Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Đêm chiến đấu kết thúc, không có mộng.
Đau đớn thỉnh thoảng giảm, có bị thương hay không, vết thương nặng nề đã không còn quan hệ. Toàn thân đều không giống như chính mình, mới sáng sớm tháng bảy, tri giác dần trở về, là lúc toàn thân nóng hổi như lửa đốt, ngàn vạn con côn trùng lộn trong máu. Tới đêm nay, Mộng trở về.
Đó là tầm mắt trong ánh sáng hắc ám, địch nhân như thủy triều, mũi tên bay múa mà đến, cắt trên gương mặt không biết là lưỡi dao sắc bén hay là gió lạnh. Nhưng sắc trời hắc ám kia cũng không lộ ra vẻ ngột ngạt, chung quanh cũng có người, cưỡi chiến mã đang chạy vội, bọn họ cùng nhau tiến lên nghênh đón.
Có người múa mâu tung hoành, chém giết ở cách đó không xa, đó là một bóng người quen thuộc, bao nhiêu kẻ địch xung quanh xông tới cũng không thể nhấn chìm được hắn. Cũng có người vượt qua bên cạnh: "Tới ta đi."
"... Theo ta xông trận."
Sau khi nói chuyện đơn giản, bóng người xưa nay trầm mặc mang theo người dưới trướng xông ra ngoài, bên cạnh có lính cần cù của hắn, là một người trẻ tuổi hơi hoạt bát, khác với cấp trên của hắn, thích nói chuyện cũng thích cười, lúc này cũng chỉ là mím môi, ánh mắt như sắt đá.
"Chu Hoan, Tiểu Dư..."
Trong lòng hắn cảm thấy không đúng, kỵ trận như nước kia vọt qua bên cạnh hắn, xông về phía địch trận phía trước, một mực xông ra, đẩy ra vô số địch nhân...
Trong bóng tối, Lưu Thừa Tông ngồi dậy.
Tiếng vang trong lỗ tai như ảo giác: "Nên để ta..."
Trong lúc giật mình, bọn họ tựa hồ còn sống, vẫn đang xông về phía những địch nhân kia. Nhưng mà trong lều vải yên tĩnh giống như đáy giếng, hắn ngồi trên giường thật lâu. Người chết rồi, cuối cùng vẫn sẽ không tỉnh lại nữa.
Lưu Thừa Tông đứng dậy phủ thêm quần áo, vén rèm cửa từ trong trướng bồng ra ngoài, đám lính cần cù bên người muốn đi ra theo, đã bị ông ngăn lại. Tối qua chúc mừng đã kéo dài được không ít thời gian, nhưng lúc này trong doanh địa sáng sớm, đống lửa đã bắt đầu trở nên ảm đạm, bóng đêm thâm thúy mà yên tĩnh. Có vài chiến sĩ ngủ bên cạnh đống lửa., Lưu Thừa Tông đi qua phía sau lều, đã thấy một gã chiến sĩ ngồi dựa vào hòm gỗ còn thẳng tắp mở mắt, ánh mắt của ông nhìn về phía bầu trời đêm, không nhúc nhích, buổi tối ngày trước, một ít chiến sĩ cũng giống như vậy lẳng lặng chết đi. Lưu Thừa Tông đứng một lát, qua hồi lâu, mới thấy đôi mắt chiến sĩ kia chớp một cái.
Một gã chiến sĩ ngồi trong bóng râm, dùng mảnh vải lau chùi trường đao trong tay, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Binh lính phụ trách canh gác, đứng trên đống hàng hóa, vịn trường thương, không nhúc nhích, ánh mắt của hắn nhìn về bóng tối thâm thúy nơi xa, giống như đang thất thần.
Đêm nay, không biết có bao nhiêu người trong cơn buồn ngủ mở mắt ra, sau đó thật lâu không cách nào ngủ say.
Hắn đi tới khu lều của đám viên bị thương, nhưng không vào trong, tiếng rên rỉ thống khổ từ bên trong truyền ra, cũng có người bồi hộ ngẫu nhiên đi lại. Đây có thể là nơi không yên tĩnh nhất trong toàn quân doanh. Đi ra khỏi khu vực này, trong bóng tối bên ngoài cũng có động tĩnh.
Mùi máu tanh truyền đến, bóng người và đuốc chuyển động ở nơi đó. Trên miệng bên này có lính canh đứng yên, Lưu Thừa Tông đi qua nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Báo cáo. Một bầy sói đến rồi, người của chúng ta đi ra ngoài giết, bây giờ ở đó lột da lấy thịt."
"Thịt sói không dễ ăn a."
"Mọi người nghĩ đi, lần này người của Tây Hạ đến, mặc dù bị đánh tan, nhưng lương thực ở Tây Bắc này, chỉ sợ số lương thực còn lại cũng không nhiều, thứ có thể ăn được luôn càng nhiều càng tốt."
Lưu Thừa Tông nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, binh lính xa xa bay lên đống lửa, có người cầm trường đao, cắt da bụng sói, trong ánh lửa chiếu ra hình cắt, còn có người thấp giọng cười nói.
Hắn nhìn mấy lần rồi quay đầu rời đi.
Phía chân trời bóng tối có màu xanh đen, cũng có binh lính sớm đi ra, bên cạnh hỏa trường đốt cháy thi thể, một ít binh sĩ ngồi trên bãi đất trống, tất cả mọi người lặng yên không một tiếng động. Không biết từ lúc nào, La Nghiệp cũng tới, huynh đệ dưới trướng hắn cũng có không ít đều chết trong trận đại chiến này, trong giấc mộng đêm đó của hắn, chắc hẳn cũng có anh linh bất diệt xuất hiện.
Có người đi qua, trầm mặc cầm lên một nắm tro cốt, bỏ vào trong túi nhỏ. Cá đỗ trắng dần dần sáng lên, trên Nguyên Dã, Tần Thiệu Khiêm trầm mặc ném tro cốt vào trong gió, cách đó không xa, Lưu Thừa Tông cũng cầm một nắm tro cốt bay ra, để cho bọn họ bay lên giữa trời đất này.
"Sau ngày hôm nay." Có người gọi tên Nguyên Dã: "Ngươi và ta đều ở cùng nhau!"
Sáng sớm này, mọi người đều dựa vào phương thức của mình để gửi gắm nỗi niềm thương cảm trong lòng. Sau đó lại một lần nữa nắm chặt trường đao trong tay, bọn họ hiểu được: Trận chiến này, chúng ta thắng lợi.
Tĩnh Bình hai năm cuối tháng sáu, hơn chín ngàn Hắc Kỳ quân đánh tan tổng đại quân Tây Bắc mười sáu vạn đại quân, vùng đất Tây Bắc vang lên trận chiến đầu tiên khiến thiên hạ khiếp sợ.
Thân thể trần trụi...
Nguyên Châu, hơn sáu ngàn gia quân đang xuôi nam, một đường ép về phía thành Nguyên Châu. Buổi sáng tháng bảy, quân đội ngừng lại.
"Lý Càn Thuận vội vàng thu lương thực, cũng vội vàng xua đuổi một vạn Hắc kỳ quân, khó coi đầu đuôi. Nguyên Châu lưu lại, không phải tinh binh. Phiền phức thật sự là Lý Ất chôn ở phía sau chúng ta. Bọn hắn binh lực gấp mấy lần ta, lại có kỵ binh. Nếu có thể bại, Lý Càn Thuận tất nhiên sẽ đau lòng, chúng ta chính có thể thừa cơ lấy Nguyên Châu."
Trên chiến mã có chấm lãnh đạm địa đồ, trầm giọng nói mấy câu này. Năm nay hắn bốn mươi sáu tuổi, Nhung Mã nửa đời, nam hai lần từ con cái ngã xuống. Gia quân của hắn liên tục bại vong, sau khi Thanh giản thành bị phá., Chủng gia càng là mộ tổ bị đào, chủng gia tây quân danh chấn thiên hạ, bây giờ chỉ còn lại sáu ngàn, hắn râu tóc bạc trắng, cả người giống như bị các loại sự tình quấn lấy bỗng nhiên già đến 20 tuổi. Bất quá, lúc này trong quân trận, hắn vẫn có khí thế trầm ổn cùng đầu óc thanh tỉnh như trước.
Lý Càn thuận một đường truy đuổi, hắn suất lĩnh chủng tàn quân này không ngừng gián đoạn, đợi đến khi đại quân Lý Càn Thuận chủ lực đông quy, hắn mới xem như thoáng có được cơ hội thở dốc. Đại quân Tây Hạ đi theo phía sau còn có số lượng một vạn hai ba, tướng lĩnh Lý Ất chôn cũng là trọng tướng của hoàng tộc Tây Hạ.
Phó tướng Tây Quân cau mày: "Muốn mai táng Lý Ất, có lẽ tạm thời có thể thực hiện được, nhưng bây giờ chúng ta chỉ còn lại nhiều người như vậy, nếu còn muốn chiếm Nguyên Châu, tổn thất không nói, sau khi Lý Càn Thuận đuổi đi cờ đen, nhất định đại quân sẽ ép tới, đến lúc đó chỉ sợ không còn sức để tái chiến. Sao không nhân cơ hội này trước tiên nghỉ ngơi, chiêu binh mua ngựa rồi mới hành động mạo hiểm."
Liếc nhìn hắn một cái: "Chỉ cần chữ Tây quân vẫn còn, đi tới chỗ nào Lý Càn Thuận sẽ không tới. Quân đen kia thiếu lương thực, đánh hạ Duyên Châu vẫn biết tiến thủ, chúng ta có cơ hội này, còn chần chờ gì nữa. Chỉ cần có thể gây thêm chút phiền toái cho Lý Càn Thuận, đối với chúng ta chính là chuyện tốt., Chiêu binh mãi mã, có thể vừa đánh, vừa vẫy. Hơn nữa quân đội cờ đen kia hung hãn như vậy, đối mặt với Thiết diều hâu mà cũng dám đối đầu trực diện, chúng ta đánh với lá cờ của chủng gia này, nếu ngay cả châu này cũng không lấy được, chẳng phải sẽ khiến người ta cười hả?"
Nhiều năm qua, hào khí của các gia tộc phía Tây mây khô, mặc dù bại trước trận trước của Nữ Chân, nhưng khí thế như vậy còn chưa tán đi. Hoặc có thể nói, chỉ cần chủng gia vẫn còn, hào khí như vậy sẽ không phai nhạt. Sau đó mọi người bắt đầu thương nghị đấu pháp và phần thắng được chôn cất Lý Ất, thương lượng được phân nửa, trinh sát tới.
—— Lý Ất chôn đại quân đông lui.
"Đông lui?" Các tướng lĩnh nhíu mày: "Là muốn cố ý bố trí mê trận, đi vòng công kích chúng ta?"
"Hắn muốn đi vòng trở lại chỗ nào..."
"Lập tức phái người theo dõi bọn họ..."
"Lệnh toàn quân đề cao cảnh giác..."
Sự tình khác thường tất có điều bất thường, đều là người đã trải qua chiến trận, mọi người bắt đầu làm tốt đề phòng, ngươi một lời ta một câu, suy đoán ý đồ chiến lược của đối phương. Cứ thế gần nửa canh giờ, có một trinh sát đã đến.
"Lý Ất mai táng có động tác gì rồi!?"
" Đổng Chí Cương báo cáo chiến đấu..."
Một lát sau, bầu không khí kỳ dị bao phủ nơi này.
"Đây là... Từ đâu truyền tới thứ gì..."
Tin tức truyền vào trong chủng gia quân, trong lúc nhất thời không ai tin, mà cùng một tình báo cũng đang hướng đông, hướng về phía bắc, hướng nam theo các phương hướng khuếch tán, khi truyền vào gia quân xuôi nam., Chờ đợi nó, trong bầu không khí quỷ dị là hai chữ "chân thực" bùng nổ. Tinh Dạ Bắc của thám tử loan gia, buổi chiều ngày hôm nay, đưa tình báo tương tự vào tay. Chiến mã lập tức trầm mặc một lát, không nói gì. Chỉ có cách gần hơn một chút, phản hồi nhanh chóng.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Ngoài thành Khánh Châu, trên mã đội chậm rãi mà đi, nữ tử quay đầu lại: "Ha ha, mười vạn người..."
Tiếng cười của nàng có chút điên cuồng: "Mười vạn người..."
Nửa tháng, một đao bổ ra từ hướng đông bắc sơn, chém nát tất cả cản ở phía trước. Thủ đoạn của người nam nhân kia, ngay cả nhận thức cơ bản của người khác, đều phải quét ngang hầu như không còn. Nàng vốn cảm thấy, cái kia kết thành nhiều chướng ngại ở chung quanh Thương Hà, nên là một cái lưới lớn mới đúng.
Vốn nàng cũng cảm thấy, dựa vào Điền Hổ, dựa vào thế lực của Điền Hổ, một ngày nào đó, con hổ lớn này sẽ tạo ấn tượng sâu sắc cho hắn. Nhưng vào lúc này, khi nàng tưởng tượng ra cảnh tượng hổ vương ngăn cản trước mặt đối phương, đột nhiên cảm thấy...không có lực lượng...
"Mười vạn người..."
....
Đầu tháng bảy sơ khai, đông đảo tin tức đã được đẩy ra hoàn toàn ở vùng đất tây bắc. Đội ngũ có thể chiết khấu tới gần Thanh giản thành, lúc hắn quay đầu lại nhìn đội quân phía sau mình, lại đột nhiên cảm thấy thiên địa có chút thê lương.
Đội quân không đến vạn người kia dùng một kích tàn nhẫn đến cực điểm đã đánh tan hơn mười vạn người của Tây Hạ. Khi một nhánh quân đội như vậy xuất hiện trên mặt đất Tây Bắc, vị trí của mình nên đặt ở nơi nào...
Bên ngoài thành Nguyên Châu, ánh mắt lạnh lùng nhìn tòa thành cách đó không xa, trong lòng hắn cũng có tâm trạng tương tự. Đội quân phản nghịch của Thí Quân kia đã làm đến mức độ này...
Đã kéo dài một đoạn thời gian ở Thanh Mộc trại, ngày hôm nay, tiếng hoan hô cực lớn từ cửa trại lan tràn ra, sôi trào cả tòa sơn cốc. Một bên sơn cốc, có một căn phòng được sắp xếp bởi một người có thân phận đặc thù. Trên mặt có một cô bé mặt sẹo nhanh chóng chạy băng băng trên đường phố nhìn như đơn sơ: "Tam gia gia! Tam gia gia!"
Ở gian phòng bên cạnh, từng người Tô gia sắc mặt kinh nghi, mê hoặc thậm chí không thể tin, châu đầu ghé tai.
"Tiểu Thất." Thần sắc già nua, Tô Việt hơi có vẻ uể oải ngồi trên xích đu, híp mắt, đỡ cô bé đang chạy tới: "Sao vậy? Nhanh vậy à?"
"Tam gia gia tam gia gia tam gia gia... " Tiểu cô nương hoa chân múa tay vui sướng, bắt đầu kích động nói lại tin tức kia, lão nhân đầu tiên là mỉm cười, sau đó mỉm cười, trở nên trầm tĩnh, nghiêm túc, đợi đến khi tiểu cô nương nói xong một lần, hắn đưa tay vuốt nhẹ đầu tiểu cô nương, sau đó nghiêng tai nghe tiếng hoan hô trong đám mây. Hắn giơ tay nắm lấy quải trượng, run run chậm rãi đứng lên.
Từ việc Ninh Nghị tạo phản, Tô thị nhất tộc bị cưỡng ép di chuyển đến tận đây, trên mặt Tô Việt ngoại trừ lúc đối mặt với mấy đứa trẻ, cũng không còn cười nữa. Hắn cũng không hiểu Ninh Nghị, cũng không hiểu Tô Đàn Nhi, chỉ là đối với những tộc nhân hoặc sợ hãi hoặc quở trách, lão nhân lại càng có vẻ trầm mặc., Là nơi mà cả đời vị lão nhân này chưa bao giờ nghĩ tới, bọn họ ở đây một năm. Trong thời gian này, không ít người Tô gia còn bị quản thúc và hạn chế, lúc này được nữ chân nhân uy hiếp Thanh Mộc trại ở phía bắc, bầu không khí trong trại nghiêm nghị, không ít người Tô gia cũng đang lén thương lượng chuyện khó mà thấy được.
Lão nhân nhìn thấy, lão biết bọn họ ngu xuẩn, nhưng đứa trẻ mà lão coi trọng nhất đã gia nhập vào hàng ngũ tạo phản, lão còn có thể có cái gì để nghĩ nữa đây. Như vậy, chỉ có đến lúc này, Tiểu Thất luôn đi theo bên cạnh Tô Việt nhìn thấy trên người lão nhân đột nhiên xuất hiện khí tức không giống ngày xưa.
Hắn chậm rãi đi về phía trước, đi tới ven đường, sơn cốc có hình thang, nơi này có thể nhìn thấy đám người phía dưới, càng thêm rõ ràng tiếng hoan hô kia. Lão nhân gật đầu, lại gật đầu, chống gậy, một lúc lâu sau, tiểu cô nương mới nghe được thanh âm khàn khàn từ trong gió núi truyền đến.
"Rất giỏi..."
"Con rể Tô gia ta... rất giỏi..."
"Tam gia gia..."
Tiểu cô nương đi qua, giữ chặt tay của hắn...
Thân thể trần trụi...
Tiểu Thương Hà, buổi chiều, bắt đầu mưa rồi.
Lão nhân bước nhanh đi trên đường núi trơn trượt, quản sự đi theo cầm dù, cố gắng dìu hắn, bị hắn đẩy ra. Một tay hắn cầm tờ giấy, vẫn luôn run rẩy.
Viện tử giữa sườn núi ở ngay phía trước, lão nhân cứ như vậy bước nhanh đi vào, từ trước đến giờ trên khuôn mặt nghiêm túc của lão dính nước mưa, bờ môi khẽ run lên. Ninh Nghị đang đứng dưới mái hiên thấy mưa to xuất thần, mắt thấy đối phương tiến đến, đứng dậy.
"Tả công, có chuyện gì mà vội vàng như vậy."
"Người của ngươi, người của ngươi..." Trái lại đưa tờ giấy kia qua, đây là tình báo Tả gia đưa tới, hắn cũng không chút do dự giao ra. "Người của ngươi, một vạn người, đánh bại mười vạn đại quân Tây Hạ. Các ngươi đánh bại mười vạn đại quân Tây Hạ..."
"Đúng vậy." Ninh Nghị nhận lấy tin tình báo, cầm trên tay gật đầu. Hắn không nhìn —— hiển nhiên cái hắn cần biết đầu tiên hắn sẽ biết.
"Lão phu vốn là lo lắng, ngươi đem người của ngươi tất cả đều gãy bên ngoài đầu, không thể tưởng được... Không thể tưởng được các ngươi có thể làm được bước này. Ngươi, các ngươi cứu toàn bộ Tây Bắc..."
Lấy tính tình mà nói, Tả đoan Hữu từ trước đến nay là một lão nhân nghiêm túc lại có chút cực đoan, hắn cực ít khích lệ người khác. Nhưng vào giờ khắc này, hắn không keo kiệt để tỏ vẻ tán dương cùng kích động đối với chuyện này. Ninh Nghị liền gật gật đầu, thở dài, khẽ cười cười.
"Đúng vậy, ta... nguyên bản cũng đang đoán bọn họ có làm được hay không. Thật tốt, bọn họ làm được."
Tả Hữu liên tục gật đầu, hắn đứng dưới mái hiên, nhìn mưa một chút, lại nhìn Ninh Nghị, khẽ nhíu mày: "Người trẻ tuổi, thoải mái muốn cười to. Ngươi thắng rồi, còn giả bộ gì với lão già ta!"
Ninh Nghị nở nụ cười, hắn nhìn trái ủng hộ, mỉm cười chốc lát: "Bị chết rất nhiều người. Ta không nhìn báo cáo chiến đấu cũng biết tất nhiên đã chết rất nhiều người."
"Có kẻ nào thắng không phải người chết?"
"Bọn họ đều là người tốt, người có giá trị, cũng là... người có tư cách sinh tồn." Ninh Nghị nhìn cơn mưa to này, nói: "Có mấy người coi thường người khác bằng người, ta chưa bao giờ cho là như vậy, giữa người và người có gấp mười lần., Sự chênh lệch gấp trăm lần, có ba sáu chín bậc. Lão nhân gia người cứ nói, thứ ta dạy trong con sông nhỏ kia, chưa chắc đã là trí tuệ, ta đồng ý. Nhưng có thể làm binh sĩ, đánh bạc mạng sống của mình, làm tới mức này, đạt được thắng lợi như vậy. Đáng lẽ bọn họ phải là người có tư cách sinh tồn."
Tả Đoan nhìn về phía trước, cũng gật đầu: "Điểm này, lão phu cũng đồng ý."
"Ví dụ như những kẻ tầm thường, cả đời trôi dạt theo dòng nước, đao đồ tể chưa tới mức đáng mừng, đao đồ tể gia thân, ta cũng chưa bao giờ cảm thấy tiếc hận cho bọn họ bao nhiêu. Sống trên thế gian, phải trả giá đắt vì sinh tồn của mình, những người này phải trả giá lớn, nhưng mà... mới càng khiến người ta cảm thấy thương tâm. Bọn họ là người sống sót nhất. Nếu tất cả mọi người trên đời có thể như vậy, hoặc là... bao nhiêu người làm được, bọn họ đều có thể không cần phải chết."
Tả Đoan nhíu mày.
"Cho nên ta cao hứng vì thắng lợi, đồng thời cũng cảm thấy đau lòng. Ta cảm thấy cái đau lòng này cũng là chuyện tốt."
Mưa rào rào rào, giọng nói của Ninh Nghị rất bình tĩnh, trình bày suy nghĩ phức tạp và đơn giản này. Trong phòng bên cạnh, Cẩm Nhi thò đầu ra: "Tướng công." Mắt thấy Tả Hữu ở bên trái, có chút ngượng ngùng hạ thấp giọng: "Đã thu thập xong đồ đạc rồi."
"Ngươi muốn đi ra ngoài..." Tả Hữu mắt trái nhìn bên kia, chốc lát gật đầu nói: "Cũng đúng, các ngươi thắng, muốn tiếp nhận Duyên Châu... "
"Không nhất định." Trước sân nhỏ có một tiểu đội vệ sĩ đang tập kết trong mưa, cũng có xe ngựa, Ninh Nghị nghiêng đầu nhìn những người này tụ tập: "Đã đánh thắng, người liều mạng nên có thời gian nghỉ ngơi."
Y nói: "... Đây là thời điểm âm mưu quỷ kế dơ bẩn ra trận."
Nghe Ninh Nghị nói, lão nhân hơi nhíu mày...
Tháng bảy, quân cờ đen trèo lên hành trình trở về Duyên Châu, trong vùng Tây Bắc, rất nhiều quân đội Tây Bắc đang hỗn loạn chạy trốn theo các phương hướng khác nhau, trong vòng mấy ngày Tây Hạ Vương mất liên lạc, có mấy đội ngũ đã lui về phòng tuyến Hoành Sơn, một ít quân đội cố thủ thủ. Nhưng sau đó không lâu, Tây Bắc nổi lên lửa giận đã lâu, bởi vì mười vạn đại quân kia bộc phát mà tan tác.
Sự kiện Tây Hạ Nam bị trừ khử vẫn còn một khoảng thời gian rất dài. Trong tiểu Thương Hà, phản nghịch lớn nhất sau khi thắng lợi của Hắc Kỳ quân rời núi, đi về hướng Duyên Châu vào tháng bảy, sáu mươi dặm., Đã tiếp cận hệ thống tân hoàng của Ứng Thiên Phủ, nhận được tin tức từ Tây Bắc. Sau một năm giết chết Quốc quân triều Võ đương đình, một vạn Võ Thụy doanh phản loạn ở Tây Bắc hỗn loạn chém ra một đao, một kích này, đánh tan toàn bộ quốc lực của Tây Hạ.
Thiên hạ sắp nghiêng, mới có quần ma loạn vũ. Thời đại hỗn loạn nhất sắp đến rồi.