Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Gió thu đã nổi.
Trung Nguyên, uy thắng.
Trong biệt uyển của Hổ Vương, yến hội long trọng tiến hành say sưa. Đèn đuốc sáng trưng, dự bị đan xen, một đám đại thần, tướng lĩnh bắt đầu phóng đãng hình dáng hồ đồ trước mặt Hổ vương, lúc ôm sĩ nữ bắt đầu ham chơi, Vu Ngọc Lân cầm một bình rượu nhỏ từ trong điện đi ra.
Bên ngoài điện là đình đài mỹ lệ cùng thủy tạ, đèn lồng từng chiếc một, chiếu sáng hành lang xây trên mặt nước kia. Hắn đi dọc theo hành lang đi về phía trước, mặt hồ qua, chính là lấy hòn non bộ, sân nhỏ nhiều khúc đạo, ven bờ hồ vờn quanh, xa hoa tươi đẹp. vệ binh ba bước một trạm canh năm tốp một, có thần thái lười biếng, thấy Ngọc Lân đi tới, đều phải giữ vững tinh thần.
Nơi u tĩnh cách đó không xa, là đình đài bên cạnh hồ nước. Đi tới gần, mơ hồ nghe thấy điệu nhạc lười biếng ở Giang Nam, Ngô Anh mềm mại không biết là ý gì, Vu Ngọc Lân vòng qua núi đá bên ngoài, cái đình dựa vào ghế dài kia, liền thấy nữ tử mặc trường bào màu xám đang ngồi dựa vào cột trụ, trong tay là bình ngọc đựng rượu, một mặt ca hát nhẹ nhàng lắc lư trên mặt nước, dường như có chút say.
Mấy năm nay, nữ tử có trường bào nam tử đi loạn trong trạch viện Hổ Vương, ước chừng chỉ có một mình nàng mà thôi. Tiếng bước chân của Vu Ngọc Lân vang lên, Lâu Thư Uyển quay đầu lại, nhìn thấy là hắn, lại lệch trở về, giọng điệu chưa ngừng.
"Lâu cô nương rất hứng thú." Vu Ngọc Lân mở miệng nói.
"... Vu tướng quân mới rất hào hứng." Hừ vài tiếng, Lâu Thư Uyển dừng lại, trả lời một câu: "Hổ vương bày ra mỹ thực, mỹ nữ, không động tâm với tướng quân."
"Thế giới bên ngoài tuy khổ, mỹ nữ mỹ thực đối với chúng ta còn không phải là không có căn cứ. Ngược lại lâu cô nương, Ninh ma đầu chết rồi, ta không ngờ ngươi lại cao hứng như vậy."
"Hừ hừ." Lâu Thư Uyển cúi đầu cười cười.
"Vẫn là nói, lâu cô nương biết hắn chưa chết cho nên mới thờ ơ như vậy?"
"Hừ hừ." Nàng lại cười một tiếng, ngẩng đầu lên: "Vu tướng quân, ngươi không có gì không chán à? Vẫn là trẻ con hả?"
Vu Ngọc Lân nhìn nàng cười, sau đó nụ cười dần dần thu lại, há to miệng, lúc đầu lại không thể phát ra âm thanh: "... Cũng là mấy năm nay, đánh quá mệt mỏi, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, trong lòng ta lại khó mà tin được. Lâu cô nương ngươi trí kế hơn người, chuyện Ninh Ma đầu kia, ngươi cũng quan tâm nhất, ta cảm thấy hắn có thể chưa chết, muốn thương lượng với ngươi."
Lâu Thư Uyển nhìn mặt hồ kia: "Hắn chết hay không chết, ta là quan tâm, nhưng ta cũng không phải thần tiên, chiến trường chưa đi, đầu người không thấy, nói thế nào kết ngôn. Ngươi cũng từng nói, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, Vu tướng quân, có một ngày ngươi bỗng nhiên chết, ta cũng không lấy làm lạ. Nếu hắn thật sự chết, thì có cái gì tốt mà kỳ lạ. Loại người như hắn, chết là phúc của thiên hạ, mấy năm nay, dân chúng không nói chuyện sinh sôi... Không phải vì hắn, mà là vì ai... Nhưng mà..."
Lâu Thư Uyển nói đến sau đó, thanh âm dần dần thấp xuống, sau đó dần dần dừng lại, về phía Ngọc Lân cũng khẽ thở dài, lúc gió đêm thổi qua, bao cái đình đài này lại một mảnh yên tĩnh.
Đúng vậy, mấy năm nay, dân chúng lầm than —— bốn chữ, chính là toàn bộ Trung Nguyên trạng thái khái quát. Cùng Tiểu Thương Hà, cùng Tây Bắc tình hình chiến đấu kéo dài thời gian dài như thế, chiến tranh liệt độ lớn như thế, đây là chuyện ba năm trước không ai ngờ tới. Thời gian ba năm, vì phối hợp lần "Tây chinh" này, toàn bộ nhân lực, vật lực đều bị điều động.
Dưới uy áp của nữ chân nhân, sức mạnh động thủ của Hoàng đế Lưu Dực là lớn nhất, vượt quá lẽ thường, áp bách đối với hạ tầng. Trong vòng ba năm, đại bộ phận bách tính Trung Nguyên cơ hồ khó mà sinh tồn. Những nơi này sau khi nữ chân nhân ba lần Nam chinh về Nam., Tài nguyên sinh tồn vốn cũng đã tới đáy, lại trải qua áp bách của Lưu Dực chính quyền, hằng năm đều là mảng lớn dân đói, dịch tử mà ăn, tuyệt đại bộ phận lương thực đều được thu về quân lương, chỉ có người tham gia tòng quân, hỗ trợ thống trị cực lại, trong hoàn cảnh nghiêm khắc như vậy có thể đạt được chút ít đồ ăn.
Một số nơi không thuộc về Lưu Dực trực tiếp quản lý, thì thoáng khá hơn một chút. Địa bàn Hổ Vương xem như là một trong những người nổi bật, một mặt là vì đầu tiên coi trọng tác dụng thương nghiệp, sau khi quy hàng nữ thật., Thế lực Điền Hổ một mực duy trì việc cùng nữ thật đến buôn bán, bổ sung một chút, mặt khác, lại bởi vì Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân Uyển., Đám người Điền Thực liên minh kết thành hình thức đầu tiên dùng quân quản tạo ra một lượng lớn nông trang, thậm chí vây quanh cả huyện làm cấm khu, nghiêm cấm dân cư lưu động. Bởi vậy mặc dù có không ít lưu dân bị cự tuyệt, bị chết đói hoặc giết chết trong phạm vi thế lực của Điền Hổ, nhưng cách làm như vậy vừa duy trì trật tự sản xuất nhất định, thứ hai cũng cam đoan cho binh lính dưới trướng nhất định có sức chiến đấu, thế lực Điền Hổ lấy ưu thế thu nạp nhân tài như vậy, trở thành nơi có cảm giác ưu việt trong loạn thế này.
Cho dù như thế, so với thời đại thái bình, cuộc sống vẫn trôi qua vô cùng gian nan.
Không thể không thừa nhận, một loạt hành động này có thể xuất hiện, công thần phổ biến, chủ yếu là Lâu Thư Uyển. Nàng đang tham khảo rất nhiều động tác, phối hợp với sự nhạy cảm của nữ tính Ngọc Lân, cháu của Điền Hổ là Điền Thực, đám người làm bạn đồng hành.
Mà dưới áp lực cường hãn của Lưu Dực thống lĩnh Đại Tề, Điền Hổ cũng càng ngày càng ý thức được có chỗ tốt là "Quản quản bà" như vậy. Bởi vậy, mặc dù tại địa phương Điền gia không tiến giai thân tộc thống trị vẫn như cũ không nói chuyện với đám người Cốt Lạn Dân, nhưng đối với đám người Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển, hắn vẫn trả một lượng lớn quyền lực và bảo hộ như cũ., Lưu lại mấy chỗ nghiêm khắc thi chính, gia tăng sản vật, chèo chống toàn bộ địa bàn vận hành. Mà ở trong thế lực của Điền Hổ, Lâu Thư Uyển càng ngày càng trọng yếu, sau bị truyền thụ chức ngự sử, chuyên đi buộc tội người khác, lần lượt để khống chế quan hệ giữa nàng và người khác.
Trong khe hở như vậy, trong triều đình Lâu Thư Uyển thường xuyên nã pháo khắp nơi, hôm nay buộc tội kẻ này ngấm ngầm khinh nhờn chức vụ, ngày mai tham tội kẻ kia kết bè kết đảng tư —— tất nhiên là tham gia một lần - quan hệ càng bôi càng thối, đến tận bây giờ, đúng là trở thành một trong những "Quyền thần" mà Hổ Vương ngồi xuống cử trọng.
Trận đại chiến ba năm, Ngọc Lân dựa vào quan hệ đồng minh của Lâu Thư Uyển, cuối cùng tránh thoát được tai vận rủi xông lên tiền tuyến. Nhưng mặc dù ở phía sau, gian nan, cuộc sống khó khăn tự biết, đối với trận đại chiến thảm liệt phía trước, cũng là trong lòng biết rõ. Ba năm nay, lục tục lấp vào cái hố to không đáy kia có hơn mấy trăm vạn quân, mặc dù không thống kê kỹ càng, nhưng từ đó cũng không cách nào trở về hơn trăm vạn quân.
Tướng lĩnh bị phái tới vùng tử địa kia, binh lính —— không chỉ là người dưới trướng Điền Hạo —— cho dù là người dưới trướng Lưu Hinh cũng không mấy người muốn đi, lên chiến trường cũng đều muốn tránh né. Nhưng mà, tránh không được nữ chân nhân giám sát, cũng không tránh được sự tập kích của Hắc kỳ quân. Những năm gần đây, những nhân vật trọng yếu chết trong tay Lưu Hạo quân đâu chỉ có Cơ Văn Khang, đệ đệ ruột Lưu Khánh, Lưu Lợi trước khi chết từng đau khổ cầu xin, cuối cùng cũng không thể tránh thoát được một đao đó.
Trong xuất binh dưới trướng Điền Hổ, Vương Viễn, Tôn An dẫn đầu quân đội đi vào núi, lúc trước ôm ý định thấy địch thì lui, ở trong núi bị Hắc Kỳ quân ngăn cách bởi một hàng loạt đạn pháo, gần ngàn người chôn sống trong sơn cốc sụp đổ., Vương Viễn, Tôn An không còn đi ra nữa. Võ năng tướng quân khi trở về còn thoi thóp, thấy người nhà gặp mặt cuối cùng cũng không nói ra được lời nào. Lăng Quang, bọn người Phiền Ngọc Minh sau khi bị tập kích liền bị tách ra, chết ở trong núi thi cốt cũng không được nhặt về...
Lúc trước ở Lữ Lương Sơn gặp Ninh Nghị, chẳng qua là cảm thấy, hắn đúng là một nhân vật lợi hại, một thương nhân có thể đến trình độ này, rất khó lường. Đến đại chiến ba năm qua, Vu Ngọc Lân mới thực sự minh bạch đối phương là người như thế nào, giết hoàng đế., Sát Lâu thất không nói đến, đám người Vương Viễn, Tôn An, thậm chí là Cơ Văn Khang, Lưu Lợi đều không đáng nhắc tới, đối phương ngăn chặn mấy trăm vạn người xông tới, đuổi đến mức có thể liều mạng chạy trốn loại danh tướng này, về phần tường thành Duyên Châu trực tiếp chém giết đại tướng bị bắt không mất, cũng tuyệt đối không cùng nữ tử chân hòa. Cái kia sớm đã không phải nhân vật lợi hại có thể khái quát.
Toàn bộ Trung Nguyên, phàm là những người cùng hắn tác chiến, đều bị hắn hung hăng kéo xuống vũng bùn, không ai may mắn thoát khỏi.
Thậm chí hắn còn cảm thấy toàn bộ thiên hạ này đều bị hắn kéo chết chìm.
Nhưng đột nhiên có một ngày, nói hắn đã chết, trong lòng của hắn mặc dù cho rằng không có khả năng, nhưng một số ý nghĩ, cuối cùng lại không buông xuống được.
"Ta... dù sao cũng không tin hắn không có hậu chiêu, bỗng nhiên chết mất, cuối cùng vẫn là..."
Trầm mặc một lát, Vu Ngọc Lân mới mở miệng lần nữa. Lâu Thư Uyển ở đối diện vẫn thủy chung nhìn hồ nước kia, bỗng nhiên giật mình bầu rượu, ánh mắt có chút ngẩng lên: "Ta cũng không tin."
Ngữ điệu của nàng không cao, dừng một chút mới nhẹ giọng mở miệng: "Hậu thủ... chặn mấy trăm vạn người lại, đánh một trận đại chiến ba năm, không lùi một bước, là vì cái gì? Chính là cái hơi kia sao? Ta nghĩ không ra... Ninh Lập bền bỉ mười bước một tính, hắn nói chung là ý tứ khó bình định., Giết hoàng đế, còn có đường thoát, lần này vì để nữ tử thật sự không vui sao? Hắn một là vì thanh danh, cái tên Thí Quân sớm đã khó đổi, hắn lấy danh nghĩa Hoa Hạ, nói người Hoa Hạ không theo phe nào, đây đương nhiên là điểm mấu chốt, đây đương nhiên là giới hạn cuối cùng., Người bên ngoài có thể làm, hắn đã sớm không thể đi làm, nếu thật sự thỏa hiệp với nữ tử một chút, danh phận của hắn trong nháy mắt liền suy sụp. Nhưng mà, chính diện đánh ba năm này, cuối cùng sẽ có người nguyện ý theo hắn, hắn chính diện giết ra một con đường..."
"Vì thanh danh, mạo hiểm toàn bộ gia sản của mình ở nơi này, không khỏi quá khó khăn rồi..."
Lâu Thư Uyển trầm mặc hồi lâu: "Đại chiến ba năm, sau khi vào núi, đánh cho rối tinh rối mù, nữ chân nhân chỉ cho người xông về phía trước, mặc kệ sống chết, những tướng quân kia chỉ lo chạy trối chết, đánh tới sau này mười lần nổ doanh, rốt cuộc chết bao nhiêu người, về tướng quân, ngươi biết không?"
Vu Ngọc Lân nhíu mày: "Ý của ngươi là..."
Ánh mắt Lâu Thư Uyển mê man: "Năm ngoái, sơn sĩ đại bại trở về, sau đó bị vấn tội, ta đi thẩm vấn hắn, xét trong nhà hắn vàng bạc, hỏi tình hình chiến đấu trong núi, sơn sĩ trong lúc vô tình, nói một chuyện, trong lòng ta từ đầu đến cuối đều suy nghĩ. Nhưng mà đối với chuyện chiến trường, ta không quen thuộc, bởi vậy khó có thể truy cứu, chuyện này, cũng chỉ là chôn ở trong lòng... "
"......."
Lúc này gió đêm nhu hòa, ánh sáng hồ nước mờ mịt, mặt bên xa xa, đèn đuốc trong đại điện còn mơ hồ truyền đến, Lâu Thư Uyển nói đến suy đoán của nàng, cân nhắc từng chữ, chậm rãi mở miệng.
"Sau khi sơn sĩ bại trận, cùng một đám thân binh bỏ chạy, hậu thuẫn cho tướng lĩnh Tô Triết dưới trướng Lưu Hạo. Mấy ngày sau một đêm, quân đội Tô Triết bất ngờ bị tập kích, hai vạn người nổ doanh, không đầu không đuôi chạy loạn, nữ chân nhân phía sau mới ổn định trận thế. Sĩ sĩ giỏi nói, trong đêm hôm đó, hắn mơ hồ nhìn thấy một tên tướng lãnh vọt tới với quân đội Tô Triết, là phó tướng vốn là dưới trướng hắn."
Vu Ngọc Lân hé miệng: "Trong ba năm đại chiến này, đúng là có người đầu hàng Hắc kỳ quân, nhưng mà, ngươi muốn nói..."
"Mấy năm qua, để vây khốn Hắc kỳ quân vào trong núi, đúng là nữ chân nhân rất nặng lương thảo, quân nhu trùng trùng. Nhưng mà, quân đen tích trữ bao nhiêu lương thực trong núi, ai cũng nói không rõ, đoạt được bao nhiêu, cũng không biết, chúng ta cảm thấy, bên ngoài đều trải qua gian nan như vậy, trong đại chiến, quân cờ đen tất nhiên không cách nào bắt được quá nhiều tù binh, bọn họ căn bản nuôi không nổi. Nhưng nếu như...Nếu như có thể thì sao?"
Lâu Thư Uyển nói rất bình thản: "Mấy trăm vạn người ném vào núi, nói đánh với mấy vạn Hắc Kỳ quân, đến cùng là mấy vạn? Ai mà biết được? Trận chiến ba năm này, quân đội năm thứ nhất vẫn còn có chút ý chí chiến đấu, năm thứ hai, đều là tráng đinh bị bắt, phát một cây đao, một cây xiên liền xông lên, đặt ở trong núi kia xoắn... Vu tướng quân..., Vốn dĩ không có bao nhiêu người nguyện ý tham gia Hắc kỳ quân, Hắc kỳ Thí Quân, thanh danh không tốt, nhưng nữ chân nhân buộc phải đi lên thử pháo, nếu có cơ hội lại chọn lần nữa, Vu tướng quân, ngươi cảm thấy bọn họ nguyện ý đi theo nữ chân nhân kia, hay là nguyện ý theo quân đội Hán nhân kia... Vu tướng quân, Ninh Lập kiên cường luyện binh phương pháp, ngươi cũng là biết rõ."
Vu Ngọc Lân nhíu chặt mày, yên tĩnh như chết.
"Đại chiến ba năm, một bước cũng không lùi mà giữ chính diện, đem mấy trăm vạn người đặt ở trên đấu trường, lúc đao chém xuống, hỏi bọn họ bên nào tham gia. Nếu như... ta chỉ nói là nếu như, hắn bắt được cơ hội này... Trong núi lớn kia, có phải cũng là một chiến trường để bọn họ tùy ý lựa chọn hay không. Ha ha, mấy trăm vạn người, sau khi chúng ta chọn xong, sẽ để bọn họ chọn..."
Tiếng cười của Lâu Thư Uyển vang lên giữa đình, chuyện cười này quá lạnh, trong lúc nhất thời Ngọc Lân cũng không dám tiếp, một lát sau, mới nói: "Cuối cùng... Không dễ bảo mật..."
"... Đúng vậy, sau này ta cũng muốn, nếu thực sự là như thế, vì sao lại không có bao nhiêu người nhắc tới, có thể cuối cùng là ta nghĩ sai rồi..." Nàng dừng một chút, nâng bầu rượu lên uống một ngụm rượu, ánh mắt mê ly: "Chuyện chiến trường, ai nói chính xác chứ, thời gian ba năm đã đánh Trung Nguyên thành như vậy, mặc kệ hắn thật sự chết hay là chết, tất cả mọi người đều có bậc thang, Vu tướng quân, hà tất phải hỏi, nói không chừng lần sau đi về phía trước, chính là ngươi đấy..."
Vu Ngọc Lân uống một ngụm rượu, gật đầu nhẹ, qua một lát, cũng không chào hỏi, lẳng lặng rời đi.
Lâu Thư Uyển tựa bên đình đài, như cũ cúi đầu, bầu rượu trên tay lắc lư nhẹ nhàng, trong miệng nàng ngâm nga tiếng ca, nghe được một trận, tiếng ca mơ hồ là: "... Yên Liễu Họa Kiều, Phong Liêm Thúy Phong Mạc, cao kém mười vạn nhân gia. Vân Thụ vượt qua đến đổ tuyết... Trùn trời cuốn sương tuyết, lạch trời vô nhai... Có Tam Thu Quế Tử, Thập Lý Hà Hoa... Quản thao túng Tình, Lăng Ca hiện đêm, vui đùa câu cá... Ngàn kỵ binh ủng hộ... "
Đây là thứ Ninh Nghị viết ở Hàng Châu nhiều năm trước, lúc đó hai bên mới vừa nhận thức, cha nàng còn ở Hàng Châu thủy hương, giàu sang phồn hoa, không ai ngờ lại có một ngày lại mất đi cảnh đẹp như vậy. Đó là vẻ tươi đẹp và hạnh phúc cỡ nào chứ... Mọi chuyện tới bây giờ vẫn không thể quay về được...
Trong đầu nhớ tới người thân trong quá khứ, hiện tại chỉ còn lại mỗi ngày dành được thừa nhận, huynh trưởng duy nhất không giống con người, lại nghĩ tới cái tên kia, Vu Ngọc Lân nói đúng, hắn bỗng nhiên chết, nàng sẽ không cao hứng, bởi vì nàng luôn nghĩ, muốn tự tay giết hắn. Nhưng, Ninh Nghị...
"Ninh Lập Hằng..."
Cái tên này lướt qua não hải, trong mắt nàng cũng có thần sắc phức tạp mà thống khổ xẹt qua, thế là nâng bầu rượu lên uống một ngụm, đè xuống những tâm tình kia.
"Ninh Lập Hằng, nếu ngươi chết như vậy... cũng tốt..."
Nàng thì thào như vậy, chờ mong.
Ở trên mảnh đất đai chịu nhiều đau khổ này, bóng đêm đã bao phủ từ lâu, mặt tây, từng ba năm không ngừng sôi trào trên ngọn núi lớn, rút cuộc cũng dần dần ngừng lại. Trên Thanh Mộc trại đã từng phồn hoa, bây giờ ánh trăng như nước., Sơn cốc đã sớm bị đốt cháy, kiến trúc bằng gỗ trước kia đã hóa thành bùn mới màu mỡ, cành cây mới mọc ra từ trong đó. Chim chóc bay tới, dừng lại trên vùng đất màu đen một chút, bay về phương xa.
Tiểu Thương Hà, kiến trúc ngày xưa đã sớm bị phá hủy, phòng ở, đường phố, quảng trường, đồng ruộng, thủy xa đã không còn vết tích ngày xưa, dấu vết sụp đổ của phòng ốc hoành ngang, đám người sau khi đi đã giống như Quỷ vực., Khu vực này cũng từng trải qua vô cùng thảm liệt giết chóc, hầu như mỗi một tấc nơi đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Từng thủy khố cực lớn đã sớm đổ xuống, sông ngòi giống như những lần trước xông vào trong sơn cốc, trải qua lũ lụt cọ rửa, trong sơn cốc bị mục nát, cây cỏ càng trở nên xanh um tươi tốt, mà dưới cỏ cây, là xương trắng um tùm.
Đại chiến công thủ của Tiểu Thương Hà đã qua hơn một năm, lúc này, mặc dù là rất ít nữ tử dừng lại nơi đây, nhưng quân đội Đại Tề cũng không dám tới nơi này. Dưới ánh trăng ngày hôm nay, có bóng người từ trong bãi núi xuất hiện, chỉ là mấy người đang tiềm hành, bước qua sơn cốc bên ngoài, đi vào trong khe núi sụp đổ kia.
Bọn họ tận lực cẩn thận cảnh giới xung quanh, lặng yên đi qua những nơi đã từng quen thuộc, có mấy người đưa ngón tay lướt qua tường đổ đổ, bọn họ cũng đi tới sườn núi, nhìn thấy tiểu viện kia sớm đã bị thiêu hủy, chỉ còn lại một khung cảnh, hôm nay, trong lòng đất cũng mọc lên cỏ dại.
"Đi thôi." Có người hạ giọng nói, có thể bọn họ vẫn ở chỗ này, cuối cùng là đội ngũ hắc kỳ.
Miệng hang, tấm bia đá vốn có ba chữ "Tiểu Thương Hà" sớm đã bị đập tan, giờ chỉ còn lại dấu vết bị phá hủy. Bọn họ phủi phủi chỗ đó dưới ánh trăng, quay đầu lại nhìn sơn cốc: "Một ngày nào đó chúng ta sẽ trở lại."
"Không dùng được quá lâu đâu..." Có người nói.
Những thân ảnh này đi xuyên qua sơn cốc, vượt qua dãy núi. Dưới ánh trăng, tiểu Thương Hà chảy xuôi như trước, uốn lượn qua vùng đất chôn cất trăm vạn người, mà những người rời đi từ nơi này, có người trong tương lai sẽ trở lại nơi này, có người vĩnh viễn không trở về, có lẽ bọn họ tồn tại ở một nơi hạnh phúc nào đó.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Mà chiến tranh.
Chiến tranh tạm thời lắng xuống, nhưng mà, lấy mềm yếu và trốn tránh làm chất dinh dưỡng, sớm muộn có một ngày, nó cũng sẽ lột xác về sau, tư thái càng thêm mãnh liệt, kéo dài mà đến.
Võ giới xây dựng suốt sáu năm, cuối hè cuối thu. Lịch sử của tiểu Thương Hà, lại lật qua một trang.