Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tây Bắc, Tam Phục Thiên, mảng lớn ruộng lúa, xa xa ruộng lúa mạch, có một gốc cây.
Mọi người quần áo lam lũ tụ tập dưới tàng cây này, Trịnh Tuệ Tâm là một trong số đó. Năm nay nàng tám tuổi, mặc quần áo rách rưới rưới, trên mặt dính đầy mồ hôi và vết bẩn, mái tóc cắt ngắn ngổn ngang, ai cũng không nhìn ra được nàng thật ra là một cô gái. Phụ thân của nàng Trịnh lão thành ngồi bên cạnh, cũng giống như đám nạn dân, suy yếu và mệt mỏi.
Trịnh gia ở trong thành Duyên Châu, vốn cũng coi như là gia thế đọc sách không tệ, Trịnh lão thành lập một trường tư thục, rất được người phụ cận tôn trọng. Lúc thành Duyên Châu bị phá, người Tây Hạ cướp bóc trong thành, cướp đi đại bộ phận đồ của Trịnh gia. Lúc đó Trịnh gia có mấy cái hầm riêng không bị phát hiện, sau đó người Tây Hạ ổn định tình thế trong thành, Trịnh gia cũng không bị ép đến đường cùng.
Nhưng cũng chính bởi vì mấy cái hầm riêng, người nhà Trịnh gia không nỡ bỏ đi, cũng không biết nên đi nơi nào. Phụ cận hè binh sĩ ngẫu nhiên tới cửa, người trong nhà thường xuyên bị khi dễ, có thể là phát giác Trịnh gia giấu dư lương, tần suất người Tây Hạ ép tới cửa dần dần gia tăng, đến nửa tháng trước, mẫu thân Trịnh Tuệ Tâm đã chết.
Trịnh lão thành không nói cho nàng biết mẫu thân của nàng chết như thế nào, nhưng không lâu sau, phụ thân đeo túi da hình thể lên, đưa nàng ra khỏi thành, bắt đầu đi về nơi nàng không biết. Trên đường cũng có không ít lưu dân quần áo rách rưới giống nhau., Người Tây Hạ chiếm lĩnh vùng phụ cận này, có nhiều chỗ còn có thể nhìn thấy dấu vết phòng ốc hoặc thôn xóm bị thiêu hủy trong đám binh họa. Nơi có dấu vết của người, còn có mảng lớn ruộng lúa mạch, có đôi khi Trịnh Tuệ Tâm nhìn thấy người đồng hành giống như phụ thân lúc đứng trên đường nhìn những ruộng lúa mạch kia, trống rỗng khiến người ta nhớ tới hạt cát trên mặt đất.
Người của Tây Hạ giết tới cướp giật, tàn sát hàng loạt dân, nhưng không lâu sau mọi chuyện đã lắng xuống, những người may mắn còn sống sót đều khôi phục lại cuộc sống ngày xưa: Dù sao thì mặc kệ thống trị ra sao cũng phải có sự tồn tại của thần dân. Không thể thần phục được võ triều, thần phục Tây Hạ thì cuối cùng cũng là cuộc sống giống nhau.
Nhưng Trịnh lão thành là người đọc sách, lão có thể rõ ràng, càng thêm gian nan, tình cảnh như địa ngục, vẫn còn phía sau. Mọi người trồng lúa mạch trong một năm nay, tất cả thu hoạch thu hoạch, đều đã không phải của bọn họ., Bánh mạch mùa thu này trồng cho tốt, đại bộ phận người cũng đã khó có được lương thực. Một khi tồn trữ tiêu hao hết, Tây Bắc sẽ trải qua một trận lương thực càng thêm gian nan hoang hàn đông, đại bộ phận mọi người sẽ bị chết đói sống sờ sờ, chỉ có Tây Hạ Thuận Dân chân chính, sau này sẽ may mắn có được tồn tại. Mà thuận dân như vậy, cũng là không dễ làm.
Theo mùa thu hoạch đến, người có thể nhìn thấy cảnh tượng này cũng càng ngày càng nhiều. Những người đang đứng trên đường nhìn vào một vùng đất lúa mạch lớn, tồn tại trong ánh mắt tuyệt vọng thật sự là trắng bệch. Bọn họ trồng đồ vật, bây giờ những thứ này còn ở trước mắt, lớn lên như vậy, nhưng đã chú định không thuộc về bọn họ, chờ đợi bọn họ, có thể là sống chết đói. Chuyện làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, không thể tồn tại ở đây được.
Trên đường đi ngẫu nhiên gặp phải binh sĩ Tây Hạ, dùng cung tiễn, đao thương uy hiếp mọi người, nghiêm cấm bọn họ tới gần những vùng lúa mạch, bên đất lúa mạch còn có lúc thấy được thi thể bị treo lên. Lúc này là đi tới giữa trưa, đoàn người đang nghỉ ngơi dưới tàng cây ven đường này., Trịnh lão thành quá mệt mỏi, tựa vào ven đường, không bao lâu lại nhẹ nhàng ngủ thiếp đi. Trịnh Tuệ Tâm ôm chân ngồi ở bên cạnh, cảm thấy môi khát nước, muốn uống nước, có muốn tìm một chỗ thuận tiện. Tiểu cô nương đứng lên nhìn chung quanh một chút, sau đó đi tới một cái khe núi cách đó không xa.
Nàng cởi quần ngay tại khe núi, ngồi xổm trong chốc lát. Không biết từ lúc nào, thanh âm của phụ thân mơ hồ truyền đến, trong lời nói còn mang theo một chút lo lắng. Trịnh Tuệ Tâm không nhìn thấy tình huống bên kia, mới từ dưới đất gãy hai cành cây, lại có âm thanh truyền đến, là tiếng quát to của người Tây Hạ, phụ thân cũng đang lo lắng hô: "Con gái -- con gái ——— con ở đâu ———— "
Thanh âm của người Tây Hạ vẫn còn vang vọng, thanh âm của phụ thân im bặt, tiểu cô nương xách quần lên, từ đâu chạy ra ngoài, nàng nhìn thấy hai gã binh sĩ Tây Hạ một người cầm cung một người cầm đao, đang đứng ven đường hét lớn, người dưới gốc cây hỗn loạn một mảnh, thân thể phụ thân nằm ở bên cạnh ruộng lúa mạch xa, ngực cắm một mũi tên, máu tươi khắp nơi.
"A... A a..."
Thiên địa đều đang trở nên hỗn loạn và tái nhợt, nàng đi về phía bên kia, nhưng có người đã ngăn chặn nàng...
Sau đó ký ức trở nên hỗn loạn.
Có người cho nàng ăn, có người kéo nàng đi, có lúc cũng ôm hoặc ôm. Đó là một nam tử trung niên ba bốn mươi tuổi, quần áo cũ nát, lưng đeo một bao quần áo, cánh tay có lực, có lúc hắn nói chuyện với nàng., Nhưng tinh thần của nàng hoảng hốt, trên đường lại đổ mưa. Không biết từ lúc nào mà mọi người đồng hành đều không thấy đâu, bọn họ đã đi qua dãy núi hoang vu, đương nhiên tiểu cô nương không biết đó là ở nơi nào, chỉ là xung quanh có những cây cao thấp thấp, có những con đường gồ ghề, có những tảng đá quái dị uốn lượn.
Giữa trưa hôm nay lại có ánh nắng tươi sáng, bọn họ dừng lại trong một khu rừng nho nhỏ. Trịnh Tuệ Tâm đã có thể máy móc ăn đồ ăn, cầm cái chén nhỏ và gạo xào trong đó, đột nhiên có một thanh âm đột ngột vang lên, quái dị như quỷ mị.
"Ui cha —— "
Trịnh Tuệ Tâm chỉ cảm thấy thân thể như bị đẩy một cái, một âm thanh bang bang vang lên, bên tai truyền đến tiếng người của Tây Hạ đang nói chuyện đầy hung lệ. Trong tầm mắt của lão, bóng người đan xen vào nhau., Nam nhân dẫn cô ta một đường vung đao vung đao, ánh sáng đỏ sẫm lóe lên trong tầm mắt. Tiểu cô nương nhìn thấy hắn đột nhiên xuất đao đâm chết một người của Tây Hạ trên cành cây, sau đó gương mặt đối phương đột nhiên phóng lớn. Hắn lao tới, một tay cầm cô ta trong ngực, chạy nhanh trong rừng cây.
Tất cả cây cối đều đảo ngược về phía sau trong tầm mắt, bên tai là tiếng kêu kinh khủng, người của Tây Hạ cũng đang đi xuyên qua, nam tử một tay cầm đao chém giết cùng đối phương. Khoảnh khắc đó, tiểu cô nương cảm thấy thân thể của hắn chấn động, nhưng là người bị đuổi sau lưng một đao, mùi tanh hôi tràn ngập trong lỗ mũi.
Trong nháy mắt, phía trước quang mang mở rộng, hai người đã lao ra rừng cây, tên ác nhân Tây Hạ kia đuổi giết tới, đây là một sườn núi cao ngất, một bên thân núi nghiêng đến đáng sợ, quái thạch lỏng ra. Song phương chạy băng băng giao thủ, sau đó tiếng gió gào thét, tầm mắt xoay chuyển.
Thanh âm rầm rầm vang lên, nam tử ôm lấy tiểu cô nương, ép cho người của Tây Hạ phải hướng lên dốc đất mà chạy, bước chân hai người nương theo tốc độ vội vã lao xuống, đất đá trong tầm mắt cấp tốc lưu động, bụi bặm thật lớn bay lên. Trịnh Tuệ Tâm chỉ cảm thấy bầu trời nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó, phịch một tiếng!
Hồi lâu sau, Trịnh Tuệ Tâm cảm thấy thân thể có chút nhúc nhích. Đó là nam tử đang cố gắng ôm nàng từ trên mặt đất đứng lên. Bọn họ đã đến bên dưới sườn núi rồi. Trịnh Tuệ Tâm cố gắng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông chống một tay, là một cục thịt be bét., Đầu óc nổ tung, nhìn cái mũ của người này, bím tóc, có thể phân biệt ra hắn chính là người của Tây Hạ. Hai bên từ trên dốc núi vọt xuống, Tây Hạ người này ở phía dưới cùng lót đáy, đầu chảy máu chảy xuống đầu., Ngũ tạng đều nứt cả ra, Trịnh Tuệ Tâm bị nam tử kia bảo vệ trong ngực, bị thương là nhỏ nhất. Trên người nam tử kia mang theo thương thế, mang theo máu của kẻ địch Tây Hạ. Lúc này nửa người đã bị nhuộm qua.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Ngươi không sao chứ."
Nàng nghe thấy nam tử yếu ớt hỏi.
"Không có việc gì là tốt rồi."
Nam tử này bỏ nàng xuống, cởi y phục của người Tây Hạ ra, lục soát một phen rồi lấy yêu bài và lương khô trên người người người Tây Hạ. Ánh mặt trời vẫn mang vẻ hừng hực, nam tử nửa người nhuốm máu một tay cầm đao, một tay nắm tay đứa trẻ, lảo đảo đi về phía con trai trên núi.
Chạng vạng tối hôm nay, bọn họ đi tới một nơi. Mấy ngày sau, Trịnh Tuệ Tâm mới từ miệng người khác biết được tên của nam nhân kia. Ông ta tên là Cừ Khánh, bọn họ đi vào cốc, gọi là Tiểu Thương Hà.
Thân thể trần trụi...
Sáu tháng, trong lòng sông xây dựng mỗi ngày, luyện binh, từ đầu đến cuối đều không dừng lại.
Tất cả đều vận hành rất bình ổn, đợi đến khi công tác hàng ngày hoàn thành, các binh sĩ hoặc đi nghe thuyết thư, hát hí kịch, hoặc đi ra ngoài nghe một chút tin tức truyền tới, thời cuộc bây giờ, lại thảo luận với bằng hữu bên cạnh một phen. Chỉ là lúc này, người của Tây Hạ., Kim nhân đối với uy lực phong tỏa ngoại giới đã bắt đầu hiển hiện, tin tức từ ngoài núi truyền đến, liền có chút ít đứng lên, chỉ là từ trong bầu không khí phong tỏa này, người nhạy cảm, cũng thường thường có thể cảm nhận được càng nhiều tin tức. Dưới nguy cơ bức bách ở mi mắt, nhu cầu cấp bách hành động, vân vân vân.
Tiểu Thương Hà qua lại với ngoại giới, cũng không phải chỉ có con đường do mình thả ra mà thôi. Đôi khi sẽ có lưu dân không cẩn thận đi vào phạm vi sơn dã: Tuy không biết có phải gian tế ngoại lai hay không, nhưng những kẻ phòng ngự bình thường sẽ không làm khó bọn họ, có đôi khi, cũng sẽ đưa lương khô lên cốc, đưa chúng rời khỏi nơi này.
Mà qua lại với ngoại giới loại này, cũng có một việc, là kỳ quái nhất cũng là ý vị sâu xa nhất. Lần thứ nhất phát sinh cuối năm ngoái, có một thương đội có khả năng vận lương, chừng mười mấy tên đấu phu gánh vác trọng trách đi vào trong vùng núi này, thoạt nhìn tựa hồ lạc đường., Khi người của Tiểu Thương Hà hiện thân, đối phương cả kinh, buông bỏ tất cả lương thực, lại cứ thế chạy mất, vì vậy Tiểu Thương Hà thu hoạch được hơn mười gánh lương thực. Chuyện như vậy, vào mùa xuân, lại xảy ra một lần nữa.
Toàn bộ sự việc, người trong cốc biết cũng không nhiều, do Ninh Nghị trực tiếp làm chủ, niêm phong gần trăm gánh lương thực trong thương khố. Mà lần thứ ba phát sinh là giữa trưa ngày sáu mươi mốt, mấy chục gánh lương thực do người chọn lựa, cũng phối hợp một ít hộ vệ, tiến vào phạm vi của Tiểu Thương Hà, nhưng lúc này, bọn họ buông trọng trách, không hề rời đi.
Một ông lão đầu tóc bạc, nhưng quần áo ung dung, ánh mắt sắc bén đứng trong đội ngũ này, đợi đến lúc trạm gác ngầm quanh Tiểu Thương Hà phòng ngự tới, đưa danh thiếp lên.
Danh thiếp chỉ có ba chữ: tả phù hộ.
Chỉ chốc lát sau, Tần Thiệu Khiêm một thân mặc nhung trang nghênh đón từ trong cốc ra. Hiện giờ y đã là nghịch phỉ khởi binh phản loạn khắp thiên hạ, nhưng chỉ có người này mới không dám chậm trễ.
Thân thể trần trụi...
Năm xưa khi võ triều hưng thịnh, Cảnh Hàn Đế Chu Ngọc vừa mới thượng vị, trong triều đình có ba vị đại nho nổi danh khắp thiên hạ, thân ở vị trí cao, cũng coi như là người có chí hướng hợp nhau. Bọn họ cùng nhau bày ra không ít sự tình, Mật thám ty là một trong số đó, gây ra nội loạn trong người, khiến kim nhân quật khởi, là một trong số đó. Ba người này, chính là Tần Tín Nguyên, Tả Đoan Hữu.
Những đại sự phá vỡ thiên hạ này trong quá trình thực hiện đã gặp không ít vấn đề. Trong ba người, lấy lý luận và thủ đoạn của Vương kỳ đều rất chính, Tần Tương bắt nguồn từ tạo nghệ nho gia cực sâu, thủ đoạn lại tương đối công lợi., Tính tình trái đoan Hữu Hữu cực đoan, nhưng gia tộc nội tình thâm sâu. Sau khi liên thủ, rốt cục bởi vì như vậy vấn đề mỗi người mỗi ngả. Tả Hữu Hữu Hữu cáo lão làm quan, Vương Kỳ Tùng tại một lần chính tranh chấp vì bảo hộ Tần Tương Nguyên ở vị trí lưng nồi rời đi, sau đó, mới là Hắc Thủy chi minh.
Lần này, Vương Kỳ Tùng dẫn người nhà chống cự Liêu binh, cả nhà nam đinh cơ hồ chết hết, chỉ còn lại một cây non độc đinh của Dư Vương Sơn.
Sau liên minh Hắc Thủy, bởi vì thảm kịch của Vương gia, Tần, Tả hai người tiến thêm một bước quyết liệt, từ nay về sau cơ hồ không có qua lại. Về sau sự kiện cứu trợ thiên tai ở Bắc Địa, Tả gia tả hậu văn, Tả Kế Lan liên lụy vào trong đó, Tần Tương Nguyên mới viết thư cho Tả Hữu. Đây là lần đầu tiên hai người liên hệ với nhau trong nhiều năm nay, trên thực tế, cũng đã là mối liên hệ cuối cùng.
Sau khi Tần thừa kế chết đi, ba người lúc trước dùng thủ đoạn đẩy thế cục thiên hạ lên, bây giờ cũng chỉ còn lại ông lão cuối cùng này.
Nhiều năm trước Tần, Tả Nhị Gia giao hảo, Tần Thiệu Khiêm cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Cách xa nhau nhiều năm như vậy, lúc trước lão nhân nghiêm túc hôm nay đã có thêm nhiều tóc trắng, lúc này những người trẻ tuổi đã từng hăng hái kinh nghiệm phong trần cũng đã không còn một con mắt. Hai bên gặp nhau, không có quá nhiều hàn huyên với nhau., Lão nhân nhìn vào màn hào quang màu đen trên mặt Tần Thiệu Khiêm, khẽ nhíu mày. Tần Thiệu Khiêm dẫn hắn vào trong cốc. Buổi chiều ngày hôm nay y cùng lão nhân tế bái một bộ áo quan trủng dòng dõi được thiết lập trong sơn cốc, tình huống trong cốc cũng không nói nhiều. Về phần lương thực hắn mang đến thì giống như hai nhóm trước, đặt ở trong kho hàng phong tồn riêng lẻ.
Tối hôm đó, Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi, Ninh Hi cùng tham dự bữa tiệc đón lão nhân tới.
Buổi sáng ngày hôm sau, do Ninh Nghị ra mặt, cùng lão nhân dạo một vòng trong cốc. Ninh Nghị có chút tôn trọng vị lão nhân này, tuy gương mặt lão nhân nghiêm túc, nhưng cũng lúc nào đó đánh giá hắn trong đám phản quân. Đến lúc xế chiều, Ninh Nghị lại đi gặp hắn, đưa tới mấy quyển sách mới đã thiết lập.
"Đây là chuyện Tần lão vẫn luôn làm trước khi qua đời. Lão đánh ra vài quyển sách, trong thời gian ngắn chỉ sợ thiên hạ này không ai dám xem, ta cảm thấy, Tả công có thể mang về xem một chút."
Chương tứ thư tập trung, ký tên Tần di nguyên. Tả Hữu Hữu lúc này mới từ trong giấc ngủ trưa dậy không lâu, đưa tay vuốt ve bìa sách, ánh mắt cũng có chút động dung, khuôn mặt nghiêm túc của hắn hơi buông lỏng một chút, chậm rãi vuốt nhẹ hai lần, sau đó mở miệng.
"Một ngày này của ta tới, cũng nhìn thấy tình huống trong cốc của ngươi, chuyện thiếu lương thực, Tả gia ta có thể hỗ trợ."
Song phương tiếp xúc có điều, nói đến hướng này, là chuyện sớm đã dự liệu từ trước. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ trút vào, trong lòng sông tiếng ve kêu. Trong phòng, lão nhân ngồi ở, chờ đối phương gật đầu, vì cái lũng sông nho nhỏ này giải quyết toàn bộ vấn đề. Ninh Nghị đứng đó, yên tĩnh hồi lâu, mới chậm rãi chắp tay, mở miệng nói: "Việc Thương Hà thiếu lương đã có kế giải quyết, không cần phiền đến Tả công."
Mắt trái Hữu Hữu nhìn về phía hắn, ánh mắt như điện: "Lão phu nói một là hai, xưa nay không thích quanh co lòng vòng, cò kè mặc cả. Lúc ở bên ngoài ta nghe nói, tâm ma Ninh Nghị đa đoan, nhưng cũng không phải kẻ dây dưa, ưu ái vô quyết, chút tâm cơ này của ngươi, nếu là muốn dùng đến trên người lão phu, không phải là quá không biết tiến thoái sao?"
Ninh Nghị chắp tay cúi đầu: "Lão nhân gia, lời ta nói là sự thật."
"Ngươi đùa với tính mạng của tất cả mọi người sao?"
"Nếu Tả gia chỉ lấy lương thực, không nói bất cứ lời gì, ta tự nhiên là muốn cầm. Chỉ là nghĩ tới, không có đơn giản như vậy chứ?"
Lão nhân nhíu mày, qua một lát, hừ lạnh một tiếng: "Tình thế người mạnh, ngươi và ta đều cần có năm, mười nơi bày ra, ngươi tưởng Tả gia là nhờ ngươi che chở à? Thằng nhóc Ninh gia, nếu không phải nể mặt các ngươi là dòng dõi cuối cùng của Tần tộc, ta sẽ không tới, điểm này, ta cảm thấy ngươi cũng rõ ràng. Tả gia giúp ngươi, tự có chỗ riêng, nhưng sẽ không ngăn cản ngươi quá nhiều, ngươi ngay cả Hoàng đế cũng giết, sợ cái gì?"
Trên đời này có rất nhiều chuyện lớn, có đôi khi phải liên hệ với nỗ lực của vô số người, thương thảo, cũng có rất nhiều lúc, quyết định giữa ba câu ba lời. Giữa Tả Hữu và Tần Tương Nguyên, có một phần tình nghĩa không thể nghi ngờ đây là chuyện không thể nghi ngờ., Hắn đi tới Tiểu Thương Hà, tế bái Tần đỡ dòng nguồn, tiếp nhận tâm tình Tần đời sau cùng, cũng tuyệt không phải làm bộ làm tịch. Nhưng tình nghĩa như vậy là quan hệ quân tử, sẽ không liên lụy đến đại cục. Tần Thiệu Khiêm cũng hiểu được điểm này, mới khiến Ninh Nghị và Tả tướng ủng hộ, bởi vì Ninh Nghị mới là người quyết định ở phương diện này.
Tả Hữu thân phận như vậy, có thể chủ động mở miệng trên vấn đề lương thực, đã xem như cho Tần Tín một phần mặt mũi, chỉ là hắn không ngờ, đối phương lại có thể cự tuyệt. Từ chối chỉ là một câu, hóa thành hiện thực vấn đề, đó là mấy vạn người lửa sém lông mày sinh tử.
Ninh Nghị nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh nói: "Ta hiểu thiện ý của Tả công, nhưng tiểu Thương Hà không nhận lời ước định không phải là người đồng đạo. Cho nên Tả công có hảo ý lĩnh, lương thực chúng ta không cần. Hai lần trước Tả công đưa lương thực tới, bây giờ còn niêm phong kho hàng, khi Tả công trở về có thể mang về."
Hắn nói xong lời này, ánh mắt trái liền ngưng tụ, dĩ nhiên động chân nộ, đang muốn nói, bỗng nhiên có người từ ngoài cửa chạy vào: "Xảy ra chuyện!"
Người tiến vào là Trần Phàm, hắn liếc mắt nhìn Tả Hữu: "Ninh Hi xảy ra chuyện..."
Chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ đã cắt đứt hai người đang đối đầu.
Trải qua một đoạn thời gian, không có chuyện gì xảy ra, chỉ là nhặt rau dại, kiếm cá, tìm đồ ăn đã trở thành thái độ bình thường trong cuộc sống của đám trẻ Tiểu Thương Hà.
Lúc này đã là tam phục thiên, đối với chuyện trong cốc thiếu lương thực, đến nay vẫn chưa tìm được phương pháp giải quyết. Mọi người trong cốc được Ninh Nghị quản lý, vẫn chưa biểu hiện ra chương pháp đại loạn, nhưng có lúc áp lực đè nặng trong lòng, đôi khi cũng thể hiện phương diện mọi người đang nhìn thấy. Hành động của bọn trẻ chính là áp lực này trực tiếp thể hiện.
Trong núi đồ vật có thể ăn, đồ ăn trong nước có thể ăn, vỏ cây cũng có thể ăn, thậm chí căn cứ theo tin tức Mẫn Sơ nói, có một loại đất, cũng có thể ăn. Điều này làm cho Ninh Hi cảm thấy rất lạc quan, lạc quan thì lạc, hài tử cùng một bộ phận phụ nữ đều ở dưới tình huống hái rau dại., Gần sông Tiểu Thương có thể ăn rau dại, rễ cây thực vật, dù sao cũng không nhiều lắm, các đại nhân còn có thể tổ chức săn bắn ở những nơi xa hơn một chút, đào móc, trẻ con bị nghiêm lệnh cấm xuất cốc. Cũng chính vì vậy, mỗi ngày ở trong sơn cốc này, thu hoạch mà Ninh Hi mang theo trong cái sọt nhỏ, từ đầu đến cuối cũng không nhiều.
Hắn cho là mình quá kém cỏi, không so được với những đứa trẻ Sơ Mẫn Nhất này có thể chịu khổ. Rất nhiều lúc, tìm một ngày, xem cái sọt nhỏ của mình, liền có chút uể oải. Kỳ thực trong một cái sọt nhỏ của Mẫn Sơ Kỳ cũng không có bao nhiêu thu hoạch, nhưng thỉnh thoảng còn có thể chia cho hắn một chút. Tâm hư vinh trước mặt cha mẹ, cuối cùng hắn vẫn nhận lấy.
Cho nên mỗi buổi sáng, hắn phân chia một nửa bánh rau dại lẻ loi lúc đầu - dù sao thì hắn cũng ăn không hết.
Ngược lại hắn chưa từng nghĩ tới, ngày này sẽ ở trong cốc phát hiện một con thỏ. Con động vật nhỏ lông xù dựng thẳng hai lỗ tai từ trong cỏ chạy ra, Ninh Hi có chút bị dọa sợ, đứng ở nơi đó chỉ vào con thỏ, lắp bắp gọi Mẫn Sơ Nhất: "Cái này, cái này..."
Tiểu cô nương bảy tuổi đã nhanh chóng chạy về phía này, thỏ xoay người bỏ chạy.
"Bắt lấy nó! Bắt lấy nó! Ninh Hi nắm lấy nó..."
"A a a a a a a ——"
Tiếng kêu la của hai đứa trẻ vang lên hỗn loạn trên sườn núi nhỏ, hai đứa một thỏ liều mạng chạy trốn, Ninh Hi dũng cảm xông qua đường núi nhỏ, nhảy xuống khe núi cao ngất, bao vây lấy lộ tuyến con thỏ chạy trốn, Mẫn Sơ sơ từ phía dưới chạy băng băng qua, thả người nhảy lên., Nắm lấy lỗ tai con thỏ, Ninh Hi lăn vài vòng trên mặt đất rồi lồm cồm bò dậy, hai mắt trợn trừng, sau đó chỉ vào Mẫn Sơ Nhất: "Ha ha ha ha ha... Ách..." Hắn nhìn thấy con thỏ bị tiểu cô nương nắm trong tay, sau đó lại rơi xuống.
"Ách, ngươi nắm lấy nó, bắt lấy nó, nó chạy rồi..." Ninh Hi nói xong lại muốn đuổi theo, chạy được hai bước thì ngừng lại, bởi vì đôi mắt của Mẫn sơ kỳ quái nhìn hắn, trong ánh mắt kia có chút hoảng sợ, sau đó nước mắt cũng rơi ra.
Ninh Hi lau lau thái dương của đối phương, phát hiện trên tay có máu, hắn còn chưa hiểu rõ đây là cái gì, tiếc nuối con thỏ trong tầm mắt càng lúc càng chạy xa. Tiểu cô nương khóc lóc, cách đó không xa, nữ binh phụ trách chăm sóc cũng nhanh chóng chạy tới...