Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Võ Triều xây dựng nguyên niên, tháng chín mười bảy, Tây Bắc Khánh Châu, lúc ấy một trận bỏ phiếu không thể tưởng tượng nổi, mở rộng trong thành Khánh Châu.
Vô luận trận bỏ phiếu này ở hậu thế được cân nhắc như thế nào cùng với mô tả ban đầu khai thiên tích địa cỡ nào, ở Tây Bắc lúc ấy, đa số mọi người thật ra không rõ ràng tình huống. Toàn bộ quá trình của nó đại khái là như vậy, đầu tiên là do Hoa Hạ quân và trồng trọt, chia làm hai phương diện hội nghị, thương nghị các loại bỏ phiếu liên quan, thống kê thống kê., Quy trình công chứng hành, do ba nhà tự mình sai mấy nhân sĩ địa phương đức cao vọng trọng làm giám sát đoàn, sau đó người kể chuyện người đọc sách bằng trúc tiến hành đại khái mười lăm ngày tuyên bố trong ngoài thành Khánh Châu, thẳng thắn nói, quá trình nhàm chán và nhàm chán, đại khái nghe được chuyện gì đó, các thôn dân bắt đầu hỏi thăm ý kiến.
Mười sáu ngày này, một nhóm nhỏ vội vàng chạy tới làm gia đình, quân đội chiết khấu dẫn các thôn dân xung quanh Khánh Châu vào thành, sau khi nhân số tụ tập, mỗi người bọn họ được phát một tờ giấy, ấn lên thủ ấn của mình, trong số mọi người giám sát đầu nhập ba cái rương có đồ án khác nhau. Toàn bộ quá trình diễn ra trong ba ngày liên tục, về sau xác định tất cả số người bỏ phiếu, là hai vạn tám nghìn bảy trăm hai mươi hai tấm.
Lại ba ngày nữa, Hắc kỳ quân rời khỏi Khánh Châu.
Toàn bộ sự tình phát sinh, gọn gàng nhanh chóng, không chút dây dưa dài dòng. Mãi cho tới khi sự tình chấm dứt, thế giới an tĩnh mà thưa thớt, rất nhiều người náo loạn không rõ rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
Trong toàn bộ quá trình này, hạt giống, hai nhà chiết khấu đều chuẩn bị rất nhiều để hậu chiêu, trong lòng cũng dự đoán sẽ xuất hiện các loại tình huống như thế. Trên sân khấu chính trị, lời nói của đại nhân vật chưa bao giờ tin tưởng, lời nói của Ninh Nghị hùng hồn dõng dạc, nhưng lại tốt đẹp trống trải như là mơ vậy., Lúc trước bọn họ chưa từng giao tiếp với Ninh Nghị, muốn từ trinh sát truyền về chính là tin tức lưu truyền trong phố phường, kỳ thật cũng không coi là chuẩn xác. Nhưng vô luận như thế nào, phối hợp với "Kịch nháo" này, đồng thời, trồng, chiết giữa hai phe, đều lưu lại lượng lớn đường sống.
Đối phương có rõ ràng là tu sạn đạo hay không, ám độ trần thương, phải chăng nên dùng như vậy " Bỏ phiếu" để che dấu một chút đồ vật, có muốn châm ngòi ly gián hay không động thủ với chúng ta, hoặc là trong bỏ phiếu động tay động chân gì đó, để cho mọi người mặc kệ kết quả đầu nhập thế nào đều giống nhau?
Nếu chuyện này phát sinh, bọn họ không cảm thấy giật mình chút nào.
Nhưng không có gì.
Trò khôi hài kết thúc, vốn là tại quản lý Khánh Châu chủng gia, đạt được hơn phân nửa cao phiếu. Lúc này vì thúc đẩy "Khai kịch" tiến hành, ba phương điều động đến Khánh Châu thành mỗi bên có một ngàn người, khi Hắc kỳ quân chuyển giao các loại vật phẩm với thủ hạ tàn khốc trong thành, rút trại rời đi, cả người chủng loại đều có chút ngây người.
Đây rốt cuộc là âm mưu quỷ kế gì?
Hai Đào giết ba binh sĩ? châm ngòi mâu thuẫn giữa mình và người bị chèn ép? Có người khiêu khích cả tòa thành?
Vì mùa đông không đủ lương thực? Không muốn nhận cục diện rối rắm? Hoặc là vì lợi ích "Thông thương" hay là băn khoăn kết thù với mình sau khi đạt được Khánh Châu – cũng chỉ là nói đùa, một nhánh quân đội vừa mới đánh bại hơn mười vạn đại quân Tây Hạ, cho dù có tâm là địch, trong vòng một hai năm, ai dám tùy tiện động thủ...
Dịch thủ ở Khánh Châu, có thể chiết khấu cả người cũng đã ngu ngốc, giống như chuyện hoang đường một người cả đời đã từng gặp qua, tất cả đều dồn vào hai ba tháng đã phát sinh. Mà lúc rời đi, Ninh Nghị còn mời hai nhà không lâu sau đi Duyên Châu làm khách, bởi vì đối phương hi vọng cũng một lần tuyển chọn giống nhau, tiếp theo có thể xuất hiện ở Duyên Châu.
Nửa tháng sau, bầu không khí Duyên Châu trở nên nghiêm túc, vì để tránh cho Ninh Nghị lấy Khánh Châu làm mồi nhử, hao hai nhà đến sân rồi một lưới bắt hết, khi đại biểu hai nhà tới, đều đã bố trí cẩn thận, dưới sự mời chào của Hắc Kỳ quân, hai đội quân phía tây đã đi tới hướng biên giới Duyên Châu. Lần này trên bàn đàm phán còn có sứ giả Tây Hạ.
So với Khánh Châu, thế cục Duyên Châu lại phức tạp hơn một chút, vì bảo đảm bất luận xảy ra bất kỳ tình huống gì, lợi ích của Hắc Kỳ Quân ở Tây Bắc đều có thể được bảo đảm., Chuyện mọi người cần thương lượng cũng không ít. Hầu như tất cả những người tham gia đều dùng một loại ánh mắt nhìn chăm chú vào đám người phá gia chi tử Vạn Quán và Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm: Hắn thật sự không muốn chiếm địa, hắn thật sự muốn cho người khác quyền lựa chọn, hắn muốn làm ăn... Những chuyện này rất hoang đường, nhưng đối phương chính là đang làm như vậy.
Trong quá trình này, sứ giả Tây Hạ đến đây thi thoảng như đám người Lâm Hậu Hiên, cũng lấy tư thái gần như rên rỉ cùng tuyệt vọng quan sát tất cả, trong lòng gà vịt máu, trăm cảm xúc tạp trần. Xuất phát từ việc bảo vệ lợi ích Tây Hạ, Lâm Hậu Hiên còn tìm Ninh Nghị thành khẩn khuyên bảo một lần, nhưng không làm nên chuyện gì.
Từ lần đầu tiên đến Tiểu Thương Hà, song phương đã qua lại không ít, nhưng mãi tới lúc này, hắn mới thực sự cảm thấy dưới biểu tượng ẩn nấp hiền lành khi ôn hòa này, thật ra là sự điên cuồng khiến tất cả mọi người không cách nào lý giải nổi.
Người này thật sự là điên, vậy thì không có ai khuyên được rồi...
Thân thể trần trụi...
Gió tây cuốn địa, bách thảo dần dần chiết khấu.
Thành Duyên Châu, Mao Nhất Sơn từ trong sân trống rỗng đi ra, giữa bầu trời nắng chói chang, nhưng khí tức mùa đông thấm lãnh ý, đã dần dần đến.
Lão phụ nhân vẫn luôn để ý tới hắn, mấy ngày trước đã chết rồi. Vài ngày trước trong đợt bỏ phiếu quy mô lớn, lão phu nhân đã không cách nào xuống giường, nhưng bà nghe chuyện này, sau khi hiểu ra, sai người ấn tay lên tờ giấy trong nhà rồi ném vào rương của Hoa Hạ quân.
Nhưng Hoa Hạ quân đã ở lại.
Đổng Chí Kiệt, tấm biển để kỷ niệm Hoa Hạ quân chiến thắng ở nơi này mới dựng lên không lâu, nó lẻ loi trơ trọi đứng trên đồng cỏ, đối mặt với cảnh tượng cỏ khô bốn phía gió thu, suy bại, tựa hồ trong trận đại loạn Tây Bắc này, từng hòa bình một thời gian ngắn mà đến.
Hoa Hạ quân sắp sửa trở về tiểu Thương Hà, Duyên Châu lại lần nữa nằm trong quản hạt của chủng tộc. Khác với Khánh Châu, dựa theo điều kiện đã bàn bạc, ba năm sau, Duyên Châu sẽ có một lần bỏ phiếu khác, lấy quyết định quyền sở hữu của nó, sau đó cũng lặp lại từng ba năm một. Đối với điều kiện Ninh Nghị đưa ra lúc trước., Loại, bẻ gãy song phương coi là cách hắn khống chế, nhưng cuối cùng cũng không cự tuyệt. Trong thế đạo như vậy, ba năm sau sẽ là một tình cảnh thế nào, ai nói chính xác đây, vô luận là ai tới được nơi này, sau ba năm muốn đổi ý hay muốn gian lận đều có rất nhiều phương pháp.
Đoàn quân này trở về núi, mang đi hơn một ngàn binh lính mới được triệu tập, mà bọn họ chỉ lưu lại một đội ngũ hai trăm người ở Duyên Châu, để giám sát lợi ích của tiểu Thương Hà ở tây bắc không bị tổn hại. Trong đoạn thời gian thái bình này, bọn họ chỉ lưu lại một đội ngũ hai trăm người., Các loại vật tư ở phía Nam do thành viên của Bá Đao doanh bắt đầu lần lượt thông qua Tây Bắc, tiến vào trong núi của tiểu Thương Hà, thoạt nhìn là như muối bỏ biển, nhưng từng chút từng chút cộng lại cũng có không ít vật tư được bổ sung.
Đồng thời, Tiểu Thương Hà cũng bắt đầu giao dịch với Tây Hạ, sở dĩ tiến hành nhanh như vậy là vì đầu tiên đi tới Tiểu Thương Hà, tỏ thái độ muốn hợp tác với Hắc Kỳ quân, chính là một thế lực ngoài dự liệu: Đó là sứ thần của Hổ Vương Điền Hổ ở Hà Bắc, biểu thị nguyện ý tiếp ứng ở trong lòng Võ Triều, hợp tác buôn bán muối xanh của Tây Hạ.
Hoàng Hà ở phía bắc, Nhạn Môn quan thống trị võ triều Nam, lúc này đã không còn vững chắc. Tiếp nhận nhiệm vụ này, chính là lão đại nhân tông trạch rất có danh vọng, hắn chạy tới thuyết phục thủ lĩnh một ít thế lực, chiến đấu vì võ triều. Nhưng đại nghĩa danh tiếng đã áp xuống, chiến đấu trên miệng là chiến, chuyện buôn bán cấm vận phẩm, đoạt tài liệu, sớm đã không còn kiêng kị những thế lực thảo mãng này nữa.
Điền Hổ bên kia phản ứng nhanh như vậy, sau lưng rốt cuộc là ai đang vận trù và trụ trì, bên này không cần nghĩ cũng biết đáp án. Động tác của Lâu Thư Uyển rất nhanh, quân cờ đen mới đánh bại người của Tây Hạ, nàng lập tức định ra song phương làm vật phẩm giao dịch, đem danh sách giao cho Ninh Nghị bên này, đợi đến khi Ninh Nghị trả lời chắc chắn, bên kia lương thực, vật tư cũng đã vận trên đường.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Nguyên do Lâu Thư Uyển phản ứng nhanh chóng như vậy là có tự nhiên. Nàng ở trong Điền Hổ quân mặc dù được trọng dụng, nhưng dù sao thân là nữ tử, không thể sai lầm. Sau khi Thí Quân Võ Thụy Doanh tạo phản, Thanh Mộc trại trở thành mục tiêu công kích, Điền Hổ quân vốn đã qua lại làm ăn, lần này Lâu Thư Uyển đến Tây Bắc làm nhiệm vụ., Đầu tiên là phải dựng thẳng mạng với Tây Hạ vương, tiện tay muốn hố Ninh Nghị một phen. Nhưng Hạ vương không trông cậy được, Ninh Nghị lại nói rõ là địa đầu xà Tây Bắc. Nếu nàng trở về với mặt mày xám xịt, e rằng mọi chuyện sẽ trở nên tương đối khó coi.
Mà sau khi Ninh Nghị chiếm cứ Tây Bắc, liên hệ với mấy vùng xung quanh, bên mình đã không đè nổi. Cùng bị người khác chiếm tiện nghi, nàng chỉ có thể đưa ra lựa chọn "Tốt nhất" lúc ấy, đó chính là đầu tiên lấy lòng Tiểu Thương Hà, ít nhất trong tương lai làm ăn, sẽ chiếm tiên cơ so với người khác.
Quyết định nhanh như vậy "chính xác", trong lòng nàng, rốt cuộc là tư vị thế nào, khó mà biết được. Mà khi nhận được tin tức Hoa Hạ quân từ bỏ ăn mừng, kéo dài hai nơi, trong lòng nàng rốt cuộc là tâm tình thế nào, có phải là phân hay không, nhất thời nửa khắc, chỉ sợ cũng không người biết.
Mà trong mười tháng này, Tây Hạ vận chuyển rất nhiều muối xanh cùng vật tư bên phía Hổ Vương, dưới sự tham dự của Hoa Hạ quân, tiến hành giao dịch, theo một ý nghĩa nào đó, cũng xem như là một khởi đầu tốt.
Sau khi Hắc kỳ quân rời đi, Lý Chí lắp bắp đi tới xem tấm bia đá đã xây xong kia. Sau nửa ngày trầm mặc, y cười ha hả, đầy trời suy bại, tiếng cười to lại như tiếng khóc.
"Ta hiểu rồi, ha ha, ta hiểu rồi. Ninh Lập ngoan độc đâu..."
Thiết Thiên Ưng bên cạnh nghi hoặc nhìn hắn. Lý Anh mỉm cười một hồi, dần dần yên tĩnh lại, hắn chỉ vào tấm bia đá kia, điểm vài cái.
"Hắn đang...Dưỡng Cổ, hắn căn bản không chút thương hại! Vốn có rất nhiều người, hắn là cứu được..."
"Lý đại nhân." Thiết Thiên Ưng muốn nói lại thôi: "Ngươi đừng nghĩ tới mấy chuyện này nữa..."
"Hắn..." Lý tần chỉ vào tấm bia kia: "Thu hoạch lương thực của vùng Tây Bắc vốn là không đủ. Lúc đầu hắn phân chia theo đầu người, có thể ít chết rất nhiều người, trả lại Khánh Châu và Duyên Châu một loại tàn khốc, chủng loại không thể không tiếp, nhưng mùa đông này..., Người chết đói sẽ tăng gấp bội! Ninh Nghị, hắn để cho chủng gia cõng cái nồi đen này, thế lực trồng trọt đã tổn thất hơn phân nửa, nào có dư lương nhiều như vậy, người sẽ bắt đầu đấu đá, đấu đến cực điểm, sẽ nhớ tới Hoa Hạ quân. Lúc đó, người chịu cực khổ sẽ cam tâm tình nguyện gia nhập vào quân đội của hắn."
Thiết Thiên Ưng chần chừ một lát: "Ngay cả hai nơi này hắn cũng không cần, muốn thanh danh tốt vốn cũng phải vậy. Hơn nữa, liệu có phải binh lính của thủ hạ không đủ dùng không..."
"Có lẽ?" Lý Anh cười rộ lên: "Nhưng ngươi biết không, hắn vốn có biện pháp, cho dù chiếm hai địa của Khánh Châu, Duyên Châu, hắn và Tây Hạ, làm ăn với Điền Hổ bên kia., Đã làm xong rồi! Đồ vật hắn vận chuyển về phía nam cũng đã tới, ít nhất trong vòng nửa năm, Tây Bắc không có người nào dám trêu chọc hắn. Hắn có thể để cho rất nhiều người sống sót, cũng không đủ, chiếm hai tòa thành, hắn cũng không có cách nào ăn, thật sự không thể chiêu binh? Hắn chính là muốn cho những người này rõ ràng là trắng trợn, không phải ngơ ngơ ngác ngác!"
"Thiết bộ đầu, ngươi biết không?" Lý Bội dừng một chút, "Trong thế giới của hắn không có phái trung lập. Tất cả mọi người đều muốn tìm nơi đứng, cho dù là người bình thường ngày thường không làm được chuyện gì cũng phải biết rõ mình đang đứng ở nơi nào! Ngươi có biết thế giới này là như thế nào không? Hắn cố ý buông tay, ép người ta phải chết! Để cho bọn hắn chết rõ ràng a..."
Lời của Lý Thông vang vọng khắp cánh đồng hoang vu, Thiết Thiên Ưng suy nghĩ trong chốc lát: "Nhưng thiên hạ đã lật úp, ai có thể lo cho thân phận của mình. Lý đại nhân à, thứ cho Thiết mỗ nói thẳng. Nếu thế giới của hắn không tốt, thế giới của ngài có hình thù gì vậy?"
Lý tần trầm mặc lại, bỗng nhiên đứng ở đó, thật lâu sau, ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, thế giới của ta có hình dạng gì..."
Hắn nhắm mắt lại: "Ninh Nghị nói đúng, lời nói đúng, nho gia nên biến đổi... Ta phải đi rồi. Thiết Bộc Đầu..." Hắn nghiêng đầu nhìn Thiết Thiên Ưng, "Nhưng bất kể thế nào, ta cứ cảm thấy thiên hạ này nên lưu lại đường sống cho người bình thường..." Câu nói này nói đến cuối cùng, yếu ớt như ruồi muỗi, bi thương khó mà kìm nén được, giống như tiếng rên rỉ, như đang cầu nguyện...
Ninh Nghị trở lại Tiểu Thương Hà, là phần cuối của mười tháng, nhiệt độ của nó đột nhiên giảm xuống. Người thường thường hay tranh luận với hắn tả Hữu cũng rất hiếm thấy trầm mặc. Các loại hành vi của Ninh Nghị ở Tây Bắc, đưa ra quyết định, lão nhân cũng không hiểu nổi, nhất là hai trận bỏ phiếu ồn ào kia, người bình thường thấy được sự điên cuồng của một người, lão nhân lại có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Mười một tháng đầu, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, bên ngoài hỗn loạn đã xảy ra một chút manh mối, mọi người chỉ coi những chuyện này như là người trồng trọt, quản lý hai bên trái phải, mà trong sơn cốc cũng bắt đầu có người hâm mộ đi tới bên này, hy vọng có thể gia nhập vào Hoa Hạ quân. Tả Đoan Hữu ngẫu nhiên đến luận vài câu với Ninh Nghị, giảng bài cho các quan quân trẻ tuổi, lão nhân kỳ thật cũng có thể hiểu ra một ít ý đồ của đối phương.
"... Đánh một lần hai thắng một lần, sợ nhất là cảm thấy mình sống sót sau tai nạn, bắt đầu hưởng thụ. Mấy ngàn người, đặt ở hai thành ở Khánh Châu, Duyên Châu, rất nhanh các ngươi liền có thể xảy ra vấn đề, hơn nữa đội ngũ mấy ngàn người lại..., Cho dù lợi hại hơn nữa cũng khó tránh khỏi có người nảy ý tưởng. Giả thiết là nếu chúng ta ở lại Duyên Châu, những kẻ lòng mang ý xấu chỉ cần chuẩn bị tốt đánh bại ba ngàn người, khả năng sẽ bí quá hoá liều, trở lại Tiểu Thương Hà, ở bên ngoài lưu lại hai trăm người, bọn họ không dám làm điều gì."
"... Hơn nữa, Khánh, Duyên hai châu, trăm phế đang chờ đợi, muốn sửa sang lại cho tốt, chúng ta phải bỏ ra rất nhiều thời gian và tài nguyên, gieo hạt giống xuống, một hai năm sau mới có thể bắt đầu chỉ vào việc thu hoạch. Chúng ta chờ không nổi nữa rồi., Tất cả những thứ kiếm được, đều để yên... Các ngươi phải trấn an tâm tình của mọi người trong quân, không cần lo lắng về những thứ đoạt được ở hai nơi này. Sau khi tuyên truyền ở Khánh Châu, Duyên Châu, rất nhanh, càng ngày càng nhiều người tới nương tựa vào chúng ta, lúc đó, muốn nơi nào cũng không có..."
Nhưng mà, ở bên lão nhân, những thứ thật sự quấy nhiễu cũng không phải là tầng thứ ngoài cùng.
Cuối cùng mười một tháng, bôn ba cùng suy nghĩ trong thời gian dài, người phụ giúp mắc bệnh ngã xuống, con cháu Tả gia cũng lục tục đi tới, khuyên bảo lão nhân trở về. Ngày mười hai tháng này, lão nhân ngồi trong xe ngựa, chậm rãi rời khỏi đã là tiểu Thương Hà tuyết rơi, đám người Ninh Nghị đưa hắn tới, lão nhân gạt bỏ người chung quanh, nói chuyện với Ninh Nghị.
"Ta thấy hiểu được một số chuyện ở đây." Ông lão nói với giọng khàn khàn, chậm rãi nói: "Phương pháp luyện binh rất tốt, ta thấy đã hiểu nhưng vô dụng."
"Ừm..." Ninh Nghị nhíu mày.
"Bọn họ... đền tính mạng, thật sự là vì bản thân mà chiến đấu, bọn họ tỉnh lại một phần, chính là anh hùng. Nếu thật sự có anh hùng xuất thế, sao lại có chỗ chôn dấu? Biện pháp này, Tả gia ta không dùng được..."
Ninh Nghị khẽ gật đầu.
"Chuyện ta nghĩ không ra cũng có rất nhiều..."
"Đừng nghĩ nữa, trở về dẫn tôn tử về đi."
"Ha ha..." Ông lão cười cười, xua xua tay. "Ta thật sự rất muốn biết trong lòng ngươi có chắc chắn hay không, bọn họ là anh hùng, nhưng bọn họ không phải thật sự hiểu lý lẽ, ta đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi có thể dùng cách này làm chiến, dùng cách này trị quốc, thứ mà những người này biết thì không được, ngươi có hiểu không... Còn có ngày hôm đó, ngươi vô tình đề cập tới, ngươi muốn đánh ba chữ "Tình lý". Ninh Nghị, trong lòng ngươi thật sự nghĩ vậy sao?"
Tuyết rơi như lông ngỗng, Ninh Nghị ngẩng đầu lên, im lặng trong chốc lát: "Ta đã nghĩ tới rồi, không cách nào đánh được, hạch tâm trị quốc cũng muốn."
Ông lão nhắm mắt lại: "Cách động tình, ngươi thật sự không dung thứ cho thiên địa này..."
"Ừm, lão nhân gia à, nhưng ta có thể xác định, tương lai sẽ dùng chữ " Lý" làm đầu tiên." Ninh Nghị ngồi xuống càng xe, cố gắng kéo rèm xe thật dày. "Ngươi thật sự muốn biết, ta chỉ nói một lần thôi, sẽ không nói với người khác."
"Ngươi nói..."
" nòng cốt then chốt của vấn đề chính là ở người mà lão nhân gia đã nói, ta đã giúp bọn họ thức tỉnh huyết tính, bọn họ phù hợp với yêu cầu của chiến tranh, kỳ thật không phù hợp với yêu cầu trị quốc, điều này không sai. Vậy rốt cuộc là loại người nào phù hợp với yêu cầu trị quốc đây, nho gia giảng quân tử., Theo ta thấy, tiêu chuẩn tạo thành một người gọi là Tam Quan, nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan. Ba thứ này đều là chuyện rất đơn giản, nhưng quy luật phức tạp nhất cũng ở giữa ba cái."
Ông lão nghe hắn nói chuyện, ôm chăn mền, tựa vào trong xe. Thân thể của hắn chưa tốt, đầu óc kỳ thật đã không theo kịp Ninh Nghị kể chuyện, chỉ có thể nghe, Ninh Nghị cũng là chậm rãi nói chuyện.
"Cái gọi là nhân sinh xem, xác định một người này, địa phương cả đời muốn đến, trở thành người như thế nào, cũng như người nho gia, vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh kế tuyệt học., Vì vạn thế thái bình, làm được cái này, chính là tốt nhất. Mà cái gọi là thế giới quan cô đơn bên ngoài, thế giới quan, trong lòng mỗi người chúng ta, chúng ta cho rằng thế giới này như thế nào, trong lòng chúng ta đối với quy luật của thế giới như thế nào nhận thức được. Nhân sinh quan hỗn hợp với thế giới, hình thành giá trị quan, thí dụ như nói,, Ta cho rằng thế giới là như vậy, ta muốn lập tâm cho thiên địa, như vậy, ta muốn làm một số chuyện gì. Những chuyện này đối với truy cầu cuộc đời của ta có giá trị, người khác làm như vậy, không có giá trị. Loại nhận định chính phụ này gọi là giá trị."
"Mà con người trên thế giới này, vấn đề lớn nhất là, nhân sinh và thế giới quan, rất nhiều lúc nhìn thấy mâu thuẫn, phản nghịch."
"Cả đời ta và ngươi đều đang xem thế giới này, vì xem hiểu quy luật của nó, sau khi xem hiểu quy luật thì chúng ta mới biết, mình làm chuyện gì có thể khiến thế giới này trở nên tốt hơn. Nhưng rất nhiều người dừng bước đầu tiên, giống những người đọc sách kia., Sau khi bọn họ trưởng thành, đã nhìn qua bóng tối chốn quan trường, sau đó bọn họ nói, thế đạo chính là cái dạng này, ta cũng muốn dung hợp với ô. Người như vậy, nhân sinh nhìn lầm rồi. Mà có một số người, ôm ý nghĩ ngây thơ trong lòng., Đến chết không tin thế giới này là bộ dạng này, thế giới quan của hắn sai rồi. Nhân sinh quan sát sai một hạng, giá trị quan nhất định là sai, hoặc là người này không muốn để thế giới trở nên tốt hơn, hoặc là hắn muốn thế giới trở nên tốt hơn, lại bịt tai trộm chuông, tất cả lựa chọn của những người này đều là vô nghĩa."
"Thí dụ như Khánh Châu, người của Duyên Châu, ta nói cho bọn họ lựa chọn, kỳ thật đây không phải là lựa chọn, bọn họ cái gì cũng không biết, kẻ ngốc cùng người xấu hai hạng này dính vào, tất cả lựa chọn của bọn họ đều không có ý nghĩa. Lúc ta lừa gạt loại tàn tạ có thể cầu, ta tin tưởng mỗi người có thể lựa chọn, có thể làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn., Không có khả năng. Con người muốn chân chính trở thành cửa thứ nhất, là ở đột phá quan nhân sinh cùng thế giới quan mê hoặc, thế giới quan muốn khách quan, nhân sinh quan quan chính diện, chúng ta phải biết thế giới vận hành thế nào. Cùng lúc đó, chúng ta còn phải có cách làm cho nó biến tốt, lựa chọn loại người này, mới có tác dụng."
"Thế giới cực kỳ phức tạp, có quá nhiều chuyện khiến người ta mê hoặc, xem cũng không hiểu. Giống như kinh doanh, trị quốc vậy, ai mà không muốn kiếm tiền, ai không muốn để quốc gia tốt, làm sai thì nhất định sẽ phá sản, thế giới lạnh lẽo vô tình, người phù hợp đạo lý sẽ thắng."
Ninh Nghị dừng một chút: "Lấy tình lý pháp trình tự làm hạch tâm, là thứ vô cùng trọng yếu của nho gia. Bởi vì thế đạo này là phát triển từ trong trạng thái tiểu dân của quả dân, quốc gia lớn, các loại địa phương nhỏ, khe núi, hẻm núi., Lấy chữ Tình để thống trị, so về lý, pháp càng thêm quý trọng. Nhưng đến cấp bậc quốc gia, theo sự phát triển ngàn năm qua, triều đình vẫn cần chữ lý để đi trước. Nội cử không tránh thân, không tránh hiềm khích, đây là cái gì?, Đây chính là lý do, chữ đương nhiên là đại đạo vận hành trong thiên địa. Nho gia nói phụ tử phụ tử quân quân thần thần thần phụ tử là có ý gì? Hoàng đế có dáng vẻ của hoàng đế, thần tử có dáng vẻ của thần tử, phụ thân có dáng dấp của phụ thân, con trai có dáng dấp của nhi tử, hoàng đế không làm tốt, quốc gia nhất định phải thanh toán, không thể nói là may mắn được."
"Nhưng mấy năm nay nhân tình luôn là dựa trên đạo lý, hơn nữa càng lúc càng nghiêm khắc xu thế. Hoàng đế nói tình nhiều hơn đạo lý, quốc gia sẽ yếu, thời điểm thần tử giảng đạo nhiều đạo lý, quốc gia cũng sẽ yếu, nhưng vì sao bên trong không có chuyện gì? Bởi vì yêu cầu đối với nội bộ càng thêm nghiêm khắc, làm cho nội bộ càng yếu kém, duy trì sự thống trị này, cho nên tuyệt đối không cách nào đối kháng với sự khinh thường."
"Vật đó sẽ phát triển lên, Tả công, ngươi không có lòng tin đối với nó, nhưng có một ngày, nó sẽ thay đổi thứ ngươi thấy gấp mười gấp trăm lần, gấp trăm lần. Thứ càng thêm lạnh như băng khách quan, nó không cho phép một tia nhân tình cùng tưởng đương nhiên, quy luật chính là quy luật. Thử nghĩ một tác phường gấp mười gấp trăm gấp trăm, thậm chí gấp trăm ngàn lần gia tăng nhân lực, đi nghiên cứu người của nó, đi nghiên cứu nó., Giảng chính là nhân tình cả ngày, hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị nhân tình mê hoặc, người phụ trách chuyện này nói chuyện nhân tình, như vậy người thật sự hữu dụng liền không lên nổi. Một thứ, bay lên trời đi, chỉ cần một tia sai lầm, sẽ rơi xuống, người phụ trách nếu không nghiêm ngặt, sẽ biến thành thế nào?"
"Quốc gia càng lớn, càng phát triển, yêu cầu đối với đạo lý càng bức thiết. Sớm muộn có một ngày, tất cả mọi người trên cõi đời này đều có thể đọc thượng thư, bọn họ không còn mặt mũi nào quay sang trời đất, bọn họ muốn nói chuyện, muốn trở thành một phần tử của quốc gia, bọn họ hẳn là sẽ hiểu, chính là đạo lý khách quan., Bởi vì —— giống như Khánh Châu, Duyên Châu bình thường, có một ngày, sẽ có người cho bọn hắn quyền lực làm người, nhưng nếu như bọn hắn đối đãi sự tình không đủ khách quan, trầm mê trong nguyện vọng, đương nhiên các loại phương pháp khác nhau, bọn hắn không nên có quyền lực như vậy."
"Tả công, ngài nói người đọc sách chưa hẳn có thể hiểu lý lẽ, cái này rất đúng, nho sinh hiện tại đọc sách thánh hiền cả đời, có thể hiểu đạo lý trong đó, không có mấy người. Ta có thể đoán được, tương lai khi toàn thiên hạ đều có lúc đọc sách., Người có thể đột phá thế giới quan và thế giới quan đối lập cửa ải thống nhất này cũng không quá nhiều, bị giới hạn ở sự thông minh hay không thông minh, phương thức bị giới hạn trong tri thức truyền thừa, bị giới hạn bởi sinh hoạt bình thường của bọn họ. Điểm thông minh hay không thì khi sinh ra đã có thể định đoạt, nhưng truyền thừa tri thức có thể sửa, sinh hoạt phồn vinh cũng có thể sửa."
"Khi thế giới này không ngừng phát triển, thế đạo không ngừng tiến bộ, ta nói có một ngày ta cảm giác cặn bã nhất mà mọi người đối mặt với nho gia, tất nhiên là trình tự ba chữ " Si lý pháp". Một người không nói đạo lý không hiểu đạo lý, không thấy rõ quy luật vận hành của khách quan thế giới, trầm mê trong các loại tình nguyện., Lựa chọn của hắn là vô nghĩa, nếu một quốc gia vận dụng hạch tâm không phải đạo lý, mà về nhân tình, quốc gia này tất nhiên sẽ phải đối mặt với đại lượng vấn đề nội hao. Căn tử chúng ta ở trên nho, vấn đề lớn nhất của chúng ta, cũng tại nho thượng."
"Bất luận là người như thế nào, vẫn cần quốc gia thế nào. Không sai, ta muốn đánh tan tình lý pháp, không phải không nói nhân tình, mà là nói lý tất phải ở trước." Ninh Nghị nghiêng đầu: "Lão nhân gia, ngươi hỏi ta mấy thứ này, trong thời gian ngắn có thể đều là vô nghĩa, nhưng nếu nói tương lai như thế nào.", Thứ mà ta nhìn thấy, chính là như vậy đấy. Cả đời này của ta, có thể cũng không làm được gì nó, hoặc là đánh căn cơ, gieo hạt giống xuống, tương lai ra sao, chỉ sợ ta và ngươi đều không nhìn thấy, hoặc là, ta đều không chống đỡ nổi Kim Nhân Nam."
Hắn cười cười: "Ngày xưa, bọn Tần Thìn nói chuyện phiếm với ta, luôn hỏi ta, ta không nói cách nhìn của nho gia này. Bọn họ khâu vá, ta không nhìn thấy kết quả, quả nhiên không có. Chuyện ta muốn làm, ta cũng không nhìn thấy kết quả, nhưng nếu đã mở đầu rồi thì..., Chỉ có làm hết sức... bái biệt đi. Tả công, thiên hạ sắp loạn rồi, ngài bảo trọng, có một ngày ngài không chịu nổi nữa, gọi người nhà của ngài đi về phía nam. Ngài nếu sống lâu trăm tuổi, tương lai có lẽ chúng ta còn có thể gặp mặt. Bất kể là ngồi luận đạo, hay là cãi nhau với ta một trận, ta đều hoan nghênh."
Hắn giơ tay lên, vỗ vỗ tay ông lão, tính cách cực đoan, không cho bất cứ ai sắc mặt cũng tốt. Ninh Nghị không sợ hãi bất cứ ai, nhưng hắn kính nể trí tuệ của con người, cũng tôn trọng người có trí tuệ. Con mắt ông lão run rẩy, ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Ninh Nghị nhảy xuống xe, gọi những người khác tới.
Xe ngựa đặc chế men theo đường núi gập ghềnh bắt đầu đi, Ninh Nghị phất phất tay với bên kia, y biết khả năng mình sẽ không còn gặp lại vị lão nhân này nữa. Sau khi đoàn xe đi xa, y ngẩng đầu thở ra một hơi thật sâu, quay người đi vào trong sơn cốc.
Trong trời đất trắng xóa này, tiểu Thương Hà có một luồng sinh khí và sức sống kỳ lạ. Ở dãy núi phía xa, gió tuyết ngang mày.
Một năm này là võ triều tĩnh bình hai năm, xây vực nguyên năm, không lâu sau nó sẽ trôi qua.