Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Từ võ triều kéo dài đến hai trăm năm, thời gian hưng thịnh phồn hoa trôi qua, ước chừng bốn năm, thời gian trôi qua trong thời gian ngắn ngủi mà lại dài dằng dặc này, mọi người dần dần quen với chiến hỏa, thói quen lưu lạc, thói quen tử vong, đã quen với sự thật ngã xuống từ đám mây. Đầu xuân ở Võ Triều đoán được ba năm, Giang Nam hòa vào trong một mảnh màu xám trắng ảm đạm. Nữ chân nhân tìm núi nhặt biển, vẫn còn tiếp tục.
Tuyết đọng mênh mông của Giang Ninh vẫn đang bao trùm lên trên thành trì, nhưng sự hỗn loạn cực lớn đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Có rất nhiều phú hộ và phú hộ đang lục tục thoát khỏi tòa thành trì này. Phủ công chúa nước Thành đang di chuyển sản nghiệp. Lúc trước Dương gia được xưng là phú thương đệ nhất Giang Trữ, lượng lớn vàng bạc được chuyển lên từng chiếc xe ngựa. Gia quyến trong các trạch phủ đã chuẩn bị xong, gia chủ Chử Dương Dật cũng không muốn chạy trốn đầu tiên., Hắn chạy vội tới quan phủ, trong quân đội tỏ vẻ nguyện ý quyên góp một lượng lớn vàng bạc, sản nghiệp, dùng để chống cự với dục vọng, nhưng có rất nhiều người đã đi trên đường rời thành.
Nếu mọi người còn có thể nhớ, đây là thành trì đầu tiên Ninh Nghị tiếp xúc với thời đại này. Trong thời gian mấy trăm năm lắng đọng, nó đã sớm trở nên trầm tĩnh mà ung dung, tường thành nguy nga trang nghiêm, sân nhỏ loang lổ cổ xưa. Lúc này phủ đệ Tô gia vẫn còn ở đó., Nó chỉ bị quan phủ niêm phong lại, lúc trước trong từng cái sân kia lúc này đã mọc lên bụi cây và cỏ dại, trong phòng vật phẩm quý trọng sớm đã bị dọn đi, cửa sổ trở nên cũ nát, trụ tường rút đi như nước sơn, loang lổ loang lổ.
Ninh Nghị và đàn nhi từng ở trong sân, trong phòng kết thù võng, mèo và cẩu nhi lang thang xem nơi này trở thành nhà ở, chúng nó ở chỗ này tìm kiếm đồ ăn, lẳng lặng đi qua tường viện tuyết đọng. Có lẽ chúng ta còn nhớ rõ, gần mười năm trước đây, chúng ta vẫn nhớ rõ., Ninh Nghị và nữ tử tên là Tô Đàn Nhi kia từng nói chuyện với nhau ở trong phòng tiểu viện này, cuộc sống, dần dần quen thuộc với mùa thu trong mưa xuân. Thời gian dần trôi qua, nàng đã trở thành một đôi vợ chồng đơn giản, đã từng có hai tòa tiểu lâu ở đây, về sau lại bị đàn nhi đốt mất một tòa nhà, bọn họ ở cùng nhau.
Khi đó, ông lão và bọn nhỏ đều còn ở đây, thiếu niên ăn chơi trác táng mỗi ngày ngồi chơi trò đánh chó có hạn, các phòng đại nhân thì dưới lợi ích nhỏ bé thúc đẩy nhau đấu đá lẫn nhau. Đã từng cũng có dông tố như vậy đến., Cường nhân hung ác giết vào tòa viện tử này, có người ngã xuống trong vũng máu, có người phản kháng lại cuồng loạn. Không lâu sau đó, sự tình nơi này đã dẫn đến việc trại phỉ tên là Lương Sơn Thủy bị diệt.
Ngoài sân, đường đi thành thị thẳng tắp về phía trước, Tần Hoài Hà nổi danh phong nguyệt xuyên qua mảnh thành trì này, trong hai trăm năm, từng tòa thanh lâu sở quán mở ra hai bên nó., Một số vị hoa khôi, tài nữ ở đây dần dần có tiếng tăm, dần dần lại bị mưa rơi làm gió thổi đi. Mười mấy năm trước, Kim Phong lâu xếp hạng số một số hai tại thành Giang Ninh đã suy sụp từ mấy năm trước rồi, chủ sự của Kim Phong lâu tên là Dương Tú Hồng, tính tình không khác gì Biện Lương Lâu Lý Uẩn Lý mụ mụ mụ.
Khác với Lý Uẩn chính là, lúc Kim Binh Phá Biện Lương, triều đình ở trong thành lùng bắt nữ tử xinh đẹp cung cấp cho Kim Binh dâm đã chịu áp lực cực lớn, mẫu thân Lý Uẩn cùng mấy vị Túc Lâu Hoa Khôi vì bảo vệ trinh tiết mà tự tử. Mà Dương Tú Hồng mấy năm trước dưới uy bức đe dọa của quan lại khắp nơi vơ vét tài sản, cuộc sống sau đó lại trở nên thanh tịnh., Bây giờ cô gái đã già đi kia đã bước lên con đường rời thành, trong trời tuyết giá lạnh lẽo này, cô ta thỉnh thoảng cũng nhớ tới Kim Phong lâu từng ở trong trời mưa to, nhớ tới cô nương từng nhảy vào sông Tần Hoài, nhớ tới Nhiếp Vân Trúc đã từng trinh tiết tự vệ, chuộc thân của mình rời đi.
Dọc theo Tần Hoài Hà hướng lên trên, bờ sông hẻo lánh, từng có gian tướng Tần Tương ở dưới cây ven đường bày bàn cờ, ngẫu nhiên sẽ có người như vậy đến thăm hắn, cùng hắn bàn bạc một trận, hiện giờ đường xá xa xôi, cây cũng y như cũ, người đã không còn.
Lại đi lên trên nữa, Ninh Nghị từng chạy bộ qua tòa tiểu lâu bên bờ sông kia. Hai năm trước, tuyết đọng và trong lúc thất tu đã đổ sụp. Cô nương tên Nhiếp Vân Trúc từng canh giữ ở nơi này vào mỗi sáng sớm, cho y một cái tươi cười. Sau khi Nguyên Cẩm Nhi đến đây, nàng ta không ngừng kêu quăng, còn ríu rít quấy trứng nữa., Có đôi khi, bọn họ cũng từng ngồi trên đài cao dưới đáy sông tán gẫu ca hát, ngắm ánh chiều tà hạ xuống, nhìn lá thu bay đầy trời, tuyết mùa đông phủ khắp. Bây giờ, căn cơ bỏ hoang cũng đã rơi đầy tuyết đọng, ứ đọng cỏ dại.
Ô gia từng là gia tộc đứng đầu ba đại thương hội của Giang Trữ, Ô Khải Long đã kế thừa gia chủ của gia tộc này. Trong sự kiện tranh đoạt hoàng thương, lão bị Ninh Nghị và Tô gia hung hăng bày ra một đạo. Sau đó Ô Khải đau đớn suy nghĩ, trong thời gian mấy năm càng thêm trầm ổn., Thành thục, quan hệ với quan phủ cũng càng thêm chặt chẽ, cuối cùng đẩy chuyện làm ăn của Ô gia trở về quy mô trước kia, thậm chí còn hơn thế. Ban đầu trong vài năm, hắn nghĩ đến việc quật khởi, sau đó tìm lại mặt Tô gia, nhưng không lâu sau, hắn đã mất đi cơ hội này.
Những năm gần đây, từng là công tử bột Tiết gia thiếu niên Tiết Tiến đã lập đến năm đó, hắn như trước không có kiến tạo lớn, chỉ là nhặt hoa chọc cỏ khắp nơi, thê nhi mãn đường. Lúc này có lẽ hắn còn có thể nhớ lại lúc trẻ khinh cuồng đập qua viên gạch, đã từng bị nam nhân kia một gạch hắn ở rể., Sau đó hắn giết chết Hoàng đế, đến lúc này vẫn tiến hành một đại sự tạo phản kinh thiên động địa như vậy. Thỉnh thoảng hắn muốn nói cho người khác biết về chuyện này, nhưng trên thực tế, chuyện này bị đặt trong lòng hắn, một lần cũng không có ra khỏi cửa.
Nữ chân nhân sắp tới.
Trong quá trình lục sơn nhặt biển, một đường thiêu đốt, tiền phong của nữ chân nhân lúc này đã tới gần Giang Ninh, Vũ Liệt doanh đóng ở đây bày ra trận thế chống cự, nhưng đối với kết quả chống cự của bọn họ., Không có bao nhiêu người ôm thái độ lạc quan, trong quá trình thiêu đốt suốt mấy tháng, nữ chân nhân ngoại trừ lúc ra biển bắt được hơi gặp thất bại, bọn họ công thành chiếm đất bằng trên đất liền, cơ hồ hoàn toàn là bẻ gãy cành khô. Mọi người đã ý thức được sự thật quân đội triều đình của mình không có chiến lực, mà bởi vì trên biển đuổi bắt Chu Ung, thế công trên đất liền của đối phương càng thêm hung ác.
Mấy tháng trước, Thái tử Chu Quân Vũ đã từng trở lại Giang Trữ, tổ chức chống cự, sau đó vì không muốn liên lụy Giang Trữ, Quân Vũ mang theo một số binh sĩ và công tượng chạy về phía tây nam, nhưng nữ chân nhân vẫn dọc theo tuyến đường này giết tới đây.
Xa giá phủ công chúa Thành Quốc trong lúc hỗn loạn như vậy cũng ra khỏi thành, Thành Quốc công chúa Chu Ngọc tuổi tác đã cao nên cũng không muốn rời đi. Phò mã Khang hiền đồng dạng không chịu đi, đạo lý nào có thể để phụ nhân hy sinh cho đất nước. Hai vợ chồng cuối cùng thỏa hiệp lẫn nhau. Nhưng mà buổi tối sau khi ra khỏi thành, thành công chúa Chu Ngọc đang bệnh tật ở ngoài thành Giang Trữ.
Bọn họ ở trong biệt nghiệp ngây ngốc hai ngày, bệnh tình của Chu Ngọc càng nghiêm trọng, Khang hiền không có ý định đi tiếp. Đêm nay, có người từ nơi khác phong trần mệt mỏi trở về, là thái tử Quân Vũ cùng Lục A Quý kiêm trình đi theo hắn suốt đêm về, hắn ở trong biệt nghiệp thám thính tình trạng bệnh tật của Chu Ngọc, ở trong sân hỏi Khang Hiền về bệnh tình, Khang hiền hiền lắc đầu.
Ông lão cũng đã tóc bạc trắng, mấy ngày nay bầu không khí cùng lo lắng, trong mắt hiện ra tơ máu, nhưng trong thần sắc đã có một tia minh ngộ, ông nói: "Nàng ở Giang Ninh cả đời, sớm bàn bạc mấy ngày, lúc nào không nên đi, ta đã nghĩ tới, có lẽ không nên đi, chỉ là... việc đã đến lúc lâm đầu, trong lòng luôn khó tránh khỏi có một tia may mắn."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Sau đó lại nói: "Ngươi không nên trở về, lúc bình minh thì mau đi đi."
Quân Vũ khóc lóc: "Ta vốn tưởng rằng ta đi rồi, ít nhất nữ chân nhân sẽ bỏ qua cho Giang Trữ..."
"Phụ hoàng ngươi ở chỗ này nửa đời, nữ chân nhân sao có thể bỏ qua. Mặt khác, cũng không cần nói chuyện ủ rũ, mấy vạn người Võ Liệt doanh ở đây, chưa chắc không thể không kháng cự."
Hắn nói xong câu này, Quân Vũ nhìn hắn lắc đầu, lời còn chưa nói ra, Khang hiền trái lại mỉm cười: "Được rồi, là ta tự bắt nạt mình, Võ Liệt doanh... không ngăn cản được, cho nên, ngươi chỉ có thể đi."
"Vậy các ngươi..."
"Đồ vật của phủ công chúa Thành Quốc đã giao cho ngươi và tỷ tỷ của ngươi, chúng ta còn có cái gì không bỏ xuống được. Quốc gia tích yếu, là trái cây gieo hai trăm năm, người trẻ tuổi các ngươi muốn đi về phía trước, chỉ có thể từ từ mà thôi. Quân Vũ à, nơi này không cần ngươi dõng dạc là nghĩa. Ngươi phải trốn đi, phải nhịn xuống, không cần quan tâm đến những người khác. Ai ở đây liều mạng đi ra ngoài cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có ngươi còn sống, có lẽ sau này có thể thắng."
Trong lòng ông lão đã hiểu rõ, nói ra mấy câu này thì nhẹ như mây gió, trong lòng Quân Vũ đau buồn khó tả nhưng lại không biết nói ra từ đâu.
Đêm hôm đó, ý thức của Chu Ngọc thanh tỉnh lại, Khang hiền tiến vào phòng nói chuyện với thê tử, Quân Vũ đang chờ ở cửa. Hắn cho rằng lão nhân cuối cùng sẽ gọi hắn đi vào, nhưng chờ một hồi lâu bên trong cũng không có nhiều động tĩnh hơn. Trời tối tăm nhất, ánh nến trong phòng cũng tự nhiên bị tiêu diệt., Quân Vũ cẩn thận đẩy cửa đi vào, đốt đèn, bàn tay của Khang hiền bên giường vẫn đang lẳng lặng ngồi đó. Nước mắt trên mặt hắn đã khô nhưng ánh mắt trong suốt. Quân Vũ đi qua, Chu Ngọc ôm lấy cánh tay Khang Hiền, nhắm mắt lại rồi ngủ thật say.
Quân Vũ không nhịn được quỳ rạp xuống đất, khóc rống lên, mãi đến khi hắn khóc xong, Khang hiền tài mới nhẹ giọng mở miệng: "Nàng nói tới các ngươi cuối cùng, không bàn giao nhiều. Các ngươi là hoàng thừa cuối cùng, nàng hi vọng các ngươi có thể bảo vệ huyết mạch Chu gia. Các ngươi ở đây, Chu gia vẫn ở đó." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tay thê tử đã chết, quay đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc kia: "Cho nên, mau trốn đi."
Lúc này Chu Bội đang theo phụ thân trốn chạy phiêu đãng trên biển, Quân Vũ quỳ trên mặt đất, cũng thay tỷ tỷ dập đầu trước giường. Một lúc lâu sau, hắn lau khô nước mắt, có chút nức nở: " Khang gia gia, người theo ta đi..."
Khang hiền chỉ nhìn thê tử, lắc đầu: "Ta không đi, nàng và ta cả đời ở Giang Trữ, chết cũng ở Giang Ninh, đây là nhà của chúng ta, hiện tại, người khác muốn vào nhà, chúng ta vốn không nên đi, nàng còn sống, ta mới tiếc mạng, nàng đã chết, ta cũng nên tự mình làm việc này."
"Nhưng tiếp theo không thể không có ngươi, Khang gia gia... "
"Đương nhiên có thể không có ta. Lão nhân đi rồi, trẻ con mới có thể thấy thế sự tàn khốc, mới có thể đứng dậy một mình, tuy rằng có đôi khi nhanh hơn một chút, nhưng thế gian vốn là như vậy, cũng không có gì bắt bẻ được. Quân Vũ à, tương lai là con đường mà các ngươi phải đi..."
Quân Võ cả đời này, trong thân tộc, đối tốt nhất đối với hắn, cũng chính là đôi bà nội này, hiện giờ Chu Ngọc đã qua đời, ý chí Khang hiền trước mặt hiển nhiên cũng cực kỳ kiên quyết, không muốn đi nữa, trong lúc nhất thời hắn bi thương, không thể kìm nén, nghẹn ngào nửa ngày, Khang hiền tài mở miệng lần nữa.
"Ai, lúc còn trẻ, cũng từng có con đường của mình, ta, Tần gia gia ngươi, Tả Hữu Hữu, Vương Chi Nhu... Những người này, từng người một, muốn vì thiên hạ này mà ra một con đường tốt. Quân Vũ a, chúng ta thất bại, thoạt nhìn có chút kinh nghiệm., Nhưng đơn giản chỉ là kinh nghiệm của người bại trận, nên dạy cho ngươi, thật ra đã dạy cho ngươi rồi, ngươi không cần mê hoặc mấy cái này, cách nhìn của lão nhân gia, cách nhìn của thất bại, chỉ cung cấp tham khảo, không đủ chứng cứ." Hắn trầm mặc một lát, lại nói: "Chỉ có một người duy nhất không muốn thừa nhận thất bại, giết hoàng đế..."
Hắn nói đến Ninh Nghị nhưng lại coi đối phương là người ngang hàng.
Trong gian phòng này, Khang hiền không nói gì thêm. Tay hắn nắm lấy thê tử, phảng phất cảm thụ được chút hơi ấm cuối cùng trên tay đối phương, nhưng mà thân thể Chu Ngọc đã không thể kiềm chế được lạnh buốt xuống. Sau một lúc trời sáng, rốt cuộc hắn buông cánh tay kia ra, bình tĩnh đi ra, cho người vào xử lý chuyện phía sau.
Đến giữa trưa, Khang hiền thúc giục quân Vũ lên đường, lần cuối cùng Quân Vũ khuyên Khang hiền đồng hành. Khang hiền quay đầu lại nhìn tiểu viện đầy hoa trắng, chậm rãi lắc đầu, lại cười cười: "Ta biết suy nghĩ của ngươi thế nào rồi., Nhưng Khang gia gia ngươi cũng đã già rồi, theo ngươi đi, chắc chắn sẽ chết trên đường... Ngươi nhẫn tâm nhìn bà nội ngươi một mực ở Giang Ninh, ta lại khách chết ở quê hương khác, từ nay về sau không thể đoàn tụ? Được rồi, các ngươi mau mau rời đi."
Lúc này đám người Quân Vũ mới đi chuẩn bị ngựa, đến lúc chia tay, Khang hiền nhìn về phía Giang Ninh thành, cuối cùng nói: "Những năm gần đây, duy chỉ có lão sư của ngươi, ở Tây Bắc đánh một trận, khiến người ta phấn chấn nhất, ta thật sự hi vọng., Bọn ta cũng có thể đánh ra một trận chiến như vậy... Ta đại khái không thể gặp hắn nữa, tương lai nếu ngươi có thể gặp hắn, nói cho hắn biết giúp ta..." Hắn có lẽ có không ít lời giải thích, nhưng trầm mặc cùng cân nhắc hồi lâu, rốt cục chỉ nói: "Hắn đánh tốt, rất không dễ dàng. Nhưng câu nệ tục vụ quá nhiều, đánh cờ lên, sợ rằng sẽ không còn là đối thủ của ta nữa."
Năm ngoái mùa đông đến, nữ chân nhân dưới nam như bẻ cành khô, không ai có thể xứng làm tướng quân. Chỉ có báo cáo chiến Tây Bắc truyền đến, Hắc kỳ quân chính diện đánh tan đại quân phía tây., Trận trảm Nữ Chân Chiến Thần xong Nhan Lâu thất, đối với một ít nhân sĩ cao tầng biết chuyện mà nói, mới thật sự là chấn động và hưng phấn tin tức duy nhất. Nhưng mà tại thời khắc thiên hạ tan vỡ này lại là thời khắc thiên hạ loạn lạc., Người có thể biết được tin tức này chung quy cũng không nhiều, mà giết Chu Ngọc Ninh Nghị, cũng không có khả năng làm tấm gương vênh mặt phấn chấn sĩ khí ở Trung Nguyên và Giang Nam tuyên truyền cho y. Đối với Khang hiền mà nói, người duy nhất có thể phát triển hai câu, chỉ sợ cũng chỉ là người trẻ tuổi trước mặt có một tia thiện ý với Ninh Nghị mà thôi.
Cái này là hắn tự hào, lại là tiếc nuối của hắn. Năm đó Chu Ngọc và võ triều hủ hoại quá sâu, hào kiệt như Ninh Nghị, cuối cùng không thể để cho Chu gia sử dụng, cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể nhìn thiên hạ luân hãm, mà thân ở đội quân Tây Bắc kia, sau khi giết chết Lâu thất, cuối cùng sẽ lâm vào hoàn cảnh tứ cố vô thân...
Từ đó về sau, đám người Quân Vũ vừa quay đầu lại đã đi về hướng Tây Nam, mà vào lúc chạng vạng tối này, quan tài của Khang hiền và Công chúa Thành Quốc một đường trở về Giang Ninh. Hắn đã già rồi, trong lòng không còn lo sợ gì nữa, vì vậy cũng không sợ hãi kẻ địch xâm nhập trong nhà nữa.
Không lâu sau, nữ chân nhân binh bức Giang Ninh, Vũ Liệt doanh chỉ huy Doãn Đồ dẫn người đầu hàng, mở cửa thành nghênh đón nữ chân nhân vào thành. Vì biểu hiện của thủ thành rất tốt, nữ chân nhân chưa từng trắng trợn đồ sát ở Giang Ninh, chỉ là cướp bóc một lượng lớn phú hộ trong thành, vơ vét trân vật của La Kim Ngân, nhưng đương nhiên, trong lúc đó cũng xảy ra đủ loại chuyện ám sát quy mô nhỏ.
Khang hiền sai người nhà đi, chỉ còn lại hơn hai mươi thân tộc cùng trung bộc thủ ở nhà, làm ra chống cự cuối cùng. Trước khi Nữ chân nhân đến, một người thuyết thư nhân tới cầu kiến, Khang hiền có chút kinh hỉ tiếp đãi hắn., Hắn mặt đối mặt hỏi thăm người kể nhỏ tình huống Tây Bắc, cuối cùng đưa hắn đi. Đây là lần đầu tiên giữa Ninh Nghị và Khang hiền gián tiếp trao đổi, Ninh Nghị khuyên hắn rời đi, Khang hiền từ chối.
Quân Vũ ở Tây Nam đã không thể nào biết được cách cắm khúc nho nhỏ này. Lần gặp lại Ninh Nghị của hắn cũng đã là tuyệt địa của mấy năm sau. Không lâu sau, ông lão tên Khang hiền đã vĩnh viễn rời khỏi nhân thế ở Giang Ninh.
Thân thể trần trụi...
Vùng đất Bắc, thời tiết rét lạnh kéo dài, phồn hoa của nhân gian và thảm kịch diễn ra cùng lúc, chưa hề gián đoạn.
Tĩnh Bình hoàng đế Chu Ngọc, vị này cả đời ưa thích cầu thần bói toán, sau khi đăng cơ không lâu liền bắt đầu dùng Thiên sư Quách Kinh kháng kim, sau đó bị bắt về phương bắc làm hoàng đế Võ triều, lúc này đang sống một cuộc sống bi thảm khó tả. Từ khi bắt được phương bắc liền bị Ngô ăn mày mua lấy "Phong Đức Công" Chu Ngọc, lúc này là nô lệ đặc thù dùng để lấy lòng của các nữ quý tộc., Hắn bị giam trong tiểu viện gần Hoàng thành, mỗi ngày đều cung ứng một chút thực vật khó có thể nuốt xuống. Mỗi lần nữ chân tụ hội, hắn đều bị bắt ra ngoài, đối với nàng vũ nhục một phen, lấy tuyên thị đại kim võ công.
Lúc đầu, Chu Ngọc vốn sống an nhàn sung sướng tự nhiên không cách nào thích ứng được, nhưng chuyện này rất đơn giản, chỉ cần đói mấy ngày, đồ ăn cho heo ăn cũng có thể nuốt xuống. Nữ chân nhân phong cho hắn là "Công", kì thực coi hắn là chó heo, thị vệ trông coi hắn có thể tùy ý đánh chửi hắn, mỗi lần đưa cơm đến, hắn đều phải cúi đầu cảm ơn những tiểu binh trông coi này.
Những người này cũng không phải là người khó chịu nhất. Nữ tử hoàng tộc bị bắt tới Bắc Quốc, có người là tẩu tẩu của hắn, chất nữ của Cảnh Hàn, Chu Ngọc... có người con gái ruột thịt của hắn, thậm chí thê thiếp của hắn, những nữ tử này sẽ bị nắm lấy nhục nhã trước mặt hắn. Đương nhiên, không thể nào tha thứ được, nếu không dám chết, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Mùa đông ở Bắc quốc giá rét, ngày đông đến, nữ chân nhân cũng không cho hắn đầy đủ lửa than, quần áo ngự hàn, Chu Ngọc chỉ có thể cùng hoàng hậu ở bên cạnh ôm nhau sưởi ấm, có đôi khi thị vệ tâm tình vui vẻ, do thân thể của hoàng hậu bố thí hoặc là hắn đi dập đầu, cầu được một chút than, quần áo. Về phần buổi tiệc của nữ tử lúc này, tâm tình đều tốt., Chu Ngọc bị gọi ra ngoài, mỗi lần quỳ trên mặt đất xưng tụng Đại Kim quốc một phen, thậm chí làm một bài thơ, khen ngợi võ công văn trị Kim quốc, tự mình gieo gió gặt bão. Nếu như đối phương vui vẻ, có thể đổi lấy một bữa cơm bình thường, nếu biểu hiện không đủ vui lòng, hoặc là sẽ bị đánh một trận đến mấy ngày.
Chúng ta không cách nào phán xét vị Hoàng đế mới thượng vị này có phải vì võ triều mà phải chịu nỗi khuất nhục to lớn như thế hay không, chúng ta cũng không cách nào phán xét, có phải Ninh Nghị không giết Chu Ngọc hay không, để hắn tiếp nhận tất cả những điều này mới là kết cục công bằng hơn. Giữa quốc và quốc gia, người bại trước nay chỉ có thể chịu đựng bi thảm mà thôi., Tuyệt đối không có công đạo gì đáng nói, mà sống thê thảm nhất ở Bắc Quốc này cũng không phải chỉ có vị Hoàng đế này, mà những quý tộc bị đánh vào Hoán Y Phường., Nữ tử hoàng tộc bị đông chết đói trong mùa đông như vậy đến gần một nửa, còn phần lớn nô lệ bị bắt đi thì sống không bằng chết. Trong những năm đầu đã có hơn nửa số người chết thảm như vậy.
Nữ chân nhân không quan tâm nô lệ chết đi, bởi vì còn có thể có nhiều hơn nữa lục tục từ phía nam bắt tới.
Thời tiết mùa đông thứ hai trong quá khứ, đối với Chu Ngọc mà nói, trải qua càng thêm gian nan. Nữ chân nhân ở phía nam tìm núi nhặt biển cũng không thuận lợi bắt được tân hoàng đế của võ triều, mà từ tình hình chiến đấu Tây Bắc truyền đến, thái độ của nữ chân nhân đối với Chu Ngọc càng thêm ác liệt. Niên kỷ quan này, bọn họ đem Chu Ngọc triệu lên tiệc rượu, để cho Chu Ngọc viết vài phần thi từ cho nữ tử ca tụng công đức, sau đó lại để cho hắn viết thêm mấy phần chiếu thư.
Một phần chiếu thư trong đó là hắn dùng thân phận Hoàng đế Võ Triều khuyên nhủ người Nam triều thần phục đại thống Kim quốc, bắt những quân đội chống cự, trách mắng nghịch dân không bằng cầm thú một phen, đồng thời chỉ dạy cho Chu Ngọc, khuyên hắn không nên ẩn núp nữa, tới phía bắc, cùng bệ hạ Mộc Kim quốc thiên ân.
Phần thứ hai, hắn lại lần nữa thanh danh hành vi mưu phản Thí Quân của Tây Bắc Võ Thụy doanh, hiệu triệu quốc dân chúng Võ Triều thảo phạt tên thiên hạ công địch bỏ trốn đằng sau Thí Quân kia.
Phần thứ ba là truyền thừa tri phủ được đầu hàng tại cửa thành Khai Tế Nam. Có binh sĩ đức như Lưu Dực, lệnh cho y thành lập chính quyền Đại Tề tại phía Nam Nhạn Môn quan. Y lấy Kim Quốc làm huynh, vì người thủ hộ ngự biên giới, trừ dân nghịch.
Sau đó, Kim Quốc kêu người đem bài ca, thơ, chiếu thư tập kết thành sách, giống như năm ngoái một nửa, hướng nam miễn phí gửi đi...
Thân thể trần trụi...
Tây Bắc, thời gian hòa bình ngắn ngủi vẫn còn tiếp tục.
Sau khi bắt đầu xuân, Ninh Nghị đi vào thành Duyên Châu thăm dò đủ loại xương tủy. Lúc này, sĩ khí mọi người ở nơi này đang sục sôi, phụ cận như được cải thiện, phàm là những thế lực thân cận với nữ nhân thì hầu hết đều co đầu rụt cổ, sống rất không thoải mái.
Rất nhiều người lựa chọn gia nhập vào Hoa Hạ quân hoặc là chủng gia quân, hai nhánh quân đội bây giờ dĩ nhiên đã kết minh.
"Mọi người ai cũng hào hứng." Ninh Nghị đứng trên tường thành với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn cảnh tượng báo danh tham gia quân ngũ phía dưới.
Đây là thời khắc náo nhiệt cuối cùng.
Trung Nguyên lưu hãm đã thành thực chất, Tây Bắc đã trở thành tuyệt địa cô độc.
"Không có đường lui." Chủng Liệt đặt hai tay lên tường thành, trên thân thể cao lớn có dũng khí độc đáo của hán tử Tây Bắc. "Vậy thì giết ra một con đường!"
Sau trận chiến với Chân Tây Lộ quân, toàn bộ sinh mệnh của hắn như đang bốc cháy. Ninh Nghị đứng bên cạnh nhìn, không nói gì.
Một tháng hai mươi chín, Giang Ninh rơi vào tay giặc.
Hắn nhớ tới tòa thành thị kia.
Có rất nhiều thứ, đều phá toái đi xa, bóng tối đang nghiền nát tất cả, hơn nữa còn muốn ép tới nơi này, đây là hắc ám khó chống đỡ hơn so với trước đây, chỉ là bây giờ còn rất khó nói rõ ràng sẽ giáng lâm như thế nào.
Ba năm trước khi võ triều được xây dựng, Tây Bắc hóa thành tuyệt địa.