Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tiếng hô giết như nước thủy triều, tiếng vó ngựa ầm ầm cuốn lên, tiếng rống giận dữ, tiếng chém giết, các loại âm thanh kim loại tấn công nhau sôi trào trên chiến trường to lớn.
Màu đen, bụi mù màu xám phiêu đãng trong không trung, trong không khí tràn ngập mùi đáng sợ, kỵ binh thiết giáp trong khoảng cách gần đột nhiên phát lực, thương trận ở phía trước nghênh đón, trường thương cùng chiến mã vặn vẹo theo tiếng kim loại chà xát, thuận theo khe hở đâm vào mũi thương đâm vào thân thể thiết giáp đâm vào thân ngựa., Chiến mã mang theo một lượng lớn mùi máu tanh, đau đớn xoay chuyển, trong thương trận có người ngã xuống, kỵ sĩ lập tức vung giáo dài trong tay, xẹt qua gương mặt con người, cũng có trọng chùy vung vẩy đến, một tiếng ầm vang lên, đầu chiến mã hung hăng gõ vào đầu chiến mã, chiến mã mang theo huyết tương khuynh đảo trên mặt đất.
Trong tiếng kèn lệnh, tiếng nổ vang lên quy mô lớn, kéo dài liên miên, gần như lay động toàn bộ đại địa. Cột khói cực lớn bay lên bầu trời.
Lập tức, Hắc kỳ quân như thủy triều vây quanh tấn công.
Trận chiến trên Đổng Chí Kiệt từ hồi nổ vang đã không cho Thiết Tiêu Tử bao nhiêu thời gian lựa chọn. Sau khi cải tiến thuốc nổ có uy lực cực lớn đã phá vỡ suy nghĩ tác chiến vốn có thể dùng được, hai tiếng pháo ban đầu được bắn ra., Sau khi chịu tổn thất cực lớn, kỵ binh trọng thương mới kịp phản ứng. Nếu trong chiến dịch bình thường, Thiết diều hâu bị tổn thất mở rộng tới chín trăm đến sáu trăm, đối phương chưa từng tan vỡ, Thiết diều hâu nên cân nhắc rồi rời khỏi., Nhưng lần này, tiền trận chỉ thoáng tiếp địch, tổn thất cực lớn khiến người ta cơ hồ không thể nào lựa chọn tiếp theo, khi muội ghìm đại khái nhìn rõ ràng thế cục, hắn chỉ có thể thông qua trực giác, trước tiên lựa chọn.
Hắn ta đưa ra lựa chọn.
Trong khoảng thời gian này không có bất cứ mệnh lệnh nào, Thiết diều hâu các bộ chỉ có thể tiếp tục xung phong.
Lúc này đội kỵ binh đã tổn thất rất lớn, nhưng đối với thương vong có thể xác nhận vẫn chưa từng đi vào trong lòng mỗi kỵ binh. Không lâu sau, Thiết Tiêu Tử như cơn sóng dữ trào tới chỗ pháo trận., Hơn một trăm cánh pháo lúc này tiến hành đợt công kích thứ ba vội vàng. Tự khai chiến chưa tới thời gian uống cạn một chén trà, Thiết diều hâu xông trận uy lực cực lớn hiện ra, nó xé rách phòng ngự bản trận pháo, thân ảnh thiết kỵ cọ qua.
Trên mặt đất, kỵ binh chạy như bay, kỵ binh nhẹ nhàng do Thường Đạt dẫn đầu vốn đã có ý niệm xông lên, nhưng khi nhìn thấy trung tâm kỵ binh đột phá, rốt cuộc quyết định quấy rầy nhau cùng kỵ binh Hắc kỳ.
Sau đó, trước mắt tất cả mọi người, toàn bộ pháo trận bị bạo tạc kéo dài bao phủ xuống, khói đen lan tràn, đất rung núi chuyển.
Từ lúc khai chiến đến giờ, từng đợt nổ mạnh, khói bụi tô điểm toàn bộ chiến trường như cơn ác mộng, thiết kỵ bị đánh trúng, chiến mã chấn động, va chạm lẫn nhau, tình huống mất đi sức chiến đấu liên tục phát sinh. Nhưng với tư cách đội quân tinh nhuệ nhất Tây Hạ, Thiết diều hâu vẫn lấy năng lực xông trận cường đại của mình hoàn thành một lần đột phá, cũng chỉ một lần đột phá mà thôi.
Làm đạn pháo trong lúc kỵ binh truy sát kéo theo một ít đạn pháo tán loạn ra ngoài biên giới chiến trường, hơn hai trăm cái trong rương gỗ đặt trên toàn bộ trung trận lần lượt nổ tung, khói đen lan tràn tựa như sóng biển tăng vọt nuốt hết tầm mắt của tất cả mọi người. Cùng lúc đó, tiếng kèn trầm thấp dần dần sáng rõ, trước đó di chuyển sang hai bên sườn hắc kỳ quân phát động tổng công.
Trong vụ nổ liên tục, tiểu đội kỵ binh trên chiến trường cơ bản đã mất đi tốc độ. Bộ binh từ xung quanh lan tràn đến, một số người đẩy mạnh ngựa lao về phía trước, ném vào trong đội ngũ., Một số kỵ binh bị ép bay tới lảo đảo, Thiết diều hâu định đột phá vòng vây trong khoảng cách gần: Bọn họ là tinh anh của người Tây Hạ, mặc dù bị phân cách nhưng lúc này vẫn có được ý thức chiến đấu và chiến lực không tệ, chỉ có sĩ khí đã rơi vào đáy vực lạnh buốt. Lúc này một đội quân cờ đen đã mất đi tác dụng xây dựng vẫn có thể không ngừng chiến đấu.
Thỉnh thoảng thiết kỵ phản kháng lại đẩy người ta bay vào trong vũng máu. Trường thương cùng gai sắt, cự ngựa cũng lật đổ chiến mã, nện trọng chùy lên thiết giáp nặng nề, phát ra tiếng vang đáng sợ. Thân thể bên trong hầu như bị chấn đến nát bét, mỗi một con chiến mã ngã xuống, huyết tương đậm đặc liền mãnh liệt tuôn ra từ phía dưới.
La Nghiệp dẫn binh sĩ dưới trướng thúc ngựa từ chối soái kỳ quân địch điên cuồng xông tới, vừa mới đi qua trận địa nổ tung tràn ngập bụi đất và khói bụi, chợt có tàn kỵ Liệt Giáp xông ra từ trong bụi đất, nghênh đón những người tiến lên đầu tiên., Câu liêm thương theo sát phía sau đâm đâm đâm, câu mã đùi ngựa, thiết chùy binh tùy thời chờ trọng chùy đánh ra, thỉnh thoảng cũng có binh lính hắc kỳ vì không thể phá phòng mà bị trường mâu đối phương chém lật.
Cuối cùng, thực lực chân chính của đối thủ lúc này bắt đầu xuất hiện, song phương giống như sắt thép cứng rắn va chạm vào nhau!
Một bên chiến trường, Thường Đạt suất lĩnh hai ngàn bảy trăm khinh kỵ binh liều chết phát động công kích về hướng bên này. Không lâu sau, thưa thớt tiếng nổ mạnh lại lần nữa vang lên, hai ngàn khinh kỵ của Hắc Kỳ quân đồng dạng phóng nhanh tới đối phương, hai đội kỵ binh như trường long giao chiến bên cạnh, chém giết nhau...
Chiến long Vu Dã, huyết huyền hoàng. Máu tươi đậm đặc nhuộm đỏ cả mặt đất.
Gần nửa canh giờ sau, một trận chiến quyết định toàn bộ Tây Bắc thế cục, liền đến hồi kết thúc.
Thân thể trần trụi...
Gió bão tuyết mặc dù đã thổi qua mây mù, đội ngựa thỉnh thoảng chạy qua nguyên dã dưới mây đen. Trên mặt đất phụ cận Khánh Châu Tây Bắc, binh sĩ Tây Hạ phân bố khắp nơi, cảm thụ được khí tức mưa gió sắp tới.
Trong những binh lính này, một bộ phận vốn đóng giữ bản địa, giám sát các nơi thu lương thực, một bộ phận bởi vì đại loạn Duyên Châu, tướng lĩnh Tây Hạ cổ vũ bỏ mình, bỏ chạy tán loạn về phía tây. Mã đội là nhanh nhất, sau đó là bộ binh, sau khi gặp đồng bạn, bị thu giữ lại.
Binh lính tán loạn phủ đầy vẻ hoảng sợ trong ngọn núi kia. Nhiều nơi tiền tuyến mặc dù chưa truyền tin tức tiếp địch, nhưng cũng có không ít người biết tin tức: lúc này, một đám cướp hung hãn từ phía đông đang nhanh chóng đánh tới, ý đồ bất thiện.
Một vùng Duyên Châu, khe nước xanh, quân Cam Nghiêm từ những vết nhơ đặc sệt dẫn dắt Cam Châu, mặc dù không phải đội quân tinh nhuệ nhất trong quân Tây Hạ, nhưng cũng có thể coi là lực lượng trung kiên. Về hướng tây, quân đồn trú ở Khánh Châu lúc này đa phần là phụ binh, quân chủ lực -- bởi vì chủ lực chân chính, trước đây không lâu đã bị kéo đi, hai châu, Duyên Châu nhanh chóng tan tác, quân Tây Hạ ở Khánh Châu, không có sức đánh một trận.
Dã Lợi Phí chướng sớm đã biết chuyện này. Hắn là một trong những tinh nhuệ trong quân ngũ ở Khánh Châu, vốn là dòng dõi của Tây Hạ đại tộc, từ nhỏ đã đọc sách, từng trải qua huấn luyện võ nghệ, lúc này chính là thành viên trực hệ vệ binh của Đại Tướng Vinh, tin tức này truyền đến là hắn đã biết chân tướng sự việc.
Mặc dù không tin lúc này Tây Bắc còn có thế lực bên ngoài bẻ gãy nhà, dám vuốt râu hùm Tây Hạ, cũng không tin chiến lực đối phương cao như trinh sát nói, nhưng toàn quân tan rã, không thể cãi sự thật.
Vì để đối phó với đội quân hắc kỳ chợt xuất hiện này, hào vinh thả ra lượng lớn thành viên vệ binh đáng tin cậy, trinh sát tinh anh tăng cường tin tức về phía đông, chú ý tới tình huống của đội quân kia. Càn gai Dã Lợi liền được thả ra phía đông hơn hai mươi dặm, canh giữ tại Thập Hổ Nguyên, phải thật thận trọng theo dõi động tĩnh xâm chiếm của địch nhân. Mà đêm hôm qua, Hắc kỳ quân chưa vượt qua thập hổ nguyên, Thiết diều hâu lại chạy tới trước một bước.
Dã Lợi Phí Phong lúc này mới yên lòng. Thiết diều hâu danh chấn thiên hạ, hắn xông trận đáng sợ tới mức nào, bất cứ một tên binh sĩ Tây Hạ nào cũng biết. Dã Lợi Kinh Đằng cũng có quen biết trong Thiết Tiêu Tử Quân, đêm nay tìm đối phương tán gẫu mới biết vì đội quân này., Bệ hạ tức giận, cả đại quân đã nhổ trại Đông Quy, muốn ổn định toàn bộ thế cục phía đông. Còn Thiết diều hâu, sáu ngàn kỵ binh cuồn cuộn đánh tới, bất luận đối phương lợi hại tới đâu, trước mắt đều bị chặn lại trong núi, không dám làm loạn.
Thiên Âm ngày thứ hai, Thiết diều Tử rút doanh rời khỏi, sau đó không lâu, Dã Lợi Cức Cức đã nhận được tin, nói phía trước đã phát hiện tung tích của Hắc Kỳ quân, Thiết diều Tử định triển khai công kích đối phương. Mệnh lệnh của người dân Dã Lợi Hồi Khánh Châu truyền tin tức này về Khánh Châu, bản thân mang theo vài tên thủ hạ tín nhiệm liền đi về phía đông, hắn muốn đầu tiên xác định tin tức của Thiết Diên Tử.
Trên bầu trời đầy mây gió, từ miệng Thập Hổ Nguyên lên tới Đổng Chí Kiệt, mặt đất bao la bát ngát. Dã Lợi Kinh Cức và vài tên thủ hạ chạy băng băng băng, liền nghe phía đông mơ hồ có tiếng sấm. Lão nằm rạp trên mặt đất nghe tiếng, tin tức từ đại địa truyền đến rối loạn, cũng may lúc này còn có thể nhìn thấy một ít dấu vết đại quân thông qua, một đường truy tìm, đột nhiên, lão nhìn thấy chiến mã phía trước ngã xuống.
Máu tươi đỏ thẫm, mũi tên cắm trên mặt đất bay tứ tung, chiến mã bị mũi tên bắn ngã, chủ nhân của nó cũng ngã xuống cách đó không xa, trên người có nhiều vết thương, trước khi chết hiển nhiên có một trận ác chiến —— đây là một thành viên của phó kỵ binh Thiết diều hâu, phóng tầm mắt nhìn lại, xa xa còn có thi thể.
Lại là phó binh Thiết Tiêu Tử ngã xuống, Dã Lợi Yên Cức xoay người xuống ngựa, chỉ thấy ngực người kia bị đâm trúng mấy thương, trên mặt cũng bị một đao chém xuống, vết thương thê lương, lạnh lẽo thấu xương. Đội chủ đội Thiết diều hâu đương nhiên danh chấn thiên hạ., Nhưng phó binh chính là do các đại tộc tỉ mỉ chọn lựa ra, thường thường càng hung hãn. Người này thân hình cao lớn, trên tay có mấy vết thương cũ, từ phục sức vinh dự xem ra, cũng là dũng sĩ thân kinh bách chiến, cũng không biết gặp địch nhân thế nào, lại bị chém thành như vậy.
Mà nhìn bọn hắn chạy nhanh cùng phương hướng ngã xuống, rõ ràng là ngược lại phương hướng đại quân lúc trước tiến tới. Lại là đang chạy trối chết?
Tiếng gió hơi lộ ra, Dã Lợi Phí Kinh Cức trong lòng sửng sốt, quay đầu nhìn lại, khó có thể tiếp thu. Hẳn là có nguyên do khác, hắn nghĩ.
Dựa theo tin tức lúc trước truyền đến suy đoán thời gian, Thiết diều hâu và đối phương cho dù khai chiến cũng không quá lâu. Sáu ngàn thiết kỵ, thiết kỵ ba ngàn, cho dù gặp phải mấy vạn đại quân cũng không sợ hãi, nào có khả năng chạy trốn? Có thể là đối phương bị giết tới mức bỏ chạy, khinh kỵ một đường truy sát, bị đối phương giết ngược lại mấy người.
Hắn nghĩ tới là như vậy, lần thứ hai tung người lên ngựa, không lâu sau, hắn men theo khói đen bồng bềnh trên bầu trời, tìm được phương hướng giao chiến. Một đường đi qua, sự thật đáng sợ xuất hiện trước mắt. kỵ binh ngã xuống trên đường càng lúc càng nhiều, tuyệt đại đa số đều là phó kỵ sĩ Thiết diều hâu, từ rất xa đã xuất hiện hình dáng của chiến trường. Bên kia khói bụi mịt mờ, đông đảo bóng người vẫn còn hoạt động.
Gần đó không còn người sống nào khác, Dã Lợi Yên Cức cố gắng đè nén cảm giác bất tường trong lòng, tiếp tục tiến lên phía trước. Hắn hy vọng nhìn thấy lượng lớn chim diều hâu đang chuyển động quét dọn chiến trường, nhưng cảnh tượng phía đối diện càng lúc càng rõ ràng...
Thi sơn huyết hải, trọng kỵ chiến mã ngã xuống, con mắt không cách nào nhắm được mắt. Lá cờ màu đen nghiêng nghiêng phiêu đãng kia, trên người bị người mang trên áo choàng sắt, trên thân người, trên mũi đao nhỏ xuống máu tươi đậm đặc.
Ở chỗ xa hơn, dường như còn có một đám người đang cởi giáp sắt ra, Dã Lợi Kinh Cức không cách nào lý giải nổi cảnh tượng trước mắt. Khắp nơi trên đồng cỏ, lúc này đều là quân đội chưa từng thấy, bọn họ đi trong biển máu, cũng có người nhìn lại bên này.
Thiết diều hâu tiến hành công kích ở chỗ này, rơi xuống...
Một tiểu đội khinh kỵ chạy thẳng về phía này, có cái gì ở sau đầu gõ vào mạch máu của hắn, lại như gắt gao bóp lấy ót hắn. Dã Lợi Kinh Cức tê dại cả da đầu, đột nhiên ghìm chặt đầu ngựa: "Đi!"
Hắn mất mạng chạy như điên, muốn rời xa cảnh tượng như địa ngục kia...
Thân thể trần trụi...
Phịch một tiếng, có người đẩy thi thể chiến mã ngã trên mặt đất, phía dưới bị binh lính ngăn chặn bò dậy, mới phát hiện đã bị trường kiếm đâm thủng ngực, đóng đinh dưới mặt đất.
"Mẹ ơi! Mẹ..."
Binh sĩ Hắc kỳ quân kia chửi ầm lên, thân thể hơi giãy dụa, hai tay nắm lấy chuôi kiếm, người bên cạnh cũng nắm lấy chuôi kiếm, có người đè hắn lại, có người hô to: "Người đâu! Đại phu đâu!!? Nhanh tới..."
"Mẹ kiếp ——" máu dần dần từ trong miệng binh sĩ dưới đất tuôn ra. Xung quanh đều là thanh âm cuồng loạn, cột khói bay lên trời, vượt qua chiến trường, chạy qua một đống thi thể, binh sĩ dưới đất mở mắt, mãi tới khi ánh mắt dần dần biến mất màu sắc. Cách đó không xa, La Nghiệp xốc mũ giáp của một gã trọng kỵ Thiết Tiêu Tử lên., Kỵ sĩ kia vẫn còn có thể nhúc nhích, đột nhiên vung một kiếm. Một đao của La Nghiệp đâm vào cổ của hắn, quấy một cái, máu phun trên người hắn. Cho đến khi xung quanh tràn ngập mùi máu tanh cực lớn, hắn mới đột nhiên đứng lên, xoạt một tiếng kéo mũ giáp xuống.
"Mao Nhất Sơn! Ở nơi nào! Liêu Đa Đình, Liêu Đa Đình..."
Chung quanh tràn ngập đủ loại tiếng la hét, trong quá trình quét dọn chiến trường, có quan quân cũng đang không ngừng tìm kiếm tung tích binh lính dưới trướng. Không có bao nhiêu người hoan hô, mặc dù sau khi giết chóc và uy hiếp, đủ để mang đến cho mỗi người cảm giác nhẹ nhõm khó nói nên lời, nhưng chỉ có lúc này, mỗi người đều đang tìm kiếm chuyện mình có thể làm, trong những chuyện này, cảm thụ được một loại cảm xúc nào đó trong lòng, cắm rễ xuống đất.
Giờ khắc này, bọn họ thật sự cảm giác được sự cường đại của bản thân cùng trọng lượng của thắng lợi.
Trọng lượng này, là từ sự mạnh mẽ của mỗi người bên cạnh.
Trận chiến Thiết Diêu Tử đã trải qua rất nhiều mong đợi, tới lúc chiến đấu phát sinh, toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh. Đối với Thiết Tiêu Tử, vụ nổ cực lớn như núi lở khiến người ta không hề để ý, nhưng đối với binh sĩ Hắc Kỳ quân mà nói thì không có gì đặc biệt., Va chạm sau đó, không có hoa mỹ. Nếu bọn họ không đủ cường đại, cho dù làm rối trận hình Thiết Tiêu Tử, bọn họ cũng nuốt không nổi khối xương cứng rắn này, nhưng trận đánh cuối cùng kia, bọn họ cố gắng nhét Thiết diều hâu vào trong dạ dày của mình.
Trận chiến ở Duyên Châu, thắng lợi vô cùng nhanh chóng đối với bọn họ mà nói còn không có chút cảm giác thực tế, nhưng lần này, mọi người cảm nhận được thực lực chân chính đã ngưng tụ trên lưỡi đao rồi.
Nhưng cũng phải trả giá tương đương như vậy, một vài con ngựa nặng chống cự tạo thành thương vong cho binh sĩ Hắc kỳ quân. Một bên chiến trường là chủ lực của Thiết diều hâu vì cứu viện đầm lầy hãm sâu, kỵ binh thường suất lĩnh phát động công kích điên cuồng đối với chiến trường. Vài khẩu pháo bắn ra trước đó tạo thành thương vong có thể quan sát được đối với khinh kỵ., Nhưng không cách nào thay đổi thế công của khinh kỵ. Lưu Thừa Tông suất lĩnh hai ngàn khinh kỵ chặn đứng công kích của đối phương, gần năm ngàn kỵ binh hai bên chém giết một cách gay gắt trên chiến trường, cuối cùng trong số ít kỵ binh bị trọng kỵ chém giết, một phần Thiết diều hâu đầu hàng, đội phó binh Tây Hạ này mới sụp đổ bỏ cuộc.
Đối với những tùy tùng của gia đình giàu có này mà nói, nếu chủ nhân chết đi, bọn họ sống sót còn thê thảm hơn cả chết, bởi vậy ý chí chống cự của những người này còn ương ngạnh hơn cả chủ lực của Thiết Tiêu Tử.
Nhưng bất luận từ tầng nào, trong trận chiến này, Hắc kỳ quân đều chính diện áp chế Thiết diều hâu, cho dù là hỗn chiến trên chiến trường chính hay kỵ binh mặt bên điên cuồng chém giết, binh sĩ Hắc kỳ trong kỷ luật cao độ, biểu hiện ra sức chiến đấu và tính xâm lược, đều mạnh hơn đội kỵ binh nổi danh ở Tây Hạ này.
liêu xiêu vẹo vẹo, Mao Nhất Sơn từ trong vũng máu đứng dậy, cảm thấy ngực đau. Trong hỗn chiến, hắn và đám người Hầu Ngũ tạo thành hàng ngũ chém giết với trọng kỵ, một kỵ binh đơn độc đánh tới từ mặt bên, Mao Nhất Sơn nắm lấy tấm chắn từ bên cạnh, cả người bị đụng bay ra, tới tận lúc này mới tỉnh lại.
Bên cạnh có chiến hữu ngã xuống đầu vang lên ong ong, một lúc lâu sau mới dừng lại. Hắn cất bước tiến lên, thấy bên cạnh đều là chiến hữu: "Sao vậy?"
"Cái gì, làm sao vậy?"
Đối phương hỏi lại, Mao Nhất Sơn đã chậm rãi nở nụ cười, trong lòng của hắn đã biết là như thế nào.
Chúng ta đánh bại Thiết Diêu Tử.
Thân thể trần trụi...
Trong âm thanh của Tỳ Hưu, chồng chất là khôi giáp sắt như ngọn núi nhỏ.
Trọng kỵ bị bắt làm tù binh đang tụ tập ở đây, ước chừng bốn năm trăm người. Bọn họ sớm đã ném binh khí đi, cởi bỏ khôi giáp. Nhìn cờ đen tung bay, binh sĩ vây quanh. Độc Nhãn tướng quân đứng ở một bên, nhìn về phương xa.
Một đội khinh kỵ đang từ bên kia trở về, phía sau bọn họ mang theo một ít chiến mã, chiến mã cõng nón trụ, mấy người bị dây thừng buộc chặt chạy trốn về phía sau.
Những người này bị kéo tới phía trước, một người trong đó có thân hình cao lớn, khí chất tôn quý, lúc này lại có vẻ râu tóc rối bời mà thê lương. Hơn năm trăm người đầu hàng nhìn người này, người này cũng đồng dạng đem ánh mắt đảo qua bọn họ, sau đó nhìn về phía Độc Nhãn tướng quân đang đi tới.
"Các ngươi... dùng yêu pháp gì?" Người kia chính là thủ lĩnh muội muội của Thiết diều hâu, lúc này cắn răng nói: "Các ngươi chọc giận Tây Hạ, sớm muộn gì cũng diệt vong. Nếu muốn mạng sống, mau thả ta ra, theo ta thỉnh tội với bệ hạ!"
Tướng quân một mắt dừng lại trước mặt hắn, một lát sau, mở tay ra: "Nhìn những người trên chiến trường xem."
Trên chiến trường xung quanh, những binh sĩ kia lột một bộ khôi giáp sắt từ trên thi thể Thiết diều hâu ra, khói lửa tản đi, trên người bọn họ mang theo máu tanh, vết thương đầy vẻ kiên định và lực lượng. Muội quay đầu lại, tiếng trường kiếm rời vỏ đã vang lên, Tần Thiệu Khiêm rút kiếm chém qua cổ hắn, huyết quang như dải lụa. Đầu thủ lĩnh của tên thủ lĩnh này bay ra ngoài.
Thân thể trần trụi...
Trên bầu trời âm u, có người mặc khôi giáp cho chiến mã, trong không khí còn có chút mùi máu tanh. Một kỵ binh mặc trọng giáp lần nữa xuất hiện, kỵ sĩ trên lưng cũng mặc khôi giáp vào, có người cầm mũ giáp, đeo lên.
"Từ hôm nay trở đi... Không còn Thiết diều hâu nữa."
Trên Đổng Chí Kiệt, hai nhánh quân đội va chạm với nhau giống như lôi đình, tạo thành chấn động không lâu sau, cũng giống như lôi đình lan tràn ra xung quanh, tàn phá bừa bãi ra ngoài.
Đúng lúc này, số lượng Hắc kỳ quân có thể chiến đấu đã giảm tới bảy ngàn người, hầu như tất cả khẩu pháo đều đã tiêu hao gần hết, đạn pháo cũng sắp hết rồi, chỉ có thiết giáp trọng kỵ sau khi đại bại Thiết diều hâu mới lên tới hơn một ngàn năm trăm. Từ Hạ thôn đến Thí Quân tạo phản, lại trải qua một năm huấn luyện của Tiểu Thương Hà, sức chiến đấu của đội quân này triển lộ tài năng, cuối cùng cũng ổn định lại.
Mà ở trước mặt bọn họ, bảy vạn đại quân của Tây Hạ Vương đẩy tới. Sau khi nhận được tin Thiết Tiêu Tử toàn quân bị diệt, tâm trạng của Tây Hạ Triêu Đường gần như sụp đổ. Nhưng cùng lúc đó, bọn họ tụ tập tất cả binh nguyên, bao gồm cả quân phòng thủ hai bên Khánh Châu, quân giám sát lương thực, đều tụ tập về phía Lý Càn Thuận. Sáu mươi bảy ngày này, đến ngày thứ sáu mươi bảy., Cả đội quân này, bao gồm cả kỵ binh, bộ binh, cường nỏ, nãi lạn, đa số binh chủng ở bên trong, đã vượt qua mười vạn người, giống như cự vô bá, trùng trùng điệp điệp ép về phía đội quân đang nghỉ ngơi ở phía đông.
Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị ngồi hóng mát trên sườn núi ngoài sân. Ông lão đi tới, mấy ngày nay lần đầu tiên không mở miệng tranh luận với hắn về nho gia. Buổi sáng hôm qua hắn xác định chuyện Hắc kỳ quân chính diện đánh bại Thiết diều hâu, đến hôm nay mới xác định được tin tức này.
"Sau khi các ngươi đại bại Thiết diều hâu... lại không chịu thu hồi?"
"Đúng vậy." Ninh Nghị nắm ngón tay, nhìn về phía trước, trả lời một câu.
"...Ài." Lão nhân chần chờ một lúc lâu, cuối cùng thở dài. Không ai biết lão đang thở dài cái gì.
Trong thành Khánh Châu, người Tây Hạ lưu lại đã không còn nhiều, Lâu Uyển đứng bên cửa sổ khách sạn, nhìn về phía phía đông sắp biến thành ánh mặt trời tối.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Mười vạn người đã đẩy qua, đối phương vẫn không có động tác gì.
Mấy ngày nay phát sinh hết thảy, khiến cho nàng cảm thấy rét lạnh và run rẩy phát ra từ sâu trong đáy lòng, từ khi Thí Quân đến giờ, nam nhân giấu mình trong cục diện nguy hiểm này đều khiến cho nàng có một loại cảm giác điên cuồng khó có thể tưởng tượng, thậm chí khó có thể tưởng tượng, cái loại hoành tảo tất cả dã man cùng thú tính này, mấy năm trước có một nhánh quân đội, từng khinh thường quét ngang thiên hạ.
Nàng có thể minh bạch Lý Càn Thuận khó xử. Chỉ cần quân đội kia hơi có một chút động tác, bất luận là lui về phía sau hay là tránh né, Tây Hạ đại quân đều có thể có nhiều lựa chọn hơn, nhưng đối phương căn bản không có. Trong báo cáo quân tình báo đối phương có một vạn người, nhưng chỉ sợ số lượng còn ít hơn con số này. Đối phương không hề có động tĩnh, thế là mười vạn đại quân cũng chỉ có thể tiếp tục đẩy tới.
Người của Tây Hạ đối với nàng mà nói không quan trọng, quan trọng là, trong giấc mộng hôm nay, nàng lại mơ thấy hắn. Cũng giống như lần đầu tiên gặp mặt ở Hàng Châu, thư sinh nho nhã phong nhã ôn hòa lễ độ kia...Sau khi nàng tỉnh lại, đến tận bây giờ, trên người vẫn mơ hồ run rẩy. Chuyện trong mộng, không biết có phải vì nàng mà cảm thấy hưng phấn hay cảm thấy sợ hãi, nhưng tóm lại, ánh mặt trời mùa hè cũng đã không còn ấm áp...
Trời ơi, mời ngươi... giết hắn đi...
Tân Châu, Chiến Vân ngưng tụ!