Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Hai tháng sau, Lữ Lương Sơn Đông hàn giải, giữa rừng núi hoang vu dần dần hiện ra cảnh tượng xanh tươi.
Thanh Mộc trại, cảnh tượng sau khi qua cửa hàng năm có vẻ hơi vắng vẻ.
Sớm hai năm qua, nghe nói nơi này được cao nhân chỉ điểm, lấy lợi ích buôn bán nhanh chóng phát triển đến đỉnh điểm. Một trận chiến bên ngoài Thanh Mộc trại, hủy hết "Hắc Khô Vương", "Loạn Sơn Vương", "Tiểu hưởng mã", Phương Nghĩa Dương huynh đệ liên thủ, toàn bộ mọi người trong phạm vi Lữ Lương nổi danh mà đến, trong lúc đông người nhất, làm cho nhân số của Thanh Mộc trại này thậm chí vượt quá ba vạn, gọi là "Thanh Mộc thành" cũng không quá đáng.
Chỉ là, bởi vì chuyện buôn bán bạo lợi mà đến kinh người, Kim quốc cùng võ triều bạch nhận thấy máu. Sau khi Nhạn Môn quan bị vây hãm, ưu thế địa lý Thanh Mộc trại dần dần mất đi buôn bán cũng dần dần xuống dốc., Đám người Thanh Mộc trại tham dự Thí Quân, đám người Ninh Nghị phản loạn thiên hạ. Tuy phản ứng trong núi không lớn, nhưng lại rơi xuống điểm mấu chốt cùng đám sinh ý xung quanh. Một vài tên vong mạng vốn vì trù lợi mà đến không tìm được quá nhiều chỗ tốt đã lục tục rời đi.
Đến nửa năm trước, thế cục Lữ Lương Sơn và Kim Quốc bên kia cũng trở nên khẩn trương, thậm chí truyền ra tin tức Kim Quốc không mất tướng quân muốn lấy được Thanh Mộc trại, toàn bộ Lữ Lương Sơn phong thanh hạc phong. Lúc này trong trại gặp rất nhiều vấn đề, từ buôn lậu buôn bán hướng khác chính là trọng yếu nhất., Nhưng nói một cách bình thản thì không được thuận lợi cho lắm. Cho dù Ninh Nghị quy hoạch xây dựng các tác phường trong cốc, những người đã quen bạo lợi ngọt ngào cũng chưa chắc chịu đi làm. Áp lực từ bên ngoài ập tới nội bộ, người ba lòng hai dạ cũng dần dần xuất hiện.
Hai năm yên bình đã trôi qua, mọi người dần quên đi sự tàn khốc của Lữ Lương Sơn lúc trước. Từ khi chuyện Ninh Nghị và Hồng Đề được công bố, ấn tượng của mọi người đối với vị trại chủ này cũng bắt đầu từ màu sắc biến thành Huyết Bồ Tát dần dần chuyển thành khôi lỗi hoặc là con rối của ngoại lai nào đó., Nữ Đại Vương trong trại của mình gả cho một đại vương khác, nhận được một ít chỗ tốt. Nhưng hôm nay, đối phương rước lấy phiền phức cực lớn, lại muốn giáng xuống đầu mình —— ấn tượng như vậy cũng không phải là chuyện lạ gì.
Một bộ phận người bắt đầu rời đi, một nhóm người khác ở giữa này rục rịch, nhất là một ít ít thiếu tráng phái bộc lộ tài năng một hai năm nay, nếm thử lợi ích vận chuyển lấy lợi ích vô pháp vô thiên trong bóng tối hoạt động., Muốn nhân cơ hội này, Câu Liên Kim quốc có từ chức đại tướng quân chiếm trại cũng không ít. Cũng may đám người Hàn Kính đứng bên cạnh hồng đề, đi theo Hàn Kính thôn đối chiến với hơn một ngàn nữ chân nhân tại Hạ thôn, cũng đều phục uy nghiêm của đám người Ninh Nghị, những người này đầu tiên là án binh bất động., Đợi đến lúc vẻ sắc bén của kẻ phản loạn dần dần lộ ra, trong năm tháng, dựa theo nguyên tắc nghiên cứu mười điều đầu pháp cương trước kia của Ninh Nghị, một trận chém giết quy mô lớn liền phát động trong trại. Toàn bộ trên núi dưới chân núi, chém giết cuồn cuộn đầu người, cũng coi như lại thanh lý cho Thanh Mộc trại thêm một lần nữa.
Trước mắt, toàn bộ số người của Thanh Mộc trại cộng lại, đại khái khoảng chừng hai vạn một ngàn người. Những người này, đa số trong trại đã có căn cơ và lo lắng, đã được coi là cơ sở chính thức của Thanh Mộc trại. Đương nhiên, cũng may là sáu, sáu, bảy tháng trước, Hắc kỳ quân hung hãn đánh giết một trận thắng lớn, khiến cho tâm tư của mọi người trong sơn trại càng thêm kiên định hơn.
Một thế lực có quan hệ thông gia với một thế lực khác, bên nữ, đúng là có chút thiệt thòi, có vẻ yếu thế. Nhưng nếu đối phương một vạn người có thể đánh bại hơn mười vạn đại quân Tây Hạ, thì cuộc mua bán này hiển nhiên là tương đối đúng rồi, trại chủ nhà mình võ nghệ cao cường, trượng phu quả thật cũng tìm được một người lợi hại, đối kháng đại quân Nữ Chân., Giết hoàng đế võ học, chính diện chống lại xâm lấn của Tây Hạ, sau khi thực lực của hạng ba được bày ra, tương lai có thể quét ngang thiên hạ, cũng không phải là không thể. Những người như mình, đương nhiên cũng có thể đi theo phía sau, mấy năm sau sẽ sống một cuộc sống tốt.
Lữ Lương Sơn xưa nay rối loạn bất định, đã quen khổ cực, cũng thấy nhiều đạo phỉ không từ thủ đoạn, cường nhân, đối với loại nhân vật này, ngược lại càng lớn hơn một chút. Thanh Mộc trại hoàn thành thanh tẩy., Chiến quả Tây Bắc truyền đến, mọi người đối với Kim Quốc đại tướng từ chối sợ hãi, liền cũng bị quét sạch sành sanh. Mà khi nhớ lại hỗn loạn như vậy, mọi người trong trại được phân phối vào các loại tác phường mới xây trong núi làm việc, cũng không có quá nhiều bực bội, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, có thể nói là "Ngươi hung ta tựu thực chứng".
Một ngày nọ, ấn tượng của mọi người trong cốc đối với Huyết Bồ Tát vẫn rõ ràng như trước, đối với ấn tượng của nữ tử Lục Hồng Đề, lại dần dần nhạt đi. Có lẽ bởi vì mấy lần cải cách và cải cách, kết cấu quyền lực của Thanh Mộc trại đã từng bước đi vào quỹ đạo phức tạp, lực lượng ghi chép trúc thẩm thấu vào trong đó, thế cục mới lại xuất hiện., Phương thức vận hành mới cũng đều thành hình. Quân đội Thanh Mộc trại hiện nay đã hoàn toàn khác với đám sơn phỉ Lữ Lương Sơn lúc trước. Một phần bọn họ đã trải qua chiến trận lớn, trải qua giao phong với oán quân, nữ chân nhân, phần lớn còn lại đều trở nên nghiêm chỉnh dưới quân kỷ và quy củ quân đội.
Đã từng một mình một kiếm, chém giết cho trăm người trong núi. Nữ tử một mình khổ lữ chờ đợi tương lai, đã không còn quen thuộc cục diện như vậy, cũng không cách nào chân chính thuận buồm xuôi gió. Vì vậy phần lớn thời gian, nàng cũng chỉ ẩn thân trong núi của Thanh Mộc trại, trải qua thời gian yên bình ngắn ngủi, không nhúng tay vào sự vụ cụ thể nữa.
"Cứ như vậy, qua một đoạn thời gian nữa, chỉ sợ Lữ Lương Sơn này sẽ không có ai nhận ra ngươi."
Nhị Nguyệt Xuân Phong như kéo, bóng đêm lạnh lẽo. Ninh Nghị và Hồng Đề đi trên núi Thanh Mộc trại, trêu ghẹo nói một câu. So với đám người Thanh Mộc trại dần dần chỉ nhìn thấy Huyết Bồ Tát, trong thời gian hơn một năm gần đây, tuy hai người tụ tập ít ly gián, nhưng Ninh Nghị bên này từ đầu đến cuối vẫn chỉ thấy bản thân Hồng Đề đơn thuần.
Lộ trình từ tiểu hà Thương Hà đến Thanh Mộc trại, trong thời gian này cũng không tính là xa xôi, chỉ cần đi một chút là có thể phát tài ngay từ ban đêm. Tin tức và nhân viên hai nơi cũng thường xuyên qua lại, nhưng bởi vì đủ loại sự vụ quấn thân nên Ninh Nghị vẫn rất ít khi ra ngoài đi lại.
Một năm trước khi đại chiến với Tây Hạ, vì muốn đè nén bầu không khí trong lòng sông đến cực điểm, cực hạn kích phát ra chủ quán có thể động tính mà không đến mức biến mất. Đối với mọi chuyện trong lòng sông, Ninh Nghị hầu như đều là thái độ phải khom người, cho dù là mấy người cãi nhau, tư đấu, cũng không dám có chút lơi lỏng nào, chỉ sợ tâm tình mọi người trong cốc bị đè ép, trái lại còn tự sụp đổ.
Đợi đến khi đại chiến kết thúc, trong mắt người khác là giãy giụa ra một đường sinh cơ, nhưng trên thực tế, càng nhiều việc nhỏ mới thật sự nối đuôi nhau mà đến, cò kè mặc cả với Tây Hạ, cùng trồng, bẻ hai nhà đàm phán., Làm sao có thể để Hắc kỳ quân từ bỏ cử động của hai tòa thành ở Tây Bắc sinh ra sức ảnh hưởng lớn nhất, làm sao nương nhờ vào dư uy của Hắc kỳ quân đánh bại người của Tây Hạ, cùng với một ít thương hộ và các thế lực lớn đàm phán thỏa đáng hợp tác, từng kiện từng kiện, nhiều đầu cùng tiến, Ninh Nghị nào cũng không dám buông tay.
Mà số lượng Hắc kỳ quân rơi xuống dưới năm ngàn người, làm cái gì đều phải tập trung tinh thần. Đợi đến khi Ninh Nghị trở lại tiểu Thương Hà, cả người hắn đã gầy đi hơn mười cân.
Ở bên ngoài, đối với những người tỉnh lại như Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm mà nói, toàn bộ võ triều, còn có những nguy cơ lớn hơn nữa đang nổi lên, không ai biết lúc nào sẽ rơi từ trên đầu xuống. Đối với sự kinh doanh của tiểu Thương Hà, người ngoài xem ra không cần phải vội vã mà lập tức tranh thủ đoạt vài giây.
Trong thời gian dài như vậy, hắn không cách nào đi qua, cũng chỉ có thể là Hồng Đề chạy tới Tiểu Thương Hà. Thỉnh thoảng gặp mặt, hắn cũng luôn vội vã đi tới đi lui, ban ngày tiêu tốn hơn một ngày cưỡi ngựa tới. Có thể sáng sớm đã xuất môn, nàng luôn luôn chạng vạng tối chưa tới, phong trần mệt mỏi, qua một đêm ở chỗ này, liền rời đi.
Huyết Bồ Tát trong mắt người khác, trượng kiếm giang hồ, uy chấn khắp nơi, mà nàng xác thực cũng có uy hiếp như vậy. Cho dù không tiếp xúc với tục vụ trong thanh mộc trại, nhưng đối với cao tầng trong cốc mà nói, chỉ cần nàng ở, liền giống như một thanh bảo kiếm treo cao trên đầu, trấn áp khắp nơi, làm cho người không dám vọng động. Cũng chỉ có nàng tọa trấn ở Thanh Mộc trại, thay đổi nhiều mới có thể thuận lợi tiến hành.
Nhưng mà mỗi lần đi qua Tiểu Thương Hà, nàng có lẽ chỉ giống như một đôi thiếp đang cố gắng tranh thủ chút ấm áp ở chỗ trượng phu. Nếu không phải sợ hãi khi tới đây thì Ninh Nghị đã cùng ai đó ngủ, nàng cần gì phải mỗi lần đến đều tận lực chạy tới chạng vạng tối. Những chuyện này, mỗi lần Ninh Nghị phát hiện ra đều có áy náy.
Đôi bên gặp nhau không dễ, lúc ngủ chung một chỗ, quan hệ trên thân thể lại đảo lộn nhiều thứ, có lúc không có, ngay cả khi đã luyện võ nghệ, trong khoảng thời gian đó Ninh Nghị vẫn cảm thấy áp lực rất lớn. Thỉnh thoảng buổi tối Hồng Đề không ngủ., Đôi khi Ninh Nghị nghe nàng nói những chuyện vụn vặt bên cạnh, thường thường rất vui vẻ nói với nàng chuyện ở Thanh Mộc trại, hắn đã ngủ rất say. Lúc tỉnh lại, Ninh Nghị cảm thấy hết sức áy náy, nhưng Hồng Đề cho tới bây giờ vẫn chưa từng tức giận hay chán nản vì chuyện này.
Cứ như vậy, cho đến giờ phút này. Lúc Ninh Nghị dắt tay nàng trên đường đi, rất nhiều người trong Thanh Mộc trại đã đi ngủ. Bọn họ đi ra từ chỗ ở của người Tô gia đã được một khoảng thời gian. Ninh Nghị cầm đèn lồng, nhìn con đường lờ mờ uốn lượn lên trên, thân hình đỏ ửng cao gầy., Bước tiến nhẹ nhàng tự nhiên, dĩ nhiên là có khí tức khỏe mạnh. Nàng mặc một bộ váy dài màu lam nhạt gần đây của nữ tử Lữ Lương Sơn, buộc tóc sau đầu, trên người không có kiếm, đơn giản thanh tịnh, nếu ở Biện Lương thành lúc trước, sẽ như cô dâu an phận trong nhà của một hộ gia đình.
"Nếu đúng như tướng công nói, có một ngày bọn họ không nhận ra ta, có lẽ cũng là chuyện tốt. Kỳ thật gần đây ta cũng cảm thấy, trong trại này, người quen biết càng ngày càng ít."
"Khác với suy nghĩ trước kia?"
"Hả?"
"Cứu thiên hạ, cứu thế giới, ngay từ đầu đã nghĩ, mọi người ở cùng một chỗ với mỹ nhân, không lo ăn mặc không lo, hạnh phúc vui vẻ. Làm càng nhiều, càng nghĩ càng phát hiện, không phải chuyện gì lớn. Càng nhiều người, càng nhiều chuyện, càng đau đầu, tiếp tục đi tới, không có giới hạn."
"Trúc Hằng là cảm thấy như vậy sao?"
"Nam nhân của ngươi đâu, lợi hại hơn cái này nhiều." Ninh Nghị nghiêng đầu cười cười. Trước mặt Hồng Đề, thật ra hắn có chút hài tử, thường nghĩ đến thân phận nữ tử võ đạo đại tông sư trước mặt, liền nhịn không được muốn nhấn mạnh chính mình là tướng công của hắn. Mà một phương diện khác, chủ yếu cũng là vì tuy Hồng Đề cầm kiếm tung hoành thiên hạ, giết người không tính, nhưng trong xương cốt lại là một nữ nhân cực kỳ hiền lành dễ khi dễ.
Hồng Đề bị hắn nắm tay nhẹ nhàng cười, qua một lát, lại thấp giọng nói: "Kỳ thật con luôn nhớ tới đám người Lương gia gia, Đoan Vân tỷ."
"Ừm."
"Bọn họ không thể sống một ngày yên lành, chết rất nhiều người, cũng không thể vượt qua. Ta có đôi khi ở trên núi xem, nhớ tới những chuyện này, trong lòng cũng sẽ khó chịu. Bất quá, tướng công ngài không cần lo lắng những chuyện này. Ta ở trong núi, không quản sự nữa, người mới tới đương nhiên không nhận ra ta, bọn họ có tốt có xấu, nhưng ta không có can thiệp vào., Bên cạnh chỗ ta, Triệu bà nội, Vu bá bọn họ, nhưng vẫn rất nhớ kỹ ta. Khi còn bé ta đói bụng, bọn họ cho ta đồ ăn, hiện tại cũng là như vậy, trong nhà nấu cái gì, luôn có thể có một phần của ta. Ta chỉ là thỉnh thoảng nghĩ, không biết ngày nay, về sau sẽ biến thành cái dạng gì."
Hồng Đề bảo hắn không cần lo lắng, Ninh Nghị cũng gật đầu. Hai người đi dọc theo đường núi lờ mờ, chỉ chốc lát sau đã có vệ binh tuần tra đi qua, hành lễ với bọn họ. Ninh Nghị nói đêm nay chúng ta đừng ngủ, ra ngoài chơi đi, ánh mắt Hồng Đề sáng ngời, cũng vui vẻ gật đầu. Lữ Lương Sơn trong đêm không dễ đi, nhưng hai người đều là người có võ nghệ, không hề sợ hãi.
Cứ như vậy một đường xuống núi, bảo vệ vệ vệ binh mở cửa bên của Thanh Mộc trại. Hồng Đề cầm một thanh kiếm, Ninh Nghị khiêng một cây trường thương, liền từ cửa đi ra ngoài. Hồng Đề cười nói: "Nếu Cẩm Nhi biết..."
"Nhất định sẽ quấn lấy hắn." Ninh Nghị tiếp lời, sau đó nói: "Lần sau mang nàng đi."
Từ cửa trại Thanh Mộc trại đi ra ngoài, hai bên đã thành một con đường nho nhỏ, đây là phòng xá lúc Lữ Lương Sơn buôn bán hưng thịnh, vốn đều là thương hộ, lúc này đa số đã bỏ không. Ninh Nghị treo đèn lồng trên mũi thương, xoay lưng trường thương, nghênh ngang đi về phía trước. Hồng Đề đi theo phía sau, thỉnh thoảng nói một câu: "Ta nhớ rõ bên kia còn có người."
Ninh Nghị nghênh ngang rời đi: "Dù sao cũng không quen chúng ta."
Bọn hắn một đường tiến lên, chỉ chốc lát sau đã ra khỏi phạm vi khói bụi của trại gỗ xanh. Tường thành phía sau nhỏ dần, một ngọn đèn đơn độc xuyên qua rừng cây, gió đêm thổi qua, nơi xa cũng có tiếng sói tru vang lên.
Địa thế Lữ Lương Sơn gập ghềnh, đối với người xuất hành cũng không hữu hảo, nhất là trong đêm càng có phong hiểm. Nhưng mà Ninh Nghị đã đắm chìm trong võ nghệ cường thân nhiều năm, thân thủ Hồng Đề tại thiên hạ này càng là số một số hai, ở trên một mẫu ba phần đất trước cửa nhà này, hai người vội vàng chạy nhanh như bay, đợi đến khi khí huyết vận hành, đợi đến khi khí huyết vận hành., Thân thể thư giãn, gió đêm thổi qua càng biến thành hưởng thụ, hơn nữa toàn bộ bầu không khí kỳ dị trong đêm tối tăm này chỉ có hai người. Mỗi khi đi tới núi cao trùng điệp, từ xa nhìn tới rừng núi chập chùng như sóng lớn, mênh mông bát ngát cây nhỏ, gió thanh nguyệt gần người.
Hai người đã sớm qua thiếu niên, nhưng thỉnh thoảng còn ngây thơ và phạm tội, bản thân cũng chẳng phân biệt được tuổi tác là bao nhiêu. Ninh Nghị thỉnh thoảng nói vài câu nói nhảm với Hồng, lúc đèn lồng bị tắt, gã vội vã cắm cây đuốc trên mặt đất, sau khi châm lửa rất nhanh liền biến mất., Lại càng thêm luống cuống tay chân, Hồng Đề cười đi tới giúp hắn, hai người hợp tác một lúc mới làm hai cây đuốc tiếp tục đi về phía trước. Ninh Nghị vung vẩy ánh lửa trong tay: "Các bằng hữu thân thiết ơi, nơi này là Lữ Lương Sơn... ách..., Khu rừng nguyên thủy cùng hung cực ác, ta là bằng hữu tốt của các ngươi, Ninh Nghị Ninh Lập Berloz, bên cạnh là sư phụ ta cùng nương tử Lục Hồng đề cập, ở trong tiết mục hôm nay, chúng ta sẽ dạy các ngươi, nên làm thế nào để duy trì sinh tồn trong khu rừng như vậy, cùng với tìm được đường ra... "
Nhìn hắn nói những lời lộn xộn nghe không hiểu, Hồng Đề khẽ nhíu mày, trong mắt lại ẩn chứa ý cười thâm sâu. Nàng rút kiếm ra, Ninh Nghị đã cầm đuốc cột chung một chỗ với trường thương quay đầu lại nhìn nàng: "Sao vậy?"
"Lang đến rồi." Hồng Đề đi lại như thường, cầm kiếm mỉm cười.
"Lang? Có nhiều không?"
"Không cần lo lắng, xem ra không nhiều lắm."
"Không nhiều. Tốt, các bằng hữu yêu quý, hiện giờ bên cạnh chúng ta xuất hiện vật nguy hiểm nhất trong rừng rậm này... loài sói, chúng nó vô cùng hung tàn, một khi xuất hiện thì thường kết bè kết lũ rất khó đối phó. Ta sẽ dạy các ngươi làm sao có thể sống sót dưới sự vây bắt của sói, chiêu đầu tiên là... Hồng Đề nhanh tới..." Ninh Nghị rút chân bỏ chạy: "Các ngươi chỉ cần chạy nhanh hơn sói là được."
Mắt thấy Ninh Nghị chạy vội về phía trước, Hồng Đề nghiêng đầu, lộ ra một tia bất đắc dĩ. Sau đó thân hình gã chùn xuống, trong tay cầm theo ánh lửa gào thét bay ra. Dã Lang mãnh liệt nhào qua vị trí vừa rồi của nàng, sau đó dốc sức liều mạng đuổi theo hai người.
Hai đạo hỏa quang xuyên qua rừng cây nhưng càng chạy càng nhanh, chỉ chốc lát sau, xuyên qua rừng cây nhỏ, xông vào tầng đất thấp, trèo lên sơn lĩnh. Lại qua một lúc, khoảng cách giữa đám sói hoang này được kéo giãn ra, trên một vùng núi, Ninh Nghị vẫn cầm trường thương buộc chặt cây đuốc đánh văng con sói hoang đang lao tới.
Dã Lang là đậu hũ đầu đồng thiết cốt, bị trường thương của Ninh Nghị quét qua, nó gào lên một tiếng rồi văng ra ngoài. Trường thương của Ninh Nghị vung lên hai cái: "Mọi người thấy rồi đấy, đây là chiêu thứ hai, chỉ cần ngươi đánh thắng nó thì sẽ không bị nó ăn thịt đâu!"
Lão lắc lư một thương, Dã Lang tránh sang bên cạnh, ánh lửa đảo qua nhanh chóng nện xuống đầu Dã Lang, ầm một tiếng sói tru lên, vội vàng lùi lại phía sau. Ninh Nghị vung trường thương đuổi theo, sau đó lại một gậy đánh lên đầu nó. Dã Lang gào rú thảm thiết, sau đó lần lượt bị Ninh Nghị một gậy đập thành bốn năm cái: "Mọi người thấy rồi, cứ đánh như vậy đi. Lại đánh tiếp..."
Hồng Đề ở bên cạnh cười cười nhìn hắn đùa nghịch bảo vật.
Đợi đến khi Dã Lang Trảm Tử bị Ninh Nghị ngược đãi thoát thân, nó gào khóc bỏ chạy, trên người đầy thương tích vảy, lông trên đầu cũng không biết đã bị thiêu rụi bao nhiêu. Ninh Nghị cười tiếp tục nhóm lửa, hai người một đường chậm rãi chạy về phía trước, thỉnh thoảng chạy lại.
Hồng đã trải qua nhiều năm du lịch bên ngoài, nhưng trong những ngày đó, trong lòng nàng lo lắng, từ nhỏ đã lớn lên ở Lữ Lương, chỉ sợ không có chút cảm xúc nào đối với những dãy núi hoang dã này. Nhưng vào giờ phút này nàng toàn tâm toàn ý giao thiệp với nam nhân cả đời ở nơi đây, trong lòng cũng không có quá nhiều sầu lo, lo lắng., Xưa nay nàng đều có tính tình an phận, cũng bởi vì trải qua tôi luyện, lúc đau lòng không có nhiều tiếng khóc thút thít nỉ non, lúc vui vẻ cũng rất ít khi cười to. Đêm nay nàng cùng với Ninh Nghị bôn ba hồi lâu, Ninh Nghị lại trêu chọc nàng., Nàng lại cười ha hả lên, nụ cười như gió sớm, vui sướng hạnh phúc. Xung quanh không có ban đêm truyền ra xa, Ninh Nghị quay đầu lại nhìn nàng. Từ lâu đến nay, y cũng không có vô câu vô thúc thả lỏng như vậy.
Hai người một đường đi tới thôn Đoan Vân tỷ đã từng ở, bọn họ tiêu diệt bó đuốc, xa xa, thôn xóm đã lâm vào trong yên tĩnh ngủ say, chỉ có một ngọn đèn đơn độc gác đêm ở giao lộ còn đang sáng. Bọn họ không kinh động thủ vệ, tay cầm, lặng lẽ đi qua thôn xóm trong đêm, nhìn đã có người ở, sửa chữa lại phòng ốc, một con chó muốn kêu, bị đỏ cầm cục đá đánh ngất.
Bọn họ đang ở trên lưng cừu, phúc đoan vân, hồng đề, Hồng Đề sư phụ bọn họ đã từng ở qua địa phương đều ngừng lại, sau đó từ một ngã tư khác đi ra ngoài. Tay nắm tay, đi tới chỗ có khả năng nhìn thấy tiếp tục đi về phía trước, rồi lại đi một đoạn đường, ngồi xuống một bãi cỏ nghỉ ngơi, trong gió đêm mang theo hàn ý, hai người tựa vào nhau nói chuyện.
"Còn nhớ chúng ta từng quen biết chứ?" Ninh Nghị nhẹ giọng nói.
"Ừm." Hồng gật đầu, "Giang thà rằng so với nơi này thật nhiều."
"Bảo thuyết thư tiên sinh viết một số thứ, nói trong Lữ Lương Sơn có một nữ hiệp, vì người trong thôn huyết cừu, đuổi tới cố sự Giang Ninh, ám sát Tống Hiến, cửu tử nhất sinh, nhưng cuối cùng dưới sự hỗ trợ của người khác báo huyết cừu, trở lại Lữ Lương Sơn..."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Hồng Đề nhìn hắn một cái, có chút trầm mặc, nhưng không có phản đối gì. Nàng tín nhiệm Ninh Nghị, mặc kệ làm chuyện gì, đều có lý do. Hơn nữa, cho dù không có, nàng dù sao cũng là thê tử của hắn, sẽ không tùy ý phản đối quyết định của tướng công.
"Không có gì, chỉ là muốn bọn họ nhớ tới ngươi. Ức đau khổ suy nghĩ. Muốn để bọn họ nhớ nhiều điểm khó khăn trước kia, nếu như còn có lão nhân lúc trước, nhớ nhiều lần ngươi, dù sao trên cơ bản, cũng không có ghi chép không thực tế gì, mấy ngày nay ở trong Thanh Mộc trại sẽ nhìn thấy, nói với ngươi một tiếng."
"Ừm." Hồng gật đầu.
"Tương lai như thế nào đây, mười mấy năm sau, ta không biết." Ninh Nghị nhìn bóng tối phía trước, mở miệng nói: "Nhưng những ngày tháng thái bình chưa chắc có thể tiếp tục như vậy, chúng ta bây giờ chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng. Người của ta nhận được tin tức, Kim Quốc đã chuẩn bị lần thứ ba phạt võ, chúng ta cũng có thể bị ảnh hưởng."
Hồng Đề dùng sức giao thủ với hắn: "Ta trước kia là sư phụ của ngươi, bây giờ đang là nữ nhân của ngươi, ngươi muốn làm gì, ta sẽ đi theo ngươi." Ngữ khí nàng rất bình tĩnh, đương nhiên, sau khi nói xong tay kia cũng ôm lấy cánh tay của hắn, dựa vào đó. Ninh Nghị cũng nghiêng đầu đi.
Trầm mặc một lát, hắn cười cười: "Sau khi dưa hấu trở về Lam Hoàn bản, đã xảy ra chuyện xấu hổ."
"Hả?" Hồng Đề mở trừng hai mắt, vô cùng hiếu kỳ.
"Cô ta lén ám chỉ người bên cạnh... Nói mình đã mang thai con, kết quả... Cô ta viết thư cho ta, nói là ta cố ý, muốn ta... Ha ha... Để ta trông đẹp mặt..."
Hồng Đề hơi ngẩn người, sau đó cũng bật cười thành tiếng.
"Ta có lỗi với ngươi." Ninh Nghị nói.
"Lại nói chuyện nữ nhân bên cạnh ngươi nhiều hơn à?"
"Không phải, cũng nên quen rồi." Ninh Nghị cười lắc đầu, sau đó dừng lại một chút: "Chuyện của Thanh Mộc trại muốn ngươi ở bên cạnh trông coi, ta biết ngươi sợ mình mang thai nhầm việc, cho nên vẫn không để mình mang thai. Năm ngoái cả năm, cảm xúc của ta đều vô cùng khẩn trương, không thể khôi phục tinh thần, gần đây ngẫm lại, đây là do ta sơ sẩy."
Hồng Đề không nói gì.
"Có thể thân thể của ta kỳ thật không tốt, mấy năm nay thành thân như vậy, hài tử cũng chỉ có ba đứa. Các nàng đàn nhi vẫn muốn có đứa thứ hai, Cẩm nhi cũng muốn, còn rèn luyện để rèn luyện, ăn cái gì đi bồi bổ, ta biết đây có thể là chuyện của ta, chúng ta... thành thân nhiều như vậy, đều không còn trẻ, ta muốn ngươi giúp ta sinh hài tử, đừng tận lực tránh né."
"Ừm." Hồng gật đầu nhẹ.
"Ừm." Ninh Nghị cũng gật đầu, nhìn xung quanh: "Cho nên, chúng ta đi sinh con thôi."
"Nơi này... rét chứ gì?" Đôi bên cũng không tính là vợ chồng tân hôn gì, đối với chuyện bên ngoài, Hồng Đề ngược lại không có khúc mắc tâm lý gì. Chẳng qua buổi tối ngày xuân, gió lạnh ẩm ướt, cái nào cũng làm cho người cởi sạch sẽ không thoải mái.
"Tìm một sơn động." Ninh Nghị suy nghĩ một chút, búng tay một cái: "Bên này ngươi quen, tìm sơn động."
Hồng Đề vẻ mặt bất đắc dĩ cười, nhưng sau đó vẫn dẫn đường phía trước. Buổi tối hôm nay hai người tìm một căn nhà rách nát đã lâu không có người ở, buổi sáng ngày hôm sau trở về, liền bị đám người đàn nhi cười nhạo...