Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tuyết tan băng tan, sông lớn mãnh liệt, một vùng Giang Nam, Dương Hoa đã hết, vô số hài cốt tại hai bờ sông Trường Giang, dịch đạo bên cạnh dần dần mục nát theo xuân hóa. Kim nhân đến, lửa chiến không ngủ, nhưng đến cuối xuân cuối mùa hè, không thể như mong muốn bắt được quân đội nữ tử của đám Chu Ung, cuối cùng vẫn muốn thu binh.
Đông lộ quân dưới nam của nữ tử này tổng số là khoảng mười vạn, mà quân đội Kim binh đã vượt qua Trường Giang tàn sát bừa bãi mấy tháng, thì lấy Kim Cách thuật cầm đầu hơn một vạn tám ngàn người chia làm ba đường. Vốn theo cách nhìn của Kim Nhiên thuật, đối với võ lâm khinh miệt: "Năm ngàn binh khí hổ lang, diệt là đủ rồi." Nhưng bởi vì Hoàng tộc Võ Triều chạy quá mức quyết đoán, Kim nhân vẫn là lấy Giang Nam đồng thời xuất binh ba đường, công thành.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Đầu tháng tư, ba nhánh quân đội trở về trấn Giang tập kết lại.
Nửa năm qua, nữ chân nhân dễ như trở bàn tay, bất luận là từ phía nam hay phía bắc, trong chiến tranh căn bản quân đội đã khó có thể làm nữ chân hợp nhất., Đối với nữ chân quân nghe tin mà sợ mất mật, thấy đối phương đánh tới cũng đầu hàng không ít, rất nhiều thành trì cứ như vậy mở cửa nghênh địch, sau đó bị nữ chân nhân cướp bóc giết chết. Đến giờ phút này, nữ chân nhân chuẩn bị chạy về phía bắc, một ít quân đội lại lặng lẽ tập kết từ phụ cận.
Thái tử quân Vũ đã lặng lẽ lẻn đến phụ cận Trấn Giang, ở trên đường vắng vẻ xa xa nhìn thấy vết tích nữ chân nhân, trong mắt của hắn, cũng khó nén sợ hãi cùng tâm thần bất định.
Nhưng cái gọi là nam nhân, "Chỉ có chết mới chống đỡ được." Đây là mấy năm trước Ninh Nghị từng dùng điệu bộ trêu tức trêu đùa của hắn. Bây giờ hắn cũng chỉ có thể sống chết.
Sông dài đang vào mùa hè, mỗi bến đò bên bờ sông lúc này đều đã bị quân đội võ triều Hàn Thế Trung suất lĩnh Hàn Lập phá hư, thiêu hủy, thuyền gỗ có thể tập trung bị một lượng lớn phá hư lối vào kênh đào trường giang, chặn đường đến Bắc Quy. Trong nửa năm vừa rồi, dưới sự tàn sát bừa bãi của kim binh, trăm vạn người chết đi, nhưng địa phương duy nhất bọn họ thất bại, chính là khu trục thuyền lớn vào biển ý đồ bắt Chu Ung.
Người Bắc không giỏi thủy đứng, đối với người của Võ triều mà nói, đây cũng là nhược điểm duy nhất mà hắn có thể tìm được.
Hàn Thế Trung suất lĩnh hơn mười chiếc đại hạm đã sớm chuẩn bị sẵn trên mặt sông, bên bờ Trường Giang, Nhạc Phi còn sót lại bộ hạ mở rộng, cùng với một ít bộ đội vốn có Quân Vũ âm thầm ủng hộ, cũng đã lặng yên chuẩn bị xong ở phụ cận. Không lâu sau, cuộc chiến trấn Giang đã vang lên.
Trên mặt sông thuyền lớn đã phong tỏa đội thuyền Nữ Chân khinh thuyền qua sông ý đồ, Trấn Giang mang mai phục Kim Binh trong lúc nhất thời bất ngờ không kịp đề phòng, hiểu được mai phục Kim Nhiên thuật cũng không bối rối, nhưng hắn cũng không nguyện ý cùng quân đội võ triều mai phục ở đây triển khai chính diện tác chiến, trên đường quân đội cùng đội thuyền vừa đánh vừa lui, tử thương hơn hai trăm người, dọc theo đường thủy chuyển vào đầm lầy phụ cận Kiến Khang.
Nơi này, người xưng: Hoàng Thiên Đãng.
Vì vượt sông, nữ chân nhân không thể buông tha cho đội thuyền nhỏ dưới trướng tạo thành, tập kết trong vũng nước này. Thuyền lớn của Võ Triều Nhân thì không cách nào tiến vào công kích, về sau quân đội phía nam trấn thủ lối ra trời đất, trên mặt sông phía bắc, đội thuyền Võ Triều tử thủ trường giang, hai bên giao phong mấy lần, thuyền nhỏ của Ngột thuật chung quy không cách nào đột phá phong tỏa của thuyền lớn.
Phía bắc Trường Giang là tiếp ứng Cơ Thuật Bắc Quy, lúc này mệnh lệnh của Nhan Xương còn đang ở phía bắc Trường Giang, đông lộ quân lại tới Dương Châu, bất lợi sau đó chuyển đến Chân Châu, sau khi đoạt thành cố gắng vượt sông, nhưng cuối cùng vẫn bị thủy sư Võ Triều tập kết ngăn trên mặt sông.
Quân đội Ngột Thuật bị hoàng thiên vây khốn hơn bốn mươi ngày, cơ hồ lương thực đều hết, trong lúc đó mấy lần khuyên hàng Hàn Thế Trung đều bị cự tuyệt. Mãi cho đến cuối tháng năm, kim nhân mới nhận được hai gã hàng võ triều truyền mưu, đào thông một lão Cừ xung quanh kiến trúc., Lại thêm ngày gió thổi thuyền xuất kích. Lúc này thuyền lớn trên mặt sông đều cần Phong Phàm mượn lực, thuyền nhỏ thì dùng mái chèo, trong đại chiến, hỏa tiễn bắn ra trên thuyền nhỏ đốt cháy toàn bộ thuyền lớn. Quân đội Võ Triều đại bại, thiêu chết, người chết đuối thì không tính, Hàn Thế Trung chỉ suất lĩnh một ít thuộc hạ trốn về Trấn Giang.
Hoa lô lang thang, nước sông chảy dài. Lúc thi thể trên mặt sông cùng hài thuyền trôi qua, Quân Vũ ngồi ở bên bờ sông, bỗng dưng xuất thần hồi lâu. Trong thời gian hơn bốn mươi ngày, có một nháy mắt như vậy, gã mơ hồ cảm thấy, mình có thể lấy một trận thắng để an ủi người chết của Phò mã gia gia. Nhưng mà, tất cả mọi chuyện cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.
Nhưng không lâu sau, phía nam quân tâm, sĩ khí liền phấn chấn lên, nữ chân nhân vơ vét núi nhặt biển hào ngôn, rốt cục trong nửa năm này kéo dài chưa từng thực hiện, mặc dù địa phương nữ chân nhân đi qua cơ hồ máu chảy thành sông., Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không cách nào chiếm lĩnh nơi này, không lâu sau, Chu Ung liền có thể trở về chưởng cục, huống chi ở trong thảm kịch cùng khuất nhục đã nhiều năm này, cuối cùng mọi người, cho nữ chân nhân một lần bị vây khốn hơn bốn mươi ngày khó xử đây?
Mọi người ở Võ Triều đã khôi phục tâm tình, bắt đầu truyền khắp thiên hạ, trắng trợn tuyên truyền "Hoàng Thiên Đãng Đại Quả" này. Trong lòng Quân Vũ cảm thấy bi thương khó kiềm chế, nhưng trên thực tế, từ năm ngoái đến nay, từ lúc bao phủ áp lực võ triều diệt đỉnh ở Giang Nam, lúc này rốt cục đã có thể thở dốc, đối với tương lai, cũng chỉ có thể bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu đi từ đầu.
Tại phía nam bắt đầu khua chiêng gõ trống tuyên truyền "Hoàng Thiên Phiên Đại Cư" đồng thời, phía bắc Trường Giang, đại lượng nô lệ bị nữ chân nhân bắt đi, kim ngân lúc này vẫn đang trùng trùng điệp điệp hướng Kim Quốc nội vận đi, Giang Nam rung chuyển theo nữ chân nhân rời đi mà rút đi, mà Trung Nguyên một vùng, xúc tu của nữ chân nhân thì bắt đầu ùn ùn kéo đến từng mảng lớn.
Phản kháng vẫn như cũ tồn tại, nhưng nghĩa quân quy mô đã bắt đầu bị đầu hàng hàng, các loại lực lượng vũ trang không ngừng đè ép không gian sinh tồn, quy mô nhỏ phản kháng tại mỗi một chỗ tiến hành. Nhưng mà đến gần một năm không ngừng trấn áp cùng giết chóc, máu tươi cuồn cuộn cùng đầu người cũng bắt đầu từ từ dạy cho mọi người tình thế mạnh hơn con người.
Mùa hè này, người chủ động bán đứng Tri phủ đại danh đăng cơ ở Kiến phủ, dưới danh nghĩa "Chính thống" của Chu Ngọc, trở thành "Hoàng đế" thay Kim quốc thủ hộ phía nam, tất cả thế lực ở phía Nam của Nhạn Môn quan đều thuộc về người đó tiết chế. Trung Nguyên, bao gồm cả Điền Hổ cung kính xưng thần với người này.
Đối với việc giết chết Lâu thất, đánh bại Tây Bắc của Nữ Chân Lộ quân, trong triều đình trừ việc đơn giản mấy lần lên tiếng: Ví dụ như để Chu Ngọc viết thánh chỉ: Ngoài ra, chưa từng nói chuyện nhiều. Nhưng ở Trung Nguyên, ý chí của Kim Quốc, một ngày một ngày đều nắm chặt nơi này, chết rồi...
Trung Nguyên, dưới sự trợ giúp của nữ chân nhân Đại Tề, chính quyền Đại Tề không ngừng xuất kích, xóa bỏ lực phản kháng bên trong bình cảnh, đồng thời dùng một ngàn điểm kiên quyết giết nhầm không bỏ sót một ai. Tìm kiếm những nơi Võ Triều thất vẫn còn sống sót, một lượng lớn binh lính đã bắt đầu trưng binh, một chiếu thư của Lưu Hinh., Đem tất cả nam tử trưởng thành trong cảnh nội "Đại Tề", tất cả đều chinh làm binh nguyên, cùng lúc đó, thuế má cao gấp mấy lần lúc trước bị đè xuống. Vì cầu tiền tài, quân đội dưới sự bày mưu tính kế của Lưu Hinh, bắt đầu trắng trợn đào bới lăng mộ của gia đình Võ Triều, từ Hà Nam đến Biện Lương, lăng mộ của Hoàng đế Võ Triều, toàn bộ nghĩa địa tổ tiên đều bị đào bới không còn...
Giang Nam, võ triều chính quyền được thở dốc, trong quá trình đi ngược nghịch hoàn ở phía bắc, liều mạng củng cố trận tuyến của mình.
Mà ở Tây Bắc, quang cảnh thái bình vẫn còn tiếp tục, xuân đi hạ lại đến, sau đó mùa hè lại dần trôi qua. Trong cốc sông Tiểu Thương Hà, buổi chiều, ván đen trong phòng học của Cừ Khánh viết lên hai chữ "Chiến" hơi cứng cho một đám người trẻ tuổi: "... muốn thảo luận chiến tranh, đầu tiên chúng ta phải thảo luận chữ này, là thứ gì!"
"Từ xưa đến nay, người tại sao là người, cùng động vật có gì khác nhau? Khác nhau ở chỗ, người thông minh, có trí tuệ, người biết gieo trồng, người biết chăn dê, người biết dệt vải, người sẽ đem đồ vật làm ra, nhưng động vật sẽ không, dê nhìn thấy có cỏ liền đi ăn, cọp thấy dê thì đi bắt, không có sao? Không có cách nào. Đây là khác biệt giữa người và động vật, người sẽ... sáng tạo."
"Chiến tranh kia là cái gì, hai người, mỗi người cầm một cây đao, liều mạng ra ngoài, đánh bạc thời gian mấy chục năm tới lên đao này, ngươi chết ta sống, người chết trên người có một cái bánh bao, có một túi gạo, người sống lấy đi. Chỉ vì một túi gạo này, một cái bánh bao, giết người, cướp! Ở giữa này, có sáng tạo không?"
"Hai ba năm gần đây, chúng ta đánh thắng mấy lần, có một số người -- người trẻ tuổi, rất kiêu ngạo, cho rằng đánh trận thắng lợi, là chuyện lợi hại nhất, vốn là không có gì. Nhưng, bọn họ dùng chiến tranh để so sánh tất cả sự việc, nói tới nữ chân nhân, nói bọn họ là anh hùng hào kiệt, vô cùng thân thiết, cảm thấy mình cũng là anh hùng hào kiệt. Trong khoảng thời gian gần đây, Ninh tiên sinh còn cố ý nói ra chuyện này, các ngươi sai rồi!"
"Nữ chân nhân đã giết khắp thiên hạ, bọn hắn đến trung nguyên, đến Giang Nam cướp tất cả đồ vật có thể cướp được, giết người, bắt người làm nô, ở trong chuyện này, bọn hắn có sáng tạo gì không? Trồng trọt? Không, chỉ là người khác làm những chuyện này, bọn hắn đi đoạt, bọn hắn đã quen với sự sắc bén của đao thương, bọn hắn muốn sở hữu mọi thứ đều có thể cướp đoạt, có một ngày bọn hắn cướp khắp thiên hạ, giết khắp thiên hạ, thiên hạ này còn sót lại cái gì?"
"Khi bọn họ chỉ nhớ rõ đao trong tay, thì bọn họ đã không phải là người. Vì bảo vệ đồ vật mà liều mạng với súc sinh, đây là anh hùng hào kiệt. Chỉ sáng tạo đồ vật mà không có sức để bảo vệ, thật giống như người ở nơi hoang dã gặp phải một con hổ., Ngươi không đánh lại nó, nói với ông trời ngươi là người thiện tâm, vậy cũng vô dụng, đây là chết chưa hết tội. Mà chỉ biết kẻ giết người, cướp người bánh bao, đó là súc sinh! Các ngươi muốn liệt kê với súc sinh sao!?"
Âm thanh trong phòng thi thoảng lại hùng hồn truyền ra. Cừ Khánh vốn xuất thân tướng lĩnh, về sau cơ bản coi là tham mưu, giao dịch tùy ý. Đánh một trận ở thung lũng Tuyên gia, tay trái hắn chỉ ba ngón, trên đùi cũng trúng một đao., Chạy bộ có chút không tiện, sau khi trở về, liền tạm thời dẫn binh giảng bài, không tham dự huấn luyện dày đặc. Trong khoảng thời gian gần nhất, tư tưởng của Tiểu Thương Hà và nữ chân nhân vẫn luôn được tiến hành, chủ yếu là trong quân binh sĩ trẻ tuổi hoặc là tiến vào trong số những người mới.
Lời nói của Ninh Nghị tự nhiên mang tính kích động nhất, nhưng tham dự một thời gian thì Cừ Khánh cũng đã thuần thục.
Giảng học xong, chính là chạng vạng tối, hắn từ trong phòng đi ra ngoài. Trong cốc địa, một ít huấn luyện vừa mới kết thúc, binh sĩ khắp núi đồi, tinh kỳ ngọn sao đen ở cách đó không xa phiêu đãng, khói bếp đã bay lên giữa bầu trời, lúc Cừ Khánh chào tạm biệt binh sĩ, Nhất Sơn và Trác Vĩnh Thanh không xa đi tới, chờ hắn cáo biệt xong với mọi người.
"Các ngươi huấn luyện xong, đi ăn cơm." Cừ Khánh nói với hai người.
"Hầu Ngũ bảo bọn ta tới gọi ngươi, hôm nay vợ hắn làm một bữa ngon, đi chỗ hắn ăn." Mao Nhất Sơn cười nói: "La điên cũng đi."
"Ha ha, cũng tốt."
"Buổi học này... giảng thế nào rồi?" Mao Nhất Sơn nhìn lớp học, đối với nơi này, ít nhiều hắn có chút nhút nhát, người thô kệch không chịu nổi giáo dục tư tưởng.
"Không sai biệt lắm, từ từ sẽ đến."
"Thật ra ta cảm thấy, Ninh tiên sinh nói không sai." Do giết chết xong Nhan Lâu thất, Trác Vĩnh Thanh đã trở thành anh hùng chiến đấu trước mắt, nhưng đại bộ phận thời điểm, hắn vẫn có vẻ hơi ngại ngùng: "Lúc mới giết người, ta cũng từng nghĩ qua, nói không chừng nữ chân nhân như vậy, chính là anh hùng hào kiệt thật sự. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cuối cùng là khác biệt."
"Lúc bọn hắn mới bắt đầu chuyện, nói là anh hùng hào kiệt, cũng không sai, nhưng bây giờ... Bọn hắn dám tới, làm thịt bọn hắn là được!" Ánh mắt Cừ Khánh lạnh lùng. Những ngày qua, thế cục Tây Bắc yên tĩnh đến đáng sợ., Xung quanh tiểu Thương Hà lúc này, các loại công sự phòng ngự đang không ngừng được xây dựng lên, các thợ thủ công không ngừng chế tạo vũ khí, binh sĩ huấn luyện không ngừng xen kẽ xung quanh Tiểu Thương Hà, kéo dài liên tục tới dãy núi Lữ Lương Sơn, chuẩn bị cho cuộc va chạm kế tiếp.
Đêm tối phía trước, rất nhiều người treo lơ lửng trong góc, cũng có người ngang nhiên cùng ý chí bất khuất, có mộng tưởng vĩ đại và hào phóng. Bọn họ trong lúc tán gẫu như vậy, đi về phía nhà Hầu Ngũ, mặc dù nói, mỗi người trong sơn cốc đều là huynh đệ., Nhưng có kinh lịch tại thung lũng Tuyên gia, năm người này cũng trở thành hảo hữu đặc biệt thân cận, ngẫu nhiên ở một khối tụ ăn, tăng tiến tình cảm, La Nghiệp lại thu nhi tử Hầu Ngũ Nguyên Cương làm đệ tử, truyền thụ văn tự, võ nghệ.
Ánh nắng chiều chiếu rọi sơn cốc thành một mảnh vàng óng, hoặc dăm ba hoặc dăm ba đội quân nhân đang ồn ào riêng phần mình. Trên sườn núi, Ninh Nghị đi về phía sân nhỏ, gió lớn chạng vạng tối, phơi nắng trong sân bị thổi bay phất phới, mây trúc mặc quần áo màu trắng một mặt thu chăn mền, một mặt cười cười với Tiểu Ninh Kỵ, tiếng cười trong ánh chiều tà có vẻ ấm áp.
Năm ngoái sau khi đánh bại Nhan Lâu thất, Hồng Đề và Cẩm Nhi lần lượt mang thai, bây giờ mọi người đều ở nơi này. Ngoại trừ Bá Đao doanh vẫn suất lĩnh một đám dưa hấu nào đó làm việc ở nơi nào đó -- sau khi sự vật trong cốc tuần tự làm xong, Ninh Nghị vẫn không quá mức bận rộn, hắn thường hay trở về, cùng với đám hài tử trong nhà., Nói chuyện phiếm một chút, nói vài lời nhàn hạ, trong mùa hè này, có buổi tối tinh quang, bọn họ cũng sẽ trải ra bàn ghế giữa chân núi, một mặt hóng mát, một mặt nhàn nhã vui đùa.
Mỗi lần Ninh Nghị nhớ tới cái đài nhỏ ở trúc lâu của Giang Ninh, đàn nhi chưa từng trải qua thời gian như vậy. Trong những ngày này, nàng luôn luôn bận rộn, bận rộn quản lý sinh ý trong nhà, xử lý liên quan đến nhị phòng tam phòng., Thỉnh thoảng ban đêm cùng Ninh Nghị nói chuyện phiếm, lúc này là thời khắc nàng buông lỏng nhất. Lúc này nghe Ninh Nghị kể lại, nàng có chút ghen tị, Vân Trúc ở một bên tiếp tục đánh đàn cho mọi người nghe, chỉ là Cẩm nhi mang thai, đã không thể nhảy múa nữa.
Ánh trăng trong trẻo, dưới ánh trăng, tiếng đàn của Vân Trúc so với năm đó càng thêm nhu hòa mà ấm áp, làm cho tâm tình người ta thoải mái. Hắn cùng các nàng nhắc tới chuyện xưa, nói về tương lai, rất nhiều thứ đều nói một chút. Từ tin tức bị phá tại Giang Trữ thành truyền đến, mấy người có trí nhớ cùng sinh ra một chút tiếc hận., Sự chứng kiến của một đoạn ký ức nào đó, chung quy lại cũng đã trôi qua, thiên hạ thay đổi rất nhiều, cuộc đời cũng thay đổi theo, mặc dù bọn họ vẫn đang ở bên nhau thế nhưng... chia ly, hoặc có thể cũng sẽ là sau này không lâu nữa.
Thỉnh thoảng sau khi mang thai, Hồng Đề sẽ có vẻ lo âu. Ninh Nghị thường đi cùng nàng ra ngoài một chút, nói đến Lữ Lương đã từng đi một chút, nói đến Lương gia gia, nói tới phúc họa, nói về chuyện cũ như vậy. Bọn họ quen biết ở Giang Trữ, Hồng Đề đi ám sát vị tướng quân kia mà bị thương nặng. Nói đến buổi tối, Ninh Nghị đem hồng đề cao lưu lại, nói với nàng: "Ngươi muốn cái gì, ta đi bắt nó, đánh lên hồ điệp kết trái, đưa vào tay của ngươi..."
"Trước khi tới đây vốn định Từ Đồ, nhưng bây giờ xem ra khoảng cách thiên hạ thái bình còn rất dài, hơn nữa... Lữ Lương hơn phân nửa cũng gặp nạn."
"Chúng ta là vợ chồng, sinh con, ta liền có thể đi cùng ngươi một con..."
"Có cơ hội chuyển biến đấy, ta đã nói rồi... lần này sẽ không nuốt lời."
Cũng như lần trước mỗi lần gặp phải khốn cục, Ninh Nghị cũng sẽ khẩn trương, cũng sẽ lo lắng. Chẳng qua y hiểu rõ làm sao lựa chọn với thái độ lý trí nhất, giãy giụa ra một con đường có thể, y lại không phải là thần tiên toàn năng.
Hắn ngẫu nhiên nhớ tới trước đây tòa thành nổi tựa như được xây trên mặt nước, nhớ lại ký ức mơ hồ của Đường Minh Viễn, nhớ tới thanh dật, A Khang, Như Bình. Hiện giờ trước mặt hắn, khuôn mặt càng thêm rõ ràng, người nhà.
Đàn nhi ở trước mặt hắn làm ra bộ dáng kiên cường, ở sau lưng cắn chặt hàm răng, run nhè nhẹ.
Vân Trúc ngầm chôn dấu sự say mê trong lòng, ôm lấy hắn, nhưng nụ cười lại lẳng lặng rơi lệ, đó là nỗi lo lắng của nàng.
Tiểu Thiền sẽ nắm chặt nắm đấm một mực cổ vũ cho nó, mang theo nước mắt.
Cẩm nhi không kiêng nể gì khóc to thẳng cho hắn xem, cho đến khi hắn cảm thấy không thể trở về là tội diễn khó chuộc.
Hồng Đề sẽ ở bên cạnh hắn, đối mặt với hắn một đạo sinh tử.
Về phần trái cây ở phương xa, khuôn mặt tròn trịa có vẻ ngây thơ kia chắc sẽ mỉm cười hào phóng, nói sống vui vẻ, chết có khổ gì.
Mà bọn nhỏ, sẽ hỏi hắn chiến tranh là cái gì, hắn nói với bọn chúng về thủ hộ cùng hủy diệt khác nhau, tại hài tử cái hiểu cái không gật đầu, hướng bọn họ hứa hẹn tuyệt đối thắng lợi...
Hắn nhớ tới người đã chết, nhớ tới Tiễn Hi Văn, nhớ tới lão Tần, Khang hiền, nhớ tới ở Biện Lương thành, những dũng sĩ đã trả giá sinh mệnh đang thức tỉnh ở Tây Bắc. Hắn đã từng không để ý tới bất cứ ai ở thời đại này, nhưng thân nhiễm hồng trần, cuối cùng trọng lượng rơi xuống.
Ài, thời đại này...
Thân thể trần trụi...
Giang Nam, triều đình mới đã có sắp xếp, từng nhóm từng nhóm người có kiến thức đang cố gắng ổn định Giang Nam, thừa dịp nữ tử thực tiêu hóa xong tình huống Giang Nam, tận lực thở hổn hển trong quá trình Trung Nguyên, làm ra sự thay đổi đau đớn. Đại lượng nạn dân còn đang từ đó tràn vào. Sau mùa thu đến tháng thứ hai, Chu Bội cùng đám người Quân Vũ, nhận được tin tức truyền tới từ Trung Nguyên, không thể ngang nhiên tuyên dương tin tức.
Vũ Kiến đợt vào mùng bảy ba năm thứ bảy, Đại Tề quốc tụ tập quân đội hơn hai mươi vạn, do đại tướng Cơ Văn Khang dẫn đội, dưới sự điều khiển của nữ chân nhân, đẩy mạnh Lữ Lương Sơn.
Đây là chuyện mà các thế lực khắp nơi đã dự đoán từ lâu, rốt cuộc nó cũng khiến mọi người đứng ngoài quan sát đều có cảm xúc phức tạp, mà tình thế phát triển sau đó, mới thật sự làm cho tất cả mọi người trong thiên hạ ở đây chấn động, kinh ngạc, thán phục mà sợ hãi, làm cho rất nhiều người sau này một khi đề cập đến liền cảm thấy kích động dõng dạc, cũng không thể kìm nén được bi thương...
Mười tám tháng đầu năm nay, hai mươi vạn đại quân chưa từng tiếp cận Lữ Lương Sơn, biên giới khu vực con sông nhỏ, một trận chém giết hung hãn đột nhiên hàng lâm. Hoa Hạ Hắc Kỳ quân từ con sông nhỏ chạy xa phát động tập kích hai mươi vạn người. Đêm nay, đại quân Cơ Văn Khang phát động doanh trại., Hơn hai mươi vạn người đột nhiên xuất hiện, bị quân Hoa Hạ bám đuôi đuổi giết, chém địch hơn vạn người, thủ cấp trên sơn ngoại nguyên dã làm kinh quan. Trận xung đột hung hãn đến cực điểm này đã kéo dài trận chiến của Tiểu Thương Hà đã ba năm, phòng thủ khốc liệt...