Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mùa thu, lá cây dần dần vàng lên.
Thiên hội chín năm, dưới sự quản lý của Hoàng đế đời thứ hai Ngô ăn xin, Kim Quốc, quốc lực đang ngày càng phát triển, là quốc gia mạnh nhất thiên hạ, quân lâm thế.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Đại đồng Tây Kinh lúc này là trung tâm quân sự của Kim Quốc ở phía Tây Nam, Nguyên Soái phủ của Nhan Tông Hàn tọa lạc ở đây. Ở một mức độ nào đó, lúc này gần như đã có thể chống lại tình hình phía Bắc.
Bất quá, mặc dù địa vị Nhan Tông Hàn ở Kim Quốc cao thượng, cường thế vô cùng, trước đây từng là nhị thái tử của Kim Quốc, sau khi Nhan Tông chứng kiến bệnh chết, A Cốt đánh vào trong con trai trưởng, liền khó có người chính diện chống lại hắn, bên ngoài cũng thường có lời đồn đại của hai triều đình Nam Bắc. Nhưng giữa triều đình Nữ Chân và Nguyên soái phủ, trên thực tế cũng không xuất hiện bao nhiêu xung đột lớn, nghiên cứu nguyên nhân, là vì trên triều đình này, vẫn có rất nhiều nữ thần khai quốc trấn giữ.
Nhất là vị hoàng đế từng bộc lộ phong mang dưới trướng A Cốt, kế vị sau đó thu liễm tính nết, đối nội ôn hòa cường thế, xong Nhan Ngô ăn xin, lúc này vẫn như cũ là viên Thần Tinh sáng nhất trong tất cả. Vị này tại cương trường có thể một trăm phần trăm., Hoàng đế dốc sức đấu với Hổ Hùng, trước mặt người nhà mình lại thật thà đôn hậu. Lúc đầu vì uống vụng rượu ngon, bị một đám thần tử cường thế kéo xuống đánh 20 gậy, ông ta cũng không phản kháng.
Sau khi kế vị, mặc dù quân đội nữ thật không ngừng nam hạ chinh phạt, nhưng trong nước nữ chân thi chính lại ổn trọng ăn nói. Ngô ăn xin một mặt cổ vũ nông tang, một mặt cải cách chế độ quốc gia, tiến hành rất nhiều nỗ lực đi chế độ nô lệ uống rượu hệ thống kinh tế. Lần thứ ba phạt võ, hắn đã bắt đầu tiến hành việc chuộc nô lệ trong nước để mua chế độ chế độ., Ở một mức độ nhất định bảo vệ an toàn tính mạng cho nô lệ, lại bắt đầu phổ biến chính sách áp bức thôn tính đất đai. Tuy bên ngoài đánh nhau hung ác nghiêm khắc, nhưng trong khoảng thời gian này trong Kim Quốc cảnh có vẻ yên bình, làm thủ thành chi chủ, Ngô ăn xin mua đã không thẹn với vị trí Hoàng đế trên người.
Có hắn trấn giữ, nữ nhân kia đi về phía trước có vẻ rất bình ổn. Dù có kiêu ngạo như tông Hàn, cũng có đủ sự tôn kính và kính trọng đối với hắn.
Bất quá, những năm gần đây quốc gia bình định, xác thực cũng có từng vị nữ tử anh hùng óng ánh, trong chinh phạt không ngừng lục tục vẫn lạc.
Đã từng là nữ chân quân thần, Nhị thái tử tông vọng, bệnh qua đời trong lúc nữ chân phạt võ ba lần.
Chiến Thần sau khi công kích Nhan Lâu thất, bốn năm trước trong đại chiến Tây Bắc đã hi sinh.
Tám năm Thiên Hội, am hiểu ban bừng bừng tuấn tú (Hoàng trữ trong chế độ nữ tử bừng bừng cực thịnh), đồng thời cũng là A Cốt đánh, Ngô ăn xin mua đệ đệ ruột thịt hoàn toàn mặt mũi cũng ốm đi, trong đám người tuy rằng không có danh khí như Tông Hàn, Lâu phòng giống như bách chiến bách thắng, chiến công hiển hách hiển hách bách thắng., Nhưng mà tính cách vững vàng của hắn cũng là danh tướng thân mang hy vọng, địa vị cao thượng. Kim Quốc ban đầu hai lần phạt võ, tuy nhiên Tông Hàn, tông vọng đều là quân đội nguyên soái, trên thực tế người mang danh hiệu tổng soái trấn thủ lại là tào lao. Nếu hắn chưa chết, cũng là hoàng đế kế nhiệm của Kim Quốc.
Cùng năm, đại tướng không kém đại chiến ở Tây Bắc Duyên Châu, sau khi trúng gian kế thì bị bắt làm tù binh.
Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ mười năm trở về, từng vị tướng tinh vẫn lạc cũng không đình chỉ bước tiến của nữ tử. Phía Bắc tuyến của thảo nguyên mông lung, nhanh chóng suất lĩnh mấy ngàn kỵ binh cùng quật khởi bộ lạc Mông Cổ chiến đấu hơi bị nhục, một nhánh quân tham dự chinh phạt từ phía nam chiến dẹp loạn trở về.
Bọn họ từ cửa nam tiến vào, hướng tướng lĩnh dâng chiến lợi phẩm. Bất quá, lần này đại quân quy về, chiến lợi phẩm mang về không nhiều, quy mô của nó dù sao cũng không thể sánh bằng phạt võ, bất quá, trong vòng bốn năm liên tục ngăn cản bước tiến chinh chiến của nữ tử, trong đại chiến lần lượt tổn thất hai vị danh tướng cuộc chiến Tây Bắc, cũng xác thực hấp dẫn không ít ánh mắt người hữu tâm.
Tên đại nghịch nhân phía nam Thí Quân kia chiếm cứ ma đầu Tây Bắc, quân đội hắc kỳ cường hãn, bây giờ cuối cùng cũng bị cuộc chinh phạt của nữ chân nhân thiết huyết nghiền nát.
Một mặt cờ nhuốm máu cũ nát được quân đội Nữ Chân dâng lên trước chiến lợi phẩm, các tướng quân Nguyên soái phủ tuyên bố Ninh phỉ bị trận trảm kiêu thủ, quân cờ đen toàn quân bị diệt. Vì vậy đường phố phụ cận, trên quảng trường liền truyền ra tiếng hoan hô. Đối với quân đội, Kim Quốc biết rõ thái độ của nữ chân nhân nội tình phức tạp., Một mặt, Kim Quốc Lâu thất, từ bỏ không mất hai gã đại tướng mất ở Tây Bắc, có người nguyện ý thừa nhận sự cường đại của hắn, một mặt khác..., Còn có một vài nữ chân nhân cho rằng, chiến tích như vậy cho thấy Kim quốc đã xảy ra vấn đề, không còn đánh đâu thắng đó trước kia nữa, đương nhiên, cho dù là nhìn thấy cách nào thì sau khi Hắc kỳ quân bị diệt thì đều bị hòa tan tạm thời.
Trần Văn Quân đứng trong đám người nhìn tình cảnh quân đội trở về, trong thành trở nên náo nhiệt. Trở lại trong phủ, Hi Doãn đang luyện chữ ở thư phòng, thấy nàng tới bèn gác bút mỉm cười: "Ngươi đi xem sư phụ? Vốn có hơi nhàm chán."
Trần Văn Quân lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía thư phòng dễ thấy nhất, trong thư phòng của Hi Doãn có rất nhiều danh gia thư họa di tích. Lúc này người bị treo chính giữa đã có một hàng chữ còn chưa được gọi là danh gia.
Quân thần cam chịu quỳ gối, một đứa con trai đầy bi thương.
Đã đến Tây Xuyên sự, Bắc Địa Vương hùng tai.
Tổn thương thân tạ liệt tổ, rỉa đầu than trời.
Người lẫm liệt như ở đây, ai là Vân Hán đã mất!
Bộ dạng này do Ninh Nghị viết, Hi Duẫn từ Bắc Quy về sau liền treo ở thư phòng, ban đầu treo ở trong góc phòng, từ lúc Tây Bắc đại chiến bắt đầu, liền không ngừng thay đổi vị trí, sau khi từ biệt thất chiến, Hi Duẫn đã lấy xuống, nhưng sau đó vẫn treo ở chỗ trung ương. Đến hôm nay, rốt cục đã di chuyển tới trung tâm.
"Mang theo người lẫm liệt như vậy, ai vân hán đã chết..." Trần Văn Quân ngẩng đầu nhìn chữ viết kia, nhẹ nhàng đọc lên. Nàng ngày thường cũng đã xem qua chữ này, bây giờ lại đến xem, trong lòng phức tạp, đã không thể nói thay cho người ngoài.
Hi Duẫn tới gần: "Đúng vậy, người lẫm liệt như ở... Trữ Lập người này, lúc chưa giết vua ở võ triều chính là bạn tốt của Tần Thìn, ta nghĩ lại chuyện năm đó, Tần gia tử chết ở Thái Nguyên, sau khi sinh con nối dõi Tần gia, Tần gia chết trong tay gian nhân, con thứ của Tần gia và Ninh Lập gây sự. Ba năm nay Tây Bắc, xứng với những lời này, ta đã xem thường hắn, đáng tiếc, không thể ở cùng lúc còn sống."
Hi Duẫn cảm thán, Trần Văn Quân có thể hiểu càng rõ thâm ý trong lời nói của hắn. Ba năm nay, sau khi quân đội ngụy Tề ở phía trước là chủ ý của Hi Duẫn, nguyên nhân chính là vì vũ khí chứa vũ khí màu đen lợi hại, nữ thật sự không tìm được phương pháp khắc chế tốt, liền dùng quân đội ngụy trang làm tiền chiêu thử pháo, bên trong Kim Quốc cũng không ngừng đi theo chiến sự hoàn thiện đại pháo.
Ai ngờ tình thế lại kéo dài như vậy, chiến sự cơ hồ kéo dài không ngớt, năm ngoái từ bỏ không để lại đầu thành Duyên Châu bị chém giết, Hi Duẫn cực kỳ áy náy. Hậu quân đội của nữ tử này mới càng tăng cường tấn công, bây giờ mặc dù nắm giữ kỹ thuật hỏa pháo, đồng thời chế tạo ra cung nỏ chuyên dùng để bắn hơi nóng ra siêu cường, nhưng đối với việc từ chối không bị mất sức cùng nữ tử đầu nhập nhân lực lực lực trong ba năm qua, Hi Duẫn luôn cảm thấy, chính mình cũng có một phần trách nhiệm.
Trần Văn Quân im lặng trong chốc lát, quay đầu lại nói: "Ta nghe có người nói Ninh Nghị quỷ kế chồng chất, lần này có thể là giả chết thoát thân. Lão gia đi xem đầu người của hắn à?"
Nét mặt của nàng không nhìn ra tâm tình gì, hi Doãn nhìn nàng, theo sau ánh mắt phức tạp cười cười: "Đúng là có người nghĩ như vậy, kỳ thật thứ đầu người kia không đủ bằng, đồ vật trên chiến trường bị chém xuống, khiến người ta nhận ra đưa tới, làm bộ làm tịch cũng không khó. Hắn nói ngược lại, đúng là người của Ninh Nghị, nhưng nhìn lầm cũng có."
Hắn lắc đầu, nhìn về chữ phía trước, thở dài: "Triều đình thu binh, không phải chuyện nông cạn như thế, thật ra Hắc kỳ quân chưa chết..."
Hi Duẫn nói tới đây dừng lại một chút, trông thấy ánh mắt Trần Văn Quân lóe sáng: Nàng lo lắng cho Nam triều, đối với Hắc Kỳ quân có chút đồng cảm, Hi Duẫn Nguyên đã biết, Trần Văn Quân cũng không hề kiêng kỵ -- liền nhìn nàng mỉm cười: "Trận chiến Tây Bắc, đánh tới cực loạn, Lưu Hinh vô năng đáng giết. Rất nhiều chuyện bây giờ mới có thể hiểu rõ., Hắc kỳ quân có một phần từ Tây Bắc chạy ra, thậm chí bọn họ còn làm ra những chuyện càng thêm lợi hại, bây giờ chúng ta còn đang điều tra. Dư bộ quân Hắc kỳ bây giờ chuyển hướng tới Tây Nam, Ninh Nghị thoát xác, vốn cũng là chuyện đã được an bài, nhưng mà, sự tình luôn xảy ra ngoài ý muốn."
"Cái gì?" Trần Văn Quân quay đầu lại.
"Trên chiến trường thay đổi trong chớp mắt, hắn lãnh quân từ tử địa tới lui, rất có thể... Chết giả thành thật chết, giống như Lâu thất, bỗng nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không ngờ được." Nhan Hi Duẫn nói xong, ánh mắt phức tạp, thở dài: "Nội bộ Hắc Kỳ quân, bây giờ cũng không tìm thấy hắn... Nếu không xác định được việc này, cho dù có trận chiến tuyến phía bắc, ta sao lại đồng ý rút lui. Hắn vừa chết, quân cờ đen dù có giữ lại trăm vạn quân, cũng chỉ là niệm tưởng, đi là đi..."
Trần Văn Quân sững sờ trong chốc lát, nhưng chỉ sau một lát, lại khẽ cười khổ.
"Vậy... chuyện lợi hại hơn mà lão gia nói là gì?"
"Nguyên lai cũng là thất sách của ta, nếu Ninh Lập kia còn sống, cũng có chút phiền phức, bất quá... Nếu chết, cũng để bọn Lưu Dực phía nam đau đầu đi, đây là tin tức mới biết được gần đây..."
Hi Duẫn lại lần nữa nhìn mấy chữ kia, thuận miệng trò chuyện với thê tử...
Thân thể trần trụi...
Phía nam, có tin tức liên quan tới việc Hắc kỳ quân bị diệt, Thí quân phản tặc Ninh Lập bị chém đầu, đang từ từ truyền khắp thiên hạ.
Trung Nguyên, tuy rằng chiến sự đã dừng lại, vùng đất này vì trận đại chiến kia mà có trái cây nên vẫn đắng chát khó nuốt trôi.
Một ít tin tức, tại đại chiến hỗn loạn qua đi, mới dần dần xuất hiện, bị mấy người biết được về sau, biến thành càng thêm hỗn loạn cục diện.
Trong Hoàng Cung nổi danh, mùa thu sau khi đại chiến kết thúc, Lưu Dực bắt đầu đa nghi, hoảng sợ không thôi, mấy ngày nay, hắn đã liên tục giết hơn mười thị vệ trong cung.
Lời đồn từ tầng đáy truyền ra đang lan truyền trong miệng mọi người, lan rộng ra.
Tương truyền, trong ba năm chiến tranh Tây Bắc, Hắc kỳ quân trong đại chiến đã bức ép đông đảo tù binh, mà bức hàng này không chỉ đơn giản là chiêu hàng bình thường, có tin đồn trước khi Tây Bắc bắt đầu đại chiến, sau khi Hắc kỳ quân chém giết Lâu thất, Ma đầu Ninh Nghị đã tích cực bố cục, hắn phái ra đại lượng binh sĩ hắc kỳ, phân tán ở các nơi Trung Nguyên, nơi tụ tập của đám người.
Khi Tây Bắc đại chiến bắt đầu, nữ tử thực sự bức bách Đại Tề xuất binh, Lưu Dực cưỡng chế trưng binh liền triển khai tại những địa phương này. Lúc này Trung Nguyên đã trải qua ba lần đại chiến tẩy lễ, vốn trật tự đã sớm hỗn loạn, quan viên đã không cách nào phán xét trên hộ tịch ai là lương dân, ai là người bản địa, trong loại chinh chiến mạnh mẽ đói bụng này, cơ hồ tất cả binh sĩ hắc kỳ đều đã rót vào trong quân đội Đại Tề.
Bọn họ vốn là quân nhân, biểu hiện tự nhiên xuất sắc trong quân đội, thăng chức xuất đầu lộ diện, không phải nói chơi, những người bên cạnh liên kết với nhau, lựa chọn những người thân cường lực, khuynh hướng suy nghĩ về Hắc kỳ quân, đầu hàng phía trên chiến trường, mỗi một lần đại chiến, truyền tin tình báo cho Hắc kỳ quân, trong trận đại chiến đó, rất nhiều người cứ thế lặng lẽ biến mất trong chiến trường, trở thành chất dinh dưỡng cho Hắc kỳ quân lớn mạnh.
Đây còn chưa phải đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất chính là trong quân đội Đại Tề lúc này, không biết có bao nhiêu người vẫn tiềm phục trong đó. Có người trong số bọn họ đã trở thành tướng lĩnh cao tầng, có người còn đang phát triển thành viên Hắc kỳ quân. Thậm chí có người còn đặc biệt đề bạt thành cấm vệ trong cung bên cạnh Lưu Hinh.
Mấy ngày nay, mỗi một quân nhân mà Lưu Dực trông thấy, đều như thành viên hắc kỳ ẩn núp.
Mấy ngày liên tiếp, tinh thần của hắn đều suy yếu.
Gió đêm thổi, cuốn lên lá cây, dưới mái hiên như có nước đọng.
Tí tách, tí tách... tí tách.
Lưu Dực từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh lại, sau lưng là một thân mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy tựa hồ nhìn thấy bóng đen bên giường, sau đó... Bên cạnh giường thật sự có bóng đen.
Người áo đen kia dựa sát vào, một bàn tay như cái lồng sắt kẹp chặt lấy miệng hắn, đôi mắt kia đang nhìn hắn, mặt đối mặt.
"Hoàng đế..."
Thanh âm vang lên, người nọ rút ra một thanh chủy thủ, hướng cổ của hắn tới, khoa tay múa chân một cái, bắt đầu đem mũi chủy thủ đâm vào ánh mắt của hắn, chậm rãi hạ xuống.
"... Giết thêm một hoàng đế..."
Lưu Dực giãy dụa đứng lên, nhưng mà khí lực trên tay còn đang tăng thêm, xương má gương mặt của hắn đều rung lên khanh khách, dưới đệm chăn truyền ra cảm giác ướt sũng. Hắn bị dọa đến mức hoảng sợ, con mắt nhắm chặt.
Bàn tay đang ngậm miệng của gã đột nhiên buông ra, sau đó gõ mạnh xuống một cái, Lưu Dực hôn mê bất tỉnh.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, trên mặt Lưu Dực không có dấu hiệu rút đi, hỗn loạn cực lớn đã xuất hiện trong cung.
Có lời đồn về tâm ma, cờ đen, lưu truyền trong dân gian...
Thân thể trần trụi...
Ảnh hưởng vẫn còn tiếp tục. Tin tức chết của Giang Nam, tin tức Ninh Nghị và Hắc Kỳ quân bị diệt đã được mọi người truyền qua một lần, ngoại trừ số ít thư sinh bắt đầu tế điện Chu Ngọc đã chết, cảm thán "Xử loạn" bên ngoài, lúc này đây, thanh âm nghị luận của dân gian lại có vẻ yên tĩnh.
Phía nam thành Giang Ninh, rất nhiều trang viện được xây dựng trong đồi núi sơn minh thủy, xung quanh cũng có quân đội của Vũ Liệt doanh đóng quân. Đây là khu vực khác của Thái tử Quân Quân Quân nghiên cứu đặc cách, lượng lớn cây pháo. Thiết pháo được chế tạo từ nơi này, phân bố cho các quân đội, bản thân Thái tử cũng thường xuyên tọa trấn ở đây.
Cuối thu, một người bị cụt tay gõ vang cửa gỗ của một tiểu viện, người này thân hình cao lớn, đứng vững vàng, trên mặt có vài vết sẹo sẹo, vừa nhìn là thấy lão binh đã kinh nghiệm sa trường. Báo ra ám hiệu, hắn đi ra tiếp đãi đại tổng quản của Thái tử phủ hiện giờ là Lục A Quý. Lão binh này mang về chính là liên quan tới tiểu Thương Hà, có tin tức về đại chiến ba năm liên quan tới Tây Bắc, hắn là Lục Quý tự tay xếp vào nội bộ quân đội của Tiểu Thương Hà.
Tên của người này, tên là Lâm Quang Liệt, mấy năm nay ở sông nhỏ, hắn gia nhập quân cờ đen anh dũng tác chiến, một lần thăng tới bên cạnh nghịch phỉ Ninh Lập, hắn bị bắt trong mấy trận đại chiến hỗn loạn cuối cùng ở Tây Bắc, nhận lấy sự tra tấn thảm thiết không người, mà nhìn vào trong tiền đặt cược, hắn cùng mấy tên tướng sĩ hắc kỳ quân vượt ngục, tự tay chặt đứt cánh tay của mình, cửu tử nhất sinh mới đào thoát, lúc này nam hạ báo tin tức.
Đương nhiên, hắn cũng nhận được đãi ngộ giống như anh hùng, sau khi nghe được tin tức tương đối trọng yếu, Lục A Quý an bài hắn xuống, đồng thời phái người báo tin cho Thái tử vẫn còn ở kinh thành lúc này.
Lâm Quang Liệt được an bài trong trạch viện tốt nhất, được đối đãi tốt nhất, ngày hôm nay, Lâm Quang Liệt ra ngoài đi dạo phố Giang Ninh, vứt bỏ hai gã thị vệ được sắp xếp xuống để bảo vệ hắn, rời khỏi con đường nhỏ phía sau thành, đi không xa, nhìn thấy Lục A Quý và một đội binh sĩ đang chờ ở phía trước.
Ánh mắt Lục A Quý nghi hoặc, người trước mắt là nhân tài hắn tỉ mỉ chọn lựa, võ nghệ cao cường tính cách trung trực, mẫu thân của hắn còn ở phía nam, mình thậm chí đã cứu mạng của hắn... Ngày hôm nay, trong sơn đạo, Lâm Quang Liệt quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi với hắn, sau đó nói với hắn chuyện cuối cùng ở Tây Bắc.
Ba năm đại chiến Tây Bắc, địch nhân cuồn cuộn không ngừng tới đây, ngay cả Ninh Nghị đã sớm bố trí đông đảo, phải thừa nhận, tình hình chiến đấu vẫn khốc liệt vô cùng. Trong năm cuối cùng, thế công của nữ chân nhân tăng mạnh, mọi người chạy ngược chạy xuôi, Ninh Nghị mang theo đội ngũ trực hệ gia nhập vào chiến tranh, lúc đó Lâm Quang Liệt đã là người trong đội ngũ này.
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, mặc dù có mọi người bảo vệ, nhưng Ninh Nghị cũng bị thương mấy lần. Trong hoàn cảnh như tuyệt cảnh, hắn xung phong liều chết với mọi người, cũng từng nói, mình có thể một ngày nào đó, cũng sẽ là kết cục của Nhan Lâu thất. Trong những thời gian đó., Ninh Nghị thích nói chuyện cùng người khác, rất nhiều ý nghĩ, cũng không tránh người, nói tới cách nhìn của chiến tranh, cách nhìn của thế đạo, mọi người chưa chắc đều hiểu được, nhưng dần dà, lại biết đó là thế nào quyền tâm.
"... Ta... Trận đại chiến bị bắt, là mấy lần chiến đấu cuối cùng diễn ra, ngày hôm trước, ta nhớ được, thời tiết rất nóng, chúng ta đều trốn ở trong núi, trời sắp tối, lúc lên núi hóng mát. Ta nhớ, mặt trời đỏ như máu, Ninh tiên sinh đi xem thương viên trở về, nói với chúng ta ai là người chết..." Lâm Quang Liệt nói tới đây, đã đứng dậy: "Hắn ngồi cùng chúng ta một hồi, sau đó lời nói, đời này ta đều nhớ kỹ..."
"Hắn nói... Hắn nói... Ta cả ngày lải nhải với các ngươi, có mấy người đã làm mặt ta nói, phiền chết đi, ta đều biết... Hắn nói, thật ra ta là người sợ chết, không muốn chết cũng không dễ chịu gì... Hắn nói, hôm nay ta không muốn nói vì sao chúng ta phải đi chết, thế nào cũng phải đau đớn, nhưng, có thể cùng các ngươi đánh trận một trận., Cùng xông lên, ta cảm thấy rất vinh hạnh, bởi vì các ngươi là người, có cao quý, không phải thứ rác rưởi rác rưởi gì đó, các ngươi vì chuyện tốt nhất mà cố gắng hết sức... Cho nên, nếu có một ngày thực sự xảy ra chuyện, ta thật sự không coi là uổng công..."
Hán tử này đứng ở nơi đó, trong mắt đã có nước mắt.
"Ta bị bọn họ bắt được, không bao lâu, bọn họ nói Ninh tiên sinh đã chết, bởi vì như vậy ta mới không bị giết. Đêm hôm đó ta làm gãy tay mình, giết ba người, cùng mọi người cùng lao ra. Ta không biết Ninh tiên sinh có phải đã chết thật hay không, nhưng lúc hắn nói những lời đó, ta thật sự cảm thấy mình là một người, không thể so với bất cứ ai, thậm chí so với hoàng đế cũng không thấp hơn..."
"Làm càn!" Nghe đối phương nói ra những lời này, ánh mắt Lục A Quý lạnh lẽo, gào lên, một đội binh sĩ bên cạnh đồng thời rút đao, trong lúc nhất thời, giữa sơn đạo này ánh đao lẫm liệt. Lâm Quang Liệt hít một hơi, dùng tay phải còn sót lại rút thanh cương đao bên hông ra.
"Lục quản sự, ta nhận ngài cứu mạng, cũng tôn trọng ngài, ta đã dừng tay, chỉ nghĩ, cho dù là trước khi chết, ta muốn đem cái mạng này trả lại cho ngài. Ta mang về tin tức của tiểu Thương Hà cho ngài. Tiểu Thương Hà đường đường chính, không có gì không thể nói cho người khác biết! Nhưng ta đã nói xong tin tức này rồi., Lục tiên sinh, ta phải đưa cái mạng này về Hoa Hạ quân, ngài muốn ngăn cản ta, hôm nay có thể lấy mạng của ta. Nhưng có một chuyện, ta nói cho mọi người biết, ba năm chém giết chiến trận, chỉ có một cánh tay, ta còn có thể giết người, các ngài coi chừng."
Thân hình hắn hơi thấp xuống, đứng ngang đao, ánh mắt híp lại. Khoảng cách như vậy, hắn chỉ có một người, nếu như lao ra chỉ sợ sẽ bị bắn chết tại chỗ, nhưng dù vậy, giờ khắc này hắn gây cho người ta cảm giác áp bách cũng không giảm xuống chút nào, đây là mãnh hổ từ địa ngục Tây Bắc trở về.
Lục A Quý trầm mặc chốc lát: "Nếu là... Ninh Hằng thật sự chết rồi, ngươi trở về, có ích lợi gì?"
"Ninh tiên sinh đã nói với chúng ta những lời đó..." Lâm Quang Liệt nói: "Nếu hắn chết thật, Hoa Hạ quân sẽ truyền xuống cho hắn. Lục quản sự, dựa vào các ngươi, không cứu được thiên hạ."
Lá thu vàng úa, rơi xuống dưới tàng cây, trên bầu trời, con nhạn lớn của Nam Phi bay thành đi. Trong lúc song phương trên đường núi giằng co, Lục A Quý ngẩng đầu lên, lặng lẽ thở dài.
Nơi này cũng từng là cố hương của vị thư sinh kia.
Bây giờ Hồng Nhạn đã trở về, rất nhiều người đã không trở về. Hoặc người không ở, hoặc không ở trong lòng...
Thân thể trần trụi...
Đại lý Tây Nam, Phật giáo hưng thịnh, đây là quốc gia yên tĩnh an lành.
Con gái Đoàn Chí Nghĩa Hậu Đoàn Hiểu Tình năm nay mười ba tuổi, mặc dù chưa tới tuổi Tỳ Hưu, nhưng Đoàn Hiểu Tình từ nhỏ đã đọc thuộc lòng thi thư, tập nữ hồng, Thông Âm luật, tuổi còn nhỏ, đã trở thành tài nữ nổi tiếng trong thành Đại Lý. Hai năm qua, người tới cửa cầu hôn đã đạp nát cánh cửa hầu phủ, khiến cho hầu phủ cực kỳ có mặt mũi.
Có một nữ nhi xinh đẹp như vậy, Đoàn Bảo xưa nay thập phần tự hào, nhưng gã đương nhiên cũng biết, sở dĩ nữ nhi có thể làm người khác chú ý như vậy, nguyên nhân chủ yếu không chỉ vì nữ tiên sinh lớn lên xinh đẹp từ nhỏ, chủ yếu vẫn là nữ tiên sinh mấy năm trước tìm cho nàng., Vị nữ cư sĩ Vương Tĩnh Mai này không chỉ học thức uyên bác, tinh thông nữ hồng, âm luật, quan trọng nhất là nàng rất thông Phật pháp, đi qua Tĩnh Tín đại sư của Thiên Long tự dẫn tiến, cuối cùng mới vào giáo thư Hầu phủ. Đối với việc này, Đoàn Bảo vẫn luôn cảm kích.
Đối với vị nữ cư sĩ, khí chất, học thức đều phi thường xuất chúng, trong lòng Đoạn Bảo tăng lên thường có ý ái mộ, hắn cũng từng nghĩ đến việc nạp đối phương làm phòng bên Hầu phủ, lại mở miệng cầu hôn người khác, nhưng đối phương vì nhã nhặn từ chối, vậy cũng không có biện pháp. Đại Lý Phật giáo hưng thịnh., Đoạn Bảo thăng mặc dù thích đối phương, nhưng cũng không nhất định phải cưới. Vì cho đối phương hảo cảm, hắn vẫn luôn bảo trì chừng mực, mấy năm nay, ngoại trừ ngẫu nhiên đối phương tại dạy bảo nữ nhi lúc đi qua gặp mặt, còn lại, Đoạn Bảo Thăng cùng Vương cư sĩ gặp mặt cũng không nhiều.
Mấy năm qua, thế cục bên ngoài nổi mây vần, Võ Triều vốn dĩ bị đánh rớt xuống đáy cốc, Trung Nguyên, Tây Bắc chém giết không ngừng, lý ra cũng dần trở nên khẩn trương. Ngày hôm nay, Đoàn Bảo thăng chức đưa tiễn một tân khách, trên đường liền gặp phải Vương Tĩnh Mai dẫn con gái mình đi lại trong hoa viên.
Trong mắt hắn chú ý tới người Y, bước chân chậm lại, trong miệng còn đang nói chuyện. Vương cư sĩ kia chưa từng nhìn về phía bên này, Đoàn Bảo Thăng chỉ nhìn gò má của nàng, một khắc nào đó, nàng quay đầu nhìn lại bên này, Đoàn bảo thăng mới thấy, trên mặt đối phương đã trắng bệch.
Đã xảy ra chuyện gì...
Đoàn Bảo thăng cấp cũng không rõ ràng.
Một ngày nọ, từng là Lý sư phụ, bây giờ nữ tử dùng tên giả Vương Tĩnh Mai đã nghe được tin tức Ninh Nghị chết ở một góc Tây Nam.
Trước đây, trong sơn cốc nho nhỏ mà nàng từng ở, nữ chân nhân hung tàn trực diện, ngăn chặn chúng, đánh một trận đại chiến trọn vẹn ba năm...
Nàng đã từng cho rằng, trận chiến này sẽ không ngừng diễn ra, cho dù là như vậy, thống khổ cũng sẽ không dâng lên bài sơn đảo hải như lúc trước.
Rất nhiều chuyện, bỗng nhiên lại dâng lên, bóng người kia, từng là đoạn ngắn đơn giản khi còn nhỏ, gặp lại ở Giang Ninh, nàng luôn tràn đầy hiểu lầm đối với hắn. Người kia ở Lương Sơn giết mấy vạn người, truy đuổi lợi ích lúc cứu thiên tai, điều khiển nhân tính, nữ chân nhân đến rồi, hắn chống cự ngoài thành, khi phủ Hữu Tướng ngã xuống, hắn không ngừng chạy trốn, hắn giết Hoàng Đế, bắt nàng vào trong núi Tây Bắc, để nàng sắp xếp lại những văn tự kia.
Một khắc nào đó nàng nhớ tới hắn, nhớ rõ mình đã từng thích hắn. Nhưng sau khi giết Hoàng đế, nàng đã không cách nào thích hắn nữa. Nàng tranh luận với bọn họ, hắn cũng sẽ không cố tình nhường nhịn. Sau đó, nàng đi Thiên Nam, hắn ngăn ở Thiên Bắc...
Một người cứng rắn, ương ngạnh, bất khuất, nàng gần như... sắp quên mất hắn rồi...
Hôm nay, Đoạn Hiểu Tình nhìn thấy vị nữ tiên sinh biết điều của nàng không biết vì sao mà thất thố, nàng trốn ở trong phòng nhỏ bên cạnh khuê phòng của nàng, khóc thật lâu, thật lâu... Rất lâu...
Ngày hôm sau, Vương Tĩnh Mai xin từ biệt Đoàn Bảo.
Thân thể trần trụi...
Hồng nhạn về Nam bay qua bầu trời võ triều.
Trung Nguyên, Lưu Dực bắt đầu chuẩn bị hướng Biện Hinh đô.
Nhạc Phi suất lĩnh quân đội của hắn, đi về phía chiến trường tuyến phía bắc rất gần, sau khi đánh tan hai nhánh quân đội, thu phục một châu huyện thì bị người kinh thành răn dạy. Hắc kỳ quân đã đi, nữ tử không còn trở ngại phía nam nữa, không thể đi lại thêm được nữa.
Thái tử quân Vũ trở lại Giang Trữ, nghe Lục A Quý nói xong chuyện Lâm Quang Liệt, khẽ thở dài, gian ngoài, trong tác phường lại vận ra một mảnh đạn pháo cùng hỏa dược, có sự cải tiến liên quan tới các loại hỏa khí, đang khua chiêng gõ trống tiến hành.
Phía nam, Lý sư sư cắt tóc, rời đi đại lý, bắt đầu hành trình lên bắc.
Lâm Quang liệt trên đường đi về phía tây, giống như hắn lữ trình xuôi nam, đã vượt qua đạo quan mênh mông hiểm trở.
Hạ hè, sau khi Tiểu Thương Hà chiến bại, Hoa Hạ quân bị diệt, Lý Càn Thuận bắt đầu sửa sang lại thương lộ, chuẩn bị đến lúc xuân mới bắt đầu đại triển quyền cước. Sau đó là mùa xuân...
Thiết kỵ màu đen gào thét như gió, thế công cường đại như bão táp, đạp nát bình nguyên rộng lớn của nước đen ở Tây Hạ. Không lâu sau, nó bước vào đường biên giới của Hạ Lan Sơn. Khói lửa thiêu đốt mà đến, đây là khởi đầu mà không ai biết.
—— Mông, Thành Cát, Thiết Mộc Chân, bước lên sân khấu khổng lồ.
Phía nam Phiên Phiên, khu tụ cư của một bộ lạc không có tên là Đạt Ương, lúc này đã bắt đầu phát triển, bắt đầu có chút dáng vẻ của một số người đàn ông tụ cư. Một nhánh đã từng khiến thiên hạ khiếp sợ, đang tụ tập ở đây chờ đợi, chờ đợi thời cơ đến, chờ đợi một người nào đó trở về...
Dãy núi tụ lại, sóng lớn như cơn giận. Thời tiết Trục Lộc đã đến.