Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Võ giới xây dựng tám chín tháng sáu, một tin tức khiến người ta phấn chấn đang truyền về phía nam trường giang.
Sự tình bắt đầu từ năm thứ bảy bắt đầu, võ, Tề Song phương tại Trung Nguyên của Tương Dương, khu vực biên giới Giang Nam diễn ra mấy trận đại chiến. Lúc này Hắc kỳ quân đã biến mất ở phía Tây Bắc đã được một năm, Lưu Hinh tuy đi lại cũng đã được một năm, nhưng cái gọi là "Đại Tề" chẳng qua chỉ là một con chó săn của môn hạ nữ chân mà thôi., Trong nước dân không nói chuyện sinh sôi, dưới tình huống quân đội không có chiến ý, một đám tướng lĩnh lấy Trấn phủ sứ Đại Dương Võ Triều Lý Hoành cầm đầu nắm lấy cơ hội, hưng binh phạt bắc, thu thập hơn mười châu trấn, một lần đẩy chiến tuyến về phương thức cũ đều là Biện Lương. Lý Hoành truyền dạy chư quân, cùng nhau công Biện Lương, trong lúc nhất thời danh tiếng vang dội.
Dưới tình huống như vậy, Lưu Dực mấy lần cầu viện phương Bắc, cuối cùng lệnh cho Kim Quốc xuất binh. Mùa thu năm này, Nhan Tông lệnh cho Tứ thái tử hàn thuật dẫn quân xuôi nam, dưới sự phối hợp phối hợp của tướng lĩnh Lý Thành ở dưới trướng Lưu Hinh, càn quét đại quân Lý Hoành bên cạnh. Sau khi đánh tan quân đội các phương, lại một đường từ nam tiến lên, lần lượt công phá chiếm lấy Tương Dương, Đặng Châu, Tùy Châu, Du Châu chờ chiến lược vốn thuộc về võ triều, mới bắt đầu rời đi.
Loại chiến tranh bụi đất này đối với Võ Triều cũng không phải là lần đầu tiên. Nhưng mà, mấy năm tĩnh dưỡng đối mặt với quân đội Nữ Chân vẫn như cũ không chịu nổi một kích, hai phe võ triêu ngụy Tề chiến đấu, mặc dù hưng binh mấy chục vạn, nhưng trước mặt nữ quân đội vẫn như trẻ con qua nhà, tình trạng hiện tại khiến người ta chán nản.
Đối với Kim Quốc hung hãn, Tây Bắc đã từng ương ngạnh đối kháng Kim Quốc hắc kỳ, Kính Võ Triều phản kháng, trước những lực lượng này thoạt nhìn giống như trẻ con vô lực. Nhưng lực lượng như đùa giỡn, phải chịu một cái giá lớn, nhưng tuyệt sẽ không vì vậy mà giảm đi nửa điểm., Trong chiến trận, binh sĩ chết trận không có chút dễ chịu nào, nơi rơi vào tay lê dân bách tính sẽ không giảm bớt nửa điểm áp lực về tầng nam. Phía bắc trường giang, mọi người mang theo thương tích lưu tán, bởi vì thảm kịch chiến tranh mang tới tử vong, tử vong., Cùng với đói hoang, áp bách, thậm chí trên đường chạy trối chết chém giết tranh đoạt, rất giống bóng tối và gian khổ khi ăn con dễ, đã giằng co mấy năm, ác quả sau khi trật tự mất đi, tựa hồ cũng một mực kéo dài...
Đến tám năm xuân được xây dựng, Nhạc Phi Bằng cử ba vạn quân lưng còng đến lấy quân Bắc, lấp lóe đánh về Vụ Châu do trọng binh Đại Tề phòng thủ, sau đó hù lui đại quân Lý Thành, binh không huyết nhận lấy Tương Dương, từ đó Đặng Châu dùng kỳ binh tập kích, đánh tan phản kích, hơn mười vạn quân Kim liên quân thành công thu phục sáu quận Tương Dương về kinh thành.
Bình an tháng sáu, nóng bức khó nhịn. Trong thư phòng phủ thái tử, một vòng nghị sự vừa mới kết thúc không lâu, các phụ tá từ trong phòng lần lượt đi ra ngoài. Văn người Bất Nhị được lưu lại, nhìn thái tử Quân Vũ đi lại trong phòng, đẩy cửa sổ trước sau ra.
Nhưng không có gió.
Những phụ tá khác đã lục tục đi xa, hạ nhân lấy đi chén trà đựng kẹo ở Băng Trấn. Vị này mới mười một tuổi, lúc này đã để râu. Thanh niên vốn dưỡng một bộ uy nghiêm, lúc này mới lộ ra thần sắc phiền muộn, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lộ vẻ mệt mỏi.
"Mấy ngày gần đây, ta luôn nhớ tới, tràng hoang lương thực mười một năm của Cảnh Hàn... Lúc đó ta ở Giang Ninh, nhìn thấy hoàng tỷ và đám thương nhân Giang Trữ vận chuyển lương thực cứu trợ thiên tai, dõng dạc hùng hồn, sau này biết được tình hình thực tế mới cảm thấy có chút hương vị không giống nhau. Nghe nói tiên sinh là người thân quen, cảm thấy thế nào?"
"... Thế sự khó khăn, đúng là có điểm tương tự."
"Thế sự khó khăn..."
Ngón tay Quân Vũ gõ gõ lên bệ cửa sổ, lặp lại câu này.
Cảnh Hàn mười một năm, nhiều nơi trong võ triều gặp phải lương thực hoang vắng, Hữu Tướng phủ Tần Tương đời nối liền phụ trách cứu trợ thiên tai. Lúc đó Ninh Nghị dùng lực lượng các nơi từ bên ngoài xông vào thương hộ bản địa lũng đoạn giá lương thực, thân sĩ, kết thù vô số khiến cho lương thực lúc đó Hoang khó khăn lắm mới vượt qua được. Lúc này nhớ tới chuyện Quân Vũ cảm khái có tự do.
Lúc này Nhạc Phi thu phục Tương Dương, đại bại kim, tin tức liên quân Tề Tề đã truyền đến bình an, trên thế gian ngôn luận hùng hồn, nhưng triều đình lại có nhiều cách nhìn khác nhau, những ngày này ồn ào huyên náo không ngừng.
Từ sau khi Võ triều thất lạc Trung Nguyên Nam dời, ngôn luận của triều đình chủ và triều đình chiếm đại bộ phận. Chiến tranh hai nước Kim Vũ phát triển đến nước này, rất nhiều hiện trạng đã được bày ra bên ngoài, không thể nghi ngờ, đối với nữ chân nhân như mặt trời ban trưa., Võ Triều là kẻ vô lực đối địch. Chiến tranh mấy năm nay đã sớm chứng minh việc này. Có người cảm thấy sau khi suy nghĩ đau đớn mấy năm, cuối cùng phải thu hồi đất trống, Bắc phạt trung nguyên, nhưng khám phá bảy năm, sự thật đám người Tương Dương Trấn Sứ Lý Hoành đánh tới Biện Lương chỉ chứng minh thời cơ như vậy vẫn chưa tới.
Ngay cả khi có thể luận bàn cao với quân đội ngụy trang, mặc dù có thể một đường đánh tới dưới Biện Lương thành, chủ lực Kim Quân vừa đến, còn không phải là đánh lui mấy chục vạn đại quân hay sao, thậm chí còn làm mất đi Tương Dương. Như vậy đến lúc này mới được., Quân đội Nhạc Phi thắng lợi ngụy trang, làm sao chứng minh nó không phải là khúc dạo đầu khiến cho Kim Quốc trả thù lớn hơn nữa. Lúc trước đánh tới Biện Lương, ngược lại làm mất đi Duyên Dương và Giang Hán. Bây giờ thu phục được Tương Dương, tiếp theo có phải là lại bị đánh bại Trường Giang lần nữa không?
Những nghi vấn và sầu lo như vậy không phải là không có đạo lý, cũng khiến cho lần thắng lợi này của quân đội Nhạc Phi đến triều đình đều nhạt nhẽo, thậm chí có khả năng bị khiển trách nhất định. Mà Quân Vũ đương nhiên là đứng về phe Nhạc Phi, đối với trận đại chiến này, chủ chiến phái cũng có vài điểm lý do.
Thứ nhất, bất luận hôm nay có đánh thắng hay không, muốn trong tương lai có khả năng đánh bại nữ tử, thì nhất định phải luyện binh.
Thứ hai, kim nhân đã cầm quận thứ sáu của Tương Dương, đây là Kim Quốc, ngụy Tề Nam dập đập, nếu để bọn họ củng cố phòng tuyến, lần sau Nam Lai Võ Triều sẽ chỉ mất càng nhiều địa bàn. Lúc này quay về Tương Dương, cho dù kim nhân lấy chủ lực xuôi nam cũng có thể ngăn cản bước tiến của hắn.
Thứ ba, Kim Nhân tiến về phía nam, đường hậu cần dài dằng dặc, luôn luôn phí sức luận võ. Nếu đợi đến khi hắn tu dưỡng xong, chủ động tấn công, võ triều tất nhiên khó ngăn cản, bởi vậy tốt nhất là làm xáo trộn bộ điệu của đối phương, chủ động xuất kích, tiêu hao quốc lực Kim nhân trong lúc tới lui, đây mới là kế sách tự bảo vệ mình tốt nhất.
Cầm lấy những lý do này, chủ chiến hai bên tranh đấu trên triều, làm chủ tướng một phương, nếu chỉ là những chuyện này, quân Vũ có lẽ còn sẽ không cảm khái như thế. Nhưng ở bên ngoài, càng có nhiều phiền toái, kỳ thật đều đang đổ lên vai vị thái tử trẻ tuổi này.
Võ triều dời về Nam đã mấy năm, ban đầu phồn hoa cùng bão đoàn qua đi, rất nhiều phiền toái đều lộ ra manh mối của nó. Thứ nhất là hai bên văn võ đối lập, thời đại võ triều thái bình vốn trọng văn khinh võ, kim nhân xâm lấn phía nam, quốc phá gia vong, mặc dù trong lúc nhất thời thể chế khó sửa, nhưng rất nhiều phương diện cuối cùng đã có kế sách xử lý, địa vị võ tướng cũng tăng lên.
Đến khi quân võ là thái tử, người trẻ tuổi có tính cách nóng nảy, sau khi hiểu rõ căn cơ trong triều đình rối loạn, hắn dùng thủ pháp thô bạo và bao quát Hàn Thế Trung, Nhạc Phi cùng các võ tướng tương đối có tiền đồ bảo vệ mình dưới cánh chim của mình, để bọn họ ở Trường Giang phía bắc kinh doanh thế lực, củng cố lực lượng, tùy thời chờ thời cơ bắc phạt bắc phạt., Ngay từ đầu, tình huống như vậy còn chưa có ai dám nói chuyện. Đến bây giờ, xung đột giữa hai bên đã bắt đầu xuất hiện manh mối. Trong thời gian gần một năm, triều đình đã không ngừng buộc tội với mấy đội quân võ tướng phía bắc, đại đa số là vì bọn họ chiêu mộ tư binh, không nghe văn quan sai phái, cứ như vậy mãi, ắt sẽ xảy ra đại họa.
Lần này áp chế Nhạc Phi Quân chính là hai bên tranh cãi với nhau suốt gần một năm nay.
Mà mặt khác, khi Nam Lai quy mô lớn của phương bắc qua đi, hồng lợi kinh tế ban đầu, mâu thuẫn và xung đột của hai phe nam nhân cũng bắt đầu chuẩn bị bùng nổ.
Lúc này Trung Nguyên đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, nạn dân phương bắc chạy tới phía nam, người không có vật gì, một mặt, công việc kinh tế mà bọn họ làm ra giá rẻ, mặt khác, bọn họ cũng chiếm phần lớn cơ hội công tác của người phía nam. Mà sau khi Giang Nam thế cục vững chắc, thuộc về sự kỳ thị của hai địa vực.
Dân chúng phía bắc đến đây cũng từng là thần dân của Võ triều giàu có, đến bên này đột nhiên thấp hơn người ta một bậc. Mà sau khi cảm xúc quân ái quốc của người phía nam rút đi, cũng dần dần bắt đầu cảm thấy những thân thích nghèo khổ ở phía bắc đáng ghét, đa số những người thân không có trường vật đều phải tuân thủ pháp luật kỷ luật., Nhưng bí quá hóa liều thành giặc cỏ, làm giặc cỏ cũng không ít, hoặc là cũng có kẻ ăn xin, kẻ lừa đảo, không có cơm ăn, làm ra chuyện gì cũng có thể... Những người này cả ngày oán trách., Còn nhiễu loạn trị an, đồng thời bọn họ cả ngày nói bắc phạt bắc, cũng có khả năng phá vỡ cục diện bế tắc giữa Kim Vũ, khiến cho nữ chân nhân lại một lần nữa đi về nam: Như kết hợp các loại ở cùng một chỗ ở phương diện xã hội, tạo nên xung đột và xung đột.
Trên tầng bình dân, Nam Bắc kỳ thị lẫn nhau đã mơ hồ hình thành phong trào, mà ở quan trường, lúc trước quan viên phía nam chính trị rời xa quan viên phía nam và quan viên phương bắc cũng tạo thành đối lập nhất định. Bắt đầu năm trước, mấy nạn dân lớn tụ nghĩa tại Trường Giang phía nam bộc phát, trong mấy châu huyện, mấy châu huyện cũng hình thành đối lập., Dân chúng phương bắc xâu chuỗi lại cầm đao bổng, đem địa phương địa phương rắn rết, ác bá, thậm chí quan viên vây đánh giết, địa phương lục lâm bang phái xung đột, hành vi tranh đoạt địa bàn càng ngày càng nghiêm trọng., Người phía nam vốn là địa đầu xà, thế lực hương tộc khổng lồ đông đảo, mà dân chạy nạn từ phương bắc đến đã không còn gì cả, trải qua chiến loạn, hung hãn không sợ chết. Mấy lần đại quy mô lớn sự kiện là do ma sát với quy mô nhỏ, triều đình cũng không thể không coi trọng những vấn đề này.
Đến tận năm ngoái, trong triều đã bắt đầu có người đề xuất "Nam quy nam, bắc nhân quy bắc", không tiếp thu ý kiến nạn dân phương bắc nữa. Lời này vừa nói ra liền nhận được sự bác bỏ của quy mô lớn, quân vũ tuổi trẻ khí thịnh, bây giờ quốc gia tan vỡ, trong vốn là luân hãm., Dân chúng đã không còn sinh cơ, bọn họ đi về hướng nam, còn muốn tiến về phía nam? Vậy quốc gia này còn có ý nghĩa tồn tại gì? Hắn lòng đầy căm phẫn, đương đường bác bỏ, làm sao tiếp nhận vấn đề đào dân phương bắc, cũng liền rơi vào trên vai của hắn.
Đến năm nay, hậu quả chính là chuyện này, sĩ thân vốn có quan hệ mật thiết với phủ trưởng công chúa, phú thương bắt đầu ép ở bên này, Thái tử phủ đưa ra đủ loại mệnh lệnh tất nhiên không người dám tuân thủ, nhưng trong lúc thực thi, ma sát không ngừng, quốc khố chính là phủ Thái tử, lợi nhuận thu được từ phủ trưởng công chúa giảm thẳng ba phần.
Thân sĩ hào tộc phía nam cũng phải bảo vệ lợi ích bản thân, ngươi thu tiền cho ta, nếu nói giúp ta, thậm chí thay ta bóc lột những nạn dân từ phía bắc tới, tự nhiên ngươi tốt cho ta tốt với mọi người. Ngươi không giúp đỡ, ai còn cam tâm tình nguyện hầu hạ ngươi, mọi người không đối nghịch với ngươi, cũng không chơi đùa với ngươi, hoặc là không tập trung với ngươi, luôn có thể làm được.
Nhưng ở phía Quân Vũ, nạn dân từ phương bắc tới đã mất hết tất cả, nếu hắn lại nghiêng về phía thế lực phía nam một chút, những người này thật sự không thể nào làm người được nữa.
Nguyên bản từ sau khi Chu Ung xưng Đế, Quân Vũ chính là Hoàng Thái Tử duy nhất, địa vị vững chắc. Hắn nếu chỉ đi dùng tiền kinh doanh một ít ô vật làm phường, vậy bất luận hắn chơi thế nào, tiền trên tay chỉ sợ cũng lấy không hết. Nhưng mà tự mình kinh lịch chiến loạn., Bên cạnh Trường Giang, sau khi trông thấy đại lượng bình dân bị giết vào trong sông thảm kịch, trong lòng người trẻ tuổi cũng đã không cách nào chỉ lo cho mình mình. Đương nhiên hắn có thể học theo phụ thân làm thái tử nhàn tản, chỉ trông coi một mảnh tác phẩm đặc sản của Giang Trữ, nhưng bản thân Phụ Hoàng Chu Ung chính là Hoàng Đế không rõ ràng, trong triều đình khắp nơi đều có vấn đề., Chỉ nói những tướng lĩnh như Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, nếu mình không thể đứng ra thì sẽ gặp mưa gió, gánh tội thay, hơn phân nửa bọn họ sẽ biến thành những tướng lĩnh không thể đánh bại võ triều lúc trước.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Mà vừa đứng ra, liền không thể lui tiếp được nữa.
Sự việc vụn vặt, áp lực dày đặc từ các phương diện ép tới. Trong hai năm gần đây, Quân Vũ cư trú yên ổn, đối với tác phường của Giang Trữ cũng không rút ngắn được bao nhiêu lần., Thế cho nên khí cầu nóng kia mặc dù đã có thể lên trời, nhưng vật chở người vẫn không có đột phá lớn, rất khó tạo thành ưu thế chiến lược như Tây Bắc đại chiến. Mà dù vậy, đông đảo vấn đề hắn cũng không thể giải quyết thuận lợi, trên triều đình., Chủ và phái nhu nhược hắn nhìn không quen, nhưng chiến tranh thì thật sự có thể thành sao? Muốn cải cách, như thế nào làm, hắn cũng không tìm được điểm cân bằng tốt nhất. Dân chạy nạn trốn từ phía bắc tới tất nhiên phải tiếp nhận, nhưng mà tiếp nhận mâu thuẫn nảy sinh, mình có năng lực giải quyết sao? Cũng vẫn không có.
Trong thời gian hai năm này, Chu Bội của tỷ tỷ thao túng lực lượng của phủ Trường công chúa, đã trở nên càng đáng sợ. Nàng đang làm chính sự, trải qua hai phe kéo mạng lưới quan hệ cực lớn, lực ảnh hưởng tích trữ ẩn hình, trong bóng tối cũng là đủ loại âm mưu., Phủ Thái tử đấu đá không ngừng, bề ngoài là phủ trưởng công chúa đang âm thầm làm việc. Rất nhiều chuyện, quân Vũ mặc dù chưa từng bắt chuyện, nhưng trong lòng hắn lại minh bạch phủ trưởng công chúa một mực thua máu vì mình bên này, thậm chí mấy lần trong triều cũng nổi sóng phong ba, các quan viên đối đầu với Quân Vũ bị buộc tội, bôi đen hay nói xấu đều là thủ đoạn cực đoan của đám người Chu bội và đám phụ tá Chu Hải.
Chu bội của trưởng công chúa bên ngoài đã trở nên giao du rộng lớn, ôn nhu đoan phương, nhưng mà vài lần lén chạm mặt, tỷ tỷ của nàng đều nghiêm túc và lạnh lùng. Trong mắt nàng là vô tư ủng hộ và cảm giác gấp gáp, cảm giác gấp gáp như vậy, bọn họ đều có cảm giác lẫn nhau, đáy lòng đều mơ hồ hiểu được, nhưng cũng không có chính miệng trao đổi.
Bọn họ đều biết đó là cái gì.
Hai năm trước đây, Ninh Nghị đã chết.
Tây Bắc ba năm đại chiến oanh oanh oanh liệt liệt, phía nam bọn họ che mắt lại, làm bộ như chưa từng thấy, nhưng mà khi nó rốt cục kết thúc, làm cho người rung động đến nỗi đáy lòng bọn họ vẫn quấy đến long trời lở đất. Đối mặt với thiên địa biến sắc, thương hải hoành lưu, cho dù là người cường đại như thế, ở phía trước ngăn cản ba năm, cuối cùng vẫn là chết. Trước đó, hai tỷ đệ tựa hồ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Nhưng rốt cuộc nó cũng xuất hiện, hai tỷ đệ đột nhiên hiểu ra, trong trời đất này, không thể dựa vào người khác được.
Mấy năm sau, Kim Quốc lại đánh tới, nên làm gì bây giờ?
Đương nhiên bọn họ không cách nào lui về phía sau, đành phải đứng ra. Nhưng vừa đứng ra, thế gian mới trở nên phức tạp và làm người ta tuyệt vọng hơn.
Đó là một cái nút thắt, phức tạp tới mức không cách nào cởi bỏ. Ai cũng muốn tốt cho võ triều này, vì sao đến cuối cùng lại trở thành nhân vật tích lũy yếu ớt. Ai cũng hùng hồn dõng dạc, vì sao cuối cùng lại trở nên không chịu nổi một kích. Tiếp nhận thần dân Võ Triều bỏ đi quê nhà là việc cần phải làm., Vì sao chuyện đã tới gần, người người đều chỉ có thể để ý tới lợi ích trước mắt. Rõ ràng đều biết nhất định phải có quân đội có thể đánh nhau, vậy làm sao có thể đảm bảo những quân đội này không trở thành quân phiệt? Thắng nữ chân nhân là phải có, nhưng những chủ và phái kia chẳng lẽ lại là gian thần, không có đạo lý?
Hùng ưng trưởng thành rời đi, ưng non chỉ có thể tự mình biết bay lượn. Trước kia Tần Liệt đã từng là người có nguồn gốc từ bóng lưng lớn hơn tiếp nhận trách nhiệm, sau khi Tần Tương Nguyên rời đi, các hậu bối dùng phương thức mới tiếp nhận trọng trách của thiên hạ. Mười bốn năm trôi qua, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt chúng ta còn là trẻ tuổi, cũng chỉ có thể dùng bả vai non nớt như cũ, ý đồ nâng lên trọng lượng đè xuống.
Bả vai của bọn họ tự nhiên sẽ nát mất, mọi người cũng chỉ có thể chờ mong, khi bả vai kia vỡ vụn sẽ trở nên chắc chắn và chắc chắn hơn.
"Mấy năm nay, cuối cùng ta cũng hiểu, ta không phải người thông minh..." Đứng bên cửa sổ thư phòng, ngón tay Quân Vũ gõ nhẹ, ánh mặt trời chiếu xuống bên ngoài, thế cục của thiên hạ cũng nóng bức như sau ngày hè không gió, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. "Nghe nói tiên sinh, ngươi nói nếu sư phụ vẫn còn, hắn sẽ làm thế nào?"
Thái tử thở dài như vậy, tế điện một bóng lưng đã từng khiến hắn kính ngưỡng, hắn cũng không vì vậy mà dừng lại. Trong phòng nghe người không khỏi chắp tay, cũng chỉ mở miệng an ủi vài câu. Không bao lâu, gió từ trong sân đi qua, mang đến một chút ý lạnh, thổi bay những lời nói vụn vặt này vào trong gió.
Mọi người trẻ tuổi không thể trốn tránh mà đạp lên sân khấu, ở một số nơi trên cõi đời này, có lẽ cũng có các lão nhân lại một lần nữa rời núi. Sáng sớm ở phía bắc Hoàng Hà, Du Hồng Trác đang từ dưới tay đám thủ hạ truy binh của Đại Quang Minh giáo chạy trốn khỏi nơi đây, hướng về người trong dãy núi diễn tập du gia đao pháp của mình, cương đao ở giữa buổi sáng sớm gào thét sinh ra phong bạo., Mà cách đó không xa trên sườn núi, một trong những ân nhân cứu mạng của hắn đang chậm rãi đánh một bộ quyền pháp cổ quái, quyền pháp kia rất thong thả, ưu mỹ, làm cho người ta có chút không hiểu: Du Hồng Trác không cách nào nghĩ thông như vậy nên đánh người như thế nào.
Trong lòng đang nghi hoặc, nữ ân nhân đứng cách đó không xa cau mày, đã mắng chửi: "Đây là đao pháp gì vậy?!" Tiếng quát này còn chưa dứt, Du Hồng Trác chỉ cảm thấy sát khí bên người lẫm liệt, lông tơ sau đầu dựng đứng lên, nữ ân nhân kia phất tay chém ra một đao.
Đao phong kia cực nhanh, Du Hồng Trác vô thức vung đao ngăn cản, nhưng sau đó liền phịch một tiếng bay ra ngoài, bả vai đau nhức. Hắn từ dưới đất bò dậy, mới ý thức được trong tay vị nữ ân nhân kia vung ra một cây gậy gỗ. Tuy đeo mạng che mặt, nhưng nữ ân nhân này mắt hạnh trợn tròn, hiển nhiên có chút tức giận. Du Hồng Trác tuy ngạo khí, nhưng trước mặt hai người này, chẳng biết tại sao không dám lỗ mãng đứng lên xin lỗi.
"Ta, ta nhìn thấy ân công đánh quyền, trong lòng nghi hoặc, đúng, thật xin lỗi..."
"Ngươi có lỗi cái gì? Luyện đao như vậy, chết là có lỗi với chính ngươi, thật có lỗi với việc nuôi dưỡng cha mẹ ngươi!" Nữ ân nhân kia nói xong, dừng một chút, "Mặt khác, ta mắng không phải là phân tâm của ngươi, ta hỏi ngươi, đao pháp này của ngươi, gia truyền xuống là có bộ dáng như vậy sao?"
"Ta... Ta..."
"Hừ! Tùy ý sửa lại, ngươi cũng tính là cao thủ gì chứ! Chiếu theo nguyên dạng của ta mười lần!"
Đợi đến khi Du Hồng Trác gật đầu tuân thủ quy củ luyện tập, nữ ân nhân kia mới ôm một đống củi củi đi về phía cách đó không xa.
Du Hồng Trác luyện đao, trong lòng lại có chút chấn động. Từ nhỏ hắn đã khổ luyện bộ đao pháp du gia, từ sau khi cảm ngộ giữa sống chết, lý giải được đao pháp không dùng chiêu thức thực chiến thực sự tử chiến luận thắng thua, mà là đạo lý phải linh hoạt đối đãi, mấy tháng sau đó luyện đao., Trong lòng liền có nghi hoặc, mỗi lần cảm thấy một chiêu này có thể sửa đổi một chút, một chiêu kia có thể càng nhanh hơn, lúc trước hắn kết bái với sáu vị huynh tỷ, thỉnh giáo sáu người võ nghệ, sáu người bởi vậy còn sợ hãi thán phục ngộ tính của hắn., Nói tương lai hắn tất có thành tựu. Ai ngờ lần luyện đao này, hắn cũng không nói gì, đối phương chỉ vừa thấy, liền biết hắn đã sửa chữa đao pháp, lại muốn hắn luyện theo hình dạng cũ, cái này cũng không biết là vì cái gì.
Có điều, từ sáng sớm hôm qua, nữ ân nhân kia nhẹ nhàng giết chết tám người Đàm Nghiêm của Đại Quang Minh giáo, sau khi đồng hành một ngày, Du Hồng Trác đã hiểu, hai người trước mắt có lẽ là cao thủ tiền bối chân chính kiệt xuất trong giang hồ. Tính tình vị nam ân công kia hiền hòa, nhưng học thức uyên bác., Nội hàm như biển, Nữ ân công là thê tử của hắn, bình thường mặc dù không nói nhiều, nhưng cứu chính mình, lại là chủ ý của nữ ân công, chính là bởi vì nàng cảm thấy đao pháp của mình "ý vị", tối qua cùng sáng nay mới để cho mình diễn luyện chỉ điểm một phen.
Tối hôm qua, Du Hồng Trác thoáng biết chút ít thân phận của hai vị ân công. Hắn hỏi thăm, vị nam ân công kia đã nói như vậy: "Họ Triệu, hai mươi năm trước cùng người ta tung hoành giang hồ cũng coi như có chút danh tiếng, người trong giang hồ đưa tên cướp, Hắc Phong song sát, sư phụ của ngươi có nói cho ngươi biết danh hiệu này không?"
Du Hồng Trác từ nhỏ chỉ tập võ với phụ thân, nghe được truyền thuyết giang hồ không nhiều, trong lúc nhất thời có chút hổ thẹn, đối phương cũng không trách hắn, chỉ có chút cảm khái: "Người trẻ tuổi hiện tại... Thôi, ta và ngươi đã quen biết nhau, cũng coi như có duyên, về sau trên giang hồ nếu gặp phải chuyện gì khó giải, có thể báo tên tuổi vợ chồng ta, có lẽ sẽ có chút tác dụng."
Du Hồng Trác chỉ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, mặc dù võ nghệ của mình thấp kém, nhưng nhận đại ân của hai vị ân công cứu mạng đã là đại ân, không thể tùy ý làm mất danh hiệu của hai vị ân công. Sau đó cho dù ở trong rừng xanh gặp phải sát cục sinh tử, cũng chưa từng nói ra tên hai người, rốt cuộc có thể vượt qua trắc trở, trở thành đại hiệp một đời.
Đương nhiên, những chuyện này lúc này mới chỉ là ý nghĩ trong lòng. Hắn luyện đao pháp quy củ mười lần trên sườn núi, vị Triệu ân công kia đã luyện xong quyền pháp, gọi hắn đi uống cháo, Du Hồng Trác nghe thấy vậy, thuận miệng nói: "Thái Cực, Âm Vô Cực sinh ra., Cơ hội động tĩnh, Âm Dương Chi Mẫu, ta đánh Thái Cực Quyền, bây giờ ngươi xem không hiểu, cũng là chuyện bình thường, không cần cưỡng cầu..." Một lát sau ăn cơm mới nói với hắn lý do nữ ân công để hắn luyện đao.
"Đao pháp khi thực chiến, chú ý linh động ứng biến, đây là không tồi. Nhưng đao pháp thiên chuy bách luyện, có đạo lý của nó, một chiêu này vì sao đánh như vậy, trong đó cân nhắc chính là đối thủ xuất chiêu, ứng biến của đối thủ., Thường thường phải nghèo rớt mồng tơi mới có thể hiểu được một chiêu... Đương nhiên, quan trọng nhất là ngươi mới mười mấy tuổi, từ trong đao pháp ngộ ra đạo lý, tương lai khi ngươi xử sự với người khác sẽ có ảnh hưởng. Đao pháp vô câu vô thúc đã lâu., Ngay từ đầu có lẽ còn chưa cảm giác, dần dà, khó tránh khỏi cảm thấy nhân sinh cũng nên vô thúc. Kỳ thực người trẻ tuổi, trước tiên phải học quy củ, biết vì sao quy củ lại đến, tương lai lại phá quy củ, nếu ngay từ đầu cảm thấy thế gian không có quy củ, người sẽ biến thành xấu..."
Giữa dãy núi, tiền bối võ lâm lại thao thao bất tuyệt về giang hồ, Du Hồng Trác từ nhỏ đã truyền thụ tập võ cho phụ thân vụng về, nhưng chưa bao giờ cảm thấy thời khắc đó thế gian được người ta nói rõ ràng như vậy, vẻ mặt kính ngưỡng cung kính lắng nghe. Cách đó không xa, Triệu phu nhân trong Hắc Phong song sát lặng lẽ ngồi trên tảng đá uống cháo, trong ánh mắt thi thoảng lại mỉm cười...