Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Dù sao tháng sáu ở Tây Hồ, phong quang không bằng bốn giờ, Tiếp Thiên Liên Diệp vô tận bích, ánh mặt trời hoa sen khác màu đỏ.
Nam triều.
Đó là mùa hè nóng bức đặc biệt, Giang Nam lại gần ngắt hoa sen rồi. Trong tiếng thiền minh tức giận, chuỗi ngọc bội từ trong giấc ngủ tỉnh lại, trong đầu mơ hồ còn có chút vết tích trong cơn ác mộng, ngàn vạn người xung đột, trong bóng đêm hội tụ thành cơn sóng dữ khó nói nên lời, mùi máu tanh từ nơi rất xa bay tới.
Từ sau trận đại chiến như ác mộng kia, đã qua bao lâu rồi?
Nữ chân nhân vơ vét núi nhặt biển, tùy ý tàn sát Giang Nam.
Nàng cùng phụ hoàng phiêu đãng trên biển nửa năm, lưu lại đệ đệ ở Giang Nam này nửa năm để chạy trốn.
Thời gian trải qua thật lâu trong trí nhớ, nhưng khi ngẫm nghĩ lại thì dường như chỉ là quá khứ gần ngay trước mắt mà thôi.
Tỳ nữ tỳ hộ thân mang canh mai ướp lạnh đi vào. Nàng thoáng thanh tỉnh một chút, xua đi vẻ mù mịt trong đầu, không lâu sau nàng thay quần áo, từ trong phòng đi ra, hành lang trên hành lang, mái hiên phủ công chúa rơi xuống một mảnh âm hàn, phía trước có đi lại, rừng cây, một mảng lớn hồ nước, sóng nước trong hồ toả ra ánh mặt trời.
Thời tiết quá mức nóng bức, hắn từng gác trên mặt hồ, đình đài cũng không thấy người. Dưới mái hiên, một tên vệ sĩ thấy lính gác gác, kêu lên một tiếng ve sầu, mơ hồ nghe thấy thanh âm cãi vã từ hành lang phía bên kia tiểu viện truyền đến.
Chu Bội cau mày đi qua bên kia, hành lang kéo dài, thanh âm bên kia cũng càng rõ ràng, cũng là thanh âm rõ ràng này, khiến cho tâm tình Chu Bội càng thêm trầm xuống.
Viện tử mà nàng ở này đối diện với hồ nước lớn, rộng rãi nhất. Hơn mười gian phòng được liệt kê bên bờ hồ, đối mặt với lâm viên hoặc là trên mặt nước, đình đài, xem như là nòng cốt của phủ công chúa, Chu Bội ở tại đây., Mỗi ngày xử lý các sự tình cũng ở đây. Tiểu viện bên cạnh hơi nhỏ hơn một chút, một cây hòe lớn trong sân rơi xuống ánh mặt trời của người độc, lúc Chu Bộ đi qua, liền thấy phảng phất hai gã nam tử đang giằng co - trên thực tế chỉ là một người tìm kiếm. Phò mã Cừ tông đối với thành ra biển, hùng hùng hổ nói một hồi, thấy thành sông thủy chung không để ý tới, lúc này còn xông tới đùn đẩy hắn một cái.
"... Tại sao, khinh thường nói chuyện với ta? Ngươi cho rằng cho rằng tiểu bạch kiểm là thật sự ghê gớm lắm à? Cũng không nhìn tuổi của ngươi, ngươi đã có thể làm cha của nó rồi sao..."
Đối mặt với Cừ Tông thông minh, Thành Chu Hải chỉ biết vâng lời, không nói một lời, khi Phò mã lao tới duỗi mạnh hai tay đẩy mạnh. Gã lùi lại hai bước, khiến cho Cừ Tông lần này đẩy lên không trung, lao về phía trước hai bước cơ hồ té ngã. Điều này khiến cho Cừ Tông càng xấu hổ: "Ngươi còn dám trốn..."
"Đủ rồi!"
Hai mắt Chu bội hạnh đầy giận dữ, xuất hiện ở cửa viện, trưởng công chúa mặc cung trang lúc này cũng có uy nghiêm riêng. Ngay sau khi xuất hiện, trong sân đều yên tĩnh trở lại. Nàng nhìn nam nhân trượng phu của mình trong viện, trong mắt không che giấu được sự thất vọng. Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng thất vọng. Sau khi cưỡng chế hít thở hai lần, nàng nghiêng đầu: "Phong mã quá thất lễ, dẫn hắn đi xuống."
Nàng nói với tỳ nữ cung khuyết nhân bên cạnh, cung lam nhân hành lễ lĩnh mệnh, sau đó thấp giọng nói nhỏ với hai gã thị vệ bên cạnh tiến lên, đến gần Cừ Tông cũng thấp giọng xin lỗi, thị vệ đi tới, Cừ Tông ngẩng đầu lên phất phất tay với Chu bội, không cho thị vệ tới gần.
"Ta sẽ đi!"
Lời này ngạo nghễ nói xong, hắn lại nhìn thoáng qua Thành Chu Hải, quay người rời khỏi tiểu viện này.
Nếu chỉ nhìn bóng lưng rời đi này, Cừ tông vóc người cao ráo, quần áo phấp phới, bước đi hiên ngang, quả thực là nam nhân có thể làm rất nhiều nữ tử ngưỡng mộ. Những năm gần đây, hắn cũng thật sự dựa vào cái túi da này, bắt được trái tim của rất nhiều nữ tử trong thành Lâm An. Mà mỗi lần hắn rời khỏi Chu Bội, xác thực đều giữ phong độ như vậy, có lẽ đều hy vọng Chu Bội thấy sự kiêu ngạo của hắn sau đó, ít nhiều cũng có thể thay đổi một chút tâm tư.
Nhưng xưa nay hắn chưa bao giờ biết nữ tử trước mặt này lại có quá nhiều ước mơ đối với nam nhân trước mặt. Có lẽ là do nàng quá sớm nên mới nhìn thấy quá nhiều thứ như vậy., Có lẽ do mấy năm gần đây nàng phụ trách các loại cục diện quá mức phức tạp. Mỗi một lần Cừ Tông cố gắng cứu vãn tình cảm, thường kéo dài liên tục mấy ngày, liên tục nửa tháng, sau đó lại trong lúc Chu Bội không phản ứng chút nào thẹn quá hoá giận rời đi, bắt đầu dùng lý do "Tự bạo" đầu nhập vào trong vòng tay những nữ tử khác.
Đối với Chu Bội lúc này, nỗ lực như vậy, quá giống trò trẻ con. Cừ Tông cũng không hiểu, "Cố gắng" của hắn, cũng thật là quá mức ngạo mạn, trào phúng người làm việc thiên hạ này trả giá. Mỗi một chuyện trong phủ công chúa, quan hệ đến hàng trăm hàng ngàn, thậm chí hàng ngàn hàng vạn người sinh kế, nếu như bên trong có thể có đường buông tha hai chữ tồn tại này, vậy thì thế giới này thật sự quá thoải mái rồi.
Trước kia Thương Hải không làm nước. Một năm qua, Chu Bội hai mươi lăm tuổi, ngay cả bản thân nàng cũng chưa từng ý thức được, trong thời gian đó đã biến thành đại nhân.
"Phong mã vô trạng, khiến cho tiên sinh rất oan ức."
"Không sao, Phò mã hắn... cũng là vì yêu mến công chúa, sinh ra chút ít, không cần phải đố kỵ."
"Ồ." Chu bội gật đầu, cười ôn hòa: "Tiên sinh đi theo ta."
"Ừm."
Trong tiếng ve kêu chói mắt dưới ánh mặt trời, hai người một trước một sau, đi về thư phòng nghị sự trong đại viện. Đây là chuyện rất lâu sau, rất nhiều ngày nay hai bên lặng lẽ ở chung, người ngoài xem ra, cũng khó tránh khỏi có chút mập mờ, bất quá Chu Bộ cũng không giải thích, vị trí phụ tá số một số hai trong phủ công chúa cũng chưa bao giờ động đậy qua.
Sau khi kế thừa y bát của phủ công chúa Thành Quốc, thời gian mấy năm ở Nam triều nay, phủ trưởng công chúa bây giờ ở Giang Nam đã là một quái vật khổng lồ còn bành trướng hơn lúc trước. Sau khi nữ chân nhân sưu núi nhặt biển, lục soát biển xong., Võ Triều thực chất đã vứt bỏ toàn bộ Trung Nguyên. Đối mặt với cục diện hỗn loạn, các quan viên đang đau khổ suy nghĩ, thu thập cục diện, đám người Chu Bội trong mảnh hỗn loạn này một lần nữa sửa sang lại lực lượng phủ công chúa, cũng lấy đi tâm tính tuyệt lộ lại lần nữa bắt đầu.
Thời gian vài năm, dựa vào đám người Chu Hải phụ trợ, Chu Bội lại cố gắng mà cẩn thận học tập cổ tay lúc trước Ninh Nghị phát triển trúc ký, chấn hưng tất cả thực nghiệp. Trong thời gian ảm đạm này, Trung Nguyên đã luân hãm., Đại lượng hán dân mất đi gia viên từ Bắc địa đi tới, xã hội hỗn loạn dân chúng tàn lụi, rất nhiều người áo không có đồ ăn che thân thể, vì giải quyết những vấn đề này, lấy phủ công chúa ở trong tối., Pháp lệnh triều đình bắt đầu phát triển tác nghiệp trên diện rộng, ý đồ làm việc cho những người này, ban đầu hỗn loạn và quẫn bách, đến khi tỉnh táo lại, mọi người mới chợt phát hiện, tài lực của phủ công chúa ảnh hưởng đến từng tầng xã hội đã bắt đầu bành trướng.
Sự nghèo khó của xã hội đang tăng mạnh, nhưng sự hưng thịnh của thương nghiệp vẫn khiến cho rất nhiều người đạt được cơ hội sinh tồn. Sau một hai năm hỗn loạn, cả vùng Giang Nam lại trở nên phồn hoa chưa từng có: Đây là tình trạng mà tất cả mọi người trong phủ công chúa không thể lý giải nổi: Mọi người trong triều đình chỉ có thể quy kết hợp hợp tác thành tâm và biết hổ thẹn với nhau, nỗ lực không ngừng.
Đối với một số người trong phủ công chúa, sự phát triển của các loại sự nghiệp, thậm chí mơ hồ vượt quá hệ thống trúc mà lúc trước không thể đề cập đến —— bọn họ rốt cuộc đem bản lĩnh của vị phản nghịch giả kia hoàn toàn học được, thậm chí còn từng có. Mà sau một thời hỗn loạn như vậy, rốt cục bọn họ lại thấy được hy vọng.
Quả nhiên, không có tai nạn lớn như vậy, mọi người sinh sống trong một mảnh phồn hoa còn chưa thức tỉnh, đây là nữ chân nhân ba lượt nam hạ đánh thức người Võ Triều. Chỉ cần tiếp tục như vậy, Võ Triều sớm muộn gì cũng phải hùng hồn.
Đây là cách nói của không ít thi hội và văn hội dần dần được lưu hành, còn về mặt ngoài, sỉ nhục to lớn của Tĩnh Bình Đế còn chưa mất, nhưng đối với việc muốn rửa sạch sỉ nhục, cũng dần dần trở nên tốt hơn, đây có lẽ là tượng trưng cho xã hội bắt đầu từ từ ổn định. Đương nhiên, toàn bộ quá trình, có thể còn phải kéo dài rất lâu nữa, nhưng có thành quả như vậy, trong lòng mỗi người tham gia ít nhiều cũng đều có tự hào.
Trong phủ công chúa cũng không đề cập đến những thứ này, nhưng mà trong từng thông tin giao lưu, mọi nơi nơi tránh cho người đói khát phải báo trong đó, Chu Bội hoặc là thành chu hải bọn người, cũng có thể cảm nhận được trong lòng một phương diện an định.
"... Về phương diện hạp châu, tám nông trang kia, đất không thu được, nhưng mà ta đã đàm phán xong với quan viên bên ngoài, lần này thu lương thực, giá cả không được vượt quá thị trường nữa. Hắn sợ chúng ta cưỡng đoạt thôn trang, hẳn là không dám giả mạo. xưởng vải bông của Bồ Khánh lần này tiến vào hai trăm người., Đoán chừng là dùng không hết, có chút phiền phức, nhưng Nhâm phường chủ lại nói với ta, hắn có chút ý nghĩ mới... Bất kể làm như thế nào, ta cảm thấy trước tiên con người có thể ăn cơm là được. Bên phía Dương Châu, lương thực cứu trợ thiên tai đã không đủ, chúng ta có chút an bài..."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Từng chút từng chút ngữ điệu bình tĩnh, làm đại quản gia, Thành Chu Hải đem những chuyện này nói cho Chu Bội nghe, thỉnh thoảng Chu Bội cũng mở miệng hỏi thăm vài câu., Thành Chu Hải nhìn nữ tử sau bàn sách, thỉnh thoảng trong lòng cũng có chút cảm thán. Hắn là người theo chủ nghĩa nam nhân cực kỳ lớn – hoặc không phải chủ nghĩa nam nhân: Một mặt lợi ích công vụ của hắn khiến hắn đối với tất cả mọi người đều không tín nhiệm vô điều kiện, trong thời gian qua, chỉ có số ít người có thể thắng được hắn trả giá.
Nữ tử trước mặt cũng không phải là hạng người kinh tài tuyệt diễm, mới biết nàng còn là một tiểu cô nương không hiểu chuyện. Sau khi Tần lão đi, Ninh Nghị tạo phản, thiên địa rơi vào tay giặc, cùng với Chu bội chỉ có thể coi như là quyền lợi nhất thời của bản thân. Nàng càng ngây thơ, cũng càng dễ lừa gạt và thao túng. Nhưng những năm gần đây, Ninh Nghị tạo phản., Nữ tử gian nan nỗ lực cùng nơm nớp lo sợ lại để ở trong mắt Thành Chu Hải. Nàng tại rất nhiều buổi tối gần như không ngủ không nghỉ cùng xử lý các sự vật các nơi, không thấy phiền lòng mà hỏi thăm, học tập, ở bên ngoài chạy trốn cùng cứu trợ thiên tai, đối mặt đại lượng nạn dân, nàng xông lên đầu tuyến tiến hành xử lý và trấn an, đối mặt với bức cung cùng thế lực bản địa đối kháng bức cung đối kháng., Nàng gian nan học tập các loại thủ đoạn ứng đối và phân hoá, trong hoàn cảnh cực đoan khó xử lý, thậm chí có một lần tự tay rút đao giết người, cường thế trấn áp xuống mâu thuẫn, chờ hoà hoãn lại không ngừng chạy trốn khắp nơi.
Những thủ đoạn này có rất nhiều phương pháp, xuất thân từ ý kiến và giáo dục của Thành Chu Hải. Đến hôm nay, thành chu hải chưa chắc là kính nể nữ tử trước mắt, nhưng cũng không ít, có thể đem nàng trở thành đồng bạn sóng vai để đối đãi. Cũng bởi vậy, hắn thấy vị "Trường công chúa" này trong vô số phiền não dần dần trở nên bình tĩnh thong dong, đồng thời cũng sinh ra cảm xúc tiếc hận cùng đồng tình với nàng.
Làm người người, nhất là nữ tử, nàng không bao giờ vui vẻ. Những năm gần đây nàng đặt trên người nàng, đều là trách nhiệm của hoàng thất, dưới sự trọng trách của phụ thân không đáng tin cậy, đối với lê dân trong thiên hạ, đây vốn không nên là trách nhiệm của một nữ tử. Bởi vì thân là nam tử, có lẽ còn có thể thu hoạch một phần cảm giác thỏa mãn kiến công lập nghiệp, nhưng trên người đứa nhỏ trước mặt, lại chỉ có sức nặng và gông xiềng thật sâu.
Có lúc Thành Chu hải thậm chí sẽ cảm thấy, nếu nàng từ bỏ nghiêm túc, tiếp thu vị kia làm phò mã Cừ Tông tuệ, nàng có lẽ còn có thể đạt được một chút hạnh phúc. Bản tính vị Phò mã này chưa hẳn xấu, hắn chỉ là tuổi còn trẻ, kiêu ngạo tự ngạo., mềm yếu, mỗi lần hắn đều mơ ước tới gần, mười ngày nửa tháng sau, tự nhận được bỏ qua, lại đi tìm những nữ tử khác —— kỳ thật nếu Chu Bội cho hắn chút sắc mặt tốt, hắn có thể cả đời cũng sẽ không làm loại chuyện này.
Dù sao, vị trưởng công chúa này, với tư cách là nữ tử, cũng là cực kỳ mỹ lệ mà lại có khí chất, quyền lực to lớn và cư trú lâu dài cũng khiến cho nàng có hào quang thần bí cao không thể với tới, trải qua rất nhiều chuyện, nàng cũng có sự tĩnh lặng và khí chất, cũng không có nam tử nào da dẻ nông cạn như Cừ Tông, một lần sau khi bị tức giận lại một lần nữa không cam lòng chạy trở về.
Mỗi lần hắn vô tình nghĩ đến thứ như vậy, mỗi một lần ở sâu trong lòng hắn, cũng có thở dài càng bí ẩn. Cái thở dài này ngay cả chính hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều - đó là chuyện không cách nào tưởng tượng nổi - ở một số phương diện nào đó..., Có lẽ hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai trong nội tâm của vị trưởng công chúa này, đó là hắc ám bí mật mà nhiều năm trước hắn vô tình nhìn thấy. Nhiều năm trước ở bên trong Biện Lương viện, Chu Bội đối với nam tử kia thi lễ thật sâu... Những thứ như vậy, thật sự là muốn chết.
Hắn giấu những ý nghĩ này đi.
"...Mặt khác, xế chiều hôm qua, nhìn thấy ân mới, hai năm nay hắn du lịch bên ngoài, có chút không giống..."
Chính sự xong, khi nói chuyện phiếm, Thành Chu Hải nhắc tới ngày hôm qua gặp lại một vị bằng hữu. Chu Bội giương mắt lên: "Lý tần Lý Đức Tân? Mấy năm nay thường nghe người ta nói về tài học của hắn, hắn du lịch thiên hạ, là đang nghỉ ngơi sao?"
"Không giống lắm, hắn nói với ta, trong lòng còn nghi hoặc." Thành Chu Hải nhìn Chu Bội một chút, lại cười một tiếng: "Ta nhắc tới chuyện làm quan với hắn, hoặc là dứt khoát đến phủ trưởng công chúa giúp đỡ, nhưng hắn từ chối., Hôm qua hắn đề xuất một chút lo lắng cho ta, ta cảm thấy có chút đạo lý. Hai năm qua, các loại cửa hàng dưới tay chúng ta đều phát triển rất nhanh, nhưng đây là bởi vì lưu dân phía bắc không ngừng xuôi nam, chúng ta binh tới che nước lại, tiếp theo cũng có thể sẽ xảy ra vấn đề..."
"Một ngày nào không có vấn đề gì, ta mới thấy kỳ quái..." Chu Bội hai tay giao nhau, tựa vào mặt, ánh mắt nhìn lên một chồng giấy tuyên trên bàn, thở dài một tiếng.
Thành Chu Hải mỉm cười, trên thực tế, hôm qua hắn và Lý Thông nói chuyện rất sâu sắc, rất nhiều chuyện liên quan đến Nho Đạo Tử, mà mấy năm qua Chu bội truy đuổi bóng lưng của nam nhân nào đó, dần dần trở nên rõ ràng. Thành Chu Hải nếu muốn thuật lại toàn bộ chuyện bọn họ nói, Chu Bội chỉ sợ sẽ cảm thấy nhàm chán và lãng phí thời gian, hắn tận lực nói sơ qua tình trạng hiện tại của Lý Tổng, Chu Bội thở dài một tiếng, cũng không để ý tới nữa.
Hai người nói chuyện đến đây chấm dứt, trước khi rời đi, Chu Hải nói: "Nghe người ta nói hôm nay thái tử sẽ tới." Chu bội gật đầu: "Ừm, nói buổi chiều sẽ đến. Tiên sinh muốn gặp hắn?"
"Cũng không hẳn vậy." Thành Chu Hải lắc đầu, do dự một chút mới nói: "Việc Thái tử muốn làm có lực cản rất lớn."
"Hắn say bí tỉ, về việc này, dù sao cũng không quá kiên quyết."
Thành Chu Hải cười khổ: "Sợ là thái tử vẫn rất kiên quyết..."
Lời này vừa nói xong, Thành Chu Hải cáo từ rời đi, Chu Bội mỉm cười, nụ cười lại có chút cay đắng. Sau khi đưa nàng trở về thành chu hải, tiếp tục xử lý công vụ. Không lâu sau, thái tử quân vũ cũng tới, xuyên qua phủ công chúa, trực tiếp đi vào.
Đối với thân phận hiển hách của thái tử, quân Vũ khoảng hai mươi ba tuổi có khuôn mặt đơn giản, một thân trang phục màu xanh nhạt, dưới cằm có râu, ánh mắt sắc bén lại có vẻ không tập trung: Đây là vì trong đầu có quá nhiều chuyện quá mức chuyên chú với phương diện nào đó. Sau khi bắt chuyện với nhau, y nói: "Hôm nay Cừ Tông Tuệ đến náo loạn."
"Ngươi không cần an bài người bên cạnh hắn." Chu Bội thở dài một hơi, lắc đầu.
"Hắn còn ầm ĩ, sớm muộn gì ta cũng đánh gãy chân hắn."
"Trước kia các ngươi vẫn là bằng hữu." Chu Bội mỉm cười, một lát sau, "Ý của ta là, người muốn dùng ở địa phương thích hợp, hắn là người không quan trọng, thật sự không đáng nhận."
Từ khi Tần Tương Nguyên chết đi, Ninh Nghị tạo phản, vốn là căn cơ của Hữu Tướng phủ đã bị đánh tan, mãi đến khi Khang Vương kế vị lại tập hợp lại, chủ yếu vẫn là tụ tập dưới đôi tỷ đệ Chu Bộ, Quân Vũ. Trong đó, Thành Chu Hải, Giác Minh hòa thượng đi theo Chu Bộc xử lý chuyện buôn bán, chính trị hai phương diện, nghe người không khác nhau. Đám người Nhạc Phi, Vương Sơn Nguyệt nhờ thái tử quân võ, hai bên thỉnh thoảng hỗ trợ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng về tính tình, Quân Vũ và tỷ tỷ nghiêm cẩn cứng nhắc lại rất khác biệt, song phương tuy tình cảm tỷ đệ sâu đậm, nhưng mỗi lần gặp mặt lại không tránh khỏi sẽ gây xích mích đấu khẩu, nảy sinh chia rẽ. Chủ yếu là bởi vì quân Vũ chung quy vẫn say mê cách xử lý, Chu bội trách hắn không làm chính nghiệp, mà Quân Vũ tắc cho rằng tỷ tỷ càng ngày càng "Cố toàn cục", sẽ trở nên giống những quan viên triều đình kia. Vì vậy, mấy năm gần đây hai bên gặp nhau, dần dần trở nên ít đi.
Trước khi gặp mặt, hai người ngay từ đầu đều theo bản năng rời đi đề tài có thể cãi nhau, hàn huyên vài chuyện gia đình vụn vặt. Một lát sau, Quân Vũ mới nhắc tới chuyện tình có liên quan tới phía bắc: "...Vì chuyện tháng tư, Vương bị buộc tội Nhạc Phi xông vào, ta nhẫn nhịn, phạt bổng là được. Càng ngày càng được tăng một tấc, chuyện gì xảy ra. Nếu như không phải làm ra chuyện như vậy, ta cũng không muốn chạy đến chuyến này. Người như phụ hoàng... Ta thật sự là..."
Hắn nói đến việc này, là một bụng nộ hỏa, nữ chân nhân sưu núi nhặt biển, phụ thân Chu Ung chỉ lo chạy trốn, sau khi phụ thân giao lưu, quân đội đối với phụ thân ít nhiều có chút tôn trọng, nhưng mà khi thiên hạ thoáng ổn định, hoàng đế này vĩnh viễn là một bộ dạng cùng bùn đất, nghe mọi người nói chuyện ôn tồn, mặc kệ bất luận chuyện gì xảy ra, đều biểu hiện ra "Ngươi là con ta", mà không phải "Ngươi có đạo lý", làm cho người ta có chút phẫn uất.
Đối với sự tức giận của hắn, Chu Bội trầm mặc một lát: "Ngươi biết là chuyện gì xảy ra không."
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra... còn có thể lấy ra khoe khoang sao!?"
"Chuẩn bị còn chưa đủ, không ai lại gọi nữ chân nhân tới nữa."
"Một trận mà không đánh thì có thể chuẩn bị xong rồi?"
"Ý tứ của triều đình... phải cẩn thận một chút, Từ Đồ chi..." Chu Bội nói, cũng có chút nhẹ nhàng.
Quân Vũ liền gõ bàn trà bên cạnh một cái.
"Đương nhiên, nếu ngươi đã tới đây, bọn họ cũng sẽ nhượng bộ..."
"Thiên hạ này, làm kiểu này, cuối cùng vẫn là không cứu..." Quân Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Chu Bội lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Dù sao vẫn chưa có đứng vững, những ngày qua dáng vẻ bên ngoài thoạt nhìn phồn hoa, kì thực lưu dân không ngừng xuôi nam, chúng ta còn chưa bảo vệ được thế cục. Căn nguyên phía dưới bất ổn, không phải nói mấy câu dõng dạc có thể giải quyết được, các nhân vật lớn trong triều cũng không phải không muốn đi về phía bắc, nhưng đã có xu hướng quan trọng, bọn họ chỉ có thể bảo vệ cục diện trước..."
"Có xu thế lớn và... người từ phía bắc tới, đều muốn đánh lại, đại thế xu thế chiến đấu mới là thật, cơ hội tốt như vậy, không ai muốn bắt lấy..."
"Nữ chân nhân làm lại một lần nữa, tất cả Giang Nam đều muốn sụp đổ. Quân Vũ, Nhạc tướng quân, Hàn tướng quân, lòng tin có thể khiến mọi người trong triều một lần ngăn cản nữ tử không? Ít nhất chúng ta có thể ngăn cản một lần, làm sao ngăn được? Để phụ hoàng lại đi biển?"
"Chuyện trên đời, không có khả năng nhất định." Quân Vũ nhìn tỷ tỷ trước mặt, nhưng sau một lát, ánh mắt đã rời đi, hắn biết người nên xem không phải là tỷ tỷ, Chu Bội bất quá chỉ là đem lý do người khác trình bày mà thôi, mà ở trong này, còn có nhiều lý do phức tạp hơn, có thể nói cùng lý do, kỳ thật trong lòng hai người đều biết rõ, không mở miệng cũng đều hiểu.
Tiểu viện buổi chiều, ánh mặt trời đã không còn rừng rực như giữa trưa, trong phòng bắt đầu có gió mát, đệ đệ đứng lên, bắt đầu đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài hồ sen xinh đẹp, liên tục kêu lên. Hai người lại tùy ý tán gẫu vài câu, Quân Vũ đột nhiên nói: "... Ta nhận được tin tức từ tây bắc về."
"Ta không muốn nghe." Chu Bội trả lời đầu tiên.
"Đánh quá thảm." Quân Vũ vịn khung cửa sổ, nhìn ra ngoài, hạ giọng nói một câu. Một lát sau hắn quay đầu lại nói: "Lát nữa ta vào cung, có khả năng dùng bữa trong cung."
Chu Bội nhẹ gật đầu: "Buổi tối Hứa phủ có tiệc, Hứa phu nhân lại liên tục mời, ta đồng ý."
Quân Vũ gật đầu, im lặng trong chốc lát: "Ta đi trước đây."
"Ta tiễn ngươi."
Tỷ tỷ đưa đệ đệ tới cửa phủ, lúc chia tay, Chu Bội nói một câu: "Nếu ngươi đã đến đây, thì người sẽ nhận lời của Phụ Hoàng."
Quân Vũ mỉm cười: "Chỉ đáng tiếc, hắn sẽ không nhận việc đi về phía bắc đánh." Trong nụ cười kia có chút châm chọc: "Hắn sợ hãi."
Chu Bội không nói gì, mấy năm trước đào núi nhặt biển, càng xa hơn thì nữ chân nhân bẻ cành khô, in trong đầu tất cả mọi người, mà trong khoảng thời gian này, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Trương Túc, Lưu Quang Thế, một số tướng lĩnh một mặt luyện binh một mặt vào khu vực hỗn loạn ở phía bắc Tần Hoài, đã từng đánh mấy trận, thu phục mấy châu huyện, nhưng mỗi khi có đại chiến quả, lực lượng và triều đình chủ tất nhiên sẽ bắt đầu ngừng lại, nguyên nhân hạch tâm rốt cuộc là gì...
... Hắn sợ.
Đây là... thứ không thể nào nói trên mặt bàn được.
Chu Ung có thể không có nguyên tắc và bùn nhão, trên mặt bàn có thể giúp nhi tử hoặc nữ nhi nghịch hành, nhưng mà nghiên cứu căn bản, ở sâu trong lòng của hắn, hắn sợ. Nữ chân nhân lần thứ ba nam hạ., Hắn từng hai lần tu thư hướng Kim Ngột thuật cầu hòa, cùng với hàng ngũ thuật tốc độ tập kích Dương Châu, Chu Ung không thể chờ đến khi nhi tử đến kịp, cuối cùng vẫn là mở thuyền trước một bước. Ở nơi sâu nhất trong nội tâm, hắn chung quy không phải một vị Hoàng Đế kiên cường, thậm chí ngay cả chủ kiến cũng không nhiều.
Sau khi đưa đệ đệ đi, Chu Bội một đường trở về thư phòng. Gió buổi chiều đã bắt đầu ôn hòa, nàng lẳng lặng ngồi trước bàn một lát, vươn tay ra, mở ngăn kéo ở phía dưới cùng của bàn sách. Không ít mảnh giấy ghi chép tin tức tình báo bị nàng thu ở nơi đó. Nàng lật qua lật lại, những tin tức tình báo này ở Thiên Nam Hải Bắc, còn chưa kịp trở về. Có một phần tình báo dừng ở giữa phòng, nàng rút ra, rút ra non nửa, lại ngừng lại một chút.
Đó là tin tức trước đây không lâu, từ Tây Bắc truyền về, nàng đã xem qua một lần. Đặt ở chỗ này, nàng không muốn làm phân loại đặc thù cho nó, lúc này, thậm chí còn kháng cự nhìn nó một cái, đây không phải là tình báo kỳ quái gì, trong mấy năm nay, tin tức cùng loại thường xuyên truyền đến.
Nàng ngồi xuống, cúi đầu xuống, nhắm mắt cố gắng làm cho tâm tình hết thảy trở nên bình thường. Không lâu sau, Chu Bội sắp xếp tốt tâm tình, cũng sắp xếp tốt những tin tình này, đem chúng nó thả lại ngăn kéo.
Bất quá là tình báo bình thường, đây là một ngày bình thường, chính mình cũng không nhớ tới cái gì cực kỳ đặc biệt... Ý nghĩ như vậy qua đi, sự chú ý của nàng đã đặt ở hiện thực phía trên, vì thế gọi thị tỳ lam nhân, ăn mặc một chút rồi lên xe ngựa đi ra ngoài.
Đoàn xe của công chúa đi qua Hàng Châu đã được gọi là Hàng Châu, xuyên qua dòng người dày đặc, đi tới dinh thự của Hữu Tướng lúc này. Thê tử Hứa Huyên là gia đình của gia tộc quyền thế ở Giang Nam, đất đai rộng lớn, trong tộc có rất nhiều người làm quan, ảnh hưởng cực sâu. Sau khi xây dựng quan hệ với Trường công chúa, rất nhiều lần, cuối cùng Chu Bội mới đồng ý, tham gia buổi tụ hội nữ quyến lần này của Hứa phủ.
Hạ cuối sáu năm của võ công, bao gồm cả Hàng Châu thành ở Giang Nam, đang hiện ra một mảnh phồn hoa cơ dạt dào, thậm chí khiến người ta giật mình cảm thấy, Trung Nguyên đã luân hãm, có phải là một chuyện tốt hay không?
Trong Hứa phủ, đông đảo quan lại nữ quyến, cung nghênh trưởng công chúa đến. Trời chiều đã ngả về tây, trong gian khách sạn hậu viện Hứa phủ, yến hội đã bắt đầu, đối với Chu Bội mà nói., Đây là cảnh tượng lễ bái vô cùng đơn giản, nàng thuần thục nói chuyện với phụ nhân xung quanh, lúc biểu diễn ưu nhã mà mang theo một chút khoảng cách quan sát, thỉnh thoảng mở miệng, dẫn dắt một số chủ đề trong bữa tiệc. Rất nhiều nữ tử ở đây nhìn công chúa của một nước hai mươi lăm tuổi phía trước, muốn thân cận, lại đều có kính sợ nơm nớp lo sợ.
Người trước mắt này, cũng không phải là loại nữ tử hoàng thất không thông tục thế sự. Trên tay nàng nắm giữ nửa gia tộc Hoàng tộc, phần lớn thời gian, thủ đoạn ôn nhu, trên danh nghĩa không trải qua bất luận chuyện triều chính gì. Nhưng trong loạn cục hai, ba năm trước, phủ trưởng công chúa ra tay cũng có rất nhiều chứng cứ lăng lệ ác liệt.
Một đám phu nhân lớn có thói quen lục đục với nhau ở hậu viện đại hộ, đối mặt với cô gái như vậy, có sự suy nghĩ cùng mơ ước tự nhiên. Mặc dù cũng có không ít người âm thầm oán thầm vị trưởng công chúa này ở trong nhà quá mức cường thế, thậm chí còn ép cho Phò mã tự bạo tự bỏ, phóng đãng hình người trong Lâm An thành, nhưng khi đối phương cho tới nay đối với loại lời đồn đại này không thèm để ý, các nàng đối với Chu Bội cũng càng tăng thêm vài phần sợ hãi.
Một nữ tử ngay cả gia đình và thanh danh cũng không muốn, thật sự muốn khởi xướng bão táp, có chuyện gì mà nàng không làm được chứ?
Vì vậy, oán thầm trong lòng cũng chỉ có sự oán thầm.
Trong yến hội đủ chuẩn bị sai, các nữ tử đàm luận chút thi văn, chuyện tài tử, nói đến nhạc khúc, sau đó cũng nói đến chuyện bảy tháng sau ăn xin, có thể hay không mời trưởng công chúa một chuyện. Chu bội đều thể nghiệm tham dự vào trong đó, yến hội tiến hành, một vị quan viên phụ nhân thân thể yếu còn bởi vì nhiệt độ trung nóng mà ngất xỉu, vòng đeo châu còn đi qua xem một chút, lôi lệ phong bạo để cho người đỡ nữ tử đi nghỉ ngơi.
Giờ tuất mới đến, trời vừa mới tối xuống, tiệc rượu đã được tiến hành hơn phân nửa. Ca cơ trong Hứa phủ tiến hành biểu diễn, Chu Bội đã bắt đầu nhàn rỗi không việc gì, thần du thiên ngoại. Trong lúc vô tình, nàng nhớ tới giấc mộng buổi trưa.
Cách trận chiến giống như ác mộng kia, đã qua bao lâu rồi? Mùa hè xây dựng ba năm, nữ chân nhân tại hoàng thiên Đãng Giang, hiện giờ là trú ngụ sáu năm. Thời gian, trong ký ức đã qua thật lâu, nhưng mà ngẫm lại kỹ lại... cũng bất quá ba năm mà thôi.
Ba năm a... Nàng nhìn cảnh tượng ca múa thăng bình này, cơ hồ phảng phất như đã cách một thế hệ.
Một người hầu từ bên ngoài đi tới, người hầu của thị tỳ cung lam nhân nhìn thấy, nhẹ nhàng đi tới trao đổi với người hầu kia, sau đó cầm đồ trở về. Chu bội nhìn thấy, vị Hứa phu nhân ở bên cạnh cười cười, nói chuyện với bên này, Chu Bội cũng cười đáp lại, cung khuyết nhân lặng lẽ đem một tờ giấy giao tới. Chu Bội vừa nói vừa liếc mắt nhìn.
Nụ cười của nàng im ắng biến mất, dần dần không còn biểu lộ gì nữa.
Không phải ai cũng không thể hình dung lỗ thủng xuất hiện trên mặt trưởng công chúa, mọi người đều đang lắng nghe cô nói: Cho dù không có chất dinh dưỡng gì — nhưng tiếng nói kia im bặt dừng lại. Các nàng nhìn thấy, Chu Bội ngồi ở vị trí trung tâm trên gian nhà hoa, chậm rãi đứng lên, trên mặt nàng không chút biểu cảm nhìn tờ giấy trên tay trái, tay phải nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn.
Không ai dám nói chuyện, cái vẻ mặt trống rỗng kia, cũng có thể là lạnh như băng, là khủng bố. Vị trưởng công chúa trước mặt này từng chỉ huy người giết người, thậm chí là tự tay giết người - trên người nàng không có khí thế đáng nói., Nhưng mà lạnh như băng, bài xích, không thân thiết, tất cả cảm giác xấu hổ, vẫn là lần đầu tiên, phảng phất không kiêng nể gì lộ ra ngoài - nếu như nói trong tờ giấy kia là một số tin tức nhắm vào Hứa gia, nếu như nói nàng đột nhiên muốn khai đao với Hứa gia, vậy có thể cũng không có gì thần kỳ.
"Công chúa..." Cung lam nhân định tới đỡ nàng, tay trái của vòng đeo tay phải nhẹ nhàng vẫy vẫy, nàng nghe thấy nàng nói một tiếng: "Giả."
Hứa phu nhân bên cạnh cũng đi tới, đang mở miệng hỏi thăm, nghênh đón là Chu Bội kịch liệt mà ngắn ngủi một câu: "Tránh ra!" Câu nói này phảng phất đã tiêu hao hết tất cả khí lực của nàng, trong lòng Hứa phu nhân sợ hãi cả kinh, sắc mặt trắng bệch dừng bước.
Phía trước, thân thể kia lung lay, chính nàng cũng không có cảm giác, đôi mắt kia mở to, nước mắt đã chảy ra, chảy đầy mặt, nàng lui về phía sau một bước, ánh mắt đảo qua phía trước, tay trái xiết chặt tờ giấy: "Giả..." Thanh âm này không dễ phát ra, bởi vì trong miệng có máu tươi chảy ra, chỗ ngồi phía sau nàng đã ngã xuống.
Ba năm rồi...
Ánh mắt hắn xuyên qua gian nhà thơm trên bầu trời, trong bóng đêm chính thức nuốt một tia nắng cuối cùng, mây màu da cam, chậm rãi thổi qua. Ba năm rồi... Thứ màu đen rơi xuống, tin tức bị nàng đặt ở sâu trong tâm linh đang cuộn trào mãnh liệt mà đến, đao thương kiếm kích., Vạn người đối địch, Thiết Mã Băng Hà, tiếng hò hét mãnh liệt và máu tươi lan tràn, thi cốt doanh thành, biển lửa đầy trời, người khổng lồ kia dùng tư thái cường hãn và bất khuất nắm lấy bầu trời của Toan Nghê... keo kiệt như núi lửa bộc phát, dời non lấp biển vọt tới trước mặt nàng.
Giang Nam bình thường, mà lại nóng bức một ngày, vân hà xa xôi.
Chu Bội ngồi trên ghế...
Mộng Yểm cực lớn nhất đã giáng lâm...