Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lúc trở lại tiểu viện trên núi, trong ngoài trong ngoài đã có không ít người tụ tập tới.
Ninh Nghị đi vào trong sân, nhìn thoáng qua phòng, đàn nhi đã trở lại, nàng ngồi ở bên giường nhìn Ninh Hi trên giường, sắc mặt tái nhợt, mà tiểu Ninh Hi trên đầu quấn băng vải đang hướng mẫu thân lắp bắp giải thích cái gì đó. Ninh Nghị hỏi đại phu ngoài cửa vài câu, sau đó sắc mặt mới giãn ra, đi vào.
"Cha." Ninh Hi ở đầu giường nhìn hắn, khẽ chép miệng: "Con thật sự là vì bắt thỏ... suýt nữa thì bắt được..."
Ninh Nghị đi tới nhéo mặt hắn, sau đó nhìn băng vải trên đầu: "Đau không?"
"Ngay từ đầu không đau, hiện tại có chút đau."
"Không có chuyện gì đâu." Ninh Nghị cười cười, sau đó phất phất tay về phía cửa. "Đại phu đã nói không có việc gì, các ngươi toàn bộ chạy tới đây làm gì! Ninh Nghị, ngươi xem là ai tới thăm ngươi."
"Tả gia gia." Ninh Hi khom người khom người về phía lão nhân đi vào, tả hữu diện mục nghiêm túc, buổi tối hôm trước mọi người cùng nhau ăn cơm, cũng không biểu lộ quá nhiều thân thiết với Ninh Hi, nhưng lúc này cũng không cách nào nghiêm mặt được, tới đây đưa tay đỡ lấy vai Ninh Hi để nàng nằm xuống: "Không nên cử động, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ta vừa đi nhặt rau dại, trong nhà có khách tới, ăn cũng không nhiều. Sau đó tìm được một con thỏ, ta liền đi bắt nó, sau đó ta vật lộn, đụng đầu... Con thỏ vốn bắt được, lại lớn như vậy, đáng tiếc ta vật lộn lúc đầu dọa sợ, con thỏ bỏ chạy..."
Hài tử nói qua chuyện này, đưa tay ra khoa tay, còn có chút uể oải. Thật vất vả bắt được một con thỏ, chính mình cũng bị thương, Mẫn Sơ Nhất còn đem thả con thỏ ra, đây không phải là giỏ trúc múc nước một hồi sao.
Tả Đoan quay đầu lại nhìn thoáng qua Ninh Nghị. Ninh Nghị lúc này lại an ủi Tô Đàn Nhi: "Con trai té ngã đánh, tương lai mới có khả năng thành tài, đại phu cũng nói không có việc gì, ngươi không cần lo lắng." Sau đó lại đi qua một bên, an ủi nữ binh đầy áy náy vài câu: "Bọn chúng là trẻ con, phải có không gian riêng của mình, là ta bảo ngươi đừng quá thân cận với nó, đây không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần tự trách."
Cơn phong ba nho nhỏ này sau đó mới dần dần biến mất. Bầu không khí của Tiểu Thương Hà xem ra an tường, kì thực khẩn trương, bên trong thiếu lương là một vấn đề, ở bên ngoài Tiểu Thương Hà cũng có địch nhân như vậy, một mực nhìn chằm chằm vào bên này, mọi người không nói trên mặt, trong lòng rất là biết. Ninh Hi đột nhiên xảy ra chuyện, một số người còn tưởng là địch nhân bên ngoài rốt cục động thủ, đều chạy tới xem một chút, thấy không phải, lúc này mới tản đi.
Tiểu Ninh Hi đầu chảy máu, kiên trì một lúc rồi cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ninh Nghị đưa trái đỡ phải ra ngoài, sau đó liền đi xử lý những chuyện khác. Lão nhân đi cùng tùy tùng đi trên nửa ngọn núi của Tiểu Thương Hà, thời gian chính là buổi chiều, nắng chói chang, ánh mặt trời chiếu xuống., Âm thanh huấn luyện trong cốc thỉnh thoảng truyền đến, khắp nơi trên công địa khí thế ngất trời, bóng người chạy nhanh, trong vùng thủy khố xa xa kia, mấy chiếc thuyền nhỏ đang giăng lưới, cũng có người ở bên cạnh nước thả câu, đây là đang bắt cá lấp đầy cốc lương thực.
Những thứ này rơi vào trong tầm mắt, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng trên thực tế, lại có loại lý do bầu không khí tuyệt không giống với nơi khác đang chuẩn bị. Cảm giác khẩn trương, cảm giác nguy cơ, cùng với khí tức cảm giác khẩn trương và nguy cơ kia mâu thuẫn, lão nhân đã nhìn thấy rất nhiều chuyện trong thế đạo này, nhưng lão vẫn như cũ không nghĩ ra, Ninh Nghị cự tuyệt hợp tác với Tả gia, rốt cuộc là ở đâu.
Là bộ rễ của đại gia tộc trải rộng toàn bộ con sông phía đông, hắn đi tới sông Tiểu Thương, đương nhiên cũng có suy nghĩ về lợi ích. Nhưng mặt khác, năm ngoái có thể bắt đầu bố cục, ý đồ tiếp xúc với bên này., Trong đó cùng Tần nguồn gốc tình nghĩa, chiếm đại thành. Hắn cho dù có yêu cầu đối với tiểu Thương Hà, cũng tuyệt sẽ không phi thường quá phận, điểm này, đối phương cũng có thể nhìn ra. Đúng là có suy nghĩ như vậy, lão nhân mới chủ động đưa ra chuyện này.
Chỉ vì không bị Tả gia điều kiện? sẽ cự tuyệt đến trình độ dứt khoát này sao? Hắn chẳng lẽ thật sự có đường lui để đi? Nơi này... rõ ràng đã đi trên vách núi rồi.
Trong lòng hắn tự hỏi những điều này, sau đó lại để tùy tùng đi vào trong cốc, tìm gian tế vốn được hắn an bài tiến vào trong Tiểu Thương Hà, tới hỏi từng chuyện một, xác định sự thực trong cốc thiếu lương thực. Điều này cũng chỉ làm cho nghi hoặc của hắn càng thêm sâu đậm.
Bất quá, trong sơn cốc lúc này, có một số việc, cũng lặng lẽ phát sinh ở những nơi hắn không biết hay không để ý.
Vì bổ sung thức ăn cho binh sĩ mỗi ngày, trong sơn cốc đã làm thịt chiến mã giết người trong phòng bếp. Chạng vạng tối hôm nay, có binh sĩ ăn thịt ngựa trong thức ăn, tin tức này truyền bá ra, trong lúc nhất thời làm cho gần phân nửa nhà ăn đều trầm mặc xuống, sau đó có binh sĩ cầm đầu đặt bát đũa ở trước quầy hàng đồ ăn, hỏi: "Làm sao có thể giết ngựa?"
Không ít người bởi vậy mà dừng đũa, có người nói: "Trong cốc đã đến mức này sao? Cho dù chúng ta đói bụng, cũng không muốn ăn thịt ngựa!"
"Bọn ta cũng không phải đều muốn có thịt! nghèo rồi, vỏ cây dại cũng có thể ăn được!" Có người phụ họa.
Mọi người trong lòng nôn nóng khó chịu, nhưng cũng may trật tự trong nhà ăn chưa từng loạn lên, một lát sau chuyện xảy ra, tướng lĩnh Hà Thành Chí Thành đã chạy tới: "Xem các ngươi như người thường, các ngươi vẫn không thấy thoải mái hả!?"
Quy củ trong quân rất tốt, không lâu sau, hắn đè sự tình xuống. Cùng lúc đó, đối diện với thực đường, một đám quân nhân trẻ tuổi cầm đao thương đi vào ký túc xá, tìm kiếm bọn họ lúc này là người khởi xướng La Nghiệp.
"La huynh đệ, có nghe chuyện hôm nay chưa?"
La Nghiệp đang trong huấn luyện trở về, người đầy mồ hôi, quay đầu lại nhìn bọn họ: "Chuyện gì? Các ngươi muốn làm gì?"
"Ninh gia đại công tử xảy ra chuyện, nghe nói ở bên núi gặp máu. Chúng ta đoán, có phải đám hèn nhát ngoài cốc nhịn không được nữa rồi không, muốn đánh một trận!"
Những người này ai nấy đều cao hứng, ánh mắt đỏ ngầu, La Nghiệp nhíu mày: "Ta nghe nói Ninh Hi công tử bị thương, chỉ là bắt thỏ dập đầu một hồi, các ngươi định làm gì? Lui một bước mà nói, cho dù là thật sự có việc, làm hay không đều do các ngươi quyết định?"
Mọi người hơi ngẩn người, một người nói: "Chúng ta cũng thật khó nhịn, nếu là ngoài núi đánh vào thì phải làm gì đó. La huynh đệ, ngươi có thể thay chúng ta ra mặt, thỉnh chiến với Ninh tiên sinh!"
"Các ngươi đầu óc choáng váng rồi!" La Nghiệp nói một câu, "Hơn nữa, căn bản không có chuyện này, các ngươi muốn đi đánh ai! Còn nói muốn làm đại sự, không thể bình tĩnh một chút."
Một đám người vốn nghe xảy ra chuyện, cũng không kịp ngẫm nghĩ, đều kích động chạy tới. Lúc này thấy là tin đồn đồn, bầu không khí liền dần dần lạnh xuống, ngươi nhìn ta nhìn ngươi., Trong lúc nhất thời cảm thấy có chút khó xử, một người trong đó đặt cương đao lên bàn, thở dài: "Làm lớn chuyện, có chuyện gì làm được đâu. Mắt thấy ngày hôm đó trong cốc bắt đầu thiếu lương thực, chúng ta... muốn làm gì đó, cũng không thể nào làm được. Nghe nói... hôm nay bọn họ giết hai con ngựa..."
Người này nói đến chuyện giết ngựa, tâm tình chán nản. La Nghiệp cũng chỉ nghe được khẽ nhíu mày, ngoài ra có người cũng thở dài: "Đúng vậy, chuyện lương thực này, cũng không biết có cách nào."
"Chẳng lẽ các ngươi không tin được Tần tướng quân, Ninh tiên sinh?" La Nghiệp đạo: "Mấy vị đại nhân trên đó, thế nhưng ngày nào cũng không lười biếng."
"Đương nhiên không phải không tin được, chỉ là thấy ngay cả chiến mã cũng giết, trong lòng chúng ta cũng gấp gáp a, nếu chiến mã giết xong rồi, làm sao có thể cùng người đánh trận. Nhưng thật ra La huynh đệ ngươi, vốn nói có đại tộc quen thuộc bên ngoài, có thể nghĩ chút biện pháp, về sau ngươi đã nói chuyện này với Ninh tiên sinh, liền không nhắc lại nữa. Ngươi nếu biết gì, cũng kể cho chúng ta nghe đi..."
"Ta đoán được một chút, nhưng cũng khó nói." La Nghiệp lắc đầu, "Nói chung, các ngươi ngày thường phải huấn luyện nhiều một chút, cũng chính là lúc lên cấp sẽ có biện pháp giải quyết!"
"Ngày thường huấn luyện, nơi này có người từng lười biếng sao!"
"Đúng vậy, bây giờ quá gấp gáp, ta thật sự cảm thấy... còn không bằng đánh một trận. Bây giờ đã bắt đầu giết ngựa. Mặc dù Ninh tiên sinh vẫn có diệu kế, ta cảm thấy...Ài, ta vẫn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái..."
"La huynh đệ, ngươi biết vậy thì nói ra đi, chúng ta sẽ không truyền loạn."
"Chuyện bọn Ninh tiên sinh bày ra, ta sao có thể biết được, cũng chỉ là mấy hôm nay có chút suy đoán, đúng hay không cũng khó mà nói được." Mọi người la hét ầm ĩ, La Nghiệp nhíu mày trầm giọng: "Nhưng ta đoán chuyện này cũng ở trong mấy ngày nay..."
Tiếng ồn ào trong ký túc xá này, trong lúc nhất thời còn chưa có dừng lại. Trong sơn cốc nóng bức khó chịu bao phủ, sự tình cũng phát sinh ở các nơi.
Lão nhân trong phòng nghe được một số chi tiết báo cáo, trong lòng càng khẳng định Tiểu Thương Hà thiếu lương này không phải là giả. Về phương diện khác, từng việc vặt vãnh này mỗi ngày đều hội tụ rất dài và ngắn, được phân loại ra, truyền bá cho mấy người cao tầng của Tiểu Thương Hà hiện nay, mỗi ngày trời chiều ngã về tây., Đám người Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, Tần Thiệu Khiêm sẽ hội tụ ở nơi làm việc trong thời gian ngắn, trao đổi một phen ý nghĩa sau lưng những tin tức này. Mà ngày hôm nay, bởi vì Ninh Hi gặp phải ngoài ý muốn, vẻ mặt của đàn nhi không coi là vui vẻ.
Một số chuyện đã được quyết định, Tần Thiệu Khiêm rời khỏi đây, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi cùng nhau ăn bữa tối đơn giản. Ninh Nghị an ủi thê tử một chút, chỉ khi hai người ở chung, thần sắc Tô Đàn Nhi cũng trở nên hơi mềm yếu, gật gật đầu, tựa sát vào nam nhân nhà mình.
Ánh chiều dần buông xuống, khi chân trời dần dần sắp sửa thu hết Dư Thương thì dưới sự dẫn đường của Tần Thiệu Khiêm, Tả Hữu cùng nhau tản bộ trên núi, cùng Ninh Nghị trên đường núi trở về. Không biết vì sao, lúc này Ninh Nghị đã thay đổi một bộ quần áo mới, chắp tay cười nói: "Thân thể của lão nhân gia rất tốt."
Tả Đoan nhìn hắn: "Ninh công tử còn có việc."
"Tối nay có, nhưng bây giờ trống không."
"Vậy thì đi cùng lão phu một chút."
"Được." Ninh Nghị buông tay: "Tả công, mời."
Gió đêm thổi trên sơn đạo, hai người một trước một sau đi tới, tả hữu chống gậy, đi một hồi, chậm rãi mở miệng, lần này, ngữ khí lại bình thản hơn rất nhiều: "Những năm gần đây, lão phu luôn cho rằng, người nắm giữ địa quyền hành, không thể hành động theo cảm tính."
Ở một bên, Ninh Nghị cung kính gật gật đầu.
"Buổi chiều hôm nay, khi lão phu mở miệng, cho rằng sự tình cũng không có nhiều chỗ để nói. Nhưng hôm nay trong lòng chỉ là hiếu kỳ, lập Hằng cảm thấy lời nói hôm nay, mình hành động theo cảm tính, có mấy thành?"
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
"... Một thành cũng không có."
"Lão phu cũng cảm thấy như vậy. Cho nên càng thêm hiếu kỳ."
Tay trái đỡ quải trượng, tiếp tục đi về phía trước.
"Sự tình thiếu lương thực trong cốc, không giả."
"Không giả."
"Kim nhân phong ấn phía bắc, mùa hè vây quanh Tây Nam, Võ Triều, theo lão phu biết, còn chưa có ai dám nhận tư nhân của ngươi. Thanh Mộc trại dưới tay ngươi, trước mắt đã bị cắt đứt hết thảy thương lộ, cũng bất lực. Những tin tức này có sai không?"
Ninh Nghị trầm mặc chốc lát: "Chúng ta phái một số người ra ngoài, dựa theo tin tức trước đó, là một số đại hộ dẫn dắt, có một số thành công, đây là buôn bán công bằng, nhưng thu hoạch không nhiều. Muốn lén giúp đỡ, không phải là không có., Có mấy nhà bí quá hoá liều tới nói chuyện hợp tác, công phu sư tử ngoạm bị chúng ta từ chối. Bên phía Thanh Mộc trại áp lực rất lớn, nhưng tạm thời có thể chống đỡ, cũng phải vội vàng sắp xếp thu hoạch, còn không lo được vùng núi hoang vu này. Nhưng bất kể thế nào... cũng không tính là sai."
"Ngươi sợ Tả gia ta cũng dùng công phu sư tử ngoạm?"
"Không có chuyện này." Ninh Nghị trả lời.
"Được." Tả Đoan gật gật đầu, "Cho nên, các ngươi không có đường về phía trước, nhưng vẫn cự tuyệt lão phu như cũ, mà ngươi lại không có hành động theo cảm tính, mấy thứ này đặt chung một chỗ, liền rất kỳ quái. Càng kỳ quái hơn chính là..., Một khi đã không muốn bàn chuyện làm ăn với lão phu, tại sao ngươi lại bỏ ra nhiều thời gian bồi tiếp lão phu như vậy. Nếu chỉ vì một phần tâm tư đối với lão Tần, ngươi không cần phải như thế, lễ hạ cho người tất có chỗ cầu. Trước sau mâu thuẫn, hoặc là lão phu đoán được cái gì, hoặc là ngươi đang gạt người. Có thừa nhận hay không?"
Tuổi tác hắn đã cao nhưng mái tóc bạc trắng vẫn rất rõ ràng, lời nói trôi chảy, đủ để nhìn ra một phần phong thái năm xưa. Câu trả lời của Ninh Nghị cũng không có bao nhiêu do dự.
"Lão nhân gia nghĩ rất rõ ràng." Hắn bình tĩnh cười cười, thẳng thắn nói: "Tại hạ tiếp đãi, một là một phần tâm của tiểu bối, một điểm nữa là bởi vì Tả công đến rất xảo diệu, muốn lưu lại cho Tả công một phần suy nghĩ."
"Ồ? Niệm tưởng?"
"Ừm, sau này có một ngày, nữ chân nhân chiếm cứ toàn bộ vùng bắc của Trường Giang, quyền thế thay đổi, dân chúng lầm than, nhà trái đối mặt phân giải thân thể, lúc nhà tan cửa nát, hi vọng đệ tử Tả gia có thể nhớ lại địa phương tiểu Thương Hà như thế."
Lời nói của Ninh Nghị rất bình tĩnh, như đang nói một chuyện cực kỳ đơn giản, nhưng tự tự lại như châm chọc vào đáy lòng người khác. Tả Đoan cau mày, ánh mắt lại lóe lên vẻ tức giận. Ninh Nghị bên cạnh hắn nâng tay đỡ lấy hắn, hai người tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
"Tả công không nên tức giận, lúc này ngài đi vào Tiểu Thương Hà, ta rất bội phục dũng khí và quyết đoán của Tả công. Phần nhân tình này của Tần tướng, Tiểu Thương Hà sẽ không làm bất cứ chuyện gì khác người, Ninh mỗ trong miệng nói, từng câu từng chữ xuất phát từ đáy lòng Tả tướng., Cơ hội ở chung ta có lẽ không nhiều, nghĩ thế nào cũng chỉ có thể nói với ngài như thế nào. Ngài là đại nho đương đại, biết nhiều người, thứ ta nói là nói bừa hay lừa gạt, tương lai có thể từ từ suy nghĩ, không cần nóng lòng nhất thời."
"... Ồ? Như thế nào?"
"Sơ lui nữ chân bắc, triều đình xuôi nam, Hoàng Hà từ Bắc bộ ném cho nữ chân nhân đã là số định số. Tả gia là đại tộc Hà Đông, căn cơ thâm hậu, nhưng nữ chân nhân đến rồi, sẽ bị trùng kích thế nào, ai cũng không rõ ràng. Đây không phải là một dân tộc quy củ., Ít nhất, bọn họ tạm thời còn không cần phải nói. Muốn thống trị Hà Đông, có thể hợp tác với Tả gia, cũng có thể ở Hà Đông giết một lần, lại đến đàm phán quy thuận. Lúc này, lão nhân gia muốn vì tộc nhân cầu ổn thỏa đường ra, đó là chuyện đương nhiên."
Ánh mắt bên trái vẫn trầm ổn, không nói gì.
"Đường ra cầu như thế nào, nếu như bàn luận quá lớn thì có thể khẳng định rằng, tiểu Thương Hà không phải lựa chọn hàng đầu, thứ yếu cũng không tính, dù sao cũng không đến mức nữ chân nhân đến đây, ngài hy vọng chúng ta đi ngăn cản người khác. Nhưng ngài đã tự mình đến rồi, trước đó ngài không nhận ra ta rồi., Cùng với Thiệu Khiêm cũng đã nhiều năm không gặp, gã lựa chọn tự mình đến đây, trong đó có một phần rất lớn là vì kết giao với Tần Tương. Ngài tới đây, có vài khả năng, hoặc là bàn bạc mọi chuyện thỏa đáng, Tiểu Thương Hà ngầm trở thành trợ thủ đắc lực của Tả gia ngài, hoặc là không nói hết câu được., Ngài an toàn trở về hoặc là được giữ lại làm con tin, chúng ta yêu cầu Tả gia xuất lương chuộc ngài, hoặc là, phiền toái nhất là ngài bị giết. Trong thời gian này, còn phải lo lắng chuyện ngài tới đây được triều đình hoặc các đại tộc khác biết được. Tóm lại, chuyện được không đủ bù mất."
"Vạn nhất khả năng như vậy, ngài vẫn tới. Ta có thể cam đoan, ngài nhất định có thể an toàn về nhà, ngài là người đáng tôn trọng. Nhưng đồng thời, có một điều kiện khẳng định, trước mắt ngài đứng ở vị trí Tả gia đưa ra, Tiểu Thương Hà sẽ không tiếp nhận, đây không phải là lừa gạt, đây là việc công."
Khuôn mặt trái của Đoan Hữu không đổi sắc: "A, vậy thì vì sao?"
"Võ Triều sở dĩ có kết cục như bây giờ, đường đệ Tả hậu văn của Tả công, cháu trai Tả Kế Lan loại người là nguyên nhân chủ yếu, ta nói như vậy, Tả công đồng ý sao?"
Phịch một tiếng, gậy chống bên trái dưới đất. Hắn quay đầu nhìn Ninh Nghị, ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt như mãnh hổ muốn cắn người.
"Vì lẽ đó, ít nhất là bây giờ và trong một thời gian dài ta còn có thể khống chế được chuyện của Tiểu Thương Hà, sẽ không cho phép bọn họ lên tiếng, nửa câu cũng không được." Ninh Nghị đỡ ông lão, bình tĩnh nói.
Tả Đoan nhấn mạnh từng chữ một: "Như vậy bất luận kẻ nào nói ra, lão phu đều coi hắn là kẻ điên."
"Ngài nói cũng là thật." Ninh Nghị gật đầu, cũng không tức giận. "Cho nên, có một ngày thiên địa lật úp, nữ chân nhân giết tới Tả gia, lúc ấy rất có thể lão nhân gia ngài đã qua đời. Người nhà của ngài bị giết, nữ quyến bị nhục, bọn họ liền có hai lựa chọn. Thứ nhất là quy thuận nữ chân nhân., Nuốt xuống một khâm nhục, hai là bọn họ có thể sửa chính, tương lai trở thành một người tốt, có tác dụng. Đến lúc đó, cho dù hàng tỉ gia tài của Tả gia đã tan, trong lồng giam không còn một hạt thóc, Tiểu Thương Hà cũng nguyện ý tiếp nhận bọn họ trở thành một phần nơi này. Đây là điều ta muốn lưu lại, là một phần công đạo cho Tả công phu."
Ninh Nghị đỡ cánh tay trái ủng hộ, ông lão chống gậy nhưng chỉ nhìn hắn, không định tiếp tục đi về phía trước: "Lão phu hiện tại cũng có chút xác nhận, ngươi điên rồi. Tả gia lại có vấn đề, nhưng trước khi chuyện này xảy ra, ngươi chỉ là Tiểu Thương Hà, e là đã không còn nữa rồi!"
"Cũng có khả năng này." Ninh Nghị chậm rãi buông tay ra.
"Cho nên cục diện trước mắt, các ngươi còn có biện pháp?"
Gió đêm thổi từng trận, thổi ống tay áo của hai người trên núi, Ninh Nghị khẽ gật đầu, quay đầu nhìn xuống dưới núi, qua một lúc lâu mới nói: "Mấy ngày trước, thê tử của ta hỏi ta có cách gì không, ta hỏi nàng ấy xem, ngươi xem tiểu Thương Hà này, nó hiện tại như thế nào. Nàng không đoán được, Tả công đã ở đây hơn một ngày, cũng hỏi một số người, biết rõ tình huống, ngài cảm thấy nó bây giờ là cái gì?"
Dưới chân núi từng đốm lửa hội tụ trong lòng sông, ông lão nhìn một lát.
"Bên trên vách núi, trước giờ không có đường đi, sau có truy binh, bên trong nhìn như ôn hòa nhưng thực ra lại nôn nóng không chịu nổi, năm bên trong như trứng đang gặp nguy hiểm."
"Tả công hiểu rõ, nói không sai." Ninh Nghị nở nụ cười. Y đứng chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn mảnh ánh sáng phía dưới. Cứ như vậy y nhìn một hồi lâu, vẻ mặt lại nghiêm túc hẳn lên: "Tả công, những gì ngài nhìn thấy..., Đúng rồi, nhưng phương pháp suy tính sai lầm. Thứ cho tại hạ nói thẳng, chư vị ở võ triều đã quen với tư duy của kẻ yếu, các ngươi suy nghĩ trước sau, tính hết mọi chuyện, duy chỉ sơ sẩy là cách đầu tiên bày ra trước mắt. Con đường này rất khó, nhưng đường ra chân chính, kỳ thật chỉ có con đường này."
"Tiểu bối ngu dốt." Tả Hữu cười cười phun ra những lời này: "Người ngươi nghĩ, đó là tư duy của cường giả?"
"Sắp bắt đầu rồi. Kết quả đương nhiên rất khó nói, phân chia mạnh yếu có lẽ không chuẩn xác, nói là ý tưởng của kẻ điên có lẽ càng thêm chuẩn xác." Ninh Nghị cười, chắp tay: "Còn có chuyện muốn mở, thứ cho Ninh Nghị cáo từ trước, Tả công xin cứ tự nhiên."
Phịch một tiếng, ông lão lại nện quải trượng xuống đất. Ông ta đứng ở bên cạnh, nhìn xuống phía dưới từng điểm hào quang lan tràn, ánh mắt nghiêm túc. Ông ta nhìn như nửa đoạn sau của Ninh Nghị đã không còn để ý nữa, nhưng trong lòng vẫn còn suy nghĩ nhiều lần. Trong lòng ông ta, những lời này, tiểu bối đang rời khỏi đây xác thực đã hình thành một người điên, nhưng chỉ có ví dụ mạnh yếu cuối cùng, khiến ông ta hơi có chút để ý.
Bởi vì Tảo hậu văn, Tả Kế Lan người như vậy, trực tiếp mà từ chối sạch sẽ một con đường sống. Người như vậy, Tả Đoan Hữu cả đời này chưa từng gặp qua, thậm chí tính cách Vương Giả thẳng thắn, cũng sẽ không cổ hủ đến trình độ này.
Không sai, quảng nghĩa mà nói, những này hộ tử đệ tử không nên thân, quan viên hủy võ triều, nhưng nhà nào lại không có người như vậy? Nước chí thanh mà không có cá, Tả gia còn ở trên tay trái của hắn., Đây là chuyện chính sự, cho dù hắn cứ như vậy mà đi, tương lai tiếp quản đại cục của Tả gia cũng sẽ là một gia chủ cường đại. Tả gia trợ giúp Tiểu Thương Hà là đưa than sưởi ấm chân chính, tất nhiên sẽ yêu cầu một số đặc quyền., Nhưng chung quy sẽ không làm quá phận. Trữ Lập này lại yêu cầu mỗi người đều có thể thức đại thể, chỉ vì Tả hậu văn, Tả Kế Lan người như vậy cự tuyệt toàn bộ viện thủ Tả gia, người như vậy, hoặc thuần túy là người theo chủ nghĩa lý tưởng, hoặc là điên thật.
Chủ nghĩa đơn thuần là lý tưởng, không làm được bất cứ chuyện gì, người điên cũng không làm được. Mà khiến người ta mê hoặc nhất chính là, nói tới bước này, ủng hộ trái vẫn có chút không nghĩ ra, cái gọi là ý nghĩ điên rồ kia, rốt cuộc là cái gì.
Hắn ngẩng đầu lên, gió núi ấm áp thổi qua, trên bầu trời trăng sáng đầy sao. Thân ảnh Ninh Nghị rời khỏi sườn núi này, mà ở một căn nhà gỗ khác trên sườn núi đèn đuốc sáng trưng, tất cả các quan quân Hắc Kỳ trong Tiểu Thương Hà hiện nay, cộng thêm nội chính, tham khảo, các nhân viên cao tầng trên phương diện tình báo tổng cộng sáu mươi tám người, trước sau đến, tiến vào phòng.
Binh sĩ đi lại trong phòng theo thứ tự phát cho bọn họ một bản chép thư, dựa theo tiêu đề của văn bản, đây là một phần hội nghị của cao tầng Tiểu Thương Hà vào mười hai tháng đầu năm ngoái. Mắt thấy đại bộ phận người trong phòng này đều biết chữ, mới có được phần này, nghị luận quy mô nhỏ cùng bạo động đã vang lên., Dưới cái nhìn chăm chú của mấy vị quan quân phía trước như Hà Chí thành, Lưu Thừa Tông, nghị luận mới chậm rãi lắng xuống. Trên mặt tất cả mọi người, hóa thành một phần quỷ dị, màu đỏ hưng phấn, thân thể có người, đều đang run nhè nhẹ.
Chốc lát sau, Tần Thiệu Khiêm, Ninh Nghị trước sau tiến vào từ cửa, sắc mặt nghiêm túc mà lại gầy gò, ôm một tiểu bổn tử, sắp xếp họp bàn.
Ngày hôm nay là tháng sáu mười hai năm bình bình, cách thời điểm Kim điện của Ninh Nghị giết vua, Vũ Thụy doanh tạo phản đã qua một năm, trong thời gian một năm này, nữ chân nhân lại lần nữa đi về phía nam, bàn ăn rách rưới, lật đổ toàn bộ võ triều., Người Tây Hạ công phá Tây Bắc, cũng bắt đầu chính thức Nam xâm nhập. Cả đội quân phản loạn trốn trong vùng núi Tây Bắc này đang ở trong dòng lũ cuồn cuộn biến thành hùng vĩ này, mắt thấy sẽ bị người lãng quên. Trước mắt, chuyện lớn nhất chính là tân đế đăng cơ của Nam Võ Triều, là đánh giá cho lần phản ứng của nữ chân nhân.
Nhưng không lâu sau, đội quân đang ẩn mình trong núi Tây Bắc đang điên cuồng đến mức tận cùng, tất cả đều muốn cuốn tới.
—— khiếp sợ toàn bộ thiên hạ!