Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tám tháng, ánh mặt trời thường hiện lên màu sắc tráng lệ, kim thu sắp tới, nhiệt độ cũng giảm xuống một chút. Lý Phí Trụ cắm một cây gậy đi trong đám người, thân thể hắn không tốt, trên mặt có màu thức ăn vừa thở hồng hộc. Chung quanh đều là dân chạy nạn, mọi người lúc đi về phía trước mờ mịt, cẩn thận, thần sắc sợ hãi, cùng tiếng khóc cùng với tiếng khóc, đói khát cùng mỏi mệt, hỗn tạp cùng một chỗ.
Lý Liên đồng hành hai tháng cũng không có gì khác biệt so với cách nhìn của đám nạn dân.
Bọn họ đi qua chính là hương dã phụ cận Trạch Châu, gần huyện Cao Bình, phụ cận chưa trải qua chiến hỏa quy mô lớn, nhưng chắc là đã trải qua rất nhiều lưu dân chạy nạn, ruộng trụi lủi, phụ cận không có đồ ăn. Đi một hồi, đội ngũ phía trước truyền đến rối loạn, là quan phủ phái người, ở phía trước phát cháo.
Mọi người đi qua, Lý Nhất cũng chen chúc trong đám đông, cầm bình nhỏ của hắn xin chút cháo loãng. Hắn đói bụng đến mức ngồi xổm ở ven đường không có hình tượng mà ăn, xung quanh đều là người, có người đứng ngoài sân khấu hét lớn: "Cửu Ngưu Sơn nghĩa quân tuyển người! Ngươi chịu bán mạng thì có bánh bao! Có bánh bao! Sau khi tòng quân lập tức lĩnh hai cái! Thống lĩnh bạc của An gia! Đám dân bản xứ, chó vàng hung hăng càn quấy, Ứng Thiên Thành bị phá rồi a., Trần tướng quân đã chết, Mã tướng quân thất bại, các ngươi rời quê hương, có thể trốn đi đâu. Chúng ta chính là binh lính thủ hạ của ông nội Tông Trạch, lập chí kháng tiền, chỉ cần chịu bán mạng, có đồ ăn, đánh bại người vàng, liền có tiền lương thực..."
Mọi người thèm màn thầu kia, chen qua không ít. Có người kéo nhà mang theo, liền bị thê tử kéo dài, trên đường đi khóc lớn. Một đường tới đây, nơi nghĩa quân chiêu binh có không ít, đều là lấy tiền tài lương thực dụ dỗ, tuy nói sau khi đi vào có thể ăn no hay không cũng rất khó nói, nhưng chiến tranh, cũng không thấy đã chết rồi, mọi người đi đến không còn đường, đem mình đi vào, vừa đến chiến trường liền tìm cơ hội chạy trốn, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Mà đa số người vẫn là đờ đẫn mà cẩn thận quan sát. Bình thường mà nói, lưu dân sẽ tạo thành xôn xao, sẽ tạo thành sự bất ổn của trị an, nhưng kỳ thật cũng không có như vậy. Những người này phần lớn là thôn dân nông dân an phận cả đời, từ nhỏ đến lớn., Chưa từng ra khỏi một mẫu ba phần phụ cận huyện thôn, sau khi bị đuổi ra, bọn họ phần lớn là sợ hãi cùng sợ hãi, mọi người sợ hãi nơi xa lạ, cũng sợ tương lai xa lạ— kỳ thật cũng không có bao nhiêu người biết được tương lai sẽ như thế nào.
Thật sự có lão nhân thoáng thấy qua chuyện đời, cũng chỉ biết nói: "Đến Nam, triều đình sẽ an bài chúng ta."
Cũng có người ôm ở phía nam trốn vài năm, đợi binh họa ngưng lại, lại trở về trồng trọt.
Mẫu thân ôm hài tử, cảnh giác mà kinh hoàng nhìn mọi thứ ở bên cạnh, gia đình túm năm tụm ba tụ tập cùng nhau. Trên người Lý Loan đã không còn thứ gì, hơn một tháng trước, hắn cứu một hài tử đói bụng trên đường chạy nạn, đêm hôm đó, đứa bé kia trộm bọc quần áo của hắn chạy mất, Ninh Nghị để lại cho Tần Tínền ba quyển sách kia cũng ở bên trong.
Hắn đã sớm xem hết sách, mất, chỉ là thiếu một kỷ niệm. Nhưng bỏ đi cũng tốt, mỗi lần hắn nhìn lại, đều cảm thấy mấy quyển sách kia như ma chướng trong lòng. Trong khoảng thời gian gần nhất, theo nạn dân chạy tới, có đôi khi bị đói mòn và tra tấn, ngược lại có thể giảm bớt gánh nặng tư tưởng của hắn.
Ở chỗ này, đạo lý lớn có thể bỏ qua, có cái trước mắt hai, ba dặm cùng chuyện tình trước mắt là đói, sợ hãi và tử vong, ngã ở ven đường lão nhân không còn hô hấp, hài tử quỳ gối bên cạnh thi thể tuyệt vọng, từ phía trước tan vỡ binh sĩ một mảnh, chạy theo, bọn họ cầm cương đao, trường thương, đối đầu cùng dân chúng chạy nạn.
Có một đêm đã xảy ra cướp bóc và tàn sát, Lý tần tránh thoát được một kiếp trong góc tối. Nhưng mà binh sĩ Võ triều đang tan tác ở phía trước đã giết mấy trăm bình dân, bọn họ cướp bóc tài vật, giết chết những người nhìn thấy, là nữ nhân cưỡng ép nạn dân, sau đó mới hoảng hốt bỏ chạy...
Từ bắc chí nam, quân đội nữ chân nhân, giết tan lòng người.
Sau khi uống xong bát, Lý tổng cộng vẫn cảm thấy đói bụng, nhưng đói có thể khiến y cảm thấy được giải thoát. Tối hôm nay y đã đói bụng lắm rồi nên cũng chạy tới cái lều chứa đầy binh khí, định thẳng tay đi tham quân kiếm thêm hai cái màn thầu. Nhưng thể chất của y quá kém nên đối phương không muốn y. Trước cái lều này còn có người đi tới, là một hán tử ban ngày muốn đi tòng quân ngăn cản y. Buổi sáng ngày hôm sau, ở trong đám người nghe được tiếng khóc của cả nhà kia.
Đội ngũ chạy nạn phía nam kéo dài vô bờ bến, người thì thời gian rất lâu, đa số đều không có mục đích rõ ràng. Lại thêm mười mấy ngày trôi qua, Lý Quân nhìn thấy đào binh vọt tới từ phía trước, Tích Châu, Cửu Ngưu Sơn cùng mấy chi nghĩa quân còn lại, thua trận trên chiến trường cùng nữ chân nhân.
Đội ngũ hỗn loạn kéo dài liên miên không thấy đầu đuôi, đi cũng không đến giới hạn, cùng mấy năm trước võ triều đại so ra, nghiễm nhiên là hai thế giới. Có đôi khi Lý tổng quản trong đội ngũ ngẩng đầu lên, nghĩ tới mấy năm qua, nhìn thấy hết thảy mọi thứ, có lúc hướng về trong đám người chạy nạn này nhìn lại, lại giống như cảm thấy, thế giới giống nhau, là người giống nhau.
Lời nói của Ninh Nghị lại vang lên như ma chú. Vật đấu trời lựa chọn, kẻ thích ứng sinh tồn. Thiên địa bắt đầu trở nên tàn khốc, thế giới ấm áp vỡ vụn từng mảnh. Người rốt cuộc có thể làm gì, người rốt cuộc nên như thế nào., Không phải như vậy, đầu của hắn lại bắt đầu đau đớn. Ngày hôm đó đến bên bờ sông vàng, đại lượng nạn dân đang tụ tập, quân đội và nghĩa quân Võ Triều không ngừng chiêu mộ chiến sĩ dám đánh, càng nhiều tin tức cũng đều truyền tới.
Nghe nói, Tây Bắc bây giờ cũng là một mảnh chiến loạn, Tây quân từng bị coi là đối thủ mạnh nhất của võ triều, sau khi ngã xuống đã không thể gượng dậy nổi nữa. Trước đó không lâu, Nhan Lâu thất tung hoành Tây Bắc, đánh ra chiến tích gần như vô địch, vô số quân sĩ Võ Triều ném mũ cởi giáp bỏ chạy, hiện giờ, cải gia hàng kim, chủng tộc cố thủ Duyên Châu, nhưng xem ra, cũng đã tràn đầy nguy cơ.
Nghe nói, sau khi đánh hạ Ứng Thiên, chưa từng bắt được Kiến Mâu Đế đã xuôi nam, quân đội kim nhân bắt đầu tàn sát bừa bãi bốn phương, mà mấy nhánh đại quân võ triều từ phía nam tới, đa phần đã bại trận.
Nghe nói, Tông Trạch lão đại bệnh nặng...
Bên bờ hoàng hà vô số người tụ tập, mưa thu trút xuống, rối loạn khó tả, đây là khủng hoảng bao phủ toàn bộ thiên hạ...
Thân thể trần trụi...
Biện Lương Thành, Thu Vũ như giòn, đánh rơi lá vàng trên cây. Nhạc Phi Vũ bốc mưa mà đến, đi vào viện tử kia.
Sau khi Nữ chân nhân công phá Ứng Thiên, nàng tạm hoãn tiến quân phía nam, mà là mở rộng cùng củng cố địa phương. Đại quân chia làm mấy nhóm nữ chân đại quân đã bắt đầu càn quét sơn đông cùng Hoàng Hà chưa từng hàng lâm, mà quân đội của Tông Hàn cũng bắt đầu tiếp cận Biện Lương.
Tại ngoại thành Đề phòng thủ của Tông Trạch lão đại, Nhạc Phi dẫn quân đi cùng tiểu nữ chân nhân đã có mấy lần giao phong, nữ chân kỵ đội thấy Nhạc Phi quân thoái vị liền rút đi - không còn là Biện Lương của đô thành nữa, đối với nữ chân nhân mà nói, đã mất đi giá trị của cường công. Mà ở phương diện khôi phục phòng ngự công tác., Tông Trạch là lực lượng mạnh mẽ, trong thời gian hơn nửa năm, hắn cơ bản đã khôi phục bảy tám phần lực lượng phòng ngự phụ cận Biện Lương. Mà bởi vì đại lượng nghĩa quân bị tiết chế tụ tập, một mảnh này đối với nữ chân nhân mà nói, vẫn như cũ xem như là một khối cứng rắn.
Chỉ có đám người Nhạc Phi hiểu rõ, chuyện này gian nan đến cỡ nào. Tông Trạch cả ngày chạy nhanh cùng với thủ lĩnh nghĩa quân chu toàn, dùng hết tất cả phương pháp lệnh bọn họ có thể làm thành tích giúp chống cự nữ chân nhân, nhưng trên thực tế, trên thực tế..., Tài nguyên có thể sử dụng trong tay hắn đã rải rác không còn bao nhiêu, nhất là sau khi Hoàng đế đi thú nam, tất cả cố gắng dường như đều chờ ngày thất bại —— nhưng vị lão đại nhân này vẫn ở chỗ này khổ sở chống đỡ, Nhạc Phi cũng không thấy hắn có nửa câu oán hận.
Nhất là khi nữ chân nhân phái sứ giả tới chiêu hàng, có lẽ chỉ có vị đại nhân tông môn này trực tiếp đem vài tên sứ giả ra chém đầu Tế Kỳ. Đối với Tông Trạch mà nói, hắn chưa từng nghĩ tới đàm phán cần thiết, Biện Lương là kẻ ái binh phá nồi dìm thuyền, chỉ là hôm nay không có hy vọng thắng lợi mà thôi.
Cố chịu đựng cho tới bây giờ, cuối cùng lão nhân vẫn ngã xuống...
....
Thành Duyên Châu.
Hòn đá to lớn xẹt qua bầu trời, hung hăng nện vào trên tường thành cũ kỹ, vụn đá văng khắp nơi, mũi tên như mưa rơi xuống, tiếng máu tươi và tiếng hò hét không ngừng vang lên trên dưới thành trì.
Xe lâu công thành đụng vào tường thành, sau đó bị bắn ra hỏa tiễn, hắt ra dầu hỏa đốt, một tên binh sĩ tru lên, từ trên lầu thành ngã xuống.
Trường đao vung vẩy sắc bén, giết sạch đám binh sĩ công thành bò lên từ thang mây. Hắn râu tóc rối bời, mồ hôi đầm đìa, miệng la hét, suất lĩnh các binh sĩ gia tộc dưới trướng chiến đấu hăng hái. Trên dưới tường thành đều là người lít nha lít nhít, nhưng người công thành không phải là nữ thật, chính là hàng phục hoàn Nhan Lâu thất, lúc này phụ trách cường công chín vạn người của Duyên Châu.
Thủ lĩnh dưới thành, chính là Tần Phượng Kinh đã từng hơi trấn an ngôn chấn quốc gia, lúc này nguyên cũng là một viên đại tướng võ triều, hoàn thành Nhan Lâu thất đánh tới lúc, đại bại mà hàng vàng, lúc này, công thành đã bảy ngày.
Đoản gia là đầu hàng năm ngày trước, có thể cầu xin không đáp ứng tấn công Duyên Châu, nhưng tự tay viết thư thuyết phục, sức lực mạnh hơn người, khó khăn không thể không giảm, cũng chỉ ra hiện trạng Tiểu Thương Hà không muốn tham chiến. Loại tàn khốc xé nát bức thư kia, dẫn quân chiến đấu đến tận đây.
Chủng gia quân chính là nhánh mạnh nhất của Tây quân, lúc trước còn sót lại mấy ngàn tinh nhuệ, trong hơn một năm này, lại lục tục thu nạp bộ cũ, chiêu mộ tân binh, bây giờ người tụ tập chiến đấu ở Duyên Châu khoảng một vạn tám ngàn —— đội quân hạch tâm như vậy, khác với ba vạn người phái đi Phượng Tường - lúc này thủ thành còn có thể chèo chống, nhưng Tây Bắc Lục Trầm, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi Nhan Lâu thất suất lĩnh nữ chân quân đội mạnh nhất, vẫn án binh bất động, chỉ ở phía sau đốc chiến. Các loại thân phận biết rõ thực lực đối phương, đợi cho đối phương thấy rõ tình huống, phát động lôi đình một kích, Duyên Châu thành chỉ sợ sẽ bị vây hãm. Đến lúc đó, không còn tây bắc nữa.
Nhưng mà, chủng gia trấn thủ Tây Bắc hơn một trăm năm, giết người Tây Hạ nghe tin mà sợ vỡ mật, làm gì có chuyện đầu hàng ngoại tộc!
Hắn vung trường đao, bổ một tên địch nhân xông lên xuống, miệng hét lớn: "Ngôn tặc! Các ngươi bán danh nhân cầu vinh cầu vinh, có dám đánh với ta một trận..."
Âm thanh như lôi đình, uy nghiêm lẫm liệt, sĩ khí chiến sĩ trên tường thành rung lên.
Vô số công thủ chém giết va chạm nhau, chủng loại dâng lên đã có tóc trắng.
Đáng tiếc nhất, đã không thể quay về Thanh Trọc...
....
Miêu Cương, Thiết Thiên Ưng đi trong núi non xán lạn, quay đầu nhìn lại, khắp nơi đều là rừng cây lá rậm rạp.
Mấy gian phòng nhỏ xuất hiện ở cuối con đường, đa số đã hoang bại. Hắn đi qua, gõ một gian cửa trong đó, sau đó bên trong truyền đến tiếng hỏi thăm.
Thiết Thiên Ưng nói tới vạch trần giang hồ, đối phương mở cửa, để hắn đi vào.
Trong phòng là một Miêu Nhân già nua què chân, vác yêu đao, xem ra không phải người lương thiện gì, song phương báo tên xong, đối phương mới cung kính xưng hô đại nhân. Thiết Thiên Ưng hỏi một số chuyện, ánh mắt đối phương lập lòe, thường nghĩ tới lúc trả lời. Thiết Thiên Ưng mỉm cười, lấy từ trong ngực ra một túi tiền bạc nhỏ.
"Ta là quan thân, nhưng xưa nay biết quy củ của rừng xanh, ngươi ở nơi đây, sinh hoạt không dễ, những tiền bạc này, nên mua tin tức với ngươi, cũng tiện cho người bổ gia dùng. Chỉ là, Mân què, cho ngươi tiền bạc, là ta nói quy củ., Cũng phải kính ngươi là nhân vật một phương, nhưng Thiết mỗ cũng không phải lần đầu tiên hành tẩu giang hồ, trong mắt không dính hạt cát. Những chuyện này, ta chỉ hỏi thăm, vô hại với ngươi, ngươi cảm thấy có thể nói, cứ nói, nếu cảm thấy không được, nói thẳng không sao, ta liền đi tìm người khác. Đây là lời tốt nhất nói trước."
Hắn nói ra lời này, đối phương liên tục gật đầu, lần này, sau khi nhận tiền bạc, lời nói ngược lại sảng khoái, chỉ nói mấy câu, lại có chút do dự.
Thiết Thiên Ưng hừ lạnh một tiếng, thân thể đối phương chấn động, ngẩng đầu lên.
"Thiết đại nhân, việc này chỉ sợ không xa, ta dẫn ngươi đi xem một chút..."
Nói xong, hai người lập tức đi ra ngoài. Miêu Nhân kia tuy què một chân, nhưng trong dãy núi, bước chân vẫn nhanh chóng như cũ, bất quá Thiết Thiên Ưng chính là cao thủ nhất lưu trên giang hồ, đương nhiên cũng không có khả năng theo kịp, hai người xuyên qua một khe núi phía trước, đi lên đỉnh núi. Đợi đến lúc lên đỉnh núi, Thiết Thiên Ưng nhíu mày: "Mẫn què, ngươi muốn trêu đùa Thiết mỗ, hay là sắp xếp người, muốn mai phục Thiết mỗ? Không ngại trực tiếp một chút."
"Đại nhân hiểu lầm rồi, hẳn là... hẳn là ngay phía trước..." Mân Thiên Ưng chỉ về phía trước, Thiết Thiên Ưng nhíu mày tiếp tục đi về phía trước. Tầm mắt của dãy núi này rất tốt, tới một khắc nào đó, hắn đột nhiên nheo mắt lại, sau đó nhấc chân chạy về phía trước, Mân què nhìn một chút, cũng đột nhiên đi theo, giơ tay chỉ về phía trước: "Không sai, hẳn là bọn họ... "
Xa xa, trong dãy núi có đám người tiến lên làm kinh hãi bụi bặm.
Bọn họ chạy trên sơn lĩnh, cảnh tượng bên kia dần dần thu vào đáy mắt. Đó là một nhánh quân đội đang đi tới cuối, dọc theo gập ghềnh dãy núi, uốn lượn tiến về phía trước.
Sau khi rời khỏi Tây Bắc, Thiết Thiên Ưng lăn lộn trên giang hồ một thời gian, đến khi nữ chân nhân xuôi nam, hắn cũng tới phía nam tránh né, lúc này nhớ lại một số chuyện mấy năm trước. Lúc trước ở Hàng Châu, Ninh Nghị từng có một đoạn giao tình với Bá Đao, sau đó áp giải xung đột Thất Phật kinh, Ninh Nghị chém đầu Thất Phật ngay trước mặt Lưu Tây dưa., Hai người xem như đã nhận được tin tức không chết không ngớt, nhưng sau này khi nhận được tính cách của Ninh Nghị hắn mới nhận ra có điều gì đó không đúng. Mà trong miệng Lý tần, hắn cũng vô tình nghe được, giữa Ninh Nghị và Bá Đao còn có mối liên hệ không rõ ràng lắm.
Tuy hắn đang ở phía nam, nhưng tin tức vẫn rất nhanh nhạy, Tông Hàn, Tông Phụ hai nhánh đại quân nam xâm lấn, đồng thời chiến thần sau khi Nhan Lâu thất tàn sát bừa bãi Tây Bắc, ba nhánh quân đội này đánh cho toàn bộ thiên hạ nằm sấp xuống đất., Thiết Thiên Ưng hiếu kỳ với động tĩnh của tiểu Thương Hà —— nhưng trên thực tế, trước mắt tiểu Thương Hà cũng không có động tĩnh gì, hắn cũng không dám mạo hiểm to lớn thiên hạ, khai chiến với nữ chân nhân —— nhưng Thiết Thiên Ưng luôn cảm thấy, với tính cách của người kia, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Hắn một đường đi tới Miêu Cương, hỏi thăm tình huống về Bá Đao, những chuyện có liên quan đến chuyện Bá Đao chiếm giữ Hoàn Hoàn Bộ Lam — việc này, rất nhiều người đều biết, nhưng báo tri quan phủ cũng không có tác dụng, Miêu Cương địa thế hiểm ác, Miêu Nhân lại xưa nay đến từ Trị, quan phủ đã không còn sức tái xuất binh cho một cỗ dư nghiệt nhỏ của Phương Tịch. Thiết Thiên Ưng liền một đường hỏi đến...
Ngày tháng thứ hai mươi, Thiết Thiên Ưng ở trên núi thấy được cảnh tượng khiến người ta kinh hãi.
Nhiều năm trôi qua, Phương Tịch vĩnh viễn vui vẻ khởi nghĩa chi Dư phỉ, đã xuất binh từ Lam Hoàn.
Quân đội kéo dài, ngay trong tầm mắt Thiết Thiên Ưng, như một con rồng dài, đẩy qua dãy núi Miêu Cương.
Thân thể trần trụi...
Hai tháng tám hai mươi đêm, Đại Vũ.
Nhạc Phi và một số quan viên còn lại, tướng lĩnh ở trong sân, nghe Tông Trạch trên giường bệnh nói rất nhiều lời.
Những lời này vẫn là liên quan đến việc tác chiến cùng người vàng, sau đó cũng nói ra một ít sự tình trên quan trường, làm sao cầu người, làm sao để một ít chuyện có thể vận hành, vân vân. Cuộc sống quan trường cả đời của lão nhân cũng không thuận lợi, tính tình cả đời cũng cương trực thẳng thắn., Mặc dù cũng có thể làm việc, nhưng đã đến trình độ nhất định, liền bắt đầu trái đẩy phải tường. Mấy năm trước hắn thấy rất nhiều chuyện không thể làm, làm sĩ mà đi, lần này triều đình cần, liền đứng dậy đi ra., Lão nhân tính tình cương trực, dù cho phía trên có rất nhiều ủng hộ cũng chưa từng có, lão cũng tận tâm tận lực khôi phục trật tự cùng Biện Thành Phòng Lương, bảo vệ nghĩa quân, thôi động bọn họ kháng tiền. Mặc dù sau khi hoàng đế trốn về nam, rất nhiều ý nghĩ dĩ nhiên thành bóng loáng, lão nhân vẫn là một câu oán giận, cố gắng không thôi tiến hành một cách xa vời của lão.
Hôm nay, chiến sự ở phía bắc vẫn còn tiếp diễn, ở đất bắc Hoàng Hà có mấy nhánh nghĩa quân, quân đội triều đình đang tranh đoạt địa bàn với người vàng, là có cống hiến mà lão nhân không thể xóa nhòa. Cho dù trận bại không ngừng, lúc này cũng đều đang tiêu hao tinh lực nam xâm của nữ chân nhân - tuy rằng lão nhân vẫn luôn hi vọng quân đội trong triều có thể được bệ hạ phấn chấn, kiên quyết từ Bắc đẩy đi, hiện giờ chỉ có thể thủ.
Vì vậy hắn cũng chỉ có thể dặn dò một số thủ đoạn phòng thủ tiếp theo mà thôi.
Lúc xế chiều, lão nhân hôn mê một đoạn thời gian, cơn mê man này một mực kéo dài đến đêm, sau khi màn đêm buông xuống, mưa còn đang cọ rửa, khiến cho gian nhà này lộ ra vẻ thê lương cũ nát, giờ Tuất, có người nói lão nhân đã tỉnh lại., Nhưng hai mắt mở to không biết đang suy nghĩ gì, một mực không có phản ứng gì. Đám người Nhạc Phi đi vào nhìn hắn, lúc Tuất một khắc, lão nhân trên giường đột nhiên giật giật, nhi tử bên cạnh Tông Dĩnh tựa sát qua, lão nhân bắt được hắn, mở miệng nói một câu gì đó, mơ hồ: "Qua sông."
"Cái gì?" Tông Dĩnh chưa từng nghe rõ.
"Qua sông." Ông lão nhìn hắn, sau đó nói lần thứ ba: "Qua sông!"
Hắn trừng mắt, ngừng thở.
Nhạc Phi cảm thấy đầu mũi ê ẩm, nước mắt rơi xuống, vô số tiếng khóc vang lên.
Thời khắc trước khi rời đi, ông lão này đã đảo lộn ước ao và hiện thực.
—— từ lâu đã mất đi cơ hội qua sông. Từ lúc Kiến Mâu Đế rời khỏi Ứng Thiên, đã không còn nữa.
Thu Vũ Tiêu Tiêu, lá vàng bay lượn. Mỗi thời đại đều có một cuộc sống vĩ đại, bọn họ rời đi sẽ thay đổi hình dạng của một thời đại, còn linh hồn của bọn họ sẽ có một bộ phận phụ thuộc lên người những người khác, truyền xuống. Sau khi Tần Tương khởi nguyên, Tông Trạch cũng không thay đổi vận mệnh thiên hạ, nhưng sau khi tông trạch đi, hoàng hà với nghĩa quân bắc, không lâu sau liền bắt đầu tan rã, phân tách sang hai bên.
Biện Lương rơi xuống, Nhạc chạy vội về phía nam, nghênh đón lột xác mới, chỉ có hai chữ Độ Hà này, cuộc đời này không có quên. Đương nhiên, đây là lời sau đó.
....
Một góc nhỏ của thiên hạ, tiểu Thương Hà.
Mùa thu bình tĩnh.
Lá vàng rơi xuống, sơn cốc yên tĩnh đến đáng sợ.
Khác với sự xao động một năm trước khi xuất binh ở Tây Hạ, lần này, một loại minh ngộ nào đó đã phủ xuống trong lòng rất nhiều người.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Chạng vạng tối, La Nghiệp sửa sang lại quân phục, đi tới tiểu lễ đường giữa sườn núi. Không lâu sau, ông ta gặp phải Hầu Ngũ, sau đó còn có các quan quân khác lục tục tiến vào, ngồi xuống. Sau khi đám người ngồi kín chỗ, lại đợi thêm một lúc nữa, Ninh Nghị đi vào.
Tất cả mọi người, đều ngồi nghiêm chỉnh, đặt hai tay lên đầu gối, nắm chặt nắm đấm.
Ngoài cửa sổ, là đêm thu nhân...