Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
thung lũng Tuyên gia nằm ở phía bắc Khánh Châu, là một trang trại giao giới với quân bảo an, bây giờ đã bỏ hoang gần hết.
Khi đám người La Nghiệp đến, thời gian đã gần tới hoàng hôn, mưa thu còn chưa tạnh. Thôn trang bỏ hoang dưới màn trời màu xám đen xem ra nghiễm nhiên trở thành không người của Quỷ vực. Trên thực tế, đoạn đường này tới đây chưa từng va chạm với quân đội Nữ Chân, trong lòng bọn họ liền có chút chuẩn bị. Quân đội hắc kỳ đại quân thất lạc chưa từng đi về phía này, rất có thể là hướng tây nam.
Bọn họ vồ hụt.
Ngày hôm đó mưa rơi xuống, tinh thần mọi người đều có chút uể oải, mấy con chiến mã bị bắt xem ra càng uể oải, bắt đầu kéo, đã không còn sức mà chạy. Tiếp theo cũng chỉ có thể tìm một nơi ở gần để qua đêm.
Cẩn thận cân nhắc, đoàn người ẩn nặc hành tung, trước phái trinh sát đi qua khe hở Tuyên Gia phế thôn phía trước dò xét tình huống, sau đó phát hiện, lúc này thung lũng Tuyên gia vẫn có mấy hộ gia đình ở.
Thôn trang thoạt nhìn đã trải qua không ít hỗn loạn mà hoang phế, lúc này cư trú chính là sáu bảy hộ gia đình, mười mấy người, đều là hạng người già nua yếu ớt. Khi Hắc kỳ quân xuất hiện hơn hai mươi người ở cổng thôn, đầu tiên nhìn thấy một ông lão của bọn họ còn muốn xoay người bỏ chạy, nhưng run rẩy đi vài bước, lại quay đầu lại., Ánh mắt hoảng sợ, mê hoặc nhìn bọn họ. La Nghiệp tiến lên đầu tiên: "Lão trượng không cần sợ, chúng ta là người của Hoa Hạ quân, Hoa Hạ quân, thẻ trúc có biết không, hẳn là có loại xe lớn kia tới đây bán đồ vật. Không có ai thông báo chuyện nữ chân nhân các ngươi đến đây sao? Chúng ta vì chống cự nữ chân nhân mà đến đây, là để bảo vệ các ngươi... "
Hắn nói xong, lại để binh lính bản địa đi qua nói lại, trong thôn rách nát lại có người đi ra, nhìn thấy bọn họ, đưa tới rối loạn nho nhỏ.
Trận hỗn loạn nhỏ này không lâu sau cuối cùng cũng lắng xuống, hơn mười người già yếu trong thôn sinh hoạt ở đây chính là cuộc sống rất khó khăn, xem ra trong nhà đã không có hậu nhân, cũng không có năng lực dời đi nơi khác., Bởi vậy ở tại chỗ này gian nan sống qua ngày, nói là kéo dài hơi tàn cũng không đủ. Nhìn thấy bọn người La Nghiệp, phản ứng đầu tiên của bọn họ vốn là muốn chạy trốn, nhưng khoảng cách như vậy, chạy trốn cũng đã vô dụng, bọn họ lúc này mới chọn ra một ông lão gầy còm đã gặp một chút việc kinh tế đến đây thương lượng.
La Nghiệp biểu lộ thiện ý, đại khái sau khi tình huống đã qua, hơn hai mươi người tìm mấy gian phòng có thể che mưa đốt lửa. Bọn họ ở ngoài phòng giết hai con chiến mã, lại đem hai con chiến mã đã không còn hoạt động được nữa chia cho người trong thôn một chút lương khô. Lão nhân trong thôn kinh sợ nhận lấy, sau đó cũng trở nên thân mật hơn.
Lão nhân gầy còm kể rõ tình huống nơi này cho bọn họ, kỳ thật cho dù lão không nói, nhưng đám người La Nghiệp, Cừ Khánh bao nhiêu cũng có thể đoán được.
Năm ngoái bắt đầu, người Nam xâm chiếm Tây Hạ tàn sát khắp nơi, đầu tiên là quy mô lớn, sau đó biến thành từng tốp nhỏ giết chóc và xung đột, mười vạn người chết trong khoảng thời gian này. Từ sau khi Hắc Kỳ quân đánh bại đại quân Tây Hạ, khu vực này không tụ cư được một thời gian thì hỗn loạn tiếp tục hỗn loạn., Thất binh đào vong ở Tây Hạ mang đến đợt quân họa thứ nhất, sau đó là giặc cướp, tiếp theo là đói hoang, trong đói hoang, lại là tội nghiệt càng thêm kịch liệt. Như vậy một năm trôi qua, chủng gia quân thống trị lúc trên mảnh đất này duy trì mấy chục năm sinh cơ cùng trật tự, đã hoàn toàn phá vỡ.
Khe núi Tuyên gia cách thành thị quá xa, vốn người tụ tập ở đây đã chết đi, nơi này đã không còn thích hợp cư trú nữa. Hơn mười người bởi vì tuổi già nên may mắn sống sót cũng rất khó lựa chọn rời đi, bọn họ vốn ở gần đây còn trồng chút ruộng đồng, lúa mạch., Trước đây không lâu thu hoạch, nhưng lại có sơn phỉ ba lần bốn lượt tới cướp sạch lương thực. Nếu như không có lương thực, mùa đông này bọn họ chỉ có thể lấy vỏ cây dại làm thật, hoặc là bị đông cứng chết đói mà chết.
Bọn La Nghiệp chia chiến mã cùng lương khô cho bọn họ, bao nhiêu có thể lấp đầy dạ dày của bọn họ một khoảng thời gian.
Lão nhân kia da vàng gầy gò, nói không rõ lời cuối cùng, chính là thiên ân vạn tạ. Đám người La Nghiệp nghe được chua xót, hỏi bọn họ dự định ngày sau, sau đó nói với bọn họ chuyện Nữ chân nhân đến đây, lại nói tới Tiểu Thương Hà, nói tới Duyên Châu, Khánh Châu, các nơi hay cơm cháo đều có thể lĩnh, lão nhân lại một mảnh mờ mịt. Bọn họ ở nơi này quá lâu rồi, sợ hãi thế giới bên ngoài, cũng không biết đổi chỗ khác còn có thể sinh tồn như thế nào.
Sau khi đàm phán xong, ông lão kia trở về, sau đó lại dẫn theo một người tới, đưa chút củi khô cho đám La Nghiệp, một ít rau dại. Theo ông lão này tới chính là một cô gái, gầy còm, lớn lên cũng không dễ nhìn, là người câm không biết nói gì, chân cũng bị què. Đây là con gái của ông lão, tên là Tuyên Mãn Nương, là người trẻ tuổi duy nhất trong thôn này.
Hắn bảo nữ tử này thay mọi người làm chút việc nặng, ánh mắt nhìn về phía mọi người, có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.
Bọn họ giết ngựa, nấu thịt chín. Sau khi ăn xong, hơn hai mươi người nghỉ một đêm ở đây. Trác Vĩnh Thanh đã phơi mưa hai ba ngày, hắn từng trải qua huấn luyện cường độ cao tại Tiểu Thương Hà, ngày thường có lẽ không có gì. Lúc này vì thương thế ở ngực, ngày thứ hai rốt cuộc cũng cảm thấy choáng váng đầu óc. Hắn ráng chống chọi lại, nghe Cừ Khánh thương lượng đám người lại tiếp tục chạy về hướng đông nam.
Lúc này, mưa ngoài cửa sổ rốt cuộc ngừng lại. Mọi người vừa muốn khởi hành, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ đầu thôn truyền đến, cẩn thận nghe, liền biết có người đến, hơn nữa đã vào thôn.
Đám người Cừ Khánh, La Nghiệp, Hầu Ngũ đều ra hiệu vài cái, hơn hai mươi người lặng lẽ cầm binh khí lên. Trác Vĩnh Thanh cắn chặt răng, kéo cung tên lên, người bị què chạy tới phía trước., Chỉ tay chân vẽ ra một cái ra hiệu cho mọi người, La Nghiệp hướng đối phương dựng thẳng một ngón tay, sau đó khoát tay áo, gọi một đội người đi tới phía trước. Cừ Khánh cũng phất phất tay, mang theo đám người Trác Vĩnh Thanh men theo góc tường phòng ốc đi vòng qua bên kia.
Âm thanh giữa thôn xóm phía trước còn có vẻ hỗn loạn, có người phá cửa phòng, có tiếng kêu thảm thiết của lão nhân, cầu tình, có người hô to: "Không nhận ra chúng ta sao? Chúng ta chính là nghĩa sĩ của La Phong Sơn, lần này xuất sơn kháng tiền, mau lấy thức ăn ra đây!"
Lại có người hô: "Nương thực ở đâu! Đều ra đây, các ngươi giấu lương thực ở nơi nào?"
"Đánh nát ổ của bọn họ, người đều chạy ra ngoài cả!"
"Lão già kia..."
Đám sơn phỉ từ phía bắc đến, bọn người La Nghiệp men theo góc tường đi thẳng về phía trước, cùng đám người Cừ Khánh, Hầu Ngũ đánh ra chút thủ thế giữa khe hở của những căn nhà cũ nát kia.
—— ước chừng sáu mươi người.
—— có ngựa.
Tiếng la bên ngoài vẫn còn tiếp tục: "Tất cả ra đây cho ta!"
"Đây là thứ gì..."
"Có hai con ngựa, sao các ngươi lại có ngựa..."
- động thủ, giết bọn họ.
Binh sĩ hắc kỳ phía sau bức tường giơ cung nỏ lên, Trác Vĩnh Thanh xoa xoa cái mũi, Mao Nhất Sơn run tay chân, có người động cơ lắp bắp.
Xoạt xoạt vài cái, thôn trang có chỗ bất đồng, có người ngã xuống, La Nghiệp cầm đao nâng thuẫn, đột nhiên xông ra, tiếng hò hét vang lên, tiếng kêu thảm thiết, tiếng va chạm càng kịch liệt hơn, các nơi khác nhau trong thôn đều có người lao ra, trận thế ba năm người, hung hãn giết vào trong trận hình sơn phỉ.
"Có người..."
"Cứu..."
"Cẩn thận..."
"Nhận lấy cái chết —— "
Tấm thuẫn của La Nghiệp đánh người bay ra ngoài, chiến đao vung lên, bổ xuống, một đao đánh nát ngực đám sơn phỉ khoác giáp gỗ. Vô số mảnh giáp bay tứ tung, trường mâu ở phía sau đẩy tới, đâm mấy tên sơn phỉ lui về phía sau. Khi rút trường mâu ra, trên ngực bọn chúng lại phun ra máu tươi, sau đó lại đột nhiên đâm vào, rút ra.
"Các ngươi là ai, ta là nghĩa sĩ La Phong Sơn, các ngươi..."
Trác Vĩnh Thanh hăng hái toàn lực, đem một tên đầu sỏ sơn phỉ cao giọng hô lên xem ra còn có chút võ nghệ, chém liên tục lui về phía sau. Tên đầu mục kia chỉ ngăn cản Trác Vĩnh Thanh chém giết trong chốc lát, bên cạnh Mao Nhất Sơn đã xử lý xong vài tên sơn phỉ, cầm trường đao nhuốm máu bước từng bước một tới., Ánh mắt tên thủ lĩnh kia đầy tàn nhẫn: "Ngươi đừng tưởng lão tử sợ các ngươi..." Đao thế vừa chuyển, trường đao vung vẩy như cuồng phong, tấm thuẫn lông một núi nâng lên, trong lúc hành tẩu chỉ nghe phanh phanh phanh bị tên đầu mục kia chém vài nhát., Mao Nhất Sơn càng chạy càng nhanh, tới gần một đao đâm vào bụng đối phương, tấm thuẫn đón đỡ một đao của đối phương, sau đó lại đâm tới một đao, liên tiếp đâm ba đao, đánh người nọ bay vào trong vũng máu.
Trận chiến đấu này rất nhanh kết thúc. Đám sơn phỉ trong thôn hoảng hốt bỏ chạy hơn hai mươi người, còn lại phần lớn bị hắc kỳ quân nhân chém ngã trong vũng máu, một bộ phận còn chưa chết, trong thôn bị đối phương giết chết một lão giả, phe Hắc Kỳ quân cơ bản không có thương vong, chỉ có Trác Vĩnh Thanh, La Nghiệp, Cừ Khánh bắt đầu phân phó quét dọn chiến trường, hắn lung la lung lay ngã trên mặt đất, nôn khan một hồi, sau đó hắn ngất đi.
Thân thể trần trụi...
Trác Vĩnh Thanh cũng không bị thương trong trận chiến này, chẳng qua vết thương nơi ngực chống đỡ được hai ngày, lại thêm ảnh hưởng của gió lạnh, sau khi rời lực chiến đấu, thương thế trên người rốt cuộc cũng bộc phát ra.
Đầu óc mơ mơ màng màng, ý thức lưu lại, Ban Trường Mao Sơn nói vài lời với hắn, đại khái phía trước vẫn còn đang chiến đấu, mọi người không thể mang theo hắn, hi vọng hắn ở bên này dưỡng thương cho tốt. Khi ý thức tỉnh lại, nữ nhân què chân khó coi đang ở bên giường cho hắn uống thảo dược, thảo dược cực khổ, nhưng sau khi uống xong, trong ngực có chút ấm áp, đã là buổi chiều.
Tinh thần Trác Vĩnh Thanh thoáng trầm tĩnh lại, mặc dù là người bản địa Duyên Châu, đã từng biết cái gì gọi là dân phong hung hãn, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn ra chiến trường. Cùng đồng bọn luân phiên chém giết, nhìn thấy nhiều người chết như vậy, đối với sự trùng kích của hắn vẫn là cực lớn, chỉ là biểu hiện của hắn đối với việc này dị thường, hắn cũng chỉ có thể đè nén cảm xúc phức tạp xuống đáy lòng.
Ngược lại lúc này lại thả lỏng, nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy tình cảnh đẫm máu, có rất nhiều đồng bạn đã cùng hắn huấn luyện hơn một năm, trong ánh mắt đầu tiên, chết dưới đao kẻ địch. Những đồng bạn này., Mấy chục năm sau, bằng hữu đã có thể thành công, đột nhiên kết thúc trong nháy mắt. Trong lòng hắn mơ hồ có chút sợ hãi, cả đời này của mình có thể còn phải trải qua rất nhiều chuyện, nhưng trên chiến trường, những chuyện này, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong nháy mắt.
Loại tâm tình này nương theo hắn. Trong phòng, cô gái què chân kia cũng ngồi ở cạnh cửa bồi tiếp hắn, đến chạng vạng tối, lại đi nấu thuốc cho hắn uống, sau đó lại cho hắn uống một chén cháo.
Ánh mặt trời sắp tàn, phụ thân của người câm, ông lão gầy còm kia cũng tới, tới thăm hỏi vài câu. Hắn so với lúc trước cuối cùng cũng thong dong một chút, nhưng lời nói ấp a ấp úng, cũng có chút lời nói có vẻ không hay lắm. Trác Vĩnh Thanh trong lòng mơ hồ biết rõ suy nghĩ của đối phương., Không nói toạc ra. Ở nơi này, có lẽ những lão nhân này không còn hy vọng gì nữa. Con gái của lão là người câm, bị què chân cũng không thể nào rời đi được. Lão nhân hy vọng Trác Vĩnh Thanh có thể mang con gái rời đi - ở rất nhiều nơi khổ sở cũng không có gì lạ.
Lão nhân không mở miệng, Trác Vĩnh Thanh đương nhiên cũng không tiếp lời, hắn tuy chỉ là bình dân Duyên Châu, nhưng trong nhà sinh hoạt vẫn tốt, đặc biệt là sau khi vào Hoa Hạ quân., Trong tiểu Thương Hà Cốc ăn mặc không lo, nếu muốn cưới vợ, lúc này có thể xứng với nữ nhi một số gia đình giàu có ở Tây Bắc. Trong nhà Trác Vĩnh Thanh đã có mấy người Trương La, hắn đối với thê tử tương lai mặc dù cũng không có quá nhiều ảo tưởng, nhưng đối với nữ nhân què chân trước mắt, tự nhiên cũng sẽ không sinh ra bao nhiêu tình yêu thích.
Tố chất thân thể của hắn không tệ, nhưng xương cùng gió hàn, ngày thứ hai cũng chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng. Ngày thứ ba, trên người hắn không có bao nhiêu khí lực, nhưng cảm giác, thương thế vẫn sắp lành. Đại khái giữa trưa, hắn đột nhiên trên giường truyền đến tiếng hô, sau đó tiếng kêu thảm càng ngày càng nhiều, Trác Vĩnh Thanh từ trên giường nhảy xuống, cố gắng đứng lên muốn cầm đao, trên người vẫn là vô lực.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Nữ tử câm kia từ ngoài cửa vọt vào.
Nàng không hề động thủ, miệng nói "Ba Ba Ba" vài tiếng, liền tới đỡ Trác Vĩnh Thanh đi. Trác Vĩnh Thanh giãy dụa muốn cầm áo giáp đao của mình, nữ nhân câm kia lắc đầu liều mạng, nhưng cuối cùng cũng tới bế mấy thứ này lên, lại tới đỡ Trác Vĩnh Thanh.
Lúc này Trác Vĩnh Thanh toàn thân vô lực, nửa người cũng đặt lên người đối phương, cũng may nữ nhân kia tuy dáng người nhỏ gầy, nhưng lại cực kỳ cứng cỏi, có thể chống đỡ được. Hai người lảo đảo rời khỏi cửa, trong lòng Trác Vĩnh Thanh trầm xuống, cách đó không xa truyền đến tiếng hô giết, mơ hồ có thanh âm chân thật của nữ tử.
Hai người xuyên qua mấy gian phòng rách nát, đi về phía từ đường cũ nát cách thôn cách đó không xa, lảo đảo tiến vào một căn phòng nhỏ bên cạnh từ đường, người đàn bà khàn thả hắn ra, cố gắng đẩy một tảng đá nơi góc tường ra, lại thấy phía dưới là một cái hầm sâu tối đen. Nữ nhân kia mới định tới đỡ hắn, một bóng người che đậy quang mang của cửa phòng.
Trác Vĩnh Thanh theo bản năng cầm lấy thanh đao, hắn vẫn chưa bắt được, có người đá bay hắn. Lúc này hắn mặc một thân áo giáp, không có áo giáp, bởi vậy đối phương mới không giết chết hắn đầu tiên. Đầu của Trác Vĩnh Thanh đụng vào góc tường một cái, ông ông tác hưởng. Hắn cố gắng lật qua thân thể, nữ nhân cũng bị ngã lăn trên mặt đất, nữ binh sĩ thực sự ở cửa đã hét lớn.
Có những nữ binh sĩ khác cũng đi tới, có người thấy binh khí cùng áo giáp của hắn, ngực Trác Vĩnh Thanh lại bị đá một cước, hắn bị bắt lại, lại bị bắt ngã lăn trên mặt đất, sau đó có người túm tóc hắn kéo ra ngoài, Trác Vĩnh Thanh định phản kháng, sau đó lại tiếp tục đánh nữa.
Trong thôn, lão nhân bị từng người một bắt ra, lúc Trác Vĩnh Thanh bị đá văng tới bên này, trên mặt đã mặc đầy máu tươi. Đây là tiểu đội nữ chân do khoảng hơn mười người tạo thành, có thể cũng là rời đi cùng đại đội., Bọn họ lớn tiếng nói chuyện, có người dẫn nữ chiến mã Hắc kỳ quân ở lại chỗ này ra. Nữ chân nhân giận dữ, chém giết một lão nhân trên mặt đất. Có người tới, đánh một quyền vào mặt Trác Vĩnh Thanh miễn cưỡng đứng lại.
Hắn phịch ngã lăn trên mặt đất, răng rơi rụng. Nhưng một chút đau đớn đối với Trác Vĩnh Thanh mà nói đã không coi vào đâu, nói cũng kỳ quái, hắn lúc trước nhớ tới chiến trường, vẫn là sợ hãi, nhưng giờ khắc này, hắn biết mình sống không nổi, ngược lại không hề sợ hãi như vậy. Trác Vĩnh Thanh giãy dụa bò về phía nữ chân nhân đang đặt binh khí ở một bên, nữ chân nhân nhìn, lại đá hắn một cước.
Trác Vĩnh Thanh tiếp tục bò, phụ cận, nữ nhân kia "A Ba", A Ba" đang giãy dụa, tựa hồ muốn cầu tình cho Trác Vĩnh Thanh. Trác Vĩnh Thanh chỉ liếc mắt nhìn những thứ này, hắn vẫn như cũ thò tay về phía binh khí, một nữ tử thật sự nói cái gì đó., Sau đó rút từ trên người ra một thanh đao mảnh khảnh, cắm mạnh xuống đất. Trác Vĩnh Thanh đau đớn kêu lên, lưỡi đao kia đâm vào mu bàn tay trái của hắn, cắm vào mặt đất, đóng tay trái Trác Vĩnh Thanh lại.
Trác Vĩnh Thanh kêu to, nữ chân nhân xung quanh nở nụ cười. Lúc này trên người Trác Vĩnh Thanh vô lực, hắn vươn tay phải ra đủ chuôi đao, nhưng căn bản vô lực rút ra, một đám nữ chân nhân nhìn hắn., Có người vung roi quất vào sau lưng hắn một cái. Nữ nhân bị đánh ngã lăn trên mặt đất, nữ nhân chân nhân giẫm lên người cô, nói gì đó với Trác Vĩnh Thanh, dường như cho rằng Trác Thiến là người của Trác Thiếu Thanh, có người xôn xao xé quần áo của cô gái câm.
Trong số lão nhân phía sau, phụ thân của người câm vọt ra, chạy ra hai bước, quỳ trên mặt đất, lúc này mới yêu cầu tình cảm. Một nữ chân nhân xuất đao bổ tới, ông lão kia ngã xuống đất. Trác Vĩnh Thanh kêu "A... " một tiếng...", Nữ chân nhân gần đó xé toang quần áo của người câm, lộ ra thân trên gầy trơ cả xương. Nữ chân nhân nghị luận vài câu, có chút chán ghét. Bọn họ kéo nữ nhân kia đến trước người Trác Vĩnh Thanh, giẫm lên nữ nhân kia, hai tay nắm trường đao đâm xuống sau lưng nàng.
"A... Ba... A Ba..."
Trác Vĩnh Thanh nhìn máu tươi từ trong miệng nữ nhân kia tuôn ra, tia sáng rất nhỏ trong mắt nàng cũng từ từ biến mất. Trác Vĩnh Thanh dùng sức muốn rút đao trong tay trái ra nhưng vẫn không có lực. Nữ chân nhân cười, bắt đầu giết những người khác, có người lại đá vào Trác Vĩnh Thanh một cước, sau đó hắn lại trúng một roi, mùi máu tanh tràn ngập, Trác Vĩnh Thanh nghe được một tiếng "Bịch" kỳ dị.
Có nữ chân nhân ngã xuống.
Sau đó là thanh âm hỗn loạn, có người xông tới, binh khí đột nhiên giao kích. Trác Vĩnh Thanh chỉ chấp nhất rút đao, không biết từ lúc nào đã có người xông tới, rút thanh đao này lên, đánh trúng binh khí binh binh binh binh binh binh xung quanh, đâm lưỡi đao vào ngực một nữ binh sĩ thật sự.
"Trác Vĩnh Thanh, Trác Vĩnh Thanh..."
Đó là tiếng la mơ hồ, Trác Vĩnh Thanh đứng lên, trong tầm mắt mọi người trong thôn đều đã ngã xuống, nữ chân nhân cũng từ từ ngã xuống. Trở về là đội ngũ của đám người Cừ Khánh, La Nghiệp, Hầu Ngũ, một Mao Nhất Sơn, bọn họ chém giết đám nữ chân nhân này hầu như không còn, tay phải Trác Vĩnh Thanh nắm lấy một thanh trường đao muốn chém, nhưng đã không còn người hắn có thể chém.
Hắn ngồi xuống mặt đất, phía trước là thi thể nữ tử không lồ khuất nhục chết đi. Đám người La Nghiệp tìm tòi toàn bộ thôn làng rồi trở về, Mao Sơn làm băng bó cho Trác Vĩnh Thanh, trong miệng nói chút chuyện, đại chiến bên ngoài đã hoàn toàn hỗn loạn., Bọn hắn đi về phía nam, lại nhìn thấy nữ chân nhân tiền phong, vội vàng đi về hướng bắc. Trong khoảng thời gian bọn hắn rời đội, chủ lực Hắc kỳ quân cùng Lâu phòng lại một lần đại hỏa chiến, nghe nói thương vong không ít.
Không lâu sau, nữ chân nhân sẽ có khả năng đi tới bên này —— bọn họ lúc trước cảm thấy phương hướng khe Tuyên gia có thể là lựa chọn của nữ chân nhân, đến lúc này mới thực hiện.
Một nguồn sức mạnh nhỏ khó mà đối kháng được với đại quân Nữ Chân, đám người La Nghiệp bàn bạc rồi nhanh chóng dời đi, hoặc là đang chờ một địa phương nào đó gia nhập đại đội —— bọn họ trên đường vòng qua nữ chân nhân kỳ thật có thể gia nhập đại đội, nhưng La Nghiệp cùng Cừ Khánh bọn họ cực kỳ chủ động., Bọn họ cảm thấy đi trước mặt nữ chân nhân luôn có chỗ tốt. Lúc này thương nghị một lát, có lẽ vẫn nên tận lực xoay chuyển về phía bắc, trong lúc nghị luận, Trác Vĩnh Thanh đang buộc băng một bên xem ra đã hấp hối đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn nói: "Có... có một nơi..."
Không lâu sau, Trác Vĩnh Thanh mang theo bọn họ đi vào một căn phòng rách rưới bên cạnh từ đường, thấy được cái hầm đen kịt kia.
Đây là nơi mà những lão nhân trong thung lũng Tuyên gia thôn vụng trộm giấu đồ ăn. Sau khi bị phát hiện, nữ chân nhân kỳ thật đã đi vào đem đồ vật ra ngoài, chỉ có mấy cái túi lương thực đáng thương. Phía dưới không tính là nhỏ, lối vào cũng cực kỳ kín đáo. Không lâu sau, một đám người liền tụ tập lại, nhìn cái cửa hầm tối đen này, khó mà nghĩ rõ nơi này có thể làm gì...
Thân thể trần trụi...
Chạng vạng tối, hơn hai mươi người đã đi vào trong hầm, bọn La Nghiệp ở bên ngoài ngụy trang hiện trường, tận lực chém giết trong phế thôn. Tất cả những người sống sót đều rời đi, còn làm cho một số người "Chết" trên đường về hướng bắc.
Như vậy có hữu dụng hay không, có thể sờ được cá hay không, phải xem vận khí. Nếu như có nữ thật sự đi qua, bọn người mình trong hỗn loạn đánh phục kích, cũng coi như là tăng thêm một cỗ lực lượng cho đại đội. Bọn họ vốn định cho người mang Trác Vĩnh Thanh đi phụ cận trên núi hoang dưỡng thương, nhưng cuối cùng bởi vì Trác Vĩnh Thanh cự tuyệt, bọn họ vẫn đem người dẫn vào.
"Nếu nhiều người tới thì chúng ta đã bị phát hiện rồi, nhưng mà bắt quả ba ba..."
"Nhìn ra bên ngoài một chút, sau khi đóng lại vẫn rất bí mật."
Nữ chân nhân còn chưa tới, mọi người cũng không đóng cửa hầm lại, nhưng do sắc trời dần dần ảm đạm, toàn bộ hầm ngầm cũng trở nên đen kịt. Thỉnh thoảng có người nhẹ giọng nói chuyện với nhau. Trác Vĩnh Thanh ngồi trong góc hầm, Ban Trường Mao một núi gần đó hỏi han vài câu tình huống của hắn, Trác Vĩnh Thanh chỉ suy yếu phát ra, biểu thị còn chưa chết.
Mọi người đối với hắn chỉ có chút mong đợi, toàn thân là thương tích, không có trực tiếp chết đi đã là đại hạnh. Khí tức trong hầm sâu trầm muộn mang theo chút thối rữa, Trác Vĩnh Thanh ngồi đó, trong đầu thủy chung xoay quanh cái chết của người trong thôn, cái chết của người câm kia.
Nữ nhân kia không xinh đẹp lắm, vừa khàn khàn lại bị què, nàng sinh ra trong nhà như vậy, đại khái cả đời này cũng không gặp phải chuyện gì tốt đẹp. Đến đây người ngoài, phụ thân của nàng hi vọng người ngoài có thể mang nàng ra ngoài, không nên ở chỗ chết này, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng. Trong lòng nàng nghĩ thế nào? Trong lòng nàng có cái này chờ mong sao? Cuộc sống như vậy... Cho đến khi nàng bị giết chết trước mặt hắn, khả năng cũng không gặp phải chuyện tốt.
Trong lòng hắn chỉ nghĩ tới chuyện này. Bên ngoài dần dần có nữ chân nhân đi tới, bọn họ lặng lẽ đóng cửa hầm ngầm, tiếng bước chân ầm ầm. Trác Vĩnh Thanh nhớ lại tên của cô gái kia, nhớ lại rất lâu, hình như là Tuyên Mãn Nương, trong đầu nhớ lại hình dạng lúc cô ta chết. Lúc đó hắn còn bị đánh, tay trái bị đao đâm thủng, bây giờ còn đang chảy máu, nhưng hồi tưởng lại vẫn không thấy đau đớn chút nào.
Mao Nhất Sơn ngồi trong bóng tối, một khắc, hắn nghe Trác Vĩnh Thanh suy yếu mở miệng: "Ban trưởng..."
"Ừm."
"Ta muốn..." Trác Vĩnh Thanh nói: "Ta muốn giết người."
"Ừ." Mao Nhất Sơn gật đầu, hắn vẫn chưa coi câu nói này là chuyện lớn. Trên chiến trường, ai cũng không muốn giết người, Mao Nhất Sơn cũng không phải người tâm tư cẩn thận, huống chi Trác Vĩnh Thanh bị thương thành như vậy, chỉ sợ cũng chỉ là cảm khái đơn thuần mà thôi.
Trong bóng tối, cái gì cũng không thấy rõ ràng.
Trong bóng tối kia, Trác Vĩnh Thanh ngồi ở đó. Toàn thân lão đầy vết thương, máu tươi ở tay trái đã thấm ướt băng vải. Đến bây giờ còn chưa hoàn toàn ngừng lại, sau lưng lão đã bị roi nữ chân nhân đánh cho vết thương chồng chất, da tróc thịt bong, da tróc thịt bong., Khóe mắt bị đánh vỡ, sưng lên, răng trong miệng bị đánh rơi vài cái, bờ môi cũng nứt ra. Nhưng thương thế kịch liệt như vậy, hắn ngồi ở đó, trong miệng bọt máu trôi dạt, tay phải còn đỡ nhất vẫn là nắm thật chặt chuôi đao.
Hắn tựa hồ đã khá hơn, thân thể đang nóng lên, sức lực cuối cùng đều ngưng tụ, tụ ở trên tay cùng đao. Đây là lần đầu tiên hắn trải qua chiến đấu, ở thành Duyên Châu hắn đã từng giết một người, nhưng cho tới hôm nay, hắn đều không chân chính, bức thiết muốn lấy đi tính mạng một người nào đó — cảm giác như vậy, trước đây một khắc cũng chưa từng có, cho đến lúc này.
Trên hầm sâu, tiếng động của nữ chân nhân vang lên. Trác Vĩnh Thanh không nghĩ tới thương thế của mình, hắn chỉ biết, nếu như còn một khắc cuối cùng, khí lực cuối cùng, hắn chỉ muốn bổ đao vào người những người này...
—— Ta muốn giết người.
Buổi tối hôm nay, bọn hắn mở nắp hầm, giết vào trong vô số thân ảnh nữ chân nhân phía trước...