn trương.
Bầu không khí khẩn trương, các loại sự tình đều rất nhiều. Phủ đệ Tri Châu Trạch Châu, một ít kết bạn đến đây thỉnh cầu quan phủ đóng cửa thành không cho ngoại nhân tiến vào. Thân dân Tri Châu Lục An Dân vừa mới lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, lo âu đi vài vòng trong đại sảnh này, ngồi xuống ghế.
Yêu cầu của thân dân nhà quê khó có thể đạt tới, cho dù cự tuyệt cũng không dễ dàng, nhưng dù sao người đã rời đi, theo lý mà nói cảm xúc của hắn cũng đã ổn định. Nhưng vào lúc này, vị Lục Tri Châu này hiển nhiên vẫn còn có sự tình khó xử khác, ánh mắt hắn ngồi trên ghế không yên suy nghĩ một hồi, rốt cục vẫn phủi phủi phủi cái ghế, đứng lên, đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Cửa phòng có hai thị vệ và một thị nữ canh giữ. Lục An Dân đi tới cúi đầu hỏi thị nữ: "Vị cô nương kia có ăn gì không?"
Thị nữ lắc đầu: "Bẩm lão gia, vẫn chưa có."
Lục An Dân nhíu nhíu mày, chần chờ một chút, cuối cùng cũng đưa tay đẩy cửa đi vào.
Võ Triều khuynh đảo, thiên hạ hỗn loạn, Lục An Dân đi tới vị trí ngày hôm nay, đã từng là tiến sĩ Cảnh Hàn sáu năm, trải qua đề tên Kim Bảng, vượt mã du phố, cũng từng trải qua vạn người ly loạn, hỗn chiến đói khổ. Tới bây giờ mới được như vậy., Ở dưới trướng Hổ Vương, thủ hộ Ngự Nhất Thành, rất nhiều quy củ đều đã hủy hoại, rất nhiều sự tình hỗn loạn hắn cũng đã tận mắt chứng kiến, nhưng đến thế cục ở Trạch Châu lúc này khẩn trương, hôm nay tới bái phỏng hắn, thực là làm hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn và khó giải quyết.
Cửa phòng đẩy ra, trong ngọn đèn dầu của Hinh Hoàng, có một bàn thức ăn đã nguội ngắt từ lâu, ngồi dưới ngọn đèn dầu bên gian phòng, lại là một nữ ni tăng y như nước, nữ ni mang tóc dài rủ xuống, đang cúi đầu, gảy gảy tràng hạt nơi đầu ngón tay. Nghe thấy tiếng mở cửa, nữ ni ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Lục An Dân, Lục An Dân thở dài trong lòng.
Thời đại hỗn loạn, tất cả mọi người đều thân bất do kỷ. Uy hiếp sinh mệnh, uy hiếp của quyền lực, mọi người sẽ thay đổi, Lục An Dân đã gặp qua quá nhiều. Nhưng chỉ trong cái nhìn này, hắn vẫn có thể cảm nhận được, có một số thứ trong ánh mắt của nữ ni vẫn quật cường sinh tồn, đó là thứ hắn muốn nhìn thấy, nhưng lại không quá muốn nhìn thấy ở chỗ này.
Vì vậy hắn thở dài một hơi, giơ tay sang bên cạnh: "Lý cô nương..." Hắn dừng một chút: "Ăn rồi à?"
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Đối mặt với vị nữ nhân trước đây tên là Lý sư sư, hôm nay có thể là toàn bộ thiên hạ phiền toái cùng khó giải quyết nhất này, Lục An Dân nói ra những lời không có ý mới hay ý kiến gì.
Nữ ni đứng dậy, dịu dàng thi lễ với hắn một cái. Lục An Dân lại thở dài một tiếng.
Đáng tiếc nàng không phải chỉ tới ăn cơm...
Thân thể trần trụi...
Đèn đuốc, Tố Trai, quang mang điểm điểm, có tiếng nói.
"... Lúc trẻ, hăng hái, sau khi đề tên Kim Bảng, đến huyện lệnh ở Vụ Châu kia. Huyện thành nhỏ, trị còn tạm được, chỉ là rất nhiều chuyện nhìn không quen, không bỏ qua được, ba năm khảo thí, cuối cùng lại ăn quả đắng... Ta làm được, tính tình thẳng thắn thẳng thắn., Tự giác thân phận tiến sĩ, đọc sách thánh hiền, chưa từng thẹn với người, hà tất phải chịu bực này keo kiệt, cho dù trên đầu có phương pháp, trong chốc lát cũng cố gắng không muốn khai thông, mấy năm sau đụng phải đầu rơi máu chảy, dứt khoát từ quan không làm nữa. Cũng may trong nhà có tiền nhàn rỗi, danh tiếng của ta cũng không tệ, qua một đoạn thời gian an lành."
"... Về sau Kim nhân xuôi về nam, theo người nhà trốn đông trốn tây, ta còn nghĩ tụ tập một đám người ngăn cản, người tụ tập, ồn ào hò hét không bao lâu lại tan mất. Người bình thường thì biết cái gì a, quốc gia tan nhà tan, thân không có trường vật, tụ cùng một chỗ, ở đâu muốn ăn gì, ở đâu có chứ? Không thể làm gì khác hơn là đi cướp, trên tay mình có sẵn đao, đối với người bên cạnh... đặc biệt hạ thủ, ha ha, cũng không khác gì Kim nhân..."
"... Cứ như vậy đi, người đã tán đi rồi, về sau lại chạy a, trốn a trốn a, nguyên phối thê tử của ta mang theo con trai lớn... Chết trong chiến loạn rồi, phụ thân đã chết, ta có hai lần sắp chết đói. Thiếp thất ném con gái, cũng chạy cùng người khác..." Trong ánh đèn, Lục An Dân đang cầm chén rượu, trên mặt mang theo nụ cười, dừng lại một hồi lâu, có chút tự giễu cười: "Lúc đó ta nghĩ a, có lẽ người vẫn không tiêu tan, ngược lại còn đỡ một chút..."
Nữ ni đối diện đưa cho hắn một đũa, Lục An Dân nhìn một lát, hắn gần bốn mươi tuổi, khí chất nho nhã, đúng là giai đoạn mị lực trầm lắng nhất của nam nhân, đưa tay ra: "Lý cô nương không cần khách khí."
Hắn nói xong lại khẽ mỉm cười: "Bây giờ nghĩ lại, lần đầu tiên gặp Lý cô nương, chắc là đã ở hơn mười năm trước rồi. Khi đó Biện Lâu vẫn còn, ta ở bên cạnh Ngự Sơn phố, thích tới ăn mì thịt bát, mì thịt hoàn. Năm đó tuyết lớn, mùa đông ta tới, mãi vẫn chờ đến năm sau..."
Nữ ni đối diện cũng mỉm cười hoài niệm: "Người mà Lục Tri Châu nhìn thấy chắc là một tiểu cô nương."
Lục An Dân nhìn mặt Lý sư phụ: "Lúc ấy Lý cô nương ước chừng hơn mười tuổi, đã là nhóm người cấp bậc cao nhất trên tầng gác. Trong các cô nương lúc đó, tính tình Lý cô nương khác với người khác nhất, nhảy ra tục, có lẽ cũng vì vậy, bây giờ mọi người đã kiều diễm, chỉ có Lý cô nương vẫn vang danh thiên hạ."
Sư phụ cúi đầu: "Ta có thể được gọi là danh chấn thiên hạ gì chứ..."
Lục An Dân nghiêm mặt: "Năm ngoái tháng sáu, Mang Dương Đại Thủy, Lý cô nương chạy tới chạy lui, nói phát động phú hộ chung quanh xuất lương, phát cháo cứu trợ thiên tai, người sống vô số, phần nhân tình này, người trong thiên hạ đều sẽ nhớ kỹ."
"Vậy thì không coi là ta làm." Sư phụ thấp giọng nói một câu: "Người xuất lương không phải ta, người chịu khổ cũng không phải ta, ta làm cái gì, đơn giản chỉ là nể mặt, đến các nhà, quỳ xuống dập đầu mà thôi. Nói là xuất gia, mang theo tu hành, trên thực tế, vẫn là làm chuyện sắc lang nhân. Đến được chỗ này, ta lại gánh vác hư danh này, mỗi ngày đều sợ hãi."
Nữ tử bình tĩnh nói, Lục An Dân trong lúc nhất thời lại hơi ngẩn ra, sau đó mới lẩm bẩm nói: "Lý cô nương... làm đến trình độ này rồi."
"Mọi người đều có hi vọng." Sư phụ thấp giọng nói.
"Đúng vậy." Lục An Dân cúi đầu ăn một miếng thức ăn, sau đó lại uống một chén rượu, trong phòng trầm mặc hồi lâu, chỉ nghe sư phụ nói: "Lục Tri Châu, sư phụ hôm nay đến đây, cũng là vì có chuyện, Dục Nhan nhờ..."
Lục An Dân chỉ trầm mặc gật gật đầu.
"Cầu Lục Tri Châu có thể nghĩ biện pháp đóng cửa thành, cứu những người sắp chết kia."
Lục An Dân lắc đầu: "... Sự tình không đơn giản như sư cô nương nghĩ."
"Nhưng chung quy vẫn có biện pháp, để người vô tội chết ít một chút." Nữ tử nói xong, Lục An Dân cũng không trả lời, một lát sau, nàng tiếp tục mở miệng nói: "Bên bờ sông vàng, Quỷ Vương bị trói, bốn mươi vạn quỷ đói bị tách ra, giết đến mức máu chảy thành sông. Bây giờ các ngươi bắt vị Vương Sư Đồng kia về đây, gióng trống khua chiêng xử trí., Để răn đe thì thôi đi, hà tất phải ảnh hưởng tới người vô tội. Bên ngoài thành Trạch Châu, mấy ngàn con quỷ đói đang tiến về phía này, cầu xin các ngươi thả Vương Sư Đồng ra, ít ngày nữa là đến. Những người này đến Trạch Châu, khó may mắn xử lý, Trạch Châu cũng rất khó thái bình, các ngươi có quân đội, đuổi bọn chúng chạy thoát cũng được, cần gì phải giết người... "
Lục An Dân ngồi thẳng dậy: "Vậy sư cô nương có biết không, bây giờ nàng tới Trạch Châu cũng là rất nguy hiểm đúng không?"
Nữ nhân nhìn hắn: "Ta chỉ muốn cứu người."
"Tình hình trong đó phức tạp, sư phụ ngươi không hiểu." Lục An Dân dừng một chút: "Nếu ngươi muốn cứu người, vì sao không đi cầu vị kia?"
Sư phụ hoang mang một lát: "Vị nào vậy?"
"... Người cầm cờ đen kia."
Cô hiểu, nhìn Lục An Dân: "Nhưng... hắn chết rồi."
Lục An Dân bốp một tiếng buông đũa xuống, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng, muốn phân biệt trong này là thật hay giả.
Sở dĩ Lục An dân không muốn gặp Lý sư phụ, cũng không phải vì sự tồn tại của nàng đại biểu cho những ký ức thời gian tốt đẹp. Nàng sở dĩ khiến người ta cảm thấy phiền phức và khó giải quyết, còn mục đích hôm nay nàng tới đây, chính là vì thế cục của toàn bộ Trạch Châu hiện nay., Nếu muốn đánh tới cùng, Thái Nhất nửa đều là vì "người" kia trong miệng hắn không thoát khỏi quan hệ. Mặc dù trước đó đã nghe qua không ít lần tin đồn vị tiên sinh kia đã chết, nhưng lúc này trong miệng đối phương lại nghe được đáp án dứt khoát như thế, trong khoảng thời gian ngắn, cũng làm cho Lục An Dân cảm thấy có chút suy nghĩ hỗn loạn.
Đây rốt cuộc là thật, là giả, trong lúc nhất thời hắn cũng không thể phân rõ ràng...