Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Buổi chiều hôm nay tới, ta vẫn luôn nghĩ, buổi trưa nhìn thấy thích khách kia. Việc hộ tống quân đội Kim cẩu chính là hán nhân chúng ta, nhưng khi thích khách ra tay, hán nhân kia lại vì thân thể chó vàng mà dùng thân thể cản tên. Ta trước kia nghe người ta nói, quân đội Hán nhân làm sao chiến lực không chịu nổi, hàng Kim lại càng thêm tham sống sợ chết, chuyện bực này, thật sự nghĩ không ra là vì cái gì..."
Từ khách sạn Lương An đi ra ngoài, con đường bên ngoài không nhiều người lắm nghề, Du Hồng Trác vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện. Triệu tiên sinh kia nói xong nghiêng đầu nhìn hắn, đại khái không ngờ hắn lại buồn rầu vì chuyện này, nhưng lập tức cũng cười khổ mở miệng, hắn giảm âm thanh xuống chút ít, nhưng đạo lý lại thực sự quá đơn giản.
"Việc này a... Có gì mà kỳ quái, bây giờ Đại Tề được nữ chân nhân nâng đỡ, bọn họ là người thượng đẳng chân chính. Qua vài năm, bên ngoài thì phản kháng không nhiều, ám sát ngầm vẫn có. Nhưng chuyện liên quan tới nữ tử, hình phạt nghiêm ngặt nhất., Một khi những nữ quyến này xảy ra chuyện, binh lính phải ngồi liên tục, người nhà của bọn họ sẽ bị liên luỵ, ngươi xem người trên con đường hôm nay, nữ chân nhân truy cứu xuống dưới, tất cả đều bị giết sạch, cũng không phải đại sự gì... Qua vài năm, đây đều đã từng xảy ra."
Triệu tiên sinh nói xong chuyện này, giọng điệu bình thản bình thản chỉ là trình bày, đương nhiên là hiện thực, trong lúc nhất thời Du Hồng Trác lại không biết nên nói cái gì cho phải.
"Người nọ vì nữ thật quý nhân mà cản một mũi tên, đó là cứu tính mạng mọi người, nếu không, nữ thật chết một người, hán nhân ít nhất phải trăm người đền mạng, ngươi nói bọn họ có thể làm gì?" Triệu tiên sinh nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa: "Mặt khác, có lẽ còn chưa phải chủ yếu."
Phía trước đèn đuốc sáng dần, hai người đã đi ra thao đường, tới đầu đường có người đi đường.
"Chiến tranh cũng được, năm thái bình cũng được, nhìn nơi này, người đều phải sống qua ngày. Võ Triều mới rời khỏi đây được vài năm, mọi người còn đang nghĩ cách phản kháng, nhưng trên thực tế, một con đường đi lên đã không còn, làm lính muốn làm tướng quân, cho dù không thể cũng muốn kiếm chút bạc, để bổ gia dùng, người buôn bán muốn làm tài chủ, nông dân muốn địa phương chủ..."
Triệu tiên sinh một mặt nói, một mặt chỉ vào người đi đường trên con đường này nói: "Ta biết ý nghĩ của Du tiểu huynh đệ, mặc dù không thể thay đổi, chí ít cũng không phải vì ác, cho dù bất đắc dĩ làm ác, đối mặt với những nữ chân nhân này..., Ít nhất cũng không thể thật tâm đầu phục bọn hắn, cho dù đầu nhập vào phe hắn, gặp bọn hắn muốn chết, cũng phải tận lực khoanh tay đứng nhìn... Nhưng mà, ba năm năm, thời gian năm năm mười năm..., Đối với một người mà nói, là rất dài, đối với người một nhà, càng thêm gian nan. Mỗi ngày đều không lo sợ lương tâm, cuộc sống rất vất vả, chờ Võ Triều nhân trở về? Nữ nhân trong nhà ngươi muốn ăn thịt?, Hài tử thèm máu, ngươi lại có thể trơ mắt nhìn bao lâu? Nói một cách chân thật, võ triều cho dù có thể trở về, mười năm hai mươi năm sau, rất nhiều người nửa đời sau phải ở chỗ này, mà thời gian nửa đời, có khả năng quyết định chính là hai đời người đời trước cả đời. Nữ chân nhân là tốt nhất thông đạo thượng vị, cho nên lên chiến trường tham sinh sợ chết để bảo hộ nữ chân nhân xả thân, kỳ thật không có gì lạ."
Hai người một đường đi về phía trước, đợi đến khi Triệu tiên sinh nói xong những lời đơn giản và bình thản này, Du Hồng Trác lại ấp úng mở miệng, đối phương nói nửa đoạn hình phạt đầu tiên, đương nhiên y có thể nghĩ đến, nửa sau, lại có chút mê hoặc. Y vẫn còn trẻ tuổi, đương nhiên không thể giải thích được trọng lượng sinh tồn, cũng không thể lý giải được chỗ tốt và tính trọng yếu dựa vào phụ nữ chân nhân.
Hắn hoang mang một lúc lâu: "Vậy... Tiền bối nói là, bọn họ không phải người xấu..."
Triệu tiên sinh vỗ vai ông: "Con hỏi ta chuyện này là vì sao, cho nên ta mới nói lý do cho con. Nếu con hỏi kim nhân tại sao phải đánh xuống, ta cũng có thể nói lý do cho con. Chỉ là lý do không liên quan tới tốt xấu. Đối với chúng ta, bọn họ không hơn không kém người xấu, điều này không sai."
"Vậy chúng ta phải làm thế nào..."
"Chúng ta phải giết người của bọn họ, ép chết vợ của bọn họ, con cái chết của bọn họ." Triệu tiên sinh giọng điệu ôn hòa, Du Hồng Trác nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng cũng chỉ thấy biểu cảm tùy ý đương nhiên. "Bởi vì có một điều chắc chắn, người như vậy nhiều lên., Bất kể là vì lý do gì, nữ chân nhân đều sẽ thống trị Trung Nguyên nhanh hơn, đến lúc đó hán nhân cũng chỉ có thể như chó, lấy mạng đi lấy lòng người khác. Cho nên, mặc kệ bọn họ có lý do gì, giết bọn họ, sẽ không sai."
"Vâng." Du Hồng Trác mở miệng nói.
Dọc đường đi, ba ngày đồng hành, Triệu tiên sinh và Du Hồng Trác trò chuyện không ít, trong lòng ông mỗi lần nghi hoặc, Triệu tiên sinh giải thích một phen, hơn phân nửa sẽ khiến ông sáng tỏ thông suốt. Đối với những hán binh được coi là người kim, tâm tính của Du Hồng Trác, đương nhiên cũng cảm thấy giết rất thoải mái, nhưng lúc này lời nói ôn hòa và tràn đầy sát khí của Triệu tiên sinh lại khiến ông cảm thấy ngơ ngẩn.
Sau đó hai người đi dọc theo đường phố trong thành Trạch Châu, tìm một quán trà náo nhiệt nhất, gọi trà điểm trước cửa sổ gần phố lầu hai, Triệu tiên sinh nói: "Ta có một số việc, ngươi ở đây chờ ta một lát." Liền rời đi. Thành Trạch Châu phồn hoa không bằng Trung Nguyên lúc trước.", Thành thị lớn ở Giang Nam, nhưng trên quán trà điểm tâm ngọt ngào, ca nữ dịu dàng đối với Du Hồng Trác mà nói lại là hưởng thụ khó có được. Hắn ăn hai miếng bánh, nhìn một mảnh đèn đuốc mê ly chung quanh, đầu không khỏi lại nhớ tới chuyện làm hắn mê hoặc.
Đợi đến khi kịp phản ứng, Triệu tiên sinh đã trở về, ngồi xuống đối diện, đang uống trà: "Nhìn thấy ngươi đang suy nghĩ chuyện gì, trong lòng ngươi có vấn đề, đây là chuyện tốt."
"Triệu tiền bối..."
Triệu tiên sinh cầm chén trà, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: Chuyện ông nói giết cả nhà lúc trước cũng không có vẻ nghiêm túc, nhưng lúc này lại không giống: "Hồn nhân có mấy loại, theo người khác lăn lộn theo dòng nước, loại người này là lưu manh trong rừng xanh., Không có tiền đồ gì. Một đường chỉ hỏi cương đao trong tay, thẳng tới lui, khoái ý ân cừu, có một ngày có thể trở thành đại hiệp một đời. Cũng có sự tình cân nhắc, đối với kẻ nhát gan làm sai hai khó khăn, có lẽ sẽ biến thành phú ông trong con cháu đầy đường. Tập võ, đại đa số là ba con đường này."
Hắn nhấp một ngụm trà, dừng một chút: "Nhưng chỉ có đi con đường thứ tư, mới có thể trở thành đại tông sư chân chính."
Du Hồng Trác đứng lên: "Triệu tiền bối, ta..." Hắn chắp tay muốn quỳ xuống, đây là đại lễ muốn bái sư, nhưng đối diện vươn tay ra nâng hắn lên, đẩy lại trên ghế: "Ta có một câu chuyện, nếu ngươi muốn nghe, nghe xong hẵng nói."
Du Hồng Trác vội vàng gật đầu. Triệu tiên sinh kia cười cười: "Đây là một trong số ít người biết trong rừng xanh, võ nghệ cao nhất đời trước là cường giả, tay cầm chu bản, từng đối mặt với tâm ma Ninh Nghị kia hai lần. Tính cách Chu Tiễn Phương Chính, tâm ma Ninh Nghị tâm ngoan thủ lạt thủ ác., Hai lần đối mặt đều không coi là vui vẻ... Nghe nói lần đầu tiên là sau khi Thủy Bạc Lương Sơn bị diệt, cánh tay sắt cứu đệ tử Lâm Xung ra mặt, đồng thời tiếp mệnh lệnh của Thái Úy phủ, muốn giết Tâm Ma..."
Trên đường phố người qua lại, trên quán trà là đèn đuốc chập chờn, ca nữ xướng thoại cùng lão giả hai bên. Du Hồng Trác nghe tiền bối trước mặt kể về lời đồn đại võ lâm nhiều năm về trước, Chu bản cùng tâm ma kia chạm mặt tại Sơn Đông, sau đó lại đến sau đó., Hoạn nước hung hăng, lão nhân trong tai ương lương thực chạy trốn, mà tâm ma ở kinh thành ngăn cơn sóng dữ, lại đến lúc người giang hồ cùng tâm ma giao phong, Chu Bản vì thế tâm ma trò chuyện ngàn dặm mà chạy, sau đó lại bởi vì tâm ma thủ đoạn ác độc không vui mà tán...
Trong rừng xanh, hai người một chính một tà truyền kỳ, sau lần hội tụ này không còn gặp mặt nữa. Lão nhân tuổi hơn tám mươi vì ám sát nữ tử Chân Nguyên soái nên ít khi chết trong sát trận ở Vụ Châu. Mà mấy năm sau, Tâm Ma Ninh Nghị dấy lên binh phong cường liệt, chính diện chém giết nhau ở Tây Bắc ba năm rồi hy sinh trong trận đại chiến kia. Thủ đoạn khác biệt, hai người cuối cùng cũng bước lên con đường tương tự như vậy...
Nhưng nghe những chuyện này, Du Hồng Trác liền cảm thấy trong lòng mình đang cuồn cuộn thiêu đốt.
Triệu tiên sinh dùng chén trà gõ lên bàn một cái: "... Chu Hãn là tông sư một đời. Nói lại thì hẳn là ông ta không thích Ninh Lập bền bỉ, nhưng ông ta vẫn vì Ninh Nghị mà chạy ngàn dặm. Sau khi ông ta chết, đầu người do đệ tử Phúc Lộc mang ra, nơi chôn xương sau đó được Phúc Lộc báo cho Ninh Lập bền vững, bây giờ có thể đã không còn ai biết. Mà tâm ma Ninh Nghị tâm ma cũng không biết., Cũng không thích Chu Bội, nhưng sau khi Chu Bội chết, hắn vì hành động hùng tráng của Chu Bộ, vẫn như cũ không tiếc sức lực tuyên truyền. Nói cho cùng, Chu Bộ không phải người nhát gan, hắn cũng không phải loại người hỉ nộ tùy tâm, khoái ý ân cừu, đương nhiên cũng không phải nhát gan..."
"Hắn biết Ninh Lập kiên quyết làm chuyện gì. Hắn cũng biết về sự tình cứu trợ thiên tai. Từng chuyện hắn đánh qua sơn trại, có thể đưa ra tác dụng chỉ sợ cũng không thể bằng cổ tay Ninh Nghị., Nhưng hắn vẫn làm tất cả những chuyện hắn có thể làm. Ở Vụ Châu, hắn không phải không biết ám sát cửu tử nhất sinh, có khả năng hoàn toàn vô dụng, nhưng hắn không có nhìn trước mắt, hắn đã dùng toàn bộ lực lượng của mình. Ngươi nói, hắn rốt cuộc là loại người gì?"
Du Hồng Trác cau mày, suy nghĩ cẩn thận, Triệu tiên sinh nở nụ cười: "Hắn đầu tiên là một người biết động não, giống như ngươi bây giờ, nghĩ tới chuyện tốt, xoắn xuýt là chuyện tốt, mâu thuẫn là chuyện tốt, nghĩ không ra cũng là chuyện tốt. Nhớ lại vị lão nhân gia kia, hắn gặp bất cứ chuyện gì cũng chưa từng có từ trước đến nay., Người bình thường nói tính cách của hắn là Phương Chính, đây chính là kẻ cứng nhắc sao? Không phải, cho dù là thủ đoạn cực đoan của Tâm Ma Ninh Nghị, hắn cũng có thể chấp nhận, điều này nói rõ hắn đã xem qua mọi thứ, cái gì cũng hiểu, nhưng cho dù như vậy, gặp chuyện xấu, ác sự, cho dù không thay đổi được, cho dù có chết thì hắn vẫn quyết chí tiến lên..."
"Người bình thường khi bắt đầu suy nghĩ chuyện, chẳng mấy chốc sẽ cảm thấy khó khăn, ngươi sẽ cảm thấy mâu thuẫn —— người bình thường luôn thích nói, ta chính là người bình thường, ta không thể lo được cái này, không lo được cái kia, nói đã cố gắng hết sức, nói cho dù như vậy, ta có thể thay đổi cái gì, thế gian có được song toàn pháp, nghĩ đau đầu... Nhưng thế sự vốn là gian nan, người đi trong khe hở, mới gọi là hiệp."
"Buổi trưa hôm nay ngươi cảm thấy, tên hán cẩu cản mũi tên cho người vàng kia đáng chết, buổi tối có thể cảm thấy, hắn có lý do của mình, nhưng hắn có lý do, ngươi không giết hắn sao? Ngươi giết hắn, có muốn giết người nhà của hắn hay không? Nếu như ngươi không giết?, Người khác muốn giết, ta muốn ép chết thê tử của hắn, lúc đứa con của hắn ngã xuống, ngươi không ngăn cản được ta sao? Ngươi làm sao ngăn cản ta. Lúc ngươi giết hắn, chẳng lẽ ý nghĩ của hắn là những người trên vùng đất này chịu khổ đáng chết? Những chuyện này, nếu có thể nghĩ thông suốt, ngươi vung đao ra, có thể có sức mạnh lớn nhất."
Triệu tiên sinh rót cho mình một chén trà: "Đạo Tả tướng gặp mặt, dọc đường đồng hành, đúng là ta và ngươi cũng coi như có duyên phận. Nhưng nói thật, thê tử của ta, nàng nguyện ý chỉ điểm cho ngươi, là nhìn trúng ngộ tính trên đao pháp của ngươi., Mà ta nhìn trúng, là năng lực một phản ba của ngươi. Từ nhỏ ngươi chỉ biết cứng nhắc luyện đao, lĩnh ngộ một lần giữa sinh tử, là có thể rót vào trong đao pháp, đây là chuyện tốt, nhưng cũng không tốt., Đao pháp khó tránh khỏi thấm vào nhân sinh tương lai của ngươi, vậy thì thật đáng tiếc. Phải đánh vỡ từng cái khung, thẳng tiến không lùi, đầu tiên phải tìm hiểu rõ ràng tất cả khung xương, loại tuổi còn trẻ này cảm thấy tất cả quy củ trên đời đều là rác rưởi cùng tục nhân không thể cứu thuốc. Ngươi phải cảnh giác, không nên biến thành người như vậy."
Du Hồng Trác suy nghĩ trong chốc lát: "Tiền bối, nhưng ta không biết nên làm thế nào..."
"Xem và ngẫm nghĩ, từ từ nghĩ lại, đây chỉ là nói, cất bước phải cẩn thận, vung đao phải kiên quyết. Chu tiền bối từ trước đến nay chưa từng có, kỳ thật là người cực kỳ cẩn thận, hắn thấy rất nhiều, nghĩ nhiều mới khám phá ra được, mới có thể chân chính một bước tiến không lùi. Ngươi ba bốn mươi tuổi có thể có thành tựu, đã là vô cùng tốt rồi."
Triệu tiên sinh mỉm cười: "Mấy năm nay ta quen với lão sư, dạy nhiều học sinh, không khỏi thích lải nhải, giữa ta và ngươi có vài phần duyên phận, cũng không cần đa lễ, ngầm hiểu nhau. Ta nói cho ngươi biết, tốt nhất chính là câu chuyện này... mấy ngày tới vợ chồng ta có một số việc muốn làm ở Trạch Châu, ngươi cũng có chuyện của ngươi, nửa con đường bên này, chính là phân đà của Đại Quang Minh giáo, ngươi có hứng thú, có thể đi qua xem thử."
Ánh mắt Du Hồng Trác nhìn qua bên kia.
Triệu tiên sinh uống trà: "Võ nghệ của Hà sóc Thiên Đàm chính xác không tệ, bây giờ ngươi còn không phải là đối thủ, suy nghĩ nhiều, trong vòng ba năm, chưa chắc không thể giết hắn. Về phần vị Tứ ca kia của ngươi, nếu có thể tìm được, không ngại hỏi rõ ràng một chút, là giết hay trốn, không thẹn với lương tâm."
Trong lòng Du Hồng Trác vẫn còn hỗn loạn, chuyện đối phương nói với hắn, dù sao cũng quá lớn. Hôm nay trở về, Du Hồng Trác lại nghĩ tới chút ít nghi hoặc, mở miệng hỏi thăm, Triệu tiên sinh trả lời rất rõ ràng., Không nói gì khiến hắn ngơ ngẩn. Ban đêm luyện võ nghệ xong, hắn ngồi trong phòng khách sạn, cảm xúc chập trùng, nhiều nhất là vì nghe câu chuyện của Chu tông sư mà bành trướng: Thiếu niên mười bảy tuổi mặc dù nhớ kỹ lời của đối phương, nhưng nhiều nhất vẫn mơ tưởng đến tương lai, đối với mong muốn trở thành đại hiệp như Chu tông sư.
Cứ như vậy, đáy lòng hắn bỗng nhiên xẹt qua một việc khiến hắn hơi thất thần.
Hắn nhớ tới đêm khi rời thôn, hắn vung đao giết rất nhiều hòa thượng của Đại Quang Minh giáo, lại giết vài cô gái kia, cuối cùng vung đao giết về phía thiếu nữ nguyên bản là hôn thê của hắn, lúc đối phương cầu xin tha thứ, nàng nói: "Cẩu tử, ngươi chớ giết ta, chúng ta cùng nhau lớn lên, ta làm vợ ngươi... "
Hắn cùng cô gái mặc dù đính hôn, nhưng muốn nói tình cảm, lại không coi là khắc cốt minh tâm. trần dục kia một đường chém, giết tới cuối cùng, có chút chần chờ, nhưng lập tức vẫn là một đao chém xuống, trong lòng đương nhiên có lý do, nhưng càng nhiều hơn là bởi vì như vậy đơn giản cùng thống khoái, không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng đến lúc này, hắn mới đột nhiên nghĩ đến, hắn mới đột nhiên nghĩ đến., Thiếu nữ mặc dù được đưa vào miếu hòa thượng, nhưng cũng chưa chắc là cam tâm tình nguyện của nàng, hơn nữa, lúc ấy thiếu nữ nhà nghèo, trong nhà của mình sớm đã không thể tiếp tế, nhà nàng không như vậy, lại có thể tìm được bao nhiêu đường sống, chung quy là cùng đường không đường, hơn nữa, cùng với hôm nay hán nhân binh sĩ kia đi vào đường cùng, lại không giống.
Lúc ấy, bản thân mình vốn có thể trì hoãn một đao kia.
Hắn trẻ tuổi, cha mẹ cùng nhau rời đi, hắn lại trải qua quá nhiều chém giết, nơm nớp lo sợ, thậm chí là sắp chết đói. Mấy tháng qua nhìn con đường giang hồ duy nhất trước mắt, dùng khí thế của mình che giấu tất cả, lúc này quay đầu lại nghĩ, hắn đẩy cửa sổ khách sạn ra, mắt thấy hào quang tinh nguyệt trên trời bình đạm, trong lúc nhất thời lại đau lòng như cắt. Trong lòng trẻ, liền chân chính cảm nhận được sự phức tạp của cuộc đời.
Hắn ngược lại không biết, lúc này trong phòng trên lầu khách sạn, Triệu tiên sinh đang phàn nàn với thê tử "Tiểu hài tử phiền toái" thật, thu dọn hành lý rời đi.
Ngày hôm sau Du Hồng Trác tỉnh lại từ trên giường, liền thấy trên bàn lưu lại lương khô và ngân lượng, cùng với một quyển đao pháp tâm đắc mỏng manh, đi lên trên lầu, gian phòng của vợ chồng Triệu thị sớm đã người đi phòng trống - đối phương cũng có chuyện quan trọng, đây là cáo biệt. Hắn thu thập tâm tình, xuống dưới luyện tập hai lần võ nghệ, ăn bữa sáng, mới lặng lẽ ra ngoài, đi theo hướng phân đà Đại Quang Minh giáo.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Phải xem cho kỹ, chậm rãi suy nghĩ, lúc vung đao, mới có thể một bước tiến không lùi - hắn chỉ đem chuyện này ghi tạc trong lòng.
Lúc này mới là sáng sớm, một đường còn chưa đi tới quán trà hôm qua, liền thấy đầu đường phía trước vang lên một mảnh tiếng động lớn rầm rĩ, binh lính Hổ Vương đang xếp hàng phía trước mà đi, lớn tiếng tuyên bố cái gì đó. Du Hồng Trác chạy tới phía trước., Đã thấy mười mấy tên binh sĩ áp giải Lục Lâm Nhân mang thương tích đang đi về phía chợ, từ trong tiếng tuyên cáo của bọn họ, có thể biết những người này chính là phỉ nhân hôm qua định cướp ngục, đương nhiên cũng có khả năng là dư nghiệt cờ đen, hôm nay nếu bị áp giải tại quảng trường, một mực biểu thị chúng mấy ngày.
Lúc này vẫn còn đang phập phồng, trong thời tiết nóng bức như vậy, khi biểu thị mọi người, chính là muốn phơi chết những người này, chỉ sợ cũng là mồi nhử để đối phương ra tay. Du Hồng Trác đi theo một hồi, những người Lục Lâm kia nghe thấy một đường chửi ầm lên, có người nói: "Có người cùng gia gia một đấu một..." Có người nói: "Mười tám năm sau lại là một hảo hán -- "Điền Hổ, Tôn Kỳ, nãi nãi nãi nãi nãi nãi nãi."
Trên đường cũng có dân chúng cầm lấy tảng đá ném tới, gạt qua nhổ nước miếng - bọn họ ở Trung Nguyên hỗn loạn này thật vất vả mới có thể sống yên ổn hơn mấy ngày so với nơi khác, đối với những người Lục Lâm này hoặc là dư nghiệt của cờ đen, lại không giống nhau.