Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Hỏi: Nói một chút thời điểm Biện Lương, chỗ ở của ngươi.
Đáp: Hồi đại nhân, đó là một nơi rất lớn, một thôn trang ở phía tây Biện Lương thành, mười tác phường, năm sáu trăm người, đều là sản nghiệp của một Đông gia...
Hỏi: Ngươi chế thuốc nổ?
Đáp: Đúng, trong nhà tiểu dân, đời đời đều là thợ làm pháo hoa, vốn cũng có một cái xưởng nhỏ, đáng tiếc...
Hỏi: Ngươi tiến vào thôn trang kia bằng cách nào?
Đáp: Đầu tiên là người nơi đó tới cửa mời, tiểu dân chế tạo pháo hoa vốn là tay nghề gia truyền, bảo vệ cửa hàng không nguyện ý đi qua, không lâu sau, đối diện nhà tiểu dân mở một cửa hàng pháo hoa khác, các loại pháo hoa của bọn họ đa dạng, nổ vang, lại đều là tiện bán, tiểu dân không bằng bọn họ, việc làm ăn liền phai nhạt. Sau đó người trong trang viện mở ra điều kiện uyên bác, tiểu dân cũng chỉ đành đi qua.
Hỏi: Sau khi đi vào, học được cách cải tiến thuốc nổ?
Đáp:
Hỏi: Thuốc nổ đã có thể cải tiến như thế, vì sao lúc trước ngươi chưa từng nghĩ tới?
Đáp: chế độ thuốc nổ, vốn là biện pháp tổ tiên truyền xuống, sau khi tiến vào viện kia, mới biết cần chú ý như vậy. Các loại quy củ trong viện kia đều cực kỳ chú trọng, cho dù là một cái chén, một chén nước dùng thế nào, đều quy định công trình chế tác thuốc nổ, cũng có chút phức tạp, lúc trước tiểu dân căn bản không nghĩ tới những thứ này.
Hỏi: Công việc cải tiến thuốc nổ là do ai nghĩ ra?
Đáp: nhỏ, tiểu dân không rõ, quản lý thuốc nổ tác phường chính là Công Tôn tiên sinh, quản lý toàn bộ đại viện chính là Lâm tiên sinh, ngoài ra còn một người phụ trách họ Huyên, bọn họ đều có tham dự, nhưng cũng có người nói cải tiến pháp môn chính là do Đông gia đích thân chỉ đạo truyền thụ, chỉ là bọn Lâm tiên sinh quản lý mà thôi.
Hỏi: Vị đông gia kia của ngươi tên gì?
Đáp: Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng.
Hỏi: Sau đó hắn... giết hoàng đế của các ngươi.
Đáp: Ừm, chính là hắn.
Hỏi: Ngươi đã từng gặp hắn chưa?
Đáp: bái kiến mấy lần, hàng năm hắn mời mọi người chúng ta một bữa cơm, có đôi khi tới thăm hỏi một chút, đều là bàn chuyện với Lâm tiên sinh và Công Tôn tiên sinh. Tiểu dân... đại khái gặp hắn ba bốn lần.
Hỏi: Hắn là người như thế nào?
Đáp: Hắn... trẻ tuổi nhưng uy nghiêm, lúc nói chuyện hắn luôn mỉm cười, nhưng khi nói chuyện với Lâm tiên sinh và Công Tôn tiên sinh thì cười ít, không ai dám làm càn trước mặt hắn cả.
Hỏi: Có biết vì sao hắn phải làm cái sân nhỏ như vậy không?
Đáp: tiểu dân không biết. Nói là muốn nghiên cứu một số thứ thú vị, đưa cho trúc ký bán.
Hỏi: Ký trúc?
Đáp: Hắn còn mở rất nhiều cửa hàng, quán rượu, dùng để bán, ra ngoài thuyết thư, biến ảo ảo thuật, tất cả đều được gọi là Trúc Ký. Từ Biện Lương đi ra ngoài, rất nhiều thành lớn đều có, cũng có rất nhiều xe ngựa kéo đồ đến thôn bán.
Hỏi: Ngươi tại cái viện này, đại khái có bao nhiêu loại phường trồng trọt?
Đáp: tiểu dân không rõ lắm, có nhiều chỗ không cho vào. Nhưng nhớ kỹ có thuốc nổ, vải vóc, rượu, hoa lộ thủy, giấy làm bằng sắt, chế thành cục cầu, hoa quả, thịt khô...
Hỏi: Ngươi còn biết bao nhiêu về chuyện Đông gia?
Đáp: tiểu dân... Chỉ biết lúc Thiên Binh nam hạ, hắn ra khỏi thành, nói là muốn đi... kiên bích thanh dã, hơn nữa, còn nói là thắng trận ở Hạ thôn. Tiểu dân cũng không rõ là thật hay giả, bởi vì về sau, phía trên có nói Đông gia cấu kết với Hữu Tướng phủ, Hữu Tướng phủ rớt đài, Đông gia cũng chịu liên lụy.
Hỏi: ừm, quả thật là bọn họ ở Hạ thôn, đánh bại oán quân của Quách Dược sư, khiến cho Quách Dược sư dẫn binh chạy trốn tây. Sau đó, chính là Đông gia các ngươi giết hoàng đế.
Đáp: Đúng, đúng.
Hỏi: Ngươi hận Đông gia các ngươi?
Đáp: Đúng, hắn... Không, tiểu dân, người nghèo túng, không đề cập tới, chưa nói tới...
Hỏi: Nếu hắn không giết Chu Ngọc liệu có cảm thấy, các ngươi cũng sẽ không tới nơi này?
Đáp: tiểu dân...không biết. Hơn nữa, Vương Sư thay trời hành sự, tiểu dân có thể tới nơi này, cũng là chuyện tốt...
Hỏi:... Nếu ta nói, trận chiến giữa Đông gia các ngươi ở Hạ thôn, thật sự là tạo thành trở ngại rất lớn đối với Biện Lương đánh hạ quân ta, ngươi có thể cảm thấy...
Đáp:
...A. Được rồi, không làm khó ngươi...
....
Ầm một tiếng, vang lên trên sườn đất bên kia núi, một đám người mặc quan phục Kim Quốc đi tới, nhìn dấu vết nổ tung kia. Trên cái bàn bên này, mấy vị quan to ngồi tại chỗ uống trà, còn chưa động đậy.
Nơi này có địa vị cao nhất là giám quân của Nguyên Soái phủ - Nhan Hi Duẫn, đại thần thân phận là người đàn ông nên lập tức yêu thương với đại thần Tri Xu mật sự. Hi Duẫn lắc đầu một cái: "Uy lực hình như đã tăng lên, nhưng lại dùng cho chiến trường, xem ra còn phải cải tiến."
Lúc này yêu mến gật đầu: "Những người này vừa mới bắt đầu làm việc, còn có khả năng cải tiến." Hắn nói xong câu này, hơi nhíu mày, "Người họ Ninh của Thí Quân ở Võ Triều, lúc trước ta cũng có nghe nói qua, chỉ là không nghĩ tới, Cốc Thần đại nhân lại chú ý tới hắn."
Nhan Hi Duẫn là người hiểu võ học nhất trong số các quan viên của Nữ Chân, văn võ song toàn. Hán nhân đại thần lúc lập tức cũng là đại tài nổi danh ở Yến vân chi địa, trong nhà là thân sĩ một phương có thực lực hùng hậu, vốn làm việc theo Trương Giác, lúc thì Trương Giác muốn phán võ triều, lúc nào cũng lập tức yêu thích làm quan về quê, đợi người của Vũ triều thu hồi Yến Vân Vân Vân châu thì sẽ lập tức trở về Yến vân vân châu., Cũng từng mấy lần phái người tới mời làm quan, nhưng lúc nào cũng biết rất rõ tình cảm đối với thế lực mục nát của võ triều, không muốn quy thuận. Cuối cùng Yến Vân quy vu kim nhân, hắn mới nhập sĩ làm quan, lúc này chấp chưởng quản tông Hàn Nguyên Soái dưới trướng bí mật viện, trên vạn người. Trong đại quan trong triều, Hi Duẫn và lập tức yêu nhau, hai người cũng có chút hợp ý, được coi là bạn tốt.
"Vốn là chưa từng chú ý quá nhiều, hai ngày gần đây Tây Hạ Chiến Báo truyền đến, mới thám thính được một chút chuyện, chuyện thuốc nổ, nên mới hỏi đến." Hi Duẫn cười cười: "Nói đến chuyện này, ta với người này, lúc trước có một cái xà ngang."
"Ồ? Cốc Thần đại nhân từng giao thủ với hắn?"
"Chưa từng, chỉ là lúc đại quân vào Biện Lương, mọi người vẫn chú ý thu lấy vàng bạc của Võ Triều, có người đặc ý cho người vơ vét điển tịch võ triều, thu hoạch không phong phú, về sau mới biết, người này Thí Quân làm loạn Biện Lương hai ba ngày, lúc rời đi không chỉ vơ vét rất nhiều quân tư, đối với mấy chỗ cất giữ trong Biện Lương thành, đã từng lục soát qua một lần, lại có hơn mười xe mang đi. Trước một bước, thật sự tiếc nuối."
Lập tức cười rộ lên: "Cốc Thần đại nhân cùng người này, giống như huynh muội tương kính."
"Không thể nói là cùng chí hướng, văn hóa nam nhân, rực rỡ như ngân hà, mênh mông như biển khói, có đôi khi sự tình xảy ra ở phía nam khiến người ta tiếc hận, nhưng trong văn hóa như vậy, cũng luôn có thể dựng dục ra một số người, khiến người ta cảm khái. Tựa như vị này, trước kia mấy năm, hắn đã ở Biện Lương bố cục., Đại quân xuôi nam, hắn đích thân đi tới, thậm chí thân hãm hại Quách Dược Sư bại trận, hai huynh đệ Quách Dược Sư, đều mất mạng dưới tay hắn. Lập được công lao như thế, sau khi trở về bị vu cáo chèn ép, Kim Điện của hắn tự tay giết vua, thực là nhân kiệt một đời, khiến người vỗ tay kêu gọi nhanh." Hắn nói, vỗ nhè nhẹ bắp đùi: "Lúc Chu Ngọc chết, thần sắc một người chưa từng gặp, lại có chút đáng tiếc."
Nhan Hi là nữ chân nhân địa vị cao cả, lúc này đem ánh mắt yêu thương nói ra, hạ thấp giọng: "Cốc Thần đại nhân nói cẩn thận, dù sao người này cũng là hành vi Thí Quân..."
"Ha ha, thời viện chủ, ngài quá mức ổn thỏa." Nhan Hi Duẫn không thèm để ý, vỗ vai hắn: "Nữ chân triều đình khác với đại hán, chúng ta có thể từ Bạch Sơn trong nước đen giết ra.", Dựa trên dưới một lòng, tướng sĩ dùng mạng, không phải là lời tuyên bố mị hoặc của ai, khúc ý có nghênh đón. Võ triều có người này quân, vốn là voi mất nước, vung đao giết chết, cực khoái lòng người! Kim Quốc ta có thể đạt được thiên hạ., Lại có chuyện thiên thu bách đại, ngày sau nếu có hoàng đế Kim quốc như thế, cũng chính chứng minh Kim quốc chúng ta đến thời điểm diệt vong. bực này, chúng ta chính là nên lớn tiếng nói ra, cho là cảnh giác. Nếu có người lung tung dẫn dắt, vừa lúc, ta liền một kiếm chém hắn. Tránh cho loại chuột nhắt này, làm loạn triều chính Kim quốc ta."
Tuy hắn là người tạo chữ nữ thật, nhưng xưa nay luôn có hào hoa phong nhã, cầm kiếm không giận mà uy, cho dù là A Cốt đánh mấy thân tử, hắn đều có thể ra tay đánh. Tứ hoàng tử Nhan Tông ăn khớp với hắn, sợ hãi như hổ. Lúc này hai người nói chuyện, xung quanh còn có những người khác, được Nho gia hun đúc yêu thích lập tức khuyên hắn cẩn thận, sau khi ánh mắt Nhan Hi Doãn quét qua một lần, phần lớn mọi người đều im lặng không dám nhìn thẳng.
Sau lần làm việc này của Nhan Hi Duẫn, cũng không tính là quá khoa trương, triều đình Kim Quốc lúc này đúng như lời hắn nói, lời nói hết sức có thể. Ngay cả Ngô ăn xin cũng làm sai chuyện gì cũng từng bị đại thần đánh trống. Sau khi hoàn thành công thần khai quốc của Nhan Hi Doãn, bài vị của nữ chân triều đình có thể tiến vào top mười, cũng không thèm để ý mấy câu thẳng thắn trong miệng. Chỉ là sau khi nói xong, lại nghiêm mặt, có chút hoài niệm.
"Thời viện chủ, ngươi biết không. Trận chiến ở Tây Bắc Võ Triều làm cho mỗ nhớ lại những chuyện xảy ra lúc đầu. Mấy năm trước, trong bộ lạc nếm trải sự ức hiếp của người khác, chúng ta sớm biết nhất định có một trận chiến, ra khỏi hiệu Hà điếm, khiến người ta hưng thịnh hơn mười vạn đại quân. Bên ta mang theo hơn ba ngàn binh sĩ, tiên hoàng dẫn chúng ta tập kích trong đêm, hào hùng mạnh mẽ, nhưng mà thân ở trong quân trận, biết rõ đối phương lúc có mười vạn người thì ngươi khó mà biết được..."
Y dừng lại một chút: "Tới bảo vệ trạm gác, sa đà bảy mươi vạn người, quân ta hai vạn. Nói ra, là nữ nhân thật sự không thể địch lại, là người dẫn đầu nội loạn. Nhưng thân ở chiến trường, ai không cắn răng tiến lên. Nói quân lược cấp bậc này, thực tế là, cho dù không có quân lược, chúng ta cũng chỉ có thể đi tới trước, chúng ta vốn không có gia sản, lui một bước, tất cả đều phải chết."
Nhan Hi Duẫn bình thản nói ra những lời này, nhưng cũng tự có trải qua đại trận, vượt qua sinh tử trầm ổn: "Lúc trước ta nói chuyện với mọi người, không thể khinh thường hán nhân, đáng tiếc, ta coi trọng bọn họ, hán nhân lại chưa bao giờ cho ta mặt mũi. Bây giờ cuối cùng có thể nói, hán nhân cũng có anh hùng, Thời viện chủ, cùng anh hùng, thiên hạ tranh phong, chúng ta có thể vinh quang theo."
"Cốc Thần đại nhân minh giám." Sắc mặt trắng đen kém lúc trước lập tức gật đầu yêu thích, một lát sau, chậm rãi nói: "Chỉ là Thí Quân, từ xưa khó có đại thành tựu, cho dù nhất thời lộ liễu, chỉ sợ cũng chỉ là một đóa hoa hiện ra, không thể lâu dài. Lúc này có cảm giác, hắn ở một góc hẻo lánh, thiên hạ tranh phong sợ là khó có tư cách."
Sau đó Nhan Hi Duẫn giơ tay gõ đùi, im lặng trong chốc lát rồi nở nụ cười: "Lúc đại nhân nói, đúng là không tệ... người đâu." Hắn gọi quan viên tới sau lưng: "Lần này trong đám nam nhân Bắc Thượng, tất cả hỏa dược, thợ hoa, bất luận bây giờ ở đâu, ta đều muốn hết."
"Vâng." Người nọ nhận lệnh, sau đó đi xuống.
Sau khi Nhan Hi Duẫn đứng dậy, đám người lập tức đứng lên theo, nhìn vài lần về phía đài cao, hắn quay người đi xuống. Lúc nào cũng đi theo bên cạnh, Hi Duẫn nghiêng đầu, hạ giọng nói chuyện với nhau, gió nhẹ mơ hồ truyền tới tiếng nói chuyện với nhau.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Võ Triều tái lập hoàng đế mới... Vô cùng thiếu khôn ngoan..."
"...Phạt võ... Đợi sang năm..."
"Tiểu Thương Hà và chủng loại, chiết gia... Ta muốn phái người..."
Cái tên này xuất hiện trong cuộc nói chuyện, có nghĩa là cuối cùng Ninh Nghị cũng bắt đầu dùng hình thức tương đối, rơi vào tầm mắt của những người này. Lời nói tuy nhẹ nhàng như mây gió, nhưng sau đó sẽ tạo thành ảnh hưởng, thời điểm này còn rất là hấp dẫn. Không bao lâu, một đám người rời khỏi phiến núi hoang này, dọc theo con đường trở về thành.
Kim, Thiên Hội bốn năm.
Đại đồng Tây Kinh, được xưng là Vân Trung phủ, sau khi Kim Quốc thảo phạt võ triều hai lần, lúc này đang nhanh chóng phồn vinh hẳn lên. Hắn là Đông Lộ Nguyên Soái phủ của Nhan Tông Hàn, Xu Mật Viện, không lâu trước đó, theo sự hy vọng của viện chủ phía Tây, Lưu Ngạn Tông đã qua đời, hạch tâm quân sự của Kim Quốc vốn bị chia làm hai đường đông tây giờ phút này đang nhanh chóng tập trung về phía Đại Đồng.
Số lượng nô lệ gia tăng bổ sung nhân khẩu cùng nhân lực lao động khi thời không thiếu, quý tộc và thương nhân tập trung lại mang đến vẻ phồn vinh của thành thị, mặc dù nơi đây vẫn là trọng địa quân đội trấn, thương nghiệp trong các thành thị quả thật cũng đã phát triển rất lớn.
Mỗi một thanh lâu ở nơi đây, lúc này ngươi đều có thể tìm được nữ tử quý tộc võ triều phía nam kỹ phụ, trong mỗi một gian cửa hàng, lúc này đều có một hai nô lệ bắt từ phía nam, mang theo dây thừng, đâm vào gò má., Bị buộc làm việc. Trước mắt, chính là thời đại nữ chân nhân chân chính vô địch thiên hạ, hơn nữa vẫn chưa mất đi ý chí tiến thủ. Tập trung tinh và nhân kiệt vào tòa thành trì này, nhưng đương nhiên, tam giáo cửu lưu, âm thầm cấu kết cùng giao dịch, cũng không có một khắc chân chính đình chỉ.
Tại một tiểu viện ở thành đông, có hai nhóm người đang gặp mặt.
"Mấy tháng trước, nhiều người đến rất nhiều, ngược lại là dễ nói, gần đây bắt đầu điều tra nghiêm ngặt, giá cả cũng cao hơn trước đây một chút." Nữ quan viên nghiêm trang nhận lấy vàng bạc trong tay đối phương, nhíu mày kiểm kê, trong miệng vẫn còn nói chuyện: "Huống chi ngươi muốn còn chuyên môn làm, tiếp theo tự nhiên có thể tìm được, chỉ là... Sợ lại tăng giá, đến lúc đó đừng trách ta không nói rõ ràng."
"Cái này đương nhiên." Nữ nhân mặc hoa phục trả tiền cười nói: "Chỉ cần Thất gia giúp ta kiếm được một phần kinh doanh kinh thành, tiền không thành vấn đề. Ừm, Thất gia, những khế văn này, không có vấn đề gì chứ."
"Đương nhiên không có, đều là quan khế, ngươi cứ ở trước mặt mà nhìn là được."
"Thất gia nói không thành vấn đề, liền không cần xem nữa." Nam tử mặc hoa phục bỏ văn khế vào trong ngực.
"Từ nơi này về kinh, bao ngươi vô sự, chỉ là ngươi đừng đi loạn." Đối phương nhíu mày, "Thành thật nói, đã thu tiền, ta mặc kệ ngươi làm gì. Những con heo này, ngươi dùng như thế nào, không chịu làm việc thì đánh, đánh chết rồi, tự Thượng Quan phủ nộp tiền. Nhưng nếu trên đường đi loạn, tránh kéo đến trên người ta. Nếu không phải thằng nhóc kia giới thiệu ngươi tới, ta sẽ không làm ăn với ngươi."
"Biết, Thất gia yên tâm. Sinh ý, làm ăn một lần rồi lại quen, lần này không có gì, lần sau mới có việc cần làm. Bây giờ là thời điểm tốt, ta sao lại cần mấy con heo nữa chứ."
"Ta thấy ngài cũng không phải người như vậy, ai, làm ăn Yên Hỏa thật sự tốt như vậy sao?"
"Thượng kinh khác với Tây Kinh, Tây Kinh một đám đại đầu binh, hiểu cái gì, liền biết quán trên thanh lâu, thượng kinh người thích đến náo nhiệt, buổi tối thả pháo hoa bùng nổ. Bên kia ta lúc trước có mấy thợ thủ công Liêu quốc, nhưng người khế đan sao so được với võ lâm, đó mới là chỗ biết chơi. Ngài xem đi, khoản tiền này ta muốn kiếm lớn."
"Tới phiên ngài kiếm tiền."
Hai bên nói xong, ha ha cười, sau đó lấy ra phía sau, xách mấy tên "nhưu tử" Võ Triều ra: Tất cả đều là thợ thủ công của năm võ triều, trên mặt đều bị chói chữ, có một người không biết đắc tội với ai, lúc này cũng bị đánh cho bầm mặt sưng mặt, cánh tay một người gãy ngang khuỷu tay, năm người bị dây xích đứng ở đó, quần áo lam lũ, ánh mắt đờ đẫn, da bọc xương.
Nam tử mặc hoa phục tỏ vẻ bất mãn với người cụt tay kia, nhưng không lâu sau vẫn nhận hàng. Hắn cùng năm tên thủ hạ áp giải năm tên nô lệ này rời khỏi viện, đi về phía đông thành thị, một nhóm mười một người, không lâu sau gặp nhau kiểm tra.
Buổi chiều, Nhan Hi Duẫn trở lại trong phủ, Trần Văn Quân phụng bồi tiểu thiếp thành thật nói chuyện một lát. Không lâu sau đó có người cầu kiến, chính là tướng lãnh được hắn an bài đi tập trung thợ rèn thuốc nổ. Nhan Hi Duẫn không tị hiềm, gọi người vào trong sân, tướng lĩnh này sau khi hành lễ với Trần Văn Quân, thấp giọng báo cáo với Nhan Hi Doãn: "Có vài chuyện kỳ quái..."
Sau khi Nhan Hi Duẫn nghe xong, ánh mắt ngưng trọng, một lát sau phất phất tay: "Biết rồi, tìm một chút." Tướng lĩnh tâm phúc kia đi ra ngoài, Nhan Hi Doãn đứng đó, lại trầm tư một lát, Trần Văn Quân tới: "Tướng công, có chuyện gì?"
"... Không sao." Nhan Hi Duẫn suy nghĩ một chút, cười lắc đầu: "Thằng hề nhảy nhót... Đúng rồi, gần đây võ triều xảy ra chuyện lớn, ta còn chưa nói với ngươi..."
Ánh chiều dần đỏ lên, trong sân có đủ loại cây hoa, tướng quân danh chấn thiên hạ ôm vợ của mình, nhẹ giọng nói. Vợ hắn ngẫu nhiên cười rộ lên, hai người rúc vào trong ánh chiều tà này hòa thành một hình cắt hạnh phúc.
Thân thể trần trụi...
Thành Duyên Châu cuối tháng bảy, một cảnh tượng náo nhiệt.
Lý Liên ngồi trên thềm đá bên cạnh quảng trường nhỏ, nhìn đám người cách đó không xa khóc lóc lóc lóc kể lể và kháng nghị. Thiết Thiên Ưng cải trang thành người bán hàng rong đứng bên cạnh hắn nhíu mày: "Ninh Lập bền bỉ, có chủ ý gì vậy..."
Cuối tháng sáu, sau trận chiến trên Đổng Chí Kiệt trải qua gần một tháng khuếch tán và phát tán, cả thiên hạ khiếp sợ. Lý Cơ ở trong tiểu Thương Hà vốn là tâm tang muốn bỏ đi, nghe tin tức này truyền đến, cả người hắn chấn động., Cũng bị chấn động đến tột đỉnh. Ở trong Tiểu Thương Hà, dùng ngữ khí này nói muốn phá vỡ nho gia, đầu tiên làm cho người ta có cảm giác là điên rồi, nhưng mà khi Hắc kỳ quân lấy một vạn người đánh sập hơn mười vạn Tây Hạ quân, trong tình thế nguy cấp này lấy sức một mình đoạt lại Tây Bắc đại thế, loại người điên này dù nói cái gì, cũng đều làm cho người ta không thể khinh thường.
Lý Liên Hậu không biết đánh bại hắn như thế nào, thậm chí còn không biết nên làm thế nào, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn quyết định đến xem. Từ đó về sau, trời xui đất khiến gặp phải Thiết Thiên Ưng, liền kết bạn mà đến.
Sau khi cướp lấy Duyên Châu, Hắc kỳ quân cũng cướp lấy lượng lớn lương thực thu hoạch nguyên bản của Tây Hạ quân, từ đó về sau bọn họ ở trong thành Duyên Châu làm ra chuyện cổ quái: Từng hộ tịch của bọn họ đã thống kê xong, tuyên bố mấy ngày nay, phàm là người tên trên hộ tịch, qua đây viết hai chữ "Hoa Hạ", liền có thể nhận lại một phần lương thực của một người.
Viết hai chữ, lương thực, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra tại khu vực Tây Bắc này, một số người mừng rỡ, nhưng đồng dạng, cũng có không ít người vốn sống ở nơi này, bọn họ vốn là phú hộ, chờ mong quan binh giết trở về., Khôi phục ruộng đất vốn của bọn họ, bây giờ vẻn vẹn chỉ biến thành một người lương thực định mức, làm sao có thể bằng lòng. Sau đó, những thân dân đại hộ này liền đề cử người tới, ý đồ liên hệ với quân Hắc Kỳ, đàm phán, quá trình này kéo dài mấy ngày, vẫn còn tiếp tục.
Trong mấy ngày nay, bên ngoài thành Duyên Châu quân nhu đã thu hồi thành Thanh giản, Chủng gia quân đánh hạ Nguyên châu, cờ đen chiếm Duyên Châu liền án binh bất động. Mà sau khi Tây Hạ vương Lý Càn Thuận đại bại, phần đông quân đội bắt đầu bắc phản kích., Không lâu sau đó, Lý Càn Thuận xuất hiện, cũng đang trên đường trở về quốc gia - đối với thủ tộc đứng đầu của bộ lạc mà nói, đã trải qua đại bại như vậy, Hoàng đế lại mất tích mấy ngày, lúc này chỉ đành trở về ổn định thế cục, đấu tranh với đông đảo thủ lĩnh.
Nhưng lúc trước đánh hạ thành Khánh Châu cùng một ít tiểu thành trấn khác, lúc này vẫn nằm trong sự khống chế của quân Tây Hạ. Mặc dù lúc này ở đây đều là một ít quân đội có sức chiến đấu không mạnh, nhưng quân bị giảm gia lực thoả đáng, thực lực gia đình không còn, muốn đánh hạ Khánh Châu vẫn không phải chuyện dễ dàng gì.
Tất cả mọi người giờ phút này cũng đều đang quan sát động tác của Hắc kỳ quân, nếu đội quân này thật sự là quân đội bức Khánh Châu, thể hiện ra chiến lực vô địch trước đây cùng với những hỏa khí mới hình, muốn phá tan những quân đội Tây Hạ này, tin tưởng tuyệt đối sẽ không là việc khó. Mà có thể có một lần chiến tranh quy mô như vậy, cũng có thể thuận tiện quan sát thế lực xung quanh thấy rõ thực lực chân chính của Hắc kỳ quân.
Nam tử tên là Lâm Hậu Hiên của Tây Hạ sứ giả chờ ở trong sân nhỏ. Không lâu sau, có người đến mời hắn đi vào, hắn liền một lần nữa nhìn thấy vị Thí Quân Giả vốn ở trong Tiểu Thương Hà.
Người này còn có vẻ trẻ tuổi lãnh đạo Hắc kỳ quân đang viết chữ trên bàn sách, Lâm Hậu Hiên nhìn lướt qua, câu nói kia mơ hồ là huynh đệ "Độc biến trắc tại đây, gặp nhau cười một tiếng, phía sau còn chưa viết xong, cũng không biết là viết cho ai. Lúc Lâm Hậu Hiên chắp tay bái kiến, đối phương ngẩng đầu gác bút lông, sau đó cười nghênh đón.
"Ha ha, Lâm huynh, lại gặp mặt rồi. Không cần đa lễ, mời ngồi."
"Bái kiến Ninh tiên sinh."
"Đã nói không cần đa lễ, ngồi đi, ta pha trà cho ngươi."
Ninh Nghị không ngồi, Lâm Hậu Hiên vẫn đứng như cũ. Không lâu sau, Ninh Nghị chỉ ngâm hai chén trà nóng rồi phất phất tay, đối phương mới ngồi xuống bên cạnh.
"Ta sẽ không quanh co lòng vòng nữa." Sau khi Ninh Nghị ngồi xuống bèn mở miệng nói: "Mấy tháng trôi qua, đã xảy ra một số hiểu lầm, chuyện không vui, bây giờ hai bên chúng ta đều không dễ chịu gì, dưới tình huống như vậy, Lâm huynh có thể tới, ta thật cao hứng."
Lâm Hậu Hiên trầm mặc một lát: "Hoa Hạ quân lợi hại, Lâm mỗ bội phục."
"Nhưng đối với những hiểu lầm này, ta có một cách nhìn không thành thục, Lâm huynh có muốn nghe không?"
"...Nguyện lắng tai nghe."
"Ta cảm thấy đây đều là lỗi của các ngươi."
"......."
Nghe được những lời này của Ninh Nghị, Lâm Hậu Hiên cau mày, hai mắt trợn trừng, có lẽ không biết biểu cảm ra sao nên đặt chén trà trong tay xuống.
"Là như vầy, Hoa Hạ quân chúng ta từ trước đến nay không nghĩ tới việc đánh giặc, mà muốn làm ăn, trước khi ngươi tới Tiểu Thương Hà, người của chúng ta vẫn luôn ở bên ngoài liên hệ với ngươi, cũng đã liên lạc với người của Tây Hạ các ngươi, ngươi tới đây là để cho chúng ta quy hàng., Nói cho ngươi người Hoa Hạ không theo ngoại bang, đây là nguyên tắc. Không theo ngoại bang, nhưng có thể hợp tác. Các ngươi quá bá đạo, nhất định phải phong tỏa chúng ta, còn phải liên hệ với nữ chân nhân, ngươi nói xem chúng ta có thể làm gì được không? Chúng ta chỉ cầu hòa bình cùng tồn tại, chưa bao giờ muốn đánh nhau, kết quả là biến thành cái dạng này..."
Lời nói của Ninh Nghị rất bình tĩnh, nhưng về sau ánh mắt của hắn đã bắt đầu trở nên nghiêm túc và lạnh như băng: "Nhưng cũng còn tốt, thứ mà chúng ta theo đuổi đều là hòa bình, tất cả mọi thứ đều có thể nói."