Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tiểu Thương Hà, ánh mặt trời tươi sáng. Đối với nhân sĩ đột kích lục lâm mà nói, đây là một ngày gian nan.
Từ sau khi Ninh Nghị giết vua, gần một năm nay, người lục Lâm Nhân đi vào Tiểu Thương Hà ý đồ hành thích, kỳ thật mỗi tháng đều có. Những người này linh thoáng vỡ vụn, hoặc bị giết chết, hoặc ở bên ngoài Tiểu Thương Hà liền bị phát hiện, chạy trốn bị thương, cũng từng tạo thành thương vong ít nhiều trong Tiểu Thương Hà, đối với đại cục không ngại. Nhưng trong xã hội võ triều cùng với lục lâm, cái tên tâm ma này, đánh giá sớm đã rơi vào phụ số.
Nửa năm sau khi bị phân công nhiệm vụ, tổng bộ đầu sỏ một mực vì vậy mà chạy đi, triệu tập quần hào Lục Lâm chuẩn bị cho việc tập kích giết chết Ninh Nghị. Lúc trước, trúc ký đã sớm phủ nhận chuyện yêu cầu danh thiếp ít đặc trưng của đám người xung quanh, khi Phiền Trọng đi kéo người, không ít người Lục Lâm lòng đầy căm phẫn ngược lại bị trúc ghi lại đập cho xao động. Chuyện như vậy, thường khiến cho đám người Phiền Trọng cùng Thiết Thiên Ưng cảm thấy thú vị.
Lần này người lục lâm tụ tập bên ngoài sông Tiểu Thương Hà, tổng cộng là ba trăm sáu mươi hai người, tam giáo cửu lưu hỗn tạp. Lúc trước một ít người bị Ninh Nghị bắt đầu quy hàng, hoặc là lúc trước đã có cừu oán với người Lục Lâm cũng được gọi tới.
Tỷ như Quan Thắng, tỷ như Tần Minh, bọn họ ở Lương Sơn là gãy trên tay Ninh Nghị, sau đó tiến vào quân đội, lúc Ninh Nghị tạo phản, chưa từng để ý đến bọn họ, nhưng sau này tính ra, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không có ngày tốt lành, bây giờ bị điều đến, mang tội lập công.
Mà những người Lôi Hoành, Lý Tuấn sau khi Lương Sơn bị thế lực phủ Hữu Tướng đuổi tới khắp nơi, cả ngày lo lắng chờ đợi. Phiền trọng tìm được bọn họ, hứa sẽ trọng lợi, đồng thời còn có uy hiếp, bọn họ cứ như vậy theo sau.
Nhưng lúc trước từng giao lưu với Ninh Nghị đám người này, hai bên nhìn nhau, thật ra hơn phân nửa sắc mặt đều rất phức tạp.
Ngoài cửa chính Dịch Thủ khó công ra, bốn phía xung quanh vẫn có đường núi gồ ghề có thể đi vòng qua. Thời cơ tiến công lựa chọn vào ban ngày bởi vì trong đêm tối, đồng thời cũng sẽ làm cho người ta không thấy rõ cơ quan bẫy rập chung quanh, tâm ma Ninh Nghị kia vốn là chuyên dùng cơ quan hỏa khí, chuyên về dâm kỹ xảo. Lần này nếu là mấy trăm người tiến công, chọn lúc trời tối, ngược lại có thể bị người ngoài ý muốn trong nháy mắt rối loạn.
Vô luận như thế nào, mọi người đều đã hạ quyết tâm sinh tử. Chu tông sư lấy hơn mười người xả thân hành thích, thiếu chút nữa liền giết chết ít thấy, chính mình bên này mấy trăm người đồng hành, cho dù không thành công, cũng nhất định phải làm cho tâm ma đảm lạnh.
—— khi lập ra kế hoạch mọi người đều hô ứng như vậy.
Chỉ là đang đối mặt lúc sinh tử, gặp phải lúng túng mà thôi.
Thân thể trần trụi...
Vì kiềm chế lực lượng phòng ngự trong Tiểu Thương Hà Cốc, lần tiến công này, toàn bộ người Lục Lâm đều lựa chọn ba nơi.
Đầu tiên lấy ít nhân thủ tiềm hành lên sườn núi phía tây, nếu bị phát hiện - hoặc dưới tình huống không bị phát hiện, một hảo thủ lục lâm khoảng tám mươi người thử đột phá cửa chính của Tiểu Thương Hà. Con đường bên này chật hẹp, nói dễ thủ khó công, nhưng trong đám người lục lâm vốn có không ít am hiểu phi mái phi tường, leo tường, những hảo thủ này tấn công giết tới., Dù sao thì đối phương cũng không thể để vỡ đê được, chỉ cần bước lên đê, nơi chật hẹp này sẽ không có quá nhiều nhân thủ giao phong lẫn nhau. Huống chi bên cạnh đều là thủy, trong đám người Lục Lâm, cũng có không ít người có thủy tính lợi hại, do Lý Tuấn mang theo đủ để khiến người phòng thủ của Tiểu Thương Hà trở tay không kịp.
Tấn công chân chính là ở sườn đông thân núi, cuối cùng phát động, do tiểu đạo sơn bước đầu dò xét, vượt qua, nhắm thẳng tới hang ổ của tâm ma. Dựa theo tình báo của Hình bộ, lần này Tiểu Thương Hà vì ra núi đoạt lương thực, toàn bộ quân đều xuất động, cho dù còn có người phòng ngự lưu lại, cũng nhất định không nhiều. Người của Lục Lâm chiến trận giết chết có lẽ thiếu chút nữa, chỉ cần xông vào, tùy thời giết chết tâm ma, mọi người nỗ lực đều có hồi báo.
Từ Cường ở bên sườn đông hơn hai trăm chủ lực, hắn cũng không biết tình huống cụ thể hai tuyến đường còn lại thế nào, chỉ là đoạn đường này vừa mới bắt đầu, liền gặp phải vấn đề.
"Bạch Nha thương" Vu Liệt giẫm phải hỏa lôi, cả người bị nổ bay, máu tươi bắn khắp người Từ Cường, đây cũng không phải là vấn đề gì quá kỳ quái, lúc xuất phát, mọi người đã dự liệu được sẽ có cạm bẫy. Chỉ là uy lực của cạm bẫy này lớn như thế, thủ vệ trên núi cũng nhất định sẽ bị kinh động, "Hiệp tặc" dẫn đầu ở phía trước Hà Long khiêm tốn hét lớn: "Mọi người cẩn thận địa phương mới vừa động mặt đất!"
"Đoạn môn đao" Lý Yến Nghịch nói: "Dù sao cũng đã kinh động trên núi, chúng ta không nên ở lại, lập tức cường sát đi lên..."
Trong lúc nhất thời, quần chúng sôi trào, nhưng vấn đề chân chính phát sinh sau khi chạy được vài bước, phía sau vang lên tiếng quát: "Quan thắng! Ta sớm biết ngươi có vấn đề!"
Người nói câu này là Lương Sơn Anh Hùng Hách Tư Văn, hắn và Lôi Hoành, Quan Thắng đều đứng cách đó không xa, không hề cất bước. Nghe được giọng nói này, mọi người vô thức quay đầu lại, chỉ thấy Quan Thắng cầm đại đao trong tay, sắc mặt âm tình bất định. Lúc này xung quanh còn có người hỏi: "Quan Thắng, vì sao ngươi không đi!"
Có người đi tới: "Ca ca Quan gia, có chuyện muốn nói."
Lúc này tuy là bắt đầu công sơn, nhưng cũng là thời khắc khẩn cấp nhất, nổ quá lớn, ai biết trên núi sẽ có kẻ địch nào. Có người vô thức vây quanh, Quan Thắng lùi lại phía sau hai bước, thoát khỏi mấy người vây quanh. Thấy hắn phản kháng, những người xung quanh theo bản năng tiến lên, Quan Thắng đại đao quét ngang, ba người binh khí xung quanh va chạm với đại đao của hắn, đều thối lui.
"Sau khi Lương Sơn qua đi, ta và họ Ninh không qua lại. Nhưng hôm nay các ngươi có đi không?"
Hách Tư Văn cắn răng: "Ngươi bị tâm ma kia đánh vỡ mật!"
"Chuyện vô ích, chịu chết thôi." Ánh mắt Quan Thắng đảo qua quần hùng đầy núi: "Hừ, Hách Tư Văn ngươi nghĩ sai về ta, nhưng có một điểm đúng, với tính toán tâm ma kia, há có thể không có người của hắn? E rằng không phải chỉ có một hai người thôi đâu. Đánh như vậy, ta thấy Phiền Trọng mới là người tâm ma!"
"Nói dối! Quan Thắng ngươi nói rõ ràng, dám làm hay không dám nhận sao!"
Có người đánh tới, Quan Thắng xoay người lại, đao phong lóe lên, ép người nọ ra, thân hình lao thẳng về phía trước: "Chuyện đã đến nước này, Quan mỗ nhiều lời lại có ích lợi gì..."
Hắn còn chưa dứt lời, trên sườn núi một bóng người giơ cương tiên giản lên, phịch phịch đánh nát đầu hai người bên cạnh như dưa hấu. Người này cười ha ha, lại là "Lôi Lịch hỏa" Tần Minh: "Ca ca Quan gia nói không sai, một đám ô hợp tự nguyện đến đây, ở giữa há có thể không có gian tế! Hắn không phải, Tần mỗ lại là người!"
Phụ cận có người phản ứng nhanh, rút đao lao tới: "Giết hắn!"
Tần Minh Cương Tiên rung động, dưới chân xoạt xoạt rút lui vài trượng, người rút đao lại lần nữa vọt tới, chỉ nghe ầm một tiếng, mặt đất nổ tung, nổ cho người nọ bay ra ngoài, máu vẩy đầy đất.
Tần Minh đứng ở nơi đó, nhưng không ai dám đi qua. Chỉ thấy hắn vung vẩy thanh cương tiên trong tay: "Một đám chó ngu xuẩn! Thành sự không đủ bại sự có thừa! Còn dám ngông cuồng xưng hiệp nghĩa, kì thực ngu muội không chịu nổi. Các ngươi thừa dịp tiểu Thương Hà trống rỗng này tới đây giết người, nhưng có người biết, tiểu Thương Hà này vì sao lại trống không?"
"Không nên nghe hắn nói bậy!" Một hòn Phi Hoàng xoẹt xoẹt bay qua, bị Tần Minh thuận tay đập bay ra.
"Các ngươi cũng biết, toàn quân Tiểu Thương Hà đều xuất quân, chính là Tây Tiến, hai mươi vạn đại quân Tây Tây Hạ, bây giờ tàn sát bừa bãi Tây Bắc. Toàn quân của Tiểu Thương Hà này đã chiến đấu với người Tây Hạ rồi! Các ngươi là chuột nhắt nhỏ! Hoa Hạ rơi vào tay giặc, khi sinh linh đồ thán không dám chiến với ngoại tộc, chỉ dám lén lút tới đây để tỏ oai phong, muốn dương danh ở đây, chết hết ở đây đi!"
Những lời này của hắn quanh quẩn trong núi, nói xong, bóng người bay vút về phía sau, biến mất trong loạn thạch phía xa. Mọi người trên sườn núi nhìn nhau. Trên mặt Từ Mạnh vẫn còn dính máu, trong lúc nhất thời cảm thấy răng chua cay, không có lực lượng.
Một đám người bày sinh tử, muốn tới tru diệt ma đầu, vừa mới bắt đầu, liền vừa là nội gian vừa là nội chiến. Thiết Tác Hoành Giang này, lên không đi cũng xuống không được, đây còn đánh thế nào được?
Một lát sau, có người hô: "Đây là hành động yêu ngôn hoặc chúng, tâm ma giỏi nhất là gian kế bực này. Chúng ta tới sớm đã biết gian nguy, chư vị không được dao động, nào, theo ta giết đi..."
Lập tức có người đáp: "Không sai! Xông lên, trừ ma đầu này..."
Mọi người la hét, xông lên phía trên núi, chỉ chốc lát sau, lại một tiếng nổ vang lên, có người bị tạc bay ra ngoài, trên đỉnh núi kia dần dần xuất hiện bóng người, cũng có mũi tên bắt đầu bay xuống...
Thân thể trần trụi...
Trong lòng chảo sông, mơ hồ có thể nghe được âm thanh xung kích và nổ tung bên ngoài. Trong sân giữa sườn núi, Ninh Nghị bưng nước trà và điểm tâm đi ra, miệng hừ nhẹ một tiếng.
"Một con sông lớn sóng lớn... Gió thổi hương hoa hai bên bờ, nhà ta ở hai bên bờ phốc... Nghe quen khẩu hiệu của người cầm lái, nhìn cánh buồm trắng quen rồi...Cô nương tựa như... hoa vậy..."
Bên cạnh cửa sân, ông lão chắp hai tay sau lưng đứng đó, ngẩng đầu nhìn khí cầu đang bay lượn trên bầu trời, trong rổ đang treo, có người cầm lá cờ màu đỏ đang vung tới vung lui.
"Vật này liền muốn bay ra ngoài, nên chuyển hướng thế nào?"
"Bằng hữu đã đến... Có rượu ngon, nếu là sài lang kia đến... Ừm, không cách nào chuyển hướng, thứ này chỉ có thể dựa vào sức gió, thổi đến đâu thì tính. Tả công, đến uống trà."
Tả Hữu ủng hộ đi tới, cầm lấy một miếng điểm tâm, bỏ vào trong miệng ăn, sau đó vỗ tay, tiếp tục nghe tiếng đánh bên ngoài: "Mấy trăm người Lục Lâm xông lên cũng đã chết rồi, xem ra lập Hằng thật không sợ đắc tội toàn thiên hạ. Thất phu giận dữ thổ huyết mười bước, sau này ngươi không được yên bình nữa."
Ninh Nghị uống một chén trà: "Ta đã đắc tội từ lâu, không phải sao?"
Thân thể trần trụi...
Phía đông chân núi, trên vách đá gập ghềnh, lúc này, hai sợi dây thừng đang lặng yên treo ở đó, bên ngoài đánh nhau náo nhiệt, có mấy chục người dọc theo vách đá không có khả năng bò lên được này, gian nan bò lên trên.
Lý tần là một trong số đó. Sắc mặt y phồng lên đến đỏ thẫm, hai tay đã bị sợi dây siết nát, nhưng những người đồng hành bên cạnh y đều có sự trợ giúp của mình, y vẫn như cũ không buông tha mà leo lên trên cả nửa ngọn núi.
Cho đến nay, bọn họ vẫn chưa kinh động đến tiểu Thương Hà quân nào, bởi vì vách đá này quả thật muốn từ trên xuống dưới gian nan. Nhưng mà, tìm được một kỳ nhân có thể đào núi cao, cũng chính là chỗ dựa lớn nhất của chuyến đi này của Lý tần.
Ninh Nghị kinh doanh Tiểu Thương Hà đã một năm, cho dù phần lớn quân đội trong núi đều đã ra ngoài, muốn lén lút lẻn vào hành thích vẫn là không thể. Vì cuộc tiến công ngày hôm nay, Phiền Thương tập hợp lại một đám lớn nhân sĩ Lục Lâm, nhưng ngay từ đầu Lý Trọng đã không tin tưởng đội ngũ này — đây có lẽ cũng là bị ảnh hưởng của Ninh Nghị lúc trước, không có tổ chức nghiêm ngặt, trăm người không một tác dụng.
Bọn họ chỉ là mồi nhử.
Bên này trên vách núi, từng người kéo dây thừng lại, lần nữa leo trèo lên. Gió từ phía tây thổi qua, Lý Bộ lộn đứng ở điểm dừng chân cuối cùng, sau khi nghỉ ngơi đang định tiếp tục đi lên, đột nhiên sững sờ một chút, không ít người cũng sửng sốt.
Một quả cầu khí cực lớn theo gió từ trong núi bay ra. Lý Anh giơ Thiên Lý Kính trên tay lên nhìn về phía bên kia, trong rổ trên trời, một người cũng đang giơ Thiên Lý Kính lên nhìn lại, biểu lộ hơi biến hình.
Người trong rổ buông Thiên Lý Kính xuống, dùng sức lắc lắc lá cờ trong tay!
"Lên ——"
Lý tần hô to một tiếng ——
Trong sơn cốc, có đội ngũ chạy vội về phía vách núi bên này.
Trước khi mã đội đến nơi, thủ hạ của Lý Mạch đã leo lên vách đá dựng đứng này. Người đi lên đầu tiên, bắt đầu phòng ngự và chém giết. Một bên khác, trên sườn núi vẫn còn vang lên tiếng nổ mạnh., Cung tiễn của người phòng thủ, đám người Lý Yến Nghị toàn thân đẫm máu xông vào trong sơn cốc, bọn họ muốn tìm người chém giết. Đám phòng ngự lúc trước đã bắt đầu rút lui càng nhanh, người lao xuống lại lần nữa rơi vào bẫy rập, cung tên giáp công.
Trên sườn núi bên ngoài, lúc này vết máu lốm đốm lốm đốm, thi thể nằm ngổn ngang, có thi thể đã chết, có người nằm nhoài trong đất đá, lúc này còn không dám nhúc nhích, bởi vì không biết nơi nào sẽ phát sinh bạo tạc, cũng có người bị thương, đang dần dần trở nên yên tĩnh, trên chân núi này thống khổ tru lên.
Đám người xông vào sơn cốc lại xông lên phía trước giết một hồi, rốt cuộc mới có người đi ra, giao thủ với bọn họ. Năm người kia một tổ đội ngũ lao tới đám người Lạc Thanh Lâm, sau một hồi chém giết rồi chạy trốn. "Thương Phần Thành" Chúc Bưu, Vũ Văn Phi Độ., Đám người Tiểu Hắc xuất quỷ nhập thần thu hoạch mệnh người lạc đàn. Trận chiến này vốn không coi là công bằng, đối với người tiến công mà nói, giống như rơi vào vũng lầy. Bọn họ tiếp tục tấn công về phía sân nhỏ trên sườn núi bên kia: Sơn cốc này dù sao cũng không lớn, bọn họ tiến vào, liền xa xa thấy được đám người Ninh Nghị bên sân nhỏ.
Bên kia, đám người Lý Mạch cũng khó khăn đánh tới trong chiến thuật " diều giấy" của đội ngũ. Sau khi chiến đấu trên vách núi một hồi, chỉ còn hơn bốn mươi người, những người này tiến thoái tương đối nghiêm mật, có chương pháp, xem như là xương cứng không dễ gặm.
Đương nhiên, Ninh Nghị vốn cũng không có ý định cứng đối cứng với bọn họ.
Trần Phàm, Kỷ Thiến Nhi, những người phòng thủ tinh nhuệ lúc này ở ngay gần sân, chờ đợi đám người Lý Trí đến.
Khổ Hữu nhìn đội ngũ phía đông bắc sườn núi giết tới, khẽ nhíu mày: "Ngươi không định giết bọn họ ngay lập tức?"
"Cường công dù sao cũng sẽ có chút thương vong, giết tới đây thì tâm khí bọn họ cũng không còn nhiều nữa." Ninh Nghị cầm chén trà trong tay nhìn thoáng qua: "Ở giữa cũng có một bằng hữu, đã lâu không gặp, dù sao cũng nên gặp mặt một lần. Tả công cũng nên gặp mặt."
"Ồ?"
"Tên là Lý tần tần tần, từng cùng Tần gia đại ca thủ thái nguyên, cửu tử nhất sinh. Người đã rèn luyện ra rồi, là người đọc sách không tệ." Ninh Nghị nghiêng nghiêng đầu trái: "Được... truyền thừa nho học."
"Truyền thừa?" Ông lão nhíu nhíu mày.
Ninh Nghị gật đầu, không giải thích.
Không lâu sau, hai tốp người gặp nhau trước khoảng đất trống cách tiểu viện mấy chục mét, chuẩn bị giết tới. Trong sân bên này, hơn mười mặt đại thuẫn bị kéo ra, bày ra trận thế, Lâm Lập như tường, mọi người phụ trách đóng giữ tiểu Thương Hà từ bốn phương tám hướng xông ra, cầm cung tên trong tay, đao thương chỉ về phía bên kia.
Có thể xông đến nơi này, trước mắt bất quá chỉ là hơn trăm người, nhưng mà lúc này từ phụ cận xông ra có chừng ba, năm trăm người vây quanh sườn núi này lại. Trên thực tế, từ thời khắc đám người Lý tổng cộng bị phát hiện, những người này đã không còn bất cứ cơ hội nào, hôm nay, một lần công kích, đã sắp được phân biệt rồi.
Từ Cường lẫn vào trong đám người này, trong lòng có cảm giác tuyệt vọng lạnh lẽo. Là người tập võ, nghĩ cũng không nhiều lắm, lúc đầu nói sinh tử là chết ngoài độ, sau đó chỉ là theo bản năng xung kích, đợi đến bước này, mới biết xung kích như vậy có thể chỉ mang đến cho đối phương một lần rung động mà thôi. Chết là thật sự sắp tới rồi.
Hơn nữa, giết tới đây, hắn thậm chí không thể giao thủ với ai, trên người bị nổ tung một lần, trúng hai mũi tên, còn lại chỉ là vung vẩy binh khí liều mạng né tránh mà thôi. Nếu thật sự nói sẽ bị đối phương mang tới chấn động, chỉ sợ cũng không có khả năng.
Phía trước có âm thanh vang lên làm hắn trì hoãn thời gian chết đi.
"Lý huynh, đã lâu không gặp, lại đây ôn chuyện một chút đi."
Trong đám người, Lý Mạch đẩy đám người ra, khó khăn bước ra. Hắn nhìn hơn trăm người bên cạnh, sau đó đi về phía đối diện.
Thân thể trần trụi...
Lướt qua tường thuẫn, trong sân, Ninh Nghị nâng chén trà lên với y.
"Hơn ba trăm người Lục Lâm, mười mấy nha dịch bộ khoái... Tiểu Thương Hà cho dù toàn quân ra hết, ba bốn trăm người nhất định là phải lưu lại. Ngươi hôn mê rồi hả? Tới đây uống trà."
Tiểu viện nho nhỏ, thanh âm nói chuyện vô cùng đơn giản. Lý Phí nhìn thấy thân ảnh Ninh Nghị, hít sâu một hơi sửa sang lại y quan. Lúc này, gã tự biết chắc chắn phải chết, nhưng lại không biết lần đối thoại này sẽ phát triển đến trình độ như thế nào.
Thế là hắn trả lời: "Ta choáng váng? Ngươi mới ngu ngốc? Thế nhân đều nói tâm ma mười bước tính toán, Tố Vô Kế. Lại không ngờ, một Nộ Sát quân, đối địch với thiên hạ. Ngươi đi bước này, không chỉ là choáng váng, càng là điên rồ!"
"Giết Chu Ngọc chỉ là việc nhỏ, ta tạo phản chắc chắn rồi. À, đúng rồi, ủng hộ Tả công."
Lý Liên đi tới gần, hắn hơi ngẩn người, sau đó chắp tay: "Vãn học vãn bối Lý Đức Tân, bái kiến Tả công."
Tả Đoan đứng ở đằng kia, gật đầu: "Ngươi giúp con nhà Tần gia bảo vệ Thái Nguyên, chết ngoài đời, rất tốt."
"Đây là chức trách của vãn bối. Cuối cùng Thái Nguyên vẫn phá, sinh linh đồ thán, không được tốt." Lời này vừa nói xong, hắn đã đi ra sân, cầm chén trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, sau đó lại uống một chén.
"Tạo tạo tạo chắc chắn?" Lý tần trầm mặc một lát, mới mở miệng nói tiếp: "Muốn tạo phản có con đường tạo phản, Kim điện Thí Quân, Thiên Địa Quân Thân Sư, con đường gì ngươi cũng không đi được! Ninh Lập Hằng, ngươi ngu không thể bì kịp! Hôm nay ta chết ở đây, ngươi cũng khó đến ngày mai!"
" tạo phản..." Ninh Nghị mỉm cười: "Vậy Lý huynh không ngại nói cho ta nghe, tạo phản có đường nào?"
"Con đường của ngươi nhiều, ngươi có Lữ Lương Sơn bang chủ, có Hữu Tướng Di Trạch, phía nam, ngươi có phò mã là bạn, ngươi có Khang Vương phủ quan hệ. Khang Vương hôm nay liền muốn thân đăng đại bảo. Bất kể thế nào, ngươi chỉ cần là người của Từ Đồ, tất cả con đường đều tốt hơn so với trước mắt ngươi. Nhưng ngươi chọn con đường lỗ mãng nhất... Không đúng, chỗ ngươi chọn không có đường."
Lý Liên lắc đầu, nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị đứng ở đó vẫn mỉm cười, hắn lại lần nữa đổ nước trà lên: "Còn uống nữa không?"
"Được rồi."
"Được, vậy chúng ta nói một chút về việc tạo phản và giết hoàng đế xem." Ninh Nghị phủi tay một cái: "Lý huynh cảm thấy tại sao ta phải tạo phản, vì sao phải giết hoàng đế?"
Lý tần trầm mặc trong chốc lát: "Vì võ triều suy yếu, vì trung thần oan uổng, vì nỗ lực mà không có kết quả sao?"
"Vì vạn dân chịu khổ." Ninh Nghị bổ sung thêm một câu.
"Có sao?"
"Có, các ngươi cứ thích đi vào chỗ lớn, Tần Tín trung thần, hắn chịu khổ, chính là chịu khổ, người khác thì không phải vậy? Ta ở Hạ thôn đánh giặc, thấy nữ tử bị nữ chân nhân cưỡng hiếp, nàng được cứu về, gầy trơ cả xương., Nàng vô cùng đáng thương, nghỉ ngơi vài ngày rồi đứng dậy đi nấu cơm cho binh sĩ của mình, băng bó vết thương cho họ, có người nói muốn cưới nàng. Vào thời điểm cuối cùng khi đại chiến ở Hạ thôn, nàng cầm đao lao ra, ngươi xem, nàng đã học được cách lấy được, trở thành một người thật sự... chết trên chiến trường."
Ninh Nghị lắc đầu: "Vì bảo vệ Biện Lương thành, có bao nhiêu người đã chết. Ngoài thành, những người của Hạ thôn là ai, bọn họ là vì cứu Võ Triều mà chết. Sau khi chết, không có kết quả. Một hoàng đế, trên vai có ngàn tỉ mạng người, cân bằng lại giống như trẻ con nói đùa. Không có bất kỳ trách nhiệm gì, bọn họ không chết thì ai chết?"
"Đây chính là vì vạn dân?"
"Cầu cùng tồn tại khác nhau, lời giải thích của chúng ta đối với vạn dân chịu khổ rất khác nhau, thế nhưng, ta vì những thứ tốt này, khiến ta cảm thấy như là đồ vật có trọng lượng, đồ vật quý giá, còn có người, đi tạo phản. Điều này có thể lý giải sao?"
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Ngươi tuy đáng chết, nhưng có thể hiểu."
"Ừm, như vậy Lý huynh cho rằng, chuyện tạo phản lớn như vậy quan trọng nhất là cái gì?"
Ninh Nghị hỏi câu này, Lý tần nhìn hắn, không trả lời mà chỉ cười cười.
"Các ngươi, các ngươi, rất nhiều người nghĩ rằng làm sao thực hiện, kế hoạch từng bước như thế nào, Từ Đồ. Các ngươi đem chuyện này làm theo lệ thường, phân tích một chuyện lạnh như băng, một chuyện đơn giản là dỡ xuống, xem làm sao làm thành. Nhưng ta không tán đồng: Bất cứ một đại sự gì, cao xa tới mức tạo phản, hắn là quan trọng nhất!"
Ninh Nghị giơ một ngón tay lên, ánh mắt trở nên lạnh như băng nghiêm khắc: "Trần Thắng Ngô Quảng bị hết áp lực, nói vương hầu tướng thàn tóc gáy; Phương Tịch tạo phản, là Pháp Bình không phân cao thấp. Các ngươi đọc sách đến choáng váng, cho rằng loại hùng tâm tráng chí này chính là hô ra chơi đùa, dụ dỗ những người nông dân kia." Hắn đưa tay gõ nhẹ lên bàn một cái: "Đây là thứ quan trọng nhất!"
Hắn cười cười: "Vậy ta tạo phản là vì sao? Người làm chuyện tốt đã chết, nên có người báo đáp tốt thì chết, người chết thì chết, người chết thì còn sống. Ta muốn thay đổi bước đầu tiên của những chuyện này, ta muốn Từ Đồ?"
Lý Thông lạnh lùng nói: "Vậy ngươi định giết vua?"
"Là ở chỗ ta có năng lực thí vua hay không." Ninh Nghị nói: "Nếu ta không có năng lực, đương nhiên là Từ Đồ. Nếu ta là Trần Thắng Ngô Quảng, là Phương Tịch, đương nhiên ta muốn Từ Đồ, nhưng ta không phải, khả năng này để ở trước mặt ta. Ta muốn tạo phản, hắn muốn ta phải trả giá thật lớn, ta có thể giết hắn mà không giết, về sau ta cũng không cần phải làm trái."
Trong sân im lặng trong chốc lát, Ninh Nghị cầm chén trà lên nhấp một ngụm: "Làm người đều như vậy cả, đến cuối cùng tiêu chuẩn của ngươi sẽ lùi tới một trình độ nào đó, bởi vì thế giới nghiêm khắc. Ngươi có tiêu chuẩn cao nhất, tiêu chuẩn làm việc theo tiêu chuẩn của nhân sinh là không đi thông được., Ngươi có thể lùi một chút, ngươi có thể thỏa hiệp một chút, nhưng thành tựu cuối cùng của ngươi, ở chỗ ngươi lui bao nhiêu. Thà chết không lùi, chịu đựng qua được mới có thể thành đại sự, ngay từ đầu đã nói với người của Từ Đồ, nghĩ kỹ hơn cũng chỉ là một chuyện vô thành."
"Ngươi có từng nghĩ tới... bách tính của Biện Lương sẽ như thế nào? Thiên hạ sẽ như thế nào?"
"Phí lời." Ninh Nghị uống một hơi cạn sạch chén trà trong tay: "Bọn họ phải chết."
Bốp! Bàn tay của Lý tần vỗ lên trên bàn: "Bọn họ phải chết!?"
Ánh mắt Ninh Nghị bình tĩnh: "Chọn sai đương nhiên phải chết, ngươi có biết khi lão Tần xuống ngục thì bọn họ đã tưới phân lên người lão Tần rồi hay không."
Lý tần đã gằn từng chữ một: "Đó là lỗi của bọn họ?"
"Không phải bọn họ sai sao?" Ninh Nghị nhún vai: "À, không phải lỗi của bọn họ, bọn họ là vô tội."
Ninh Nghị nói xong câu này, trong ánh mắt có thương hại, nhưng đã bắt đầu trở nên nghiêm khắc, chậm rãi, kiên định lắc đầu: "Không, là lỗi của bọn họ! Bọn họ không phải là người vô tội! Bọn họ là võ triều nhân! Võ Triều không đánh lại Nữ Chân, bọn họ chết chưa hết tội - "
Thanh âm của hắn hùng hậu, nội lực kích động, về sau âm thanh đã chấn động bốn phía, truyền ra xa xa: "Các ngươi nói về đạo lý, là bởi vì các ngươi tạo thành võ triều! nông dân cày ruộng làm việc, sĩ nhân đọc sách thống trị, sửa chữa phòng ốc, thương nhân hàng hóa tứ phương! Các ngươi cùng sinh tồn! Quốc gia cường đại, nhân dân thân hưởng lợi! Quốc gia suy yếu, nhân dân chết chưa hết tội! Đây là thiên phạt! Bởi vì quốc gia đối mặt chính là phiến thiên địa này, thiên địa không cần nói tình lý! Thiên lý chỉ có tám chữ..."
Giọng nói của hắn truyền ra, nhấn mạnh từng chữ một: "Vật cạnh tranh trời sinh, kẻ thích hợp sinh tồn!"
Giọng nói này mơ hồ như sấm sét. Lý Thông cau mày, hắn đang muốn nói gì đó, Ninh Nghị đối diện sau khi tỏ thái độ như thế đột nhiên nở nụ cười: "Ha ha, ta nói đùa thôi."
Lần này, ngay cả bên trái đỡ lấy, đều đang cau mày, không rõ rốt cuộc Ninh Nghị muốn nói cái gì. Ninh Nghị xoay người sang bên cạnh lấy ra vài quyển sách, một mặt đi tới, một mặt nói chuyện.
"Đúng vậy, dân chúng của Biện Lương là rất vô tội, tại sao bọn họ không vô tội, cả đời bọn họ cái gì cũng không biết. Hoàng đế làm sai chuyện gì, nữ chân nhân vừa đánh tới, bọn họ bị đánh cho khuất nhục không chịu nổi. Người như ta tạo phản, bọn họ chết oan khuất nhục không chịu nổi. Mặc kệ bọn họ có biết chân tướng hay không, bọn họ nói chuyện đều không có bất cứ tác dụng gì, từ trên trời rơi xuống bọn họ chỉ có thể tiếp theo... Ai, Lý Quân Quân, đây là sách mà Tần Tương lưu lại, cho ngươi một bộ."
Ninh Nghị ném cuốn sách xuống bàn: "Cho nên, ở trong này, chư vị không phát hiện ra cái gì không đúng sao? Bọn họ quá vô tội, bản thân đã làm chuyện sai lầm như vậy sao có thể vô tội được? Cho nên ta đang nghĩ, cho bọn họ một cái nói chuyện ít nhiều có thể hữu dụng quốc gia thì sao? Cứ như vậy, có chuyện gì xảy ra, người chết chưa hết tội, đạo lý cũng đã đủ rồi."
Trong giọng nói lẩm bẩm này mơ hồ có thứ gì đó không đúng đang chuẩn bị. Ninh Nghị ngồi đó, ngón tay gõ đầu gối, như đang suy nghĩ. Lý Tố Trọng biết cách làm việc của hắn sẽ không bắn tên không đích, vẫn còn suy nghĩ sâu xa về lời nói của hắn. Bên kia, lông mày trái cau chặt mở miệng.
"Dân có thể sử dụng, không thể biết rõ. Đạo lý ở giữa, cũng không chỉ là nói suông."
Bên kia, ngón tay gõ đầu gối dừng lại, Ninh Nghị ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã không còn nửa điểm trêu chọc.
Không lâu sau đó, thứ hắn mở miệng nói ra giống như vực sâu đáng sợ...