Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ninh Nghị cùng với Hồng nhắc lại chuyện chưa về đêm nay, hai ngày sau đã được nghe nói trêu chọc vài câu, nhưng nói cũng không nhiều.
Đúng như ở thời đại nào cũng có quy củ và phong tục, thỉnh thoảng lại khiến Ninh Nghị cảm thấy bất an. Nhưng vào năm tháng này lại có phương thức xử lý đương nhiên. Sống lâu rồi, đám người Ninh Nghị cũng dần dần tìm ra phương pháp sống chung tự nhiên nhất.
Loại trạch viện lớn của một phu nhiều vợ như vậy, gần gũi xa xa tự nhiên không tránh khỏi, nhưng tổng thể mà nói, hai bên coi như hòa hợp với nhau. Ngoài mềm trong cương, Tô Đàn Nhi đối với Ninh Nghị trợ giúp, đối với sự quan trọng của cái nhà này không cần nói cũng biết, những người khác cũng đều thấy rõ, lúc trước vì yểm hộ Ninh Nghị đầu nhập trong sông., Đi tới Tiểu Thương Hà trong khoảng thời gian này, vì sự vụ trong cốc mà người ta cảm thấy hoang mang. Mức độ kín đáo và cứng cỏi của nàng gần như là nòng cốt của nhà này, đợi đến khi Tây Hạ bị phá, nàng mới từ trong cơn gầy gò đi ra, điều dưỡng một thời gian ngắn sau đó mới khôi phục lại thân hình và mỹ lệ.
Trong thời gian này, nàng khôi phục lại cũng không thiếu sự chiếu cố của Vân Trúc. Mặc dù mấy năm trước khi lần đầu tiên gặp mặt, hai người ở chung với nhau cũng không được thoải mái lắm, nhưng những năm gần đây, tình nghĩa giữa hai bên vẫn luôn không tệ. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, tình cảm giữa hai bên không tệ., Hai người là nữ tử sống chung quanh một nam nhân, Vân Trúc đối với đàn nhi quan tâm và chiếu cố dĩ nhiên có nguyên nhân hiểu được nguyên nhân trọng yếu của nàng đối với Ninh Nghị. Đàn nhi thì xuất ra khí độ của một chủ phụ nữ, nhưng thực đến mấy năm ở chung, tình nghĩa trong nhà cuối cùng vẫn có.
Ở giữa, Tiểu Bồng và Cẩm nhi thì tùy tính hơn. Tiểu nha hoàn non nớt lúc trước giờ cũng đã là tiểu phụ nhân hai mươi lăm tuổi, mặc dù có con, nhưng hình dạng của cô ta cũng không thay đổi nhiều., Toàn bộ cuộc sống trong nhà về cơ bản vẫn là nàng an bài, đối với những thói quen sinh hoạt của Ninh Nghị và đàn nhi ngẫu nhiên không tốt lắm, nàng vẫn sẽ thấp giọng thao thao bất tuyệt như tiểu nha hoàn lúc trước. Nàng an bài mọi việc thích bẻ ngón tay, lúc sốt ruột thì mỗi khi nắm tay lại siết chặt. Đôi khi Ninh Nghị nghe nàng lải nhải, liền nhịn không được muốn đưa tay kéo bím tóc trên đầu nàng nhảy lên - bím tóc cuối cùng là không còn.
Bạn học Nguyên Bảo gần đây rất muốn sinh con, nghĩ tới vài năm —— nhưng không biết là vì vấn đề xuyên qua thân thể hay là do tác giả an bài, tuy rằng nằm trên giường cũng không vấn đề, nhưng Ninh Nghị cũng không làm cho nữ nhân bên cạnh lần lượt mang thai. Có đôi khi làm cho Cẩm nhi có chút uể oải., Nhưng cũng may nàng là tính cách của Nhạc Thiên. Bình Tố giáo dạy sách dẫn con, thỉnh thoảng cùng Vân Trúc và vài tên người phụ trách diễn kịch hát, tâm sự chuyện hát ca nhảy múa cũng không nhàm chán.
Đa số thời gian ở trong Thanh Mộc trại, Hồng Đề là người lớn tuổi nhất, cũng được mọi người tôn trọng và yêu thích nhất. Đàn nhi ngẫu nhiên gặp chuyện khó khăn, sẽ kể khổ với nàng, cũng bởi vì trong mấy người, nỗi khổ sở nàng phải chịu chỉ sợ là nhiều nhất. Tính cách Hồng Đề lại mềm mại ôn hòa ôn hòa., Có đôi khi đàn nhi nghiêm trang nói chuyện với nàng, trong lòng nàng ngược lại thấp thỏm lo âu, cũng là vì không nắm chắc chuyện phức tạp, ngược lại phụ lòng sự chờ mong của đàn nhi, hoặc là nói sai làm chậm trễ sự tình. Có đôi khi nàng nói với Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng chỉ cười cười.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Trước mắt đàn nhi hai mươi sáu tuổi ở hậu thế bất quá chỉ vừa mới thích ứng với xã hội. Nàng bộ dạng xinh đẹp, trải qua rất nhiều chuyện, trên người lại tự tin trầm tĩnh. Nhưng trên thực tế, Ninh Nghị lại là người hiểu rõ nhất., Vô luận hai mươi tuổi cũng được, ba mươi tuổi cũng được, hoặc là bốn mươi tuổi, có ai thật sự đối mặt sự tình không chút hoang mang. Mười mấy tuổi hài tử nhìn người trưởng thành xử lý sự tình thong dong, trong lòng nghĩ rằng bọn họ đã trở thành người hoàn toàn khác biệt., Nhưng trên thực tế, bất luận là ở tuổi nào, đối mặt với bất kỳ người nào, chỉ sợ đều là chuyện mới, người trưởng thành nhiều hơn so với người trẻ tuổi, bất quá là càng thêm hiểu rõ, bản thân cũng không dựa vào đường lui mà thôi.
Mà đáy lòng đàn nhi, kỳ thật cũng là lấy xa lạ cùng hoang mang, đối mặt hết thảy phía trước.
Đối với Ninh Nghị, chưa chắc đã không phải như vậy.
Đã từng nghĩ sẽ an phận ở một góc, trải qua cuộc sống thái bình tiêu dao cho tới tận đời này, sau đó từng bước một đi tới đây. Chín năm, từ ấm áp lạnh nhạt đến đao quang kiếm ảnh, lại đến Thi Sơn Huyết Hải, cũng luôn luôn có chỗ khiến người ta thán phục, bất luận là tình cờ hay tất nhiên, đều khiến người ta cảm khái. Bình tâm mà nói, Giang Trữ cũng tốt, Hàng Châu cũng vậy, Biện Lương cũng tốt, nơi này làm cho người ta phồn hoa và mê say, đều vượt xa Tiểu Thương Hà, Thanh Mộc trại.
Có đôi khi Ninh Nghị nhìn thấy tất cả những thứ hoang vu cằn cỗi trong núi, thấy nhân sinh sinh tử, cũng thở dài. Không biết tương lai còn có thể an tâm trở về vùng trời đất như vậy không.
Đương nhiên, người một nhà lúc này ở chung hòa hợp, có lẽ cũng phải quy công vì đoạn đường này mà gặp phải phong ba hiểm trở, nếu không có khẩn trương cùng áp lực như vậy, mọi người ở chung, cũng không cần phải bó tay bó chân, ôm đoàn người sưởi ấm.
Mà đối với những gia đình khác, Ninh Nghị đối với sự tôn trọng ngẫu nhiên và áy náy của mọi người, tự nhiên cũng là một phần lý do trong đó. Có đôi khi cả nhà cử hành một buổi tụ hội nho nhỏ ở sườn núi Tiểu Thương Hà hoặc là bếp lò., Thỉnh thoảng Ninh Nghị quá mệt mỏi nên nói với các nàng về những suy nghĩ âu lo trong tương lai. Y cũng lải nhải liên miên, đám người Đàn Nhi đa số là nghe không hiểu, kỳ thật cũng chưa chắc quan tâm., Chẳng qua trong nỗi âu lo của Ninh Nghị, mọi người tự nhiên cũng sẽ cảm nhận được trọng lượng, lúc thì hoặc sáng sủa tinh minh, hoặc chín châu nguyệt minh, loại trọng lượng cùng áp lực dưới bầu trời đêm lại không giống nhau. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một tiểu gia đình ở trong thế giới hiểm ác tiến về phía trước mà thôi.
Ngày thứ ba đến Thanh Mộc trại, là tháng thứ hai tháng thứ tám. Kinh Trập đi qua mới có mấy ngày, mưa xuân trút xuống, từ trên núi nhìn xuống, toàn bộ sơn cốc khổng lồ đều chìm trong màn mưa như sương mù. Núi Bắc có phòng xá nối tiếp san sát, xen lẫn một mảng lớn lều lớn., Sơn Nam là một dãy phòng ốc, dưới chân núi có đồng ruộng, hồ nước, dòng suối, một mảng lớn rừng cây, gần hai vạn người tụ cư, lúc này trong mưa xuân, lại có vẻ có chút nhàn rỗi.
Một ít công trường phân bố ở trong núi, bao gồm hỏa dược, đục đá, luyện sắt, dệt vải, luyện mỡ, chế sứ vân vân..., Có một số nhà xưởng trong sân còn sáng đèn, trong sân lớn cạnh chợ dưới núi đang giăng đèn kết hoa, chuẩn bị diễn kịch buổi tối. Trong sơn cốc, gian phòng tụ cư của Tô gia, Tô Đàn Nhi đang ngồi nhàn nhã trong sân, ngồi trên ghế bên cạnh thỉnh thoảng nói vài câu với nàng. Trong tiểu viện còn có hơn mười thiếu niên thiếu nữ ở bên cạnh, thỉnh thoảng cũng có hài tử không chịu nổi yên tĩnh, náo loạn một phen ở hậu viện.
Những đứa nhỏ này đương nhiên đều là con em của Tô gia. Hưng binh của Ninh Nghị tạo phản, người Tô gia trước kia đi theo Ninh Nghị Tô Văn Định, Tô Văn phương, Tô Văn Tuyền, Tô Yến Bình, gần như không ai có thể lý giải. Nhưng đến tầng thứ này, cũng không sao lý giải được bọn họ, gần hai năm qua bọn họ sống ở Thanh Mộc trại không cách nào ra ngoài, hơn nữa tin tức quân đội Ninh Nghị đại phá Quân Hạ truyền đến, lần này liền có một số người tiết lộ có thể để hài tử trong nhà đi theo Ninh Nghị làm việc hay không, ý lừa dối là đi theo Ninh Nghị, chính là tạo phản, nhưng bất luận thế nào, chỉ cần họ Tô, tính chất của bọn họ đã được định ra, kỳ thật cũng không có bao nhiêu lựa chọn.
Tô Việt thỉnh thoảng hỏi thăm sự tình của Tiểu Thương Hà. Chuyện tình của Ninh Nghị, chuyện ở nhà bên kia, đàn nhi liền thao tác máy dệt đó, trả lời từng cái một. Đa số lão nhân chỉ là lắng nghe, lúc trước khi đàn nhi còn nhỏ, tổ tôn hai người mỗi lần cũng có thời gian như vậy, đàn nhi nói với nó chút chuyện., Hắn liền mở miệng giải thích, thảo luận, dùng để bồi dưỡng cháu gái này, hy vọng tương lai nàng có thể trở thành một người nối nghiệp gia tộc dệt vải, nhưng đến lúc này, những chuyện hắn tiếp xúc với đàn nhi rết đã không dễ dàng lý giải cùng cân nhắc lợi hại, liền không phát biểu ý kiến nữa.
Trái lại một đám hài tử bên cạnh, ngẫu nhiên nghe được từ trong miệng đàn nhi chuyện tình Tiểu Thương Hà, đánh bại người của Tây Hạ rất nhiều chi tiết, "Oa oa" thán phục không thôi, lão nhân cũng chỉ nhắm mắt lắng nghe. Chỉ tại đàn nhi nói đến chuyện nhà, mở miệng để cho nàng nắm giữ nhà kia, cân bằng tốt quan hệ với thiếp thất, không nên để cho Ninh Nghị có quá nhiều phân tâm, vân vân. Đàn nhi cũng chỉ là gật đầu đáp ứng.
Hai ngày trước khi Tô Việt gặp Ninh Nghị, ngược lại không có nhiều lời như vậy. Đối với việc Ninh Nghị tạo phản, hắn không thể giải thích được, còn đối với việc Ninh Nghị đánh bại đại quân Tây Hạ, cứu vớt lê dân trên đất., Trong lòng của hắn, cũng là đại sự phân lượng nặng đến không thể hình dung. Hắn đã không thể đánh giá, liền chỉ lưu Ninh Nghị lại ăn một bữa tiệc gia đình, sau đó để Ninh Nghị rời đi, đi làm chuyện của mình. Hắn đối với chuyện đàn nhi nhắc tới "Cố Hảo gia" cũng không có nhắc tới với Ninh Nghị.
Đêm hôm đó, căn cứ theo sự tình Hồng Đề ám sát Tống Hiến, diễn kịch Hổ Bí đã diễn xuất trong đại hí viện ven chợ Thanh Mộc trại, khuôn bản tuy là hồng đề, Tống Hiến bọn người, sửa lại trong hài kịch, ngược lại sửa tên. Nữ chủ nhân sửa tên Lục Thanh Thanh., Tống Hiến đổi tên thành Hoàng Hổ. Kịch kịch này chủ yếu khắc hoạ là Thanh Mộc trại năm đó gian nan, Liêu nhân năm nào cũng đả thảo cốc, võ quan võ triều Hoàng Hổ cũng đi tới Lữ Lương sơn, nói là chiêu binh, trên thực tế rơi vào bẫy rập, biến một vài Lữ Lương Nhân thành hạt binh giao tranh công, sau đó trở thành đại tướng quân.
Mà ở Lữ Lương Sơn, vị nữ hiệp sĩ Lục Thanh gian khổ lớn lên, vì báo thù cho thôn dân, nam hạ Giang Ninh, trên đường lại nhiều kinh điển dày vò, trước sau gặp phải sơn tặc, cọp, một người một kiếm, giết chết hổ. Sau khi đi tới Giang Ninh, lại rơi vào bẫy Hoàng Hổ, cửu tử nhất sinh, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Giang Trữ thư sinh Lữ Ngột Trần, mới thành công báo thù.
Sau đó, nữ hiệp Lục Thanh trở lại núi Lữ Lương, nhưng hương dân mà nàng yêu thương, vẫn như cũ không ngừng bị dày vò trong áp lực giữa đói lạnh chồng lên Nam Bắc. Vì cứu vớt Lữ Lương Sơn, nàng rốt cục đội mặt nạ màu máu, hóa thân thành Huyết Bồ Tát, tiếp đó chiến đấu vì Lữ Lương Sơn...
Chuyện xưa này thay đổi có Ninh Nghị tham dự, trong đó vì đạt được hiệu quả, những thứ có tính ký hiệu cũng rất nhiều, tên của Lục Thanh, Hoàng Hổ, Lữ Ngộ Trần, Tài Tử Giai Nhân. Về phần các loại tiết mục tiêu tiêu giết chết hổ, chính là để cho người ta được yêu thích gia nhập.
Ninh Nghị là người hiện đại quen xem phim phổ thông, cũng không có tình cảm yêu thích gì đối với thời đại này, nhưng có nhiều thứ gia nhập ngược lại là có nhiều đại địa được đề cao có thể xem. Ví dụ như đạo cụ Giang Ninh Thành, khung cảnh hài kịch của đám người Trúc Ký, nhiều nhất đề cao cảm giác nhập tâm khán giả., Tối hôm đó, trong đại hí viện không ngừng kinh hô, đám người Hàn Kính đã từng ở Biện Lương thành thấy cảnh tượng phong nguyệt đại thành, đều nhìn không chớp mắt. Ninh Nghị ngồi phịch xuống, trong lòng thầm mắng bọn quê mùa này.
Ngồi bên cạnh hắn, cũng là đồ nhà quê đỏ Đề, nhưng cũng trợn mắt há hốc mồm, há hốc mồm thán phục. Trong lúc nhất thời ngược lại quên mất Lục Thanh nữ hiệp do Nguyên Cẩm Nhi hóa trang thành kia kỳ thật chính là mình, đối với yêu cầu giết hổ của Lục Thanh hiệp, xem ra cũng rất thú vị. Trong vở kịch viện lần này đều là lão nhân của Thanh Mộc trại., Chứng kiến điểm mấu chốt, người đau lòng cũng có, người oán hận có, có kẻ hoan hô, sau khi xem xong Ninh Nghị thầm nghĩ, mục đích đóng kịch này xem ra có thể đạt được rồi.
Hai ngày sau đó, Ô Thứ Hổ Bí ở trong sân diễn liên tục, mỗi khi diễn xuất, Hồng Đề, Hương Nhi, Vân Trúc, Tiểu Đình liền kết bạn cùng đi xem, đối với cảm thụ của đám người Tiểu Đình thì đại khái là "Lục cô nương thật là lợi hại", mà đối với Hồng Đề mà nói, chân chính cảm khái có lẽ là một ít nhân vật ẩn dấu cát vụ, ví dụ như Lương Trác Phu đã chết, Phúc Vân, mỗi lần nhìn thấy đều sẽ đỏ mắt, sau đó lại nói: "Kỳ thật không phải như vậy."
Ninh Nghị có thể ở lại Thanh Mộc trại trong thời gian nhàn nhã không nhiều, trong mấy ngày này, ngoại trừ diễn kịch mới ra, binh sĩ hai bên còn tiến hành một loạt hoạt động luận võ. Ninh Nghị an bài một ít thông tin tình báo dưới trướng đi về hướng bắc - trong lúc quân cờ đen đối đầu với người của Tây Hạ., Một trong những thủ lĩnh hệ thống tình báo ghi chép, Lô Duyên Niên suất lĩnh đoàn đội, đã thành công mua được một tuyến đường bí mật về Kim quốc, bắt đầu mua lại tù binh Võ Triều. Sau đó, các loại tin tức truyền tới, nữ chân nhân bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật đạn pháo, trước đó cũng đã được xác định hoàn toàn.
Xem các loại tình báo thu thập được, quân đội của nữ chân nhân cũng không vì A Cốt đánh chết mà dần dần đi về phía sườn đồi, cho đến bây giờ, bọn họ đều thuộc về thời kỳ thăng cấp nhanh chóng. Sức sống đang tăng lên bây giờ bọn họ đã tiến bộ và hấp thu kỹ thuật mới.
Lúc trước nữ chân nhân quật khởi, nửa ngày công hãm Liêu quốc thượng kinh, người không biết rõ tình hình nghe, có thể sẽ cho rằng nữ chân nhân nắm giữ kỹ thuật công thành lợi hại. Nhưng trên thực tế lại không phải như vậy, lúc đó đội quân nữ chân chính thậm chí ngay cả chiến pháp công thành có tính hệ thống cũng chưa từng có, chống đỡ bọn họ công hãm tòa thành kiên cố kia., Là chiến ý thuần túy, hung hãn không sợ chết. Chiến pháp công thành của Nữ chân nhân, là trong quá trình công hãm toàn bộ Liêu quốc và xâm lược võ triều không ngừng tiến bộ, cho dù là Thái Nguyên vây thành, Biện công thủ, đối với bọn họ mà nói, cũng tồn tại tính chất luyện binh.
Sau khi công hãm Biện Lương, nữ chân nhân cướp đoạt đại lượng thợ thủ công Bắc Quy. Đến bây giờ, quân đội nữ thật trong Vân Trung phủ đều không ngừng tăng cường nghiên cứu các loại khí giới chiến tranh, trong đó bao gồm cả một hàng hỏa khí hạng nhất. Ở phương diện này mà nói, Nhan Tông Hàn quả thật là hùng tài đại lược, mà tồn tại một đám địch nhân không ngừng tiến bộ như vậy, đối với Ninh Nghị mà nói, sau khi nhận được nhiều tin tức, cũng thường khiến cho người ta có cảm giác gấp gáp sau ót.
Tại những tin tức này lần lượt lan truyền, đồng thời Nhạn Môn quan điều động tin tức về đại quân Bắc Nữ chân cũng ngẫu nhiên có. Quốc sách tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi cho Kim Đế Ngô ăn, đại bộ phận khu vực bên trong Kim quốc đã khôi phục thương nghiệp, dòng người lưu động., Vận động quy mô lớn của quân đội cũng không cách nào tránh khỏi ánh mắt người hữu tâm. Lúc này đây, việc điều động quân đội Kim Quốc là vững vàng mà an tĩnh, nhưng bên trong sự vững vàng như vậy ẩn chứa chính là sự trầm tĩnh cùng đại khí đủ để nghiền ép hết thảy.
Năm ngoái hơn nửa năm, nữ chân nhân từ Biện Lương triệt quân, lệnh Trương Bang Xương kế thừa đế vị, cải Nguyên Đại Sở. Đợi đến lúc nữ chân nhân rời đi, Trương Bang Xương liền thoái vị, chuyện như vậy làm cho sứ giả phái nữ chân nhân kháng nghị một phen, về sau Khang Vương kế vị, nữ chân nhân lại kháng nghị một phen. Võ Triều đương nhiên sẽ không vì nữ chân nhân kháng nghị một phen liền đình chỉ lập tân hoàng, nữ chân nhân cũng không vì vậy mà giằng co, hoặc là vu oan cái gì.
Nhưng mà trong mắt người hữu tâm, trong sự tu dưỡng cùng trầm mặc một năm qua của nữ chân nhân, cũng dần dần chồng chất cùng bầu không khí làm cho người hít thở không thông. Mặc dù đang ở một góc Tây Bắc của vùng Tây Bắc hẻo lánh, ngẫu nhiên nghĩ tới những điều này, Ninh Nghị cũng chưa từng được nhẹ nhõm chút nào.
Sau khi phái một nhóm nhân viên mới ra khỏi mặt Bắc, ngày thứ mười hai tháng thứ hai, đám người Ninh Nghị tạm biệt Tô Việt, bước lên đường về Tiểu Thương Hà. Lúc này xuân còn chưa ấm, khoảng cách lần đầu tiên Ninh Nghị nhìn thấy thời đại này đã qua chín năm, tái hiện lại bóng gió, sông vàng lại tiếp tục bay lượn, Giang Nam vẫn là ngày xuân ca múa hòa bình. Trong mỗi ngóc ngách của thế gian này, mọi người vẫn thực hiện sứ mệnh của riêng mình, nghênh đón vận mệnh không rõ.
Vân Trung phủ, do đại quân điều động, bầu không khí thành thị đã trở nên xơ xác tiêu điều, nhưng đối với nữ chân nhân trưởng thành trong binh mâu mà nói, bầu không khí như vậy cũng không có gì không đúng. Trên chợ cứ làm theo lời buôn bán, quán rượu thanh lâu chiếu rọi thế cục cơm nước, bất luận tiếp theo là chiến tranh hay là cái gì, đối với bọn họ mà nói, đơn giản chỉ là cơ hội.
Trần Văn Quân đuổi theo Chử Bằng đi vào trong phủ, nhìn thấy bóng dáng của trượng phu và đội trưởng thân vệ đang đi vào nói chuyện với nhau. Cô liền ôm đứa bé đi tới, vẫy tay với Nhan Hi Doãn Doãn: "Cẩn thận một chút, đi đi."
"Trở về rồi? Hôm nay tình hình như thế nào? Có phiền lòng sao?"
Thị nữ nhận áo choàng của Nhan Hi Duẫn, Hi Duẫn mỉm cười lắc đầu: "Đều là chuyện nhỏ, đã đến lúc xử lý."
"Tin tức bên Lâu Thất tướng quân thấy thế nào?"
"Xem ý tứ bệ hạ đi, Tông Phụ tính tình trung thẳng, ánh mắt Tông Phụ là thiển cận, Võ Triều không nghe lời, bọn họ nghĩ đến việc giết tên Khang Vương kia, nhưng chiến tranh trên nước há có thể hành động theo nghĩa khí..." Hắn nói đến đây, nhìn thoáng qua thê tử, sau đó ôm nàng đi vào bên trong. "Ngươi... Kỳ thật không nên quan tâm những chuyện này..."
Trần Văn Quân bình tĩnh nhìn hắn, bất đắc dĩ mỉm cười: "Ta luôn phải quan tâm."
"Cũng được..." Hi Duẫn hơi ngẩn người, sau đó gật đầu: "Bất luận thế nào, khí thế võ công đều đã hết, chúng ta lần lượt đánh qua, lần lượt lướt qua vài người, cướp vài thứ trở về, cuối cùng ngu xuẩn. Văn Quân, duy nhất có thể khiến thiên hạ thái bình, dân chúng ít chịu khổ là chúng ta mau chóng san bằng Nam triều này..."
Hắn một mặt nói chuyện, một mặt cùng thê tử đi vào trong, vượt qua cửa sân nhỏ, Trần Văn Quân nghiêng đầu, tùy ý vẩy một cái, thân vệ trưởng liền dẫn mấy người trong phủ, vội vàng đuổi ra ngoài.
Một bên chợ của Vân Trung Phủ, nam tử mặc hoa phục gặp mặt chân xà trong một tiểu viện bí mật của Thất gia, hai bên hàn huyên vài câu, vị "Thất Gia" kia cười nhưng trong lòng không cười trầm mặc một lát: "Thành thật mà nói, lần này tới đây, lão Thất có một chuyện, khó có thể mở miệng."
"Ồ? Thất gia cứ nói đừng ngại."
"Nghe nói sắp có chiến tranh, bên ngoài phong thanh rất chặt chẽ. Lần này hàng không dễ làm, phải tăng giá."
"Thất gia... Trước đó đã nói không phải như vậy mà. Hơn nữa, tin tức chiến tranh ngài nghe được từ đâu?"
Thất gia kia nhếch khóe miệng: "Người, đôi mắt nhìn nhiều nghe thật nhiều, chung quy có thể hiểu được, thành thật mà nói, giao dịch mấy lần này, nội tình của các vị, lão Thất ta còn chưa rõ ràng, lần này, không quá nghĩ ngợi hồ đồ, chư vị..."
Y chậm rãi nói chuyện, một vệ sĩ trung niên sau lưng nam tử mặc hoa phục thoáng nhích tới, cau mày: "Có gian trá..."
Hai đầu lông mày nam tử mặc hoa phục trầm xuống, đột nhiên vén y phục rút đao ra. Đối diện, vị Thất gia còn đang chậm rãi nói chuyện bỗng biến sắc, nhảy ra ngoài một trượng.
"Hắn đang kéo dài thời gian!"
"Đi ——"
Mấy người xoay người liền đi, Thất gia dẫn mấy người vây quanh tới, bên cạnh nam tử mặc hoa phục là một người trẻ tuổi vẫn mỉm cười mới bước ra hai bước, đột nhiên xoay người, nhào về phía lão Thất, trung niên vệ sĩ cũng đồng thời lao ra ngoài.
"Hắc ăn đen không chính đạo! Bắt hắn làm con tin!"
"Đi trước!"
Đao quang chém ra, mặt bên sân nhỏ lại có người nhảy xuống. Một võ sĩ bên cạnh lão Thất bị một đao của người trẻ tuổi kia chém ngã trên mặt đất, mùi máu tươi tràn ngập. Lão Thất lui về phía sau vài bước, rút đao quát: "Chuyện này không liên quan gì tới ta!"
Công tử mặc hoa phục dẫn người lao ra ngoài, ở đầu phố đối diện có binh sĩ nữ thật tới vây giết...
Một ngày này, trong Vân Trung Thành xảy ra hỗn loạn quy mô nhỏ, một nhóm hung đồ chạy trốn trong thành, chém giết với binh lính tuần tra. Không lâu sau, hỗn loạn này đã bị trừ khử. Cùng lúc đó, trên mặt đất phía bắc Nhạn Môn quan, đối với gian tế nam nhân thẩm thấu vào nội bộ hoạt động, từ lúc này lên, triển khai quy mô lớn, biên quan bắt đầu phong tỏa, bầu không khí nghiêm túc tới cực điểm.
Cốc Thần nói xong Nhan Hi Duẫn giấu rất nhiều thế lực trong bóng tối, cũng thuận tay vung đao.
Hướng nam, phủ Tế Nam, một vị tân nhậm tri phủ tên là Lưu Dực đã tới nơi này. Trước đây không lâu, hắn tại Ứng Thiên Toản doanh hy vọng có thể lập một chức vị, sau khi rời khỏi cửa Trung Thư Thị Lang, Trương Huyên., Đã nhận được chỗ thiếu của tri phủ ở Tế Nam. Nhưng dân phong ở khắp nơi của Sơn Đông nhanh nhẹn vô cùng, Lưu Dực lại đưa giấy tờ cho tân hoàng đế, hy vọng có thể thay đổi phái đến Giang Nam làm quan, sau này nhận lấy nghiêm khắc trách cứ. Nhưng bất luận thế nào, dù sao cũng tốt hơn không có quan, vì thế hắn thở phì phì đi đến nhậm chức.
Không lâu sau, vị quan viên này đã bước lên sân khấu lịch sử.
Bên ngoài Ứng Thiên Phủ, bên trên thảo nguyên màu xanh biếc, Quân Vũ đang giục ngựa phi hành, đã sớm qua mấy chục lần dưới sự trợ giúp của đám người Lục A Quý, đấu trí đấu dũng cùng một ít quan lại, từ trong quân bộ, hộ bộ hổ bộ móc ra một đám quân giới., Tiếp tế, kể cả pháo gỗ cải tiến không tệ, đưa cho hắn mấy nhánh quân đội. Đây rốt cuộc cũng tính là thắng lợi rất khó nói, nhưng đối với người trẻ tuổi, chung quy lại khiến người ta cảm thấy tâm tình khoan khoái. Buổi chiều hôm nay hắn ra ngoài thành kiểm tra hơi nóng mới, tuy nhiên theo lệ thường vẫn sẽ thất bại, nhưng hắn vẫn cưỡi ngựa tùy tiện chạy một đoạn.
Mã nhi dừng lại trên sườn núi nắng chiều, tường thành Ứng Thiên trải rộng ra xa, Quân Vũ Kỵ ở trên ngựa, nhìn màn hào quang này, trong lòng cảm thấy, thành Thái tử cũng không tệ. Nó thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nhớ tới một vài câu thơ, lại đọc lên: "Thanh Hải Trường Vân Ám Tuyết sơn, Cô thành ngóng nhìn Ngọc Môn quan. Hoàng Sa Bách Chiến Xuyên Kim Giáp, Bất Phá Lâu Lan cuối cùng không trả..."
Dù sao hắn cũng là nam nhi, có đôi khi cũng hi vọng mình có thể nâng kiếm nhảy lên ngựa, rong ruổi trong vạn dặm trường đầy mưa máu, cứu lê dân trong nước lửa. Nhưng đương nhiên, lúc này, còn có vị trí thích hợp hơn với hắn.
Hắn đứng trong ánh mặt trời tráng lệ này rất lâu rồi.
Bắc khứ, Nhạn Môn quan.
Tường thành trầm trọng nguy nga cổ xưa, mấy năm qua, sau đại chiến với nữ chân nhân còn chưa sửa chữa xong, trong những ngày xuân này còn có chút lạnh lẽo, nó lộ ra cô tịch lại an tĩnh, chim chóc từ trong gió bay tới, dừng lại trên lỗ châu mai cũ nát, hai đầu tường thành có đường dài lẻ loi trơ trọi.
Sau khi mặt trời chấm dứt, cờ săn bắn che khuất bầu trời, tràn ra rừng thương hải đao, móng sắt và tiếng trống trận rung trời, muốn lại đến nơi này...