Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trên bầu trời đêm là ngân hà chảy xuôi.
Dưới bóng đêm, núi nhỏ vắng vẻ cùng thôn trang, thôn trang cũ kỹ, phòng xá sân nhỏ mặc dù không nhiều, nhưng khắp nơi có thể thấy dấu vết người hoạt động lưu lại, hiển nhiên thôn dân đã sinh sống ở đây đã lâu. Trên sườn núi một gian chùa miếu thì hiển nhiên là đồ vật mới xây, tường vàng ngói đỏ, trong sơn thôn hoang vắng này, màu sắc không dễ dàng nhìn thấy.
Giờ Tý nửa đêm, một bóng người lung lay từ trong núi rừng đi ra, một đường đi tới hướng chùa miếu kia. Bước đi của hắn suy yếu vô lực, trong lúc đi còn nằm trên bãi cỏ tranh, lập tức lại bò dậy, lặng yên tiến lên.
Đây là một thiếu niên nửa người nhuốm máu, quần áo tả tơi, giày cỏ dưới chân cũ nát, sau khi máu tươi kết vảy, tóc tai cũng lộn xộn như cỏ dại, trong đôi mắt không có quá nhiều thần thái, xem ra cũng không khác mấy với thôn nhân trong Hương Dã sơn này. Điểm khác biệt duy nhất là bên hông hắn treo một thanh Phá đao, đao tuy cũ nát, nhưng hiển nhiên là dùng để chém giết võ giả.
Thiếu niên lặng yên đến gần chùa miếu, bước chân cùng thân hình đều trở nên cẩn thận, hắn mò mẫm ngoài tường viện một lát, sau đó lặng yên lộn vào.
Thế đạo đã loạn, trong miếu thờ cũng không phải là hoàn toàn không cảnh giới, chỉ là đã quen việc ứng phó với người dân tốt, tăng nhân gác đêm từ lúc nào cũng chợp mắt dưới mái hiên, thiếu niên mò mẫm đi tới, do dự một lát, sau đó lao thẳng tới!
Đao quen cũ nát cắt cổ hòa thượng kia xuống, thiếu niên dùng hết khí lực toàn thân đè lên miệng hòa thượng kia, đè gã xuống bậc thang. Một lát sau, hòa thượng bất động, mùi máu tanh lan tràn ra.
Thiếu niên sờ gian nhà thứ nhất trong sân, hắn đẩy then cửa, lặng lẽ đi vào. Trong phòng có hai cái giường, hòa thượng đang ngủ khò khè ưỡn ngực, người thiếu niên kia nhìn thấy cổ hòa thượng kia, một tay cầm chuôi đao, một tay ấn lên sống đao, cắt xuống, lại dùng toàn bộ thân thể đè lên, ban đêm truyền đến một chút giãy dụa, không lâu sau, thiếu niên lại sờ lên một cái giường khác...
Trên bầu trời ngân hà chảy xuôi, trong chùa miếu dưới trời sao, thiếu niên bước chân lảo đảo liên tục giết mấy tên hòa thượng trong phòng. Đến mấy gian phòng phía sau, rốt cuộc mới gây ra động tĩnh, tiếng đánh nhau vang lên trong phòng, một hòa thượng mập mạp quần áo xộc xệch đi ra, trong tay hắn tám chín phần mười một cây gậy, kêu vài tiếng, nhưng máu tươi trong sân nhỏ đã sớm tràn ra một bãi lớn.
Thiếu niên phía sau lao ra, trong tay vẫn là thanh Phá đao kia, ánh mắt hung lệ như hổ điên, nhào lên. Hòa thượng mập cầm gậy nghênh đón, võ nghệ và lực đạo của hắn đều cao hơn thiếu niên kia, nhưng mà chém giết một chọi một, thường thường không vì vậy mà thắng thua, song phương mới giao thủ hai chiêu, thiếu niên bị một gậy đánh trúng, hòa thượng mập mạp kia vẫn chưa kịp cao hứng, lảo đảo vài bước, lúc cúi đầu đã phát hiện một đao trong ngực bụng bị bổ.
Hòa thượng mập ngày thường luyện võ, cũng không phải chưa từng giết người, nhưng mà đánh hội đồng đánh nhau thì cuối cùng khác. Vốn dĩ gã tự cầm võ nghệ tất có thể giết chết đối phương, tinh thần khẩn trương nhưng ngay cả đao trong ngực cũng không cảm thấy đau đớn. Lúc này nhìn lại, lập tức sững sờ. Thiếu niên lại lần nữa vọt lên, bổ vào mặt gã một đạo rồi nhanh chóng chạy ra, vòng đến sau lưng hòa thượng, hòa thượng mập ngã xuống đất, chỉ trong chốc lát đã không còn hơi thở.
Trong phòng hòa thượng mập kia lúc này lại có người đi ra, lại là một nữ nhân quần áo khoác lên mình đôi mắt buồn ngủ mông lung. Người tháng này có nhiều bệnh quáng gà, dụi dụi mắt, mới dùng ánh sáng nhìn rõ tình hình bên ngoài, nàng hét lên một tiếng, thiếu niên xông tới, liền bổ ngã nàng.
Trong một gian phòng khác lại truyền ra tiếng động. Thiếu niên thần sắc nôn nóng, xông tới đá cửa, nhìn thoáng qua, trong phòng có tiếng của phụ nữ vang lên, có phụ nữ kêu lên một tiếng: "Đồ chó chết!" Người thiếu niên tên là Cẩu tử này lại biết rõ trong chùa nếu còn có hòa thượng khác thì hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ., Hắn mở một cánh cửa còn lại trong chùa, khi nhìn thấy gian phòng kia không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra hòa thượng mập mạp vừa rồi chính là nam nhân cuối cùng trong miếu này.
Trong phòng lúc trước có hai nữ nhân lao ra, nhìn thấy hắn, thét lên muốn chạy. Thiếu niên quay đầu lại, lúc trước trên đầu hắn nhiều là vết máu, vừa rồi lại bị đánh một gậy, lúc này máu tươi đầy mặt, giống như ác quỷ La Sát., Hai nữ nhân thét lên, thiếu niên đuổi theo, giết người cao hơn một người ở cửa miếu. Một người khác thân hình thấp bé, lại là thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, chạy rất nhanh, thiếu niên từ phía sau ném đao ra, đánh trúng chân cô gái kia, mới đánh cho đối phương ngã xuống bụi cỏ.
Thiếu nữ này bò trong bụi cỏ, trông thấy thiếu niên giống như ác quỷ kia chạy tới gần, khóc rống lên: "Cẩu tử, ngươi chớ giết ta, ngươi chớ giết ta, chúng ta cùng nhau lớn lên, ta làm vợ ngươi, ta làm vợ ngươi..." Thiếu niên kia đi tới, há miệng gầm nhẹ vài tiếng, giống như đang do dự, nhưng rốt cục vẫn là một đao bổ lên đầu thiếu nữ, đem nàng đánh chết trong bụi cỏ.
Sau khi đánh chết người cuối cùng này, thiếu niên tê liệt ngồi trong bụi cỏ, bỗng nhiên ngồi dậy, lại lảo đảo trở về ngôi chùa kia. Trong ngôi chùa nho nhỏ này còn đốt hương nến, phật Di Lặc thường mỉm cười ngồi yên trong Tu La trường. Thiếu niên ở trong từng gian phòng lật đổ quầy, tìm ra gạo, lương thực, sau đó đào ra củi, nồi sắt., Nấu một nồi cơm. Trong thời gian nấu cơm, hắn lại vơ vét các nơi trong chùa một phen, tìm ra vàng bạc, ăn, thuốc trị thương, ở trong sân lau vết thương, đổ thuốc trị thương lên trên vết thương, một mình băng bó cho mình.
Khi thuốc chạm vào vết thương, thiếu niên ở trong sân phát ra tiếng gào rú như dã thú.
Qua một hồi, cơm cũng tốt rồi, hắn đem cơm canh đã cháy khét đến trong sân ăn, một mặt ăn, một mặt kìm nén không được khóc ra, nước mắt từng giọt từng hạt rơi trên cơm, sau đó lại bị hắn dùng tay nắm vào trong bụng ăn. Ban đêm dài dằng dặc., Mọi người trong thôn còn không biết trong miếu thờ ở trên núi xảy ra thảm án như vậy, thiếu niên ở trong chùa tìm được vàng bạc không nhiều, một túi gạo nhỏ, lại tìm được một thanh đao nhọn mới, cùng thanh đao cũ kia treo chung, mới rời nơi đây, đi về phía bên kia núi.
Bóng đêm dần mở ra, thiếu niên trèo đèo lội suối, đi được hơn mười dặm, mặt trời dần dần trở nên rừng rực. Hắn mệt mỏi cùng đau thương, tìm một chỗ âm lương ngủ thiếp đi, đến xế chiều, liền nghe được thanh âm từ bên ngoài truyền đến., Thiếu niên bò dậy, đến rìa rừng núi nhìn thoáng qua, cách đó không xa có một người nông dân trông như tìm kiếm đang đi về phía này, thiếu niên liền vội vàng khởi hành, chạy về hướng rừng hoang dã khó khăn. Đoạn đường này đi thêm mười dặm nữa, đoán chừng mình đã rời khỏi phạm vi tìm kiếm, trước mắt đã là rừng hoang xa lạ gập ghềnh mà hoang vu.
Vị thiếu niên giết người này có chút tên chó má, đại danh Du Hồng Trác. Hắn từ nhỏ lớn lên trong sơn thôn, theo phụ thân luyện đao không tốt, tục ngữ nói cùng văn phú võ, đao pháp du gia tuy rằng thanh danh không bị chướng ngại, nhưng bởi vì tổ tông dư thừa, trong nhà cũng coi như phú hộ. Cho dù khi Du Hồng Trác bảy tuổi, nữ chân nhân đã nam hạ tàn phá Trung Nguyên, bởi vì sơn thôn kia vắng vẻ, cuộc sống du gia, cuối cùng cũng coi như trôi qua.
Trung nguyên trước đây thái bình thay đổi thiên địa, sơn thôn nho nhỏ cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, quân đội bắt đinh tới, bị du gia dùng tiền tài ứng phó qua, nạn đói dần đến, dân du gia có chút nội tình, nhưng lúc quang minh giáo tới truyền giáo, phụ thân Du Hồng Trác lại tin tưởng lời nói của các hòa thượng trong miếu, không thể tự thoát ra.
Lúc này cảnh thái bình đại địa đã sớm đi xa, chỉ có thể từ trong ký ức đau khổ tìm kiếm. Đại Quang Minh giáo thừa cơ dựng lên, những tai nạn này là do nhân gian nghèo khó cực khát, không biết kính sợ, Phật tổ lấy Ách Nan Đại Vương hạ giới, khiến cho nữ tử quật khởi, lại hạ xuống nhân gian ba mươi ba trận đại nạn, để gột rửa người vô tri vô tín thế gian., Những năm gần đây, nạn đói khắp nơi, dịch châu chấu hưng phấn, cờ đen tàn phá bừa bãi, chiến loạn liên tục là chứng cứ. Phụ thân của Du Hồng Trác tin vào đại quang minh giáo này, liền dựa vào giáo nghĩa kia quyên tặng lượng lớn gia tài, biến trần niệm kinh, để gột rửa tội nghiệt người nhà.
Đến một năm này, đại quang minh giáo trong thôn đã thu không ít người, du gia mặc dù còn có thể chèo chống, nhưng tài vật trong nhà cũng bảy tám phần tiến vào miếu thờ kia. Hòa thượng trong miếu còn chưa thỏa mãn, mơ ước du du gia dư tài, một ngày này lấy mưa cầu làm tên., Hàng xuống "thần tích", lại chọn trúng đầu Du Hồng Trác mẫu thân, muốn đem hắn làm tế phẩm chìm vào lòng sông hiến tặng cho Long Vương. Phụ thân Du Hồng Trác đau khổ cầu khẩn, đạo ý lấy gia tài dẹp yên Long Vương phẫn nộ, sự tình còn chưa thỏa đáng, một hòa thượng ngấp nghé mong muốn du mẫu thân Du Hồng Trác bị lừa vào trong miếu.
Lúc này trong núi vắng vẻ, các cô gái nông dân bình thường mỗi ngày đều làm việc không ngừng nghỉ, vốn dĩ khó có quá nhiều sắc đẹp. Xưa nay các cô đều có nội tình, các cô bé vốn chỉ là nửa cô gái thư hương, sau khi gả vào một du gia, phụ thân của Du Hồng Trác cũng đợi hắn rất tốt, bỗng có chút son phấn mua về, so với những cô gái bình thường xinh đẹp hơn rất nhiều., Hòa thượng trong miếu vốn cũng chỉ là người trong thôn có đầu óc hơi linh hoạt, lưu manh tạo thành, mơ ước đã lâu. Sau khi thân thể trần trụi, du mẫu bị bức phải chạy đến người trần, các hòa thượng đuổi giết thuận tay giết chết Du mẫu, liền nói nàng đột nhiên nổi điên, sợ đã chọc giận Long Vương, quả thực là tội lớn, ngược lại trách cứ Du gia.
Thấy thê tử chết đi, phụ thân Du Hồng Trác lúc này mới tỉnh ngộ, cùng nhi tử rút đao bén nhọn giết vào trong miếu, nhưng mà những năm gần đây phụ tử Du thị chẳng qua là ngốc nghếch trong nhà luyện đao, dưới người khác mật báo, một đám hòa thượng bố trí mai phục, đánh ngã hai người Du thị bọn họ tại chỗ., Du phụ từng được truyền thuyết võ nghệ, liền được hòa thượng chiếu cố nhiều nhất, liền đánh chết ngay tại chỗ, Du Hồng Trác bị đánh cho đầu rơi máu chảy, ngất đi, lại may mắn chưa chết, ban đêm lại bò trở về.
Đao pháp du gia du phụ cũng chỉ luyện cho tốt, không có kinh nghiệm thực chiến, đến tay Du Hồng Trác, hơn mười tuổi, mỗi ngày luyện chiêu đường, vốn cũng sẽ không dùng. Chỉ là trên đời này có nhiều người có tính tình kỳ lạ, hắn vì cái chết của mẫu thân mà trong lòng kích động phẫn nộ., Cùng phụ thân giết vào trong miếu, xa xa suy nghĩ cũng chỉ đơn độc chém giết, đối phương ra chiêu số gì, chính mình thuận thế đón đỡ, đáp trả. Nhưng mà bị hòa thượng phục kích tại chỗ, một chiêu của hắn chưa kịp ra suýt nữa bị đánh chết, ngược lại bởi vậy mà thông suốt: Hóa ra võ nghệ lại dùng như vậy.
Lần này khai khiếu, hắn trở lại trong miếu thờ, liền giết liền hơn mười người, ngay cả ba nữ tử kia, nguyên bản cũng là người láng giềng trong thôn, cô gái nhỏ nhất lớn lên cùng hắn, vốn là vị hôn thê đính ước từ bé, một năm nay địa bàn du gia đã đi, đối phương không tiếp tế, cô gái liền bị đưa vào miếu thờ cho hòa thượng. Lúc ấy Du Hồng Trác hơi do dự, lại không nghĩ rõ, đao trong tay đã thuận thế bổ xuống.
Đào Xuân Phong uống một chén rượu, giang hồ mưa đêm mười năm. Cho dù có mở đầu quá mức máu tanh, thiếu niên đi rồi đi ra khỏi một vùng trời mới.
Một năm này là năm thứ sáu kể từ năm Vũ Kiến quận Đại Tề thành lập, cách thời điểm nữ chân nhân lần đầu tiên xuôi nam, đã qua mười năm. Mười năm dài dằng dặc nghiền nát sự phồn hoa và thăng bình kéo dài hơn hai trăm năm thời gian, ngay cả con thứ giàu có đã từng tồn tại trong ký ức của nàng., Cũng sớm như ảo giác. Loại thiếu niên như Du Hồng Trác đã không còn ấn tượng về Trung Nguyên như trước, dọc đường hắn đi ra, nhìn thấy phần lớn là đất đai khô cạn, lúa mạch uể oải cùng người đi nạn, tuy là mới đầu hè, nhưng nạn châu chấu đã bắt đầu tàn phá bừa bãi.
Thiên địa từ từ, Du Hồng Trác mờ mịt, không biết nên đi hướng nào, chỉ là theo bản năng đi về phía nam. Hắn tuy rằng không có quá nhiều kinh nghiệm đi xa, nhưng dù sao cũng là thiếu niên, nghe một chút thì cũng hiểu không ít chuyện. Hoàng Hà ở phía bắc., Mặc dù mới tiến vào mùa hè không lâu, nhưng rất nhiều chỗ đã có vết tích khô hạn, trước kia hai năm đói khát, nạn châu chấu tàn phá bừa bãi, không ít người tự biết khó mà chống đỡ nổi, cũng bắt đầu bỏ nhà rời quê, đi về phía nam cầu một con đường sống.
Mấy năm qua, Trung Nguyên hỗn loạn, chuyện như vậy, Niên Niên quanh năm đều đang kéo dài. Lúc này, vài địa phương ở Trung Nguyên đều có lưu dân tạo thành quy mô, tàn phá bừa bãi không thôi... Du Hồng Trác không có khái niệm quá lớn về những chuyện này, hắn ở địa phương tương đối thái bình của Trung Nguyên, ít nhất vàng bạc còn có thể mua được đồ vật., Sau đó không lâu, trong túi của hắn dần trống trơn, trong lồng ngực tràn đầy cừu hận, liền bắt đầu lấy các nơi miếu nhỏ Quang Minh giáo, cứ điểm, tín đồ làm mục tiêu, luyện đao, đoạt vật làm sinh ý.
Trong một tháng sau đó, Du Hồng Trác Lưu chạy trốn khắp nơi, lại liên tục giết bảy tám người, một cứ điểm nhỏ của Quang Minh giáo. Thiếu niên hắn vô tri, tự cho mình là vô sự, nhưng không lâu sau, lại bị người tìm tới, cũng là mạng hắn không đáng tuyệt, lúc này tìm tới hắn, là một nhóm "ý sĩ" dùng màu đen ăn đen làm nghề nghiệp, sau khi gặp nhau thoáng giao thủ, thấy đao pháp lăng lệ ác liệt, liền mời hắn nhập bọn.
Du Hồng Trác hơn mười tuổi mới nếm trải tư vị giang hồ, nhóm sáu người kết bái với hắn, từ đó đã có huynh đệ đệ thứ nhất giống như người nhà. Sau khi nghe mấy người kia nói, Du Hồng Trác mới kinh sợ toát mồ hôi lạnh, hóa ra hắn tự cho là không có lai lịch gì, sau khi tùy ý giết người sẽ đi xa, quang minh giáo sẽ không tìm thấy hắn, trên thực tế đối phương đã nhìn chằm chằm hành tung của hắn, nếu không phải sáu huynh đệ này tới sớm một bước, không lâu sau hắn sẽ lâm vào vây khốn sát cục.
Sáu vị huynh tỷ này có nam có nữ, có chút thân thiết với vị Du Hồng Trác vừa bước chân vào giang hồ này.
Trong đó đại ca tên là Xi Phi, người trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, mặt sẹo nghiêm túc mỉm cười, lại có chút ổn trọng. Nhị ca Lô Quảng thân hình cao lớn khôi ngô, một thân công phu tu luyện khiến người ta vô cùng khâm phục. Tam tỷ Tần Tương mặt có thai ký, dung mạo không đẹp nhưng tính tình cực kỳ ôn nhu., Đối với hắn cũng rất chiếu cố. Lão tứ tên là Huống Văn bách, giỏi dùng đơn tiên. Ngũ Ca đang dùng tuyệt kỹ diệu thủ không, tính tình cởi mở nhất. Lão lục tiền hoành so với hắn hơn hai tuổi, nhưng cũng là thiếu niên giống nhau, không có cha mẹ, xuất thân phố phường, là huynh trưởng cực trọng nghĩa khí.
Mấy tháng sau, một hàng bảy người di chuyển mấy trăm dặm, tỉ mỉ giẫm đạp hai cứ điểm Quang Minh giáo. Mỗi ngày lúc rảnh rỗi, bảy người tụ tập cùng một chỗ nói chút về giang hồ, chuyện trong thiên hạ, lão Ngũ Nhạc đối với những chuyện này hiểu rõ nhất cũng thích nhất mà nói, trong sự thao thao bất tuyệt của đối phương, Du Hồng Trác mới dần dần hiểu rõ được rất nhiều thế cục, truyền thuyết về Lục Lâm.
Có đôi khi, Nhạc Chính sẽ nói tới nguyên do của Đại Quang Minh giáo, lúc trước quấy nhiễu Thiên Nam khởi nghĩa. Anh hùng Lục Lâm kia xuất hiện trong truyền thuyết đời trước, Thánh Công Phương Tịch, Thánh Nữ Ma giáo Tư Không Nam, Phương Bách Hoa ân oán tình cừu của đám người này, cuối cùng còn sót lại mấy người may mắn sống sót, thu thập đống đổ nát mới có Đại Quang Minh giáo ngày hôm nay.
Có đôi khi, hắn sẽ nói tới truyền thuyết từng là đệ nhất thiên hạ, "Thiết tí" tung hoành bất bại của Chu ẩu, khi đến nam tới dưới chân nữ, hắn suất lĩnh quần hào bắc thượng chiến đấu, một cây cương thương "thương long phục", gần như đã bị diệt trừ dưới thương. Khi nói đến việc cuối cùng già thân anh hùng chết trong quân trận, Du Hồng Trác cũng không tránh khỏi vành mắt đỏ hoe, thanh âm nghẹn ngào.
Có đôi khi, mọi người sẽ nhắc tới lúc kim nhân tàn sát bừa bãi, đông đảo truyền thuyết nghĩa quân, khi nói tới trận chiến khiến người ta thổn thức của Hoàng Thiên Đãng. Cũng có lúc, bọn họ nói tới đại tông sư thần bí nhất "Tâm Ma" Ninh Nghị" thần bí nhất., Ác quân của hắn trở nên hung bạo, mấy năm trước hắc kỳ tung hoành khắp Tây Bắc, lực áp đảo nữ tử thật hào hùng, cục diện rối rắm hắn để lại đã khiến Đại Tề sứt đầu mẻ trán. Hai năm gần đây, mặc dù ngẫu nhiên có tin đồn tâm ma chưa chết xuất hiện, nhưng đại bộ phận người vẫn nghiêng về tâm ma đã chết.
Nói đến trận đại chiến kia, nữ chân nhân cơ hồ đem Tây Bắc tàn sát thành một mảnh đất trắng tàn bạo hành vi tàn bạo, Du Hồng Trác cũng sẽ nhịn không được cùng mấy người cùng một chỗ chửi mắng chó vàng bất nhân, hận không thể cầm đao chém giết kim nhân.
Mà đến lúc này, rất nhiều anh hùng đã đi, thế lực lớn nhất chiếm cứ phía bắc Hoàng Hà hiện giờ, chỉ sợ muốn chia nhỏ cho Hổ Vương Điền Hổ chiếm cứ một phương, trấn thủ phía bắc sông. Bình Đông tướng quân Lý Tiểu Tế của Sơn Đông nhất dẫn theo một vùng., Nghĩa sư vương là một trăm vạn người, nhân cơ hội lan tràn trong dân gian, tín đồ do vô số cao thủ đệ nhất thiên hạ Lâm Tông ta tọa trấn, đại quang minh giáo. Về phần lưu dân kết quần hùng xuôi nam do Vương sư đồng suất lĩnh mấy chục vạn "Khí quỷ đói", Bát Tí Long Vương, bởi vì căn cơ không vững chắc, khó có thể so sánh với những người này.
Những chuyện này từng có một kiện pháp kiện, đem tầm mắt của Du Hồng Trác mở rộng đến những nơi mà trước kia hắn chưa từng nghĩ tới. Trong lòng hắn tưởng tượng, cùng những người này rong ruổi giang hồ, tương lai có một ngày có thể tạo ra thanh danh lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được, nhưng mà giang hồ phức tạp không lâu sau, cũng nhanh chóng bức đến trước mắt.
Một ngày sau khi kết bái hơn tháng, nhóm bảy người bọn họ nghỉ ngơi trong núi, thời điểm Du Hồng Trác luyện công, liền nghe được Tứ ca Huống Văn Bách và đại ca ồn ào ở cách đó không xa. Không bao lâu, Tần Tương gia nhập khuyên bảo, Lư Quảng cũng đi qua, mấy người nói chuyện càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kịch liệt. Du Hồng Trác còn chưa biết chuyện gì xảy ra, có người từ rừng cây xa vây lại.
Hắn chỉ nghe thấy đại ca Kỳ Phi gầm lên một câu: "Ngươi ăn cây táo rào cây sung..." Sau đó là một tràng chém giết hỗn loạn, cao thủ phân đà của Đại Quang Minh giáo giết tới, Du Hồng Trác chỉ kịp thấy đại ca Lam Phi và Tứ ca Huống Văn Bách giết một chỗ, sau đó trước mắt chỉ còn lại máu tanh.
Đà chủ Đại Quang Minh giáo, Đàm Chính đích thân dẫn đội 'Cừu Thiên Đao' đến đây, căn bản không phải là thứ mà mấy người có thể tùy ý kết bái trên giang hồ có thể chống cự. Du Hồng Trác mắt thấy Tam tỷ Tần Tương bị đối phương một đao chém đứt cánh tay, lại thêm một đao chém xuống đầu lâu. Y ra sức chém giết, đến cuối cùng thậm chí còn không biết mình làm thế nào để máu chảy ra, đến khi tạm thời thoát khỏi sự đuổi giết, y đã lẻ loi một mình.
Rất nhiều năm sau mới nhớ lại, sự tình kia có lẽ là bởi vì đại ca và tứ ca chia của không đồng đều mà gây ra, hoặc là bởi vì cao thủ Đại Quang Minh giáo đều đặt sự chú ý lên người mấy vị huynh tỷ, mới khiến hắn may mắn trốn thoát. Nhưng giang hồ phức tạp, đối với hắn lúc đó mà nói, khó có thể tưởng tượng cùng đánh giá, hắn tự băng bó vết thương cho mình, ngơ ngẩn chạy trốn.
Lúc này trên người hắn, kim ngân cùng lương khô rốt cục không còn, ăn hết một chút lương khô cuối cùng, chung quanh đều là nơi cằn cỗi khó nói, lúa lúa Điền Trung đếm được, sớm đã bị châu chấu gặm sạch, trái cây trong núi cũng khó tìm. Hắn thỉnh thoảng lấy châu chấu làm thức ăn, bởi vì Ngũ Ca Nhạc đang kể không ít câu chuyện anh hùng cho hắn, tuy hắn mang theo đao, phụ cận cũng có khói người, nhưng rốt cuộc hắn không cầm đao đi đoạt.
Đại Quang Minh giáo tín đồ khắp nơi, hắn âm thầm ẩn núp, không dám bại lộ quá mức. Ngày hôm nay, đã liên tục đói bụng bốn năm ngày, hắn bị tê liệt ngã xuống dưới mái hiên một hộ gia đình, trong lòng tự biết hẳn phải chết. Nhưng trong lúc ẩn giấu, lại có người đi ra khỏi phòng, cẩn thận từng li từng tí một cho hắn uống bát canh.
Bởi vậy hắn may mắn chưa chết, tỉnh dậy, muốn nói cám ơn, hộ gia đình kia lại chỉ ở trong nhà khóa chặt cửa sổ, không chịu đi ra, cũng không nói gì. Du Hồng Trác lảo đảo đi xa, ở trong núi cách đó không xa, rốt cục lại may mắn đào được mấy cái rễ, rau dại đầy bụng.
Lại chạy trốn được hai ngày, vào lúc chạng vạng tối hôm nay, hắn vô tình gặp được vài lữ khách ở một ngôi miếu đổ nát trong núi - lúc này lưu dân chạy tứ phía, ngẫu nhiên gặp được người như vậy cũng không có gì kỳ quái. Trong miếu thờ trong núi kia còn có mái ngói che đỉnh, tụ tập đại khái là hai hộ gia đình, trong đó một hộ ước chừng bảy người, chính là đại nhân dẫn người nhà theo., Hài tử xuôi nam chạy nạn đội ngũ, có bao quần áo cũng có chút gạo lương thực, liền ở trong miếu thờ dâng lên củi cùng cơm nấu. Bên kia là một nam một nữ, đoán là phu thê, thê tử trên mặt đeo khăn che mặt, chiếm một góc ăn chút lương khô, bọn họ lại còn mang theo một con lừa xanh.
Du Hồng Trác nhìn gia tộc bảy người kia hợp thành, nhớ tới bản thân mình vốn cũng là bảy huynh đệ tỷ muội, không khỏi bi thương, trong góc có vành mắt đỏ lên, người một nhà kia lưng đeo song đao., Lại có phần cảnh giác, chủ nhân nam nhân dáng người đôn hậu cầm một cây gậy, thời khắc đều đề phòng bên này. Du Hồng Trác nhìn thấy bọn họ húp cháo ăn cơm, cũng không quấy rầy bọn họ, chỉ ở trong góc miệng nhỏ ăn rễ cây rau dại cay đắng kia để đỡ đói.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Đêm hôm đó có mưa bắt đầu rơi, ba phe ngẫu nhiên ở trong miếu đổ nát cùng nhau một đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, một nhóm bảy người đứng dậy, sắp sửa sửa sang lại giường., trượng phu trong vợ chồng kia thì lấy củi được cất trong miếu thờ đốt lên, lấy ra một cái nồi sắt nấu một nồi cháo nhỏ. Mùi thơm truyền đến, trong bụng Du Hồng Trác trống rỗng, trốn ở góc phòng giả vờ ngủ, lại nhịn không được móc từ trong ngực ra một ít gốc cây cuối cùng ăn vào trong bụng.
Còn đang vụng trộm ăn cái gì đó, nam nhân kia cầm một bát cháo tới, đặt ở bên cạnh hắn, nói: "Bình nước gặp nhau, chính là duyên phận, ăn một bát đi."
Hắn bưng hai chén cháo còn lại, đi tới bên kia chia thức ăn với thê tử.
Du Hồng Trác vô thức ngồi dậy, ý niệm đầu tiên trong đầu vốn là muốn cự tuyệt dứt khoát, nhưng trong bụng đói khát khó nhịn, cự tuyệt lời nói rốt cục không thể nói ra khỏi miệng. Hắn bưng cháo tới chậm chạp, nghiêm mặt uống từng ngụm, đem chén cháo trả lại cho đôi phu thê, cũng chỉ là nghiêm mặt khẽ khom người gật đầu. Nếu lúc này hắn già hơn một chút có lẽ sẽ nói một chút cảm ơn, nhưng lúc này ngay cả lời nói cũng không có cách nào nói ra.
Trước đây không lâu hắn sắp chết đói ở dưới mái hiên kia lấy được một chén canh gạo, lúc này lại có một chén cháo, tựa hồ đang nói cho hắn biết thế đạo này còn chưa hỏng đến mức làm người ta tuyệt vọng.
Nhưng một lát sau, tuyệt vọng đã đến. Có tám gã nam tử từ xa tới, hai người cưỡi ngựa, sáu người bước đi, đến ngôi miếu đổ nát bên này, đánh một cái đối mặt với Du Hồng Trác, trong đó có một người lập tức nhận ra hắn - tám người này đều là giáo chúng quang minh chính đại, mà lại là cao thủ lúc trước đi theo bên cạnh Thiên Tế Thiên Đao Đàm. Lúc này nam tử cầm đầu mới hơn bốn mươi tuổi, cũng đeo trường đao, phất tay, vây phá miếu lại.
"Đại Quang Minh giáo truy nã hung đồ, người này giết giáo chúng ta, chính là hạng người cùng hung cực ác, các ngươi là người phương nào, vì sao lại cùng hắn một đạo? Nếu không có liên quan, nhanh chóng chạy đi cho ta!"
Lúc trước một nhà bảy miếng ăn uống chút gì đó, lúc này chỉnh đốn xong xuôi, mắt thấy tám người cầm đao binh canh ở phía trước, vội vàng rời đi. Đôi vợ chồng bên cạnh cũng thu thập nồi sắt., Hắn định bỏ cái nồi vào trong túi, cõng sau lưng con lừa. Lúc này một nhà đi vào trong miếu, một tên lâu la trong số tám người liền ngăn cản bọn họ lại, quát hỏi vài câu: "Có quan văn không?" "Có quan hệ gì với tên phỉ kia không?" Có ai giúp hắn mang đồ đi không?" Bảy người vội vàng phân biệt, nhưng tránh không được liền bị điều tra một phen.
Thương thế trên người Du Hồng Trác chưa lành, tự biết vô cùng hạnh phúc, vừa rồi hắn uống cháo nóng, lúc này ngực bụng nóng lên, cũng đã không muốn liên lụy ai nữa. Rút đao đứng đó, nói: "Cái gì mà quang minh giáo, thổ phỉ vậy. Các ngươi muốn giết ta, cùng bọn bần cùng bực này có quan hệ gì, có gan thì giao cho ta!"
Đao khách đứng đầu Đại Quang giáo ánh mắt lạnh lùng: "Thằng nhãi vô tri nhà ngươi, lúc huynh đệ Đàm mỗ thành danh, ngươi vẫn còn bú sữa mẹ, đến đao cũng cầm không vững, sắp chết đến nơi rồi, còn dám anh hùng..." Hắn dừng một chút, lại cất bước đi về phía trước: "Cũng tốt, ngươi có gan xuất đao, Đàm mỗ liền chém tay trái ngươi trước!"
Trong lúc đao khách họ Đàm này đang nói chuyện, Du Hồng Trác đã cầm song đao trong tay xông lên. Từ lúc sinh tử lĩnh ngộ được chiến đấu, hắn đã dùng mọi cách để không cần cực kỳ đơn giản hóa chiêu thức đao pháp của mình. Lúc này song đao vừa đi, đao thế hung ác sắc bén, lao thẳng tới., Lời đối phương lại thuận thế nói ra mấy chữ "Trảm" tay trái của ngươi, ánh đao lóe lên trên không trung, tay trái Du Hồng Trác đột nhiên né tránh, chỉ thấy huyết quang bay lên, cánh tay trái của y đã bị hung hăng bổ một đao, thanh trường đao tùy thân kia cũng bay ra ngoài.
Đao khách họ Đàm kia thuận thế nói: "Lại đá vào mặt ngươi." Trên mặt Du Hồng Trác lập tức như có tiếng sấm nổ tung, cả người đã bị đá bay ra ngoài, đầu hắn ong ong ong, trong miệng đầy máu tươi, va phải vách tường mới dừng lại. Đao khách này chính là đệ đệ ruột của "Hà Tung Thiên Đao" của Đàm Chính., Mặc dù thanh danh không lan xa như "Cừu Thiên Đao", nhưng so với Du Hồng Trác thì thật sự là một trời một vực. Hắn bước từng bước một về phía Du Hồng Trác, cách đó không xa có một âm thanh vang lên: "Đao pháp này cũng được." Đao khách họ Đàm thì nói: "Đao pháp của ngươi thật sự quá kém, chết đi!"
Hai âm thanh hòa vào nhau hiện ra một chút không cân đối. Du Hồng Trác dùng sức nhảy lên, miệng phun máu, đao khách họ Đàm vung đao lên tường đất của ngôi miếu đổ nát, tạo thành vô số vết đao., Lúc trước một nhà bảy người đang bị giáo chúng Đại Quang giáo kiểm tra bên cạnh, người phụ nữ ở giữa bị lục soát vài lần, cũng không dám tức giận. Một đôi vợ chồng khác cũng dắt theo Thanh lừa tử đi tới, ánh mắt bọn họ nhìn về phía đánh nhau, lúc nãy mới mở miệng nói chuyện., Dường như chính là thê tử che mặt, đao khách họ Đàm quay đầu lại nhìn thoáng qua, một giáo chúng đã tới, nghe thấy tiếng "Đao pháp này còn có thể" quát lên: "Các ngươi là ai?" Liền muốn đưa tay về phía nữ tử.
Khoảnh khắc đó, Du Hồng Trác chỉ cho là mình sắp chết, đầu hắn ong ong, tình cảnh phía trước cũng không thấy rõ ràng. Trên thực tế, nếu nhìn thấy rõ ràng, chỉ sợ cũng rất khó hình dung tình cảnh vi diệu khi đó.
Lúc giáo chúng đưa tay, cô gái kia cũng vươn tay, nàng nắm lấy chuôi đao bên hông đối phương.
Chuyện này vừa tùy ý vừa kỳ lạ, bởi vì trong khoảnh khắc đó, giáo chúng của đại quang minh giáo kia cũng đang rút đao, hắn nắm chặt cán đao trong nháy mắt động tác chậm lại, tay của cô gái tùy ý rút đao ra, ánh đao gập lại., Lên, lướt qua gương mặt người này, sau đó là bổ về phía bên trái khuôn mặt người nọ. Đao quang bổ xuống, nữ tử bước một bước, đưa tay kéo qua kiếm trong tay một tên giáo chúng khác, xoẹt một vòng., Nàng lại thuận tay đâm vào cổ một người, thân hình có xu hướng tiến đến, trong tay lại đoạt đi hai thanh đao kỳ dị, một trước một sau một sau cắm, lại xoạt một tiếng, trước sau chuyển về phía trước, một thanh đao đâm vào yết hầu người ta, một thanh đao bỏ vào trong ngực người.
Du Hồng Trác chỉ nhìn thấy một chút cảnh tượng này, trước kia hắn vung đao, chém người, luôn có tiếng gió rít gào, càng mãnh liệt nhanh chóng xuất đao, càng có đao quang tàn sát bừa bãi, nhưng động tác đơn giản của nữ tử chỉ trong chốc lát., Đao quang và tiếng gào thét đều không có. Nàng ta lấy trường đao cắt trước sau, thậm chí đâm vào lồng ngực người khác. Như là không có bất kỳ tiếng vang gì, trường đao kia như trở về vỏ, đợi đến lúc ngừng lại, đã thật sâu khảm vào trong lồng ngực.
Một thanh trường đao bay về phía đao khách họ Đàm, đao khách kia gần như là theo bản năng tránh né, lại theo bản năng mở miệng: "Ta chính là huynh trưởng Hà Mâu Đao - Đàm Nghiêm gia, khám nghiệm Thiên Đao, Minh Chính Hà, thần thánh phương nào dám đối địch với Đại Quang giáo..." Lời hắn vừa nói vừa vội vàng, trong mắt Du Hồng Trác chỉ nhìn thấy thân hình nữ tử như cái bóng đuổi theo, hai bên xê dịch vài cái., Đã ra tới bên ngoài mấy trượng, đao phong trong tay Đàm Nghiêm bay lượn, nhưng mà trên không trung không có âm thanh gõ lên thiết khí, lời nói vừa dứt, Đàm Nghiêm cách mấy trượng liền định ra, nữ tử rút một thanh đao nhỏ từ trong cổ đối phương ra.
Trong cổ họng con người đương nhiên không có khả năng không tự nhiên rút ra một cây đao, nhưng trong chốc lát này, nữ tử lại giống như quá trình vung đao, chỉ là đột nhiên rút một đao, Du Hồng Trác nghe nàng lẩm bẩm nói: "Lâm Ác Thiền cũng không dám nói chuyện với ta như vậy..."
Một bên khác, nhà họ Thất bỗng dưng đứng yên tại đó. trượng phu trong vợ chồng này còn dắt con lừa xanh đứng ở nơi đó, bảy thành viên đại quang minh giáo chung quanh đều đã chết, hoặc là yết hầu, hoặc là mặt mày, hoặc là đao trong ngực, cứ như vậy ngã xuống, máu tươi phun đầy đất chung quanh, gió thổi qua trong núi, hình thành một bức hình ảnh huyết tinh quỷ dị.
Cô gái che khăn che mặt đi tới, nhìn Du Hồng Trác nói: "Đao pháp của ngươi còn có chút ý tứ, học theo ai?"
Người trong giang hồ sẽ gặp rất nhiều người, nhưng rất nhiều năm sau, du Hồng Trác đã là tông sư đao đạo danh chấn thiên hạ, hắn cũng sẽ luôn nhớ tới cảnh tượng ngày hôm nay. Đây là lần đầu hắn và cặp phu thê này.