Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mặt trời xuân, vạn vật dần dần tỉnh lại. Bầy nhạn ở Bắc Quy xuyên qua vùng sông núi rộng lớn cùng với đồi núi chập chùng, tuyết đọng trên dãy núi trắng noãn bắt đầu tan rã, sông lớn bao la, lao nhanh về phía chân trời xa xa.
Mặt đất bao la, thành trì do con người xây dựng, con đường tô điểm trong đó.
Võ giới xây dựng, thời kỳ Kim quốc thiên hội, này phiến đại địa mọi người xung đột phá vỡ võ, hạt kê cùng tồn tại mấy trăm năm qua. Hỗn loạn còn đang chuẩn bị, thời đại dần dần hiển lộ ra hắn sóng lớn bao la mặt, tại lệnh một ít người khuấy động hưng phấn cùng đồng thời, cũng làm cho một ít người khác cảm thấy lo lắng.
Nhưng mà thời gian, trước sau như một, cũng không có dùng ý chí con người để chuyển dời, nó tại địa phương mọi người chưa từng chú ý, không nhanh không chậm tiến về phía trước. Võ Triều xây khóm hai năm, ở trong cảnh tượng như vậy, dù sao vẫn là đúng hẹn mà tới.
Đại danh phủ phụ cận, Nhạc Phi cưỡi ngựa lên đỉnh núi, nhìn binh lính chạy qua dãy núi phía dưới, sau đó hắn và vài tên tùy tùng khác lập tức xuống ngựa, dọc theo sườn núi xanh lục đi xuống. Trong quá trình này, hắn vẫn như trước nhìn về phía thôn trang xa xa trong chốc lát, vạn vật phát sinh, thôn dân phụ cận đã bắt đầu ra ngoài lật động đất, chuẩn bị gieo trồng.
Hắn nhảy lên một tảng đá lớn bên rìa sườn núi, nhìn binh sĩ từ phía trước chạy băng qua, trong miệng hét lớn: "Nhanh lên! Chú ý khí tức chú ý đồng bạn bên cạnh! Nhanh chút nhanh chút chút chút một chút: Có thấy thôn nhân bên kia không? Đó là cha mẹ của các ngươi, bọn họ dùng tiền lương nuôi dưỡng các ngươi, ngẫm lại bộ dáng bọn họ bị chó vàng tàn sát! Lạc hậu cho ta! Đi theo..."
Tướng lĩnh trẻ tuổi hai tay nắm chặt, thân hình thẳng tắp, hình dáng hắn đoan trang, nhưng tính cách nghiêm túc và thân thiết cũng không khiến người ta cảm thấy quá nhiều, được an bài cho đội quân mới xây ở gần đại danh phủ thành lập, tiếp nhận đãi ngộ tốt nhất và huấn luyện nghiêm khắc nhất trong quân đội trong võ triều. Vị thống trị quân đội này cực nghiêm ngặt., Đối với thủ hạ động binh côn, roi da, mỗi một lần hắn cũng lặp đi lặp lại tai nạn cùng thân nữ chân nhân nam hạ, trong quân đội một bộ phận chính là thủ hạ cũ của hắn, cái khác thì chỉ vào tiền lương mỗi ngày ăn cùng không ngừng khấu trừ, dần dần cũng chịu được.
Tuy nhiên, tuy rằng đối với tướng sĩ dưới trướng cực kỳ nghiêm khắc, lúc đối ngoại, vị tiểu tướng tên Nhạc Bằng Cử này vẫn tương đối thượng đạo. Hắn được triều đình phái tới chiêu binh, biên chế treo ở dưới danh nghĩa Võ Thắng quân, tiền lương thực, binh khí được phía trên chiếu cố, nhưng vẫn luôn có chỗ bị khắc chế, Nhạc Phi khi ở bên ngoài, cũng không keo kiệt khuôn mặt tươi cười bồi tiếp., Nói vài câu hay, nhưng hệ thống quân đội dung nhập vào không dễ dàng, có đôi khi, người ta chính là không phân tốt xấu, dù là tặng quà, tiền cho phần tử, người ta cũng không muốn cho một con đường đi, thế là sau khi tới bên này, ngoại trừ ngẫu nhiên có thể xã giao, Nhạc Phi cũng đã động thủ hai lần.
Lần đầu động thủ còn tương đối tiết chế, lần thứ hai là đánh giáp trụ dưới trướng mình bị người ngăn cản, tướng lĩnh đối phương trong Võ Thắng Quân cũng có chút bối cảnh, hơn nữa tự cho là võ nghệ cao cường. Sau khi Nhạc Phi biết, dẫn người xông vào doanh địa của đối phương để kết cục, tướng lĩnh kia sau hơn mười chiêu liền biết khó địch, muốn cân nhắc ngang tay., Một đám thân vệ thấy tình thế không tốt cũng xông lên ngăn cản, Nhạc Phi trở nên hung tính, dưới sự trợ giúp của vài tên thân vệ, lấy một địch hơn mười người, một cây tề mi côn tung bay trên dưới, thân trúng bốn đao, nhưng ngay trước mặt tất cả mọi người, đã đem tên tướng lĩnh kia đánh cho một trận sống sót.
Lúc đó tướng lĩnh kia sớm đã bị đánh ngã xuống đất, thân vệ xông lên trước tiên là muốn cứu viện, về sau một người thì bị Nhạc Phi đẫm máu, sau đó mọi người nhìn cảnh tượng đó thì đều sợ hãi., Bởi vì Nhạc Phi toàn thân đẫm máu, trong miệng niệm kinh phật côn côn của Chu Tú, một gậy nện xuống thi thể như mưa rơi. Đến cuối cùng Tề Mi Côn bị đánh gãy, thi thể tướng lĩnh kia từ đầu đến chân đã không còn xương, một chỗ da thịt hoàn chỉnh cơ hồ là bị đánh thành thịt vụn.
Chuyện này lúc đầu huyên náo sôi sục, sau khi bị đè xuống, trong quân đội võ thắng cũng không có quá nhiều người dám tìm kiếm như vậy. Chỉ là Nhạc Phi chưa bao giờ ăn một mình, chỗ tốt nên có, muốn chia với người, liền quy củ chia đều với người, sau trận tỷ thí này., Nhạc Phi chính là đệ tử Chu Hinh cũng tiết lộ thân phận ra ngoài, ngược lại là cực kỳ thuận tiện đón được một ít địa chủ, lời thỉnh cầu bảo vệ của thân dân. Không đến mức quá đáng, hắn làm ra cái ô bảo vệ cho những người này, không cho bọn họ ra ngoài khi dễ người, nhưng ít nhất cũng không để cho người ta tùy tiện khi dễ, cứ như vậy, dán vào phần quân lương bị cắt xén.
Không ít lúc, có người nhắc tới tên mình. Nhạc Phi trong lòng hiểu rõ, cuộc đời của sư phụ chính trực thẳng thắn nhất, nếu để cho hắn biết được một ít hành vi của mình, không thể không tự đánh mình một trận, thậm chí là trục xuất khỏi bức tường. Nhưng không nghĩ như vậy, trước mắt hắn, cũng sẽ luôn có một bóng người khác bay lên.
Tại Biện Lương, người ở Hạ thôn kia, hắn làm việc cũng không phải chính phái, cần thực hiện công hiệu, cực kỳ công lợi, nhưng mà mục đích của hắn lại không có người nào có thể chỉ trích. Trước khi đại quân của nữ chân bại trận, hắn suất lĩnh mọi người dưới trướng giết trở về đốt lương thảo, cửu tử nhất sinh tại Hạ thôn., Hắn dùng đủ loại phương pháp cổ động mọi người, cuối cùng đánh bại oán quân của Quách Dược Sư, đợi đến Biện Bình định, khi Hữu Tướng phủ và bản thân hắn bị chính trị uy hiếp, thì hắn lại cực kỳ gian nan tích cực chạy đi, ý đồ muốn để cho tất cả đồng hành đều có kết quả tốt. Trong thời gian này, hắn bị nhân sĩ Lục Lâm thù hận, ám sát, nhưng Nhạc Phi cảm thấy, hắn là một người tốt thật sự.
Nếu không có chuyện của Thí Quân, Nhạc Phi cực kỳ nguyện ý đi theo đối phương làm một tên lính tốt làm một trong những thẻ tre.
Lúc trước Nhạc Phi đã từng suất lĩnh sương binh, làm người lãnh đạo. Chỉ có trải qua những chuyện này, sau khi trong thẻ trúc, mới hiểu rõ trên đầu mình có một người lãnh đạo như vậy là may mắn lắm rồi., Hắn an bài mọi việc, sau đó che cho những người làm việc không cần thiết lấy mưa gió. Tất cả mọi người trong Chiếc Ký đều chỉ cần vùi đầu vào làm việc, mà không cần bị những sự việc bất lớn khác làm phiền lòng.
Bây giờ hắn cũng muốn chân chính trở thành một người như vậy rồi, sự tình cực kỳ gian nan, nhưng ngoại trừ cắn răng chống đỡ thì còn có thể làm gì chứ?
Đội ngũ chạy nhanh về phía trước, Nhạc Phi cũng nhảy xuống khỏi tảng đá, bắt đầu đi theo đội ngũ, đi theo phía trước. Thân ảnh tràn đầy lực lượng và dũng khí đang chạy nhanh như gió., Từ cuối đội ngũ đuổi theo đội ngũ chỉnh tề, chạy song song với người dẫn đầu, tại chỗ chuyển hướng tiếp theo, hắn tại chỗ cất bước, thanh âm lại vang lên: "Nhanh nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút! Không nên giống như mấy cô nương! Phù! Hấp! Hấp! Là tiểu hài tử đều có thể chạy qua các ngươi! Các ngươi chậm quá rồi, nhanh!"
Thanh âm kia nghiêm túc, vang dội, quanh quẩn trong núi, tướng lĩnh trẻ tuổi vẻ mặt nghiêm nghị mà hung ác, không có bao nhiêu người biết, đây là thời khắc cao hứng nhất trong một ngày của hắn. Chỉ có lúc này, hắn có thể đơn thuần suy xét chạy trốn về phía trước, mà không cần làm những chuyện cảm thấy chán ghét trong lòng, mặc dù những chuyện kia, hắn nhất định phải làm.
"Có một ngày ngươi sẽ có thành tựu rất lớn, có thể chống cự được nữ nhân này là do ngươi. Cho ngươi một đề nghị riêng tư được không?"
Trong lúc mơ hồ, trong đầu sẽ vang lên đoạn đối thoại cuối cùng với người kia.
"Cái gì?"
"Ví dụ như tương lai ngươi sẽ thành lập một nhánh quân đội, lấy lưng còng làm tên, thế nào? Ta viết cho ngươi xem..."
"... Vì sao lại gọi là này?"
"Li lưng, đã là quân nhân, các ngươi phải gánh trách nhiệm, nặng như núi. cõng núi đi, rất có lực lượng, cá nhân ta rất thích cái tên này, tuy rằng đạo khác, sau này không tương vi mưu, nhưng đồng hành một đoạn đường, ta tặng nó cho ngươi."
Hắn từ trong trí nhớ chợt lóe lên quay trở về, đưa tay kéo lên vai binh sĩ chạy tới cuối cùng, dùng sức đẩy hắn về phía trước.
Trong miệng quát lớn: "Đi ——"
-- Ngân Mi, lên núi dưới quỷ: lưng mang núi, mệnh đã Hứa quốc, vì vậy thân này đã thành quỷ.
Thân thể trần trụi...
Phía nam, Biện Lương.
Bị nữ chân nhân chà đạp qua thành thị chưa khôi phục nguyên khí, mưa xuân kéo dài mang đến một mảnh âm u, nguyên bản ở trước chùa Di Lặc phía Nam thành, đại lượng dân chúng đang tụ tập, bọn họ chen chúc ở bãi đất trống trước chùa, tranh nhau quỳ lạy trong chùa.
Lâm tông ta đứng ở trên đỉnh phật tháp bên cạnh chùa miếu, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn chăm chú tình cảnh tụ tập tín đồ này, hộ pháp bên cạnh tới, báo cáo cho hắn sự tình bên ngoài.
"... May mắn không làm nhục mệnh, mấy người Đổng gia, Đỗ gia ngoài thành, Đỗ gia đã đáp ứng gia nhập giáo ta, đảm nhiệm chức vụ khách khanh. Chung thúc thì hỏi thăm nhiều lần, giáo ta có hay không lấy kháng kim làm niệm, có động tác gì đáng nói -- con gái của hắn là lúc nữ chân nhân vây thành chết, nghe nói triều đình muốn bắt con gái hắn đưa vào quân doanh của Nữ Chân. Hắn vì để tránh nữ nhi bị nhục, lấy vuốt ưng tự tay cào chết con gái mình. Nhìn ra được, hắn không quá nguyện ý tín nhiệm chúng ta."
Lâm Tông nghe xong, gật đầu: "Tự tay giết nữ, cực khổ nhân gian, có thể hiểu được. Chung thúc đáp ưng trả trả lời khó có được, bổn tọa sẽ đích thân tới bái phỏng, giảng giải cho hắn động tác của bản giáo ở phía bắc. Người như vậy, trên dưới đều là báo thù, chỉ cần nói phục hắn, sau này tất sẽ khăng khăng một lòng với bản giáo, đáng để tranh thủ."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"Vâng." Hộ pháp kia gật đầu, sau đó, nghe được phía dưới truyền đến mấy đợt hô, Lâm Tông Ngô nhìn bên cạnh, có người hiểu ý, cầm hộp bên cạnh tới, Lâm Tông ta lại nhìn thoáng qua.
"Lại nói, Quách Kinh cũng là một nhân tài." Đầu người Quách Kinh sau khi bị tro bụi ướp chế thành hộp ngọc mở mắt ra nhìn hắn." Đáng tiếc, Bình hoàng đế quá ngu xuẩn, Quách Kinh cầu chính là công danh lợi lộc., Bình tĩnh lại bảo hắn đi chống đỡ nữ tử. Quách Kinh khoác lác quá lớn, nếu không làm được, không bị nữ chân nhân giết, cũng sẽ bị Hoàng đế giáng tội. Người khác chỉ nói ông ta luyện Lục Giáp thần binh là một âm mưu, kì thực Biện Lương vì chính bản thân mình phá... Đem hy vọng đặt trên người đám người này, bọn ngươi không chết, ông ta làm sao sống được?"
Giọng hắn bình tĩnh, nhưng cũng có chút khinh miệt và cảm thán.
Một năm trước, Quách Kinh dùng sáu giáp thần binh chống cự nữ chân nhân, cuối cùng dẫn đến Biện Lương thành bị phá. Sẽ có chuyện như vậy, là vì Quách Kinh nói Lục Giáp thần binh chính là thiên vật, lúc thi pháp thì không ai được quan sát, lúc mở cửa thành, thủ quân trên dưới cửa thành đều bị triệt tiêu. Mà nữ chân nhân cũng xông tới., Quách Kinh đã lặng lẽ xuống khỏi thành, chạy trốn. Người bên ngoài mắng to Quách Kinh, nhưng không có bao nhiêu người nghĩ tới, bản thân tên lừa đảo là tỉnh táo nhất. Chỉ một chút mệnh lệnh chống lại nữ chân nhân, con đường sống duy nhất của Quách Kinh chính là để tất cả mọi người trong một thành đều chết dưới đồ đao của nữ chân nhân.
Quách Kinh cố ý mở cửa.
Không lâu sau đó, trước chùa Di Lặc có thanh âm hùng vĩ vang vọng.
"... Yêu đạo Quách kinh, đi ngược lại, là thuộc hạ của tà ma cửu địa, sát hại bách tính toàn thành. Vì thế, giáo chủ thần thông, tiếp nhận lửa giận của Minh Vương, đại chiến với yêu đạo ở phụ cận Ngạc Châu ba ngày, cuối cùng khiến yêu đạo đền tội! Bây giờ đầu người đã ở đây, thể hiện thiên hạ..."
hoan hô, tiếng khóc như thủy triều vang lên, trên đài sen, Lâm Tông Ngô mở to mắt, ánh mắt trong suốt, không giận không vui.
Từ sau tin tức Tây Hạ đại chiến năm ngoái truyền đến, trong lòng Lâm Tông Ngô thường xuyên cảm thấy trống rỗng khó nhịn, hắn càng ngày càng cảm thấy, những người ngu trước mắt này, đã không còn ý tứ gì nữa.
Võ nghệ của hắn, hầu như đã đạt tới cảnh giới vô địch, nhưng mỗi lần nhớ tới người điên phản ngược thiên hạ kia, trong lòng hắn đều cảm thấy mơ hồ khó chịu đang chuẩn bị.
Sớm muộn sẽ có một ngày, muốn tự tay giết chết người này, để cho ý niệm thông suốt.
Trong lòng hắn cũng có ý nghĩ như vậy. Nhưng nghĩ tới trận Tây Bắc đại chiến lúc trước, đối với vấn đề không nên đi Tây Bắc lúc này, trong lòng của hắn vẫn duy trì lý trí. Tuy rằng không thích người điên kia, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận rằng người điên kia đã vượt qua phạm trù mười người địch mười người, đó là lực lượng tung hoành thiên hạ, mình mặc dù vô địch thiên hạ, tùy tiện đi qua tự khoa tay múa chân cũng chỉ giống như Chu Dung, sau khi chết thi cốt vô tồn.
Người này tính toán kỹ nhất, đối với địch nhân như mình, tất nhiên sớm có dự phòng, một khi xuất hiện tại Tây Bắc, khó có may mắn xử lý.
Chỉ có thể tích lũy lực lượng, từ từ tính toán.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, một khắc nào đó, hắn đối mặt với mọi người, chậm rãi giơ tay lên. Thanh âm giáo lý vang dội theo nội lực kinh thế hãi tục, bức phát đi xa gần đều nghe thấy, làm tâm thần sảng khoái.
Không lâu sau, giáo chúng thành kính không ngừng dập đầu, tiếng hoan hô của mọi người càng thêm mãnh liệt...
Thân thể trần trụi...
Tiểu Thương Hà.
Theo tuyết tan băng tan, từng nhóm thương đội đang dọc theo sơn đạo mới tu hành ra vào. Trong núi ngẫu nhiên có thể nhìn thấy không ít bách tính đang mở đường vì Tiểu Thương Hà, Thanh Mộc trại, khí thế ngất trời, vô cùng náo nhiệt.
Trong mùa đông này, Tây Bắc đã chết đói một số người. Chủng gia quân thu nhận Duyên Châu, quân Chiết gia chiếm đất của Thanh Dịch, lương thực tích trữ vốn là không đủ, vì ổn định thế cục, khôi phục sản xuất., Bọn họ còn phải giao hảo với gia tộc quyền thế địa phương. Tầng giữa sau được ổn định, vấn đề thiếu lương cũng không gây ra loạn cục lớn ở nơi này, nhưng trong các loại va chạm nhỏ, người chết đói không ít, cũng có chút sự kiện ác tính xuất hiện, lúc này, Tiểu Thương Hà đã trở thành một lối ra.
Bên phía Tiểu Thương Hà vẫn luôn ở trong núi, lương thực cũng không tính là nhiều, muốn cứu tế toàn bộ Tây Bắc là điều không thể nào. Mọi người muốn được cứu tế, một là gia nhập Hắc kỳ quân, hai là làm việc cho tiểu Thương Hà, làm việc. Hắc kỳ quân có phần nghiêm khắc với tiêu chuẩn tuyển người., Nhưng lúc này hắn vẫn hơi buông lỏng một chút. Về phần công việc, việc hắn có thể làm trong ngày đông cũng không tính là nhiều. Nhưng cuối cùng, sau khi vài nhóm nguyên vật liệu đến hàng hóa bên ngoài, Ninh Nghị an bài xây mấy cái phường thị bên ngoài cốc, đồng ý cấp cho bên ngoài sợi tơ sinh hoạt., Làm cho người ta ở nhà dệt vải, hoặc là đi tới sơn cốc bên này, hỗ trợ dệt, ấn thư, chế thuốc nổ, móc rỗng thạch đạn vân vân. Như vậy, dưới tình huống cấp cho sinh hoạt tối thiểu bảo đảm, lại cứu được một nhóm người.
Đầu xuân dần đến xuân, tuy rằng tan thành băng tan, nhưng vấn đề lương thực đã nghiêm trọng hơn, khi bên ngoài có thể hoạt động, công tác tu hành đã được bàn bạc trên lộ trình, phần lớn hán tử Tây Bắc tới đây nhận một phần việc, hỗ trợ làm việc. Mà chiêu mộ Hắc kỳ quân thường thường cũng triển khai trong những người này - người có khí lực nhất, chịu được khổ cực nhất, người nghe lời nhất, có tài năng nhất, lúc này đều có thể thu nạp từng người.
Loại, người hai nhà cũng không có ý kiến gì. Đầu tiên Ninh Nghị nhường ra lợi ích hai thành, là chịu thiệt lớn: Cho dù cuối cùng cải gia không chiếm được nhiều lợi ích, nhưng kỳ thật tại Duyên Châu, bọn họ vẫn đạt được không ít quyền lực - cho dù là chiêu binh công khai, trong thời gian ngắn chủng loại cũng sẽ không ngăn cản., Về phần chiêu mộ người làm việc, vậy càng tốt. Bọn họ đang lo không cách nào nuôi sống tất cả mọi người, hành vi của Ninh Nghị, cũng chính vì bọn họ giải được phiền toái lớn, đều là thứ cần thiết, đều vui vẻ.
Lúc này xuân vẫn còn chưa ấm, hoa đã nở dần, trong tiểu thương hà cốc, tân binh huấn luyện như lửa đốt. Trong tiểu viện giữa sườn núi, Ninh Nghị và đàn nhi, Tiểu Kiệt đang thu thập hành lý, chuẩn bị đi về hướng Thanh Mộc trại, xử lý mọi việc, cùng với đám người Tô Việt đang ở bên kia xem xét.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, đây cũng là "Hồi bẩm nương gia" của bọn họ lúc này.