Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mưa sa tầm tã, bởi vì đại quân đột nhiên xuất kích khiến cho cả vạn người trong lòng sông trở nên hoang vu. Tuy nhiên, khu vực tụ cư phía dưới vẫn có thể nhìn thấy không ít dấu vết hoạt động của mọi người, chạy tới chạy lui trong mưa, thu dọn đồ đạc., Hoặc là đào mương, dẫn đạo dòng nước rót vào trong hệ thống hệ thống hàng nước. Trên tháp xa xa vẫn có người canh gác, chỗ cống cốc, một đám người mặc áo tơi ở chung quanh chăm sóc, chú ý tình hình của vũng nước. Mặc dù đại lượng người đã đi ra ngoài, nhưng đám cư dân trong cốc sông Thương Hà vẫn như cũ vận chuyển theo tiết tấu bình thường.
Những hạt lúa mạch bên kia lòng chảo sông đã cắt non nửa, bởi vì trời mưa nên ngừng lại. Một ít nông phu rảnh rỗi tạo thành đội tuần tra, khoác áo tơi, bộ cụ mưa dài tuần tra quanh hà cốc., Lúc này đang có mưa to hành tẩu trên núi, đề phòng còn có một nhóm địch nhân thừa dịp loạn mà đến, phụ thân Mẫn Nhất là Mẫn Tam đang ở trong đó, từ khi nhớ đến hán tử liền trầm mặc ít nói, tuy có một phần khí lực., Nhưng gặp phải ai cũng ngang ngược không đứng dậy nổi, lần này lại là tự nguyện gia nhập đội tuần tra. Đến lúc hắn mang theo cái xiên đi ra ngoài, thê tử liền nhiều lần dặn dò: "Gặp phải những người xấu, ngươi muốn ăn đòn, ngươi liền dùng sức giết chết bọn họ, tính tình ngươi, không được lui về phía sau."
Lúc này bên trong Tiểu Thương Hà chiếm đa số bộ binh, những người giảng giải huấn luyện rất nhiều, đó là khi kết trận thì không nên lùi lại: Khi bên cạnh có đồng bọn, gặp bất cứ chuyện gì, chỉ có vào chứ không lùi. Nói nhiều rồi, những nông dân này gia nhập, người nhà liền đã từng nghe qua. Ngươi lui về sau nửa bước, chính là hại người bên cạnh.
nông nhân trầm mặc cầm cái phôi, liền gật đầu: "Ta coi bọn họ là lợn rừng."
Hắn ở trên núi gian nan đi tuần tra, thê tử liền ở trong nhà khâu vá bổ sung. Mẫn Sơ Nhâm ngồi xổm ở cạnh cửa phòng, xuyên qua màn mưa hướng nửa ngọn núi xem xét, bên kia có học đường của nàng, cũng có sân của Ninh gia. Ngày đó Ninh Hi bị thương, mẫu thân rơi nước mắt cho nàng một cái bạt tai hung hăng, lúc ấy nàng cũng đang khóc lớn, đến bây giờ đã quên rồi.
Chỉ là mấy ngày nay, Ninh Hi ở trong nhà dưỡng thương, chưa từng đi học đường, tiểu cô nương trong lòng có chút lo lắng, mấy ngày nay nàng đi học, do dự muốn hỏi thăm thương thế của Nguyên lão sư, chỉ là trông thấy gương mặt xinh đẹp và nghiêm túc của Nguyên lão sư, dũng khí nho nhỏ mới nảy mầm trong lòng nàng lại bị dọa trở về.
Thế là lúc này cũng không thể làm gì khác hơn là ngồi chồm hổm trên mặt đất viết mấy chữ Nguyên lão sư dạy, một mặt rầu rĩ tự giận mình.
Trong sân giữa sườn núi, thương thế của Ninh Hi đã khỏi hẳn, chỉ có điều trên đầu còn quấn băng vải, lúc này nàng và đệ đệ Ninh cố điều khiển băng vải ngồi dưới mái hiên, nâng cằm lên nhìn nước: "Mưa thật lớn nha." Bên cạnh cửa, Vân Trúc ôm con gái ngồi nhìn mưa lớn đầy trời. Tiểu cô nương sinh ra trong mùa hè, ban đầu thân thể suy yếu, nghe được tiếng sấm, mưa rơi., Bất kỳ thanh âm nào đều bị dọa đến khóc rống lên, lần này nghe được lôi vũ, càng không khóc nữa, thậm chí có chút tò mò, thân thể nho nhỏ quấn trong tã lót, bên ngoài mỗi lần tia chớp sáng lên, nàng muốn nheo mắt lại, đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành bánh bao, sau đó lại giãn ra.
Trong phòng bên cạnh, thỉnh thoảng âm thanh nói chuyện truyền ra, có điều, trong mưa to, rất nhiều lời nói cũng đều mơ hồ hồ, trong mấy người ngoài cửa, ngoại trừ Vân Trúc, không ai có thể hiểu hàm nghĩa trong lời nói.
"... Cái gọi là hạ Nho Phản Nho, cũng không phải là chỉ Nho gia một chỗ không có chỗ tốt, ngược lại, trong thời gian hơn ngàn năm này, Nho gia phát huy tác dụng cực lớn, chỉ cần bỏ qua kẻ thù bên ngoài, độ tinh xảo của nó gần như hoàn mỹ. Hơn nữa cũng đang trở nên hoàn mỹ hơn, nhưng phương hướng hoàn mỹ này, là đi sai hướng. Ngài nói người đọc sách phải minh lý, phải đọc sách gì đó, tại sao không thể đọc luận ngữ? Đương nhiên phải đọc luận ngữ, đọc tứ thư ngũ kinh."
"...Nhưng mà, chết học không bằng không đọc sách. Tả công, ngài nói vào lương tâm, lời thánh nhân ngàn năm trước, tứ thư ngũ kinh ngàn năm trước, là lần giải pháp này sao?"
"... đơn giản nhất, Khổng Tử viết, lấy gì báo đức, lấy thẳng báo oán, lấy đức báo đức. Tả công, một câu này, ngài làm thế nào để bài giải cái gọi là "Nhân" cùng thánh nhân? Tự cống nạp chuộc người, Khổng Tử viết, ban cho kẻ thất bại là được, vì sao? Người con đường con đường ân cần, con đường con người được hưởng thụ, Khổng Tử vui vẻ nói: "Lỗ Nhân tất đa phần người cưng chiều là được rồi." Vì sao? Khổng Tử viết, hương nguyện, tặc tử cũng vậy. Nhưng hiện tại thiên hạ đồng hương, đều do hương nguyện trị vì, vì sao?"
Trong tiếng sấm rền, âm thanh của Ninh Nghị từ trong phòng truyền ra lưu loát mà bình tĩnh. Ông lão ban đầu nói gấp gáp nhưng khi nói đến đây thì cũng bình tĩnh lại, lời nói trầm ổn mạnh mẽ.
"... Truyền thụ đệ tử, tự nhiên dùng giải thích trực tiếp, chỉ vì đệ tử có thể đọc sách, không lâu sau, trong mười thứ có thể minh bạch đạo lý, liền có thể dạy dỗ hắn. Nhưng thế nhân ngu muội, cho dù ta lấy đạo lý giải thích, trong thập trung tám chín vẫn không thể hiểu ý nghĩa, huống chi người hương. Lúc này có thể dùng giải thích thẳng., Có thể dùng hương nguyện, nhưng nếu dùng giải thích thẳng thắn, thời gian mâu thuẫn phát sinh, tất dẫn đến mầm hữu tai họa, vì vậy lấy hương nguyện làm giải thích. Hừ, những đạo lý này, đều là nhập môn sơ thiển nói như vậy, lập quốc có gì nói, không cần phải quanh co lòng vòng như thế!"
"Được, lời của ta không phải cũng ở trong đó sao. Khổng Tử luận ngữ, chính là thu nhận cả đời, ghi chép vào trong đó. Đời sau, nho gia dương danh là lấy lợi trong đó có lợi cho việc thống trị, khúc giải có được. Ta muốn có đạo lý, không khúc giải, làm sao giải thích được là được."
"Ha ha, giải thích trực, ngươi căn bản không biết, dục giáo hóa một người, cần hao phí công phu cỡ nào! Xuân Thu Chiến Quốc, Tần Chí Hai hán, giảng ân oán, trọng báo thù, đây là thịnh thế mà lập thủy nói sao? Xuân Thu Chiến Quốc chiến loạn không ngừng, Tần Nhị Thế mà chết., Hán tuy cường đại, nhưng chư hầu đứng dậy, dân chúng không ngừng gây sự. Thế gian mỗi lần phân tranh như vậy, nhất định dân chúng lầm than, người chết vô số, tiên hiền hậu thế kiếp thương hại thế nhân, cho nên như vậy hóa thành nho gia. Đúng như lời lập thủy nói, mấy trăm năm trước, dân chúng mất đi tính máu, nhưng mà thái bình hai trăm năm qua..., Đời người này có thể sống qua bao đời, đã không biết bao nhiêu lần. Lập Hằng, dùng phương pháp của ngươi, một hai đời người kích khởi huyết tính, có thể đuổi chạy nữ tử thật, nhưng nếu không có nho học tiết tiết chế, trăm năm sau nhất định sẽ lưu độc không ngừng, chiến loạn phân tranh liên tục. Lập Hằng, ngươi có thể nhìn thấy những thứ này không? Thừa nhận những thứ này sao? Dân không nói chuyện trăm năm liền sinh ra huyết tính của ngươi, có đáng không?"
"... Nói thẳng ra, ta tự nhiên có thể nhìn thấy, ta cũng tán đồng. Lão nhân gia ngài có thể nghĩ tới những thứ này, tự nhiên rất tốt, điều này nói rõ trong lòng ngài đã có ý cải tiến nho gia, đây chẳng phải là chuyện mà lúc trước ta đã nói qua sao? Trăm ngàn năm qua, nho học làm sao biến thành như bây giờ. Ngài nhìn thấy, ta cũng nhìn thấy, ta và ngài chia rẽ nhau, cũng không ở đây, chỉ là đối với việc sau này còn muốn đi làm hay không, thống trị dân chúng có nguyện vọng gì cũng chỉ có thể dùng hương nguyện, ta và ngài thấy khác nhau."
"Ngươi! Trả! Còn được! Thì! Như! Hà! Đi! Làm!"
"... Thế gian tất cả mọi chuyện, đều đang phát triển biến hóa. Từ Thượng Cổ đến nay, mọi người đều từ đao cày đao thành hỏa chủng, về sau dần dần dùng các loại công cụ, lúc đầu mọi người đi ra một tòa núi lớn, tốn rất nhiều ngày, về sau xe ngựa, con đường dần dần nhiều, liên kết với nhau, thành bổn thấp dần, các loại vật tư xuất hiện, các loại đồ vật mới xuất hiện, bao gồm đại vận hà, vận chuyển phát đạt. Chúng ở mặt khác, cũng đang không ngừng cải biến phương pháp thống trị triều đình cùng thi chính."
"... Biến hóa mới hôm nay đang xuất hiện. Nho gia thống trị, nhưng vì quy củ tìm được lúc trước lựa chọn không thay đổi, đây là vì ta vẽ một đường trong vòng tròn, hoặc là các ngươi cắt đứt nó, hoặc khiến toàn bộ vòng tròn trở nên lớn hơn., Tưởng tượng hiện giờ những tác phường này lại phát triển, một người có thể chống đỡ sức mạnh năm mươi người, một người có thể sản xuất hàng hóa cho năm mươi người, vật tư phong phú trong thiên hạ, tưởng tượng mỗi người đều có thư tín, thì biết chữ không còn là đặc quyền của sĩ nhân. Như vậy, thiên hạ này phải thay đổi như thế nào, phương thức thống trị phải thay đổi thế nào, ngươi có thể tưởng tượng được không?"
"Lão phu nghĩ không ra, nhưng ngươi vì một thứ gì đó đơn giản, mà lại tùy ý làm bậy!?"
"Ta cũng không muốn, nếu là tương lai của nữ chân nhân, ta quản nó phát triển một ngàn năm! Nhưng hôm nay, Tả công vì sao tới tìm ta đàm luận những chuyện này, ta cũng biết một chút, binh của ta rất có năng lực, nếu có một ngày, bọn họ có thể quét sạch thiên hạ, ta tự nhiên có thể giải thích thẳng thắn lời nói., Sẽ có một đám người tới hỗ trợ giúp đỡ. Ta có thể hưng thương nghiệp, kinh doanh, khi đó xã hội tự nhiên tan rã nặng nề. Ít nhất, người dùng kết cấu gì, ta không phải không tìm được thứ gì. Còn Tả công, ta đã nói sai lầm về căn tính của đạo nho gia hiện giờ. Ta không mong ngươi làm theo. Nhưng đại biến ở trước mắt, tương lai phù hợp với đạo Nho gia, ngài nói đạo của Nho gia, ta cũng muốn hỏi ngài một vấn đề."
Giọng nói trong phòng tiếp tục vang lên: "Tự nhiên lại co rút, tuy ngàn vạn người ta đã đi qua, câu nói này của Tả công sao có thể giải thích được!?"
Bên trong yên tĩnh chốc lát, trong tiếng mưa rơi, Vân Trúc ngồi ở bên ngoài khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó cũng có chút đắng chát. Nàng cũng đọc nho, nhưng lúc này Ninh Nghị nói những lời này, nàng không giải được.
Một lát sau, giọng nói của ông lão lại vang lên: "Được! Vậy lão phu sẽ giải thích cho ngươi đạo Nho gia..."
Mưa to như trút nước, thi thoảng trên trời có tia chớp xẹt qua. Cuộc tranh luận trong phòng kéo dài từ rất lâu. Đợi đến một khắc nào đó, nước trà trong phòng đã uống xong, Ninh Nghị mới mở cửa sổ ra, thò đầu ra ngoài xem xét., Gọi người đưa nước, hô to: "Ta lại không cần!" Ninh Hi bên này đã chạy qua phòng bếp bên kia, đợi đến khi hắn bưng nước vào thư phòng, Tả Hữu Hữu đứng ở đó, tranh đến mặt đỏ tới mang tai, râu tóc dựng đứng, Ninh Nghị thì ngồi bên bàn sửa sang mở cửa sổ giấy bị thổi bay. Ninh Hi có chút ấn tượng với lão nhân gia nghiêm túc này cũng không tệ lắm, đi tới lôi kéo góc áo của hắn: "Gia gia, người đừng tức giận."
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Tả Hữu hừ một tiếng, hắn không để ý tới Ninh Hi, chỉ nói với Ninh Nghị: "Hừ, hôm nay tới đây, lão phu xác thực biết, quân đội của ngươi, phá hủy năm vạn đại quân đặc thù, đánh hạ Duyên Châu. Đây rất không đơn giản, nhưng vẫn là câu nói kia, quân đội của ngươi cũng không phải là lý lẽ sáng suốt, bọn họ không thể cứ như vậy cả đời, người như vậy, buông đao thương xuống là sẽ thành tai họa, đây không phải lỗi của bọn họ, mà là lỗi của ngươi đã dạy bọn họ thành như vậy!"
"Tả công, không ngại nói, sai chính là thiên hạ. Chúng ta tạo phản, dùng cả tính mạng để đổi lấy một thiên hạ, đúng với thế đạo. Cho nên bọn họ không cần lo lắng về chuyện này."
"Nói khoác không biết ngượng, ta hỏi ngươi, ngươi đánh hạ Duyên Châu mà không thủ, đánh ra chủ ý gì."
Ninh Nghị trả lời một câu.
"Cái gì?"
Ninh Nghị lặp lại lần nữa.
Không bao lâu, tả hữu hữu phù hộ đẩy cửa đi ra, tùy tùng của hắn vội vàng đi lên, cầm ô mưa, chỉ thấy lão nhân đi vào trong mưa, nghiêng đầu mắng to.
"Ngu không với nổi..."
Hắn cầm gậy chống đỡ, đi nhanh ra khỏi sân, nghênh đón mưa to càng lúc càng nhiều. Lúc trước Ninh Nghị nói ra những lời tạo phản khắp thiên hạ, sau khi Lý Liên đi, lão nhân lưu lại tiếp tục xem tình thế phát triển, ai biết mới hai ngày đã truyền đến tin tức Duyên Châu thành bị công phá vào buổi chiều hôm đó.
Đối với tranh luận của Đạo là chuyện lớn, nhưng dù sao trong lúc nhất thời cũng không lan đến hiện thực, ngược lại Võ Triều còn không có một chi quân đội có thể đánh thắng như vậy, vốn là tâm lý vừa buồn vừa giận, cuối cùng hắn quyết định tới, tranh luận với Ninh Nghị một phen., Ý đồ cứu vớt đứa nhỏ đi nhầm đường này, ai biết cuối cùng lại nhắc tới động tĩnh của Hắc Kỳ quân. Nghe được câu trả lời của Ninh Nghị, y mới có thể xác định, toàn bộ người trong sơn cốc này đều đã điên rồi. Tiểu tử Tần gia, cũng đã phát điên rồi.
Ông lão mới không muốn giao tiếp với một kẻ điên thật sự.
Tuy nhiên, buổi tối hôm nay đã xong, buổi sáng ngày thứ hai, Vân Trúc đang dỗ dành con gái trong sân, ngẩng đầu nhìn thấy ông lão tóc trắng kia lại một đường cường tráng đi tới. Ông đi tới cửa sân nhỏ., Không hề chào hỏi, đẩy cửa vào —— thủ vệ bên cạnh vốn định ngăn cản, là Vân Trúc phất tay ý bảo không cần —— Ninh Hi đọc sách dưới mái hiên đứng lên hô: "Tả gia gia tốt." Tả Đoan Hữu bước nhanh xuyên qua sân nhỏ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua quyển sách kịch trong tay đứa nhỏ, không để ý tới nó, trực tiếp đẩy thư phòng Ninh Nghị ra đi vào.
Ninh Nghị đang ngồi bên bàn viết vài thứ, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội, sau đó buông tay: "Tả công, mời ngồi, uống trà."
Không bao lâu, tranh cãi trong phòng lại bắt đầu.
Thân thể trần trụi...
Ngay lúc bên trong lòng chảo sông của Tiểu Thương Hà cốc mỗi ngày không có việc gì, chỉ có thể ngồi luận đạo. Đồng thời, thế cục ở Nguyên Châu đang kịch liệt biến hóa.
Lâu Thư Uyển và người đi theo đứng trên đỉnh núi, nhìn đại quân Tây Hạ rút trại, hướng Đông Bắc mà đi. Mấy vạn người hành động, trong lúc nhất thời đất vàng bay đầy trời, tinh kỳ phần phật, sát khí kéo dài muốn động thiên vân.
"Lâu đại nhân, chúng ta đi đâu đây?"
Những người đi theo chỉ có một nha hoàn là nữ tử, còn lại đều là nam nhân, nhưng đối mặt Lâu Thư Uyển, đều cung kính, không dám có chút chậm trễ.
"...Đến Khánh Châu."
"Vâng."
"Ta cứ cảm thấy..."
"Hả? Đại nhân, cảm thấy cái gì?"
Lâu Thư Uyển muốn nói lại thôi, quan chức đi theo Hổ Vương hỏi một câu, nhưng sau một lát, nữ nhân vẫn lắc đầu, lời trong lòng nàng cũng khó nói ra.
Vốn Bắc của Tây Hạ đóng quân ở Binh Nguyên Châu là vì tiêu diệt tàn quân Tây Bắc, nhưng sau khi tin tức quân tiên phong bỗng nhiên xuất hiện ở Duyên Châu, Tây Hạ vương giận tím mặt. Bình Sơn Thiết Diêu Tử đã dẫn đội đi đầu, sau đó bản trận rút trại chỉ còn lại hơn vạn tinh nhuệ ở Hoàn Châu. Dựa vào khí thế lôi đình vạn quân, đạp diệt hơn vạn võ triều lưu lạc không biết trời cao đất rộng.
Chỉ vì sau khi đánh hạ Duyên Châu, Hắc kỳ quân kia không dừng lại chút nào, nghe nói chỉ lấy lương thực mấy ngày, trực tiếp đánh tới phía tây.
Lúc này bánh mạch trong đất còn chưa cắt hết, từ Duyên Châu đi sang Khánh Châu, chạy về phía Nguyên Châu, không chỉ có tán loạn ở Duyên Châu, mà còn có rất nhiều lúa mạch còn đang chờ thu vận, đối phương chân trần không sợ giày, đi về phía bên này, bất luận mục đích đến cùng là lúa mạch hay là hậu đề phòng không trung ở Khánh Châu, đối với Tây Hạ vương mà nói, đây đều là sự coi thường, trắng trợn vả mặt.
Dựa theo phân tích, đội ngũ từ trong núi nhảy ra này dùng bí quá hoá liều, muốn phân biệt chủng Tây quân, đánh loạn Tây Hạ hậu phòng chiếm đa số, nhưng hết lần này tới lần khác Tây Hạ vương thật sự rất kiêng kỵ chuyện này. Đặc biệt là sau khi đánh hạ Khánh Châu. Đặc biệt là sau khi đánh hạ Khánh Châu., Lượng lớn quân giới lương thảo tồn trữ trong thành Khánh Châu, Duyên Châu lúc trước chỉ là trung tâm trấn giữ tịch cặn bã, nhưng Khánh Châu lại là quân tiên phong đi tây lấy, nếu thật bị đánh một chút, xảy ra vấn đề, sau này thế nào cũng không bù lại được.
Tất cả đều phát triển cực nhanh, quân tình tới cực nhanh, đối phương tới cực nhanh, đại quân của Tây Hạ cũng phản ứng cực nhanh. Một đội quân chín ngàn người giống như ngốc nghếch nhào về phía bảy vạn người, bảy vạn người bên này phản ứng thế nào -- thật ra cũng không nhiều để nói.
Cũng không đến mức quay đầu chạy trốn.
Chỉ có Lâu Thư Uyển, trong tốc độ như vậy mơ hồ ngửi được một tia bất an. Lúc trước chư phương phong tỏa tiểu Thương Hà, nàng cảm thấy tiểu Thương Hà không có chút hạnh phúc nào, nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn cảm thấy người kia căn bản sẽ không đơn giản như vậy, tin tức quân đội Duyên Châu truyền đến, trong lòng nàng lại dâng lên một tia ý nghĩ "Quả nhiên" như thế, nam nhân tên Ninh Nghị kia, tàn nhẫn quyết tuyệt, sẽ không chịu đựng cục diện như vậy.
Bố cục có thể đánh hạ Duyên Châu tất là buồn nôn chảy máu, chiến đấu cửu tử nhất sinh, cục diện nguy hiểm của Tiểu Thương Hà đã được cởi bỏ., Nguy cơ càng lớn hơn đang đến —— Tây Hạ Vương há có thể nuốt nỗi nhục như vậy. Cho dù nhất thời giải được lương thực của Tiểu Thương Hà, đại quân Tây Hạ phản công, Tiểu Thương Hà cũng không thể ngăn cản, tấn công Duyên Châu chỉ là nước uống không thể tưởng tượng được. Nhưng khi nghe nói quân đội hắc kỳ lao thẳng tới Khánh Châu, trong lòng nàng mơ hồ dâng lên một tia bất tường.
Người đàn ông kia sau khi đánh hạ Duyên Châu thì lao thẳng tới, thật sự chỉ giải vây cho loại xương cốt nào? Cho Tây Hạ thêm ngột ngạt? Nàng mơ hồ cảm thấy, sẽ không đơn giản như vậy.
Nàng nhìn về phương xa, trầm mặc không nói, trong lòng rầm rầm, vì cảm giác mơ hồ được cái khả năng kia, đã bắt đầu cháy...
Sẽ không phải là như vậy, quả thực là người si nói mộng... Nhưng đối với người kia mà nói, thật sự là như vậy...
Là phe thứ ba trong đại chiến lần này, đang nhanh chóng thu lương thực ở Hoàn Châu, kéo dài hơi tàn về phía Tây quân mới nhận được tình báo về việc rút trại Nữ Chân, sau một phen tìm hiểu, hắn mới thoáng hiểu được đây là chuyện gì. Nội bộ Tây quân là chuyện gì., Sau đó cũng bắt đầu thảo luận, về việc có nên hành động ngay lập tức, hỗ trợ đội ngũ có thể là bằng hữu quân này. Nhưng cuộc thảo luận này cuối cùng không có đưa ra, bởi vì hơn vạn đại quân ở bên Tây Hạ đã bắt đầu áp tới.
Vài ngày sau, bọn họ thu được càng nhiều tin tức, khi đó, toàn bộ trời đất đều đã thay đổi màu sắc.
Từ khi nữ chân lần thứ hai đi về phía nam, liên kết với Tây Hạ, rồi đến Tây Hạ chính thức khởi binh, thôn tính Tây Bắc, toàn bộ quá trình trải qua đã kéo dài hơn nửa năm. Nhưng vào cuối hạ này, cái trận chiến quyết định hướng đi của cả Tây Bắc giống như nó, nhịp tấu bắt đầu, động như sấm sét, như sấm sét, hung ác, lại hung hăng, trong mấy ngày tiếp theo, sét đánh không kịp bưng tai hết thảy!
"Đi! Nhanh lên một chút -- "
"Đi đi đi đi, đi một chút -- "
Trên sông núi, cờ đen kéo dài mà qua, từng đội binh lính chạy nhanh trong núi về phía tây. Tần Thiệu Khiêm cưỡi ngựa, ánh mắt lạnh như băng lại rực sáng, hắn nhìn dòng nước lũ đang chạy nhanh trong núi, trong đầu là lời nói lúc trước do Ninh Nghị suy tính nhiều lần.
"...Nhưng hễ là kỹ thuật mới xuất hiện, chỉ có lần phá hoại thứ nhất là lớn nhất. Chúng ta phải phát huy tốt lực phá hoại lần này, nên lựa chọn cái giá cao nhất so với một đội quân, dốc hết toàn lực, một lần đánh tê liệt quân Tây Hạ! Mà theo lý thuyết mà nói, đội quân phải chọn chính là..."
Quân đội xuyên qua sơn lĩnh, Tần Thiệu Khiêm ngựa xuyên qua chỗ cao nhất trên sơn lĩnh, tầm nhìn phía trước đột nhiên trở nên sáng sủa, Mục Dã Sơn Xuyên trước mặt đều đang mở rộng ra, ngẩng đầu lên, sắc trời hơi có chút âm trầm.
"Không nên mưa a..." Hắn thấp giọng nói một câu, phía sau, càng nhiều chiến mã cõng rương dài chính đang vượt qua núi.
Cách đó hơn trăm dặm, thiết kỵ mạnh nhất thiên hạ đang xuyên qua Khánh Châu, cuốn tới. Sau đó không lâu hai đội quân hung hăng gặp nhau, va chạm vào nhau...