Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Dần dần ngã về phía tây, trong một rãnh núi bên cạnh Đổng Chí Tỳ Hưu bay lên từng làn khói bếp, lá cờ của ngôi sao dưới đáy đen phấp phới, có ngọn cờ dính máu tươi, huyễn hóa ra từng chấm nước bẩn đỏ thẫm, trong khói bếp có bầu không khí trầm ổn tiêu điều.
Ngẫu có người nhìn trộm đến, cũng chỉ dám ở xa xa trong bóng tối yên lặng dò xét, sau đó nhanh chóng rời xa, giống như là tiểu thú trên người Đổng Chí Kiệt lén lút.
Đội ngũ giết ra từ trong dòng sông Thương Hà đã bị thôn tính. Mấy ngày trước, đội ngũ Thiết Tiêu Tử lao về phía bọn họ như đâm đầu vào vực sâu, ngoại trừ một số ít người bại trận, tính mạng những kỵ sĩ còn lại hầu như bị chôn vùi trong một lần công kích, bây giờ gần như nửa Tây Bắc đều bị tin tức này chấn động.
Mười vạn đại quân của Tây Hạ Vương ở bên này đẩy mạnh, nhìn như ổn trọng nhưng kì thực có chút ý vị không tình nguyện.
Mọi người sợ hãi vật không biết.
Ở viễn châu sau khi nghe nói về việc này, còn không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào, các gia quân dưới trướng hắn chỉ còn có mấy ngàn, đã không thể tạo nên sóng gió quá lớn. Nhưng ở phía Đông Bắc, phủ châu quân đông bắc, đã bắt đầu có động tĩnh.
Một mặt lại phái người xác nhận tin tức giống như Thiên Phương Dạ đàm, một mặt là chỉnh quân chờ xuất phát, đồng thời cũng phái sứ giả đi cả đêm chạy tới Tiểu Thương Hà trong núi. Những chuyện này, Hắc kỳ quân đóng ở chỗ Đổng Chí Dương còn không biết, Tây Hạ quân cũng không rõ lắm. Nhưng cho dù biết, đó cũng không phải là chuyện quan trọng nhất.
Quan trọng nhất vẫn là hướng đi của đám quân cờ đen này.
Dùng một vạn người từ trong núi lao ra, không đến hai ngày đột phá Duyên Châu, sau đó chuyển đến Tây Tiến, đánh một trận hủy diệt Thiết diều hâu ngay tại chỗ. Binh khí mạnh hơn nữa cũng có tổn hại, cũng có mệt nhọc trên thân thể và tinh thần. Bọn họ nếu quay đầu chạy trốn hoặc phái sứ giả đàm phán, đều rất bình thường, nhưng vấn đề là, hai manh mối này, hiện giờ đều chưa từng xuất hiện.
Nghĩ theo hướng điên cuồng nhất, đội quân này không hề nghỉ ngơi, một đầu hướng trung tâm mười vạn đại quân lao tới, cũng không phải là không có khả năng.
Khả năng này khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Ngoài mấy dặm, Đổng Chí Kiệt xuất hiện một trận đại chiến tại hiện trường, thi thể còn sót lại phơi nắng giữa mùa hè, hóa thành một vùng địa ngục mục nát đáng sợ. Dãy núi bên này, Hắc kỳ quân đã ở lại tu hành bốn ngày, đối với người nhìn trộm ở ngoại giới mà nói, bọn họ yên tĩnh như cự thú. Nhưng đang ở trong nơi đóng quân., Thương nhân trải qua quá trình tu dưỡng thì đã khôi phục đại khái, lúc này binh lính có thương thế hơi nặng cũng đã khôi phục năng lực hành động. Mỗi ngày, các binh sĩ còn phải lao động thích hợp - tới phụ cận đốn củi, nhóm lửa, phân cách và nướng thịt ngựa.
Hai ngàn bảy trăm diều hâu, trên chiến trường trực tiếp chết trận không đến một nửa, sau đó hai ba trăm kỵ sĩ chạy mất, có gần năm trăm kỵ sĩ đầu hàng sống sót, những người còn lại hoặc là ở chiến trường thanh lý hàng rào, hoặc là giết chết từng người trong lúc dọn dẹp hàng rào. Chiến mã chết ít, nhưng bị thương nhiều, còn có thể cứu được đa số. Thiết diều hâu cưỡi ngựa đều là ngựa tốt, khôi ngô cao lớn., Một số người có thể trực tiếp cưỡi ngựa, một số người dù bị thương nhẹ, sau khi dưỡng thương vẫn còn có thể dùng để chở đồ vật, đã chết rồi, rất nhiều người bị chém trở về ngay tại chỗ, để lại các loại chiến mã bị thương thế ép phải chịu khổ vài ngày. Trong thời gian bốn ngày này, từng người đều đã bị giết chết từng người một.
Năm trăm người đầu hàng cũng bị cưỡng chế chấp hành công tác của đồ tể này. Những người này có thể trở thành Thiết diều hâu, đa số là hạng quý tộc đầu đảng, cả đời làm bạn với chiến mã, đợi đến khi muốn cầm đao nhọn giết chết chiến mã, có người không hạ thủ được, lúc đó người hạ xuống sẽ bị một đao chém, cũng có người phản kháng, cũng bị một đao chém ngã trên mặt đất.
Quân tâm đã tan, quân nhu đã lạnh binh sĩ, cho dù có thể cầm đao phản kháng nhưng dưới tình huống có phòng bị cũng có uy hiếp có hạn — người phản kháng cũng không nhiều. Binh lính Hắc kỳ quân trước mắt không có lòng dạ đàn bà, binh sĩ Tây Hạ đối xử với dân chúng Tây Bắc như thế nào trong mấy ngày này., Không chỉ là trong lời tuyên truyền của người tuyên truyền, bọn họ một đường tới đây, nên nhìn cũng đã thấy. Thôn trang bị thiêu hủy, bị ép phải thu gặt lúa mạch, trưng bày thi thể hoặc xương trắng ở ven đường, sau khi tận mắt nhìn thấy những thứ này, đối với quân đội Tây Hạ bắt làm tù binh, cũng chỉ là một câu nói.
Dám phản kháng, rất tốt, vậy ngươi chết ta sống!
Mà những tù binh này cũng cảm nhận được sự kiên quyết này. Là kiên quyết chứ không phải cuồng nhiệt, thời gian mấy ngày qua, toàn bộ quân nhân trong nơi trú quân làm, nhìn như giết ngựa, ngày ngày ăn uống cũng là thịt ngựa, nhưng bọn họ thực sự làm lại không phải là như vậy, mà là: Sát Thiết diều hâu, ăn ngựa của bọn họ.
Về bước tiếp theo, binh lính Hắc kỳ quân cũng có nghị luận, nhưng đến ngày hôm nay, mới càng trở nên chính thức hơn. Bởi vì thượng tầng muốn thống nhất ý kiến của tất cả mọi người, trước khi đại quân Tây Hạ đến, xem ra mọi người muốn đánh hay muốn giữ lại, thảo luận cùng đưa ra một cái quyết nghị. Sau khi tin tức này truyền đến, rất nhiều người bất ngờ.
Ví dụ như sau khi nhận được tin tức này, Hầu Ngũ hôm nay xử lý thịt ngựa khiến cho một thân máu tanh liền sửng sốt: "Ta còn cho rằng chúng ta chờ ở đây là muốn đánh Lý Càn Thuận đấy... Sao còn cần thảo luận nữa sao?"
"Đúng vậy." Bọn người Mao Nhất Sơn cũng ngốc nghếch gật đầu.
"Sao lại không thảo luận?" Doanh trưởng lệnh từ từ cau mày: "Mười vạn đại quân Lý Càn Thuận, hai ngày là tới, không phải nói sợ hắn. Nhưng đánh Duyên Châu, đánh Thiết Diêu Tử hai trận, chúng ta cũng có tổn thất, bây giờ bảy ngàn đấu mười vạn, cũng không thể tự đại xông tới! Đánh hay là đi, coi như đi, coi như là đi., Hoa Hạ quân chúng ta có hai trận chiến này, cũng đã danh chấn thiên hạ, không mất mặt! Nếu muốn đánh, vậy đánh thế nào? Các ngươi còn muốn đánh nữa hay không, ý chí đủ kiên quyết, thân thể chịu không nổi, bên trên cũng phải biết chứ, mình là người kiên định nhất! Lớp nào cũng xếp hàng các lớp, tối nay phải thống nhất ý kiến, sau đó mới chắc chắn được."
"Đương nhiên phải đánh rồi." Có người giơ tay lên nói: "Ta có lời muốn nói, các vị..."
"La điên, ngươi có chuyện gì thì chờ nói! Đừng có tới quấy rối vào lúc này!" Từ Lệnh Minh một chưởng vỗ tướng lĩnh trẻ tuổi tên La Nghiệp này về: "Còn nữa, có thể nói chuyện, có thể thảo luận, không được cưỡng ép đặt suy nghĩ này lên đầu người khác, La lão điên, ngươi để ý cho ta."
Không lâu sau, toàn bộ quân doanh trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Cách bên này hơn ba mươi dặm, mười vạn đại quân đẩy mạnh, kinh động khói bụi che kín bầu trời, trước sau lan tràn tinh kỳ trên đường lớn mênh mông nhìn lại cũng không thấy giới hạn.
Lần này đi theo bản trận, phần lớn là tinh binh của Tây Hạ quốc, từng đội từng đội từng đội cường nỗ quân, điều khiển khí cụ bắn đá hỉ hả, chiến lực cao cường bắt giữ quân, mấy ngàn quân vệ đóng quân như Thiết diều hâu cùng với con cháu quý tộc tạo thành, cùng với một số ít tinh kỵ trọng lượng nhỏ, bảo vệ đại trướng của Lý Càn Thuận. Chỉ cần một trận thế mênh mông cuồn cuộn như vậy cũng đủ khiến sĩ khí của binh sĩ trong đó tăng vọt.
Mà thủ lĩnh các bộ tộc cao tầng của Tây Hạ, lần này đều theo quân đội, Thiết Tiêu Tử tồn vong đại biểu cho lợi ích của tất cả mọi người. Nếu không thể nghiền nát đội quân đột nhiên xuất hiện này trước đại trận, sau khi cả nước xuôi về nam sẽ trở nên vô nghĩa, tất cả đồ vật nuốt vào trong miệng đều bị đẩy ra ngoài.
Không ai có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện như vậy.
"... Đối phương thế tới hung hãn, binh lực tuy không đủ vạn người, nhưng chiến lực cực cao, không thể khinh thường. Nếu như đối phương vẫn có tâm cơ, muốn đàm phán, chúng ta có thể đàm phán trước. Nhưng nếu muốn đánh, lấy binh pháp mà nói, lấy tốc độ đánh chậm, lấy ít kích nhiều, đối phương nhất định sẽ xung kích vương kỳ!"
Hai ngày họp quân lược này, đại tướng A Sa dám không tiện phỏng đoán động tác của đối phương. Tây Hạ Vương Lý Càn thuận nghiến răng nghiến lợi.
"Bảy ngàn người đấu với ta mười vạn, nếu bọn chúng dám tấn công trẫm, trẫm có thể tiếp bọn chúng cũng không sao!"
"Bệ hạ dũng mãnh, mạt tướng kính nể. Nhưng binh pháp đang muốn dùng sức mạnh đánh yếu, bệ hạ chính là chủ Tây Hạ, không nên dễ dàng bị liên quan. Cánh quân này từ trong núi giết ra, trong hai trận chiến, có nhiều mưu đồ kỳ lạ, chúng ta cũng không thể phớt lờ, một khi tiếp chiến, chính là đang lấy ưu thế binh lực., Tiêu hao nhuệ khí, cũng nhìn xem bọn họ có hậu chiêu hay không. Đối phương nếu không có kỳ mưu, quân ta gấp mười, tự nhiên có thể bình định đối phương dễ dàng, nếu thật sự có mưu kế, mười vạn đại quân bên ta, cũng không sợ hắn. Bởi vậy mạt tướng đề nghị, một khi tiếp chiến, không thể tiến lên, chỉ thủ kín là thượng. Dù sao vết xe đổ của Thiết Diên Tử..."
A Sa dám không ngần ngại, ý chí của đối phương có chút tăng lên để tiêu diệt uy phong của mình, nhưng đây chỉ là cuộc thương nghị của giới cao tầng, lại có trường hợp của Thiết Tiêu Tử trước mặt, lời nói của hắn cũng đại biểu cho thái độ của rất nhiều người. Bởi vậy, mặc dù cảm thấy ủy khuất, càng đến gần Hắc Kỳ quân, phòng ngự của đại doanh Tây Hạ càng thêm nghiêm mật. Đến ban đêm, tầng tầng bảo vệ đại doanh đèn đuốc kéo dài ra, giống như một bức tường cực lớn được mọi người nâng trăng, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
Đêm hôm ấy, không đợi được bất kỳ sứ giả đàm phán nào, rất nhiều người đều biết chuyện này rất khó xử.
Lúc này, cách xa Giang Ninh mấy ngàn dặm, trên phố chợ một cảnh tượng bình an bình hòa, cao tầng chính đàn thì đã có động tác: Khang Vương phủ, hai ngày này liền muốn lên bắc.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Đối với quốc đô mà nói, đương nhiên lúc này Hộ Đô Ứng Thiên Phủ là lựa chọn tốt hơn so với Giang Trữ. Cho dù nữ chân nhân đã đánh cho phía bắc Hoàng Hà thành một cái sàng, dù sao cũng chưa chính thức chiếm lĩnh. Dù sao cũng không đến mức để tân hoàng triều Võ Triều một lần lên ngôi, muốn ném tất cả Hoàng Hà, thậm chí cả Bắc, Bắc, Trường Giang đi.
Nữ chân nhân này đã cướp được một lượng lớn tài phú trong hai trận chiến lúc trước, nô lệ còn chưa tiêu hóa hết, hiện nay chính quyền mới đã loại bỏ "Thất Hổ", nếu tân hoàng đế, tân quan viên có thể trấn tỉnh lại, tương lai chống cự nữ tử, thu phục lại đất, cũng không phải là không có khả năng.
Đương nhiên, những người chân chính quyết định đặt hạch tâm chính quyền cho Ứng Thiên, cũng không chỉ là vương gia nhàn tản thường ngày như Khang Vương - Chu Phàm, dùng phương thức mạnh mẽ thúc đẩy bước này, còn có rất nhiều lực lượng sau lưng Khang Vương phủ.
Ý chí của Thành Quốc công chúa chính là một bộ phận trọng yếu trong đó. Trong lúc này, nam hạ nghênh đón tân hoàng Tần Ngọc, hoàng tiềm thiện, Uông Bác Ngạn cùng mấy quan viên nhiều lần du thuyết về đám người Chu Ngọc, Khang hiền, cuối cùng đã quyết định việc này. Đương nhiên, đối với chuyện như vậy, cũng có người không thể lý giải được.
"... Định Đô Ứng Thiên, ta căn bản không nghĩ ra, vì sao phải xác định Đô Ứng Thiên. Khang gia gia, ở chỗ này, người có thể đi ra ngoài làm việc, Hoàng tỷ có thể ra ngoài làm việc, đi Ứng Thiên sẽ như thế nào, ai lại không nhìn ra chứ? Những quan lớn kia a., Căn cơ của bọn họ, tông tộc đều ở phía bắc, bọn họ không bỏ được đồ vật ở phía bắc, quan trọng nhất là bọn họ không muốn quan viên phía nam dậy, lục đục với nhau ở giữa, ta đã thấy rõ. Thời gian gần đây, Giang Trữ là một bãi nước đục!"
Quân Vũ đang sắp trở thành thái tử ở trong thư phòng của Khang Hiền lớn tiếng nói chuyện, lòng đầy căm phẫn. Một mái tóc đã bạc, nhưng ánh mắt vẫn rõ ràng như cũ Khang hiền ngồi ở trên ghế nhìn hắn, uống một ngụm trà, nghe hắn la hét.
"... Thật sự là vì nước vì dân ta không muốn nói, quốc gia đều phải chết, tất cả đều tranh nhau đoạt, cân nhắc có nên do mình định đoạt hay không, quốc gia giao cho bọn họ? Tên Tần Ngọc kia nhìn qua thì đại nghĩa lẫm liệt, ta thấy hắn không phải hạng tốt lành gì! Khang gia gia, ta không hiểu rõ. Hơn nữa..." Người trẻ tuổi hạ thấp thanh âm, "Hơn nữa, Ninh Nghị..., Trong vòng ba năm, tất cả các phía Bắc của Trường Giang đều không có, giờ khắc này, càng nên lui về phía nam mới đúng. Tác phường của ta cũng ở bên này, ta không muốn đến khi Ứng Thiên đi tạo thêm một cái nữa. Khang gia gia, Khổng Minh Đăng kia, ta đã có thể khiến hắn bay lên, chỉ là còn chưa đủ để chở người... "
"Ta thấy ngươi chính là vì tác phường kia mà." Khang hiền mỉm cười, trầm ngâm một lát. "Ngươi còn trẻ, thông minh, nhưng cũng nên nghe qua nước chí thanh thì không có cá, người ta quan sát thì không có đạo lý gì. Những quan lớn này, sau lưng đương nhiên đều có lợi ích của chính mình, người từ Trường Giang đến Bắc., Người ở phía bắc Hoàng Hà đương nhiên cũng có lợi ích của mình, vì những lợi ích này, cũng chính là vì quốc gia này. Quan lớn cũng như vậy, giảng lợi ích không có nghĩa là gian thần, ngược lại không nói đến lợi ích, có thể mới thật sự có vấn đề."
Ông lão rót một chén trà: "Võ triều nam bắc, côn bằng đi tới mấy ngàn dặm, lợi ích có lớn có nhỏ, trong một mẫu ruộng phía nam Nhạn Môn quan trồng lúa mạch, đó chính là lúa mạch của võ triều ta. Võ triều chính là loại lúa mạch này, lúa mạch cũng là nơi này, nông dân trồng lúa mạch ở nơi đó bị cướp mất., Nhà bị đốt, võ triều của hắn cũng sẽ bị đốt. Ngươi há có thể nói hắn là vì lúa mạch, không phải là vì võ triều ta chứ? Quan lớn dân nhỏ, đều là như thế, nhà ở nơi nào, thì ở nơi đó, nếu thật sự là không cần cái gì, không sao cả, võ triều với hắn tự nhiên cũng không sao cả."
"Ngươi là tác phường, người ta làm lúa mạch, làm quan vì gia tộc mình ở phương bắc đều là chuyện tốt. Nhưng sợ là bị mù mắt." Ông lão đứng lên, đưa chén trà cho hắn, ánh mắt cũng nghiêm túc: "Tương lai nếu ngươi muốn làm thái tử, thậm chí vì quân, ánh mắt không thể thiếu. Hoàng Hà ở phía bắc là khó thủ, ai cũng có thể bỏ nam trốn, duy chỉ có hoàng đế là không thể. Đó là nửa quốc gia, không thể vứt bỏ, ngươi là người Chu gia, cần phải dùng hết toàn lực, giữ vững thời khắc cuối cùng."
"Nếu không thủ được, chúng ta sẽ đi chịu chết sao?"
"Chưa từng làm, làm gì có chuyện tuyệt đối!?" Khang hiền trừng mắt liếc hắn một cái, "Nếu thật có chuyện Biện Lương, đến lúc đó có thể trốn được sao, nhưng chỉ cần còn một chút khả năng, chúng ta tự nhiên phải đem hết toàn lực. Ngươi nói sư phụ ngươi, nhiều chuyện như vậy, hắn có từng kể khổ không? Nữ chân lần đầu công thành, hắn vẫn ngăn cản được. Hắn nói Trường Giang thất thủ phía bắc, đó cũng không phải chuyện tất nhiên, chỉ là phỏng đoán mà thôi."
Đây là lần đầu tiên Khang hiền ở trước mặt Quân Vũ nhắc tới Ninh Nghị, Quân Vũ vui vẻ hẳn lên: "Vậy, Khang gia gia, người nói, tương lai nếu cháu thật sự lên làm hoàng đế, liệu có thể gọi sư phụ trở thành sư phụ nữa hay không..."
"Câm miệng!" Khang hiền trách mắng: "Hôm nay ngươi nhắc tới một câu, ngày khác đừng nhắc tới nữa. Hắn giết vua làm loạn, thiên hạ cùng địch, người họ Chu không thể hòa giải cùng hắn! Ngày khác nếu ngươi lộ ra loại tâm tư này trước mặt người khác, Thái tử đều không được hưởng!"
"Ta còn chưa nói mà..."
"Ta còn không biết đứa nhỏ này." Khang hiền nhìn hắn, thở dài, sau đó hơi nhíu mày, vươn tay vỗ vai hắn: "Quân Vũ à, ngươi là một đứa trẻ thông minh, từ nhỏ đã thông minh, đáng tiếc trước đó không ngờ ngươi sẽ trở thành thái tử., Có một số người dạy chậm một chút. Nhưng nhìn nhiều rồi lại cẩn thận suy nghĩ, ngươi có thể thấy rõ ràng. Ngươi muốn ở lại Giang Ninh, vì tác phường này của ngươi cũng vì thế lực phủ công chúa phía nam, cảm thấy dễ làm việc hơn. Ngươi ấy, còn muốn trốn mưa dưới mái hiên phủ công chúa, nhưng thật ra, ngươi đã thành thái tử rồi."
"Trở thành thái tử, ngươi muốn biến thành mái hiên của người khác, để người khác trốn mưa. Ngươi nói những quan lớn này đều vì lợi ích của mình, không sai, nhưng ngươi là thái tử, tương lai là hoàng đế, giải quyết bọn họ, vốn là vấn đề của ngươi. Trên đời này có một số vấn đề có thể tránh được., Có một số vấn đề, sư phụ của ngươi, ông ta chưa từng kể khổ, thời cuộc gian nan, ông ta vẫn đánh bại oán quân ở Hạ thôn, cửu tử nhất sinh, cuối cùng đường không đi được, ông ta một đao giết hoàng đế., Sau khi giết hoàng đế rất phiền phức, nhưng hắn trực tiếp đi tới Tây Bắc. Thế cục bây giờ, hắn ở trong núi bị Nam Bắc kẹp, nhưng Khang gia gia đánh cược với ngươi, hắn sẽ không ngồi chờ chết, không lâu sau, hắn tất có động tác. Đường hẹp, chỉ có thể đi, không đi được, người đã chết. Chỉ đơn giản như vậy thôi."
"Tương lai ngươi trở thành Thái tử, trở thành Hoàng đế, đi không thông, chẳng lẽ ngươi còn có thể giết chính mình hay sao? Bách Quan đánh lôi đài với ngươi, bách tính đánh lôi đài với ngươi. Kim Quốc đánh lôi đài với ngươi, đánh không lại, đơn giản là đã chết. Trước khi chết, ngươi phải tận lực đánh., Ngươi nói bách quan không tốt, nghĩ biện pháp khiến bọn họ biến thân, nghĩ biện pháp để bọn họ làm việc nha. Thực phiền toái, giết từng người bọn họ, giết tới mức thi sơn huyết hải nhân lăn lộn, đây cũng là hoàng đế mà. Làm việc quan trọng nhất là kết quả và trả giá, nhìn rõ là làm, cái giá nên trả là trả, không có gì lạ."
Khang hiền phất phất tay, lời nói còn vang vọng trong phòng, Quân Vũ có chút sững sờ, lập tức nhìn thấy lão nhân thở ra một hơi, mỉm cười hiền lành: "Những thứ này, ngươi nhớ kỹ là được. Khang gia gia không thể đi theo các ngươi lên bắc, đi tới Ứng Thiên, tương lai cũng không biết còn có thể gặp lại hay không. Nhưng thiên hạ này à, đáng yêu, rất nhiều người, làm Hoàng đế, ngươi phải tìm một con đường sống cho bọn họ, đương nhiên, cố hết sức là được."
Quân Vũ sửng sốt một lát: "Con nhớ rồi. Thế nhưng, Khang gia gia, người không cảm thấy nên hận sư phụ sao?"
"Quân tử chi giao, giao chính là đạo, đồng đạo thì đồng đạo, đạo khác nhau thì bất tương vi mưu. Còn về phần hận không hận, sư phụ ngươi làm chuyện không hận, đem mạng đi ra, làm cái gì cũng đường đường chính chính. Một lão già như ta, đời này cũng không biết còn có thể không thể lại nhìn thấy hắn, có cái gì đáng hận. Chỉ là có chút tiếc mà thôi, lúc trước ở Giang Ninh, cùng đánh cờ với nhau, trong lòng hắn suy nghĩ, lý giải quá ít."
Lão nhân dừng một chút, sau đó hạ thấp thanh âm: "Sư phụ ngươi làm việc giống như lão Tần, rất trọng hiệu quả. Ngươi từng bái hắn làm sư phụ, những quan viên triều đình kia chưa chắc không biết. Bọn họ vẫn đẩy phụ thân ngươi làm đế, có một phần quan hệ với phủ công chúa Thành Quốc, nhưng trong chuyện này, chưa chắc không nhìn trúng ngươi, nhìn thấu phương pháp làm việc của sư phụ ngươi. Theo ta được biết., Khi sư phụ ngươi ở Biện Lương, phương diện hành sự, người hắn từng dùng qua, có chút đã đi rồi, có chút đã chết, cũng có lưu lại, lẻ tẻ. Thái tử tôn quý, là mái hiên tốt đẹp. Ngươi đi Ứng Thiên, phải nghiên cứu cách thức, không sao cả, cũng không nên lãng phí thân phận này của ngươi..."
Ánh mắt Quân Vũ sáng bừng lên, liên tục gật đầu, sau đó lại nói: "Chỉ là không biết sư phụ đang bị vây khốn bên phía Tây Bắc kia, bây giờ thế nào rồi."
Hắn an bài một ít người thu thập tin tức về Tây Bắc, nhưng dù sao cũng không thành hệ thống. Tương đối mà nói, mạng lưới tin tức của phủ công chúa Thành Quốc linh thông hơn nhiều, lúc này Khang hiền có thể không chút khúc mắc nói đến Ninh Nghị, Quân Vũ liền thừa cơ nói bóng nói gió một phen, bất quá, sau đó lão nhân cũng lắc đầu.
"Đường xa trên trời cao, Tây Bắc thế cục rối tinh rối mù, tin tức bên kia, Khang gia gia há có thể biết rõ. Bây giờ còn chưa truyền ra động tác của đám phản tặc kia. Chỉ là Tây Hạ, Kim Quốc hai mặt vây quanh, Tây Bắc hơn phân nửa bị luân hãm, thật không dễ chịu chút nào..."
Lão nhân thở dài, Quân Vũ cũng gật đầu. Thiên ly khai phủ Thành Quốc công chúa, trong lòng còn có chút tiếc nuối. Lúc này Khang hiền cố nhiên coi hắn như thái tử truyền thụ, nhưng trong lòng hắn đối với dục niệm làm thái tử, thực sự không quá mãnh liệt, ngược lại, đối với tình huống làm xưởng trong tay, ở Tây Bắc Ninh Nghị xa xôi, hắn càng cảm thấy hứng thú.
Không lâu sau, Khang Vương đô đăng cơ, thiên hạ chú ý. Tin tức tiểu thái tử phải nối đuôi nhau mà đến được biết, ở phía tây bắc ngày hôm nay, đã theo tiểu Thương Hà xuất binh, trong lôi đình kịch liệt, bị quấy đến long trời lở đất, mà lúc này, đang là một cơn chấn động lớn nhất vào buổi tối hôm trước, vô số dây cung đã kéo căng tới cực điểm, vừa chạm vào đã phát tác.
Chạng vạng tối của tiểu Thương Hà.
Ninh Nghị đang ngồi trong thư phòng, nhìn ra ngoài sân nhỏ, cha mẹ Mẫn Sơ Nhất dẫn theo tiểu cô nương, đang nói một tình cảnh thỏ thượng môn màu xám trắng xen kẽ.
nông nhân khổ sở không thích ăn ngôn từ, Ninh Hi cùng Mẫn Sơ Nhất bị thương trong lúc bắt thỏ, quan hệ cùng tiểu cô nương không lớn, nhưng hai người vẫn cảm thấy là con gái nhà mình gây họa. Trong suy nghĩ của bọn họ, Ninh tiên sinh là đại nhân vật rất giỏi, bọn họ ngay cả tới cửa cũng không dám. Mãi đến khi ra ngoài bắt được một con thỏ rừng khác, mới có chút khiếp đảm dẫn nữ nhi tới cửa xin lỗi.
Thân hình hơi gầy nhưng tinh thần Tô Đàn Nhi đã khá lên, tiếp đãi bọn họ, sau đó đem thương thế đã khỏi hẳn, Ninh Hi đùa giỡn với tiểu cô nương.
"Cuộc sống trong tương lai có lẽ sẽ không quá dễ chịu. Tướng công nhà ta nói, con trai phải gánh vác được, tương lai mới có thể gánh vác được. Mẫn gia ca tẩu tẩu, con gái các người rất hiểu chuyện, chuyện trong núi, nó hiểu nhiều hơn so với Ninh Hi, sau này để Ninh Hi đi chơi cùng, không sao cả."
Hắn thu hồi ánh mắt, cúi đầu công tác bên bàn, qua một lát, lại cầm lấy vài phần tình báo trong tay nhìn một chút, sau đó buông xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thất thần.
Hắc kỳ quân phá Duyên Châu, Hắc kỳ quân là Đổng Chí Dương Phá Thiết Mãng Tử, hiện giờ quân đội đang hạ trại bên cạnh Đổng Chí Kiệt chờ đợi mười vạn đại quân Tây Hạ. Những tin tức tình báo này, hắn đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Hôm nay Tả Hữu tới, còn hỏi chuyện này. Ông lão là nho giả của lão phái., Một mặt có tâm tình xanh xao, mặt khác lại không tán đồng thái độ cấp tiến của Ninh Nghị, tiếp đó, đối với việc một đội quân có thể đánh nhau mai táng ở bên ngoài, hắn cũng có chút sốt ruột. Tới đây hỏi thăm Ninh Nghị có nắm chắc và hậu thủ hay không, Ninh Nghị thật ra cũng không có.
Chỉ có khả năng suy diễn chiến thuật mới có hạn, đầu tiên suy đoán về quân tâm đều là mơ hồ. Nếu nói trận chiến ở Duyên Châu vẫn còn đang trong suy diễn và nắm chắc, thì trận đối đầu của Đổng Chí Tiêu Tiêu cũng chỉ có thể nắm chắc đại khái một chút. Hắc kỳ quân mang theo đạn pháo, hỏa dược., Chỉ có thể ước lượng tương lai có cơ hội gặp phải Thiết diều hâu, nếu như chiến cuộc lúc trước không kịch liệt, đại pháo và hỏa dược giấu ở nơi mấu chốt này. Mà sau cuộc chiến Đổng Chí Kiệt, suy tính trước kia của hắn đã mất đi ý nghĩa.
Bảy ngàn người đối trận mười vạn, nghĩ tới một trận chiến diệt Thiết Tiêu Tử uy hiếp to lớn, mười vạn người này tất có phòng bị, sẽ không còn khinh địch, bảy ngàn người gặp phải sẽ là một khối xương cứng. Lúc này sĩ khí quân tâm quân doanh của Hắc Kỳ quân có thể chèo chống bọn họ đến nơi nào., Ninh Nghị không thể nào đánh giá được. Sau trận chiến ở Duyên Châu, Thiết Tiêu Tử tan tác quá nhanh, chưa từng gặp phải quân đội Tây Hạ nào đã tạo thành thế tuyết lở, điều này cũng rất tiếc nuối.
Hạ Tây Hạ có hơn mười vạn binh sĩ có thể chiến đấu, vẫn có ưu thế áp đảo Tây Bắc như cũ, sau khi Thiết diều hâu bị tiêu diệt, bọn họ sẽ không rút lui. Một khi Hắc kỳ quân rút lui, ngược lại bọn họ sẽ tiếp tục công kích Duyên Châu, thậm chí công kích Tiểu Thương Hà, với thực lực gia tộc này, xem ra hai nhà này cũng không thể dùng chủ lực làm quyết định của mình đối với Tây Hạ.
Những thứ tổng hợp này, lúc này đối với tiền tuyến, Ninh Nghị đã không còn là người quyết sách, y cũng chỉ có thể hơi khẩn trương, tin tức tiếp theo là chiến, là thắng hay bại, hoặc là muốn vận dụng Thanh Mộc trại: Đây là một nơi kinh doanh lâu dài, bên ngoài đã bị thế lực phụ cận thẩm thấu thành cái sàng, có chút mẫn cảm: Cái này phải đưa thái độ của nữ chân nhân vào khảo nghiệm của các thế lực xung quanh. Đó chính là một chiến lược mới.
Nhưng nói tóm lại lần này xuất kích, Ninh Nghị bên trên đại thể rất thỏa mãn, Phá Duyên Châu, Phá Thiết diều hâu, đều chứng minh quân tâm và chiến lực của Hắc kỳ quân đã đạt tới trình độ cực cao. Mà vẻ hài lòng này lại mang theo chút tiếc nuối., So sánh ngang nhau, nữ chân nhân ra khỏi cửa sông, ba ngàn bảy mươi vạn, hộ bộ binh, hai vạn phá bảy mươi vạn, còn chưa có khí giới và chiến pháp công thành hoàn chỉnh, nửa ngày công phá kinh thành -- bọn họ không có thuốc nổ.
Lúc này Hắc kỳ quân Hoa Hạ này đã đạt tới trình độ gì, sĩ khí có thật sự vững chắc không thể phá vỡ, cao hay thấp hơn so với nữ chân nhân. Đối với những điều này, Ninh Nghị không ở tiền tuyến vẫn có chút ít nghi hoặc và tiếc nuối.
Thật ra như lời ủng hộ bên trái, nhiệt huyết và cấp bậc không có nghĩa là có thể hiểu được đạo lý, có thể đem tính mạng đi ra ngoài, không có nghĩa là mở ra dân trí. Cho dù là niên đại hắn sống qua đời kia, tri thức phổ cập không có nghĩa là có trí tuệ, chín phần mười người trở lên, trên yêu cầu tự chủ cùng trí tuệ của mình, cũng tức là đối lập vấn đề thống nhất nhân sinh quan với thế giới, đều không thể qua ải, huống chi là ở thời đại này.
Phá trừ nho gia, thay đổi một số thứ, nhét vào một số thứ, cho dù nói năng hùng hồn cỡ nào, mỗi bước tiếp theo của hắn cũng đều nơm nớp lo sợ. Chỉ vì đường đã bắt đầu đi, nên không thể quay đầu lại.
Hắn sầu lo tình huống tiền tuyến một hồi, sau đó lại cúi đầu, bắt đầu tiếp tục ngày hôm nay cãi vã cùng Tả Đoan Hữu dẫn dắt tới.
....
Hắc kỳ quân đóng quân, Thiết diều hâu tù binh Thác Cát bị áp giải từ trong lều vải đi qua, xung quanh huyên náo ồn ào, hắn dùng khả năng dùng ngữ lực không thuần thục cố gắng nghe, còn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Trước khi bị áp giải, hắn còn nhỏ giọng nói với đồng bạn bị bắt của mình chuyện có thể xảy ra tiếp theo, đội quân cổ quái này đàm phán cùng với Vương sư Tây Hạ, bọn họ có thể sẽ được trả về, sau đó có thể bị trừng phạt, vân vân...
Không lâu sau đó, hắn mới vui mừng một trận, ngạc nhiên trùng kích, hiểu được đã phát sinh chuyện gì và có thể xảy ra.
"... Xuất Tiểu Thương Hà là vì sao? Đánh Duyên Châu, đánh Thiết diều hâu là vì sao? Bây giờ rút đi, Lý Càn Thuận thở hồng hộc, một đường đuổi tới Duyên Châu, mọi người đuổi theo chúng ta hay sao? Bây giờ là cơ hội duy nhất, đánh hắn! Ta không phải nói cơ hội này rất dễ nắm bắt, không phải Lý Càn Thuận rất dễ đánh, mười vạn con heo cũng không dễ giết. Nhưng nếu làm được, huynh đệ chúng ta chết vô ích."
"... Trước khi đi Ninh tiên sinh đã nói gì? Tại sao chúng ta phải đánh, bởi vì không còn khả năng khác! Không đánh thì chết. Hiện tại cũng vậy thôi! Cho dù chúng ta thắng được hai trận, tình huống cũng vậy. Hắn còn sống, chúng ta chết, hắn chết, chúng ta còn sống!"
"... Nói cho các ngươi biết, hai ngày sau, mười vạn đại quân, đầu Lý Càn Thuận, ta muốn có nó!"
"... Đánh như thế nào? Vậy còn không phải đơn giản sao? Ninh tiên sinh đã nói, chiến lực không giống các loại, chiến pháp tốt nhất chính là xông thẳng bản trận, chúng ta chẳng lẽ muốn giết theo mười vạn người, chỉ cần cắt đầu Lý Càn Thuận, mười vạn người thì sao?"
"... Có phòng bị? Có phòng bị sẽ không đánh sao? Các ngươi chỉ muốn đánh cho địch nhân không phòng bị!? Có phòng bị, chỉ có thể xông lên..."
"...Nói mạnh ai mà không biết, nói mạnh ai không biết! Đối đầu với mười vạn người, cũng không cần phải đánh như thế nào? Chia ra, hai bên, hay là ba đường, có nghĩ tới không? Người Tây Hạ chiến pháp, binh chủng khác chúng ta, cường nỗ, khinh kỵ, đa hỉ, gặp phải đánh thế nào, làm thế nào đánh, địa hình tốt nhất, chẳng lẽ không cần nghĩ nữa sao? Nếu mọi người ở đây, ta nói cho các ngươi biết, ta mang người đi, đám tù binh kia, từng người từng người một hỏi..."
"... Vị huynh đệ này, Tây Hạ này là người nào? Không muốn chết thì giúp ta một chút..."
Trước khi bị kéo ra bãi đất trống, tin tức Thác Cát đang bị sóng triều nghênh đón trùng kích có chút hoảng hốt, hoàng đế bệ hạ mang mười vạn đại quân giết tới - hắn nhìn tình cảnh giống như dạ hội thịt nướng: Đối mặt với mười vạn đại quân đánh tới, đội quân không đủ vạn người này, hưng phấn đến quá mức.
Bọn họ đang thảo luận, không phải đang chạy trốn sao?
Hắn ngắm nhìn bốn phía, trong ánh lửa trại, vô số tiếng nghị luận xa xa vẫn còn vang, giữa mảnh đất trống nhỏ lều vải này, từng người một giống như một người điên mặc quân trang bình thường, đang nhìn hắn.
"... Nói chuyện a, vấn đề đầu tiên, các ngươi vui vẻ gặp địch, bình thường làm thế nào mà đánh được?"
....
Gió mạnh thổi qua mặt đất mênh mông phía Tây Bắc. Ngày hè sắp trôi qua.
Sáng tháng sáu mươi chín, mười vạn đại quân Tây Hạ nhổ trại ở phụ cận, đẩy mạnh tới biên giới của Đổng Chí Kiệt, chậm rãi tiến vào phạm vi giao chiến.
Một trận chém giết mãnh liệt nhất, theo mặt trời mùa thu hàng lâm.